Hai sợi xúc tu kia trong chớp mắt hút khô Loan Lương Ngọc, rít gào lên đâm tới cổ Loan Sư Bình, Diệp Húc cũng vọt tới hướng lão.
Loan Sư Bình run sợ trong lòng, hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu nữa, không nói câu nào, nhanh chóng lui về phía sau, thả người chui vào trong rừng rậm, biến mất không thấy!
Diệp Húc và Chu Thế văn đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, liếc nhau, cùng nhìn ra vui sướng khi sống sót sau một kiếp trong mắt đối phương.
Loan Sư Bình thực lực hơn bọn họ rất nhiều, dù bọn họ có dùng hết tất cả bản lãnh cũng không thể làm cho đối phương bị thương, có thể giữ mệnh chạy khỏi tay hắn, bức hắn rời đi đã là một thành tựu rất giỏi rồi.
“Thiếu Bảo, ngươi tu luyện đến tột cùng là cái tà môn vu pháp gì? Hai sợi xúc tu kia thật sự tà ác, xuất quỷ nhập thần!” Chu Thế Văn kinh hồn phủ định, hoài nghi nói.
Diệp Húc lắc đầu, nói: “Không phải ta, nếu ta có bản sự này đã sớm dùng ra rồi.”
Trong núi rừng đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, một thiếu niên áo trắng chậm rãi từ trong rừng đi ra, mở quạt xếp, mỉm cười nói: “Hai vị thế huynh đã lâu không gặp?”
“Phương thần?” Diệp Húc ngẩn ngơ, nhìn thẳng phía sau hắn.
Chỉ thấy nguyên khí của Phương Thần dày đặc như mây, ở sau người hình thành một quái vật kì lạ, hình như trái tim, đông nhảy lên, hoặc như một con bạch tuộc to lớn, vung 8 cái xúc tu, lộ vẻ quỷ dị vạn phần!
Vừa rồi chính là con quái vật do nguyên khí hóa thành này đã hút khô Loan Lương Ngọc!
“Công tử bột, đây là cái vu pháp gì?” Chu Thế Văn cũng sợ ngây người, nhớ tới thi thể tinh quái bọn họ gặp ở Hắc Lộc Lĩnh, chỉ sợ là Phương Thần ra tay, xử lý con tinh quái đó!
Sắc mặt Phương Thần so với trước đây càng có vẻ tái nhợt hơn, khẽ vuốt ve xúc tu, giống như âu yếm nữ nhân vậy, mỉm cười nói: “Thứ này là tâm pháp ta lúc ở tầng năm Diệu Thiện Thanh Ngọc lâu nhận được, tên là Huyết ma nguyên hồn đại pháp, là vu pháp, cũng là tâm pháp. Nguyên thần của ta chính là trái tim huyết ma, phù hợp với huyết ma nguyên hồn đại pháp nhất, bất kể là tinh quái hay vu sĩ đều trở thành thuốc bổ cho ta, hấp thu tu vi cùng khí huyết của bọn chúng có thể làm cho tu vi của ta tăng lên không ngừng!”
Hắn liếm liếm môi, lộ ra hàm răng trắng, mỉm cười nói: “Hai vị thế huynh, tu vi của ta đã vượt xa các ngươi, đạt tới bồi nguyên ngũ phẩm! Có cái gọi là mời không bằng tình cờ gặp nhau, không bằng liền ở nơi đây, để tiểu đệ đưa các vị quy thiên, đem tất cả mọi thứ của các ngươi biến thành dinh dưỡng cho huyết ma tim của ta!”
Chu Thế Văn cười ha hả nói: “Công tử bột, ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy. Chỉ sợ ngươi còn chưa biết, ngày hôm qua Thiếu Bảo và Diệp Tần cùng nhau trộn lẫn vào Thanh Hòe Lâu chơi tỷ tỷ ngươi, hơn nữa còn không trả tiền….”
Diệp Húc phẫn nộ nói: “Chu huynh đừng vội châm ngòi, đó là đại ca Diệp Tần gây ra, hơn nữa không trả tiền cũng không coi là chơi gái….”
“Các ngươi muốn chết!”
Phương Thần giận dữ, sắc mặt đỏ lên, thân ảnh chợt lóe, giống như ma quỷ đi tới trước mặt hắn, bốn nhánh xúc tu đâm tới hắn!
Chu Thế Văn cười ha ha, mở Phong lôi song sí ra, rít một tiếng xông lên trời cao.
Cùng lúc đó, bốn nhánh xúc tu khác đâm đến trước mặt Diệp Húc, đinh đinh bạo hưởng, bốn nhánh xúc tu này dừng ở trên người hắn, không ngờ bị bắn ngược hết về, căn bản không thể đâm phá long lân của hắn!
“Phương huynh, dừng tay!”
Bàn tay khô gầy của Diệp Húc bắt lấy bốn nhánh xúc tu kia, ra sức niết, bốn nhanh đó toàn bộ vỡ ra, cười nói: “Vừa rồi chỉ đùa ngươi một chút thôi, Huyết ma nguyên hồn đại pháp của ngươi tuy rằng rất mạnh, nhưng người không đuổi kịp Chu huynh, không phá được phòng ngự của ta, cần gì làm điều thừa nữa?”
Phương Thần thấy thế hừ lạnh một tiếng, biết rõ mình không thể làm gì được hai người này, thu huyết ma nguyên hồn đại pháp lại, cười ngạo nghễ, nói: “Cách hai tháng, ba người chúng ta lại gặp, Diệp huynh, hiện giờ chỉ có ngươi cố lắm mới có thể làm đối thủ của ta, về phần Chu huynh ngươi, chỉ biết chạy trốn, đã không còn xứng giao thủ với ta.”
“Phi!”
Chu Thế Văn nhổ một cục đàm, đĩnh đạc nói: “Chờ ông học được một loại vu pháp công kích, đến lúc đó đánh cho ngươi liên cả mẹ già cũng không nhận ra!”
“Được rồi, mọi người nói ít đi một câu.”
Diệp Húc mở miệng nói: “Phương huynh, tinh quái Hắc Lộc Lĩnh đều bị ngươi giết sạch rồi?”
Phương Thần kiêu ngạo nói: “Không sai. Phương mỗ đang định tới Ưng Sầu Giản, nhìn xem nơi đó đến tột cùng có giác sắc lợi hại nào có thể ngăn cản bước chân của ta không! Lại không ngờ rằng gặp được hai ngươi ở chỗ này, bị kẻ khác đánh cho chật vật không chịu được, liền ra tay cứu các ngươi một mạng. Các ngươi không cần cảm kích ta!”
“ …. Ai cảm kích ngươi?”
Chu Thế Văn hùng hùng hổ hổ, đột nhiên nhìn về phía Diệp Húc, chộn rộn, cười ha hả nói: “Thiếu bảo, có đi Ưng Sầu Giản không? Công tử bột giọng điệu lớn như vậy, cùng đi xem hắn chết như nào cũng hay.”
Diệp Húc nghĩ nghĩ một chút, Ưng Sầu Giản khốn tam đại vu hoang thế gia ước chừng ba trăm năm cũng không có khai thông, so với Hắc Hộc Lĩnh hung hiểm gấp trăm lần, tam đại thế gia đã từng hơn một lần liên hợp lại, phái tu sĩ xâm nhập, tuy nhiên không có một người có thể sống sót trở về.
Nếu bọn họ có thể khai thông Ưng Sầu Giản, tuyệt đối là một hành động rất vĩ đại!
“Lấy thực lực của chúng ta mà đi Ưng Sầu Giản vẫn là yếu, đi vào trong đó cũng không phải là không được, chẳng qua ta có một điều kiện. Việc này cực kỳ hung hiểm, chi bằng chúng ta chân thành hợp tác, một người gặp nạn, những người khác phải cứu giúp, tuyệt đối không thể ném đá xuống giếng!”
Phương Thần và Chu Thế Văn liếc nhau, chậm rãi gật đầu.
Ba người bọn họ phòng bị lẫn nhau, cũng địch cũng hữu, nếu ở trong Ưng Sầu Giản mà còn đấu đi đấu lại như thế, khó tránh khỏi gặp rất nhiều nguy hiểm, thậm chí có thể sẽ là toàn quân bị diệt!
Diệp Húc đề nghị, nói đến đúng tâm khảm bọn họ.
“Một khi đã như vậy, ta liền đem bí quyết ngọc lâu thu vật cùng ngọc lâu phòng ngự truyền thụ cho các ngươi trước.”
Diệp Húc cười nói: “Các ngươi chỉ cần hiểu được cách sử dụng nguyên khí tráo, tính nguy hiểm của chuyến này sẽ giảm đi rất nhiều.”
Phương Thần không khỏi biến đổi sắc mặt, hắn lúc âm thầm quan sát đám người Diệp Húc chiến đấu, sớm đã động tâm không ngừng với lồng nguyên khí, biết bí quyết này cực kỳ hữu dụng, về phần ngọc lâu thu vật, hắn không để ở trong lòng, trầm tư một lát, nói: “Diệp huynh trí tuệ, Phương mỗ khâm phục. Chuyến này nếu có thu hoạch được gì, Diệp huynh là người đầu tiên lựa chọn.”
Chu Thế Văn cũng nói: “Nếu thu hoạch được nhiều, ngươi cũng có thể chọn thêm.”
Ưng Sầu Giản không biết đã mai táng bao nhiêu vu sĩ, những thứ họ tùy thân mang theo đều rơi xuống trong khe, thứ bình thường sẽ hư thối theo thời gian, mà vu binh bảo vật thì không bị ăn mòn.
Lấy vu binh vì lệ, cùng là vu binh, chủy thủ trong tay Chu Thế Văn, giá trị và uy lực đều kém xa so với quỷ đầu đao mà Diệp Húc thu được.
Phương Thần và Chu Thế Văn giao cho Diệp Húc quyền lựa chọn đầu tiên, đích xác là cho hắn được lợi rất lớn.
“Thành giao!”
Diệp Húc lập tức đem nguyên khí tráo và ngọc lâu thu vật pháp môn dốc túi cùng dạy, loại pháp môn này ở Liễu Châu cực kỳ hiếm, nhưng Diệp Phan từng nói qua, tới vùng đất bên ngoài, loại pháp môn này đầy đường đều có, bởi vậy hắn cũng không đau lòng.
Hai người rất nhanh liền hiểu rõ hai loại pháp môn này, kỳ thật chúng cũng không hề khó một chút nào, chủ yếu chính là nguyên khí, nguyên thần và trụ cột sử dụng ngọc lâu, chỉ có điều thường nhân không thể tưởng mà thôi.
Phương Thần hiểu rõ hai loại môn pháp rồi, mỉm cười nói: “Ngọc lâu của ta lớn tầm nửa mẫu, không biết ngọc lâu của hai vị thế huynh lớn bao nhiêu?”
Chu Thế Văn cười lạnh nói: “Tư chất của ông đây tốt hơn ngươi, đại khái hơn nửa mẫu.”
Hai người cùng nhìn thẳng Diệp Húc, chờ hắn báo ra kích cỡ ngọc lâu không gian.
Diệp Húc gãi gãi đầu, cười khổ nói: “Mọi người cần gì phải đàm vấn đề thương cảm tình đó?”
Chu Thế Văn vỗ vỗ đầu vai hắn, cười nói: “Thiếu Bảo, ngọc lâu của ngươi chỉ có hai tầng, kém chúng ta cũng là bình thường mà, đợi lúc nếu có thu hoạch rồi, ngọc lâu của ngươi không xếp được nữa thì có thể nhét ở chỗ ta này.”
Phương Thần thản nhiên cười: “Nhét vào chỗ ta cũng được.”
Diệp Húc thở dài một tiếng, cười nói: “Hai vị thế huynh, tiểu đệ sẽ suy nghĩ.”
Ba người lúc này đây đi dọc theo Thanh Thủy Hà hướng tới chỗ sâu trong Hắc Hộc Lĩnh, sau một lúc liền đi đến trước đầm nước nơi Diệp Húc từng tu luyện, mặt đầm gợn sóng, Diệp Húc không khỏi có chút thất vọng, trên mặt đầm cũng không có sinh ra loại sương trắng thần bí kia.
Đúng là loại sương mù kì lạ đó khiến ngọc lâu của hắn tiến hóa, từ một tầng tăng lên thành hai tầng.
“Không biết loại sương mù này đến tột cùng là cái gì nhỉ? Đại ca hiểu biết uyên thâm, hắn chắc hẳn là biết, đáng tiếc đại ca không ở trong này.”
Ba người đi lên vách núi, lập tức một luồng gió ướt át gào thét đánh tới, mang theo nồng đậm hơi nước, hai bên là vách núi dựng đứng như kiếm!
Cách đó không xa mơ hồ có tiếng người truyền đến, Diệp Húc vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một đám người dọc theo Ưng Sầu Giản đi đến chỗ sâu bên trong, ước chừng có hơn mười người, thanh nhất sắc tu sĩ!
“Không phải vu sĩ Liễu Châu ta, chẳng lẽ là người từ châu quận khác tới?” Chu Thế Văn ngưng mắt nhìn một lát, nghi hoặc nói.
Diệp Húc hơi rùng mình trong lòng, những người này hơn phân nửa là vu sĩ châu quận khác phái ra, chuẩn bị xâm nhập Bách Man Sơn khai hoang!
Phương Thần liếm liếm môi, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ cực kỳ yêu tà, quỷ dị cười nói: “Lúc này đây có thể mở một khai trai, ăn cho no rồi….”