“Nếu như đã không thể dịu dàng, tôi chỉ đành giày vò em từng chút một, Linh Linh, tội duy nhất của em, chính là không yêu tôi !”
Hàng môi mỏng khẽ nhếch lên, Kỳ Hạo Dương vẫn không ngừng mò mẫm từng nơi trên cơ thể Phong Hàn Linh. Sự non nớt của cô lúc này quả thực đã khiến anh thần hồn điên đảo.
Nhưng đáng tiếc, anh không phải loại người có thể để mặc người con gái của mình làm xằng làm bậy.
Cô sai, trừng phạt là tất yếu.
“Linh Linh, em nên trả giá rồi.”
“Không !!”
Nói rồi, Kỳ Hạo Dương nắm lấy cổ áo cô từ đằng sau, kéo mạnh cô lết trên sàn đá cẩm thạch, không có dưỡng khí, sắc mặt Phong Hàn Linh nhanh chóng tái mét lại, không còn chút huyết sắc nào.
Kỳ Hạo Dương biết vậy, nhưng anh vẫn không muốn tha cho cô. Nếu như anh là con người, có phải hôm nay đã chết trong tay cô rồi không ?
Đi đến khu vườn đằng sau căn biệt thự, Kỳ Hạo Dương vung tay ném Phong Hàn Linh ra xa, người cô bị đập mạnh vào thân cây cổ thụ to lớn, tiếng vụn rắc của xương có thể nghe thấy rõ ràng.
Một bầy sói dần xuất hiện từ trong cánh rừng đen tối, những tiếng gầm gừ của chúng khiến Phong Hàn Linh lạnh sống lưng. Cô gồng mình đứng dậy, nhưng có lẽ ban nãy va đập quá mạnh, cô đã không thể cử động được nữa.
“Kỳ… Kỳ Hạo Dương… cứu tôi…”
Kỳ Hạo Dương bước đến chỗ cô, Phong Hàn Linh dường như nhặt lại được chút hi vọng nhỏ nhoi, nhưng không ngờ anh vẫn khoanh tay đứng nhìn, buông lời lạnh nhạt với cô.
“Linh Linh, em biết đây là hình phạt của mình mà. Người muốn giết tôi, tôi tuyệt đối không dung tha.”
“Không… đừng mà… tôi xin anh…”
Chúng là sói !
Chẳng lẽ Kỳ Hạo Dương muốn cô tan xương nát thịt mới đủ hay sao ? Hay là anh muốn chúng từ từ gặm nhấm cơ thể cô, đến cả một bộ xương cốt hoàn chỉnh cũng không còn ?
“Cắn ! Cắn nát cho ta !”
Kỳ Hạo Dương ra lệnh, đàn sói ngay lập tức nhảy bổ về phía Phong Hàn Linh, từng chiếc răng sắc nhọn xuyên thấu qua da thịt cô, giằng xéo khắp nơi trên cơ thể, máu chảy thành dòng xuống bãi cỏ xanh, tiếng thét của cô như xé rách hoàn toàn bầu trời nơi đây.
“Không ! Cứu tôi… Kỳ Hạo Dương… dừng lại đi…”
Ánh mắt của Kỳ Hạo Dương vẫn không lay chuyển, người con gái của mình bị cắn xé như vậy, nhưng anh không hề cảm thấy hối hận.
Đây là những gì cô phải nhận.
Cho đến khi Phong Hàn Linh sắp không trụ nổi, Kỳ Hạo Dương mới cho bầy sói lui về sau. Anh bế cô lên, thân thể cô bị xé rách dữ tợn hơn cả lần trước, máu nhanh chóng loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng.
“Linh Linh, em hối hận chứ ?”
Dùng chút sức còn lại, cô gật đầu.”
“Thật tiếc, đã muộn rồi.”
“Đừng mà… tôi sẽ… nghe lời…”
Kỳ Hạo Dương không để lời của cô lọt vào tai, cũng không quan tâm người con gái này đã sống không bằng chết trong tay mình, thẳng thừng ném cô xuống hồ bơi.
“Em sẽ không chết, Linh Linh, đừng lo, tôi sẽ không để em chết. ”