“Hận tôi sao ? Linh Linh, em hận tôi thì có ích gì, cả đời này, chẳng phải em vẫn sẽ ở cạnh tôi sao ?”
Lần này Kỳ Hạo Dương không đưa Phong Hàn Linh tới bệnh viện bởi mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh, vết thương của cô không quá nặng, hoàn toàn có thể mời bác sĩ tư nhân đến. Nhìn băng vải trắng quấn quanh trán cô, Kỳ Hạo Dương có chút không nỡ, thế nhưng không làm thế này, anh vĩnh viễn không thể bẻ gãy đôi cánh của cô được.
Tự do là cái thá gì mà quan trọng với cô đến vậy ? Ở bên anh, an nhàn làm Kỳ thiếu phu nhân không phải rất tốt sao ?
“Chắc chắn là cô ấy sẽ mù chứ ?”
“Mù tạm thời, Kỳ thiếu, nếu cho cô ấy uống thuốc thì dần dần sẽ khỏi.”
Từng ngón tay thon dài lướt trên nơi gò má của Phong Hàn Linh, anh vô cùng hài lòng với cô hiện giờ. Đây chính là phương thức nhẹ nhàng nhất mà Kỳ Hạo Dương dành cho cô, quá trình cũng không có đau đớn, đổi lại là với người khác, anh nhất định không ngần ngại mà móc con mắt đó ra. Đời này, ngoại trừ Phong Hàn Linh ra, anh chưa từng nhân từ với ai.
Phong Hàn Linh tỉnh dậy sau hai ngày hôn mê, phát hiện được trước mắt mình chỉ toàn một màu đen, cô như điên như dại gào thét tên Kỳ Hạo Dương, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô không muốn bị mù, cô không muốn cả đời này sẽ phải sống trong bóng tối. Cô đâu có làm gì sai, tại sao Kỳ Hạo Dương lại cướp đi ánh sáng của cô ?
“Còn làm loạn nữa, sẽ không chỉ là mù tạm thời đâu !”
Kỳ Hạo Dương sớm đã đoán được phản ứng của Phong Hàn Linh sẽ như thế nào khi phát hiện ra chuyện này, nhưng càng nhìn cô gào thét điên cuồng trong vô vọng, anh càng thấy chán ghét. Anh thích cô nghe lời, không phải như bây giờ, nói câu nào, cô cãi câu đó.
“Đúng đúng, thiếu phu nhân, chỉ là tạm thời không nhìn thấy gì thôi, nhất định cô sẽ khỏi mà.”
Sợ rằng Kỳ Hạo Dương sẽ làm ra chuyện kinh khủng hơn nữa, Phong Hàn Linh dần bình tĩnh lại, cô thu hẹp mình vào một góc, anh thở dài, bảo mọi người ra ngoài. Bây giờ, cả căn phòng im ắng đến rợn người, Kỳ Hạo Dương đưa tay vén vài sợi tóc vương vấn trên gương mặt cô, Phong Hàn Linh đã quay mặt đi.
Khó khăn lắm anh mới có thể làm cô ngoan ngoãn ở bên mình mà không bị gò bó, ép buộc, nhưng hiện tại tất cả mọi thứ lại quay lại như ban đầu, cô căm hận anh, không muốn anh động vào mình, mọi nỗ lực của anh, đều đã đổ sông đổ bể. Vậy thì… anh chỉ có thể tàn nhẫn với cô, dù cô có hận anh đến mấy, dù anh có bức cô đến điên loạn, anh cũng sẽ giữ cô bên mình cả đời.
Anh đã quá yêu cô rồi, đời này anh không thể không có cô.
“Kỳ Hạo Dương… tôi xin anh… chữa mắt cho tôi đi… tôi không muốn bị mù…”
Giọng nói nghẹn ngào đó, dù Kỳ Hạo Dương có nhẫn tâm đến mấy, trái tim anh cũng bị cô giằng xéo, nhưng anh đã nói rồi, anh sẽ không dịu dàng với cô nữa, một chút cũng không…
“Linh Linh, em nên nhớ, tôi chưa từng muốn tổn thương em, là em ép tôi làm vậy.”
“Nếu như tôi sinh con cho anh thì sao ? Có phải chỉ cần như vậy, anh sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn ?”
Phong Hàn Linh đánh trúng tâm lí của Kỳ Hạo Dương, khi mất đứa con đầu lòng, anh đã đau đớn đến thế nào, con đối với anh rất quan trọng, chỉ cần cô nguyện ý vì anh mà sinh con, dù có là sao trên trời anh cũng sẽ hái xuống cho cô. Kỳ Hạo Dương biết, cô đồng ý làm vậy, cũng chỉ vì muốn anh chữa khỏi đôi mắt cho cô, nhưng anh không quan tâm bởi nếu hai người có con, cô nhất định sẽ yêu thương nó, vì nó mà yêu anh, ở lại bên anh.
Chỉ trước sinh nhật 23 tuổi của Phong Hàn Linh một tháng, nhà họ Kỳ đã đón tin mừng, cô mang thai được ba tuần, đứa bé rất khoẻ mạnh. Người vui mừng nhất đương nhiên là Kỳ Hạo Dương, khi anh biết được mình sắp được lên chức cha lần nữa, khỏi phải nói anh vui sướng đến mức nào, nhưng… anh cũng rất lo sợ, sợ rằng mắt cô đã được chữa khỏi rồi, cô sẽ không giữ lời hứa của mình nữa.
“Anh yên tâm, tôi không giống anh, sẽ không lật lọng đâu. Tôi sẽ giữ con.”
Chỉ cần một lời nói, Kỳ Hạo Dương đã xoá bỏ được mọi phiền não trước đây, nhưng…
Anh không hề biết rằng đứa bé sau này sẽ trở thành công cụ để cô tổn thương anh.