Độc Hồ Điệp

Chương 15 - Tuyệt Cảnh Phùng Sinh

trước
tiếp

Ba đạo kiếm ảnh do ba tay kiếm thủ đỉnh danh thi triển, uy lực không thể tưởng tượng được, chỉ nghĩ cũng có thể hình dung ra, khắp không gian chừng như một phân một tất đều bị khống chế trong màn kiếm.

Đột nhiên một màn kinh tâm động phách xuất hiện trong chớp mắt, một đạo hàn quang lóe nhanh lên, những tiếng binh khí chạm nhau nghe đinh tai nhức óc. Tiếp liền, cả màn kiếm ảnh bao trùm không gian phút chốc như tấm kính khổng lồ bị vỡ vụn ra thiên vạn mảnh tỏa xuống mặt đất, cuối cùng mới biến mất hoàn toàn.

Đến lúc này mới có thể nhìn rõ tình hình tại trường huyết đấu, cự ly song phương giãn dài ra hơn. Trung Nguyên Nhất Tú và Đồ Sĩ Hào đứng cách ngoài tám xích, Đồ Sĩ Kiệt ngược lại đã lùi trở lại nguyên vị ban đầu khi ra kiếm, thân hình chao đảo bất định, trên ngực áo thấy màu máu đỏ, chỉ có hắn là người duy nhất thụ thương.

Máu đổ, nhưng vẫn chưa xảy ra nhân mạng.

Thì ra Hoàng Thiên Vũ trong khoảng khắc ra kiếm đã lưu thủ mấy phần, có sự thay đổi chủ ý này là chính vì lời căn dặn chân tình của Quách Trung. Những lời trung cáo ấy như đã ăn sâu trong ý thức của chàng, cứ mỗi lần rơi vào tình cảnh khốn bách nhất là y như rằng chúng khởi lên trong chàng một cách vô thức.

Đồ Sĩ Kiệt sau phút kinh hoàng, giờ mới trấn tĩnh lại run giọng thét :

– Giết hắn! Còn chờ gì nữa?

Ba tay kiếm thủ đứng bên trái nguyên ban đầu xuất đấu trước, nghe thế lập tức vung kiếm xông tới.

Trung Nguyên Nhất Tú và Đồ Sĩ Hào thấy thế cũng lập tức nhảy trở lại vị trí tấn công.

Vòng vây bắt đầu thấy nhân ảnh nháo nhào.

Nháy mắt, sát cơ lại bao trùm cả trường ác đấu.

Hoàng Thiên Vũ trước sau vẫn không nói câu nào, thấy đối phương vẫn cố tâm đồ sát, chàng từ từ giơ kiếm lên chênh chếch, khí thế oai nghi như một tòa thạch tháp.

– Da… a…!

Một tiếng thét lớn, hàn quang lóe lên, lại một trường kinh tâm động phách diễn ra.

Trong ánh hàn quang chỉ nghe thấy hai tiếng rú thảm, tiếng rú vang lên xé tai nhưng lại nhanh chóng biến mất chừng như chúng bị chận ngang tại cổ họng, nhìn lại mới thấy máu đã đổ, hai trong số ba tên kiếm thủ đã gục xuống trên hai vũng máu.

Kình Thiên Kiếm cuối cùng cũng đã nhuộm huyết.

Nên biết trong cuộc liên thủ tấn công, thường thì hy sinh đều rơi vào chỗ yếu kém nhất, điều này thì chừng như ai cũng biết.

Nhưng người đã dấn thân vào trong giang hồ giới thì chẳng hề suy nghĩ nhiều, vì đó thuộc về quy luật mà ai đã lao vào đều phải tuân theo một cách vô điều kiện.

Như hiện tại, khi thấy hai tay kiếm thủ vừa ngã xuống, lập tức có bốn tên võ sĩ khác nhảy vào thay thế, ba tên dùng tiên, một tên dùng côn, đều là những thứ binh khí nặng ký.

– Sát!

Trung Nguyên Nhất Tú thét lên ra lệnh, đồng thời hắn là người dẫn đầu cho đợt tấn công thứ ba. Kiếm, tiên, côn tạo thành một màng lưới trùm xuống người Hoàng Thiên Vũ.

Nhưng chỉ thấy một bóng nhân ảnh như lưu tinh vút lên không kèm theo một đạo kiếm quang sáng ngời, lại thêm hai tiếng rú chấn động nhân tâm, kinh hồn quỷ thần, tay kiếm thủ còn lại và một trong ba tay dùng tiên thân hình đổ xuống như thân chuối.

Trong nháy mắt trên mặt đất đã thấy bốn cái xác không hồn nằm ngổn ngang.

Kiếm đã nhuộm máu, tay đã giết người, Hoàng Thiên Vũ giờ thì không còn kiêng kỵ gì nữa, chàng đã rơi vào một quy luật nghiệt ngã của giang hồ: “hoặc giết người hoặc bị người giết”.

– Sát!

Một tiếng thét đinh tai vang lên, một bóng người xông vào từ bên trái Hoàng Thiên Vũ.

Ánh kiếm loáng lên rồi vụt tắt rất nhanh, bóng người lao vào chưa tới nơi thì như bị chạm phải một trở vật khựng lại, đoạn cả thân hình chao đảo nhào ra ngoài cả trượng kèm theo một tiếng la đau đớn. Nhìn lại mới thấy cánh tay nắm kiếm vẫn còn nắm chắc thanh kiếm, nhưng không còn nằm trên vai hắn mà rơi lăn lóc trên đất.

Tên kiếm thủ giờ đây chỉ thấy tay trái ôm lấy vai phải, máu me đầm đìa, mặt mày nhăn nhó, miệng la đau đớn.

Đồng bọn thấy thế càng tức giận, hò hét căm thù, lập tức một trường hỗn đấu khởi lên.

Hai ngọn roi, một thanh trường côn và hai thanh trường kiếm cùng vung lên phát động chiêu thức tấn công như một trận cuồng phong.

Trong kiếm ảnh trượng phong kia, lại nghe tiếng rú thảm vang lên quỷ khốc thần sầu, bóng người lại ngã xuống, một tên dụng tiên và tên dụng côn đổ người xuống.

Nhưng bọn người này giờ như những con thiêu thân say ánh đèn, máu càng đổ chẳng những không khiến cho chúng hoảng sợ ngừng tay mà ngược lại càng khiến chúng điên cuồng phát động tấn công càng điên cuồng hơn.

Cứ thế, mỗi lần hàn quang kiếm ảnh trong tay Hoàng Thiên Vũ lóe lên là một lần đánh bạt một đợt tấn công, sau một đợt như thế chí ít cũng có một nhân mạng xảy ra, hoặc chí ít là thương thế thân thể.

Máu đổ đầu rơi, chẳng mấy chốc cuộc huyết sát quỷ khốc thần sầu chấn động cả một góc Quỷ khâu.

Song phương cứ thế hỗn nhập trong trường huyết đấu, không biết đến bao giờ mới kết thúc.

Nguyệt sắc chừng như đã vô quang, không gian chừng như bị xé nát, cả trời đất này như bị đảo lộn quay cuồng!

Trường huyết đấu diễn ra không bởi những người võ công tầm thường mà là những tay cao thủ giang hồ, chẳng mấy chốc hỗn loạn như một bầy lang sói quần sát.

Trong giây phút này, nhân tính và sinh mạng con người không còn đáng giá một đồng trinh.

Hoàng Thiên Vũ dù là một người chân tính thiện lương, không hiếu sát, nhưng rơi vào trong hoàn cảnh bị vây cùng sinh tuyệt tận này, chàng cũng trở nên hung mãnh cuồng sát, kiếm không ngừng vung, chỉ cần chàng lơi đi trong một sát na thì có thể phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.

Máu!

Nhuộm đỏ cả mặt đất, nhuộm đỏ cả áo quần Hoàng Thiên Vũ, nhưng không phải là máu của chàng đổ ra mà là máu của đối phương bắn vào.

Mùi máu bình thường làm cho người ta thấy tanh lợm, nhưng trong những cuộc đồ sát thế này thì thường lại làm cho người ta say đi, che lấp cả lý trí của mình.

– Ngừng tay!

Đột nhiên một tiếng thét lớn vang lên như tiếng sấm mới tạm khiến cho những người đang say đấu thâu tay thu binh khí, nhìn lại mới nhận ra người vừa thét đó chính là Trung Nguyên Nhất Tú Nhạc Thanh.

– Các ngươi lui ra!

Tiếp liền là Đồ Sĩ Hào thét bồi một câu ra lệnh.

Một trường phong cuồng bạo vũ mới ngừng hẳn, bóng người theo nhau thoái nhanh về sau. Đến lúc này mới nhìn thấy rõ kết quả của trường đấu vừa qua, trên mặt đất nằm ngổn ngang không dưới năm mươi tử thi, bọn người còn sống tính ra vẫn còn gần bằng số đã chết.

Hoàng Thiên Vũ đỉnh lập bất động ngay giữa bãi chiến trường, kiếm chếch xuống dưới, áo quần vấy đầy máu, chàng ngưng mắt như nhìn một góc rất xa, điều hòa từng hơi thở, chàng như người vừa tỉnh lại sau cơn ác mộng. Nhưng bãi chiến trường đầy tử thi và nhuốm máu hồng kia lại là sự thực, quyết không phải mộng. Đuối sức, đây là một chuyện mà trước giờ chàng chưa từng có.

Trung Nguyên Nhất Tú và Đồ Sĩ Hào từ từ bước đến gần, đứng một tiền một hậu chếch chếch tạo thành thế ỷ dốc, rõ ràng lần này cả hai tay giang hồ lão luyện này đã có tính toán.

Hoàng Thiên Vũ hốt nhiền hiểu ra vấn đề, đối phương không tiếc mà hy sinh tính mạng thuộc hạ để tiêu hao nguyên khí của chàng, còn bản thân chúng thì bảo toàn chân lực, đây chính là nguyên nhân vì sao cuộc tàn sát vừa rồi cả hai đã không ra tay, đồng thời trước đó dù có đánh cũng không xuất toàn lực.

Hành động này rõ ràng không thuộc về bản sắc anh hùng nhưng lúc này đây đem hai tiếng anh hùng ra mà luận phỏng có ích gì?

Đồ Sĩ Hào cười gằn một tràng dài rồi buông rõ từng tiếng :

– Kình Thiên Kiếm, bổn đại gia muốn ngươi phải chết lần chết mòn từng phần một!

Hắn nói với giọng oán độc thù hận, khiến người nghe không khỏi rùng mình.

Trung Nguyên Nhất Tú liền tiếp lời nói :

– Máu của người phải rỏ xuống từng giọt một cho đến chết mà không chỉ chết một lần!

Câu sau nghe còn tàn khốc hơn câu trước, đủ thấy thù hận trong bọn chúng đã lên cao đến tột đỉnh.

Hoàng Thiên Vũ nghiến chặt răng, trước sau chàng không thốt lên một câu nào, đồng thời chàng hiểu tình huống nguy hiểm nhất bắt đầu diễn ra. Điều chàng cần nhất hiện tại là phải nhanh chóng phục hồi nguyên khí và phải hết sức bình tĩnh để vượt qua hiểm cảnh này.

Thế nhưng suy nghĩ là của chàng, còn đối phương khi nào lại để cho chàng kịp thở mà phục hồi nguyên khí?

Điều này không thể xảy ra.

Quả nhiên, đã thấy Đồ Sĩ Hào vừa dứt câu nói thì kiếm trong tay đã giương lên…

– Sát!

Một tiếng thét dài, Đồ Sĩ Hào kiếm thế ra một chiêu thế như phong cuồng điện chuyển.

Hoàng Thiên Vũ trong ánh mắt nảy lửa, chỉ nghe chàng “Hừ” khẽ một tiếng lạnh lùng, tay kiếm vung lên.

“Keng!”

Tiếng kiếm thép chạm nhau, hàn quang lóe sáng, Đồ Sĩ Hào bị chấn thoái cả tám xích.

Gần như cùng lúc Trung Nguyên Nhất Tú lại từ bên trái phát ra một chiêu công vào, thế kiếm của một tay cao thủ siêu cấp uy mãnh đến chừng nào không nói cũng biết.

Hoàng Thiên Vũ một kiếm vừa đánh bật Đồ Sĩ Hào ra ngoài, tay kiếm thuận thế chém ra đón chiêu kiếm của đối phương.

“Ko… ong” một tiếng vang dài, ánh lửa tỏa ra chói lòa, Trung Nguyên Nhất Tú thân hình vẫn trầm ổn nguyên vị, chỉ thấy nửa người trên hơi chao đảo một chút mà thôi.

Trung Nguyên Nhất Tú cười gằn một tiếng, kiếm trong tay lại ra chiêu thứ hai tiếp tục công tới.

Trong cuộc ác đấu sinh tử lâm đầu, chỉ một chút khoan dung với địch thì xem như tự giết mình.

Vì vậy trong khoảng khắc này Hoàng Thiên Vũ không còn nhân nhượng nương tay với đối phương, chàng phát chiêu mà lại là một chiêu sát thủ.

Chỉ nghe một tiếng “hự” khe khẽ, Trung Nguyên Nhất Tú thân hình chao đảo mạnh, chân thoái liền về sau mấy bước dài, trên ngực áo rách một đường dài cả xích, nhưng may là vẫn chưa thấy nhuốm máu.

Hoàng Thiên Vũ dù một chiêu đắc thủ, nhưng chàng cảm thấy trong lòng bất an, chàng tự hiểu tình hình đã hết sức nghiêm trọng. Bởi vì một chiêu vừa rồi của chàng là một chiêu tuyệt sát mà chàng ít khi ra tay, nhưng giờ xuất ra lại không thể hạ gục đối phương, hiển nhiên công lực của chàng đã giảm đi một nửa so với trước đây.

Bóng người nháo động, chỉ thấy Trung Nguyên Nhất Tú và Đồ Sĩ Hào cùng lúc xuất kiếm đâm tới tấn công.

Hoàng Thiên Vũ lại vung kiếm cản chiêu đối phương, nhưng hơi thở của chàng giờ đây nghe thô tháp hồi hộp.

Đúng lúc này, một bóng người nhanh như u linh quỷ sứ thoát hiện ngay sau lưng Hoàng Thiên Vũ không gây ra một tiếng động nào, giương tay phất ra một cái rồi biến mất ngay. Bóng người kia xuất hiện đã nhanh mà thoái lui càng nhanh hơn, toàn trường cơ hồ không một người nào nhìn thấy rõ dung mạo nhân ảnh kia thế nào. Cơ hồ như căn bản không hề có bóng người kia xuất hiện vậy.

Có thể nói duy nhất bọn Trung Nguyên Nhất Tú và Đồ Sĩ Hào hai người do góc độ thuận lợi là đối diện với Hoàng Thiên Vũ, cho nên kịp nhận ra bóng nhân ảnh thoáng hiện sau lưng Hoàng Thiên Vũ, nhưng chỉ như một vết lòa loáng nhanh qua rồi biến mất ngay trong tích tắc.

– A…

Có người thốt lên đầy kinh ngạc.

Hoàng Thiên Vũ chỉ cảm thấy sau lưng mình như bị vật gì đâm nhẹ vào, ngoái nhanh đầu nhìn lại song không hề nhìn thấy gì, chàng chỉ ngỡ rằng trong bọn thủ hạ của đối phương đứng bên ngoài kia có kẻ đánh lén ám khí.

Nhưng chính cái ngoái đầu của chàng cũng đủ khiến cho tình hình thay đổi, Trung Nguyên Nhất Tú một kiếm công vào ngay tức khắc.

Nghe tiếng kiếm rít lên, Hoàng Thiên Vũ hiểu ngay điều gì xảy ra, bằng vào bản năng chàng vung kiếm chống đỡ.

“Keng” một tiếng vang dài, một kiếm của chàng tuy gạt được đường kiếm của Trung Nguyên Nhất Tú, nhưng thân hình ngược lại lảo đảo mạnh, một hiện tượng lẽ ra không thể có, lúc này đây chàng chừng như chưa đến nỗi suy yếu đến cảnh này.

Thế nhưng, cảm giác chân khí trong người như tiêu thất thì lại có thực, không cần nói cũng hiểu ngay nguyên nhân chính là cái đâm nhẹ vừa rồi sau lưng chàng chứ chẳng nghi.

Hiện tượng này diễn ra, hậu quả thế nào cũng hiểu được, xem ra hôm nay chàng ôm hận chung thân.

Hoàng Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy ân hận vì lúc bắt đầu trường huyết đấu đã không hạ sát thủ, nếu như lúc ấy nhanh chóng hạ ngay Trung Nguyên Nhất Tú và Đồ Sĩ Hào thì tình hình giờ đã khác. Nhưng giờ hối hận thì đã muộn, không thể lánh mặt được với hiện tại tàn khốc sắp diễn ra.

Bấy giờ, Hoàng Thiên Vũ thân hình vừa trầm ổn trên mặt đất thì mũi kiếm của Đồ Sĩ Hào đã lướt nhanh tới, chàng lại vung kiếm lên chống trả với bao nhiêu sức lực còn lại trong người.

Một kiếm của đối phương tuy cản được, thế nhưng kiếm chiêu tàng ẩn biến hóa bên trong “dĩ công hoàn công” thì chẳng sao thi triển được.

Gần như cùng lúc Hoàng Thiên Vũ gạt được chiêu kiếm của Đồ Sĩ Hào thì mũi kiếm của Trung Nguyên Nhất Tú đã đâm đến ngay hông sườn phải của chàng, tiếp liền kiếm trong tay Đồ Sĩ Hào cũng nhanh chóng trở chiêu lướt tới hiệp công kèm hai bên người Hoàng Thiên Vũ.

Hoàng Thiên Vũ khựng người lại, chàng đã bị khống chế dưới hai lưỡi kiếm của đối phương, bọn người thủ hạ bên ngoài thấy thế hoan hô vang dậy, đồng thời ùa đến gần hơn trợ uy cho thượng nhân của chúng.

Từ nãy đến giờ một người im lặng theo dõi trận đấu với cặp mắt căm thù là Đồ Sĩ Kiệt lúc này thấy đồng bọn đắc thủ, hắn liền nhảy tới, kiếm vung lên định hạ sát thủ…

Đồ Sĩ Hào thoáng thấy vội la lên :

– Kiệt đệ, phải bắt sống hắn, để cha đích thân xử trí!

Đồ Sĩ Kiệt chiêu ra nửa chừng nghe thế đành phải thâu kiếm lại, nhưng tay trái nhanh như chớp vung lên giáng mạnh hai cái tát nảy lửa vào mặt Hoàng Thiên Vũ.

“Bốp bốp!”

Hoàng Thiên Vũ từ khi xuất đạo giang hồ đến giờ chưa từng bị người ta làm nhục, sau hai cái tát cả người chàng như muốn vỡ tung ra. Máu tươi từ miệng phun ra thành vòi, cả người chàng lúc này nhìn lại chẳng khác gì một con người máu!

– Kẻ sĩ thà chết không chịu nhục!

Hoàng Thiên Vũ nghiên răng thét lên.

– Kẻ sĩ? Ngươi là kẻ sĩ ư?

Đồ Sĩ Kiệt lại định vung tay lên nhưng giữa chừng ngưng lại, cất tiếng cười dài nói :

– Hắc hắc hắc… Ngươi là súc sinh, ngươi còn tồi tệ hơn cầm thú! Ngươi sẽ chết như một con chó ghẻ!

– Họ Đồ kia, ngươi sẽ phải trả giá cho những lời nói ngu ngốc của ngươi!

Hoàng Thiên Vũ trợn mắt rít lên, rồi lại phun ra thêm một búng máu tươi.

Đồ Sĩ Kiệt cất tiếng cười khùng khục trong họng, nói :

– Trả giá ư? Hừ… người còn nằm mộng chăng? Linh cữu muội muội ta chính đang chờ mang ngươi về tế sống!

Đồ Sĩ Hào giơ tay ngăn Đồ Sĩ Kiệt lại, rồi nói với Trung Nguyên Nhất Tú :

– Nhạc huynh, lập tức áp giải hắn đi chứ?

Trung Nguyên Nhất Tú gật đầu đáp :

– Đương nhiên!

Đồ Sĩ Hào trầm ngâm một chút, nói :

– Từ đây về thành đường khá xa, nói không chừng hắn còn có đồng đảng, chúng ta phải nghĩ cách áp giải hắn sao cho an toàn chứ?

Trung Nguyên Nhất Tú nói :

– Không khó. Trước hết cứ điểm huyệt đánh ngã hắn, buộc lên lưng ngựa rồi ta với ngươi cùng đích thân giải hắn đi, Sĩ Kiệt lão đệ dẫn anh em đi sau đoạn hậu là tốt nhất.

Đồ Sĩ Hào nghe thế gật đầu đồng ý ngay :

– Hay!

Rồi lập tức vung tay xuất chỉ lực điểm vào mấy đại huyệt trên người Hoàng Thiên Vũ.

Hoàng Thiên Vũ tai nghe mắt thấy tất cả, lòng tuy muốn phản kháng nhưng lực bất tòng tâm.

Chỉ nghe thấy chàng “Hự” một tiếng khẽ, rồi đầu óc choáng váng, tay chân rã rời, giờ thì không còn một suy nghĩ gì tồn tại trong đầu chàng nữa, chàng đã rơi vào tình trạng bất tỉnh nhân sự.

Đám thuộc hạ nhanh chóng mang đến một con ngựa, thêm mấy tên khiêng Hoàng Thiên Vũ vắt lên ngựa rồi lấy dây buộc lại.

Đồ Sĩ Hào còn cẩn thận hơn, chọn hai mươi tay võ sĩ tinh hoa mang tháp tùng theo mình, đám còn lại thì do Đồ Sĩ Kiệt chỉ huy đi đoạn hậu.

Một đoàn nhân mã nhanh lục tục theo nhau xuống núi.

Hoàng Thiên Vũ nằm vắt người trên lưng ngựa bị Trung Nguyên Nhất Tú và Đồ Sĩ Hào kẹp ở giữa, trước sau còn thêm hai mươi tay kỵ sĩ bảo vệ. Cứ nhìn cuộc áp giải này cũng thấy bọn người Đồ gia trang thận trọng đến chừng nào rồi.

* * * * *

Con đường núi quanh co khúc khuỷu đến dưới chân sơn cương thì đường núi càng hẹp hơn, hai bên vách núi như càng lúc càng khép gần lại nhau, chỉ chừa một lối nhỏ đủ một con người đi qua. Ánh trăng tà bị che khuất bởi vách núi không chiếu thấu vào được nơi đây, khiến cho sơn đạo càng tối thêm như đi trong đêm ba mươi.

Người ngựa một đoạn vừa thận trọng vừa vội và mong thoát nhanh ra khỏi sơn đạo hiểm trở này.

Đoạn sơn đạo chỉ dài chừng ba mươi trượng, nhưng vốn là nơi xưa nay từng có tiếng nguy hiểm bởi thú dữ, thảo khấu, cho nên thường ngày thường nhân qua đây chỉ vào ban ngày mà phải là đi thật đông người.

Nhưng với bọn người của Đồ gia trang này thì đều là người trong võ lâm, cho nên bọn họ làm sao cố kỵ như thường nhân được. Dù thế, Trung Nguyên Nhất Tú vẫn cảm thấy có chút lo lo trong bụng, cho nên mới giục cả đoàn đi nhanh.

Bấy giờ toán võ sĩ đi đầu đã ra khỏi hẻm núi, bọn Trung Nguyên Nhất Tú và Đồ Sĩ Hào ở giữa hẻm núi còn toán đoạn hậu vừa mới thúc ngựa đi vào.

Khi còn bên ngoài sơn lộ rộng rãi thì Trung Nguyên Nhất Tú và Đồ Sĩ Hào hai người kèm hai bên ngựa chở Hoàng Thiên Vũ, nhưng vào đoạn đường qua hẻm núi nhỏ hẹp này thì đành phải đi hàng một.

Trung Nguyên Nhất Tú đi thúc ngựa đi trước ngựa Hoàng Thiên Vũ, hắn ngoái đầu nhìn lại không thấy có dấu hiệu gì khả nghi, hai chân lại thúc mạnh vào hông ngựa, hy vọng vượt nhanh qua đoạn đường này.

Nhưng chính lúc vừa định thúc ngựa chạy nhanh, đột nhiên hai vật gì đen ngòm từ trên vách núi bay nhanh xuống, chia ra làm hai nhằm thẳng vào ngựa của Trung Nguyên Nhất Tú và Đồ Sĩ Hào.

Đồ Sĩ Hào đi sau cho nên kịp nhận ra liền la lớn :

– Cẩn thận!

Tiếng kêu vừa dứt thì con ngựa của hắn khựng lại, hí dài một tiếng, hai chân trước chồm lên rồi ngã khụy lăn ra đất.

Gần như cùng lúc, con ngựa của Trung Nguyên Nhất Tú cũng trúng ám khí, hí vang dài, chồm mạnh vọt về trước.

Đúng lúc này thì một bóng đen lướt nhanh như vệt lưu tinh, chỉ thấy ánh thép đoản đao loang nhanh, rồi cả người Hoàng Thiên Vũ được nhấc rời khỏi lưng ngựa, bóng đen thoáng vụt đi mang theo cả Hoàng Thiên Vũ.

Sự việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cả Trung Nguyên Nhất Tú và Đồ Sĩ Hào không ai ngờ tới được. Đợi đến khi cả hai tung người nhảy ra khỏi ngựa, nhìn lại thì không còn thấy bóng đen kia và Hoàng Thiên Vũ đâu nữa.

Sơn đạo ngang qua hẻm núi quá hẹp, nghe trong lộ có biến, nhưng đoàn đi trước quành lại không được, đoàn đi sau muốn thúc lên tiếp ứng cũng không xong, tiếng la hét om xòm vang động cả một góc núi, người ngựa dồn lại thành một đống.

Trung Nguyên Nhất Tú đầu óc rối bời, hắn nằm mộng cũng không tưởng ra tình huống này, gầm lên tức giận :

– Tất cả xuống ngựa, lục soát chung quanh!

Đồ Sĩ Hào cũng tức giận không kém, thét toáng lên :

– Xuống ngựa, nhanh!

Tiền hậu hai mươi tên võ sĩ ứng thanh nhảy phóc khỏi ngựa, tay đao tay kiếm hoa lên, chạy túa ra khắp nơi lùng sục.

Trung Nguyên Nhất Tú và Đồ Sĩ Hào cũng phân ra lao đi tìm kiếm.

Con đường trong hẻm núi phút chốc chỉ còn lại những con ngựa lang thang, chẳng thấy bóng người nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.