Bắc Vũ đi tới chân núi thì đã không thấy Thẩm Lạc đâu nữa.
Hai con đường xuất hiện trước mặt cô, cô do dự một chút, rồi chọn theo cảm giác.
Ngọn núi nhỏ này là nơi hẹn hò của mấy cặp đôi. Bởi vậy nó có tên là núi tình yêu. Đám học sinh thì gọi nó là núi Bông.
Núi Bông không lớn, cũng không có đường chính, mà chỉ có hai con đường nhỏ thôi. Ánh trăng đêm nay không quá tối, nhưng trên núi không có đèn, lại nhiều cây cối. Nên xung quanh đều tối om.
Bắc Vũ không phải người nhát gan, nhưng đi vào rừng giữa đêm tối thì vẫn hơi sợ. Nhưng cứ nghĩ tới Thẩm Lạc ở gần đây, thì cô lại thấy không sợ nữa.
Thật ra cô cũng không biết mình đi theo để làm gì. Chỉ cần Thẩm Lạc xuất hiện, cô liền tự động đi theo.
Sờ soạng một lúc lâu, cũng không thấy Thẩm Lạc đâu. Xung quanh yên ắng, chỉ còn lại tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân cô.
Đi rồi lại đi, tiếng bước chân của Bắc Vũ trở nên là lạ.
Cô nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy bóng đêm sâu thẳm. Cô hoảng hốt, bước chân cũng nhanh hơn.
Phía sau vang lên tiếng sột soạt nho nhỏ, hình như có người đi theo cô.
– Ai đó?
Bắc Vũ đứng lại, giơ đèn pin của điện thoại lên, quay lại nhìn.
– Tớ, tớ, tớ!
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt người đó. Bắc Vũ nhận ra là ai thì thở phào. Cô kìm nén sự tức giận hỏi:
– Thiệu Vân Khê, sao lại là cậu?
Thiệu Vân Khê cười đi tới:
– Tớ thấy cậu đi lên núi một mình, sợ cậu xảy ra chuyện nên đi theo. Cậu… đi lên đây làm gì thế?
– Thì… đi lung tung cho hết mùi bia.
Bắc Vũ cất điện thoại đi. Tất nhiên cô không thể nói cho cậu ta là cô đi theo Thẩm Lạc rồi.
Thiệu Vân Khê đi tới, sờ đầu:
– Vậy tớ đi cùng cậu nhé!
Đến nước này mà Bắc Vũ còn không hiểu ý của cậu ta, thì cô không xứng là con gái nữa.
Thật ra Thiệu Vân Khê rất tốt, tính cách tốt, thành tích cao, mặt mũi cũng khá. Được người như vậy thích hẳn là một việc rất kiêu ngạo.
Nhưng Bắc Vũ lại không hề dao động. Bởi vì có Thẩm Lạc, nên trong mắt Bắc Vũ, ai cũng rất bình thường.
Nhất là trong lúc này, Thiệu Vân Khê không mời mà đến, làm cô thấy phiền.
Cô nhẹ nhàng từ chối:
– Không cần, tớ muốn đi một mình.
– Muộn thế này đi một mình không an toàn đâu. Để tớ đi cùng cậu.
– Không cần đâu!
Bắc Vũ lại tiếp tục đi lên đỉnh núi.
Cô thấy Thẩm Lạc cầm kính viễn vọng, hẳn là ở trên đỉnh núi.
Thiệu Vân Khê cũng không để cô đi. Cậu ta đột nhiên đi lên cầm lấy tay cô:
– Bắc Vũ… tớ…
Bắc Vũ quay lại nhìn cậu ta. Khuôn mặt cậu ta chìm trong bóng đêm, có vẻ rất căng thẳng.
Mẹ ơi! Không phải định tỏ tình đấy chứ?
Bắc Vũ lo lắng nghĩ thầm. Đều là bạn cùng lớp cả, sau này sẽ rất xấu hổ.
Cô gạt tay cậu ta ra:
– Thiệu Vân Khê. Cậu về ký túc xá đi! Nếu bị người khác trông thấy chúng ta ở đây, thì tớ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Ai ngờ Thiệu Vân Khê lại cầm chặt hơn:
– Bắc Vũ, cậu… cậu nghe tớ nói.
– Có gì thì để mai nói.
– Tớ muốn nói bây giờ.
– Cậu có thấy mình phiền không hả?
Bắc Vũ căm tức đẩy cậu ta ra. So với việc từ chối Thiệu Vân Khê, thì không bằng không cho cậu ta nói ra, để sau này đỡ xấu hổ.
Dù sao cô cũng không ghét cậu ta. Nếu làm bạn thì cũng không tệ. Đặc biệt là có thể hỏi han về bài vở.
Cô không khống chế được lực của tay, đường núi thì lại gập ghềnh. Thiệu Vân Khê bị đẩy liền lảo đảo lùi lại. Sau đó bịch một tiếng, cả người đều thấp xuống.
Không biết là ai đào một cái hố ở bên đường làm Thiệu Vân Khê rơi vào đó.
Bắc Vũ hoảng sợ, chạy đến hỏi:
– Cậu sao rồi?
Thiệu Vân Khê nhe răng hít hà:
– Không sao, không sao.
Cái hố kia rất nhỏ, Thiệu Vân Khê bị kẹt ở trong đó. Cậu ta chống tay lên trên mặt đất, cố gắng trèo lên. Nhưng vì cái hố quá nhỏ làm cậu ta không thể trèo lên.
Bắc Vũ vội vàng kéo cậu ta:
– Tớ kéo cậu lên.
Hai người đều luống cuống.
– Quần của tớ!
Thiệu Vân Khê mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi, không biết bị kẹt vào chỗ nào mà người còn chưa lên, quần đã bị tụt một nửa.
– Kệ nó đã, lên trước rồi tìm sau.
Bắc Vũ thở gấp, cậu ra quá nặng.
Vất vả lắm mới kéo được cậu ta lên. Hai người không đứng vững nên đều ngã xuống đất.
– Hai em đang làm gì đấy?
Ánh đèn pin và tiếng bước chân đột nhiên xuất hiện làm hai người giật mình.
Ngay sau đó là một tiếng hét to:
– Hai em ở lớp nào?
Tim Bắc Vũ đập thật nhanh, trong đầu cô có một vạn chữ ***(*) chạy qua.
(*) Chỗ có dấu *** là từ chửi bậy.
Cô nhận ra ba người từ trên trời rơi xuống này. Họ chính là ba ông thầy giám thị hộ pháp(*) của trường.
(*) Hộ pháp là những vị thần bảo vệ Phật pháp và Phật tử.
Vì những cặp đôi trong trường hay lên núi hẹn hò, nên mấy thầy giám thị cũng thường xuyên lên núi bắt người.
Nhưng cô không có đi hẹn hò mà!
Mà trong mắt ba thầy hộ pháp, là hình ảnh cô học sinh tóc dài rối tung, và cậu học sinh đang cuống quít mặc quần.
Thầy giáo Trương đi lên, chỉ vào hai người:
– Vi phạm nội quy nhà trường, không biết liêm sỉ!
Thiệu Vân Khê mặc xong quần thì đứng chắn trước mặt Bắc Vũ:
– Thầy Trương, thầy hiểu lầm rồi. Bọn em không làm gì hết.
Trương hộ pháp nhìn cậu ta, “ơ” một cái:
– Em là Thiệu Vân Khê lớp 10 đúng không? Đứng thứ ba trong kỳ thi vừa rồi đúng không? Một đứa ngoan ngoãn mà sao lại làm ra việc này?
Nói xong thì nhìn sang Bắc Vũ. Hiển nhiên ông ta nghi ngờ Thiệu Vân Khê lầm đường lạc lối vì gặp phải một nữ sinh hư hỏng.
Ai bảo cô chỉ là một học sinh bình thường chứ.
Bắc Vũ cũng không lo lắm. Vì cô thấy mình không có vi phạm nội quy nhà trường, cũng không có làm chuyện gì xấu.
Nhưng Trương hộ pháp thì không nghĩ vậy. Ông ta lạnh mặt nói:
– Hai em đi về phòng giám thị với tôi.
Vừa mới nói xong, lại nghe thấy một thầy giáo khác chặc lưỡi. Mọi người quay ra nhìn thì thấy đèn pin của ông ta soi vào một chỗ trên mặt đất. Dưới ánh đèn là một chiếc áo mưa đã sử dụng.
– ***! Không phải!
Học sinh ngoan ngoãn Thiệu Vân Khê cũng không khỏi chửi bậy.
Trong đầu Bắc Vũ lại có một vạn chữ *** chạy qua.
– Cái gì mà phải với không phải? Đi nhanh.
Mặt Trương hộ pháp còn đen hơn cả sắc trời.
Thiệu Vân Khê giải thích với Trương hộ pháp:
– Thầy Trương, thực sự không phải như thầy nghĩ đâu. Bọn em ngẫu nhiên gặp ở trên núi, sau đó em bị rơi vào một cái hố, rồi bạn Bắc Vũ kéo em lên. Chỉ vậy thôi mà. Bọn em không làm gì cả, chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi.
Trương hộ pháp nhìn cậu ta, vẻ mặt như muốn nói em tưởng tôi ngu à:
– Đừng nói nhiều! Đi về phòng giám thị rồi nói.
Cả đám đang định đi, thì lại có tiếng bước chân xuất hiện.
– Ai đó?
Trương hộ pháp giơ đèn pin lên.
Khuôn mặt Thẩm Lạc xuất hiện dưới ánh đèn.
Trương hộ pháp híp mắt lại:
– Em là Thẩm Lạc phải không? Em lên đây làm gì?
Không thầy cô nào không biết người học giỏi nhất khối 12.
Thẩm Lạc giơ chiếc kính viễn vọng trong tay lên:
– Em ngắm sao.
Trương hộ pháp gật đầu, nhẹ nhàng nói:
– Muộn rồi, em về phòng sớm đi.
Đây là đãi ngộ của học sinh giỏi.
Bắc Vũ nhớ tới lúc học cấp II, cô cũng từng được ưu ái như vậy. Nhưng hiện nay cô chỉ là một học sinh bình thường trong trường cấp III mà thôi.
Thẩm Lạc nhìn sang bên nay, hơi gật đầu:
– Vâng.
Sau đó thì đi mất.
Về đến phòng giám thị, Bắc Vũ và Thiệu Vân Khê bắt đầu bị thẩm vấn.
Thiệu Vân Khê rất biết ăn nói. Nhưng dù cậu ta có nói thế nào, Trương hộ pháp cũng không tin. Ông ta cứ khăng khăng cho rằng hai người làm việc bậy bạ trên núi.
Còn về mấy lời Bắc Vũ nói, thì càng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ông ta.
Một lát sau, có một giáo viên giám thị đi vào nói nhỏ:
– Thầy Trương, ngoài kia có một học sinh tìm thầy.
Trương hộ pháp ừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài. Đi ra đến cửa lại quay lại quát Thiệu Vân Khê và Bắc Vũ:
– Hai em tự nghĩ xem phải viết bản cam kết thế nào đi.
Đợi Trương hộ pháp đi rồi, Thiệu Vân Khê và Bắc Vũ liền quay ra nhìn nhau.
Vì là lỗi của mình, nên Thiệu Vân Khê gãi đầu, rất áy náy:
– Bắc Vũ, tớ sẽ giải thích với thầy giáo.
Bắc Vũ thấy rất bực bội. Cô dựa vào cạnh bàn, không phải vì bị giám thị bắt, mà vì bị Thẩm Lạc trông thấy.
Có phải anh ấy cũng hiểu lầm mình không?
Đậu Nga(*) cũng không oan bằng cô!
(*) Có thể xem vụ án oan của Đậu Nga ở
Khoảng mười phút sau, Trương hộ pháp đi vào, lườm hai người:
– Để tránh ảnh hưởng đến việc học tập của hai em, tôi sẽ không công khai chuyện này, cũng sẽ không phạt hai em. Nhưng hai em vẫn phải viết bản cam kết. Mới mấy tuổi đầu mà yêu đương cái gì? Còn cả một ngọn núi thi đại học đang đợi đấy!
Sau đó thì phất tay:
– Đi về đi!
Bắc Vũ thở phào, cũng không biết có phải mình được hưởng ké ưu đãi của học sinh giỏi không.
Nhưng cô không biết rằng, có một số việc không thể vui mừng quá sớm.