Edit:V.O
“Hồ nháo!” Sa Hoằng châm châm vào trán Nhạc Kỳ Nhân, nhanh chóng lấy ra Huyết Hoa Tham chữa thương cho nàng, “Muốn đọ sức cũng không cần phải đọ như vậy? Nửa đường xông lên thì tính là gì?”
“Muội chỉ muốn thắng Vũ tỷ tỷ một lần thôi, Đợi cho Vũ tỷ tỷ khôi phục lại rồi mới đọ sức, muội nào có cơ hội chiến thắng?” Nhạc Kỳ Nhân đô đô cãi lại.
Bạch Vũ cũng ăn vào dược chữa thương do chính mình đặc chế, cười nói: “Triệu hoán thú của muội không tồi, lực phòng ngự rất cao, nếu ta không dùng linh thuật cũng không có cách nào cùng muội đồng quy vu tận.”
Lời này cũng không phải là an ủi, kỹ năng bị động của Hoàng Kim Thứ Vị vô cùng cường hãn, gặp công kích sẽ cuộn mình thành một vòng tròn, lực phòng ngự có thể tăng lên 50%.
“Được rồi, lần khiêu chiến này thứ tự không thay đổi, các người đi về trước tu dưỡng cho tốt đi.” Đông thúc suốt buổi luôn luôn đứng ngoài trận chiến quan sát nói, ba người gật gật đầu, trở lại ao nước ngầm tiếp tục tu luyện, hoàn toàn không nhìn đến mọi người phía sau tròng mắt muốn vỡ ra.
Sau trận tu luyện không còn ai dám khiêu chiến với Bạch Vũ, ngay cả Sa Hoằng cũng thiếu chút nữa là thua, bọn họ cũng không muốn đi tìm chết.
Một tháng sau, thứ tự cuối cùng cũng được định ra, Bạch Vũ, Sa Hoằng cùng Nhạc Kỳ Nhân đại biểu Đông Nhạc tham gia Triệu hoán đại hội. Ba người phụng mệnh trở về Vương thành, để chuẩn bị lần cuối cùng cho Triệu hoán đại hội. Trước khi đi, Bạch Vũ giao viên thuốc chính mình đã phối chế xong đưa cho Dạ Quân Mạc.
“Ngươi tiếp tục ở lại chỗ này tu dưỡng, mỗi ngày uống thuốc này ba lần, qua năm ngày tiếp theo linh mạch ngươi có thể hoàn toàn bình phục. Ngươi không thích uống dược đắng, ta cố ý làm thành viên thuốc cho ngươi, nhất định phải nhớ uống.” Bạch Vũ đem bình dược đặt vào trong tay Dạ Quân Mạc, từ trong giới chỉ lấy ra thêm hai bình sứ lớn hơn một chút.
“Thuốc viên bên trong này là để khống chế linh khí của ngươi, hiệu quả ta cũng không nói chính xác được, nhưng ta khẳng định có thể dùng. Thời điểm linh khí của ngươi không khống chế được thì uống mấy viên này vào, đừng chịu đựng. Đây là phương thuốc, nếu không còn nữa, ngươi tự mình phối chế đi.”
Dạ Quân Mạc nghe Bạch Vũ lải nhải lẩm bẩm dặn dò, khóe miệng mỉm cười, “Ta không cần phương thuốc, nàng làm cho ta.”
Bạch Vũ nâng mi, “Ngươi sao lại như vậy?” Là Độc sư chẳng lẽ không phải là càng thêm am hiểu phối chế các loại phương thuốc sao?
Dạ Quân Mạc biểu tình ta chính là lười biếng, có Y sư để làm gì mà không dùng.
Bạch Vũ nhìn thấy như vậy chỉ muốn hộc máu, cắn răng nói: “Ta muốn tham gia Triệu hoán đại hội, có thể trong một đoạn thời gian rất dài cũng không thể gặp lại ngươi, ngươi không thể hạ mình làm một chút sao?”
Khóe miệng Dạ Quân Mạc hơi hơi giơ lên, ta sao có thể cho phép nàng rời khỏi ta lâu như vậy? Triệu hoán đại hội ta cũng phải đi cùng nàng mới được.
Thật vất vả cáo biệt Dạ Quân Mạc, trở lại Vương thành, nhưng không khí trong thành lại có chút không thích hợp.
Lần này Quận vương sử dụng thủ đoạn lôi đình tạo thành trận Đại tẩy trừ đối với tất cả các thế lực của Đông Nhạc Quận Quốc làm cho rất nhiều người bị hù dọa đến khiếp đảm, máu tươi trên pháp trường xử quyết phạm nhân còn chưa được rửa sạch, qua nhiều ngày như vậy, vẫn còn có thể nghe được mùi màu tươi.
Tiến vào Hoàng cung, ba người trực tiếp được dẫn tới thư phòng Đông Nhạc Quận Vương, lệ khí trong mắt hắn còn chưa tán đi, uy nghiêm dị thường, mấy đại thần ngồi bên trong thư phòng đều nơm nớp lo sợ không dám nói một lời.
“Phụ vương, con đã trở về.” Nhạc Kỳ Nhân vui vẻ chạy tới ôm cổ hắn.
Đông Nhạc Quận Vương lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm có, vỗ vỗ Nhạc Kỳ Nhân, nhìn về phía Bạch Vũ, “Bạch Vũ, lần này ít nhiều cũng nhờ ngươi, tính mạng của Bổn vương mới có thể được bảo trụ, phần ân tình này Bổn vương nhất định nhớ kỹ.”
“Quận vương nói quá lời.” Bạch Vũ lạnh nhạt cười.
“Triệu hoán đại hội lần này phải nhờ vào ba người các ngươi, tình huống cụ thể của Đại hội Vệ tướng quân đến nói đi.” Quận vương nhìn về đại thần đứng bên cạnh.