Độc Hiệp Phi Long

Chương 7 - Hồi 7

trước
tiếp

Thiếu Hoa tỉnh dậy thấy mình nằm trong một cái động đá, chàng lần hồi nhớ lại cuộc giao chiến ác liệt với Kiều Tôn Dung trên Mã đài Sơn, bất giác Thiếu Hoa chống tay ngồi lên toàn thân đau nhức rã rời. Thiếu Hoa nhìn quanh thấy một người ngồi ngoài cửa động, chàng lên tiếng:

– Kiều tỷ tỷ!

Ngọc Nữ quay lại, nàng mừng rỡ:

– Công tử đã tỉnh lại.

Thiếu Hoa gật đầu:

– Tại hạ nằm đây đã lâu chưa?

– Công tử mê man hai ngày, cũng may lục phủ ngũ tạng không bị tổn thương. Công lực của chúa núi Mã đài Sơn quả thực kinh người.

Thiếu Hoa kêu lên:

– Hai ngày, tại hạ phải liên lạc với đại ca mới được .

Dứt lời, Thiếu Hoa ngồi ngay ngắn vận công, chàng sững sờ thấy chân lực mình tan loãng đâu mất không sao tập trung được . Ngọc Nữ nói :

– Để ta giúp công tử khôi phục chân nguyên.

Ngọc Nữ vận Huyền Thiên công truyền sang cho Thiếu Hoa, vài giờ sau Thiếu Hoa mở mắt khẽ nói:

– Cám ơn tỷ tỷ, tại hạ đã có thể vận hành chân khí đi khắp cơ thể.

Ngọc Nữ thu chưởng về, tiếp tục ngồi luyện công để thu hồi chân nguyên, Thiếu Hoa lợi dụng vận chân khí trị nội thương, khi nắng bắt đầu chênh chếch trên các vòm lá, Thiếu Hoa đứng lên bước ra khỏi động, chàng nổi lên một hồi còi gọi con hắc điêu.

Một chặp sau tiếng cánh đập gió trên cao, hắc điêu sà xuống đậu trên vai chủ. Thiếu Hoa vỗ đầu nói:

– Hãy đem tin này đi tìm đại ca.

Thiếu Hoa xé áo dùng lá cây làm mực viết lên mấy chữ: “Tiểu đệ đã gặp Kiều tỷ tỷ.” Chàng cột miếng vải vào chân Hắc điêu, liệng nó bay lên cao. Khi quay vào động Thiếu Hoa thấy Ngọc Nữ đang nhìn mình với ánh mắt dò xét, chàng giải thích:

– Tiểu đệ nuôi con Hắc điêu để liên lạc, nó rất tinh khôn, chỉ một lát nữa sẽ có tin đại Ngọc Nữ hồi hộp, tuy chưa ai nói ra nhưng Ngọc Nữ biết đại ca mà Thiếu Hoa nhắc đến chính là Vương Nhất Thu, người mà nàng lặn lội cả năm nay đi tìm kiếm. Nàng nhìn Thiếu Hoa chợt hỏi:

– sao công tử không cho ta biết đại ca công tử hiện giờ ra sao?

Thiếu Hoa lúng túng:

– Đại ca dặn tại hạ không được tiết lộ một chút gì về người, tại hạ thấy đại ca có vẻ yếm thế nhưng chưa dám hỏi, khi chia tay đại ca truyền cho tại hạ phép phóng ma hoàn.

Ngọc Nữ ngồi lặng nàng khẽ hỏi: “Tại sao chàng cứ cố tình lẩn tránh mình hoài? Cả chàng và ta đều là những kẻ mồ côi bất hạnh, nạn nhân của những mưu đồ đen tối trong võ lâm. Chàng còn chạy trốn ta cho đến bao giờ?” Thiếu Hoa thật lòng bất nhẫn trước vẻ thiểu não của Ngọc Nữ nhưng không dám cãi lời Nhất Thu nên chỉ tìm cách an ủi:

– Tỷ tỷ hãy cứ hy vọng một ngày nào đó đại ca làm xong những việc phải làm sẽ quay trở về tìm tỷ tỷ.

Ngọc Nữ nhìn Thiếu Hoa với ánh mắt cảm kích, vừa lúc ấy có tiếng chim điêu rít trên cao, Thiếu Hoa vui vẻ:

– Hắc điêu trở lại rồi!

Thiếu Hoa gỡ miếng giấy cột ở chân Hắc điêu, chàng đưa cho Ngọc Nữ:

– Tỷ tỷ đọc trước đi.

Tay run run Ngọc Nữ đỡ miếng giấy, nàng đọc nhanh:

‘cái Bang đang gặp đại nạn, Bang chủ mất tích, ta đang trên đường đi tìm bang chủ, hiền đệ hãy giúp đỡ Kiều cô nương.” Ngọc Nữ đưa miếng giấy cho Thiếu Hoa:

– Công tử có cùng ta đi tìm Nhất Thu không?

Thiếu Hoa đọc xong, chàng nghĩ ngợi rồi khẽ lắc đầu :

– Tỷ tỷ, tiểu đệ đã cùng đại ca kết nghĩa huynh đệ, từ nay tỷ tỷ hãy cư xử với Thiếu Hoa này như đại ca. Chỉ tiếc tiểu đệ chưa thể cùng đi với tỷ tỷ vì còn mang trọng trách trong người.

Thiếu Hoa lấy chiếc long phù ra nói tiếp:

– Đây là Thiên tử phù, cầm vật này trên tay tiểu đệ có quyền tiền trảm hậu tấu.

Nhiệm vụ của tiểu đệ là truy lùng một tên tội phạm triều đình, hắn từ Nam Quốc vượt biên giới qua Trung nguyên, ở đâu có dấu vết loạn thần tiểu đệ sẽ phải đi đến đó.

Đến đây Ngọc Nữ không còn mơ hồ gì về thân thế của Thiếu Hoa nữa, nàng nói :

– Tổng đàn của Cái Bang ở Trường An, ta sẽ đến đó tìm Nhất Thu, khi nào hiền đệ cần đến sự trợ lực của ta và đại ca, cứ cho Hắc điêu báo tin. Bây giờ ta cũng làm như đại ca, truyền cho hiền đệ một tuyệt kỹ để phòng thân .

Ngọc Nữ truyền cho Thiếu Hoa tâm pháp Lạc Anh chưởng, cùng với chàng luyện tập đến khi hoàng hôn đổ xuống, Lạc Anh chưởng do Thiếu Hoa phát ra đã thuần thục, chỉ cần thêm hỏa hầu là có thể phát huy được hết những ảo diệu uy dũng của pho chưởng danh trấn võ lâm.

Nhắc lại Vương Nhất Thu sau khi cùng với Vi trưởng lão thoát ra khỏi trọng địa của Bức Vương, Nhất Thu cõng Vi trưởng lão chạy đến một thị trấn sát Tây Giang, chàng giải huyệt cho Vi trưởng lão rồi cả hai vào một lữ điếm . Nhất Thu mướn phòng, gọi tiểu nhị mua cho trưởng lão mấy bộ quần áo, Nhất Thu giải thích:

– Cái Bang đang bị truy diệt, tiền bối phải cải trang. Vãn bối đi tìm một người thợ rèn tháo bỏ sợi xích dính ở chân, sau đó chúng ta tiếp tục lên đường về Thiếu Lâm tự.

Vi trưởng lão lắc đầu :

– Cứu người như cứu hỏa, việc tháo xiềng ra khỏi chân để lão phu tự lo. Thiếu hiệp hãy kíp lên đường.

– Nhưng trưởng lão còn rất yếu .

– Ta tự lo liệu được, hơn nữa Vi Bất Ngã này có mệnh hệ nào chẳng gây tổn thất gì đến Cái Bang nhưng Trưởng Bang chủ thì khác, cục diện võ lâm lấy cây gậy của bang chủ làm ranh giới phân biệt chính tà. Thiếu hiệp đừng vì tiểu tiết mà quên đi đại sự.

Những lời khí khái của Vi trưởng lão khiến Nhất Thu an tâm. Sáng hôm sau Nhất Thu mua một con ngựa, chàng quyết định trở về Ma Sơn lấy cây Long Kiếm rồi tiện đường sẽ đếm Thiếu Lâm Tự. Nhưng dọc đường, Nhất Thu ghé đâu cũng nghe những tin tức võ lâm Trung Nguyên bị một bang phái mới ra đời khủng bố, tàn sát nếu chống lại chúng. Chúng đánh chiếm châu mênh mông trù phú, cướp sạch vàng bạc châu báu, quân lính triều đình bị đánh tan tành không còn manh giáp. Các châu khác như châu Hoành, Quí, Càng, Tâm, Đằng, Ngô, Khang và châu Đoan cũng lần lượt rơi vào tay chúng. Tại các nơi xảy ra giao tranh, dân chúng đều khiếp vía khi thấy lá cờ trắng trên đó thêu hình một con dơi đang xòe cánh, bên dưới nổi bật hai chữ màu đỏ như máu:

Bức Vương.

Lòng sôi sục vì những điều dân chúng đồ thán, Nhất Thu dừng ngựa trước một tửu quán, chàng đến ngồi tại một bàn khuất sau bức bình phong. Tiểu nhị thấy một vị công tử nho nhã vội đến sát nói nhỏ:

– Thiếu gia ơi, nơi này chẳng phải chỗ thiếu gia lui tới .

Nhất Thu ngạc nhiên:

– Ta ở phương xa mới đến, vào tửu quán ăn uống nghỉ ngơi có gì không nên?

Tiểu nhị giọng vẫn như thì thầm:

– Chính vì thiếu gia không biết nên tiểu nhân mới nhắc nhở, ở đây sẽ mang họa vào thân.

Nhất Thu nhìn quanh, tửu quán đầy những thực khách, chàng hỏi:

– Tại sao những người kia vẫn bình thản ăn uống?

– Thiếu gia có thấy ai giống mình không?

Quả nhiên những người ngồi chung quanh đều là những vị cao niên, có mấy đại hán mặt đằng đằng sát khí gươm đao đặt ngổn ngang trên mặt bàn. Nhất Thu đoán chừng thị trấn này đang bị tai họa giáng xuống chàng tự hỏi: “Chẳng lẽ quân của Bức Vương đã đến đây?” Chàng hỏi tiểu nhị:

– Ta chỉ muốn ăn uống rồi ngày mai lên đường, ngươi nói ta phải làm sao?

– CÓ một cách, thiếu gia hãy vào phòng ăn uống, tiểu nhân bưng đến tận nơi, chẳng nên xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật, nếu sứ giả Bức Vương bắt gặp coi như Diêm Vương giũ sổ.

– Thôi được, ngươi dọn cho ta một căn phòng, ngựa ta cột bên ngoài hãy cho nó ăn.

Đây, thưởng cho hảo tâm của ngươi.

Nhất Thu nhét vào tay tiểu nhị một đ ánh bạc, chàng ung dung theo hắn lên lầu . Lúc đến chân cầu thang Nhất Thu thấy một người tóc xõa ngang vai, lưng cài quái đao.

Người này nhìn Nhất Thu như nhìn một con mồi, mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ dị. Khi chàng đi qua người đó đưa hai tay lên vê vê bộ râu mép chảy dài bên cặp môi thâm dầy cộm. Nhất Thu làm như không thấy, chàng vào phòng ngả lưng nằm xuống giường ngầm vận Ma nhiếp thần công tỏa ra khắp nơi. Bất chợt thính lực của Nhất Thu “bắt” được một cuộc nói chuyện của hai kẻ nào đó, tiếng nói ri rỉ như họ đang dùng thuật truyền âm nhập mật. Một người nói:

– Ngô huynh, phái Thẩm Sơn chúng ta từ khi thành lập đã trải qua hai đời chưởng môn nhân nhưng chưa hề gây được sự kính nể trên võ lâm, lần này cơ hội ngàn năm tới để môn phái ta giương danh thiên hạ, vậy mà Tiêu chưởng môn lại không thức thời .

Người họ Ngô hậm hực:

– Ngô Cương này nhập môn từ thuở tóc còn để chỏm, tưởng Tiêu Kim Ngân sẽ chọn ta để kết thừa y bát, không ngờ tiểu ngốc tử chẳng lý gì đến Ngô mỗ. Thật là tức .

CÓ tiếng cười hi hí của kẻ tiểu nhân cất lên:

– Ngô huynh đừng lo, ngôi chưởng môn phen này nhất định nằm trong tay Ngô huynh, khi ấy đừng có quên công lao của Gia Luân này là được.

– Đương nhiên, nhưng ngươi có chắc sẽ thành công không?

– Nội công ngoại kích Tiêu Kim Ngân làm sao trở tay kịp.

Cả hai lại cất tiếng cười hả hê. Vừa lúc ấy có tiếng gõ cửa, Nhất Thu vẫn nằm im:

– Cứ vào Tiểu nhị xuất hiện với khay thức ăn bốc khói, gã đặt lên bàn rồi hỏi :

– Thiếu gia dùng rượu không?

– Cho ta một vò Nữ nhi hồng.

Khi tiểu nhị đem rượu lên, Nhất Thu hỏi:

– Phái Thẩm Sơn cách đây bao xa?

– Thưa thiếu gia, núi Thẩm Sơn cách đây khoảng ba mươi dặm, Thiếu gia định lên đó vãn cảnh ư?

– Không, ta là cháu của chưởng môn đời thứ hai Tiêu Kim Ngân. Ta về kinh thành học, lần này tiện đường ghé qua thăm Thẩm Sơn.

– Vậy ra thiếu gia là Tiêu Hồng Hải?

– Ô không, ta vai trên Hồng Hải.

Tiểu nhị có vẻ rất quen thuộc với người của phái Thẩm Sơn, hắn tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Sao tiểu nhân chưa nghe Tiêu công tử có một huynh đệ nào cả, người của phái Thẩm Sơn rất năng đến đây nên tiểu nhân biết gần hết.

Nhất Thu thản nhiên tiếp tục vai trò của mình:

– Điều đó không có gì lạ, ta họ Lý tên Thiếu Hoa, là cháu họ của Tiêu chưởng môn, đây là lần đầu tiên ta về thăm. Thôi ngươi có thể lui.

Tiểu nhị cúi đầu chào định bước ra chợt Nhất Thu gọi :

– Khoan đã, ta cần ngủ một giấc dài, ngươi đừng vào quấy rầy ta, những thứ này sáng mai hẵng dọn dẹp cũng được .

– Dạ, thiếu gia cần gì thêm không?

Nhất Thu nhíu mày, chàng gật đầu:

– Hồi nãy ngươi nhắc đến Sứ giả Bức Vương, vậy ngươi đã thấy hắn chưa?

– Người ấy đi đến như ma quỷ làm sao tiểu nhân thấy được? Những kẻ may mắn được thấy tận mắt lại biến thành cái xác nhợt nhạt như chết trôi. Thôi thiếu gia quên con người khủng khiếp ấy đi .

Nhất Thu ngồi im, tự hỏi: “Sứ giả của Bức Vương, hắn có bao nhiêu sứ giả? Dù sao cũng phải ăn cho no bụng cái đã.” Chàng ngồi vào bàn ăn thản nhiên thưởng thức các món ăn một cách chậm chạp. Trời vừa chạng vạng tối, Nhất Thu nhìn ra ngoài hành lang, đèn lồng tỏa ánh sáng dịu hắt vào những chiếc mái cong cong mờ ảo. Không một bóng người, Nhất Thu đẩy cánh cửa sổ đóng lại, chàng tắt đèn, tung người ra ngoài không trung hóa thành vệt khói lao đi vun vút.

Trên đỉnh Thẩm Sơn, Tiêu chưởng môn ngồi tĩnh tọa trong cung Lưỡng Nghi, đứng hầu bên cạnh là đại đệ tử Thiên Tường. Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Thiên Tường vội bước ra. Một người hấp tấp bước vào nói:

– Sư huynh, nguy rồi, địch nhân đã kéo đến.

Thiên Tường vội kéo người đó ra:

– Đừng gây huyên náo Hồng đệ. Sư phụ đã phân công Ngô sư thúc, Gia sư thúc tổ chức nghênh địch, chẳng lẽ hai vòng phòng thủ không chặn được địch ư?

Tiêu Hồng Hải lắc đầu :

– Chẳng hiểu Ngô, Gia nhị vị sư thúc biến đâu mất, các môn đệ rối loạn vì không có người chỉ huy.

– Địch nhân có đông không?

Tiêu Hồng Hải ngập ngừng rồi nói :

– Chỉ . . . chỉ . . . có một người, nhưng người đó võ công Vô cùng lợi hại, hắn vượt qua các vòng cự địch như vào chỗ không người .

Thiên Tường thất sắc :

– Hiện giờ người ấy đã vào đến đâu?

– Hắn đang đứng trước Đạo môn, nhất định đòi vào gặp chưởng môn. Đại sư huynh tính sao bây giờ?

– Để ta ra xem hắn muốn gì.

Thiên Tường rảo bước tiến về phía Đạo môn. Trong ánh đuốc chập chờn, chàng thấy có một thư sinh áo trắng tướng mạo Vô cùng anh tuấn. Thiên Tường ngạc nhiên, vòng tay:

– Thẩm Sơn đang bế quan, các hạ có điều chi xin hãy trở lại vào ngày trăng tròn.

Thư sinh áo trắng chính là Nhất Thu, chàng vòng tay:

– Tại hạ họ Lý tên Thiếu Hoa, có chuyện khẩn cấp cần diện kiến Tiêu chưởng môn ngay bây giờ, chỉ qua hết đêm nay e rằng mọi chuyện không cứu vãn được nữa.

Thiên Tường nhìn đối phương đăm đăm, chàng hỏi :

– Các hạ có thể nói rõ vì sao?

– Chuyện này ngoài chưởng môn ra, tại hạ chẳng thể tiết lộ với người thứ hai, vấn đề có liên quan đến vận mệnh của Thẩm Sơn.

Tiêu Hồng Hải đứng bên nhíu mày thét:

– Đại sư huynh, đừng nghe lời hắn. Các môn sinh hãy siết chặt vòng vây đừng để hắn tẩu thoát.

Các đệ tử Thẩm Sơn rục rịch chuyển động, Thiên Tường khoát tay:

– Không được vọng động, ở nguyên vị trí canh gác. Tiêu sư đệ, sư đệ ở lại chỉ huy phòng thủ, ta đưa Lý thiếu hiệp vào yết kiến sư phụ .

Tiêu Hồng Hải vẫn phản đối:

– Đại sư huynh, đừng tin hắn.

Thiên Tường trừng mắt:

– Sư đệ định cãi lệnh ta ư?

Không nói không rằng, Tiêu Hồng Hải rút gươm lao vào tấn công Nhất Thu theo thế Thẩm Sơn nhất điểm. Lưỡi gươm nhằm thẳng cổ Nhất Thu đâm tới, Nhất Thu khẽ hừ lên một tiếng, chàng đứng im mặc cho lưỡi gươm của Hồng Hải đâm tới. Kịch! Tiêu Hồng Hải chồm tay như vừa đâm vào vách sắt, chàng ta trố mắt nhìn Nhất Thu rồi mím môi chém thốc lên, thế kiếm hiểm độc mãnh liệt khiến Thiên Tường thất sắc quát:

– Ngừng tay.

Tiêu Hồng Hải làm như không nghe, tiếp tục phát kiếm tới. Nhất Thu vẫn đứng im.

Soạt! Soạt! Vạt áo trên ngực Nhất Thu bị chém toạc một đường nhưng chàng vẫn đứng như chẳng có chuyện gì.

Tiêu Hồng Hải bước thụt lùi, lắp bắp:

– Yêu thuật! Bàng môn tả đạo.

Nhất Thu cười lạnh, chàng vận huyền thiên công phóng ra đòn ma nhiễm thần công, năm ngón tay Nhất Thu biến thành năm cái móc sắt nắm chặt lưỡi kiếm. Tiêu Hồng Hải giật mình, lưỡi kiếm bay vút vào tay Nhất Thu, chàng trao cho Thiên Tường:

– Huynh đài hãy mau vào thưa với Tiêu chưởng môn, chậm một giờ là nguy cơ tăng lên gấp mười lần.

Thiên Tường gật đầu :

– Lý huynh mau đi cùng tại hạ. Chưởng môn đang tọa công trong cung Lưỡng Nghi .

Sau khi nghe đại đệ tử thuật lại, Tiêu chưởng môn gật đầu :

– Con ra mời Lý thiếu hiệp vào, nhớ không để cho bất kỳ ai dù là sư thúc bước vào cung trong khi sư phụ cùng với Lý thiếu hiệp đàm đạo.

Thiên Tường ra ngoài, Nhất Thu cùng với chàng bước vào cung. Nhất Thu thi lễ :

– Vãn bối Lý Thiếu Hoa xin ra mắt chưởng môn nhân.

– Mời thiếu hiệp an tọa, đại đệ tử Thiên Tường đã cho ta biết mục đích cuộc viếng thăm này, lão phu chờ nghe.

Nhất Thu thuật lại việc Vô tình nghe được cuộc chuyện trò của Ngô Cương và Gia Luân. Chàng kết luận:

– RÕ ràng hai vị này thông đồng với địch ngầm hại chưởng môn để mưu đoạt chức chưởng môn của phái Thẩm Sơn một cách bất nhân bất nghĩa.

Tiêu chưởng môn đứng lặng người giữa cung Lưỡng Nghi, một chặp sau ông mới nói :

– Ta vốn hiểu tâm tính người sư đệ nên đã không chọn Ngô Cương thay ta nắm ngôi Chưởng môn đời thứ ba, mặc dù về võ công ông ta rất xứng đáng. Ta ngầm có ý nhường chức chưởng môn lại cho đại đệ tử Thiên Tường, nó là người có nghĩa khí, trung hậu, quang minh. CÓ lẽ vì thế mà Ngô sư đệ thông đồng với địch để hại ta. Đây là việc của môn phái Thẩm Sơn, ta xin thay mặt toàn thể môn đệ và sư tổ cảm ơn tinh thần nghĩa hiệp của Lý thiếu hiệp.

Nhất Thu biết vì danh dự sư môn vị Tiêu chưởng môn không muốn chàng nhúng tay vào nội bộ môn phái của họ, nhưng Nhất Thu có mục đích lớn hơn là tìm cách chen vào chuyện sư môn người khác nên chàng nói:

– Vãn bối đã theo dõi hành tung của Bức Vương đến tận đây, chẳng riêng vì sự an toàn của phái Thẩm Sơn mà còn vì những môn phái khác. Vãn bối nhất định phải vạch mặt Bức Vương xem hắn là ai mà dám ngang nhiên xâm lăng đất Tống lại còn âm mưu thống trị toàn thể võ lâm Trung nguyên.

Tiêu chưởng môn gật đầu :

– Nếu thiếu hiệp vì mục đích ấy, lão phu tự nguyện huy động môn đồ phái Thẩm Sơn cùng với thiếu hiệp ra tay diệt bạo. Cục diện hôm nay trông cả vào thiếu hiệp.

Suy nghĩ một lúc, Nhất Thu nói :

– Vãn bối mạo muội đề xuất với chưởng môn một kếnhỏ.

– Thiếu hiệp cứ nói.

– Kẻ địch và nhị vị sư thúc nhắm vào chưởng môn, vãn bối đề nghị chưởng môn hãy lánh mặt, vãn bối giả trang làm chưởng môn phục trong cung Lưỡng Nghi, phải làm thế mới hy vọng phá vỡ được âm mưu của họ và bắt sống sứ giả Bức Vương.

Đề nghị này quả thật làm Tiêu chưởng môn lúng túng. Cung Lưỡng Nghi để cho người ngoài môn phái bước vào đã là một việc xảy ra lần đầu tiên qua hai đời chưởng môn, bây giờ lại còn để người khác giả dạng mình thì còn gì là thể thống, nhưng ngộ biến phải tùng quyền, giặc sắp kéo tới nơi, môn phái chưa chắc đã tồn tại nói chi cung Lưỡng Nghi. Tiêu chưởng môn thở dài:

– Giặc từ bên trong, ta chẳng còn mặt mũi nào với vị tiền nhiệm . Xong chuyện này lão phu sẽ truyền ngôi chưởng môn lại cho Thiên Tường. Cung Lưỡng Nghi đêm nay xin giao cho thiếu hiệp.

Nhất Thu cảm thông sự đau lòng của vị chưởng môn nhưng chàng cũng không còn cách nào hơn. Nhất Thu lấy chiếc áo của Tiêu chưởng môn khoác lên người, chàng kết tóc lại theo kiểu của phái Thẩm Sơn, ngồi vào chỗ tọa công của chưởng môn, lưng quay ra ngoài.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trống sang canh điểm rời rạc. Ngọn hồng lạp lụi dần . . .

Thính lực Nhất Thu bất chợt rung nhẹ vì tiếng không khí xôn xao trên cao. Giây phút quyết định sắp điểm. Nhất Thu vận Huyền thiên cương khí hộ thân. Chàng nghe tiếng bước chân đặt thoảng nhẹ trên mái cung Lưỡng Nghi. Đúng lúc ấy bên ngoài tiếng reo hò vang lên. Cửa cung Lưỡng Nghi thình lình bật tung.

Ngô Cương bước xộc vào giọng tự tin:

– Sư huynh, quân của Bức Vương đã tràn ngập Thẩm Sơn. Sư huynh đã thấy rõ hậu quả việc cố chấp của mình chưa?

Nhất Thu vẫn ngồi im. Ngô Cương bực mình:

– Sư huynh đừng giả câm giả điếc, hãy bước ra khỏi cung Lưỡng Nghi nhìn các đệ tử phơi thây dưới quái đao của đội quân bay.

Nhất Thu vẫn không dám lên tiếng sợ bị bại lộ, còn đang lúng túng chợt tiếng Tiêu chưởng môn ở đâu nổi lên:

– Nghiệt súc, ngươi đừng hòng ta truyền ngôi chưởng môn cho một kẻ phản lại sư mon.

Ngô Cương tức giận quát:

– Ngoan cối Ta nghĩ tình đồng môn đã cố bảo toàn sinh mệnh cho. Ngươi đã không khôn ra thì đừng trách Ngô Cương này Vô tình. Nhất Sứ, mời ngài xuống kết liễu lão già hủ lậu Tiêu Kim Ngân.

Tiếng gió lộng ào ào, mái ngói cung Lưỡng Nghi tốc lên bay ra một lỗ hổng vừa đủ Cho một người nhảy xuống, người này giang tay như đôi cánh lượn một vòng trước khi hạ xuống, cặp mắt loang loáng nhìn về chỗ Nhất Thu . Ngô Cương vòng tay:

– Nhất Sứ! Cung Lưỡng Nghi là trọng địa của phái Thẩm Sơn, vào được cung là chiếm được Thẩm Sơn. Xin chúc mừng!

Nhất Sứ quét ánh mắt nhìn Nhất Thu:

– Tiêu Kim Ngân, rượu mời không uống ta cho uống rượu phạt, kể từ nay Ngô Cương thay ngươi làm chưởng môn phái Thẩm Sơn. Hãy mau trao ấn kiếm cho tân chưởng môn.

Nhất Thu chờ cho Nhất Sứ bước lại gần, thình lình chàng xuất chiêu Hỏa Long Kích Nguyệt nửa chưởng nửa trào chụp thẳng vào ngực hắn. Nhất Sứ cũng phản ứng thần tốc, người hắn bốc lên khỏi mặt đất bay vút lên chỗ lỗ hổng. Thân hình Nhất Thu như tia chớp vọt theo, chàng dùng thế Ma ảnh Lược Đồ, mặt đất dưới chân chàng như bị rút ngắn lại . Đang chạy chợt Nhất Sứ quay ngoắt người lại đẩy một chưởng như bài sơn đảo hải. Nhất Thu xông thẳng vào luồng chưởng phong của hắn, Huyền thiên chỉ từ tay chàng xẹt xẹt phóng tới, xuyên qua luồng quái chưởng của Nhất Sứ, đâm lủng mấy lỗ trên chiếc áo bay của hắn. Nhất Sứ tái mặt, hắn thấy chưởng lực của mình đánh trúng Nhất Thu mà chẳng làm gì nổi chàng, lại còn bị mấy luồng chỉ phong hủy mất chiếc áo bay, không còn lòng dạ nào tiếp tục giao chiến. Nhất Sứ tung người lên cố dang tay đập cho áo bọc gió nhưng chiếc áo trở nên Vô dụng. Nhất Sứ rơi xuống đất, hắn rút khoái đao khoa lên, Nhất Thu thấy hoa mắt vì đao biến thành lửa bay vun vút về phía chàng. Biết đây là một tà thuật của Nhất Sứ, Nhất Thu vội rút chiếc ma hoàn tung lên, ma hoàn hú như ma tru quỷ gào bay thẳng tới chém vào tay đao của Nhất Sứ, hắn không ngờ Nhất Thu ngoài võ công kinh người lại còn có ma hoàn lợi hại như thế.

Soạt! Một tiếng thét vang lên, Nhất Sứ loạng choạng buông rơi cây quái đao, những đốm lửa lịm tắt. Nhất Sứ hú lên một tiếng, hắn bước thụt lùi từng bước về phía Đạo Môn. Thình lình từ trên không hàng trăm đốm lửa nhằm thẳng vào Nhất Thu bay xẹt tới Chàng vội lạng người theo thế phi ma lưu tinh, vừa bốc lên cao ngọn ma kỳ đã nằm gọn trong tay. Một tiếng nổ long trời lở đất nổi lên, lửa cháy phừng phừng. Những tiếng rú khiếp đảm nổi lên ở lưng trời rồi từng chiếc, từng chiếc bóng đen rơi xuống, hình hài dập nát. Không biết bao nhiêu quái nhân bay bị ngọn Ma Kỳ của Nhất Thu quét rụng hết xuống chân núi. Chợt nhớ đến Nhất Sứ, Nhất Thu vội vàng quay lại nhưng tên sứ giả Bức Vương đã lợi dụng cơn hỗn loạn trốn mất. Chàng quay trở lại cung Lưỡng Nghi thấy Ngô Cương đã bị bắt trói cứng vào một cột nhà. Vừa thấy Nhất Thu, Tiêu chưởng môn vòng tay:

– Phái Thẩm Sơn đêm nay thoát nạn là do công ơn của Lý thiếu hiệp. Thiếu hiệp hãy lưu lại Thẩm Sơn mấy hôm, sau khi lão phu trao chức chưởng môn cho Thiên Tường lão phu sẽ đi cùng với thiếu hiệp.

Nhất Thu vội giải thích:

– Vãn bối còn có trọng trách với Cái Bang. Trương bang chủ hiện hạ lạc nơi nào, sự an nguy ra sao, chưa giải đáp được hết thắc mắc thì vãn bối không thể chậm trễ .

Tiêu chưởng môn vẫn khẩn khoản:

– Thiếu hiệp là đại ân nhân của bản phái, không ở lâu được thì cũng lưu lại một ngày để chúng đệ tử tỏ lòng ngưỡng mộ.

Nhất Thu thầm nghĩ: “Mình không quen được ca ngợi, công việc ở đây đã xong, hãy trở về lữ quán, ngày mai trước khi lên đường về Ma Sơn ta sẽ ghé thăm Tiêu chưởng môn.” Quyết định xong, Nhất Thu vòng tay:

– Vãn bối phải trở về lữ quán tiếp tục công việc dò xét hành tung của Bức Vương, có thể ngày mai vãn bối sẽ đến đây từ giã Tiêu chưởng môn để về Trường An.

Biết không lưu khách được, Tiêu chưởng môn cùng đại đồ đệ Thiên Tường tiễn Nhất Thu ra tận chân núi. Nhất Thu về đến tửu quán chàng ẩn mình quan sát động tĩnh, thấy không có gì khác lạ chàng nhảy lên lầu, vừa đẩy cửa phòng bước vào đã thấy một người ngồi sẵn trong đó . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.