Edit: V.O
“Muội có nắm chắc một chọi ba hay không?” Sa Hoằng hỏi.
Quy định trong thi đấu tích điểm việc quan trọng nhất là lấy điểm, bày binh bố trận trong trận tỉ thí như thế này là chuyện cực kỳ quan trọng, vừa có biện pháp càn quét đối thủ, vừa đảm bảo trong tình huống bất lợi không ai có thể áp trận.
Đối với ba người Mạn Thủy Quận Quốc trong mười mấy năm đều có thể nằm ở vị trí chính giữa, Sa Hoằng trước dự định ‘đóng vững đánh chắc’, cam đoan thắng lợi. Nhưng hiện tại, để hắn đi ‘đóng vững đánh chắc’, cũng không thể càn quét ba người bọn họ cho dù bọn họ có thua!
Nhạc Kỳ Nhân có chút lo lắng, uể oải lắc đầu, Mạn Thủy Quận Quốc nói như thế nào cũng xếp một trong ba vị trí đầu ở những lần đại hội trước, một chọi ba nàng còn kém chút.
“Vũ tỷ tỷ, tỷ lên đi! Một chiêu trong một giây giết chết toàn bộ bọn họ, để cho bọn họ nhìn thấy thực lực chân chính của Đông Nhạc chúng ta!” Nhạc Kỳ Nhân ôm lấy cánh tay Bạch Vũ, dùng sức lắc lắc.
Bạch Vũ nhún nhún vai, “Có thể.”
“Không được.” Sa Hoằng một ngụm cự tuyệt, trong mắt tràn ngập một đạo lợi khí lợi hại, “Bạch Vũ là con bài chưa lật của chúng ta, tốt nhất là không cần phải ra tay ngay từ đầu, ngày mai vẫn là để huynh lên đi!” Tuy nói hắn không thích đánh nữ nhân, nhưng nếu chỉ có thể thắng, hắn sẽ không nương tay.
Ngày kế, Triệu hoán đại hội chính thức bắt đầu.
Viêm Võ Đế Quốc không hổ là đứng đầu sáu quốc, thực lực cường đại, vì tổ chức cho Triệu hoán đại hội lần này, bọn họ cố ý xây dựng lại một trường thi đấu hoàn toàn mới, dùng linh khí tạo ra diện tích không gian, treo cao lơ lửng giữa trung tâm Vương thành, giống như không gian bên trong hoa viên, đủ để chứa được vạn người đến xem.
Sau quốc tề tụ, sáu đội nhân mã đi vào giữa sân, mỗi quốc chiếm cứ một phương, tương đối xa xa, trong không trung ẩn ẩn phóng xuất ra khí thế so đấu vô hình, một cỗ mùi thuốc súng lan tràn.
Bạch Vũ điệu thấp đứng phía sau Đông thúc cùng Sa Hoằng, nhìn về phía xa xa trên khán đài.
Khán đài không còn chỗ ngồi, hàng vạn người xem kiên nhẫn chờ đợi. Khoảng cách gần nhất với lôi đài chính là một loạt ghế dành cho sáu vị Quận Vương.
Bởi vì Viêm Võ Đế Quốc là chủ nhà, Viêm Võ Đế Quân ngồi ở vị trí gần trung tâm, vương bào màu tím anh khí bức người, dung mạo long phượng so với năm vị khác có vẻ trẻ hơn rất nhiều, nhưng hai vị trí đầu ở gần trung tâm vẫn trống không.
Tất cả mọi người đầu biết hai vị trí này là dành cho ai, các vị Quân Vương đến trường thi đấu sớm đợi hơn một canh giờ cũng không dám có một tia oán giận. Thương trưởng lão cùng Tửu trưởng lão Vô Trần Cung ngồi ở hai bên ngai vàng, không nói một lời nhìn cổng vào trường thi đấu.
Hô ——
Một trận gió to gào thét thổi qua, hàng vạn người trong trường thi đấu bị thổi không mở mắt ra được.
Bạch Vũ nhìn về phía chân trời, trên bầu trời xanh thẳm một con đại bàng từ đằng xa bay tới, một lão giả giống như hòn đảo nhỏ đứng ngạo nghễ trên một thân thể to lớn.
Lão giả khí thế bức người, ngạo khí nghiêm nghị, râu dài hoa râm bay trong gió, rất có phong phạm cao nhân.
Nhưng ánh mắt Bạch Vũ lại bị hai người phía sau hấp dẫn.
Một thân màu đen, ổn trọng mà khí phách, uy nghi quân lâm thiên hạ, nháy mắt làm cho người bên cạnh ảm đạm thất sắc. Dạ Quân Mạc bất ngờ xuất hiện ở trên lưng đại bàng!
Thần sắc của hắn lạnh như băng, đối với tình cảnh vạn người nhìn lên làm như không thấy, hơi thở khiến người khác không thể bỏ qua, đem khí thế của lão giả phía trước hạ xuống vài cấp bậc.
Đại bàng vững vàng dừng ở giữa sân, vạn người xem ở đây lập tức cảm thấy một cỗ hơi thở áp lực quét qua toàn trường.
Sáu vị Quân Vương cuống quít đứng lên cung kính nghênh đón, “Gặp qua Vô Trần Cung chủ!”
“Không cần đa lễ .” Lão giả thân thiết cười cười, chỉ vào Dạ Quân Mạc cùng Ám Ưng ở phía sau, “Vị này chính là Mạc Điện, đây là người hầu của hắn – Ám Ưng, mọi người nhận thức một chút đi.”