Độc Hồ Điệp

Chương 31 - Quên Mình Vì Bạn

trước
tiếp

Lam Thạch Sinh nằm đè lên đống gỗ, sợ hãi nhìn mũi kiếm chực đâm vào tim mình, run giọng hỏi :

– Ngươi… ngươi thực động thủ sao?

Hoàng Thiên Vũ bình thản đáp :

– Đương nhiên là không giả!

Lam Thạch Sinh mặt đỏ bừng, rít lên :

– Thật không ngờ… tên họ Hoàng kia! Ngươi làm thế… là có ý gì?

Hoàng Thiên Vũ đĩnh đạc nói :

– Lam Thạch Sinh! Ngươi biết rất rõ vì sao. Đối phó với loại người gian trá giảo hoạt và hết sức hiểm độc như các ngươi, bản nhân đành phải tạm thời gác bỏ mọi nguyên tắc và quy củ!

– …

Lam Thạch Sinh biết rằng tình hình đã rất nghiêm trọng, mặt tái mét, há miệng định nói gì nhưng không thốt ra được.

Hoàng Thiên Vũ lạnh lùng nói :

– Lam Thạch Sinh! Bổn nhân từng nói có chuyện cần bàn với ngươi. Bây giờ đã đến lúc rồi.

Dứt lời thu kiếm, đồng thời phóng tới một cước.

Lam Thạch Sinh bị đá lăn đi mấy vòng, người lấm lem bụi đất, cố gượng dậy nhưng thấy toàn thân rã rời đành ngồi phịch xuống.

Hắn biết vừa xảy ra chuyện gì, mặt tái ngắt không còn giọt máu, rít lên đầy thống khổ và thù hận :

– Ngươi đã phế mất… võ công của ta… Hoàng Thiên Vũ! Ngươi thật ác độc!

Chàng bình thản đáp :

– Cho dù bổn nhân có ác độc bao nhiêu cũng chưa bằng một phần nhỏ của các ngươi đâu!

Lam Thạch Sinh rít lên :

– Ta hận ngươi!

Hoàng Thiên Vũ cười hỏi :

– Ngươi cũng biết hận ư? Hận gì chứ?

– Ta hận đã bỏ lỡ nhiều cơ hội giết ngươi!

Hoàng Thiên Vũ cười to một tràng nói :

– Lam Thạch Sinh! Nếu để cho các ngươi hoàn thành âm mưu ác độc của mình thì chẳng hóa ra trời xanh không có mắt để cho gian tà ác đảng hoành hành ư?

Lam Thạch Sinh nghiến răng nói :

– Kình Thiên Kiếm! Ngươi đừng vội đắc ý! Rồi ngươi sẽ phải trả giá không thể tưởng tượng nổi đâu!

Hoàng Thiên Vũ nghiêm giọng :

– Đó là chuyện sau này. Còn bây giờ chúng ta bắt đầu nói chuyện. Bạch phát lão đầu mà ngươi đang bán mạng cho hắn lai lịch thế nào?

– Không biết!

Hoàng Thiên Vũ “Hừ” một tiếng, hỏi tiếp :

– Vậy Bạch y nữ nhân là ai?

– Không biết!

Hoàng Thiên Vũ đanh giọng hỏi :

– Ngươi thật không chịu nói phải không?

Giọng Lam Thạch Sinh đầy thù hận :

– Ta công lực đã bị phế, chỉ có chết là cùng.

– Muốn chết ư? Không dễ dàng như vậy đâu! Nếu ngươi không chịu khai ra tất cả những gì bổn nhân yêu cầu thì Diêm Vương Lão Ngũ quyết không nhận ngươi đâu! Chắc rằng ngươi chưa từng thưởng thức mùi vị của Sưu Hồn Hổ Phách bao giờ chứ?

Lam Thạch Sinh mắt long lên như thú dữ nói :

– Kình Thiên Kiếm! Họ Lam ta thua cuộc này, ngươi muốn giết muốn mổ gì tùy ý, không khuất phục được ta đâu! Nhưng hãy nhớ một điều, ngày mà ngươi sẽ trả giá không còn xa nữa đâu. Xuống Địa ngục ngươi sẽ hối hận!

Tới đó hắn bật lên cười một tràng :

– Ha ha ha…

Lẽ ra trong tình cảnh đó, hắn nên khóc thì đúng hơn, thế mà lại bật cười. Nhưng tiếng cười của hắn đầy ma quái, không giống như phát ra từ miệng người, như tiếng hú của quỷ, nghe hết sức rùng rợn.

Đến cả Hoàng Thiên Vũ nghe cũng lạnh cả sống lưng.

Vừa lúc ấy chợt vang lên giọng nói :

– Kình Thiên Kiếm! Có phải Đỗ quả phụ là ngươi giết không?

Giọng nói lạnh lùng, đầy đe dọa mang âm hưởng của sự chết chóc.

Hoàng Thiên Vũ chợt rúng động cả tâm thần.

Tiếng nói nghe như gần, như xa, không sao xác định được phương hướng.

Nhưng điều khiến chàng kinh hãi hơn là nhận ra giọng nói của Bạch y nữ nhân.

Chàng cố trấn tĩnh đáp :

– Không sai!

Bạch y nữ nhân lại hỏi :

– Vì sao ngươi đang tâm giết nữ nhân vô tội đó?

– Vô tội ư?

Chàng vừa hỏi vừa lắng tai nghe để xác định xem giọng nói phát từ đâu.

Bạch y nữ nhân tiếp tục tra vấn :

– Ngươi biết hậu quả của việc giết người là thế nào rồi chứ?

Tuy Hoàng Thiên Vũ đã hết sức chú ý nhưng vẫn không sao phát hiện được nữ nhân ma quái đó ở đâu.

Tiếng nói như phát ra từ cõi hư vô, văng vẳng như tiếng gió, không biết phát ra từ hướng nào.

Chàng cố hỏi một câu để cố xác định lại một lần nữa :

– Hậu quả thế nào?

Bạch y nữ nhân đáp :

– Có người muốn lột da ngươi, ăn thịt uống máu ngươi!

Nếu người ta biết rằng những câu đáng sợ đó phát ra từ miệng của một nữ nhân thì thật là đáng sợ.

Hoàng Thiên Vũ càng lúc càng trấn tĩnh lại, thản nhiên đáp :

– Thế ư? Người nào vậy? Chẳng lẽ chính là cô nương sao?

Câu hỏi của Hoàng Thiên Vũ mang đầy sự châm biếm, nhưng vì nữ nhân đã lỡ nói trước nên đành cam nhận hạ phong.

Thị cố biện bạch :

– Cái đó ngươi không cần biết!

Hoàng Thiên Vũ nghĩ thầm: “Như vậy là nữ nhân này đã biết tin Đỗ quả phụ bị giết. Còn may là Lam Thạch Sinh chưa biết điều này nên mình mới dễ dàng đắc thủ. Nhưng nay đối phương đã biết tin Đỗ quả phụ bị giết, vậy là cả Bạch phát lão nhân cũng đến Lạc Dương rồi. Mình phải hết sức cẩn thận mới được!”

Nghĩ đoạn liền hỏi :

– Cô nương tới đây để giải cứu hắn?

Bạch y nữ nhân đáp :

– Không chỉ thế. Đến báo cho ngươi nhặt xác.

Hoàng Thiên Vũ nghe nói càng rúng động.

Nhặt xác? Xác của ai vậy?

Chàng chợt nghĩ ngay đến Trương Nhược Huyền.

Chợt thấy cuối hoa viên có bóng trắng lay động.

Hoàng Thiên Vũ không chút do dự lao ngay đi, nhưng bóng trắng đã nhảy lên nóc một ngôi nhà.

Chàng đã từng đuổi theo Bạch y nữ nhân, biết khinh công của thị cao tuyệt nên ra sức truy đuổi.

Bóng trắng vượt qua dãy nhà tới tường viện phía đông.

Hoàng Thiên Vũ biết khá rõ khu này, bên kia tường chính là con hẻm vắng vẻ và có nhiều nhà bỏ hoang không người ở, chính là nơi trước đây chàng giao chiến với người của Võ minh và được Bành đại cô dẫn vào Quỷ viện theo một mật đạo. Chỉ cần Bạch y nữ nhân nhảy ra ngoài thì rất khó đuổi theo.

Quả nhiên thị lao ra khỏi tường viện rồi mất hút.

Hoàng Thiên Vũ nhảy lên tường nhìn quanh, nhưng không thấy đối phương đâu.

Ở đây đừng nói một người mà đến cả trăm người ẩn nấp cũng không dễ bị phát hiện, trừ phi đối phương muốn hiện thân mà thôi.

Đột nhiên chàng biến sắc, tự nhủ: “Hỏng rồi! Mình thật ngốc!”

Rồi vội vàng quay lại lương đình.

Quả như chàng suy đoán, không thấy bóng dáng Lam Thạch Sinh đâu cả.

Hắn đã bị phế võ công, còn bị khống chế huyệt đạo, tất đã bị người khác cứu đi. Như vậy chàng đã trúng kế điệu hổ ly sơn của Bạch y nữ nhân!

Hoàng Thiên Vũ đứng trước lương đình, đầu như bốc lửa, tự nhủ mình là một tên thậm ngốc.

Nhưng căn phòng bí mật của Hồ Điệp cô nương cách đây không xa, tất nhiên cô ta cũng biết ở đây đang xảy ra chuyện gì, tại sao không giúp chàng mà để đối phương ung dung cứu người đi như vậy?

Nếu chủ tỳ họ trợ giúp thì đừng nói Bạch y nữ nhân lập kế cứu được người mà ngay đến thị cũng không thoát đi dễ dàng như thế.

Chàng nghiến răng, chằm chằm nhìn vào hàng lan can đổ nát mà trước đó Lam Thạch Sinh nằm đè lên, hận đến nỗi mắt lồi ra.

Một nhân ảnh đi thẳng tới lương đình.

Hoàng Thiên Vũ ngước lên, nhận ra đó là Hồng Cẩm.

Cô ta vẫn trang thục như một thôn nữ, khăn đen trùm nửa mặt như lúc ở ngoài thành, dáng rất vội vã.

– Vũ đại ca…

Cô ta vừa thở vừa nói.

Hoàng Thiên Vũ hỏi :

– Hồng Cẩm, có chuyện gì vậy?

Hồng Cẩm nói :

– Họa tới rồi.

Hoàng Thiên Vũ kinh ngạc hỏi :

– Họa gì vậy? Nhược Huyền…

Hồng Cẩm ngắt lời :

– Huyền thư thư vẫn chưa rõ tung tích. Muội tìm Quách Trung để bàn biện pháp, không ngờ…

Nàng nói tới đó thì dừng lại thở.

Hoàng Thiên Vũ lo lắng hỏi :

– Ta lâu nay không gặp huynh ấy… Không ngờ xảy ra chuyện gì?

– Quách đại ca cũng mất tích!

– Quách Trung cũng mất tích?

Chàng giật mình, mở to mắt nhìn Hồng Cẩm hỏi dồn :

– Mất tích như thế nào chứ?

Hồng Cẩm bật cười đáp :

– Mất tích là không có ở nơi định tìm, những người cộng sự cũng không biết đi đâu chứ còn thế nào nữa? Có thể mà cũng không hiểu!

– Đương nhiên hiểu. Nhưng cô nói không đầu không cuối như vậy, ai mà hiểu được chuyện gì? Muội đã tìm huynh ấy ở đâu?

– Muội đến tìm ở khách điếm mà Quách huynh trú lại nhưng bọn điếm gia nói đã mấy hôm không thấy về. Một người trong Võ minh nói rằng Quách huynh mất tích ở Đồ gia trang từ tối qua…

Hoàng Thiên Vũ nhíu mày hỏi :

– Quách Trung đến Đồ gia trang làm gì?

Hồng Cẩm đáp :

– Đó là người mà muội gọi là nhân vật trọng yếu đấy! Vì để tạo cơ hội cho Vũ đại ca truy tìm hung thủ để phá án nên tình nguyện tới Đồ gia trang để đối phương bắt làm con tin, đảm bảo cho Vũ đại ca tự do hoạt động. Quách huynh kiên quyết điều tra vụ này, không tiếc mạng mình vì tin rằng Vũ đại ca không phải là hung thủ…

Hoàng Thiên Vũ kích động nói :

– Thì ra thế…

Không ngờ Quách Trung vì làm theo chức trách nên từng nhiều lần muốn bắt Hoàng Thiên Vũ giải về Võ minh xét xử, nay lại không tiếc sinh mệnh mình để giúp chàng làm sáng tỏ vụ công án.

Nhưng chàng hiểu nguyên nhân sâu xa là Quách huynh quyết tâm tra rõ việc mất tích của sư phụ chàng ba năm trước, đó là cốt lõi của mọi vấn đề khiến cả hai người mất rất nhiều tâm huyết và công sức.

Trong ba năm qua, Quách Trung đã vì chàng biết bao nhiêu?

Tự hy sinh vì bằng hữu, trong thiên hạ có được mấy người?

Chàng trầm ngâm nói :

– Quách huynh chịu làm con tin để Đồ gia trang bắt thì chúng chỉ giam giữ rồi báo về Võ minh để Minh chủ luận tội là không chịu thi hành nhiệm vụ thôi chứ không thể chịu tội thay ta được, tại sao lại mất tích?

Hồng Cẩm đáp :

– Không biết mất tích thế nào. Sau khi Quách huynh bị Đồ gia trang giam giữ, chúng không tìm Vũ đại ca nữa. Nhưng sau khi Quách Trung mất tích, chúng cho rằng huynh ấy trốn đi, vì thế lại truy tìm huynh… Theo muội nhận định thì không phải Quách huynh trốn mà đã xảy ra chuyện nghiêm trọng nào đó, cũng giống như Huyền thư thư…

Hoàng Thiên Vũ đứng lặng không nói gì, trong lòng vô cùng kích động không sao bình tĩnh lại được.

Hồng Cẩm lại nói :

– Nhất định việc mất tích của Quách đại ca và Huyền thư thư liên quan đến Lam Thạch Sinh…

Hoàng Thiên Vũ vẫn không phản ứng. Chàng vẫn đang trong cơn kích động, không nghe Hồng Cẩm nói gì.

Hồng Cẩm chợt nhíu đôi mày liễu nhìn chàng một lúc, tỏ ý không vui nói :

– Vũ đại ca! Muội đi đây.

Nói xong quay người bỏ đi.

Hoàng Thiên Vũ vẫn đứng lặng nhìn theo, nhưng khi Hồng Cẩm đi được một quãng chợt cất lời hỏi :

– Hồng Cẩm! Đi đâu thế?

Nàng ngoái đầu lại trả lời :

– Đi tìm Huyền thư thư.

Hoàng Thiên Vũ liền trấn tĩnh lại hỏi :

– Tìm cô ấy ở đâu?

Giọng Hồng Cẩm rất cương quyết :

– Bất kể ở đâu. Dù thế nào đi nữa cũng phải tìm. Huynh cũng biết rằng một thiếu nữ rơi vào tay bọn ma đầu ác đảng đó thì hậu quả thế nào. Nếu xảy ra điều bất trắc thì đó là mối hận chung thân, hối sao cho kịp? Thôi huynh cứ làm việc của mình đi. Dù sao huynh đối với chị ấy cũng không còn như trước nữa!

Giọng nàng như sắp khóc, nói xong quay người bước đi ngay.

Hoàng Thiên Vũ bỗng nhảy tới chận đường nói :

– Khoan đi đã!

Câu nói cuối cùng của Hồng Cẩm như một tiếng sét làm chàng sực tỉnh khỏi cơn xung động.

Chàng thay lòng đổi dạ với Trương Nhược Huyền sao? Chính hiện giờ chàng đang lo lắng cho nàng chứ riêng gì Quách Trung đâu?

Hồng Cẩm lạnh lùng hỏi :

– Huynh còn muốn nói gì nữa?

Hoàng Thiên Vũ quả quyết nói :

– Chúng ra sẽ cùng đi. Muội xin chớ hiểu lầm. Việc Quách Trung và Trương cô nương không tách rời nhau đâu, và chung quy lại người chịu trách nhiệm trước nhất về mọi hậu quả là ngu huynh.

– Vì sao?

Hoàng Thiên Vũ đáp :

– Vì ta mà hai người này mới bị bắt. Vừa rồi ta đã bắt được Lam Thạch Sinh, phế võ công của hắn…

Hồng Cẩm kêu lên :

– Bây giờ hắn ở đâu?

Hoàng Thiên Vũ tiếp tục kể :

– Trong lúc đang hỏi cung hắn thì Bạch y nữ nhân đột nhiên xuất hiện. Ta nhất thời sơ suất không suy xét kỹ nên trúng phải kế điệu hổ ly sơn của thị…

Hồng Cẩm trố mắt nhìn chàng nói :

– Vũ đại ca đuổi theo Bạch y yêu nữ đó để Lam Thạch Sinh chạy thoát mất chứ gì?

Hoàng Thiên Vũ gật đầu :

– Chắc có người khác cứu hắn đi.

Hồng Cẩm hỏi :

– Liệu có phải hắn lợi dụng thời cơ tự khôi phục lại võ công không?

Hoàng Thiên Vũ khẳng định :

– Huynh dùng thủ pháp độc môn. Võ công của hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ khôi phục lại được.

Hồng Cẩm cao hứng nói :

– Thế thì hay quá! Chặt đứt được một cánh tay lợi hại của Bạch phát lão tặc!

Nói chợt đưa mắt nhìn quanh rồi nói :

– Kỳ quái thật! Cho dù muội có chậm mất một chút, nhưng đây là nơi ở của Hồ Điệp cô nương, làm sao chị ta cũng không có phản ứng gì cả để cho địch nhân ung dung cứu người đi như vậy chứ?

Hoàng Thiên Vũ nói :

– Huynh cũng ngạc nhiên không hiểu…

Vừa lúc đó có tiếng một lão nhân vẳng tới :

– Không có gì đáng ngạc nhiên cả! Lão phu bận làm nhiệm vụ khác nên không có mặt ở hiện trường. Tiểu thư và nhi nữ của lão phu đã ra ngoài thành để giúp ngươi. Có lẽ hiện đang đi tìm ngươi ở đâu đó, vì thế mới hỏng việc.

Giọng nói phát ra phía cuối hoa viên, nhưng Hoàng Thiên Vũ nghe giọng biết đó là Thanh Trúc Vệ Đà Bành lão gia.

Điều đó giải thích cho hai người biết vì sao địch nhân lại tự do thao túng trong Quỷ viện như thế, nhưng sự cố đã xảy ra, còn biết làm gì hơn nữa?

Hoàng Thiên Vũ nói :

– Lão gia! Chúng tôi có việc phải đi, có thể đối phương còn trở lại đây. Xin lão gia lưu tâm cho một chút.

Bành lão gia nói :

– Cái đó thì khỏi cần ngươi nhắc!

Hoàng Thiên Vũ nhìn Hồng Cẩm nói :

– Chúng ta đi thôi!

* * * * *

Đã tới nửa canh hai nên trên phố hành nhân rất thưa thớt.

Đang đi, Hồng Cẩm chợt thấp giọng nói :

– Vũ đại ca! Hình như có người theo dõi chúng ta!

Hoàng Thiên Vũ gật đầu :

– Huynh biết rồi!

Hồng Cẩm lại tiếp :

– Muội đoán là người của Đồ gia trang.

– Chắc thế. Nhưng trước mắt chúng ta phải cố hết sức để tránh xảy ra xung đột. Khi đó địch nhân đứng ngoài sẽ thành ngư ông đắc lợi. Tốt nhất là chúng ta ra bên ngoài thành.

Hồng Cẩm gật đầu.

Hai ngươi nhảy qua tường thành phía tây nam, tiếp tục truy tìm dấu vết của Trương Nhược Huyền và Quách Trung một cách vô định.

* * * * *

Những đường phố ở ngoại thành rất vắng vẻ yên tĩnh, hầu như không thấy bóng người nào.

Chẳng những thế, không một ánh đèn đốm lửa từ những căn nhà lụp xụp, trông càng thê lương.

Hai người cứ đi dọc những con đường vắng cố tìm ra một nét gì khả nghi nhưng không phát hiện được gì.

Hồng Cẩm nói :

– Vũ đại ca! Tiểu muội thấy chúng ta cứ tìm một cách mò mẫm thế này chỉ e không có hiệu quả.

Hoàng Thiên Vũ đáp :

– Chúng ta chỉ có cách lộ mặt với hy vọng đối phương sẽ hiện thân chứ còn biết làm gì khác? Chẳng có manh mối gì, ngay đến nơi ở của địch nhân cũng không biết…

Hồng Cẩm bỗng hạ giọng :

– Phía sau có người!

Hoàng Thiên Vũ nghiến răng nói :

– Dám đoán là người của Đồ gia trang. Bọn chúng quyết không bỏ chúng ta… đành tránh đi thôi!

Hồng Cẩm thì thầm :

– Bên trái có một con hẻm. Hãy rẽ vào đó.

Từ đầu hẻm có thể thấy những ngôi nhà thấp thoáng trong vườn cây sum sê, quả là nơi ẩn mình rất tốt.

Hai người gia tăng tốc độ đi chừng bốn năm trượng quay lại nhìn thì thấy có tới hơn chục người đang đuổi theo.

Vừa định nhảy vào một khu vườn thì bất ngờ từ phía trước con hẻm có bảy tám người ập tới.

Trước mặt và sau lưng đều có người, như vậy là họ đã bị bao vậy, muốn tránh cũng không kịp nữa.

Hai người đành đứng lại.

Hai tốp người cả trước và sau lập tức hình thành thế bao vây, tất cả đều vung đao tuốt kiếm, khí thế rất hùng hổ.

Hoàng Thiên Vũ và Hồng Cẩm đứng quay lưng vào nhau, biết rằng khó tránh khỏi một trận kịch chiến, vận công chuẩn bị đối địch.

Họ đã dự đoán không sai, chính là người của Đồ gia trang, Lạc Dương đệ nhất thế gia.

Hai tên thiếu gia sấn tới trước mặt Hoàng Thiên Vũ. Khác với những lần trước, chúng chưa rút kiếm khỏi bao.

Đối diện với Hồng Cẩm là hai lão nhân.

Bên ngoài còn có mười mấy tên vây chặt, tên nào cũng lăm lăm đao kiếm, xem dáng đều là hảo thủ.

Đại thiếu gia Đồ Sĩ Hào mặt đằng đằng sát khí, chỉ vào Hoàng Thiên Vũ nói :

– Kình Thiên Kiếm! Lần này thì ngươi dù mọc cánh cũng không chạy thoát. Hạ binh khí đi.

Hoàng Thiên Vũ không đáp.

Nhị thiếu gia Đồ Sĩ Kiệt tiếp lời :

– Đường đường là võ lâm thế gia, đồ đệ của Minh chủ võ lâm tiền nhiệm mà có hành động cầm thú như vậy thật đáng phỉ nhổ!

Hoàng Thiên Vũ chỉ “Hừ” một tiếng.

Đối với bọn này, chàng không muốn biện bạch nữa, bởi vì biết rằng chỉ phí lời vô ích mà thôi. Chàng chỉ muốn làm sao để hạn chế sát thương.

Bọn chúng tuy hung hăng, cố chấp không biết phân biệt phải trái nhưng dù sao vẫn là khổ chủ, tuy thái quá nhưng sự tức giận cũng là điều dễ hiểu.

Nay vụ án đã tìm ra tung tích, cho đến khi vạch rõ trắng đen, bóc trần sự thật, chỉ danh hung thủ không còn xa nữa. Chỉ cần bắt được Bạch phát lão nhân và Bạch y nữ nhân là vụ án có thể khép lại.

Hoàng Thiên Vũ đã mấy lần giao thủ nên biết rõ bản lĩnh của đối phương, việc đột vây thoát ra không thành vấn đề.

Nay độc chất đã được giải trừ khỏi cơ thể, chàng càng thêm tự tin, cùng lắm là đả thương một vài người mà thôi, không đến nỗi xảy ra ác sát.

Đồ Sĩ Kiệt cất giọng hiểm độc nói :

– Kình Thiên Kiếm! Hãy nghe cho rõ đây! Hôm nay là ngày người phải đền tội, cho dù có bản lĩnh thông thiên độn thổ cũng không thoát. Ngươi đã từng nghe nói đến Bích Lịch đạn rồi chứ?

Hắn cười “hắc hắc” tỏ ra đắc ý nói thêm :

– Chỉ cần vung tay, cả hai sẽ biến thành hai đống thịt vụn.

Hoàng Thiên Vũ nghe nói vậy phát run.

Bích Lịch đạn là binh khí bá đạo, đúng như lời hắn vừa nói, dù có bản lĩnh thông thiên độn thổ cũng không chạy thoát.

Hồng Cẩm vốn theo Trương Nhược Huyền từng trải giang hồ không ít, nên biết Bích Lịch đạn lợi hại thế nào.

Nàng thúc khuỷu tay vào Hoàng Thiên Vũ khẽ nói :

– Vũ đại ca! Chúng ta hai người đồng thời phân thành hai hướng khác nhau đột vây. Như thế may ra còn sống được một người.

Giọng nàng nghe thật thê lương.

Đã đến lúc chọn sống chết bằng may rủi mà nàng nói ra được câu đó thì đáng quý rồi.

Hoàng Thiên Vũ rất cảm động.

Riêng bản thân chàng thì việc sống chết không nói làm gì, nhưng Hồng Cẩm vô cớ vì chàng mà phải chịu chết thì vô lý biết bao nhiêu?

Chàng cũng thấp giọng nói :

– Hồng Cẩm! Khi ta bắt đầu hành động thì muội phải lập tức lao sang phía bên tả đột vây nhảy vào khu vườn. Tuyệt đối không được do dự, nếu không thì chẳng còn cơ may nào đây!

Bấy giờ Đồ gia huynh đệ và hai lão nhân đã giương tay lên…

Việc sinh tử chỉ còn lại trong chớp mắt…

Hoàng Thiên Vũ tay đã đặt sẵn ở chuôi kiếm chuẩn bị phi thân lao thẳng tới Đồ Sĩ Kiệt…

Chính vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó thì chợt có người xông vào giữa vòng vây và những tiếng quát vang.

– Ai?

– Dừng lại!

Và tiếng “Ồ” lên kinh ngạc.

Cả bốn người tay đã vung Bích Lịch đạn lên tựa hồ như cùng nghe một hiệu lệnh đều ngưng lại.

Đồ gia huynh đệ quay nhìn người mới đến.

Đồ Sĩ Kiệt kêu lên :

– Thì ra là Dịch công tử?

Không sai, người vừa xuất hiện là Đại thiếu gia của Lạc Dương đệ nhị thế gia Dịch Trường Phong.

Hắn rẽ bọn cao thủ của Đồ gia trang đi thẳng vào giữa vòng vây, lẳng lặng không nói một lời.

Tất cả đều cảm thấy bất ngờ, trố mắt nhìn hắn.

Nhưng kinh ngạc nhất là Hoàng Thiên Vũ và Hồng Cẩm.

Dịch Trường Phong đã bị chính Hoàng Thiên Vũ đâm thủng ngực chết ở Tung Sơn, nhưng sau khi chàng rời khỏi hiện trường đuổi theo Bạch phát lão nhân thì không biết vì lý do gì thi thể lại biến thành một người khác.

Thế mà bây giờ chính hắn lại xuất hiện ở đây.

Làm sao lại có quái sự như thế?

Hai người mở to mắt nhìn Dịch Trường Phong, nhất thời quên đi mình đang ở trong vòng vây và tính mạng đang bị uy hiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.