Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 55 - Bộ Xương Khô

trước
tiếp

Diệp Húc thử vận hành Cửu Chuyển Huyền Công phát hiện ra ngực mình mơ hồ có chút đau, không lẽ chính mình đã bị tổn thương.

“Vu pháp tuy rằng không có mạnh như trong tưởng tượng của ta, nhưng uy lực chính xác là vượt qua tiên thiên võ đạo. Những người khác cho dù là tiên thiên bá thể nhưng trước mặt vu pháp tuyệt đối chỉ giống như tờ giấy, không chịu nổi một kích! Cũng may ta tu luyện chính là Cửu Chuyển Huyền Công, môn công pháp này trên phương diện phòng ngự đích xác có chỗ độc đáo, ngay cả vu pháp cũng không thể đả thương tới ta!”

Diệp Húc thì thào tự nói, ngẩng đầu lên, đã thấy Diệp Phó nhìn mình như nhìn quái vật vậy. hắn cười ha hả nói: “Diệp Phó ngươi vừa rồi nói phục mệnh với ai?”

“Làm sao có khả năng?”

Diệp Phó thất thanh nói: “Ưng Xà Song Kích uy lực thật lớn, đã trúng một kích này cho dù là ta không chết cũng phải trọng thương. Ngươi ngay cả nguyên khí cũng không có tu luyện qua, như thế nào có thể trụ được một kích toàn lực của ta? Ta không tin!”

Hắn lại ngưng tụ ra ưng xà khí, gào thét phóng tới Diệp Húc, còn chưa tới gần người đã thấy sau lưng hắn đột nhiên sinh ra hai cái cánh màu vàng chanh, giống như hai cây quạt lớn sau lưng, dọc theo lưng của hắn cắt thẳng tới trước, hung hăng chém lên trên người Diệp Húc!

Đây là sát chiêu nổi danh nhất của Ưng Xà Song Kích, nguyên khí hóa thành hai cánh ưng xà. Nó có thể thiết kim toái ngọc, thoải mái mở ra hộ thể cương khí của cường giả võ đạo đỉnh phong. Ngay cả tiên thiên bá thể cũng không thể chịu được một kích, dễ dàng cắt làm ba mảnh.

Tranh!

Hai cái cánh màu vàng chanh không hề trở ngại, chém lên người Diệp Húc, toát ra liên tiếp ánh lửa.

Diệp Húc tùy ý để Ưng Xà Song Kích đánh lên trên người mình, cùng lúc đó, một quyền của hắn đánh thẳng tới mặt của Diệp Phó.

Diệp Phó trong miệng răng bay tán loạn, bị một quyền này đánh cho thân thể như con rối gỗ, quay cuồng quẳng về phía sau, tới tận hơn mười mét xa.

Diệp Húc giống như gió lốc vọt bay tới, hắn còn chưa kịp đứng lên đã bị một quyền nữa oanh lên mặt. Lúc này đây Diệp Phó bị đánh bay xa hơn, răng hàm gần như vỡ vụn cả!

Hắn vừa mới đứng lên, đã thấy Diệp Húc như một con chim lớn hiện ra trên đỉnh đầu hắn. Chưởng ấn màu đen thật lớn ấn xuống đầu hắn!

Diệp Phó rống giận, đầu rắn của Ưng Xà hung hăng đánh tới Diệp Húc, đánh bay hắn lên không. Tuy rằng Diệp Húc bị đánh lui, nhưng chưởng ấn màu đen lại vững chắc đặt lên đỉnh đầu hắn!

Ba!

Diệp Phó đại não nhất thời hỗn độn, lực lượng mạnh mẽ đánh xuống làm cho cả người hắn chui vào trong núi đá, chỉ còn cái đầu lộ ra bên ngoài!

Hắn đang định từ trong núi đá chui ra, đột nhiên nghe thấy hưu một tiếng, một đạo đao cương kề sát mặt đất rít gào chém tới, trong chớp mắt đã tới dưới cằm hắn.

Trên đường bay, đao cương đi qua một khối đá hoa cương, yên lặng vô tức xuyên qua đá hoa cương này, giông như cắt một miếng đậu hủ vậy!

“Ngươi giết không được ta! Diệp Thiếu Bảo, ngươi giết không được ta!”

Diệp Phó tức giận rít gào, đột nhiên vặn cổ, đao cương hung hăng chém thẳng xuống gáy của hắn, tan thành từng mảnh.

Sau gáy của hắn xuất hiện một vết máu, Diệp Húc đao cương tuy rằng sắc bén, nhưng không thể chặt bỏ đầu hắn được.

Cổ là nơi mềm mại vô cùng, nếu trực tiếp bị đao cương chém vào cổ họng, hắn cũng không dám cam đoan yết hầu mình có thể bị chặt đứt ra không. Nhưng sau gáy của hắn lại tràn đầy nguyên khí, không có yếu ớt như ở yết hầu.

“Ta nói rồi, ngươi giết không được…”

Diệp Phó đột nhiên trừng mắt, vội vàng câm miệng, chỉ thấy ba bốn mươi đạo đao cương kề sát mặt đất bay tới, một đao nối tiếp một đao.

Diệp Phó chỉ cảm thấy da đầu run lên, nếu là bị những đao cương này chém lên cổ, cho dù là sau gáy cũng sẽ bị chặt đứt.

Đầu hắn đột nhiên trầm xuống, cả người chui vào trong núi đá. Đao cương gào thét bay sát qua đầu hắn, nhất thời từng sợi tóc bị cương khí chấn nát.

Da đầu của hắn bị tước mất một khối lớn, trán đầm đìa máu tươi.

Diệp Phó hồn vía lên mây, nếu là bị đao cương chém vào trên cổ, hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ!

Rầm rầm!

Núi đá nổ tung, Diệp Phó tà tà bay lên, sau lưng triển khai hai cánh Ưng Xà nhấc lên một cỗng cuồng phong. Thân thể hắn dần dần nâng cao lên, hướng tới xa xa mà chạy.

Dũng khí của hăn đã hết, căn bản không dám cùng Diệp Húc giao thủ tiếp. Diệp Húc luyện Cửu Chuyển Huyền Công nhất trùng tới đệ tam chuyển. Gần như là quái vật đánh không chết, ngay cả vu pháp cũng không có mảy may làm hắn bị thương, có thể không thèm nhìn công kích của hắn.

Mà công kích của Diệp Húc, hắn cũng không thể không nhìn, nếu không có thể chết bất cứ lúc nào.

Hai cánh Ưng Xà của hắn cũng không thể phi hành, chỉ có thể dựa vào cỗ khí lưu, khiến cho chính mình lướt đi thời gian ngắn. Dù vậy, cũng hơn xa Thanh Dực Bức Vương quyết, hay tuyệt học kinh thân thế tục Tri Chu Thải Thủy, một lướt đi được tới bốn năm mươi mét.

Tuy nhiên, hắn vừa mới bay lên, đã gặp Diệp Húc nhảy lên không trung, hai tay cầm một thanh đao cương dài chừng hai trượng, ánh đao màu đen tinh khiết, tràn đầy kinh diễm. Một tiếng sét đánh thoáng hiện lên, Ưng Xà lập tức bị bẻ gãy một cánh.

Cái cánh nổ tung làm nguyên khí mênh mông bốn phía.

Diệp Phó kinh hãi muốn chết, ngã xuống mặt đất, nghênh đón ánh đao đen xì, trở mình quay cuồng, vây hắn lại ở giữa.

Diệp Húc cầm đao cương trong tay, các loại chiêu thức triển khai, kín không kẽ hở, trong chớp mắt đã làm cho Diệp Phó thương tích đầy mình, cả người máu tươi đầm đìa.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cưỡng ép đánh vỡ phong tỏa của đao cương, nhanh chân chạy như điên, chữa trị Ưng cánh rồi lại bay lên.

“Vu sĩ có thể kiên trì chịu đựng như vậy sao?”

Diệp Húc ở sau lưng truy đuổi, bước chân hạ xuống, giống như trâu điên va chạm, ầm ầm ù ù, tốc độ không thể nghi ngờ là chậm hơn Diệp Phó nhiều.

Ánh mắt của hắn tập trung vào Diệp Phó, trong lòng bất đắc dĩ, nếu là giao thủ với đối tượng võ đạo đỉnh như Phương Chung Sơn, lúc này chỉ sợ đã chết trong tay hắn rồi.

Mà vu sĩ này da dày thịt thô, có nguyên khí hộ thể, chất lượng của nguyên khí còn hơn nhiều cương khí. Khi kiên trì chịu đựng bị đánh, ngay cả đao cương không gì không phá nổi cũng chỉ có thể tạo vết thương nhẹ cho hắn.

“Võ đạo đối phó vu sĩ, quả nhiên có chút lực bất tòng tâm, xem ra ta chỉ có thể tăng tiến tới vu sĩ, đem cương khí toàn thân chuyển thành nguyên khí, tu luyện vu pháp, mới có thể dẹp ngang được vu sĩ cùng cấp!”

Trong lòng hắn bất đắc dĩ, Diệp Phó trong lòng lúc này lại như có sóng to gió lớn.

Diệp Húc theo sát phía sau hắn, căn bản không thể thoát khỏi.

Bồi Nguyên nhị phẩm và tiên thiên bá thể tuy rằng chỉ kém hai cảnh giới, nhưng thực lực cũng cách biệt trời vực. Diệp gia mở phủ ba trăm năm qua, còn chưa có tiên thiên võ đạo này có thể đánh cho vu sĩ chạy trốn chật vật như vậy.

Diệp Húc xuất hiện, có thể nói là một khác biệt, từ khi tiểu tử này bị phế tu vi tới nay …làm điên đảo lại kiến thức phổ thông của mọi người.

“Tuy rằng không thể thoát khỏi, nhưng hắn cũng không thể đuổi kịp ta, chỉ cần chạy trốn tới Diệp phủ, ta sẽ không lo nữa!”

Nhìn thấy sông Thanh Thủy, tinh thần của Diệp Phó rung lên. Hai cánh Ưng Xà của hắn triển khai, nhảy qua sông. Đột nhiên một cỗ khói đen đón tới trước mặt hắn, trong chớp mắt biến thành một bộ xương khô màu đen thật lớn, xuyên qua thân thể mà đi!

Thân hình Diệp Phó trong khoảnh khắc rơi xuống đất, toàn thân máu thịt không cánh mà bay, chỉ còn lại một tấm da người, phiêu đãng rơi xuống mặt sông.

Diệp Phó vừa chết, trong tấm da người đột nhiên dâng lên một tòa nhị tầng Thiện Thiện Vô Lượng Tử Kim Lâu. Tòa Tử Kim Lâu này không có chủ nhân, đột nhiên rầm rầm một tiếng, hóa thành một đạo linh quang tiêu biến trên không trung, biến mất không thấy đâu.

Tử Kim Lâu vừa mới phân giải, rầm rầm từ không trung rơi xuống đồ vật, đều là những đồ cất chứa trong ngọc lâu.

Vu sĩ tử vong, bảo tháp ngọc lâu được thiên đạo ban tặng cũng sẽ tiêu tan, đây là kiến thức phổ thông.

Cảnh tượng này làm cho Diệp Húc cảm thấy mao cốt tủng thiên, vội vàng dừng lại, đứng bên bờ sông cao giọng nói: “Tử Mẫu Quỷ Phiên? Là Diệp Phan tiền bối sao?”

“Không sai.”

Diệp Húc đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền tới khí tức âm u lạnh lẽo. Hắn vội vàng quay đầu, chỉ thấy một lão nhân mi trắng ưng mục không biết hiện ra phía sau hắn từ lúc này. Tay lão cầm một cái cờ đen, đúng là người phụ trách Võ Bị Các Hôi Ưng Diệp Phan!

Bộ xương đen mở cái miệng rộng, cắn tới một bóng người màu xanh, gào thét bay tới, bỗng nhiên chui vào trong cờ đen.

Diệp Húc nhìn thấy rõ ràng, bộ dạng của bóng người màu xanh giống Diệp Phó như đúc. Rất sống động, tuy nhiên hình thể lại nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần!

“Vu sĩ hồn phách!” hp rùng mình một cái.

Diệp Phan liếm liếm môi, khóe miệng lộ ra nụ cười độc ác: “Vu sĩ sinh hồn, thật sự là đại bổ! Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên của ta thêm một sinh hồn vu sĩ, uy lực lại có thể nâng cao rồi!”

Diệp Húc trong lòng phát lạnh, cung kính nói: “Tiền bối vì sao không đi chủ trì Võ Bị Các, sao lại hiện ra ở trong này?”

“Chủ trì Võ Bị Các sao?”

Diệp Phan hừ lạnh một tiếng nói: “Lần trước ngươi trắc thí vu sĩ bên trong võ bị các thất bại, hủy toàn bộ võ bị các. Diệp Tư Đạo lão hỗn đản bảo lão phu ta không bảo hộ chu toàn, khai trừ ta ra khỏi võ bị các, giao cho người khác quản lý! Diệp gia một năm không có vài người có thể trở thành vu sĩ, võ bị các cũng thanh nhàn, chính là bởi vì tiểu tử ngươi, làm hại lão phu chạy đông chạy tây!”

Diệp Húc trong lòng căng thẳng, thầm nhủ: “Lão không phải muốn tìm ta báo thù chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.