Độc Hồ Điệp

Chương 9 - Quái Nhân Bí Ẩn

trước
tiếp

Hoàng Thiên Vũ thức dậy thì trời đã sáng bưng, trên bàn đèn vẫn cháy nhưng không đủ sức tranh với ánh sáng ban ngày, tuy trong phòng cửa đóng kín mít.

Chàng vừa rửa mặt xong, đang xếp lại bàn ghế thì chợt thấy một người đẩy cửa bước vào, chính là lão nhân lụ khụ phục vụ bàn ăn tối qua, trên tay bưng một mâm trà.

Hoàng Thiên Vũ học theo cách gọi của Hồ Điệp cô nương :

– Bành lão gia.

Lão nhân họ Bành vẫn lúi húi thu dọn bàn ăn tối qua rồi bày trà lên, thều thào đáp :

– Không dám! Mời công tử dùng trà!

Hoàng Thiên Vũ hỏi :

– Bây giờ là lúc nào?

Bành lão gia vẫn không quay lại, lạnh lùng đáp :

– Sắp tới ngọ!

Hoàng Thiên Vũ “à” một tiếng, lại hỏi :

– Tiểu thư đâu?

Lão nhân không đáp, đến mở cửa sổ ra. Quả nhiên bên ngoài đã gần đứng bóng, ánh sáng rực rỡ ùa vào phòng.

Hoàng Thiên Vũ đến bên cửa sổ nhìn ra, thấy Hồ Điệp cô nương đứng trong ngôi nhà thủy tạ giữa hoa viên, tỳ tay vào hàng lan can, hình như đang nghĩ ngợi điều gì.

Ngôi thủy tạ đầy rêu phong, hồ nước xung quanh đã khô cạn nên bị cỏ dại mọc lấn ra tận lòng hồ. Hoa viên từ lâu thiếu tay người chăm sóc, um tùm như khu vườn hoang, hoa lá chen chúc nhau lộn xộn chẳng còn vẻ hoa mỹ gì nữa, hòn giả sơn phủ đầy lá khô mục, trông thật tiêu điều.

Thấy Hồ Điệp cô nương với bộ y phục lòe loẹt và vẻ kỳ bí đứng giữa khung cảnh ấy, Hoàng Thiên Vũ bất giác liên tưởng đến truyền thuyết về con hồ ly tinh thường đội lốt mỹ nữ đi hại người.

Rốt cuộc cô ta là loại nữ nhân thế nào?

Bành lão gia bưng năm bát nước ra, nhưng vừa đến cửa chợt quay lại nói :

– Tối qua công tử đã suýt chết một lần đấy!

Hoàng Thiên Vũ nghe nói thất kinh, quay lại nhưng lão đã ra khỏi phòng rồi.

Chàng định đuổi theo hỏi rõ nhưng nghĩ sao lại thôi.

Chàng tự hỏi: “Mình suýt chết một lần? Ai hạ thủ? Chỉ có thể là Hồ Điệp cô nương mà thôi. Nhưng nếu vậy thì tại sao lão ta lại tố cáo chủ nhân của mình? Chẳng lẽ ở đây có ẩn tình nào đó?”

Nhưng vì sao lại suýt chết?

Chàng nhớ tối qua mình có phần say rượu nên ngủ rất say, nếu quả tình có kẻ định hạ sát thì không khó.

Vì hung thủ đã thay đổi chủ ý hay có người giải cứu! Hay chính Bành lão gia đã cứu mạng!

Nhưng một lão già nua vô lực như vậy làm sao đủ sức cứu được mình?

Đang trầm tư suy nghĩ, Hoàng Thiên Vũ bất giác đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Vừa thấy cảnh tượng trong nhà thủy tạ, chàng bỗng sửng sốt!

Hồ Điệp cô nương không còn đứng một mình tựa tay vào lan can nữa mà đứng đối diện với một vị công tử ăn mặc rất quý phái đang nói chuyện gì đó.

Theo tư thế và dáng vẻ của hai người thì cuộc đàm thoại dường như không thân thiện mà có vẻ xảy ra tranh chấp.

Hoàng Thiên Vũ đột nhiên sực hiểu ra.

Bên tai chàng lại văng vẳng câu nói của Bành lão gia: “Tối qua công tử đã suýt chết một lần”.

Hồ Điệp cô nương là nữ nhân phóng đãng, trang công tử quý phái kia đột nhập vào đây là một minh chứng!

Một công tử quý phái như thế thì có việc gì mà một mình lọt vào nơi trang viện hoang phế này?

Sự việc không khó giải thích, hiển nhiên đây là chốn hẹn hò thường xuyên của đôi mèo mả gà đồng…

Chắc rằng công tử kia đã phát hiện ra sự có mặt của chàng ở đây, và do lòng ghen tuông mà xảy ra tranh chấp.

Có thể hiểu là tối qua công tử đã tưởng chàng là tình địch của mình nên toan hạ sát, và do một sự tình cờ nào đó mà chàng thoát nạn…

Hoàng Thiên Vũ chợt ân hận vì mình đã tới đây. Lẽ ra không nên quan hệ với hạng nữ nhân đó mới phải. Nếu tin này loan ra thì dù có lấy hết nước Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được vết nhơ…

Nghĩ tới đó, chàng chợt hạ quyết tâm: “Cần phải nhanh chóng rời ngay khỏi nơi ô uế này, cho dù yêu nữ đó có liên quan gì đến vụ án ở Đăng Phong hay không cũng mặc”.

Tuy nghĩ vậy nhưng chàng vẫn không thể rời mắt khỏi ngôi thủy tạ.

Cuộc đấu khẩu giữa đôi nam nữ chừng như càng gay gắt hơn.

Hoàng Thiên Vũ lạnh lùng “Hừ” một tiếng đầy khinh bỉ.

Đã chấp nhận quan hệ với hạng nữ nhân buông tuồng như thế thì có gì phải ghen tuông chứ?

Chàng chợt cảm thấy mình như bị sỉ nhục khi phải dính vào trong mối quan hệ nhơ nhớp của đôi nam nữ kia.

Hoàng Thiên Vũ khẽ mở cửa phòng nhìn ra.

Không thấy Bành lão gia đâu cả, nhưng cuối dãy phòng nghe tiếng chén bát xoang xoảng, chắc rằng lão nô bộc già đó đang rửa bát.

Hoàng Thiên Vũ nhẹ nhàng ra khỏi phòng, vòng qua một tiểu viện khác để tránh xa ngôi thủy tạ.

Trang viện thật là rộng lớn, có không biết bao nhiêu đình viện, đủ thấy chủ nhân ngày xưa là bậc cự phú biết bao nhiêu!

Không biết vị đó gặp họa nạn gì hay đã chuyển đi nơi khác mà để cơ nghiệp trở nên hoang phế thê lương thế này?

Đi loanh quanh một lúc, cuối cùng Hoàng Thiên Vũ đến tường viện nhưng không dám nhảy ra, nghĩ thầm: “Lúc này đang giữa trưa, mình nhảy qua tường từ một nơi hoang phế thế này nhất định sẽ làm người ta chú ý”.

Chàng đi vòng theo tường viện một lúc thì phát hiện được bên ngoài là một con hẻm vắng người liền nhảy ra ngoài.

Tới phố, Hoàng Thiên Vũ cứ thuận theo dòng người đi một cách vô định, trong đầu nghĩ ngợi mông lung.

Đột nhiên, chàng nhận ra một bóng người quen thuộc, mừng rỡ bước lại gần gọi khẽ :

– Quách huynh.

Người đó chính là Quách Trung, Hình đường Đường chủ trong Võ minh.

Quách Trung không đáp, dùng Truyền Âm Nhập Mật bảo chàng :

– Hãy theo ta!

Vị Đường chủ dẫn Hoàng Thiên Vũ rẽ vào một con hẻm, nhìn quanh không thấy người nào, ông mới dừng lại hỏi :

– Bây giờ trong khắp các ngõ ngách ở Lạc Dương thành này đều có người truy bắt ngươi đấy!

Giọng ông ta lạnh lùng và có phần khó chịu giống như lần gặp nhau đầu tiên hai ngày trước.

Hoàng Thiên Vũ có phần ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời :

– Tiểu đệ cũng đoán thế…

Quách Trung nhíu mày hỏi :

– Ngươi có vẻ như bất chấp tất cả?

Hoàng Thiên Vũ thở dài đáp :

– Biết làm sao được?

Quách Trung “Hừ” một tiếng hỏi :

– Ngươi định làm thêm to chuyện để chứng tỏ uy phong của Kình Thiên Kiếm chứ gì?

Hoàng Thiên Vũ ngơ ngác hỏi :

– Sao Quách huynh lại nói thế?

Quách Trung chợt sẵng giọng :

– Ta đã từng cảnh cáo ngươi rằng không được đả thương người truy bắt mình, thế mà ngươi chẳng coi ra gì…

Hoàng Thiên Vũ ngớ người nhìn Quách Trung nói :

– Tiểu đệ có…

Quách Trung ngắt lời :

– Thế mà ngươi chẳng những đả thương mà còn giết người!

Hoàng Thiên Vũ biến sắc thốt lên :

– Cái gì? Tiểu đệ giết ai?

Quách Trung mặt sa sầm, giằn giọng :

– Ngươi phủ nhận?

Hoàng Thiên Vũ run lên, nghiến răng nói :

– Đương nhiên là phủ nhận!

Bây giờ thì không có gì phải nghi ngờ về một vụ đại âm mưu của những kẻ hết sức thâm độc nhắm vào chàng nữa.

Quách Trung lại nói :

– Sự việc mới phát sinh tối qua.

Hoàng Thiên Vũ hơi bình tĩnh lại, hỏi :

– Chuyện thế nào?

Quách Trung không đáp mà truy vấn :

– Tối qua ngươi ở đâu?

Hoàng Thiên Vũ lúng túng đáp :

– Tiểu đệ…

Chàng không dám nói sự thật là mình cùng ở trong phế viện với Hồ Điệp cô nương, bởi vì nếu vị Hình đường Đường chủ này biết mình cùng ăn ở chung phòng với một nữ nhân xấu xa như vậy thì đâu còn tin là mình thanh bạch nữa?

Nghĩ thế, chàng cãi lời :

– Tiểu đệ ở bên bờ sông.

Giọng Quách Trung càng gay gắt :

– Thì đúng là vụ giết người xảy ra ở bờ sông mà!

Hoàng Thiên Vũ càng quẫn bách, thầm hối hận mình đã không nói thật. Nhưng đã nói ra còn thay lời sao được?

Chàng lại hỏi :

– Việc thế nào?

Quách Trung “Hừ” một tiếng nói :

– Còn thế nào nữa! Ngươi giết chết Cam Tất Phàm Tổng chấp sự của Võ minh!

Hoàng Thiên Vũ há hốc mồm miệng ra một lúc mới thốt ra được mấy tiếng :

– Lại một âm mưu khác…

Quách Trung lắc đầu :

– Bây giờ thì ta không thể tin ngươi được nữa!

Hoàng Thiên Vũ tuyệt vọng nói :

– Quách huynh…

Quách Trung ngắt lời :

– Lần này thì chính ta đích thân tới hiện trường, tận tai nghe nạn nhân nói ra đại danh của ngươi trước khi chết. Không có lý do gì một người sắp chết còn nói không đúng sự thật để hãm hại ngươi!

Hoàng Thiên Vũ chợt quát lên :

– Tiểu đệ không giết người!

Lòng chàng trào lên cơn phẫn hận không bờ bến nên quát to như đã phát cuồng, có thể trút hết nỗi hận thù vào trong tiếng quát.

Quách Trung nhìn Hoàng Thiên Vũ chằm chằm, những thớ thịt trên mặt giật giật liên hồi, tỏ ra rất kích động.

Lát sau, ông thở dài nói :

– Ta phải làm theo chức trách, cầm bắt ngươi đưa về Võ minh.

Giọng vị Đường chủ đầy thống khổ, dường như rất khó khăn mới nói ra được câu đó, chứng tỏ hết sức miễn cưỡng thi hành chức trách nhưng hoàn toàn không muốn…

Hoàng Thiên Vũ hiểu nỗi lòng vị nghĩa huynh.

Là Hình đường Đường chủ Võ minh, phụ trách việc hành xử tội nhân là chức trách chủ yếu, ông không thể không thi hành nhiệm vụ. Đặc biệt trong vụ trọng án này, đích thân Minh chủ đã trực tiếp ra lệnh.

Quách Trung nói tiếp :

– Minh chủ đã có nghiêm lệnh rằng nếu ngươi phản kháng thì phải bằng mọi cách tiêu diệt không cần xét xử. Đồ gia trang cũng có lệnh rằng những ai lấy được thủ cấp ngươi sẽ được trọng thưởng tới ba ngàn lạng vàng. Bây giờ trong phạm vi quanh đây trăm dặm đều có người truy bắt ngươi.

Quách Trung nghiến chặt răng, sắc mặt tái xanh, lại nói :

– Ngươi hãy theo ta về Võ minh. Ta lấy tính mạng mình bảo đảm rằng sẽ thỉnh cầu Minh chủ trước khi hành quyết ngươi sẽ tra xét thật kỹ lưỡng vụ án này.

Hoàng Thiên Vũ lúc đó nội tâm rất phức tạp, vừa căm hận lại vừa thống khổ.

Chàng hiểu rõ nội tâm vị nghĩa huynh, tuy bắt buộc phải thi hành chức trách nhưng trong lòng cũng thống khổ chẳng kém gì mình.

Chàng tin rằng những lời của Quách Trung đều xuất phát từ tâm phế, nếu không thuyết phục được Minh chủ cho tra án trước khi hành xử mình thì nhất định sẽ tự vẫn tạ tội.

Nhưng chàng không thể chấp nhận cách giải quyết đó, cần phải tự mình giải oan, tìm ra kẻ đã hãm hại mình…

Tuy biết rằng như thế sẽ dồn ép Quách huynh vào tình thế hết sức khó xử nhưng không còn cách nào khác…

Chàng nghiến răng nói :

– Quách huynh! Tiểu đệ… không thể!

Lúc này chàng lại trở nên kiên nghị, quả cảm, thậm chí còn lạnh lùng, đồng thời xác định quyết tâm.

Quách Trung cũng nói bằng giọng cương quyết :

– Ngươi nhất định phải chấp hành!

Giọng Hoàng Thiên Vũ như dao chặt sắt :

– Tiểu đệ nhắc lại không thể được!

Quách Trung đanh giọng hỏi :

– Ngươi bức bách ta phải hạ thủ sao?

– Quách huynh dù động thủ, tiểu đệ cũng không còn cách nào khác!

– Ngươi bất chấp hậu quả?

– Vì tình thế bắt buộc, tiểu đệ đành chịu mọi hậu quả!

Quách Trung nghiến răng nói :

– Được lắm.

Dứt lời rút kiếm ra.

Huynh đệ kết nghĩa tình như thủ túc, nay phải dùng binh khí để đối địch nhau, ai lại chẳng đau lòng?

Hoàng Thiên Vũ lòng như dao cắt, nhưng chính như chàng vừa nói, việc đã đến thế này không còn cách nào khác!

Lúc ấy nghe có tiếng tranh chấp nên một số người tò mò kéo đến xem nhưng thấy Quách Trung xuất kiếm liền theo nhau lảng xa dần.

Trong tình cảnh sắt thép giao tranh, ai dại gì dính vào cho chết uổng?

Hoàng Thiên Vũ đứng bất động, trái tim cũng đã rắn lại. Lúc này chàng không thể thay đổi chủ ý được!

Chính lúc đó có năm sáu người chạy như bay vào con hẻm.

Hoàng Thiên Vũ nhận ra người đầu tiên chính là công tử quý phái vừa rồi tranh chấp với Hồ Điệp cô nương trong phế viện.

Theo sau còn năm người khác, trong đó có hai lão nhân và ba tên trung niên hán tử, tất cả đều đeo kiếm.

Cả bọn vừa tới đã rút kiếm cầm tay, chiếm phương vị vây lấy hai người, dáng vẻ trông rất hùng hổ.

Công tử quý phái nhìn Quách Trung hỏi :

– Hắn chính là Kình Thiên Kiếm Hoàng Thiên Vũ?

Quách Trung gật đầu :

– Không sai!

Sáu người cùng nhìn xoáy vào Hoàng Thiên Vũ với những ánh mắt hằn học đầy thù hận như muốn thiêu đốt chàng.

Hoàng Thiên Vũ vẫn đứng nguyên chỗ, thái độ lạnh lùng, ngạo nghễ, không một chút khiếp sợ.

Công tử quý phái trừng mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ hồi lâu, sau đó quay sang Quách Trung nói :

– Quách đường chủ! Giao tên đó cho tại hạ!

Quách Trung lập tức từ chối :

– Không được! Vụ án này phải được giao cho Trưởng Lão đường của Võ minh xử lý!

Công tử kia phản bác :

– Nhưng Minh chủ đã ra nghiêm lệnh giết không cần xét xử!

Quách Trung kiên trì bảo vệ ý kiến :

– Đó là trong trường hợp phạm nhân phản kháng.

– Đương nhiên hắn sẽ phản kháng!

Quách Trung phản vấn :

– Nếu hắn không phản kháng thì sao?

– Đồ gia trang đã có cách xử lý của mình!

Hoàng Thiên Vũ nghe câu này, trong lòng không khỏi chấn động.

Thì ra sáu tên này là người của Lạc Dương đệ nhất thế gia, nhưng không biết công tử quý phái kia có thân phận thế nào?

Quách Trung nói :

– Đồ đại thiếu gia! Võ minh được lập nên là duy trì trật tự chung trong toàn võ lâm, bất cứ ai cũng phải tuân thủ, không có trường hợp ngoại lệ nào.

Câu đó của Quách Trung như một lời giới thiệu. Nguyên công tử này chính là Đồ Sĩ Hào, đại thiếu gia của Đồ gia trang.

Oan gia đối đầu, còn có vị Hình đường Đường chủ Võ minh ở đây, hậu quả thế nào khó mà lường trước được!

Đồ Sĩ Hào lạnh lùng nhìn Quách Trung buông gọn hai tiếng :

– Thất lễ!

Rồi không thèm để ý đến ông ta nữa, quay sang Hoàng Thiên Vũ, đôi mắt vằn lên đầy những tia máu, nghiến răng nói :

– Kình Thiên Kiếm! Trông ngươi tuấn tú đạo mạo như thế mà có hành động thương thiên bại lý như loài cầm thú! Còn gì nói nữa không?

Hoàng Thiên Vũ trả lời, giọng lạnh băng :

– Không có gì để nói cả!

Quả thật lúc này chàng không còn lời nào nói nữa và cũng không thèm biện bạch cho mình, vì biết trong trường hợp này có giải thích cũng bằng thừa mà thôi.

Song phương đã lâm vào tình thế kiếm phát cung dương, chỉ còn cách giải quyết duy nhất là động thủ.

Đồ Sĩ Hào nghiến răng nói :

– Rất tốt! Ngươi chấp nhận huyết tẩy trong hẻm phố này, hay theo bổn nhân về Đồ gia trang để chịu phán xử?

Hoàng Thiên Vũ bình thản :

– Tại hạ trước mắt có việc phải làm, vì thế tạm thời không theo điều kiện nào của các hạ được.

Giọng chàng đầy quả quyết, thái độ lãnh ngạo như trước, thậm chí nói xong đôi môi còn bĩu xuống biểu lộ một nụ cười khinh khỉnh.

“Soạt! Soạt…”

Tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ vang lên đầy đe dọa thay cho mọi lời nói, chớp mắt, cả sáu người, bao gồm cả Đồ Sĩ Hào đều cầm chắc kiếm trong tay, phản chiếu ánh nắng trưa lấp loáng nhìn ghê cả mắt.

Sát cơ sung mãn hẻm phố.

Tuy chưa động thủ nhưng mọi người chừng như đã cảm nhận được mùi máu tanh và cả sự chết chóc!

Quách Trung chợt lên tiếng :

– Đồ đại thiếu gia! Bổn nhân phụng mệnh của Minh chủ phải làm mọi cách ngăn không để đổ máu!

Đồ Sĩ Hào đánh mắt nhìn sang, hỏi vặn :

– Quách đường chủ đủ khả năng không để đổ máu, buộc tên dâm ác này cúi đầu chịu tội được không?

Quách Trung vì để bảo vệ tính mạng của Hoàng Thiên Vũ nên buộc lòng phải nói ra câu đó, mặc dù trong thâm thâm ông cũng biết là không có khả năng.

Nếu ông dùng võ công can thiệp thì càng tăng thêm sự đổ máu.

Còn nói buộc Hoàng Thiên Vũ cúi đầu nhận tội lại càng hoàn toàn không thể và chính ông cũng không bao giờ muốn rằng Hoàng Thiên Vũ thừa nhận tội ác mà ông có chút hy vọng rằng chàng không làm.

Quách Trung thừa biết rằng cho dù Hoàng Thiên Vũ làm chuyện đó cũng quyết không chịu khuất phục trước những người này. Bởi vì đã phạm vào tội ác thần người cùng giận đó tất đã mất hết nhân tính, nhất định không chịu thừa nhận hành vi tội ác.

Thấy Quách Trung không trả lời, Đồ Sĩ Hào nhếch mép cười nhạt rồi từ từ giương kiếm lên.

Hai lão nhân và ba trung niên hán tử cũng áp sát vào, chuẩn bị tư thế sẵn sàng xuất thủ.

Quách Trung đứng như chôn chân xuống đất, không biết phải làm gì.

Hoàng Thiên Vũ nghĩ nhanh: “Nếu động thủ, để đối phó với những người này, khó tránh được đổ máu, như vậy sẽ càng làm cho sự việc nghiêm trọng thêm. Nhưng nếu tránh đi… mình tin rằng có thể thoát được khỏi vòng vây, nhưng danh hiệu Kình Thiên Kiếm có chút tiếng tăm trong giang hồ, chẳng lẽ lâm địch mà chạy trốn?”

Suy tính như vậy, chàng cảm thấy chọn cách nào cũng không thỏa đáng.

Động thủ, tức chấp nhận lưu huyết, trái với lời hứa của Quách đại ca.

Nhưng trốn chạy lại tổn thương đến niềm kiêu hãnh của bản thân.

Còn Quách Trung là người đứng giữa lại càng khó xử.

Nếu bảo vệ cho Hoàng Thiên Vũ thì chỉ có cách buộc phải ngăn được không cho động thủ lưu huyết.

Còn để cuộc chiến diễn ra, thứ nhất, ông nhận thấy mình không làm tròn chức trách, thứ hai, tính mạng Hoàng lão đệ khó bảo toàn.

Ông tin rằng với sáu người này, Hoàng Thiên Vũ đủ khả năng tự vệ nhưng hiện trong thành có hàng trăm cao thủ đang truy bắt, nếu trận chiến xảy ra, mọi người sẽ đổ tới đây, Hoàng Thiên Vũ có ba đầu sáu tay cũng không đối phó nổi…

Hơn nữa với uy danh của Lạc Dương đệ nhất thế gia, lại là khổ chủ, làm sao ngăn được họ trả thù, chịu đứng khoanh tay nhìn cừu nhân bình yên bỏ đi một khi Hoàng Thiên Vũ không chịu nộp mình cho Võ minh?

Vì thế ông tính sẽ cố sức giữ cho đừng để đổ máu, tạo điều kiện cho Hoàng Thiên Vũ thoát đi, chính mình sẽ truy theo tìm cách giải quyết hậu quả!

Quyết định như vậy xong, ông thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.

Đồ Sĩ Hào đường đường là đại công tử của Lạc Dương đệ nhất thế gia, đương nhiên hành động không thể như hạng phàm phu tục tử, mặc dù đứng trước cừu nhân chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nhưng cũng phải giữ phong độ cho gia môn.

Hắn giương kiếm lên nhưng chưa xuất thủ ngay, nói :

– Kình Thiên Kiếm! Bổn nhân nói câu cuối cùng. Nếu ngươi còn tự cho mình là anh hùng hảo hán thì hãy theo bổn nhân về Đồ gia trang chịu sự phán xét của công đạo.

Hoàng Thiên Vũ bình thản đáp :

– Tại hạ đã nói là hiện tại có việc cần làm, không thể tuân thủ được.

Đồ Sĩ Hào giằn giọng :

– Vậy là ngươi quyết động thủ?

– Có lẽ buộc phải thế!

Đồ Sĩ Hào quát lên :

– Rút kiếm tự vệ đi!

Giọng nói, ánh mắt của hắn đều sắc như mũi kiếm, tưởng chừng đó là những thứ binh khí có thể sát thương người được.

Hoàng Thiên Vũ vẫn không nhúc nhích, tựa hồ như bản thân chàng đã biến thành một thỏi thép rắn lạnh.

Nhưng trên mặt chàng hoàn toàn không có sát cơ, vì chàng không có ý niệm giết người mà càng trở nên bình tĩnh.

Không khí như ngưng kết lại khiến mọi người trong hiện trường nín thở, giống như giây điểm hỏa đã được châm ngòi, chỉ chờ cho tiếng nổ bùng lên.

Cuối cùng thì sự chờ đợi cũng kết thúc.

Một ánh chớp phát ra từ phía Đồ Sĩ Hào, chỉ lát sau lại lóe lên từ Hoàng Thiên Vũ cùng với một tiếng nổ chát chúa.

Hai cao thủ đã giao đấu một kiếm.

Không ai thấy rõ một chiêu đó diễn biến thế nào, thậm chí không thấy Hoàng Thiên Vũ rút kiếm ra khỏi vỏ ra sao, khi Đồ Sĩ Hào phát chiêu thì trường kiếm của chàng vẫn nằm nguyên trong vỏ, thế mà tiếp chiêu lại diễn ra cùng một lúc.

Đủ thấy động tác phát kiếm của chàng thần tốc đến đâu.

Đồ Sĩ Hào bị bức lui hai bước, bộ mặt giống như được bôi một lớp máu, trông hết sức khó coi.

Hoàng Thiên Vũ vẫn đứng nguyên ở tư thế cũ, chỉ khác là trong tay cầm thanh trường kiếm hơi chúc xuống, thần sắc không có gì khác trước.

Quách Trung nhìn dáng vẻ của chàng và lập tức thấy yên tâm, hiểu rằng Hoàng lão đệ không muốn đổ máu.

Nhưng nỗi lo của ông lại phát sinh từ hướng khác.

Tiếng quát vang lên đồng thanh như sấm dậy, cả năm người nhất loạt vung kiếm lao vào Hoàng Thiên Vũ!

Sau đó là tiếng sắt thép chém vào nhau đinh tai nhức óc, những đốm lửa bùng lên và ánh kiếm loang loáng…

Cuộc công kích thứ hai tuy ác liệt hơn và kéo dài hơn chốc lát nhưng cũng chấm dứt một cách nhanh chóng.

Hai lão nhân và ba trung niên hán tử của Đồ gia trang lùi lại khoảng cách trước đây, chỉ khác là không theo thứ tự cũ.

Vẫn không ai bị thương, nhưng nhìn vẻ mặt hằn học tức tối của bọn người Đồ gia trang thì xem ra chúng còn cay cú hơn cả bị thương!

Vừa lúc ấy chợt có một người bước vào giữa trường đấu.

Đó là một lão nhân già nua lụ khụ, râu tóc bạc trắng rối tinh, tay chống cây gậy trúc nhưng chân vẫn run lẩy bẩy như không bước nổi, hai mắt đục lờ không còn thần sắc, xem chừng đã gần đất xa trời.

Sự xuất hiện của nhân vật này khiến mọi người tạm quên đi chốc lát sự căng thẳng, lòng thù hận và nhu cầu tàn sát.

Cả tám người cùng quay nhìn lão nhân, trong lòng nảy sinh những phản ứng khác nhau, như đều có nét chung là nỗi kinh ngạc.

Lão nhân đến giữa Hoàng Thiên Vũ và Đồ Sĩ Hào, nhướn đôi mắt lèm nhèm hết nhìn người này đến người kia, dáng vẻ trông rất hoạt kê.

Trong số tám người có mặt ở hiện trường thì chỉ riêng Hoàng Thiên Vũ biết lão nhân này, vì thế càng kinh hãi hơn.

Đó chính là Bành lão gia, lão nô bộc của Hồ Điệp cô nương.

Lão xuất hiện như thế nào mà không ai nhận ra cả?

Lão tới đây làm gì? Chẳng lẽ đây là một cao thủ thặng thừa nhưng thâm tàng bất lộ?

Nhưng trông bề ngoài thì đó là một lão nhân đã sắp xuống lỗ, chẳng những không có vẻ gì ghê gớm mà trông còn đáng thương.

Đồ Sĩ Hào nhíu mày nhìn lão một lúc rồi hỏi :

– Lão già kia qua đường thì đi ngay đi, còn dừng lại ở đây làm gì?

Bành lão gia thều thào đáp :

– Không phải qua đường…

Đôi mày Đồ Sĩ Hào càng nhíu chặt hơn :

– Vậy thì có việc gì?

– Tìm người!

Đồ Sĩ Hào hỏi dồn :

– Tìm người ư? Tìm ai vậy?

Bành lão gia không trả lời mà vò đầu bứt tai nói :

– Lão hủ thật đáng chết! Già rồi nên trở nên vô dụng mất rồi, chỉ coi sóc một người mà làm không tròn, để người ta đi mất! Ài… chủ nhân nổi giận mắng cho một trận, vì thế lão hủ đành chạy quàng lên để tìm về…

Một trong ba tên trung niên hán tử nghe lão ba hoa thiên địa không nhịn nổi liền quát lên :

– Lão đầu kia! Xéo nhanh đi! Tìm người thì hãy ra chỗ khác, ngươi không thấy ở đây đang làm gì sao?

Quách Trung đã nhìn ra trong việc này có bí ẩn gì đó và lão nhân kia chẳng phải bình thường, chú ý chờ xem diễn biến tình hình.

Đồ Sĩ Hào chừng như cũng nhận ra điều gì đó khác thường, quát bảo tên hán tử im lặng rồi hỏi :

– Lão cần tìm ai?

Bành lão gia chỉ Hoàng Thiên Vũ đáp :

– Là vị này!

Mọi người nghe nói cùng biến sắc.

Đồ Sĩ Hào đánh mắt sang Hoàng Thiên Vũ trầm giọng hỏi :

– Lão đang tìm hắn ư?

Bành lão gia gục gặc xác nhận :

– Không sai!

Đồ Sĩ Hào lại hỏi :

– Quý chủ nhân là ai?

Bành lão gia xua tay đáp :

– Đừng hỏi! Có hỏi lão nhân gia ta cũng không trả lời đâu!

Nhưng Đồ Sĩ Hào vẫn tiếp tục truy vấn :

– Hắn với chủ nhân lão có quan hệ thế nào?

– Chủ khách!

Đồ Sĩ Hào “à” một tiếng lại hỏi :

– Chỉ là quan hệ chủ khách, chẳng lẽ chủ có thể kiểm soát mọi hành động của khách nhân hay sao?

Bành lão gia lắc đầu đáp :

– Thường thì không. Nhưng đây là vị khách đặc biệt.

– Đặc biệt thế nào?

Bành lão gia thủng thẳng trả lời :

– Vị khách này có giá trị rất cao!

Đồ Sĩ Hào ngạc nhiên hỏi :

– Nghĩa là sao?

Bành lão gia nhướn đôi mày bạc nhìn hắn nói :

– Ngươi phải biết rõ chuyện này mới phải chứ? Hiện tại đầu của vị đó đáng giá tới ba ngàn lạng hoàng kim, vậy là cao quá còn gì?

Hai lão nhân và ba tên trung niên hán tử đưa mắt nhìn nhau.

Quách Trung chợt trở nên khẩn trương.

Ông khẳng định rằng điều suy đoán của mình không sai, lão nhân này là người rất không bình thường.

Hoàng Thiên Vũ sực hiểu ra, tự nhủ: “Thì ra mục đích của Hồ Điệp cô nương là lôi kéo mình vào phế viện để khống chế mình bắt giao cho Đồ gia trang lĩnh thưởng. Chẳng trách nào vừa rồi thị gọi Đồ Sĩ Hào vào để thỏa thuận giá cả…”

Nhưng nay mình đã ra tới đây, lẽ ra thị rút êm mới phải, sao còn sai lão nhân già nua kia tới đây nói toạc ra như thế làm gì?

Chẳng lẽ lão ta có đủ bản lĩnh mang mình thoát khỏi tay từng ấy cao thủ hay sao?

Đồ Sĩ Hào ngửa mặt cười to một tràng rồi hỏi :

– Người có biết bổn nhân là ai không?

Bành lão gia bình thản đáp :

– Ngươi là ai thì cũng thế cả!

Đồ Sĩ Hào cảm thấy có phần bị xúc phạm nhưng cố nén lại nói :

– Bổn nhân chính là người treo giải thưởng.

Nào ngờ Bành lão gia xua tay nói :

– Hiện giờ lão hủ không quan tâm đến vấn đề đó, chỉ đem người đi để chuộc lại lỗi lầm coi sóc khách nhân không kỹ.

Đồ Sĩ Hào nhíu mày hỏi :

– Lão tự xét thấy mình đủ khả năng đưa người đi được không?

Bành lão gia phẩy tay vẻ coi thường :

– Vớ vẩn! Nếu không mang đi được, lão nhân gia ta đâu có rỗi hơi mà tới đây làm gì chứ?

Đồ Sĩ Hào nghe tới câu này thì không chịu nổi, mặt biến sắc.

Đại thiếu gia của Lạc Dương đệ nhất thế gia xưa nay ai không nể sợ mấy phần mà bây giờ một lão nhân lụ khụ tỏ ra coi thường như thế, làm sao không tức giận?

Nhưng hắn chưa kịp phát tác thì một tên trung niên hán tử đã quát lên :

– Lão đầu hỗn xược kia liệu liệu cái thân già mà giữ mồm giữ miệng! Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

Bành lão gia ngoái đầu lại mắng trả :

– Tiểu tử! Làm gì mà ngoác miệng sủa nhặng lên thế? Ngươi chưa xứng để đấu khẩu với lão nhân gia đâu!

Tên hán tử uất không chịu nổi, gào lên :

– Lão đầu đáng chết! Nếu không nể ngươi đã gần đất xa trời, ta cho ngươi nếm đất đường phố ở đây rồi!

Bành lão gia chợt lầu bầu :

– Người già rồi, tâm tính cũng mềm đi. Nếu như trước đây thì lão nhân gia đã cho tiểu tử ngươi ngã lộn đầu như chó ăn phân từ lâu!

Lời đó phát ra từ miệng một kẻ đã sắp đặt chân vào quan tài, khiến tên trung niên hán tử điên tiết.

Hắn là võ sĩ, thân phận không nhỏ trong Lạc Dương đệ nhất thế gia, ra ngoài quen hống hách, người khác chỉ biết cúi đầu chứ ai dám phản kháng?

Hắn liền giương kiếm bước tới gần, thái độ hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống lão đầu hỗn láo kia.

Đương nhiên hắn còn chờ xem thái độ của chủ nhân.

Nhưng Đồ Sĩ Hào không ngăn cản. Hắn muốn thử xem bản lĩnh của lão nhân bí ẩn này ra sao.

Tên hán tử vốn đứng đằng sau Bành lão gia, thấy chủ nhân tỏ ý khuyến khích liền xông tới, đâm một kiếm vào hậu tâm lão.

Chiêu đó hắn không muốn lấy mạng đối phương nên mũi kiếm chếch khỏi trọng huyệt vài thốn, nhưng vì bị sỉ nhục đang tức giận, hắn xuất kiếm rất lợi hại và thần tốc quyết cho lão đầu không biết sống chết kia một bài học.

Nào ngờ Bành lão gia giống như sau lưng có mắt, chờ đối phương đâm tới gần mới quờ tay lại đã chụp được mũi kiếm.

Trung niên hán tử đắc thắng lao mạnh kiếm tới định cứa đứt mấy ngón tay Bành lão gia, nhưng mũi kiếm không sao tiến lên được một phân, đành ra sức rút kiếm về nhưng giống như bị một gọng kìm giữ chặt không sao rút ra được.

Hắn chỉ biết đứng ngây ra, mặt biến sắc, mồ hôi đầm đìa như tắm.

Tất cả những người tại hiện trường, kể cả Quách Trung đều chấn động trong lòng, không ai ngờ lão nhân già nua run lẩy bẩy kia lại có công lực kinh nhân như thế!

Chợt thấy trung niên hán tử người run lẩy bẩy buông thanh kiếm ra, ngã phệt dí xuống đất, há miệng phun ra một vòi máu.

Bành lão gia không quay lại, ném thanh kiếm cắm ngập xuống đất ngập gần tới chuôi.

Lão chỉ cần phẩy nhẹ tay mà thanh kiếm cắm sâu đến thế, chỉ sợ không mấy người đủ sức rút lên.

Mọi người thấy vậy đều thất kinh biến sắc.

Ngoài ra Quách Trung, Hoàng Thiên Vũ và cả Đồ Sĩ Hào còn nhận ra lão nhân đó đả thương tên hán tử chính là công phu Thông Thiên Trảm cách vật truyền lực, chỉ sợ lão vận công mạnh thêm chút nữa là tên hán tử đã không còn mạng rồi.

Loại thần công đó, cả ba cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm này cũng mới chỉ nghe nói chứ đã thấy ai luyện qua bao giờ?

Đến bây giờ thì mọi người đều tin lão ta vừa nói sẽ mang Kình Thiên Kiếm đi, tưởng như là lời nói ngông nhưng lão đủ khả năng làm việc đó.

Người có thân thủ kinh nhân động tục như vậy tất phải có uy danh lừng lẫy võ lâm, nhưng không ai biết lai lịch lão nhân này.

Ngay đến Hoàng Thiên Vũ cũng chỉ biết lão ta gọi là Bành lão gia, chắc đó chỉ là tên giả mà thôi.

Lão vừa nói rằng mình chỉ là người hành sự. Hạ nhân đã như thấy thì chủ nhân phải là nhân vật thế nào?

Điều này chỉ riêng một mình Hoàng Thiên Vũ biết mà thôi.

Nhưng từ điều này, chàng càng nhận ra Hồ Điệp cô nương là nhân vật bí ẩn, và quan hệ giữa hai người này tất chẳng phải là chủ tớ bình thường.

Bành lão gia thở ra một hơi nói :

– Lão nhân gia nhiều năm nay học Phật, không muốn giết người nữa nên chỉ cho hắn một bài học để bớt ngông nghênh hỗn láo đi thôi.

Không ai nghi ngờ lời lão ta.

Quách Trung, Hoàng Thiên Vũ và Đồ Sĩ Hào đều biết rằng những ai bị thương bởi Thông Thiên Trảm, dù không chết cũng trở thành tàn phế.

Đồ Sĩ Hào sau khi thấy Bành lão gia thi thố một chút bản lĩnh thì không dám coi thường nữa, ngập ngừng hỏi :

– Lão trượng… thật định đưa người đi hay sao?

Cách xưng hô của hắn cũng thay đổi, trở nên khách sáo hơn.

Bành lão gia nhướn đôi mắt trắng dã nhìn hắn nói :

– Chẳng lẽ ta nói giỡn với ngươi sao?

Đồ Sĩ Hào lướt mắt nhìn đám thủ hạ rồi quay sang Quách Trung hỏi :

– Quách đường chủ có cao kiến gì không?

Như vậy là hắn muốn đùn đẩy trách nhiệm sang cho Quách Trung để mượn thế lực của Võ minh hòng áp chế lão nhân lợi hại kia, đồng thời rút lui khỏi tình thế khó khăn này mà hắn biết mình không phải là đối thủ của Bành lão gia nhưng lại giữ được thể diện.

Quách Trung chẳng phải là trẻ lên ba, đâu không hiểu dụng tâm của tên đại thiếu gia Đồ gia trang.

Ông thầm tính: “Tuy lão nhân này hành tung bí ẩn, lai lịch bất minh nhưng lão vừa nói rằng Hoàng lão đệ là khách của chủ nhân lão ta, tạm thời để lão mang Kình Thiên Kiếm đi là hơn. Nếu không, sớm muộn gì sẽ có thêm người nữa tới đây, Hoàng lão đệ rơi vào tay Đồ gia trang hay Võ minh đều bất lợi cả…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.