“Không… tôi ghét nó… ghét nó…”
Trạng thái của Phong Hàn Linh bắt đầu không thể kiểm soát, cô đứng bật dậy, nước mắt tuôn rơi lã chã, đưa mắt nhìn khắp cả căn phòng rộng lớn nhưng lại không có chỗ nào che chở cho cô. Cô hận nó… hận đứa trẻ này rất nhiều, Kỳ Hạo Dương nói nó là một thiên thần, nhưng đối với cô thì nó không có đơn thuần như vậy, đó chỉ là vỏ bọc cho một con ác quỷ thôi. Đứa bé muốn giết cô, dùng cái tiếng khóc đáng sợ ấy mà giết cô.
Vòng tay rộng lớn của Kỳ Hạo Dương khoá chặt thân ảnh nhỏ bé vào trong lòng mình, Phong Hàn Linh liều chết phản kháng, cô gào thét đến điên cuồng. Ôm lấy cô lúc này, Kỳ Hạo Dương chỉ còn cảm nhận được thân thể chỉ có da bọc xương. Cô khổ sở như vậy, anh đau đớn hơn bất kì ai, từng giọt nước mắt như đổ vào trong tim.
“Không xem nữa… Linh Linh… không xem con nữa, được chứ ?”
Kỳ Hạo Dương đã từng nghĩ, chỉ cần trừng phạt cô thật nặng, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, nhưng người con gái này chính là ngoại lệ, dù anh có dùng cả trăm ngàn hình phạt lên người cô, cô cũng chẳng để lọt tai một lời nói của anh. Cô gái này chắc hẳn đã được định sẵn là khắc tinh, là bảo bối mà anh phải cưng chiều rồi, vậy nên cứng rắn với cô không thể là một biện pháp tốt, có lẽ anh nên tập cách dịu dàng với cô hơn một chút.
Phong Hàn Linh dần dần thở thật đều, toàn bộ sức lực bị rút cạn, cô không còn chống trả nữa, đôi chân không đứng vững mà ngã khụy xuống. Từ khi Kỳ Hạo Dương rời đi, không ai bắt ép cô nữa, Phong Hàn Linh vì thế mà ăn uống không đầy đủ, gầy rộc đi khiến anh không khỏi xót xa. Những lần cô tổn thương con vẫn luôn là cái gai trong mắt anh, nhưng anh lại không nỡ nặng lời trách móc cô.
Anh không thể để cô chịu ủy khuất được nữa.
Sau gần hai tháng, dù cho Kỳ Hạo Dương chăm sóc cô tận tình, chu đáo đến thế nào, Phong Hàn Linh vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tích cực. Cảm xúc của cô vẫn vô cùng bi quan, chỉ cần anh rời mắt khỏi cô một lúc thôi, cô lại tìm đủ mọi thứ sắc nhọn để tổn thương bản thân. Có duy nhất một lần, anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, nghe được giọng nói của cô, cô nói cô rất thích cảm giác lưỡi dao rạch lên từng nơi trên cơ thể mình, chính anh cũng thấy sợ hãi.
Lúc đó, Kỳ Hạo Dương mới biết là cô thật sự không còn là chính cô nữa rồi.
Vốn dĩ anh muốn mời bác sĩ tâm lý tới khám cho cô xem sao, nhưng Phong Hàn Linh bây giờ rất ghét tiếp xúc với người khác, mỗi khi kéo cô ra khỏi phòng, cô liền trở nên cáu gắt, Kỳ Hạo Dương chỉ có thể miêu tả lại tình hình cụ thể của cô. Họ nói, trước mắt thì hãy tách cô và đứa con ra đã, tốt nhất là đừng để cô nhìn thấy nó bởi khả năng cao con bé sẽ kích thích cô rất cao, khiến cô trở nên điên loạn lần nữa.
Không nguyện ý để con gái phải rời xa mẹ thì cũng đâu được gì, Phong Hàn Linh bây giờ là quan trọng nhất, không thể để tình trạng của cô đã nặng càng thêm nặng được.
“Thiếu gia, tiểu thư đã tỉnh rồi.”
Vừa hay, Phong Hàn Linh đã ngủ, Kỳ Hạo Dương hôn nhẹ lên trán cô rồi rời khỏi phòng. Nhìn thấy bé con đang nắm lấy chiếc lục lạc nhỏ, mắt ngây ngô đưa đi đưa lại những thứ đồ chơi được bày bãi trên sàn, anh bất giác cười. Con gái của anh lại lớn hơn rồi, thấm thoát cũng đã được ba tháng tuổi. Bây giờ anh mới hiểu tại sao cha anh lại yêu chiều con gái đến mức bỏ quên người con trai này. Rõ ràng con gái đáng yêu đến mức nghịch thiên, y như mẹ nó hồi nhỏ vậy.
Kỳ Hạo Dương ngồi xuống cạnh con bé, nó cũng đã bắt đầu nhận thức được người quan trọng với mình, liền bỏ chiếc lục lạc trên tay xuống, khua tay đòi được bế. Lần đầu tiên là cha chẳng dễ dàng gì, con bé lại không có mẹ ở bên, anh càng phải cố gắng gấp bội. Vậy nên, đối với cô con gái này, anh cưng chiều đến vô phép tắc, cô bé thích gì anh liền chiều theo.
“Nào, Linh Nhi, để cha bế con.”
Sự tồn tại của con bé là như là Phong Hàn Linh thứ hai vậy, lấy tên cô đặt cho con là đẹp nhất.
Con bé thích được anh bế, lúc nào ở cạnh anh cũng vui vẻ, khiến Kỳ Hạo Dương vơi đi ít nhiều nỗi đau đối với Phong Hàn Linh. Cô không yêu anh, nhưng con gái của hai người lại rất yêu anh, như vậy cũng đủ làm anh hạnh phúc rồi. Anh không tin, không có người mẹ nào lại không yêu con mình, Phong Hàn Linh chắc hẳn là có nỗi khổ riêng thôi, anh hoàn toàn có thể chờ tới lúc cô tình nguyện ở lại cùng anh và con.
“Thiếu gia, không hay rồi, thiếu phu nhân muốn tự tử !”