“Căn cứ theo tin tức được truyền về, Thánh Quân tự mình đến Bình Tây thành, đã đánh lùi sự tiến công của Vạn Trượng Sơn Trang. Chỉ là Thánh Quân cũng chưa rời đi, ngược lại phát mệnh lệnh triệu tập binh lính, hiển nhiên lần tiến công này không đơn giản, tạm thời còn chưa giải quyết xong.” Ngô tướng quân trầm ngâm nói.
Dạ Kiêu Hùng gật đầu: “Chỉ sợ lần này Sáng Thế Thần Điện muốn dùng hết toàn lực tiêu diệt Bình Tây thành, sau đó tiến công càng thêm mãnh liệt, ngay cả Thánh Quân cũng không dám dễ dàng rời đi. Lần này nhất định phải dẫn đến người có đủ thực lực, Ngô tướng quân, ngươi có chọn được ai không?”
“Ngoại trừ Thành Chủ và ta, còn có Vạn tướng quân cũng là Vương Giả cấp cao, còn lại chỉ có Gia chủ Đoạn gia Đoạn Vân Thiết.”
“Đoàn gia… dù sao lão đại Đoàn gia – Đoạn Vô Huyết cũng ồn ào muốn xuất chiến, đáng tiếc hắn ta chỉ là một Tôn Chủ, đi cũng vô dụng. Tuy thực lực của Đoạn Vân Thiết không tệ, nhưng dù sao cũng đã già, Dạ Giang Thành không có Đại Đế, nhưng tuyệt đối không thiếu Vương Giả.” Vẻ mặt Dạ Kiêu Hùng bình thản, không nhìn ra được là vui hay giận.
Ngô tướng quân chần chừ một chút: “Vậy… ý Thành Chủ là, không để cho Đoạn Vân Thiết đi?”
Dạ Kiêu Hùng lạnh lùng nhìn Ngô tướng quân, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo không vui.
Ngô tướng quân lập tức sửa miệng: “Vâng, thật ra Đoạn Vân Thiết có đi hay không cũng không sao, có thể cho Đoạn Vô Huyết đi. Tuy rằng bây giờ chỉ có Vương Giả và Đại Đế mới có thể quyết định chiến cuộc, nhưng chiến đấu quy mô nhỏ và hậu cần, tình báo cũng còn cần người, chắc chắn người đến chi viện sẽ dẫn theo một tiểu đội Tôn Chủ.”
“Cha hắn ta cũng không đi, hắn ta đi xem náo nhiệt làm gì.” Dạ Kiêu Hùng ôn hoà khoát tay.
Ngô tướng quân ngây người một chút, rốt cuộc hiểu rõ, vậy là Thành Chủ hoàn toàn không tính cho người Đoàn gia xuất chiến, nhưng người Đoàn gia sẽ nghe theo sao?
Lần chiến đấu này, cho dù Triệu hoán sư cấp bậc gì lên chiến trường giết địch cũng có thể nhận được công lao, dùng để đổi lấy phần lớn phần thưởng, dieendaanleequuydoon – V.O, đối với người theo đuổi tu hành mà nói là một cơ hội rất tốt.
Thành Chủ không cho Đoàn gia xuất chiến, chưa chắc Đoàn gia sẽ nghe theo.
“Ngươi đi lo chuyện chọn người đi, sau khi chọn xong thì lấy danh sách đến cho ta xem là được. Bên Đế đô bên kia có tin tức gì mới không?” Dạ Kiêu Hùng hỏi.
“Có. Đế Đô Ám Dạ bên kia truyền tin tức đến, tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đã bỏ đi, Dạ Vương và Ảnh Vương kêu gọi các tòa thành trì chú ý tìm người.”
Dạ Kiêu Hùng sửng sốt: “Đã bỏ đi? Hoàng cung canh phòng sâm nghiêm, sao có thể bỏ đi được?”
“Nghe nói là hoàng tử điện hạ khoác y phục ẩn thân lên, lén lút chuồn ra khỏi hoàng cung…”
Dạ Kiêu Hùng ôn hoà gật đầu: “Chỉ là hài tử 5 tuổi, còn chưa hiểu chuyện, kêu người ở trong thành chú ý đi.”
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng khóc hô om sòm, hạ nhân nơm nớp lo sợ cầu kiến, nâng Dạ Hồng Hùng bị gãy chân tiến vào, khóc kể Đoạn Vô Huyết đánh gãy hai chân Dạ Hồng Hùng mãnh liệt cỡ nào, lúc bọn họ đuổi tới, chuyện cũng đã xảy ra, bọn họ hoàn toàn không kịp ngăn cản.
Đáy mắt Dạ Kiêu Hùng hiện ra sát khí: “Vừa rồi còn đang nói Đoàn gia, bọn họ đã tặng một đại lễ cho ta như vậy, đúng là rất tốt. Nâng đệ ấy lên, theo ta đến Đoàn gia một chuyến!”
“Vâng.” Bọn hạ nhân lập tức đi theo phía sau Dạ Kiêu Hùng, hùng hổ đi về phía Đoàn gia.
Ngô tướng quân cau mày, không dám theo sau, mâu thuẫn của Đoàn gia và Thành Chủ gẫn như đã bày ra trên mặt bàn, lần này là muốn hoàn toàn trở mặt rồi sao?
Lúc Đoạn Vô Huyết dẫn theo hai tiểu gia hỏa đến Đoàn gia, Dạ Kiêu Hùng còn chưa đến, Đoàn gia cũng còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, trong phủ cực kỳ yên tĩnh, Đoạn Vô Huyết trốn tránh người cả một đường, dẫn theo Dạ Mộ Bạch, Dạ Mộ Vũ đến sân phía Tây.