Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 38 - Thực Lực Tăng Nhanh

trước
tiếp

Lúc hắn dốc lòng tu luyện, Liễu Châu gần như đồng thời phát hiện tin tức hai yêu thú cấp tinh quái xuất hiện ở Hắc Hộc Lĩnh. Tam đại vu hoang thế gia lập tức bộc phát ra năng lượng khó có thể tưởng tượng được. Một đám vu sĩ được phái tới Hắc Hộc Lĩnh, săn bắt tinh quái, cứu viện đám đệ tử tông thất!

Nhưng là tam đại thế gia phản ứng với tốc độ cực nhanh, vẫn tổn thất một phần tư đệ tử tôn thất.

Đám đệ tử tông thất này là lực lượng trung kiên của gia tộc trong tương lại. Lần lễ săn thú này, tam đại thế gia có thể nói là tổn thương thê thảm và nghiêm trọng!

Hai thiên kiêu chi tử của Chu Phương hai nhà thì lần lượt từ Hắc Hộc Lĩnh trở về. Hai người thuận lợi đột phá, trở thành cao thủ tiên thiên võ đạo, và thông quanh trắc thí vu sĩ, đạt được thiên đạo ngọc lâu ban thưởng. Hai người trở thành vu sĩ, làm cho Chu Phương hai nhà tăng thêm chút không khí vui mừng.

Chỉ có Diệp phủ một mảnh tĩnh mịch, lần lễ săn thú này, đệ tử Diệp gia tổn thương còn nhiều hơn hai vu hoang thế gia khác. Thậm chí ngay cả Diệp phủ tam kiệt Diệp Bân cũng bị hai tinh quái ăn tươi nuốt sống!

Về phần tin tức của Diệp Húc, rất ít người hỏi thăm, vị thiên kiêu chi tử một thời của Diệp phủ, chỉ có một số ít nhân tài mới nhớ thương trong lòng.

“Đã chết! Diệp Húc tiểu tử kia rốt cuộc đã chết!” Trong nội phủ Diệp gia, Diệp Phong nằm trên giường bệnh, hưng phấn vạn phần nói với Diệp Ly.

Hắn bị Can Sài Giao đá một cước, chặt đứt sáu bảy cái xương sườn, tới nay thương thế vẫn chưa lành.

Tuy rằng cả người bị trọng thương, nhưng hắn vẫn kích động vạn phần.

Lần lễ săn thú này, hắn đã thành công sống sót, chạy qua lần này đều không khiến cho hắn kích động.

Lần này Diệp phủ tìm kiếm bốn phía, nếu không có thể tìm được Diệp Húc, thậm chí ngay cả nhị ca Diệp Bân cũng chết ở trên tay Lang Yêu và Hồ Yêu, đây là tin vui khiến hắn hưng phấn vạn phần!

Người khác không biết Diệp Húc hùng mạnh, hắn lại rõ ràng, lúc này đây kình địch đã chết. Nhị ca Diệp Bân cũng chết trong tay tinh quái, hai cường địch toàn bộ chết đi, trong đám người trẻ tuổi của Diệp phủ, không còn có người có thể phân ra cao thấp được với hắn!

Đợi cho phủ chủ Diệp Tư Đạo sau này thoái vị, chức vị phủ chủ này có thể ở trên tay hắn rồi!

Diệp Ly mặt mày nhăn nhó nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, lần lễ săn thú này Diệp phủ của ta tổn thấy bảy đệ tử, thậm chí ngay cả nhị gia cũng chết trong tay tinh quái, nội phủ khẳng định sẽ trách phạt lão nô…”

Dp hưng phấn sắc mặt đỏ bừng, không ngừng ho khan, ngạo nghễ cười nói: “Ngươi không cần phải lo lắng, chỉ là chết vài đệ tử tông thất mà thôi. Có cha ta ở đây, nội phủ tuyệt sẽ không làm khó dễ ngươi! Cha ta là nội phủ tổng quản, quyền lực rất lớn, chỉ dưới phủ chủ. Cha của Diệp Bân chỉ là trường chủ một cái mỏ nho nhỏ. Cha ta nếu lên tiếng hắn ngay cả một cái rắm cũng không dám thả ra!”

Diệp Ly nhẹ nhàng thở ra, có tổng quản nội phủ Diệp Tư Dạo che chở, người trong Diệp phủ dám động tới hắn cũng không nhiều.

Lễ săn thú lần này, Diệp Tư Mẫn đã hung hăng quở mắng cùng trách cứ hắn bảo bộ không tốt, đoạt đi chức tổng quản ngoại môn của hắn, cho hắn đi theo bên người dp.

Xử phạt này cực nhỏ, thậm chí không tính là xử phát, quả thực có thể nói đã biến thành đề bạt!

Dù sao, trong đám đệ tử nhân tài kiệt xuất của Diệp gia, Diệp Húc đã phế, Diệp Bân đã chết, Diệp Tần lại không rõ tung tích, chỉ còn lại dp.

Nếu dp có thể trở thành phủ chủ thời gian tới, địa vị của Diệp Ly sẽ được nâng cao vô hạn.

“Đáng tiếc, không thể lấy được Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ toái phiến, cái vu bảo không trọn vẹn này chỉ sợ đã rơi vào trong tay hai tinh quái…”

Diệp Ly trong lòng thầm nghĩ, đột nhiên nghĩ tới nha hoàn của Diệp Húc, trong lòng một mảnh lửa nóng.

Hắn đã sớm thèm nhỏ dãi với Tô Kiều Kiều rồi. Lúc này Diệp Húc đã chết đi, hơn nữa nội phủ đối với hắn âm thầm tăng chức, khiến cho sắc tâm đã tắt của hắn lại ầm ầm thiêu đốt. Lúc này tìm một cái lý do rời khỏi nơi ở của dp.

“Tô Kiêu Kiều tiểu nữ tử kia, năm lần bảy lượt không cho ta mặt mũi, hiện giờ Diệp Húc đã chết, ta xem ai có thể che chở được ngươi!”

Trong Hắc Hộc Lĩnh, ba vu sĩ Diệp gia đứng trên ngọn cây, ngưng mắt quét nhìn bốn phía.

Sau một lúc lâu, một vu sĩ trong đó nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên áo xanh cầm đầu, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Mã trường chủ, chúng ta đã tìm kiếm chín ngày rồi, vẫn không tìm thấy được thất gia, chẳng lẽ còn phải tiếp tục tìm kiếm nữa?”

Mã Tam Bảo mặt không chút thay đổi, chậm rãi gật đầu.

Một danh vu sĩ khác cũng nhíu mày, không hài lòng nói: “Mã trường chủ, tổng quản ngoại phủ Diệp Ly đã nói, thất gia đánh lén lục gia, giết cửu gia, làm hại nhị gia chết ở trong tay tinh quái, tội ác tày trời! Chúng ta mặc dù tìm được hắn, thất gia cũng sẽ bị nội phủ vấn tội, chỉ còn đường chết! Chúng ta còn phải tìm xuống làm gì nữa?”

“Chuyện tới bây giờ đã qua được chín ngày rồi, thậm chí ngay cả vu sĩ Phương Chu hai nhà cũng đã hoàn toàn buông tha, hồi phủ rồi. Theo ta thấy thất gia chỉ sợ dữ nhiều lành ít, cơ hội sống sót là cực kỳ nhỏ bé.”

“Ct cùng pt không chết, thất gia làm sao chết được?”

Mã Tam Bảo gương mặt lạnh lùng thản nhiên nói: “Hai vị còn muốn đi, thì cứ trở về, Mã mỗ sẽ tiếp tục tìm kiếm nữa.”

Hai vu sĩ kia bất đắc dĩ lên tiếng đi theo, Mã Tam Bảo có tiếng là bướng bỉnh vô cùng. Hắn mà đã quyết định việc gì thì người khắc không thể khiến hắn thay đổi được. Hai người liếc nhau cười khổ nói: “Nội phủ lần này giao nhiệm vụ tìm người cho ngươi phụ trách, ngươi không về, chúng ta làm sao dám trở về?”

Mã Tam Bảo hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía dãy núi Bách Man Sơn rậm rạp trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thất gia tiến vào trong Ưng Sầu Giản? Ngay cả phủ chủ là vu đạo cường giả cũng không dám dễ dàng tiến vào Ưng Sầu Giản. Nếu thất gia vào nơi đó chỉ sợ có chút không ổn…”

Đột nhiên, một tiếng ngựa hí vang vọng truyền tới, một con ngựa gày như da bọc xương hiện ra trong mắt bọn họ.

Con ngựa hung ác này giống như sói đói, giơ vó ngựa đá chết một con yêu thú hình hoẵng. Cái miệng nó cắn vào yết hầu con hoẵng, yêu thú kia nhất thời bị nó quăng lên lưng, chậm rãi chạy tới trước.

Ba người nhìn thấy hết thảy chuyện này vào trong mắt, một vu sĩ Diệp gia thất thanh cười nói: “Con ngựa gầy quá, thế nhưng khí lực lại không nhỏ!”

“Con ngựa đói này gầy như que củi, hẳn là một con ngựa hoang.”

“Hai vị, không cần lục soát, chúng ta tức khắc hồi phủ!” Mã Tam Bảo trong lòng vừa động, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Hai vu sĩ trong lòng kinh ngạc vạn phần, không biết vì sao hắn lại thay đổi chủ ý như thế.

Mã Tam Bảo ngẩng đầu nhìn theo phương hướng Can Sài Giao rời đi, chỉ thấy một mảnh núi đen thui, thầm nghĩ: “Thất gia, ngươi làm gì ở Ô Đầu Lĩnh vậy…ct và pt hai người chỉ sợ đã trở thành vu sĩ rồi. Diệp gia trẻ tuổi, chỉ còn có ngươi mới có tư chất so sánh với hai người kia. Không biết tu vi hiện giờ của ngươi, tới một bước cuối cùng chưa?”

Đỉnh núi Ô Đầu Lĩnh, Diệp Húc đứng đó, chân dạng hình chữ bát, thúc dục Thương Minh Luyện Thể Quyết. Chân khí trong đan điền lập tức giống như bị gió thổi may bay, bay nhanh tuần hoàn qua các kinh mạch. Tốc độ so với trước đây nhanh hơn rất nhiều, giống như một cái máy vô cùng tinh vi, cuồn cuộng không ngừng chế tạo ra thương minh chân khí mới.

Thân thể tiên thiên tạo cho hắn rất nhiều lợi ích, chẳng những tốc độ tu luyện nhanh hơn so với trước, hơn nữa chất lượng của thương minh chân khí cũng hơn xa trước, tiếp vận với tiên thiên cương khí.

Kinh mạch của hắn cũng trở nên dẻo dai kiên cường vô cùng, có thể chịu đựng được tiên thiên chân khí tấn công vào. Cho dù là cương khí của Diệp Ly xâm nhập vào cũng không làm cho kinh mạch hắn bị tổn thương!

Hơn nữa kinh mạch của hắn đã trở nên tương đối rộng lớn. Kinh mạch là vật dẫn của chân khí, là căn cơ của thực lực, kinh mạch rộng lớn ý nghĩa thực lực bộc phát của hắn vượt xa với cao thủ cùng cảnh giới!

Điểm này đã được chứng minh khi hắn giao thủ với Diệp Bân lần trước. Diệp Bân cũng tu luyện Thương Minh Luyện Thể Quyết tới bát trọng, hai người đồng thời sử dụng Phân Kim Liệt Hầu Thủ. Nhưng mà Diệp Bân lại bị hắn phân thân thác cốt, một chiêu chế phục, không có đường phản kháng.

Tay chưởng của hắn dần dần biến thành màu như màu đồng thau, một chưởng đánh ra về phía trước, kình phong rít gào.

Leng keng!~

Khớp xương của hắn dường như cũng được đúc bằng đồng thau vậy, phát ra những tiếng leng keng của kim loại va chạm vào nhau!

Kim Cương Phục Ma Công được hắn thúc dục tới mức tận cùng, cho dù là Diệp Ly sử dụng môn tuyệt học này cũng không thể khá hơn được so với hắn.

Cùng lúc đó hắn đẩy mạnh tốc độ vận chuyển của Thương Minh Luyện Thể Quyết. Trong đan điền, một đóa mây tím do Thương Minh chân khí tạo ra không ngừng hình thành. Tu vi của hắn đã tiến mạnh, hướng tới trình tự cao nhất mà xung phong, bay nhanh tới bát trọng đỉnh!

Đại đa số mọi người tu luyện chân khí đều ngồi tĩnh tọa minh tư. Đây là bởi vì muốn tu luyện chân khí cần phải vứt bỏ hết thảy tạp niệm, bảo vệ tâm thần. Nếu phân tâm, tâm heo ý vượn, sẽ gặp phải tẩu hỏa nhập ma.

Mà hắn lại đi theo một đường hoàn toàn không giống bình thường. Một bên thúc dục tâm pháp, một bên rèn luyện võ đạo của mình.

Do đó, tu vi và võ đạo đều đạt được những bước tiến bộ nhảy vọt, tương đương với hai người đồng thời tu luyện.

Loại phương pháp này không phải là sáng tạo độc đáo của Diệp Húc. Từng có không ít người dùng phương thức này tu luyện. Tuy là loại phương thức tu luyện này tốc độ cực nhanh, nhưng đồng thời cũng gặp nguy hiểm vô cùng, hơi có chút vô ý là sẽ gặp phải tẩu hỏa nhập ma.

Dùng phương thức này tu luyện, cần phải có định lực mạnh mẽ vô cùng. Trước hết rèn luyện tâm tình cứng rắn như sắt thép, hoặc như bàn thạch. Mặc cho trời sụp xuống cũng không một chút nhíu mày!

Diệp Húc từ võ đạo tiên thiên biến thành phế vật mã nô, gặp được thay đổi bất ngờ, tâm tình của hắn đã sớm được tôi luyện rồi. Trời sụp không sợ hãi, bởi vậy mới dám dùng loại phương thức nguy hiểm này tu luyện!

Kim Cương Phục Ma Công khó khăn lắm mới hoàn thành, hai bàn tay hắn từ màu đồng thau lột xác trở thành màu vàng. Song chưởng giống như hai con kim lân đại xà, trở mình quay cuồng. Phạm vi chung quanh hơn trượng đất đá đều bị nổi lên cuồn cuộn, bị hai con trăn lớn đánh dập nát!

Kim Xà Triền Ti Thủ!

Tu vi hắn càng tăng, phạm vi bao phủ của Kim Xà Triền Ti Thủ ngày càng lớn hơn, dần dần khuếch trương tới hơn một trượng sáu, một trượng bảy!

Từ xa nhìn lại, song chưởng hắn như trăn, bốc lên nhảy múa, kín đáo không một kẽ hở, một bộ dạng hung thần ác sát!

Tu vi võ đạo kinh người như thế, đã có vài phần uy thế của vu sĩ!

Một bộ quyền thủ tuyệt học của Diệp gia lưu chuyển trên tay hắn, tôi luyện ngày càng mạnh hơn. Thương Minh chân khí của hắn đã dần dần ổn định tăng trưởng, ngày càng bức tới gần quan tạp của Thương Minh Luyện Thể Quyết cửu trọng.

Liên tục tu luyện ba ngày không ngừng không nghỉ, mây tím tỏng đan điền của hắn rõ ràng đã tiếp cận ba nghìn đóa!

Chỉ cần đột phá tới cửu trọng, hắn một chân bước vào tiên thiên, và có tiền vốn để chống lại Diệp Ly.

Rốt cuộc, những đám mây tím trong đan điền của hắn đã tới cực hạn, đều không có nửa phần tăng trưởng.

Chỉ có đột phá quan tạp này, thương minh chân khí của hắn mới có thể đạt được bước nhảy vọt lớn!

Muốn đột phá quan tạp này chỉ có hai biện pháp, một là mượn võ đạo tiên thiên cao thủ quyết đấu, lấy áp lực khiến cho mình đột phá.

Tuy nhiên loại phương thức đột phá này có tính chất ngẫu nhiên, xác xuất thành công rất thấp. Thậm chí có thể bị đối phương đánh chết, cũng không chắc có thể thuận lợi tiến vào cửu trọng.

Loại phương thức thứ hai chính dùng thời gian rèn luyện chân khí, đem chân khí tôi luyện tới tinh thuần vô cùng sắc bén, mới đột phá được quan tạp này.

Phương thức này xem nghị lực cùng tư chất của người, tư chất không đủ, nghị lực không bền, có khả năng cả đời bị nhốt bên ngoài quan tạp, không thể nào đột phá nổi quan tạp mà vào!

Người tu đạo ở Liễu Châu thành nhiều không đếm xuể, nhưng trở thành tiên thiên cao thủ cũng không nhiều, đúng là bởi vì nguyên nhân này.

Tuy nhiên, hai loại phương pháp này mà nói với Diệp Húc cũng không thích hợp.

Loại phương pháp thứ nhất tương đối nguy hiểm, hơn nữa còn phải cần vận khí ở trong đó. Loại phương pháp thứ hai cực kỳ ổn thỏa, nhưng tiêu hao quá dài, hắn không có nhiều thời gian như vậy.

Hắn chọn chính là dung hợp cả hai loại phương pháp này, tạo cho mình áp lực thật lớn, không ngừng tu luyện, lấy thời gian ngắn mà đột phá cực hạn!

Diệp Húc ánh mắt quét khắp nơi một lượt, đột nhiên ánh mắt hắn sáng ngời, nhìn vào một khối đá lớn.

Khối đá này nặng chừng ngàn cân, bị uy lực của Viêm Dương Liệt Hỏa Kỳ làm cho cháy đen.

Hắn xoay người ôm lấy một tảng đá lớn, cơ bắp nổi lên, chắc chắn như sắt thép vậy. Hắn hừ lên một tiếng, giơ tảng đá lên cao, chân bước từng bước, từng bước đi về phía trước.

Cùng lúc đó, thương minh chân khí trong kinh mạch của hắn bắt đầu vận hành với tốc độ cao, ngày càng nhanh hơn.

Thân thể của hắn đạt tới tiên thiên, nhưng thuần túy sử dụng lực lượng thân thể không thể khiêng lên tảng đá lớn như vậy. Chỉ có thể dùng chân khí phụ trợ thân thể, tăng cường lực lượng.

Chân khí của hắn tiêu hao với tốc độ kinh người, thậm chí còn nhanh hơn khi quyết đấu với cường giả tiên thiên.

Tuy nhiên, dưới áp lực cường độ cao này, tốc độ vận chuyển của Thương Minh Luyện Thể Quyết, chân khí sinh ra cũng nhanh hơn, không ngừng bù đắp lại chân khí tiêu hao. Do đó càng trở nên tinh thuần, thêm sắc bén.

Đây là tôi luyện dưới áp lực cường độ cao, rèn luyện!

Diệp Húc lưng đeo tảng đá lớn đi xuống chân núi, lại từng bước một trèo lên đỉnh núi, một lần lại một lần, làm đi làm lại.

Chân của hắn hạ xuống, mồ hôi ướt đẫm đế giày, trên mặt đất lưu lại một dấu chân đẫm nước!

Những tiếng ù ù vang lên trong tai hắn, mệt nhọc quá độ khiến cho hắn xuất hiện ảo giác. Ánh mắt sung huyết, khiến tầm mắt có chút mơ hồ, cơ thể hắn vừa chua xót lại hơi trướng lên, hơi nhúc nhích một chút cảm giác như bị xé rách ra vậy, cực độ thống khổ!

Diệp Húc cắn chặt rắng, gắt gao kiên trì, liên tục thúc dục chân khí.

Ngày thứ hai, hắn cảm giác được tốc độ vận chuyển chân khí của mình nhanh hơn vài phần, không cần hắn phải khống chế, chân khí liền chủ động hướng tới quan tạp cửu trọng tấn công!

Ngày thứ ba, tốc độ vận chuyển chân khí nhanh hơn nữa, lực lượng tấn công quan tạp ngày càng hùng mạnh hơn. Thậm chí lực lượng thân thể của hắn cũng có những tăng trưởng rõ rệt, khiến cho hắn mơ hồ cả thấy tảng đá biến thành nhẹ hơn nhiều.

Ngày thứ tư, thương minh chân khí giống như sóng to biển lớn tấn công lên quan tạp. Sóng biến mênh môn làm cho quan tạp có dấu hiệu không thể chịu đựng được.

Mà lúc này, Diệp Húc thậm chí cảm thấy tảng đá lớn đã biến nhẹ rất nhiều. Hắn khiến cho Can Sài Giao nhảy lên trên tảng đá để tăng thêm sức nặng.

Ngày thứ năm, hắn thay đổi một tảng đá lớn hơn một nửa tảng đá trước.

Tới ngày thứ sáu, Diệp Húc bỏ tảng đá lớn xuống, đứng lẳng lặng ở trên đỉnh núi Ô Đầu Lĩnh. Thương minh chân khí trong cơ thể hắn giống như hồng thủy, sóng lớn nổi lên, đánh thẳng tới quan tạp, tốc độ không giảm chút nào!

Hắn tổng cộng dùng có chín ngày, lưng đeo tảng đá lớn ở Ô Đầu Lĩnh này đi lại không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng đột phá, bước vào Thương Minh Luyện Thể Quyết cửu trọng. Hắn đã nửa chân bước vào võ đạo tiên thiên rồi.

Thân thể sung mãn bùng nổ lực lượng bất kỳ lúc nào, cho dù là không dùng chân khí, mỗi một quyền cũng có hơn ngàn cân lực lượng. Hắn hiện giờ giống như một yêu thú tinh quái hình người vậy.

Hắn thậm chí cảm thấy, lúc này giao thủ với Phương Hòa, căn bản không cần tích súc khí thế, dễ dàng có thể đánh chết một tiên thiên cao thủ này.

“Cần phải trở về kết thúc ân oán thôi!”

Diệp Húc xoay người lên lưng ngựa, chạy như bay về phía Liễu Châu


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.