Thân thể Tần Dục cần điều dưỡng lâu dài, cho nên trong phủ Đoan vương thường có một vị đại phu. Vị đại phu này họ Hồ, dù không phải là ngự y nhưng y thuật cũng không kém là bao, bình thường thời điểm Tần Dục đau ốm đều tìm hắn giúp trị liệu, người trong Đoan vương phủ thân thể không khỏe cũng đều tìm hắn.
Hồ đại phu và người nhà của hắn thường ở trong Đoan vương phủ, cho nên không cần đến nửa khắc thì hắn đã mang theo hòm thuốc tới, mà lúc này trong tân phòng đã thắp vài ngọn nến, khiến cho căn phòng trở nên sáng sủa hơn.
Tần Dục ngồi ở trên giường, Lục Di Ninh nằm ở bên trong hắn. Lúc này sắc mặt nàng trắng bệch, trên đầu không ngừng đổ mồ hôi, rõ ràng là phi thường không thoải mái nhưng vẫn cắn chặt răng, không hề rên lên một tiếng nào.
“Hồ đại phu, đến xem cho Vương phi.” Tần Dục bắt lấy bàn tay Lục Di Ninh trấn an. Biết Hồ đại phu đến đây, bèn có chút nôn nóng kêu người tiến vào.
Lúc này Hồ đại phu mới tiến lên, mắt liền thấy một thiếu nữ gầy yếu trên giường, trong lòng không khỏi cả kinh.
Đêm tân hôn mà Đoan vương lại kêu hắn đến chữa bệnh cho Vương phi, hắn còn cho rằng Vương phi lên cơn điên, không nghĩ tới căn bản không phải như vậy, càng không nghĩ tới Vương phi nhìn so với nữ hài tử ở nông thôn cực khổ còn gầy hơn nữa, đây…
Mang theo nghi hoặc, Hồ đại phu xem mạch cho Lục Di Ninh, lại hỏi: “Vương gia, trước lúc đi ngủ Vương phi đã làm gì?”
“Nàng ăn không ít đồ, lại uống thêm không ít nước.” Tần Dục nghi hoặc: “Nàng bị làm sao vậy?”
“Có phải là Vương phi ăn một lần quá nhiều, bị đầy bụng rồi.” Hồ đại phu trả lời, sau nhìn thấy Tần Dục vẫn không hiểu, bèn giải thích: “Thân thể Vương phi rất suy nhược, trước kia chỉ sợ là ăn rất ít, lại chịu đói thường xuyên cho nên bây giờ ăn nhiều thứ một lúc như vậy dẫn đến việc không chịu nổi do quá no.”
Không nghĩ đến là bởi vì Lục Di Ninh ăn quá no…Mấy ngày này Tần Dục cũng có chút không nhịn được mà ăn nhiều hơn chút, nhưng cũng không đến mức như vậy, hắn khẽ nhíu mày, lại hỏi: “Vậy phải làm gì? Cho nàng ăn chút dược tiêu thực?”
“Chỉ sợ là không được, Vương phi ăn rất nhiều, dù có ăn dược tiêu thực cũng không có tác dụng ngay, hơn nữa khẳng định là ngài ấy không chịu ăn dược.” Hồ đại phu nói, biết Tần Dục không thích người khác dông dài, lúc này đưa ra phương án trị liệu: “Hiện tại chỉ cần Vương phi ói hết đồ trong bụng ra, thì sẽ không có việc gì.”
“Vậy ngươi nhanh cho nàng ói ra đi.” Tần Dục nói, một bên để cho người bưng chậu lại, một bên muốn nầng Lục Di Ninh dậy để cho nàng ói hết đồ ăn trong bụng. Kết quả hắn vừa đỡ thì Lục Di Ninh vừa há miệng, trực tiếp ói ra, còn ói hết lên trên người hắn.
Nhớt nhớt dính dính tản ra mùi vị chua ôi khiến cho Tần Dục sắp buồn nôn, sắc mặt cũng không khỏi âm trầm đứng lên, đám người Thọ Hỉ càng hoảng sợ hơn ゞ◎Д◎ヾ
…Vương gia bọn họ rất yêu sạch sẽ, hiện tại bị ói hết lên cả người như vậy…
Quả thật Tần Dục cực kỳ khó chịu, nhưng còn chưa đợi hắn nói cái gì, thiếu nữ bên người hắn lại đột nhiên nghẹn ngào đứng lên, tuy không có khóc tiếng nào nhưng nhìn lại cực kỳ đáng thương…
Thở dài ┐(“д”)┌, Tần Dục vỗ vỗ bả vai nàng: “Không có việc gì, ói ra hết sẽ không còn khó chịu nữa.”
Lục Di Ninh còn đang khóc, có chút không nỡ nhìn những đồ đã nôn kia, khiến cho sắc mặt của Tần Dục khó coi một chút…Lục Di Ninh khóc vậy chẳng lẽ là vì luyến tiếc đống đồ đã ói ra? Còn việc nàng cứ cắn chặt răng là bởi vì nếu không làm vậy sợ là ói hết đồ ăn đi ra hở?
Tần Dục lại thở dài một hơi: “Về sai ta sẽ không để cho nàng đói, chờ nàng tốt lên, muốn ăn cái gì liền ăn có đó, có được không?”
Hồ đại phu đang cầm châm cứu ra, vốn muốn châm cứu cho Lục Di Ninh tiếp tục ói ra, lại không nghĩ đến chỉ thoáng giật giật mấy cái mà Lục Di Ninh đã ói hết đồ trong bụng không còn gì, đành đem châm trên tay thu lại: “Thân thể hiện tại của Vương phi rất suy nhược, dạ dày rất yếu, đồ ăn nhiều dầu mỡ không thể ăn, khó tiêu hoá cũng không được ăn, tạm thời chỉ có thể uống cháo thôi.”
“Cần uống thuốc hay không?” Tần Dục lại hỏi.
“Lúc này cho Vương phi uống thuốc chỉ khiến cho ngài ấy khó chịu, vẫn là nên để cho ngài ấy dưỡng dạ dày tốt hơn rồi lại bồi bổ thuốc dưỡng thân thể.” Hồ đại phu lại nói, đổi là đại phu khác thì tất nhiên lúc này sẽ khai đơn thuốc bổ nhưng xưa nay hắn luôn chú trọng thực tế, trước kia giúp bá tánh nghèo khổ chữa bệnh, nên không thích việc khai đơn một đống thuốc.
Tần Dục lại hỏi Hồ đại phu vài câu, cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống thân thể của Lục Di Ninh từ trước tới nay. Vị Vương phi này của hắn không phải bị bệnh gì nghiêm trọng mà chính là bị đói.
Thân là thiên kim quý nữ, vậy mà lại bị đói bụng đến hại thân…Vinh Dương trưởng công chúa quả thật xứng với danh tâm địa rắn rết.
Tiễn Hồ đại phu đi rồi, Tần Dục để cho Thọ Hỉ giúp mình rửa mặt, sau đó gọi hai phụ nhân là người mà đời trước hắn từng an bài chiếu cố Lục Di Ninh tới, để cho các nàng mang Lục Di Ninh đi tắm rửa…
Lúc nãy Lục Di Ninh ói như vậy, trên người hắn dây dính một ít bẩn, đương nhiên là bản thân nàng cũng không may mắn thoát khỏi.
“Giúp Vương phu rửa mặt trước, sau đó cho nàng uống chút nước đường.” Chờ hai phụ nhân kia tới đây, Tần Dục liền lên tiếng giao phó, sau đó mới rời đi cùng với Thọ Hỉ.
Thái độ Tần Dục đối đãi với Lục Di Ninh, những người ở đây đều thấy ở trong mắt, không dám xem nhẹ vị ngốc Vương phi vừa mới vào cửa này, còn hai phụ nhân kia thì lộ vẻ mặt vui mừng…Vương gia coi trọng Vương phi, các nàng được hầu hạ Vương phi thì tất nhiên ở trong phủ cũng được nở mày nở mặt.
Sau khi Lục Di Ninh đem đồ trong bụng ói ra hết, cả người không có chút khí lực, hai phụ nhân kia một trái một phải đem nàng đỡ đến tịnh phòng bên cạnh, giúp nàng rửa mặt, sau đó thì các nàng đều bị kinh ngạc.
“Sao Vương phi lại có bộ dạng gầy thành như vậy.” Một phụ nhân trong đó không nhịn được nói: “Mỗi ngày ta còn nói nữ nhi của ta gầy nhưng cũng không có ốm đến như này.”
“Còn có rất nhiều miệng vết thương bầm đen, nhìn vào rõ ràng là bị đánh…”
“Thật không biết trước kia nàng làm sao mà sống qua ngày chứ, may mắn là Vương gia thiện tâm.”
“Đúng vậy, Vương gia là người tốt, ít nhất có thể để cho nàng không lo cơm ăn áo mặc.”
***
Sau khi hai phụ nhân giúp Lục Di Ninh tắm rửa sạch sẽ xong, liền đưa nàng trở về tân phòng, nơi đã sớm được dọn dẹp qua.
Thời điểm Tần Dục mang theo cháo trở lại thì thấy Vương phi của mình đang ngồi ở trên ghế, tùy ý để cho hai phụ nhân lau khô tóc cho nàng, hai phụ nhân kia còn đang nói chuyện với nàng: “Vương phi, người gả cho Vương gia thì tất nhiên ngài ấy sẽ đối tốt với người.”
“Về sau mỗi ngày trôi qua với người đều là ngày lành.”
“Người cũng nên nhớ thương Vương gia một chút…”
***
Hai phụ nhân này đều là thê tử của hạ nhân trong Vương phủ, tuy rằng biết Vương phi có chút ngốc, nên cũng không quá nghiêm túc, không ngừng nhắc nhở nói…Trước đây các nàng đã gặp qua ngốc tử, tuy rằng những người đó ngốc, nhưng cũng không phải cái gì cũng đều không biết.
Tần Dục nghe đến mấy cái này thì rốt cuộc cũng yên lòng, xem ra hắn tuyển hai phụ nhân này chiếu cố Lục Di Ninh, ngược lại không có chọn sai.
Cũng không biết Lục Di Ninh có nghe hiểu những gì hai phụ nhân này nói hay không, nàng vẫn cúi đầu, cho đến khi thấy Tần Dục trở lại mới ngẩng đầu lên, đôi mắt liền sáng rực (☆ω☆*), đồng thời nhìn chằm chằm vào chén cháo trên tay Tần Dục không rời.
Tần Dục nhìn hai mắt ươn ướt long lanh của nàng, trái tim phảng phất như bị thứ gì đó cứa vào, cảm giác có chút ngứa ngáy.
“Vương gia!” Hai phụ nhân khom lưng thỉnh an, tóc của Lục Di Ninh bị các nàng buông ra, ngay lập tức bổ nhào về phía trước xe lăn của Tần Dục, sau đó ngẩng đầu đến gần mép bát cháo, muốn uống cháo.
Tần Dục dùng tay chặn miệng nàng lại: “Cháo còn chút nóng, nàng muốn ăn thì phải từ từ…Ta đút cho nàng.”
Đêm động phòng hoa chúc, vốn nên ôm thê tử tân hôn điên long đảo phượng, Tần Dục lại bưng một bát cháo sau đó từng thìa một đút cho thê tử của mình ăn.
Mới đầu thiếu nữ ở trước mặt hắn, bộ dáng há miệng kêu gào đòi ăn, sau đó có phụ nhân bưng ghế đến cho nàng thì lúc này nàng mới ngồi yên trên ghế tiếp tục chờ uống cháo.
Nàng ăn rất nhanh, mỗi một thìa mới đưa vào miệng thì liền nuốt xuống ngay lập tức, rồi mở miệng chờ thìa tiếp theo, giống hệt mấy bé chim non há mỏ chờ ăn vậy, còn không kịp đợi Tần Dục thổi nguội cháo.
Tần Dục chưa bao giờ có con nối dõi, đây vẫn là lần đầu đút cơm cho người khác. Nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của thê tử, càng có cảm giác bản thân như làm cha của đứa nhỏ vậy.