Dược tốt nhất, Bạch Vũ lấy ra một cái cặp lồng đựng thức ăn, từ bên trong lấy ra năm sáu đĩa đồ ăn, cười tủm tỉm đem bát đũa đưa cho Dạ Quân Mạc, “Ăn đi, đây là ta tự tay làm, cô cô bọn họ ăn đều nói rất ngon.”
Chỉ sợ là bọn họ chỉ gạt ngươi thôi? Dạ Quân Mạc không ôm hy vọng gắp lên một miếng thức ăn chay, lại lập tức bị hương vị làm cho kinh ngạc, tay nghề Bạch Vũ đích thế nhưng có thể đem thức ăn chay bình thường làm ra hương vị thịt!
Hắn ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt Bạch Vũ đang trông mong nhìn hắn, “Ta muốn ăn cá.”
Dạ Quân Mạc nâng mi.
“Cá có xương, ngươi giúp ta lấy ra được không?”
Dạ Quân Mạc: “. . . . . .”
“Ta đã giúp ngươi bôi dược , ngươi phải giúp ta lấy xương!” Bạch Vũ đúng lý hợp tình yêu cầu.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng, “Ta không yêu cầu ngươi hỗ trợ.”
“Nhưng ta đã giúp ngươi , ngươi không thể phủ nhận. Hơn nữa ta còn giúp ngươi giấu diếm, không đem ngươi giao ra, ta còn nấu cơm cho ngươi ăn, còn giúp ngươi chữa thương, ta là ân nhân của ngươi, ta không cần ngươi lấy thân báo đáp, ngươi giúp ta gỡ xương cá ra là được rồi. . . . . .” Bạch Vũ lải nhải càm ràm.
Dạ Quân Mạc cuối cùng cũng thỏa hiệp , hắn cảm thấy nếu hắn không động thủ, Bạch Vũ có thể vẫn tiếp tục lải nhải, giày vò lỗ tai hắn không chai thì không dừng lại.
Dạ Quân Mạc chưa từng làm loại chuyện mạc danh kỳ diệu gỡ xương cá này, ở trong thịt cá gỡ nửa ngày, đem một con cá nguyên vẹn đâm thành từng mảnh nhỏ, vậy mới thấy không dễ dàng lấy ra thịt cá.
Bạch Vũ không chút chê bai, thực vừa lòng ăn vào bụng.
Ba ngày sau, Bạch Vũ mỗi ngày đều đúng hạn đến sơn động, mang thuốc trị thương cùng đồ ăn đến cho Dạ Quân Mạc. Nàng gần đây đặc biệt thích ăn cá, mỗi ngày đều thay đổi làm đa dạng các loại cá mang cho Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc âm nghiêm mặt giúp nàng gỡ xương cá ba ngày, thương thế trên người cuối cùng cũng gần tốt, vết sẹo cũ cũng được Bạch Vũ dùng thuốc mỡ trừ sẹo làm biến mất .
“Ngươi từ hôm nay trở đi đừng cực khổ uống dược nữa , theo bồi ta đi ra ngoài chơi đi.” Bạch Vũ ăn uống no đủ, lười biếng tựa vào trên người Dạ Quân Mạc, sôi nổi như một con mèo nhỏ nhàn hạ.
Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua Bạch Vũ bên cạnh, hờ hững hỏi: “Đi đâu?”
“Ta mang ngươi đi đến một nơi rất tốt, một nơi chỉ có ta có thể đi. Cam đoan Thượng Quan ca ca cùng Ngọc tỷ tỷ sẽ không phát hiện ra ngươi.” hai mắt Bạch Vũ vụt sáng lên, ánh mắt ngập nước như bảo thạch sáng ngời.
Nàng cởi bỏ xiềng xích cho Dạ Quân Mạc, túm hắn ra khỏi sơn động.
Hai người lén lút tiêu sái hơn nửa ngày, đi tới trước một tòa cổng vòm cổ xưa thật lớn.
Dạ Quân Mạc giống như đang trôi nổi ở trên đám mây nhìn cổng vòm cổ xưa, khiếp sợ không thôi.
Nơi này là cổng vào không gian mà Thần Sáng Thế viễn cổ lưu lại.
Khó trách Bạch Vũ nói chỉ có nàng mới có thể đi vào, nếu không có huyết mạch Sáng Thế che chở, cầu thang đại môn liền và thông nhau đều không thể đi lên, càng không thể đi vào không gian.
“Chúng ta đi thôi.” Bạch Vũ túm Dạ Quân Mạc đi lên cầu thang bạch ngọc.
Một cỗ lực lượng bài xích lập tức ảnh hưởng đến trên người hai người, Dạ Quân Mạc cảm thấy trọng lực ngàn cân áp thật mạnh ở trên người hắn, hai chân như bị dính chì, mỗi một bước đi đều thập phần gian nan.
Bạch Vũ đi cũng rất chậm, nàng có được huyết mạch Sáng Thế, cũng được không gian bảo hộ, nhưng đồng dạng cũng chịu áp lực.
Đi đến một nửa, Dạ Quân Mạc cảm thấy vô lực quay đầu đi xuống, hắn đã va chạm vào điểm mấu chốt cuả không gian, nếu còn đi xuống, sẽ bị lực lượng Sáng Thế Thần phá tan thành từng mảnh. Nếu không phải Bạch Vũ lôi kéo hắn đi vào, thì hắn đã sớm chết.
Hắn nhìn về phía Bạch Vũ, Bạch Vũ cũng nhìn về phía hắn, một chút ý tứ buông tha cho hắn đều không có.