Chỉ trong phút chốc mà Thích Thiết Hoa đã thấy mất cô gái áo xanh thần bí kia nên trong lòng hết sức kinh hãi.
Cô gái ấy đã lấy lý do chữa trị cho Bạch Dung để cướp cô này đi, chẳng rõ với mục đích gì. Đây là một việc không ai có thể đoán hiểu được.
Hơn nữa, Bạch Dung có phải thực sự đã bị cô gái thần bí kia cướp đi chăng. Lẽ tất nhiên là cũng không thể khẳng định được.
Trong lúc đó, Thích Đinh Nhạn đã tiến đến năm người Mặt Bạc kia. Riêng người áo vàng ở dưới mái hiên vẫn nhắm mắt ngồi yên tựa hồ như không buồn chú ý đến mọi việc đang xảy ra trước mắt.
Song, xem qua tình hình đang diễn biến, người áo vàng này có thể không phải là đồng đảng với năm người Mặt Bạc nọ.
Lúc ấy, một Người Mặt Bạc gầy cao, có vẻ là người cầm đầu trong bọn, cất tiếng âm u nham hiểm cười nhạt rằng :
– Các hạ là Thôi Thiên Hàn đó chăng.
– Đúng vậy, nhưng giờ thì ta đã đổi tên lại là Thích Đinh Nhạn rồi! Có lẽ năm vị cao nhân đây vì muốn tìm ta mà đến chăng.
– Không sai tí nào! Vậy chúng ta là người sáng suốt, không nói dài dòng làm gì.
Ông bạn nên ngoan ngoãn trao ra nửa bộ cờ mà ông bạn đang giữ trong mình thì mọi việc sẽ êm xuôi tất cả.
Trên khóe miệng của Thích Đinh Nhạn bỗng lại hiện lên nụ cười lạnh lùng và hung tợn. Chàng nói :
– Té ra là việc ấy. Vậy, nếu có tài thì cứ ra tay đi nào!
Người Mặt Bạc cầm đầu liền cất tiếng nham hiểm cười rằng :
– Nếu thế là các hạ muốn đánh nhau chứ gì.
– Chính là tôi có ý ấy!
– Tốt lắm, nếu thế thì chớ trách chúng tôi vô lễ!
Tiếng nói vừa dứt, người này liền tràn tới dùng thế Hà Nhạc Lưu Vân đánh chớp nhoáng về phía Thích Đinh Nhạn. Trong khi đó, bọn người Mặt Bạc còn lại cũng nhanh như chớp tràn đến vây chặt lấy Thích Đinh Nhạn.
Người áo vàng kia bỗng mở đôi mắt ra, rồi cất tiếng cười nhạt.
Tiếng cười của người áo vàng chưa dứt thì Thích Đinh Nhạn đã quát to một tiếng, rồi vung chưởng lên dùng thế Hồn Đoạn Vu Sơn đánh xéo vào luồng chưởng lực của đối phương đang cuốn tới.
Người Mặt Bạc kia dường như đoán biết Thích Đinh Nhạn sẽ đỡ thẳng vào thế đánh của mình nên liền thu tay mặt trở về, rồi vung tay trái ra đánh tiếp một thế võ hết sức kỳ diệu.
Thế võ ấy biến hóa khôn lường, cao thâm hiểm hóc khiến Thích Đinh Nhạn hoa cả mắt. Người Mặt Bạc thừa thế quét mạnh một luồng kình lực lạnh buốt công thẳng và Hoa Cái đại huyệt của chàng.
Trông thấy thế, Thích Đinh Nhạn định sẽ dùng mạng đổi mạng nên tay mặt vừa quét ra rồi chẳng những không tránh thế công của địch, mà trái lại còn tràn tới dùng thế Hồn Phách Xuất Khiếu đánh tiếp theo liền đó.
Qua thế đánh liều mạng ấy của Thích Đinh Nhạn đã khiến Người Mặt Bạc không khỏi kinh hoàng. Chỉ trong chớp mắt, Thích Đinh Nhạn đã gầm lên một tiếng to rồi tấn công ba chưởng dồn dập liên tiếp.
Thế võ của Thích Đinh Nhạn nhanh như điện chớp, chưởng lực mạnh mẽ vô song, nên qua ba chưởng của chàng đánh ra đã đẩy lui Người Mặt Bạc ra sau ba bước.
Bốn Người Mặt Bạc đứng bên ngoài trông thấy thế không khỏi giật mình sợ hãi.
Ngay cả người áo vàng ngồi ở bên cạnh cũng không khỏi khẽ biến sắt mặt. Trên khóe miệng của lão ta đã hiện lên một nụ cười lạnh lùng gắng gượng…
Thốt nhiên, sau một tiếng quát to của Thích Đinh Nhạn, bỗng nghe một tiếng “hự” khô khan xé không gian truyền đến…
Mọi người đưa mắt nhìn lên liền trông thấy Người Mặt Bạc đang giao chiến với chàng đã bị chưởng lực của chàng hất bắn ra sau mấy bước. Hắn ụa lên một tiếng, rồi máu tươi từ miệng trào ra xối xả, ngã lăn quay.
Bốn Người Mặt Bạc đứng bên ngoài trông thấy thế không khỏi kinh hãi. Nhưng liền đó, họ đồng thanh quát lên một tiếng to, rồi nhất loạt vung chưởng công thẳng về phía Thích Đinh Nhạn.
Người áo vàng trông thấy thế thì biến hẳn sắc mặt. Thích Thiết Hoa cũng thét to lên rằng :
– Bọn ngươi không kể chi là sĩ diện…
Tức thì, một cái bóng đỏ lao tới nhanh như một vì sao sa, chụp thẳng về phía bốn Người Mặt Bạc. Trong khi cái bóng đỏ ấy còn lơ lửng trên không thì cánh tay mặt của nàng đã vung lên quét mạnh ra hai chưởng.
Tiếp đó, hai tiếng gào thảm thiết vang lên, rồi hai Người Mặt Bạc đã ngã gục xuống đất chết không kịp trối.
Những hành động ấy thực hết sức phi thường khiến người áo vàng ngồi bên cạnh giương đôi mắt sáng quắc lên nhìn. Lão ta có vẻ như không tin Thích Thiết Hoa lại có một võ công khiếp người như vậy.
Thích Đinh Nhạn gầm lên :
– Nếu không sợ chết, chúng bây hãy tràn vào thử xem.
Hai tên Mặt Bạc còn lại, thực không nào ngờ nàng là người đàn bà xinh đẹp kia, chỉ cần vung tay múa chân một cái là đủ giết chết hai đồng đảng của chúng rồi. Vậy thử hỏi chúng không kinh tâm tán đởm sao được.
Ngay lúc ấy, bỗng có tiếng cười nhạt vọng đến rằng :
– Võ công của Thích cung chủ quả là danh bất hư truyền!
Đôi mắt xinh đẹp của Thích Thiết Hoa trợn to, nói :
– Khéo nói lắm! Vậy người bạn nào đó, đã đến đây sao lại không chịu bước ra.
Câu nói của Thích Thiết Hoa chưa dứt thì đã thấy ba Người Mặt Bạc mặc áo đỏ lao mình vút tới.
Ba Người Mặt Bạc áo đỏ ấy quả có chỗ khác biệt với đồng đảng của họ. Người đứng giữa tay cầm gậy sắt, thân hình bé nhỏ. Người đứng ở phía mặt, trên lưng giắt một thanh trường kiếm, thân hình vừa vận. Người đứng ở phía trái, thânh hình mập mạp to lớn, trên lưng cũng giắt một thanh gươm dài.
Những đồng đảng trong Ngân Diện hội khi xuất hiện đều mặc áo xanh, thế mà nay ba Người Mặt Bạc này lại mặc áo đỏ, trông rất khác với số người trước.
Liền đó, hai Người Mặt Bạc còn sống sót bèn quay về họ thi lễ, rồi cung kính đứng lùi ra sau lưng ba người áo đỏ vừa mới đến.
Trên khóe miệng của Thích Đinh Nhạn vẫn luôn luôn mỉm một nụ cười lạnh lùng và tàn khốc thuở nào. Người Mặt Bạc gầy bé đứng giữa, vung chiếc gậy trong tay một vòng, cười nhạt, nói :
– Thích cung chủ, chẳng bao lâu nữa, bản hội sẽ thiết tiệc để công bố danh hiệu, vậy cô là chủ của một cung tức một môn phái trong võ lâm thi nên biết cái lẽ bất tương xâm phạm lâu nay…
Thích Thiết Hoa cười nhạt nói :
– Song, có điều là không biết ai xâm phạm ai trước.
Người Mặt Bạc áo đỏ ấy bị câu hỏi vặn của Thích Thiết Hoa phải đứng sững trong một lúc khá lâu, mới nói tiếp :
– ý tôi muốn nói cô chớ nhúng tay vào những việc thị phi này thì hay hơn.
– Còn các ông thì sao.
– Chúng tôi.
Người Mặt Bạc gầy bé nói tiếp :
– Bản hội nhất định phải lấy cho kỳ được ba mươi hai quân cờ bằng hồng ngọc… ha ha… Tất nhiên là chúng tôi phải buộc vị này trao ra cho chúng tôi.
Thích Đinh Nhạn không dằn được cơn tức giận, bèn quát to :
– Bá láp, ta nhất định không đưa ra bao giờ cả!
Nói đoạn, chàng liền tràn nhanh tới như mũi tên bắn, tiến sát Người Mặt Bạc bé gầy ấy, vận dụng chân lực trong người sẵn sàng tấn công.
Người Mặt Bạc ấy liền cười nhạt, rồi vung chiếc gậy sắt trong tay một vòng, nói :
– Các hạ thực sự không chịu trao ra hay sao.
Thích Thiết Hoa bỗng cất tiếng cười như cuồng dại, nói :
– Chỉ cần các ông có thực tài…
Người Mặt Bạc ấy lại cười nhạt, nói :
– Thế thì cứ thử cho biết!
Tiếng “biết” mới vừa nói dứt, người ấy đã vung chiếc gậy sắt trong tay lên nhắm đánh về phía Thích Đinh Nhạn nghe một tiếng vút.
Thế đánh của Người Mặt Bạc đó tuy bề ngoài xem như không mạnh bao nhiêu, nhưng thực sự thì bên trong có một sức mạnh rất phi thường. Thích Thiết Hoa thấy thế liền kêu lên :
– Đệ đê, mau nhảy lui ra sau…
Tiếp liền với tiếng quát ấy, nàng đã lao vút người tới, vung chưởng ngọc lên công ra chớp nhoáng hai chưởng.
Thế đánh của nàng thực nhanh nhẹn đến mức ai trông thấy cũng phải chắc lưỡi lắc đầu. Thích Đinh Nhạn thấy vậy không khỏi ớn lạnh cả tâm can, vội vàng thối lui ra sau. Trong trường hợp ấy, thực chàng có muốn tấn công kẻ địch cũng không còn thời giờ cho chàng hành động kịp nữa.
Ngay lúc đó, chàng vừa mới thấy bóng người bay thoáng đến, tức thì Thích Thiết Hoa và Người Mặt Bạc gầy bé kia lại nhanh nhẹn dội ra ngay. Thích Thiết Hoa lui liên tiếp gần mười bước mới gắng gượng đứng vững lại được.
Thích Đinh Nhạn hết sức kinh hãi, đưa mắt nhìn thì trông thấy đôi má của tỷ tỷ mình đã tái nhợt, đôi mắt cũng khẽ nhắm, tựa hồ như rất đau đớn. Nhưng sau đó thì nàng lại mở to mắt ra như thường.
Riêng Người Mặt Bạc thì “ụa” liên tiếp hai tiếng to, máu tươi từ miệng trào ra như suối, té ngồi luôn trên đất.
Tất cả mọi việc ấy đều xảy ra trong một cái chớp mắt, không có ai thấy rõ giữa Thích Thiết Hoa và Người Mặt Bạc gầy bé kia đã choảng nhau như thế nào mà đến nỗi cả hai đều bị thương như thế.
Rẻng!…
Người Mặt Bạc đứng ở phía mặt liền tuốt thanh trường kiếm ra, ánh thép chiếu ngời. Hắn cất tiếng cười lớn, lướt thẳng tới phía Thích Đinh Nhạn, nói :
– Lão phu bất tài, nhưng muốn lãnh giáo của các hạ vài thế võ tuyệt học.
Bỗng nhiên người áo vàng ấy liền cất tiếng cười nhạt, rồi đứng thẳng người lên.
Tiếng cười nhạt của ông ta gồm có cả cái giọng khinh lờn, nên nghe thực là chướng tai.
Người Mặt Bạc cầm thanh trường kiếm ấy vụt dừng bước đứng lại. Đôi mắt sắc bén từ hai lỗ trống trên chiếc mặt nạ bạc của y bỗng chiếu thẳng vào khung mặt của người áo vàng, lạnh lùng quát :
– Chẳng hay các hạ là cao nhân ở nơi nào.
Người áo vàng cười nhạt, đáp :
– Ngân Diện hội thu nạp tất cả những cao thủ trong thiên hạ, uy danh làm khiếp sợ cả võ lâm. Còn lão phu đây chẳng qua là một tiểu tốt, vậy chẳng xưng tên họ cũng không hại chi…
– Như thế là các hạ đến tiếp tay cho tên họ Thích này chăng.
– Nói tiếp tay thì thật chẳng dám, mà thực ra chỉ là can thiệp đến những việc bất bình, thế thôi!
Câu nói vừa dứt, người áo vàng chỉ lắc một cái là đã lao người đến sát trước mặt Người Mặt Bạc đang cầm kiếm ấy rồi.
Người áo vàng thần bí kia bỗng nhiên tỏ rõ thấi độ của mình, chẳng những làm Thích Đinh Nhạn phải ngạc nhiên, mà đồng thời hai Người Mặt Bạc kia cũng không khỏi hết sức lấy làm lạ.
Thích Đinh Nhạn cười vui vẻ, nói :
– Lão tiền bối tiếp tay cho, tại hạ hết sức cảm kích. Nhưng, hiện nay giữa các người trong Ngân Diện hội và tại hạ đây đã trở thành không thể cùng chung sống dưới bóng mặt trời, vậy xin tiền bối hãy nhường cho kẻ hèn này thanh toán họ.
Nói dứt lời, chàng liền tràn nhanh tới trước mặt Người Mặt Bạc đang cầm kiếm, lạnh lùng quát to, rồi vung chưởng lên đánh xéo về người ấy.
Thế chưởng đó của Thích Đinh Nhạn mạnh mẽ phi thường vì chàng đã vận dụng toàn lực trong người đánh ra. Người Mặt Bạc liền vung lưỡi kiếm lên, ánh sáng lập lòe, phản công lại.
Hai người, kẻ công người đỡ nhanh nhẹn như gió cuốn. Người Mặt Bạc thấy sức tấn công của đối phương dữ dội nên liền hét lên một tiếng to, rồi lại vung thanh trường kiếm trong tay ra, quét về phía Thích Đinh Nhạn một thế kiếm thứ hai.
Thế kiếm Người Mặt Bạc thực vô cùng lợi hại, khiến Thích Đinh Nhạn nhìn thấy cũng phải ớn lạnh cả tâm can, nên bất giác phải lùi ra sau ba bước.
Giữa lúc Thích Đinh Nhạn vừa lùi ra sau, Người Mặt Bạc to béo đứng bên cạnh đấy liền thò nhanh tay mặt ra chụp thẳng vào áo của Thích Đinh Nhạn.
Thế chụp ấy, phối hợp với thế công trước mặt của hai đối phương, khiến cho Thích Đinh Nhạn không biết tránh vào đâu nữa.
Nhưng…
Người áo vàng quát to rằng :
– Các người hãy lui lại!
Liền đó, thì thấy bóng vàng lao tới, cánh tay mặt của lão già đã vung lên đánh xéo một chưởng về phía hai người rồi.
Chưởng lực của người áo vàng đã đẩy lui Người Mặt Bạc to béo kia. Nếu không có thế đánh ấy của người áo vàng, thì Thích Đinh Nhạn tất đã bị thương hoặc vong mạng dưới tay đối phương rồi.
Thích Đinh Nhạn hết sức giận dữ, đang định phản công trả lại, thì bỗng nghe có tiếng nói nhỏ như muổi kêu văng vẳng bên tai :
– Sao không chạy đi. Bọn cao thủ bậc nhất trong Ngân Diện hội đã sắp đến nơi rồi!
Thích Đinh Nhạn sợ hãi đưa mắt nhìn người áo vàng không khỏi bắt rùng mình, vì những câu nói ấy là do chính miệng ông ta nói ra. Thích Đinh Nhạn tuy không biết người áo vàng ấy là ai, nhưng qua thái độ của ông ta đã cho biết ông ta không phải là kẻ địch.
Thích Đinh Nhạn sợ hãi lui ra sau một bước. Người áo vàng thấy thế liền quắc mắt giận dữ nhìn thẳng vào mặt Thích Đinh Nhạn, như có ý nói: “Ngươi không chạy còn đợi chết hay sao.”.
Thích Đinh Nhạn lĩnh hội được ý ấy, không khỏi kinh hoàng, liền vung chưởng đánh xéo về địch một chưởng, rồi bất thần nhún mình nhảy lên lướt thẳng về phía vùng rừng núi ở phía sau.
Thích Đinh Nhạn vì muốn bảo tồn mười sáu quân cờ đang giữ trong người nên không thể không nghe theo lời của người áo vàng, tạm thời rời bỏ nơi ấy.
Việc Thích Đinh Nhạn bất ngờ bỏ chạy như vượt ra ngoài sự dự đoán của Người Mặt Bạc kia, bởi thế, Người Mặt Bạc to béo quát to :
– Ngươi chạy đi đâu.
Tức thì hắn lao người đuổi theo Thích Đinh Nhạn, vung chưởng đánh vút tới.
Hành động của Người Mặt Bạc to béo ấy tuy rấy nhanh nhẹn nhưng người áo vàng đã kịp thời quát to :
– Ông bạn hãy xem chưởng đây!
Tiếng “đây” vừa dứt, thì luồng chưởng lực của ông ta đã cuốn tới Người Mặt Bạc to béo đang trên đà nhún người vọt lên. Người Mặt Bạc to béo dường như đã biết người áo vàng không phải là tay tầm thường nên vội vàng lùi người lại.
Chỉ trong khoảng thời gian chớp mắt đó, một Người Mặt Bạc khác thét to, vừa vung lưỡi kiếm chiếu ngời ánh thép tấn công thẳng về phía người áo vàng.
Thế kiếm ấy, trước tiên thành một vững kiếm hoa chói rực, rồi mới biến thành ba làn kiếm, vừa quét vừa chém vừa điểm thẳng vào ba nơi hiểm yếu trên người người áo vàng. Đây quả là một kiếm pháp vừa kỳ diệu vừa ác liệt. Người áo vàng trông thấy thế, không khỏi ớn lạnh cả xương sống và nhất thời ông đã bị vây khốn giữa bức màn kiếm quang ấy.
Thừa dịp đó, Người Mặt Bạc to béo đã lao mình đuổi gấp theo Thích Đinh Nhạn.
Sự diễn biến của trận đánh khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi lo sợ. Người áo vàng dù có tài thông thiên hay dù có ba đầu sáu tay đi nữa, cũng không làm sao đuổi kịp theo chận lấy Người Mặt Bạc to béo kia được.
Thốt nhiên, Thích Thiết Hoa vốn đang ngồi yên một chỗ để vận công chữa trị nội thương, bỗng mở bừng mắt và trông thấy rõ mọi tình hình nguy khốn đó. Bởi thế, nàng thầm kêu lên rằng :
– Nguy mất!
Liền đó, nàng liền đứng phất dậy, không kể chi đến nội thương chưa lành hẳn, vọt người bay lên chận đường của gã Mặt Bạc to béo lại. Nàng vung chưởng đánh thẳng vào người hắn.
Người Mặt Bạc ấy bất ngờ bị Thích Thiết Hoa ngăn chận lại, nên hắn giận dữ gầm lên một tiếng to. Đồng thời đi theo tiếng gầm đó, một luồng kiếm quang lóe lên tức thì thanh trường kiếm đã siết chặt trong tay y và nhanh nhẹn công thẳng về phía Thích Thiết Hoa.
Tất cả những việc ấy đều xảy ra trong một cái chớp mắt.
Thích Đinh Nhạn khi đã lướt vào trong gian chòi tranh, nhìn không thấy cô gái áo xanh đâu nữa thì không khỏi giật nẩy mình. Chàng cũng có một ý nghĩ như Thích Thiết Hoa là chẳng biết cô gái áo xanh nọ cướp Bạch Dung đi với mục đích gì.
Thích Đinh Nhạn biết tình trạng trước mắt hết sức nguy khốn nên không kịp nghĩ ngợi nhiều, liền vọt thẳng ra cửa sau nhắm một cánh rừng chạy bay vào đấy.
Nhưng trong khi Thích Đinh Nhạn vừa mới vọt người lên thì bất ngờ đã nghe một tiếng quát lạnh lùng vang lên :
– Ông bạn đứng lại đã!
Thích Đinh Nhạn nghe thế không khỏi giật bắn người. Chàng liền dừng chân đứng lại, quay mặt nhìn về hướng có tiếng nói thì không khỏi rùng mình, đồng thời bất giác thối lùi ra sau hai bước.
Vì rõ ràng là cô gái áo xanh thần bí kia, mặt hiện đầy sát khí đang đứng như một bóng ma ở phía sau lưng chang không biết từ lúc nào.
Xem tiếp hồi 17 Giọt lệ đoạn trường