Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 7 - Mặt Chấm Đất

trước
tiếp

“Nếu ta không tới, chẳng phải ngươi bị tên vô danh tiểu tốt này đánh chết sao?”

Chu Thế Văn bề ngoài giống như một đầu hùng sư, thanh âm như sấm, cười to nói: “Hơn nữa, ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy, Diệp Thiếu Bảo có phải giống như lời đồn hay không, thật sự biến thành một phế nhân! Hiện giờ xem ra ngươi quả thật đã bị phế đi, không ngờ bị một tiểu tử bình thường kia cưỡi lên đầu lên cổ!”

Chu gia, Diệp gia, Phương gia là ba gia tộc vu hoang thế gia của Liễu Châu thành. Vũ sĩ xuất hiện lớp lớp, hình thành thế chân vạc, tuy nhiên giữa tam đại thế gia này cũng không có sự hòa thuận, thường xuyên đấu tranh gay gắt. Nếu một nhà có thực lực hùng mạnh lên, hai nhà khác sẽ liên thủ đối kháng.

Diệp Húc lần trước trắc thí ở Võ Bị Các bị thất bại, phủ chủ Diệp Tư Đạo từng hoài nghi do hai đại thế gia này gây nên.

Chu Thế Văn cùng Diệp Húc hai người từ nhỏ đã không bình thường. Diệp Húc là kỳ tài ngút trời của Diệp gia, còn hắn là thiên kiêu chi tử của Chu gia, hai người tranh đấu gay gắt không biết bao nhiêu lần.

Lúc mới đầu, Chu Thế Văn thua ít thắng nhiều, nhưng tuổi tác của Diệp Húc ngày càng lớn thì tình huống này liền ngược lại, Chu Thế Văn biến thành thua nhiều thắng ít.

Một năm gần dầy, mỗi tháng hai người đấu một lần, Chu Thế Văn rõ ràng một lần thắng cũng không được.

Mục đích lần này của hắn, đúng là muốn nhìn xem Diệp Húc có phải bị phế đi thật sự hay không.

Diệp Húc lộ ra nụ cười, trong mắt lóe lên một cỗ tinh quang nói: “Chu thế huynh, ta có phải phế nhân hay không, cũng không phải lời ngươi nói là được! sớm muộn một ngày, chúng ta có thể tái đấu một hồi nữa. Hy vọng Chu thế huynh không phải quỳ xuống xin tha thứ mới tốt!”

“Phi! Phi! Lão tử quỳ xuống xin tha thứ sao?”

Chu Thế Văn nhổ hai cục đờm, Tô Kiều Kiều nhìn thấy nhíu mày, thầm mắng người này bên ngoài ra vẻ nho nhã, nhưng lại cực kỳ thô lỗ.

“Nhìn thấy tiểu tử ngươi còn ý chí chiến đấu như vậy, lão tử ta an tâm rồi!”

Chu Thế Văn cười ha hả xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại, tự nhiên, phóng khoáng tới cực điểm, thanh âm từ bên ngoài cửa truyền vào: “Diệp Thiếu Báo, ta đã luyện Hậu Thổ Bá Thể thần công tu tới cửu trọng rồi, chỉ kém nửa bước nữa bước vào tiên thiên. Lão tử ta rất mong chờ ngươi đứng lên một lần nữa. Sau đó ngã xuống trong tay của ta! Không có ngươi làm đối thủ, Diệp gia các ngươi sớm muộn cũng bị ta tiêu diệt! Diệp Tư Đạo tuy rằng rất mạnh, nhưng tư chất lão tử tốt hơn hắn nhiều. Qua mười năm nữa, vu sĩ mạnh nhất Liễu Châu thành sẽ đổi chủ! Mà những huynh đệ của ngươi, cái gọi là Diệp phủ tam kiệt, theo ta mà nói, chỉ là một đám heo con mà thôi!”

Hắn vừa mới đi ra, Tô Kiều Kiều nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, bĩu môi nói: “Thiếu gia, Chu Thế Văn công tử năm nay chắc phải bốn năm mươi tuổi rồi, còn không vượt qua được người, còn dám khiêu chiến với người sao?”

Bên ngoài Chu Thế Văn nghe thấy được lời của nàng, chân lảo đảo một cái suýt nữa thì té ngã.

Thanh niên râu quai nón vẻ mặt bi phẫn: “Bốn năm mươi tuổi. .. chẳng lẽ lão tử trong già như vậy sao?”

Diệp Húc nhịn cười giải thích nói: “Đây là tác dụng của tuyệt học gia truyền của Chu gia Hậu Thổ Bá Thể thần công. Người tu luyện Hậu Thổ Bá Thể thần công có vẻ thành thục hơn người thường một chút. Chu huynh nhìn như già nua, thực chất chỉ hơn ta một tuổi thôi.”

“Nói như vậy hắn mới mười lăm tuổi sao? Thấy thế nào cũng giống như năm mươi tuổi vậy…” Tô Kiều Kiều thè lưỡi, cảm thấy khó tin nói.

Diệp Húc cười nói: “Đó là bởi vì Hậu Thổ Bá Thể thần công của hắn luyện tới cửu trọng, tuy nhiên nói gì thì nói, Chu huynh bộ dạng quả nhiên hơi già một chút.”

Các đó không xa, Chu Thế Văn nghe thấy Diệp Húc nói như vậy gần như hộc máu, lẩm bẩm nói: “Phía sau của già trước tuổi, còn hơn một chút nữa. .. tổ tiên à, vì sao người phải truyền xuống môn thần công này…”

Diệp Húc đột nhiên nghĩ tới một chuyện nói: “Kiều Kiều vừa rồi Chu huynh nói Diệp phủ tam kiệt, là người nào vậy?”

“Còn không phải lúc thiếu gia hôn mê, những người đó tự nhiên tự phong sao?”

Tô Kiều Kiều cười nói: “Đại công tử Diệp Tần xếp hạng đầu của tam kiệt, Diệp Bân đứng thứ hai, Diệp Phong xếp thứ ba. Nghe nói đại tổng quản nội phủ tự mình bình qua bọn họ. Nói ba người này trong mấy năm đều có hi vọng trở thành tiên thiên, thành vu sĩ. Theo ý nô tì, thiếu gia không ở đó, bọn họ đúng là hổ xuống núi, khỉ xưng vương,…”

“Hóa ra là ba người bọn họ…”

Diệp Húc khẽ mỉm cười nói: “Tuy nhiên Kiều Kiều à, đại ca Diệp Tần của ta cũng không phải là khỉ gì cả, nói không chừng hiện giờ hắn đã thành vu sĩ rồi.”

Diệp Tần là con cả của phủ chủ Diệp Tư Đạo, mấy năm trước đã luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới cảnh giới cửu trọng. Sau một thời gian không thể đột phá, liền đi ra ngoài du lịch, mãi tới bây giờ cũng không có trở về.

Chu Thế Văn đi nhanh ra ngoài mã trường, đột nhiên dừng bước chân, đồng tử nhanh co rút lại.

Chỉ thấy các đó không xa trước mặt của hắn, một thanh niên lẳng lặng đứng đó, một bộ màu xanh, chờ hắn đi tới.

“Mã Tam Bảo, mã trường chủ sao?” Chu Thế Văn sắc mặt hơi trầm xuống.

“Không sai, đúng là Mã mỗ.”

Mã Tam Bảo khuôn mặt lạnh lùng gượng cười nói: “Chu thiếu gia đi vào mã trường của ta, đả thương người nghĩ muốn trốn sao?”

Chu Thế Văn cười ha hả châm chọc nói: “Mã trường chủ, ngươi nguyên là tứ phẩm vũ sĩ, mà ta mới một chân đạp tiên thiên, chẳng lẽ muốn mượn tu vi áp chế ta, ra tay với ta phải không?”

Khí thế của Mã Tam Bảo kéo lên quanh người, nguyên khí quang thân kịch liệt khởi động. Nguyên khí rời thể, không ngờ hóa thành một con giao long màu xanh dài ba trượng, có đầu không đuôi!

Giao long xuất hiện từ trong đan điền của hắn bay ra, đuôi dường như còn ở trong bụng của hắn. Giao long bay chung quanh thân hình Mã Tam Bảo mấy vòng, giơ lên cái đầu rồng, gắt gao nhìn thẳng vào Chu Thế Văn, tản mát ra khí tức thô bạo cuồng liệt!

Tuy rằng khí thế của Mã Tam Bảo khủng bố vô cùng, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như trước nói: “Đây là chức trách của Mã mỗ, Chu thiếu gia chớ trách.”

“Mã trường chủ, chẳng lẽ ngươi không kỳ quái, vì sao ta biết ngươi là bồi nguyên tứ phẩm vu sĩ, còn dám xông vào mã trường Diệp gia sao?” Chu Thế Văn đối mặt với khí thế hùng mạnh của Mã Tam Bảo, thần thái vẫn bình tĩnh dị thường, chỉ thấy phía sau hắn, một lão giả thanh bào chậm rãi đi ra.

Trên người lão giả mặc mấy tầng áo bông thật dày, hai tay chắp sau lưng, có vẻ rất quê mùa.

Hiện giò là mùa hè, mặt trời trên đỉnh đầu, nhưng lão dường như cảm thấy lạnh vô cùng. Ngay cả trong miệng lão cũng thở ra dòng khí, dòng khí màu trắng nhè nhẹ, giống như không phải trong thời tiết mùa hè mà là trong mùa đông khắc nghiệt vậy.

Mã Tam Bảo nhăn mặt, lão giả này tên Chu Cường Thịnh, đại quản sự nội phủ Chu gia, tu vi đạt tới Cố Nguyên Thất Phẩm, cách biệt một trời một vực với Bồi Nguyên Tứ Phẩm.

Lão sở dĩ cảm thấy rét lạnh, không phải lão tu luyện cái tâm pháp âm hàn gì, ngược lại bởi vì tâm pháp của lão cực kỳ cương mãnh bá đạo làm cho nguyên khí quanh thân thể lão bốc cháy mãnh liệt như hỏa. Dòng khí thở ra bên ngoài bởi vì nhiệt độ thấp cho nên biến thành sương mù màu trắng!

Thanh âm của Chu Cường Thịnh khô khốc, dường như quanh năm thiếu nước vậy, chắp tay nói: “Xin mời mã trường chủ cấp cho lão hủ chút thể diện.”

Mã Tam Bảo lắc đầu nói: “Chu đại tổng quản thứ lỗi, việc này ta không thể làm chủ, chỉ có thể mời phủ chủ đại nhân bảo làm gì thôi.”

Chu Thế Văn cùng Chu Cường Thịnh hai người trong lòng cả kinh: “Diệp Tư Đạo cũng tới đây sao?”

Diệp Tư Đạo uy danh rất thịnh, còn chưa lộ mặt, ý chí chiến đấu của hai người đã không còn.

Kỳ thực Diệp Tư Đạo tư chất cũng không tốt, tu vi của hắn ở Liễu Châu thành cũng không phải cao nhất. Trong tam đại vu hoang thế gia, tu vi cao nhất là phương gia gia chủ, Phương Vạn Hoành.

Nhưng mặc dù là Phương Vạn Hoành, cũng không phải đối thủ của hắn!

Hai người từng giao thủ một lần, sau khi giao thủ Phương Vạn Hoành nằm trên giường bệnh suốt ba tháng!

Nếu không có Chu gia nhảy vào, lần đó Phương gia không khéo đã bị Diệp gia nhổ ra khỏi Liễu Châu rồi!

“Phủ chủ!” Mã Tam Bảo khom người, cung thanh nói.

Diệp Tư Đạo hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi tới, làm cho người ta có một loại cảm giác mông lung như sương mờ ảo. Người nhìn thấy không thể biết rõ bước tiếp theo của hắn đi tới đâu. “Qua mười năm nữa, vu sĩ đệ nhất Liễu Châu thành thuộc về ngươi phải không?” Diệp Tư Đạo như cười như không nói.

Chu Thế Văn trong lòng cả kinh, hắn lập tức biết rằng lời nói của hắn với Diệp Húc lúc trước đã bị Diệp Tư Đạo nghe thấy rõ ràng, nhất thời hắn cao giọng nói: “Diệp phủ chủ, sau mười năm nữa, ngươi khẳng định không phải đối thủ của ta! Nếu ngươi sợ hãi, hiện tại có thể giết ta!”

Diệp Tư Đạo mỉm cười nói: “Ngươi bề ngoài thô lỗ, nhưng kỳ thực lươn lẹo như hồ ly, hiểu được phép khích tướng để bảo mệnh, rất khó có được. Nếu là những người khác nói với ta như thế này, để diệt trừ uy hiếp ta nhất định sẽ diệt hắn. Tuy nhiên ngươi, còn không khiến ta có ý nghĩ này. Tử tội có thể miễn, nhưng vạ khó tránh khỏi, vừa rồi ngươi ra tay giáo huấn Diệp Tân. Hiện giờ ngươi cũng giống hắn, mặt chạm đất, sau đó các ngươi có thể rời đi.”

Chu Thế Văn tròng mắt chuyển động, có tâm liều mạng, lại biết không thể sống được trong tay Diệp Tư Đạo, lúc này hắn cắn răng thầm nghĩ: “Lão tử mặt chấm đất cũng không có gì cả!” vì thế thả người nhảy lên không trung, đầu dưới chân trên, khuôn mặt râu quai nón của hắn hung hăng đụng vào mặt đất.

Hắn dù nửa chân bước vào tiên thiên, nhưng cái mũi vẫn bị va chạm làm lệch đi một bên. Chu Cường Thịnh cuống quýt nâng hắn dậy, hai người bước nhanh khỏi mã trường.

Mã Tam Bảo chần chứ một chút nói: “Phủ chủ, thả bọn họ đi như vậy sao?”

Diệp Tư Đạo cười nói: “Một tiểu bối còn không đáng để ta ra tay. Ta lưu hắn hắn cũng là muốn mượn tay hắn tôi luyện đệ tử Diệp gia. Chu Cường Thịnh cũng không đáng để ta ra tay, hắn tu luyện tâm pháp, quá mức cương mãnh bá đạo, dị tượng lộ hẳn ra ngoài. Ngay cả thân thể hắn cũng không thể chịu đựng được nữa rồi, không cần ta động thủ, hắn không sống nổi hết tháng sau! Tam Bảo, tư chất của ngươi không tồi, hẳn rất nhanh có thể tới được Cố Nguyên kỳ. Vu sĩ Cố Nguyên Kỳ, nguyên khí đại nhật như luân, lan tràn quanh thân, nhưng mà nguyên khí cũng sẽ không tràn ra ngoài cơ thể, công chính bình thản. Giống như Chu Cường Thịnh, chỉ có thể tự tìm đường chết mà thôi.”

Mã Tam Bảo biết, đây là phủ chủ mượn Chu Cường Thịnh chỉ điểm cho mình, trong lòng cảm động vạn phần nói: “Phủ chủ, hôm nay tới nhìn thất gia đi? Vì sao không đi gặp hắn?”

“Ngọc không mài không nên thân, nếu hắn có thể qua được cửa này, tương lai chưa chắc không thể trùng tu tiên thiên, trở thành vu sĩ. Nếu nhìn thấy hắn, có lợi ích gì chứ?”

Diệp Tư Đạo thở dài một tiếng, lắc đầu đi ra bên ngoài, bóng dáng có vẻ có chút cô đơn: “Chu Thế Văn tiểu tử kia tuy rằng bừa bãi, nhưng nói đúng. Diệp gia tao ngoại trừ Tần nhi và Thiếu Bảo, những đệ tử khác đều là lợn cả không chút triển vọng! Hiện giờ Thiếu Bảo bị phế, Tần nhi ra ngoài chưa về, không biết sống chết, chẳng lẽ Diệp gia ta thật sự phải xuống dốc…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.