Edit: CNY
Beta: Rysa
Dưới chân núi huyện Vạn Sơn có mấy nam tử trẻ tuổi ăn mặc hoa mỹ, đám người họ vừa cưỡi ngựa vừa tán gẫu chút chuyện vui, cùng nhau đi về phía trước.
Bọn họ đi chậm rãi, dáng vẻ bình thản, nhưng không bao lâu sau, sắc mặt họ đột ngột thay đổi.
Trên đường, một cây đại thụ bị đốn ngã đang chắn lối đi. Nếu cây đại thụ kia chỉ là một cây khô héo thì ngựa còn có thể nhảy qua. Nhưng đây lại là một cây đại thụ tươi tốt. Cành cây to chĩa hướng lung tung, hoàn toàn lấp kín con đường trước mặt, họ muốn tiến một bước cũng khó.
“Chuyện gì thế?” Một người trẻ tuổi hỏi.
“Chúng ta gặp phải phiền toái rồi!” Một người trẻ tuổi khác thấy rõ tình hình, lập tức trả lời.
“Cẩn thận!” Một thiếu niên có vẻ nhỏ tuổi đột nhiên hô to.
Thiếu niên này vừa dứt lời, bỗng nhiên một đám người lạ lao tới từ nhiều phía, nhanh chóng bao vây bọn họ.
Đám người đó quần áo tả tơi, dáng vẻ gầy yếu, nhìn cực kỳ nghèo khó. Ánh mắt có vẻ rất đáng sợ, tựa như hổ đói rình mồi.
Những người này hung tợn nhìn chằm chằm đám thiếu niên, quát bằng giọng địa phương: “Để lại tiền và ngựa!”
“Đúng vậy, để tất cả lại thì mới được đi.”
“Chúng có ngựa, nhất định là đại gia.”
“Bắt lấy chúng!”
……
Bọn họ quát tháo ầm ĩ, vẻ mặt tham lam nhìn đoàn người bị bao vây.
Đã sớm có kinh nghiệm cướp bóc, bọn họ đứng phía bên kia cây đại thụ, hả hê chờ đám thiếu niên run rẩy xin tha.
Nhưng những người trước mặt lại hoàn toàn bình tĩnh.
Đám thổ phỉ có chút hoang mang nhưng vẫn quát không ngừng: “Mau đầu hàng! Nếu không đừng trách bọn ta không khách khí.”
“Các ngươi định không khách khí thế nào?” Kim Nham nghiêm túc nhìn chúng, hừ lạnh một tiếng.
Nguyên lai đám người trẻ tuổi này là Cấm vệ quân.
Bọn họ mặc trang phục hoa mỹ thay cho y phục Cấm Vệ quân nên dễ bị nhầm thành mấy công tử nhà giàu.
Mà thật ra bọn họ đúng là những công tử nhà giàu.
“Đánh!” Tên cầm đầu hô to, đám thổ phỉ lập tức ném vũ khí về phía họ.
Bị công kích liên tục khiến cho bầy ngựa chấn kinh, Kim Nham đành nhảy xuống ngựa, lớn tiếng nói: “Mọi người xông lên! Bắt lấy chúng!”
Kim Nham vừa dứt lời, chi viện của Cấm vệ quân cũng ập đến.
Đám Kim Nham nhìn thì giống như những cậu ấm bình thường, lũ thổ phỉ không hề sợ họ, nhưng Cấm vệ quân mới tới….
Nhìn Cấm vệ quân anh dũng oai hùng ngồi trên lưng ngựa, đám thổ phỉ hoảng sợ hét lên một tiếng rồi bỏ chạy.
Kim Nham lập tức dẫn người đuổi theo.
– —
Không bao lâu sau, Tần Dục đã nắm được tình hình.
“Ngươi thấy thế nào?” Tần Dục hỏi Triệu Nam.
“Thuộc hạ nghĩ bọn họ sẽ thất bại.” Triệu Nam nói.
Đám thổ phỉ đó đúng là không có bản lĩnh, trang bị cũng kém, nhưng nơi này lại là địa bàn của chúng. Chúng muốn đánh thắng Cấm vệ quân là chuyện không tưởng, nhưng muốn trốn thì lại không khó.
Mà những Cấm vệ quân đó đều là những thiếu gia sống trong nhung lụa. Sao có thể dễ dàng bắt được thổ phỉ?
Triệu Nam nghĩ thế, Tưởng Chấn cũng vậy. Hắn cười, nói: “Coi như cho họ trải nghiệm thất bại một lần vậy.”
Như Tưởng Chấn dự đoán, Kim Nham cùng đám thủ hạ tay không quay về.
Thậm chí vài người còn bị thương trong rừng, nhưng một tên thổ phỉ cũng không bắt được.
Trời sinh Kim Nham vốn là kẻ giỏi võ, cao thủ Kim gia là Kim Kỳ cũng chỉ đánh ngang tay với hắn, hắn vẫn luôn thấy bản thân vô cùng lợi hại, không hề nghĩ đến lần này lại thất bại, nhất thời thất vọng, không dám đối mặt với Tần Dục.
“Các ngươi bắt được thổ phỉ không?” Tần Dục nhìn Kim Nham đầy quan tâm.
Vẻ mặt của Kim Nham đầy xấu hổ, cuối cùng cắn răng thừa nhận: “Vương gia, chúng thần không bắt được.”
“Sao vậy? Chúng đông lắm sao?” Tần Dục lại hỏi.
Kim Nham xấu hổ đến mức mặt đỏ như sắp cháy: “Cũng… Cũng không phải…”
“Vậy vì sao?” Tần Dục hỏi.
“Vương gia, lần này là sơ suất, người yên tâm, chúng thần nhất định có thể bắt được chúng.” Kim Nham khẳng định.
“Ta tin tưởng các ngươi, lần này nhất định là ngoài ý muốn.” Tần Dục cười nói.
Nghe Tần Dục nói tin tưởng mình, Kim Nham lại tràn ngập ý chí chiến đấu, những người khác đứng cạnh Kim Nham cũng tỏ vẻ quyết tâm giống hắn.
Đám Cấm vệ quân đi theo Tần Dục đến Tây Bắc đều còn rất trẻ. Một phần là do trong Cấm vệ quân vốn không nhiều người lớn tuổi, phần còn lại là vì những kẻ lớn tuổi đó gần như không ai muốn đi Tây Bắc.
Nếu người nọ không muốn đi Tây Bắc, ép hắn đi, ép hắn bảo vệ Tần Dục, có lẽ hắn sẽ không ở đây, như vậy sẽ bất lợi cho Tần Dục. Vì chuyện này mà lúc Kim Kỳ tuyển người đã ưu tiên tinh thần tự nguyện.
Mà tự nguyện đi Tây Bắc đương nhiên đều là thanh thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết.
Tần Dục rất thích những người trẻ tuổi. Tuổi càng lớn tâm tư càng nhiều, người trẻ tuổi thì khác, họ nhiệt huyết, lại thích thể hiện nên rất dễ dạy dỗ.
Kim Nham để lại ít người bảo vệ Tần Dục, đưa những người còn lại đi bắt thổ phỉ.
Hắn lăn lộn vất vả như vậy, cuối cùng bắt về được một đám thổ phỉ khác.
Trên núi của huyện Vạn Sơn có rất nhiều thôn rải rác, mà mỗi thôn lại là một ổ thổ phỉ.
Kim Nham một lòng muốn rửa mối nhục xưa, mong có thể bắt đám thổ phỉ cũ, nhưng hắn lại thất bại.
Để đám thổ phỉ trốn thoát không nói, họ còn bị tổn thất mấy người và để một con ngựa bị thương.
Đoàn Cấm vệ quân trẻ tuổi này vẫn luôn cho rằng mình cực kỳ lợi hại, chưa từng nghĩ sẽ có lúc thất bại nhục nhã thế này, nhất thời vô cùng ảo não, ủ rũ cụp đuôi.
“Vẫn không bắt được thổ phỉ sao?” Tần Dục hỏi.
“Dạ.” Kim Nham nói, ngượng ngùng cúi đầu.
“Rốt cuộc là vì sao? Không phải Cấm vệ quân lợi hại nhất sao? Đám thổ phỉ này thật sự tài giỏi đến thế?” Tần Dục hỏi.
Lúc trước Kim Nham còn có thể tự hào nói Cấm vệ quân là lợi hại nhất, nhưng bây giờ… Hắn thật sự nói không nên lời!
Mặc kệ tâm tình Kim Nham như thế nào, quân lính vẫn hộ tống Tần Dục đi tiếp, hiện giờ nhìn uy thế đội ngũ của hắn, không còn kẻ mù nào dám nhảy ra cướp bóc nữa.
– —
Do đi cũng không nhanh, đêm đến, mọi người đành dựng trại đóng quân ở một thôn nhỏ rách nát.
Bọn họ rời Kinh thành đã mấy ngày, mấy đêm trước không phải ở trạm dịch thì là được quan viên tiếp đãi, mọi người ăn ở không tồi, nhưng đêm nay…
Mấy nghìn người cãi cọ ồn ào lộn xộn, đặc biệt là Cấm vệ quân.
Toàn bộ Cấm vệ quân đều là đại thiếu gia ở nhà, làm gì cũng có người hầu hạ, có lần nào phải hạ mình xuống bếp? Bây giờ bắt xào xáo, sao họ có thể làm được?
Ngược lại ở bên phía Đoan Vương phủ, người của Tần Dục đều làm việc rất quy củ, cả những cô nhi được hắn thu dưỡng cũng có thể tự chăm sóc tốt bản thân.
Mà thị vệ vương phủ do Triệu Nam đưa tới cũng rất hữu dụng.
Kim Nham càng nhìn càng xấu hổ.
Tần Dục tựa như không nhận ra tâm tình ảo não của hắn, sai hắn đi gác đêm.
“Vương gia yên tâm, thần nhất định sẽ bảo vệ Vương gia an toàn!” Kim Nham được tín nhiệm giao việc, lập tức lớn tiếng đảm bảo.
Tần Dục gật gật đầu, sau đó quay sang nói chuyện với Lục Di Ninh.
Rời Kinh thành tất nhiên là một sự kiện vô cùng đáng mừng đối với Lục Di Ninh, nàng vẫn luôn cao hứng, mà lần này đóng quân bên ngoài, lại càng cao hứng.
Chờ hạ nhân nhóm lửa xong, nàng hứng thú bừng bừng cầm nhánh cây nhỏ khảy khảy, sau đó quay đầu nhìn Tần Dục: “Tần Dục, chúng ta nấu đồ ăn nha?”
Tần Dục gật đầu.
Khi rời thành Vương gia mang theo rất nhiều đồ, cái khác không nói, chỉ tính xe ngựa đã có hơn trăm chiếc, trong đó thậm chí còn có một chiếc chuyên dùng để nấu cơm, giúp Tần Dục có thể dùng thức ăn nóng bất kỳ lúc nào.
Hạ nhân nhanh chóng đưa cho Tần Dục mấy cái ấm sành trên xe.
Trong đó có một cái đựng canh gà, Tần Dục đổ canh gà vào nồi, đưa thịt gà cho Lục Di Ninh ăn, sau đó thêm tí muối vào nồi canh, bắt đầu nấu.
Bọn họ đem theo rất nhiều thứ, đều đổ vào nấu cùng canh gà, nhưng nấu xong lại thấy không ngon, đành bỏ qua, chỉ cần nóng là được.
Tần Dục tìm được ít mì sợi bỏ vào, nấu xong một nồi mì liền múc cho Lục Di Ninh một chén.
Đây là lần đầu tiên hắn nấu ăn, chợt nhận ra làm việc này cũng có vẻ khá thú vị.
Tần Dục thì say mê nấu cơm, ngược lại đám Cấm vệ quân bên kia đều cảm thấy nấu cơm còn khó hơn lên trời.
Bọn họ nhóm lửa mất rất nhiều thời gian, lửa cháy thì gác nồi lên, rồi lại đổ nước vào, có người không chịu đợi nước sôi đã bỏ mì vào, cũng có người đặt nồi không đúng, loay hoay chỉnh sửa, vất vả lắm mới được, cuối cùng nấu xong cơm canh mới phát hiện đã quên thêm gia vị.
Lúc đầu họ còn nỗ lực muốn nấu, sau một lúc chật vật, những người này đều không còn kiên nhẫn. Còn có người ồn ào, nói không muốn ăn nữa.
Một đám người đến chăm sóc bản thân cũng không xong, sao có thể trông cậy bọn họ đánh giặc?
Trong lòng Tần Dục bắt đầu thất vọng.