Edit:V.O
“Ngươi câm miệng!” Sa Hoằng nổi trận lôi đình. Hắn hối hận, hối hận vẫn ngây ngốc ở trong này chờ đợi, không sớm đi tìm Đông thúc. Hắn bỏ lại Chu Tam Thiểu cùng Hoàn Tố Âm, chạy nhanh ra khỏi Địa cung đi tìm Đông thúc.
Hoàn Tố Âm nhìn bóng dáng hắn vội vàng, trong nháy mắt hiện ra một tia ghen ghét: “Hắn đúng là rất quan tâm cái tiện nhân kia!”
“A, ngươi quản hắn làm gì? Ta đã giúp muội giết tiện nữ nhân kia, còn không vui?” Chu Tam Thiểu lấm la lấm lét tiến đến bên người Hoàn Tố Âm.
Hoàn Tố Âm khóe môi ngạo mạn gợi lên, vứt đi thẹn thùng giả bộ trên mặt, trong mắt toát ra một tia khinh thường. Nếu không phải thấy tên mập mạp này thân phận tôn quý, có thể lợi dụng, nàng ta sẽ mặc kệ hắn.
Chi nha —–
Phía sau đại môn chậm rãi mở ra, Bạch Vũ một thân nhẹ nhàng khoan khoái tiêu sái đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Hoàn Tố Âm cùng Chu Tâm Thiểu đang ở trước cửa khanh khanh ta ta.
Nàng mày liễu nâng lên, bừng tỉnh đại ngộ, khó trách người nào đó vừa thấy mặt liền hận không thể giết nàng, nguyên lai là có chuyện như vậy.
“A!” Hoàn Tố Âm thoáng nhìn qua Bạch Vũ, sợ tới mức thất thanh thét chói tai: “Ngươi, ngươi còn sống? Ngươi là người hay quỷ?”
Hoàn Tố Âm thật sự không thể tin được Bạch Vũ còn sống. Cho dù Bạch Vũ không bị Qủy Hắc Qủa độc chết, ở trong Long Tuyền nham thạch nóng chảy ngây ngốc suốt bảy giờ cũng nên chết rồi! Phản ứng đầu tiên của Hoàn Tố Âm chính là hoa mắt, gặp quỷ!
Phanh —–
Bạch Vũ trả lời nàng ta là một kích Bạo Liệt Lưu Hỏa.
Hoàn Tố Âm kêu lên thảm thiết một tiếng, nháy mắt bị đánh bay, đốt thành một hỏa nhân.
Chu Tam Thiểu quá sợ hãi, lập tức gọi ra Triệu hoán thú: “Vạn Độc Cáp Mô!”
Oanh —–
Một con cóc to như cái bàn ăn lớn cả người đủ mọi màu sắc, từ trong không trung nhảy ra, ngọn lửa của tiểu Thanh đã nghênh diện phun tới. Con cóc ngay cả thời gian phát ra một tiếng kêu cũng không có liền thê thảm bị bao phủ trong biển lửa, bắt đầu ra sức chạy trối chết.
Chu Tam Thiểu hết hồn. Thật nhanh! So với lần đầu tiên bọn họ giao phong với nhau còn nhanh hơn.
Hắn vừa định chỉ huy Vạn Độc Cáp Mô phản kích, Bạch Vũ đã tới trước người hắn.
“Cảnh giới Cao giai!” Chu Tam Thiểu sắc mặc đều thay đổi. Bạch Vũ chẳng những không chết ở trong Long Tuyền, còn thăng cấp!
Hắn vung tay một đạo nọc độc hướng về phía khuôn mặt Bạch Vũ, Bạch Vũ ngay cả lui cùng lười lui, nâng tay chặn lại, bay lên một cước đã đem Chu Tam Thiểu đạp bay ra ngoài.
Chu Tam Thiểu thân hình phúc hậu té thật mạnh trên mặt đất, nhổ ra một búng máu, hoảng sợ nhìn Bạch Vũ: “Ngươi như thế nào không trúng độc?”
Bạch Vũ một cước dẫm nát ngực Chu Tam Thiểu, trong con ngươi lạnh như băng sát ý chớp động, thanh âm của nàng lạnh lẽo như trời đông giá rét từ trong miệng chậm rãi phun ra: “Ngươi rất muốn độc chết ta sao?”
Chu Tam Thiểu đồng tử co rụt lại, đáy lòng không khỏi cảm thấy lạnh cả người, rùng mình một cái: “Ngươi muốn làm gì?”
Bạch Vũ lấy ra Qủy Hắc Qủa: “Đây là dược ngươi đưa cho ta, ta cảm thấy mình ăn có chút lãng phí, vẫn là trả lại cho ngươi.”
“Không….. không cần! Ngô…..”
Bạch Vũ trực tiếp đem Qủy Hắc Qủa nhét vào trong miệng Chu Tam Thiểu, giống như nhét nút gỗ dùng sức nhét vào miệng hắn.
Chu Tam Thiểu nghẹn đến mức mắt trợn trắng, giãy giụa suy nghĩ cách để Vạn Độc Cáp Mô đến cứu hắn, đáng tiếc Vạn Độc Cáp Mô đang bị tiểu Thanh đánh thảm, căn bản thoát thân không được.
Lúc này, Hoàn Tố Âm gọi ra Qủy Nhãn Thần Hầu, dập tắt ngọn lửa trên người, chật vật bò dậy.
Bạch Vũ bỏ lại Chu Tam Thiểu, vung vài ngọn lửa đúng ngay vào hướng mặt Hoàn Tố Âm, không để cho Hoàn Tố Âm có cơ hội thở dốc, một người cường thế áp chế hai người Hoàn Tố Âm cùng Chu Tam Thiểu.
Dáng người nàng nhỏ bé yếu ớt lạnh như băng đứng ngạo nghễ bên trong hỏa diễm, một hơi thở cường đại lạnh lùng nghiêm nghị nghiền áp toàn trường.
“Các ngươi đang làm cái gì?” thanh âm âm trầm của Đông thúc đột nhiên thình lình vang lên, đứng ở cách đó không xa vẻ mặt không vui nhìn tình cảnh rối loạn này.