Chỉ một câu nhẹ nhàng nhưng khiến xung quanh trầm xuống mấy bậc. Sở Định Long chỉ vừa tỉnh lại, cớ chi bọn họ lại đến sớm như vậy? Hiện tại hắn còn chưa đứng vững, khó lòng mà gặp mặt.
“Hoàng thượng, người cứ nghỉ ngơi truớc đã. Để thần thiếp ra tiếp họ là được rồi…” – Tương Tịch thấy hắn như vậy, liền tấu trình. Chỉ sợ lúc hắn ra gặp sứ giả lại xảy ra chuyện gì thì không yên. Nhưng Sở Định Long khẽ ngước nhìn nàng, rồi quay sang truyền lệnh cho tất cả lui xuống, chỉ để nàng ở lại.
Lúc này Lạc Thái Ngân vẫn còn đang bị câu nói của Vương công công làm cho ngơ ngẩn cả ra. Cái tên Chương Tử Quản này vừa nãy không phải nàng đã bảo hiện tại không thể xin yết kiến sao, hà cớ lại cứng đầu như vậy. Cả hoàng đế này nữa, đang bệnh như vậy thì làm sao tiếp đãi hắn. Nam nhân trong giới vương quyền, thật khiến nàng khó mà hiểu được.
Nghe theo lệnh truyền xuống của Sở Định Long, tất cả mọi người đều lui xuống, chỉ có Tương Tịch ở lại. Thở dài một tiếng, nàng tiến lại gần hắn, không yên tâm mà nói:”Hoàng thượng, long thể của người còn chưa khỏe lại. Ra gặp sứ giả…liệu có ổn không?”
“Nàng cũng hiểu rõ ngoại bang vẫn đang nhòm ngó Sở Nguyên này. Nếu chúng biết trẫm đang gặp chuyện sẽ dẫn đến chuyện gì, ai dám chắc?” – Từng câu từng chữ của Sở Định Long nói ra thập phần khó khăn. Vịnh lấy tay ngọc của nàng, hắn cố gắng đứng vững dậy. Làm hoàng đế, hắn không được cho phép bản thân mỏi mệt, nhất là khi đứng trước người khác. Trên vai hắn là giang sơn, là an nguy của con dân.
Biết rõ bản thân không thể ngăn cản Sở Định Long, Tương Tịch chỉ biết thở dài một hơi rồi dìu hắn ngồi dậy. Lấy long bào khoác lên người hắn, nàng cơ hồ cảm nhận được nó nặng đến mức nào. Có phải hắn cũng cảm nhận được hay không?
“Trong triều có xảy ra chuyện gì hay không?” – Mày kiếm Sở Định Long khẽ cau lại, cả long thể cố gắng đứng vững để nàng chỉnh trang lại cho hắn. Tương Tịch lại không ngước đầu nhìn hắn, chỉ chầm chậm đáp:”Cha của Chu tần tham ô lũng đoạn nhiều đại thần trong triều đình.”
“Chu tần?” – Nghe qua nàng nói, hắn không nhịn được liền thốt lên khó hiểu. Mặc dù chuyện Chu Thiên hắn đã cho điều tra cẩn thận, con gái của ông ta là phi tần của hắn cũng có liên quan. Nhưng chuyện giáng tước vị thì có làm quá hay không, vì dù sao nàng ta liên quan rất ít, còn trong bụng nàng ta đang mang long thai. Hiểu rõ trong lòng hắn nghĩ gì, Tương Tịch chỉ cong nhẹ cánh môi mà đáp:”Chu Tần lựa lúc người đang còn bất tỉnh không biết gì mà tập hợp đại thần trong triều nói thiếp là sao chổi, còn mong phế truất ngôi vị này của thần thiếp.”
Hai tay nàng dời đến bàn tay rắn rỏi của Sở Định Long mà nắm lấy, giương phượng nhãn nhìn hắn. Chẳng hiểu vì sao, trong đáy mắt của hắn, Tương Tịch nhìn rõ một tia nghi hoặc thoáng qua. Giả vờ như không thấy, nàng mấp máy môi anh đào nói tiếp:”Hoàng thượng, gặp mặt sứ giả Lạc quốc cũng nên cẩn trọng một chút.”
Vị tam vương gia của Lạc quốc này không phải dạng người dễ đối phó. Chung Quân đã thu thập tin tức từ gián điệp mới, là nguồn gốc của nam nhân này. Quả là không thể xem thường được.
Sở Định Long gật nhẹ đầu, tỏ ý đã hiểu. Bên ngoài, Vương công công đã chuẩn bị xong kiệu cho cả hắn và Tương Tịch. Nghe bảo sứ giả muốn cùng hắn ngắm trời đất cùng thưởng thơ, nên nàng đã kêu người sắp xếp yến tiệc ở Vĩnh Xuân Cát.
Nơi đây có hồ sen Bách Liên đương độ nở rộ, đẹp đến say lòng người. Còn có xung quanh dù vào hè thì mát mẻ, vào đông thì ấm áp do ở đài thưởng ngoạn có gắn đá Cẩm Tịch. Loại đá này là loại đá quý giá vô cùng, trên nhân gian không có tới trăm miếng.
Tương Tịch cẩn thận đỡ Sở Định Long ra ngoài, rồi cùng Vương công công dìu hắn ngồi lên kiệu. Dù thân thể hãy còn yếu, hắn ở trước mặt các nô tài vẫn giữ một bộ dạng trang nghiêm của bậc đế vương. Trong lòng nàng một nửa là nể phục hắn, một nửa lại cảm thương cho hắn.
“Khởi giá!” – Giọng Vương công công vang lên, chiếc kiệu cũng được nhấc lên. Ngồi trên kiệu, trước mặt thần dân, Sở Định Long là hoàng đế. Một bộ dạng yếu ớt không sinh khí, không thể nào thu phục lòng người. Nên chỉ có thể cố gắng đứng vững, như vậy mới xứng là bậc quân chủ.
Phía sau kiệu của hắn là kiệu của Tương Tịch. Thân là mẫu nghi thiên hạ, nàng phải hiểu tâm ý của hoàng đế dù hắn không nói ra. Mặc kệ phượng nhãn luôn hướng về hắn lo lắng khôn nguôi, nhưng nhất quyết không được biểu lộ ra bên ngoài.
Hành cung dẫn đến Vĩnh Xuân Cát cũng không dài lắm. Nhưng trên trán Sở Định Long đổ một tầng mồ hôi lạnh. Vương công công hỏi rằng hắn có ổn không, nhưng đáp lại là cái lắc đầu của hắn. Cuối cùng thì đoàn người cũng đến nơi, Tương Tịch được dìu xuống đến gần kiệu của hắn.
“Hoàng thượng, người ổn chứ?” – Nhìn thấy gương mặt đầy mồ hôi của Sở Định Long, nàng hốt hoảng rút khăn tay ra lau cho hắn. Khẽ xua tay, hắn cố gắng đứng vững lại. Tương Tịch đỡ lấy tay hắn, gượng cười nói:”Để thiếp dìu người.”
Trong đài thưởng ngoạn của Vĩnh Xuân Cát quả thực được trang hoàng rất đẹp đẽ. Ở phía tả là bàn của Lạc Thái Ngân, phía hữu là bàn của sứ giả. Phía chính điện là nơi mà nàng cùng hắn ngồi tiếp đãi. Sơn hào hải vị được bày ra đầy trên mặt bàn, cao sang vô cùng.
“Hoàng thượng vạn an! Hoàng hậu nương nương kim an!” – Tất cả những người trong điện nhìn thấy nàng và Sở Định Long bước vào thì lập tức đứng dậy hành lễ. Trong lúc được Tương Tịch dìu ngồi xuống long tọa, ánh mắt như chim ưng của hắn nhìn qua vị sứ giả kia. Nam nhân đại trượng phu, khí phách đúng là khiến người khác khó lòng mà xem thường được.
Chương Tử Quản quỳ bên dưới đất, nhưng ánh mắt lại không nhịn được liếc nhìn Sở Định Long. Phong thái uy nghiêm, từ bên trong tỏa ra khí chất của bậc đế vương. Nhưng không sớm thì muộn, y sẽ khiến tên hoàng đế này biến thành một tên ăn mày không hơn không kém.
Còn Lạc Thái Ngân, bề ngoài nàng ấy vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt, nhưng thâm tâm lại cuộn trào như vũ bão. Vừa nãy nàng ấy định lựa cớ lui về cung, nào ngờ hoàng hậu lại kêu người vời nàng ấy đến. Còn bảo sợ nàng ấy đã lâu chưa gặp người ở cố hương, nên muốn giúp nàng ấy đỡ nhớ nhà hơn. Hảo ý của hoàng hậu lớn như vậy, nàng ấy không nỡ từ chối.
“Sứ thần không cần đa lễ như vậy, chỉ là một bữa ăn thôi!” – Sau khi an tọa, Sở Định Long miễn lễ cho tất cả mọi người đang quỳ dưới đất. Lạc Thái Ngân cùng Chương Tử Quản nhận lệnh đứng dậy, trở về bàn của mình. Chẳng rõ là vô tình hay hữu ý, hai người lại ngồi đối diện nhau. Bốn mắt nhìn nhau, bề ngoài lặng im nhưng trong lòng lại chẳng thể.
Tương Tịch vỗ tay, các nhạc công từ phía ngoài rèm hiểu ý liền tấu nhạc. Thanh âm du dương nhẹ nhàng, khiến lòng người an tĩnh. Dùng đũa gắp cho Sở Định Long một ít điểm tẫm nàng lại vô tình phát hiện cả thân thể của hắn run rẩy hết cả lên. Tay hắn siết chặt lấy thành của long tọa, hai mắt đỏ ngầu như sắp giết người.
Sợ sứ giả Lạc quốc để tâm đến sự bất thường, nàng liền đặt tay mình lên tay hắn, như muốn trấn an lòng hắn. Cảm nhận được sự mềm mại truyền đến, Sở Định Long mới có thể bình tâm lại. Ngước sang nhìn nữ nhân bên cạnh, dù trong lòng chẳng nói ra nhưng thật sự lòng hắn thập phần cảm kích.
“Hoàng thượng và hoàng hậu tình chàng ý thiếp như thế, thật khiến người khác ngưỡng mộ.” – Những lời nói của Chương Quản tuy là chúc tụng cho Sở Định Long và Tương Tịch, chẳng rõ vì sao lại mang chút dư vị bi thương. Y nhìn vào ly rượu trên tay mình, lại như có như không nhớ về hồi ức tươi đẹp:”Làm thần thật nhớ đến ái nhân của mình của quê nhà…”
“Xoảng!” – Tiếng chén vỡ cắt đôi câu nói của Chương Tử Quản. Nhận ra mình thất thố, Lạc Thái Ngân liền quỳ xuống chịu tội:”Thần thiếp vô ý phạm thượng, xin hoàng thượng và hoàng hậu tha tội.”
Nếu không ai tinh ý, sẽ không nhận ra nàng ấy đang run rẩy cả lên. Vừa nãy nghe thấy Chương Tử Quản nhắc đến hai chữ “ái nhân”, tâm nàng ấy lại không kiềm nổi mà lỡ tay làm rơi bát canh bên cạnh. Dù y không nói rõ, nhưng nàng ấy chẳng lẽ không hiểu rõ tâm ý phía sau đó hay sao?
“Được rồi, muội chỉ sơ ý thôi. Mau đứng dậy đi!” – Vì mải chú tâm đến Sở Định Long, nên Tương Tịch cũng chẳng màng để ý đến biểu hiện của nàng ấy. Thở phào nhẹ nhõm, Lạc Thái Ngân được cung nữ cận thân dìu ngồi lại bàn, cũng không quên nhìn về phía kẻ kia nhắc nhở. Nhưng có vẻ như y vẫn không nhận ra nàng ấy có ý gì, vẫn điềm nhiên thưởng thức món ăn.
“Sứ giả hôm nay muốn yết kiến trẫm, phải chăng là có chuyện gì cần bàn bạc?” – Dường như không chịu nổi nữa, Sở Định Long liền nhanh chóng hỏi thẳng Chương Tử Quản. Ngược lại, kẻ kia lại chẳng biết trời cao đất dày, rất ung dung mà đáp:”Hoàng thượng, chẳng phải chúng ta đang thưởng tiệc sao? Cần gì vội vàng đến vậy?”
Ngay lập tức, người xung quanh cảm thấy trên người Sở Định Long phát ra sát khí chết người. Đường đường là một vị hoàng đế của Sở Nguyên, thân còn yếu ớt mà vẫn phải bước ra tiếp đón sứ giả. Hắn chính là vì nể trọng Lạc quốc, nếu không hắn sẽ đem tên hỗn xược này ra ngoài chém đầu.
“Nghĩ đến sứ giả mấy lần liên tục đòi yết kiến, chắc hẳn là có việc nguy cấp. Hoàng thượng còn đương bận việc triều chính, cúi xin sứ giả thứ lỗi vì sự nôn nóng này.” – Tay ngọc đang cầm tay Sở Định Long siết chặt lại, ngầm nhắc nhở hắn đừng nên thất thố. Ban giao của Lạc quốc và Sở Nguyên, nhất định phải đặt lên hàng đầu. Chương Tử Quản cười nhạt, lúc này mới ngước lên nhìn hắn:”Hoàng thượng cũng thật chăm chỉ, không hổ danh là minh quân!”