Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 58 - Khiếm Khuyết Của Nguyên Công

trước
tiếp

“Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể cắn nuốt được bao nhiêu nguyên khí!”

Diệp Húc cũng chưa từng từ bỏ ý định, tiếp tục đem cương khí chuyển hóa thành nguyên khí. Sau nửa canh giờ qua, tất cả tu vi của hắn chuyển hóa hết thành nguyên khí, không ngờ bị Cửu Chuyển Nguyên Công hấp thu hết thảy, không giọt dư thừa.!

Cương khí của hắn cực kỳ hùng hậu, nếu như toàn bộ chuyển hóa thành nguyên khí, ở trong Bồi Nguyên nhất phẩm vu sĩ cũng được xưng là một nhân vật. Nào ngờ dùng Cửu Chuyển Nguyên Công mà nói, điểm ấy nguyên khí nhé vô kẽ răng cũng không đủ!

Hiện giờ hắn còn không có đạt tới cảnh giới Bồi Nguyên nhất phẩm vu sĩ, nhưng không có bất luận tu vi gì!

Chỉ luận tu vi, hắn còn không bằng tiểu hài tử vừa mới tu luyện chân khí.

“Môn tâm pháp này chính là cái động không đáy!”

Hắn trong lòng hoảng sợ, nóng nảy hung tợn nói: “Ta cũng không tin, lấy tốc độ tu luyện của Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật còn không làm đầy ngươi!”

Diệp Húc hai tay ấn chưởng pháp thiên biến vạn hóa, dắt từng đạo chu thiên tinh lực trong trời đêm, tinh lực bị Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí thuật kéo nào trong cơ thể, trực tiếp chuyển hóa thành nguyên khí.

Chu Thiên Tinh Đấu nhô cao chiếu rọi, chẳng phân biệt ngày đêm, chu thiên tinh lực cũng bởi vậy là lớn vô biên. Nó khiến cho tốc độ biến thành nguyên khí cực kỳ kinh người, tốc độ tu luyện của hắn cũng nhanh không thể tưởng tượng, vượt xa mọi vu sĩ khác.

Nhưng dù vậy, Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật cùng chỉ nhanh hơn tốc độ cắn nuốt của Cửu Chuyển Nguyên Công một chút mà thôi. Điểm ấy nguyên khí, gần như nhỏ bé không đáng kể.

Cửu Chuyển Nguyên Công giống như dị thú Thao Thiết thời thượng cổ vậy, cắn nuốt nguyên khí, có vào không ra.

Hắn tu luyện từ sáng tới tối muội, lại từ tối muộn tới sáng, môn tâm pháp này vẫn không có ý tứ ăn đủ.

Tuy nhiên, Diệp Húc không phải là không có thu hoạch, đan điền của hắn cuối cùng cũng tích tụ được một chút nguyên khí, đại khái tương đương với một phần trăm của toàn bộ tu vi hắn trước kia.

Lấy tốc độ tu luyện thế này, nói cách khác, hắn luyện hóa ba tháng mới có thể khôi phục lại tu vi lúc trước!

Diệp Húc cẩn thận tính toán một chút, cho ra cái kết luận khiến người ta tuyệt vọng. Nếu hắn muốn tu luyện tới Bồi Nguyên nhị phẩm, phải hao phí mười năm khổ công!

Những người khác trở thành vu sĩ, tư chất tốt, một năm tu luyện tới Bồi Nguyên nhị phẩm, mà hắn lại cầm cả mười năm!

“Nếu ta lấy Kiều Kiều, mười năm này, chỉ sợ con ta cũng có thể tu luyện võ đạo tiên thiên, trở thành vu sĩ!”

Kỳ thực hắn cũng không biết, Diệp phủ mở ba trăm năm nay, không biết có bao nhiêu người ý muốn tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, đều không có ngoại lệ bị môn tâm pháp này làm cho ngã một cú đau.

Bọn họ tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, không chỉ không thể gia tăng tu vi, ngược lại tu vi đột nhiên hạ xuống, thậm chí ngay cả vị tổ tiên mở Diệp gia phủ cũng không ngoại lệ.

Diệp Húc tu vi không hạ xuống mà tăng lên, tuy rằng tăng rất nhỏ, nhưng là trường hợp đặc biệt trước nay chưa từng có rồi.

Việc này toàn bộ phải dựa vào tốc độ tu luyện khủng bố của Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật, nếu không có Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật, Diệp Húc cũng chỉ có thể cả đời làm bồi nguyên nhất phẩm vu sĩ.

Diệp Húc có lòng vứt bỏ môn tâm pháp này, trong lòng lại có chút không lỡ. Hắn luyện Cửu Chuyển Nguyên Công tới tam chuyển, có thể cứng rắn nhận vu pháp của Diệp Phó, Ưng Xà Song Kích.

Phải biết rằng Diệp Phó là Bồi Nguyên nhị phẩm vu sĩ, Bồi Nguyên nhị phẩm và tiên thiên bá thể là cái hào rộng không thể vượt qua được. Hắn có thể ở dưới vu pháp của Bồi Nguyên nhị phẩm mà lông tóc không bị tổn thương, thậm chí đánh cho Diệp Phó chạy trối chết, đây quả là vượt khỏi kiến thức phổ thông của mọi người!

Nếu đem Cửu Chuyển Nguyên Công nhất trọng tâm pháp luyện thành toàn bộ cửu chuyển, ngưng kết ra kim thân, Diệp Húc thậm chí hoài nghi, mình có thể cứng rắn ngạnh kháng với vu bảo.

Tác dụng của môn công pháp này to lớn, khiến hắn không khỏi động tâm.

“Ta cứ thử tu luyện đã, nếu là Cửu Chuyển Nguyên Công thật sự cần mười năm mới khiến ta bước vào bồi nguyên nhị phẩm, như vậy cho dù môn tâm pháp này có huyền diệu tới mấy cũng phải bỏ qua nó thôi!”

Hắn quyết định, đem khiếm khuyết của Cửu Chuyển Nguyên Công ném ra sau đầu, chuyên tâm tu luyện.

Hắn tuy rằng đã trở thành Bồi Nguyên nhất phẩm vu sĩ, nhưng tu vi nguyên khí thực sự thấp kém tới mức đáng thương, căn bản không đủ để sử dụng một chiêu vu pháp. Bởi vậy hắn chỉ có thể tạm hoãn việc đi tìm Diệp Phan học vu pháp mới.

Diệp Húc bế quan tĩnh tu, trong lúc đó nội phủ phái người tới hỏi lai lịch ngọc lâu của hắn. Hắn dùng lý do Thất Tinh Hàn Ngọc Lâu do thiên đạo ban tặng còn chưa dập nát hoàn toàn, sót lại một chút, lấy cớ này rồi đuổi đi.

Về phần Diệp Phó chết như thế nào, nội phủ dường như không biết chuyện này. Thậm chí không biết có người này tồn tại là bình thường, ngay cả Diệp Tư Mẫn cũng không hỏi qua hạ lạc của Diệp Phó, việc này cứ như vậy mà không chút giải quyết.

Đây là bởi vì Diệp Phan đã thả ra tin tức, Diệp Húc có lão bảo hộ, nếu không mặc dù Diệp Húc đã thành vu sĩ đăng kí ở Diệp gia, cũng khẳng định có không ít phiền toái.

Thực lực của Diệp Phan, gần với phủ chủ Diệp Tư Đạo, tính tình quái dị, hở một tí liền ra tay giết người. Thậm chí ngay cả cao thủ thế hệ trước của Diệp phủ cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với lão, càng đừng nói tới Diệp Tư Mãn hay Diệp Tư Manh.

Diệp Húc và Tô Kiều Kiều cùng nhau sống cuộc sống tạm ổn, bên người có bốn nha hoàn hầu hạ, cũng vui vẻ vô cùng.

“Thiếu gia! Huyền Minh Chân Khí của nô tì tu luyện tới tứ trọng rồi!” Tô Kiều Kiều chắp tay sau lưng, sôi nổi, vây quanh hắn chạy qua vài vòng, hưng phấn vạn phần nói.

Diệp Húc gật đầu, thân thể Thủy Đức Cộng Công có tốc độ tu luyện nhanh như vậy, đó là chuyện đương nhiên.

Nửa tháng qua đi, nha đầu lại vây quanh hắn sôi nổi: “Thiếu gia, nô tỳ tới ngũ trọng rồi!”

Diệp Húc khóe mắt run rẩy, tốc độ này thực sự quá nhanh, nhanh làm người ta phải hết hồn.

“Đặc thù thể chất, quá may mắn, tu luyện nhanh tới vậy sao?”

Hiện tại rốt cuộc hắn cũng nghiệm ra cảm giác làm cho người khác khiếp sợ chết lặng. Mà dĩ vãng, hắn làm cho người khác phải như vậy.

Lại qua ba bốn ngày, Tô Kiều Kiều đi tới bên cạnh hắn, còn chưa kịp mở miệng, Diệp Húc đã đờ đẫn nói: “Kiều Kiều, Huyền Minh Chân Khí của ngươi đã tới lục trọng?”

“Không phải, thiếu gia, bên ngoài có một lão nhân hung hãn, nói là thiếu gia phải đi ra ngoài thấy lão.”

Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, nếu Tô Kiều Kiều thật sự có thể trong ba bốn ngày luyện Huyền Minh Chân Khí tới lục trọng, như vậy hắn thực sự chết lặng rồi.

“Lão nhân hung hãn? Chẳng lẽ là Hôi ưng Diệp Phan?”

Diệp Húc đi ra khỏi cửa, chỉ thấy Diệp Phan cầm Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên đứng trước cửa, mũi ưng, ánh mắt hung ác vô cùng, thấy thế nào cũng không phải là người tốt, khó trách Tô Kiều Kiều nói lão là lão nhân hung hãn.

“Diệp Phan tiền bối, quả thực còn kém một chút…”

“Thật gia, ngươi đã trở thành vu sĩ? Thật sự rồi, đi theo ta!”

Diệp Phan không nói hai lời, lúc này chống đại phiên đi tới sâu bên trong nội phủ. Diệp Húc bước nhanh đuổi kịp nói: “Tiền bối, ta mới tu luyện tới Bồi Nguyên nhất phẩm cảnh giới mà thôi. Chỉ sợ còn không thể tu luyện vu pháp, có thể thư thả mấy ngày được không?”

Diệp Phan dừng bước chân, quay đầu lại nói: “Ngươi muốn thư thả mấy ngày?”

“Ba bốn năm?” Diệp Húc dò hỏi nói.

Nếu ba bốn năm cũng không thể giải quyết được vấn đề khiếm khuyết của Cửu Chuyển Nguyên Công, như vậy chỉ có thể phế bỏ môn tâm pháp này thôi.

Diệp Phan giận tím mặt, Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên cắm mạnh xuống mặt đất, lấp tức thổ địa dưới chân nứt nẻ ra trong phạm vi hơn mười mét, lớn tiếng nói: “Ba bốn năm? Lão phu có thể sống tới mấy cái ba bốn năm hả? Bớt nói sàm đi, lão phu chỉ phụ trách truyền thụ vu pháp cho ngươi, quản đếch gì ngươi học được hay không? Ngươi không muốn học cũng được, chờ lúc ngươi muốn học, lão phu không dạy, ngươi chỉ có thể tự mình đi tìm tài liệu, đổi lấy cơ hội tiến vào vu khố đi!”

Diệp Húc bất đắc dĩ, khó trách lão già này trong diệp phủ không có nhân duyên gì. Lão tính tình như vậy gần cũng còn khó, chỉ sợ người chết cũng không dám tiếp cận lão.

“Tiền bối, chúng ta đây là phải đi nơi nào?”

“Nội phủ vu tu đường.”

Diệp Húc trong lòng cả kinh, nội phủ vu tu đường là nơi vu sĩ nội phủ tu luyện vu pháp, và luyện bảo đường nổi danh.

Loại địa phương này, người bình thường căn bản không dám tiến vào, chỉ có vu sĩ trung tâm mới có tư cách này. Mặc dù trước tới giờ hắn vẫn là thiên kiêu chi tử của Diệp gia, nhưng cũng không có tư cách đi vào, thậm chí tới gần cũng không được.

Nội phủ vu tu đường tọa lạc tại vị trí trung tâm của Diệp phủ, đây là một tòa đại điện khí thế to lớn, ngoài điện có tám vu sĩ gác cửa, phòng vệ sâm nghiêm.

Diệp Húc nhìn lại, một chích chim sẻ đang bay trên không đại điện, nghĩ muốn hạ xuống nghỉ tạm. Trong đó một vu sĩ đột nhiên nâng tay lên chụp vào hư không, chim sẻ bị chưởng lực của hắn nghiền thành thịt nát, lập tức hừng hực bốc lên, ngay cả bụi cũng không còn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.