Đơn Kiếm Diệt Quần Ma

Chương 17 - Truy Vực Thẳm - Duyên Nợ Còn, Sinh Cơ Chưa Tuyệt

trước
tiếp

Hãy nói Thiên Ngoại Tam Tôn Giả nghe thấy trong hang động có tiếng tụng kinh rất lớn vọng ra, biết ngay Bảo Đàm thiền sư sắp thoát tai ách đến nơi.

Tiếp theo đó, Kim Nguyệt Tôn Giả phi ra ngoài động, hình như bị một sức mạnh gì đẩy bắn ra, khắp mình mẩy đẫm máu, ở trên không lộn mấy vòng, rồi rơi xuống vực thẳm tức thì. Sau cùng lại nghe thấy một tiếng la thảm khốc hơn trước, từ dưới vực sâu ngàn trượng vọng lên, ai nấy đều rùng mình không dám nghe.

Ngân Nguyệt và Minh Nguyệt hai Tôn Giả cuống quít hoa tay giậm chân, mắt trông thấy Kim Nguyệt rơi xuống vực thẳm, mà không sao cứu giúp được.

Dư Vân đứng cạnh đó trông thấy cũng kinh hồn, nhưng muốn giúp cũng chẳng làm gì được, vì chàng biết một người khi đang bị thương rơi ngã xuống vực sâu ngàn trượng, đã mê man bất tỉnh, không sao thay đổi thay đổi thân hình ở giữa trời được, mất thăng bằng ngay, không khác gì như viên đá rơi xuống, càng lúc càng nhanh.

Cũng có khi vì chỗ rơi ngã đó quá sâu, người té xuống giữa lưng chừng, liền bị sự cản trở của không khí, cọ sát và dồn ép, có thể bị tan xương nát thịt, người bị méo mó, thậm chí thất khiếu bị chảy máu, chưa rơi xuống dưới đáy đã chết từ lâu rồi.

Dư Vân thấy thân hình của Kim Nguyệt Tôn Giả rơi xuống ngàn trượng tuyết cốc, càng xuống sâu càng nhỏ dần, sau cùng chỉ còn một chấm đen rớt xuống thôi, liền lắc đầu thở dài.

Ngân Nguyệt và Minh Nguyệt hai Tôn Giả quay lại nhìn Dư Vân, nước mắt ràn rụa, rồi cả hai nhìn nhau sụt sùi, lệ chảy như mưa.

Dư Vân gượng cười và nói:

– Hai vị có thương khóc cũng thế thôi! Lệnh sư huynh bị độc thủ hạ sát một cách thảm khốc như vậy, đáng tiếc thương thật, nhưng lệnh sư huynh công lực tuyệt thế, người lành sẽ có trời phù hộ cho. Nhưng bây giờ hai vị không nên trì hoãn nữa, mau tiếp tục hoàn thành chí hướng của lệnh sư huynh chưa làm xong đi.

Hai Tôn Giả gật đầu gạt lệ, rồi cùng nói:

– Hiền đệ, chúng ta nên cùng đi một thể thì hơn. Hiền đệ để tay vào sau lưng ngu huynh, để đạo khí tiếp dẫn, như vậy với sức lực của hai anh em ta, chắc địch nổi lão quỷ có dư.

Minh Nguyệt Tôn Giả đáp:

– Như thế cũng được, chúng ta đi ngay đi!

Nói xong, hai người hít một hơi thật mạnh, một chân điểm nhanh một cái, một trước một sau là đã phi sang bên hang động, cũng dùng Thiên Long Thân Pháp như Kim Nguyệt Tôn Giả, đâm bổ vào hang động.

Dư Vân đứng đờ người ra, nhìn thân hình của hai người xuất thần và nghĩ thầm:

– Hai tên phiên tăng đi phen này thế nào cũng thất bại nhiều hơn là thành công, nhưng việc này phải có một nghị lực phi thường mới mong có kết quả. Chẳng lẽ không có cuốn chân kinh đó không sao chữa khỏi vết thương và phục nguyên hay sao? Mà năm năm nay bọn chúng không chịu thối chí, tiếp tục tới đây định cướp đoạt mãi như thế này? Rốt cuộc chúng chỉ ôm một giấc mộng xuân thôi.

Chàng vừa nghĩ ngợi vừa như có người đang dung rủi, hai chân đi tới mép núi, và cứ lăm le muốn nhảy sang bên hang động vậy.

Trong động lại có hai tiếng kêu la thảm thiết, tiếp theo đó là hai thân hình của Ngân Nguyệt và Minh Nguyệt cũng y như Kim Nguyệt vậy, bị đánh tung ra và rơi xuống vực thẳm, tựa như sao sa nhỏ… càng nhỏ… dần dần không trông thấy gì nữa.

Thấy vậy Dư Vân cũng kinh hãi đến hồn siêu phách lạc, đồng thời gió lạnh vi vu thổi mạnh tới, sắc trời thay đổi hẳn, chỉ trong nháy mắt, mây đen đã kéo tới phủ khắp vũ trụ mưa tuyết lại đổ xuống, hình như trời xanh cũng đang ai oán tấm thảm kịch vừa mới xảy ra vậy…

Tiết trời bỗng biến đổi, giá lạnh vô vùng, dù Dư Vân đã luyện tới mức hàn nhiệt không thể xâm nhập thân thể được, mà cũng phải cảm thấy hơi giá lạnh, liền nghĩ thầm:

– Có lẽ bây giờ đến lượt ta đây? Không chết thì sống, ân oán của Bảo Đàm thiền sư và Thiên Ngoại Tam Tôn Giả, bên nào nào phải bên nào trái, ngoài có ai hay biết được đâu. Cứ theo tình hình vừa rồi, thì cả hai bên đều độc ác cả, nhưng cứ biết kẻ nào ác thì tất sẽ bị quả báo. Ta hà tất phải thương tiếc họ làm gì?

Sự ước đoán đó dù phải hay trái không việc gì đến chàng, nên chàng coi thường không để ý tới.

Nhưng có ngờ đâu, vì sợ thờ ơ đó mà sau này gây nên một trận gió hôi, mưa máu trong võ lâm.

Chàng ngắm nhìn cửa động, và suy tính cách vào ra sao, nếu mà Bảo Đàm thiền sư ra tay hạ thủ mình, thì chàng sẽ đối phó như thế nào? Nhỡ cũng bị trường hợp như Thiên Ngoại Tam Tôn Giả thì phải làm sao? Nghĩ tới đó chàng tự nói:

– Số mạng của ta nơi trời! Số phải chết muốn trốn tránh cũng không được, như vậy thì ta còn sợ cái quái gì.

Nói đoạn, chàng nghiến răng, hai chân nhún mạnh một cái, người phi ngang ra phía trước mặt, khi sắp tới cửa động giơ thẳng tay chân ra, dỡ thế Thương Ưng Tam Toàn (chim ưng xám lượn ba vòng) trong Thất Cầm Thân Pháp ra, lượn luôn ba vòng, khẽ hạ chân xuống trước cửa động, đưa mắt nhìn vào bên trong, quả đúng như lời nói của Kim Nguyệt Tôn Giả, bên trong động tối đen không trông thấy gì, vách động đá mọc lởm chởm sắc hơn khí giới, lối đi rất hẹp, chỉ vừa đủ một người đi lọt thôi.

Thấy rõ cảnh kinh khủng như vậy, Dư Vân có vẻ kinh hãi, vì chàng nhận thấy chật hẹp như vậy, dù võ công có tái thế đi chăng nữa, nếu bị ám toán cũng không sao đỡ được, nhưng chàng nghĩ:

– Ta đã sang tới đây rồi, không còn coi cái chết vào đâu cả, tất phải do dự làm gì?

Nghĩ đoạn, chàng thủng thẳng đi vào. Ngờ đâu chưa đi được một trượng, đã nghe thấy bên trong có giọng nói khàn khàn vọng ra. Bảo Đàm thiền sư đã lên tiếng nói:

– Xin đàn việt (nhà sư xưng một cách lễ phép với người tục) hãy ngừng bước. Lão tăng muốn được biết lai ý trước đã.

Giọng nói đó có sức mạnh vô hình, làm đầu óc Dư Vân váng nhức như sắp bị nổ vở vậy, chàng liền ngừng bước tức thì, dùng nội công giương mắt lên nhìn kỹ, thấy phía trước mặt, cách chỗ chàng đứng chừng vài ba mươi trượng, hình như có một ông sư già đang ngồi tại đó.

Chàng kinh hãi nghĩ thầm:

– Lão tăng ngồi trong bóng tối, trông thấy mọi vật ở chỗ có ánh sáng rất rõ, tại sao lúc ta vừa hạ chân xuống cửa động, đã không phát chưởng đánh ta ngã xuống hố sâu ngay, hay là chưởng lực của y chưa đủ sức đánh tới cửa động? Ừ, sao ta không lại gần chút nữa, và ra tay hạ trước?

Nghĩ đoạn, chàng xê dịch vào gần một trượng, đột nhiên thấy một sức mạnh cản trở.

Rồi Bảo Đàm thiền sư quát lớn:

– Tại sao đàn việt lại không chịu nghe theo lời bần tăng? Nếu còn tiến vào một bước nữa, bần tăng sẽ hạ thủ không lưu tình đâu!

Dư Vân mỉm cười đáp:

– Thiền Sư sao chóng quên thế? Ba tháng trước, có một người họ Mạnh đệ tử Cái Bang (bang phái bọn ăn xin) đi qua nơi đây. Thiền Sư đã đính ước gì với y, chẳng hay Thiền Sư đã quên rồi hay sao?

Chỉ thấy Bảo Đàm thiền sư ha hả cả cười và nói:

– Phải, quả thật có việc ấy, nhưng bây giờ bần tăng khỏi cần tới nữa.

Dư Vân cả giận đáp:

– Thiền Sư là người xuất gia, sao lại coi thường lời hứa đến thế? Tại hạ đây là do Mạnh Bang đầu mời tới đó. Thiền sư đã nói, ai vào được trong động này, người đó sẽ được coi là kẻ hữu duyên…

Chàng chưa nói dứt lời, thì Bảo Đàm thiền sư bỗng hí hí cười như tiếng con cú kêu vậy, khiến ai nghe thấy cũng phải sờn lòng. Một lát sau, Bảo Đàm thiền sư lại nói:

– Bồ đề trường tự tại, Phật độ hữu duyên nhân. Đàn việt nói rất đúng, nhưng kẻ có duyên phận đã chết dưới vực sâu và vĩnh viễn thăng lên cực lạc rồi.

Thấy Bảo Đàm thiền sư nói như vậy, Dư Vân mới hay y là một ma đầu thật lợi hại, nếu để cho y khôi phục lại được công lực, không biết bao nhiêu nhân vật trong võ lâm sẽ bị tai kiếp từ y ngay.

Chàng không trả lời nữa, dở ngay thế Âm Cực Dương Sinh thế thứ mười ba của Di Lặc Thần Công ra, nhờ vậy mới phá được trở lực của Bảo Đàm thiền sư, thân hình của chàng lại tiến vào thêm hai trượng nữa. Đột nhiên lại có một luồng sức mạnh cản trở sức mạnh của Dư Vân, Bảo Đàm thiền sư bỗng kêu “ủa” một tiếng rồi nói:

– Thật không ngờ, chưởng lực của ngươi còn mạnh và lợi hại hơn mấy tên nghiệt đồ của bần tăng nhiều! Nếu không tiêu diệt ngươi đi, thì sau này bần tăng làm sao yên được? Hà, hà…

Dư Vân cảm thấy trở lực đột nhiên mạnh hơn trước nhiều, hai chân của chàng có vẻ đứng không vững nữa, tay trái vội phát ra thế Lục Hợp Hóa Nhất Thức thế thứ mười bốn của Di Lạc Thần Công ra, nghĩa là hai tay chàng đã đưa hết hai pho thần công lợi hại nhất của chàng ra, liền nghe thấy Bảo Đàm thiền sư kêu “hự” một tiếng, và thấy trở lực nhẹ hẳn đi liền. Chàng hớn hở cả mừng, song chưởng liên tiếp đánh ra, thân hình cứ tiến lên dần.

Bảo Đàm thiền sư không ngờ Dư Vân lại có chưởng lực mạnh đến thế, hở một cái là đã bị Dư Vân xông đến trước mặt, chỉ còn cách năm trượng nữa là tới chỗ mình ngồi rồi.

Lão hòa thượng tưởng diệt được Thiên Ngoại Tam Tôn Giả, nên mới yên trí không cần đề phòng như trước nữa. Nhất tâm nhất trí vào việc vận khí huyết dồn xuống hai đùi, trong giây phút quan trọng nhất thì đột nhiên thấy Dư Vân vào tới cửa động, nhưng lão tăng tin rằng công lực của Dư Vân kém Thiên Ngoại Tam Tôn Giả xa, chỉ cần đánh một chưởng là chàng bị bắn ra ngoài cửa động ngay, vì vậy cho nên lão chỉ lo vận nội công, tiếp tục vận khí xuống chân, tay trái chỉ dùng ba thành Bồ Đề Chưởng mà cản lại thân hình của Dư Vân.

Quả nhiên, Dư Vân bị chưởng lực đó ngăn cản lại nên không thể tiến lên được nữa. Bảo Đàm thiền sư đang hớn hở mừng thầm, thì Dư Vân bỗng lập tức phản công lại, không ngờ Dư Vân đẩy một chưởng tới, khiến cho thân hình của Bảo Đàm thiền sư cũng phải rung chuyển, nên kinh hãi vô cùng.

Bảo Đàm thiền sư liền tăng lên hai thành sức lực nữa vào bàn tay trái và vận hơi

xuống hai chân, khi thấy khí huyết đã thông tới đầu gối rồi, chỉ còn nửa canh giờ nữa là thành công, trong lòng hớn hở mừng thầm, nên tâm thần không tập chung mới bị chưởng lực Hợp Hóa Nhất của Dư Vân phá tan mất Bồ Đề chưởng lực của mình. Liền khi đó Dư Vân tiến tới gần, chỉ còn cách năm trượng nữa là đến chỗ ngồi của Bảo Đàm thiền sư rồi. Bảo Đàm thiền sư kinh hãi hồn siêu phách lạc, không để ý đến việc vận khí dẫn huyết đạo xuống hai chân nữa, vội giơ song chưởng lên, lấy hết sức bình sinh ra tấn công lại. Dư Vân thấy ngực mình bị lõm vào, chàng biết ngay Bồ Đề chưởng lực của đối phương lợi hại vô cùng, chàng liền nghĩ thầm:

– Nếu ta để cho lão tăng giở hết công lực ra thì ta sẽ bị đánh chết tức thì!

Nghĩ đoạn, chàng liền giở hết thần công của mình ra, tay phải nhằm yếu huyệt trên vai của đối phương mà điểm luôn. Tấn công một cách táo bạo như thế này, nếu không phải là một trận đấu chí tử, thì không ai dám sử dụng công lực ra như vậy.

Hai người phát động công lực đều nhanh cả, hai ngón tay phải của Dư Vân vừa đụng tới vai trái của Bảo Đàm, thì đồng thời Bồ Đề chưởng lực của Bảo Đàm thiền sư cũng vừa đụng tới thân hình của Dư Vân. Chỉ nghe thấy “bùng” một tiếng, thân hình của Dư Vân bị hất bắn ra xa hai trượng, thần công hộ thân của chàng bị tiêu tan hết, nên chàng bị va vào trong vách đá khắp mình mẩy đều đầy những vết thương, máu nóng sôi lên tối tăm cả mặt mũi, ngồi tựa vào vách đá choáng váng như người say rượu.

Bảo Đàm thiền sư thấy một chưởng đánh ngã được Dư Vân, định bồi thêm một chưởng nữa. Nhưng lúc này không vận hơi thì sẽ không sao. Khi lão ta vừa mới lấy hơi một cái, đã thấy chân khí trong thân thể chạy loạn xạ, khắp mình mẩy đau nhức và tê buồn như có con gì bò trong thân thể vậy.

Lão tăng cũng tự biết không còn hy vọng sống sót nữa, uổng công tu luyện năm năm, chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, hơn nữa lại sắp sữa khôi phục lại được công lực, thì bỗng dưng có tên thư sinh này lẻn vào đánh phá khiến cho bao nhiêu công tu luyện của mình bị biến thành công dã tràng xe cát, Bảo Đàm liền thở dài một tiếng, hai mắt trợn tròn xoe, miệng lẩm bẩm nói:

– Hỡi người thanh niên kia, ngươi ở đâu mà học được điểm pháp tài ba như vậy? Bần tăng biết rất rõ các môn phái ở Trung Thổ, nhưng chưa hề được nghe ai nói qua có một môn thủ pháp đặc biệt như thế này. Chẳng hay người thiếu niên kia, có thể cho bần tăng hay được không?

Nói tới đây, Bảo Đàm thiền sư liền gượng cười một tiếng rồi nói tiếp:

– Bần tăng bình sinh chưa hề chịu phục ai cả, nhưng bây giờ trước khi chết phải nhìn nhận và phục bạn rồi, còn về phần bần tăng tại sao lại chạy tới Trung Thổ để tỵ nạn thì điều này không ai hay biết được. Còn bạn bị một chưởng của bần tăng cũng không thể nào sống được đâu, nhưng chỉ tiếc cho ba trang Bồ Đề Bối Diệp Chân Kinh mà bần tăng đã vô tình lượm được, bây giờ nó cũng sẽ theo bộ xương tàn này mà tàn theo. Nhưng nghĩ lại cũng may, ngay chỗ chôn xương của bần tăng lại có một người bạn trẻ nằm bên cạnh!

Nói đoạn, Bảo Đàm thiền sư cả cười một hồi, nghe rất thê thảm và rùng rợn.

Dù sao công lực của Dư Vân cũng cao thâm hơn, nên chàng chỉ bị hoa mắt, nhức đầu một hồi thôi. Sau đó vận hơi một cái thì thấy tinh thần khỏe trở lại, chỉ có vết thương ở ngực và ở bụng còn đau. Thế mới hay là vừa rồi nhờ nuốt quả Thiên Niên Hà Thủ Ô, mới không bị thương nặng như mình tưởng.

Đang định bò dậy bỗng nghe thấy Bảo Đàm thiền sư nói như thế liền sực nghĩ ra một kế. Chàng giả bộ như bị thương rất nặng, khủy tay phải dựa vào vách đá, đờm ở cổ họng cứ khò khè như rất khó thở, nhưng thật ra chàng đang ngấm ngầm điều chỉnh lại nguyên khí, rồi đưa mắt nhìn sang bên lão tăng.

Lúc này chàng mới trông thấy rõ Bảo Đàm thiền sư. Người bé nhỏ khô khan ngồi trên tảng đá cao nữa thước, da mặt nhăn như da gà, mình mặc áo bào hòa thượng đã bị rách rất nhiều chỗ. Duy chỉ còn đôi mắt xanh vẫn lóng lánh.

Lúc ấy Dư Vân nghĩ tới câu nói vừa rồi của Bảo Đàm thiền sư, thì biết ý định của lão phiên tăng là hủy diệt ba trang Bối Diệp Chân Kinh đó đi, chàng giật mình lo ngại. Nhưng lại thấy lão tăng nói là mình sắp chết đến nơi, chàng lại cười thầm liền giả bộ như cố gắng lắm mới lên tiếng được:

– Lão Thiền Sư đoán đúng lắm, môn điểm huyệt của tại hạ đây là học lóm của một dị nhân ở hải ngoại. Vậy lão Thiền Sư thấy thủ pháp như vậy có tuyệt không?

Người sắp chết đến nơi không còn tham vọng gì cả, lòng tranh hùng và hiếu thắng cũng bị tiêu diệt nốt.

Bảo Đàm thiền sư nghe thấy Dư Vân nói vậy vừa cười vừa đáp:

– Tuyệt, tuyệt. Nếu không tuyệt thì làm sao giết nổi bần tăng cơ chứ? À, người tuổi trẻ kia, nếm cái mùi vị chưởng lực của bần tăng thấy có thú không?

Dư Vân trả lời:

– Thú lắm, không thú thì làm sao làm bạn được với lão Thiền Sư nơi chín suối? À, lão Thiền Sư có thể cho tại hạ mượn xem ba trang Bối Diệp Chân Kinh để trước khi chết có được sáng mắt ra không?

Nói xong chàng giả vờ ngã ngửa người ra, như người đã kiệt lực lắm rồi.

Bảo Đàm thiền sư lúc này cảm thấy khắp mình mẩy tê liệt hơn trước, đầu dựa vào vách đá, cố gượng ngồi dậy. Lại nghe Dư Vân nói như thế, thở dài một tiếng rồi đáp:

– Người tuổi trẻ cầm lấy mà xem.

Nói đoạn lão tăng rút ba tờ chân kinh ở trong tay áo ra, ném về phía trước mặt Dư Vân và nói tiếp:

– Lão tăng nếu không vì ba trang Bối Diệp Chân Kinh này thì khi nào bị ba đứa nghiệt súc ám hại và ngày hôm nay cũng không bị chết dưới tay của bạn. Theo chỗ nhận xét của bần tăng thì ba trang Bối Diệp Chân Kinh này là vật rất xui, thà hủy nó đi sớm giờ phút nào là tránh họa sớm chừng ấy. Bạn xem xong, ném trả lại cho bần tăng, để bần tăng dùng một chút tàn lực này mà tiêu hủy nó đi, để nó khỏi phải lọt vào tay những kẻ tà ác thì di độc vô cùng.

Giọng nói của Bảo Đàm thiền sư cứ yếu dần đi.

Ba trang Bối Diệp Chân Kinh rơi xuống trước mặt Dư Vân cách xa năm thước. Dư Vân cố hết sức giơ tay phải ra lấy, chàng thở hổn hển giả bộ như tốn hơi sức lắm, mãi mới cầm được ba tờ chân kinh đó lên. Chàng thấy ba tờ chân kinh này bằng da dê rất mỏng và rất nhẹ, trên viết toàn bằng những chữ Phạn văn (lối chữ Tây Tạng hồi xưa), rất nhỏ và rất tường tận, liền giả bộ nói rằng:

– Lão Thiền Sư, những chữ này viết nhỏ lắm, tại hạ không xem được.

Bảo Đàm thiền sư khẽ cười và nói:

– Trong kinh văn đều viết bằng chữ nhỏ, vả lại thần mắt của bạn đã tản dần thì làm sao mà xem cho được.

Lời nói của hai người đều có hơi, mà không có sức vậy.

Dư Vân cố hết sức bò ra cửa động, Bảo Đàm thiền sư thấy vậy liền khẽ quát hỏi:

– Bạn làm gì thế? Hãy mau đem quyển chân kinh trả lại đây cho bần tăng!

Dư Vân vẫn tiếp tục bò, miệng thì nói:

– Tại hạ phải cần ra chỗ có ánh sáng mới đọc được chớ, bằng không tại hạ chết cũng không cam tâm.

Nói đoạn chàng đã bò ra xa được hai ba trượng rồi. Bỗng Bảo Đàm thiền sư biến sắc mặt, cố sức quát lớn một tiếng:

– Mi chạy…

Lão phiên tăng vừa nói, song chưởng đã đẩy mạnh ra phía trước. Thì ra Dư Vân đã bò ra được ba trượng, liền dừng lại để thử vận chân khí xem sao, chàng chỉ thấy nơi ngực hơi đau một tí thôi chớ không có phương hại gì cả, liền nghĩ thầm:

– Ta hãy cố sức lẻn ra tới cửa động, thì sẽ không còn gì lo phải nữa! Y là người sắp chết, chắc chưởng lực của y không thể đánh tới cửa động đâu!

Vừa nghĩ xong, chàng liền ngồi dậy định nhảy xổ ra cửa động, bỗng thấy ở phía sau có một luồng kình khí mạnh vô cùng đẩy tới, khiến cho thân hình của chàng phải loạng choạng mấy cái và không còn cách nào kềm giữ được thăng bằng, chàng la lớn một tiếng rồi cả thân người tựa như một chiếc diều bị đứt dây, bắn tung ra ngoài vực thẳm và rơi xuống.

Dư Vân cảm thấy mình không còn tự chủ được nữa, thân hình cứ bị rơi thật nhanh xuống, dù có võ công tuyệt kỹ cũng vô dụng, chỉ nghe bên tai có tiếng gió “vù vù”, liền nghĩ thầm:

– Thế là hết, không ngờ ta Tạ Vân Nhạc, lại bị kết liễu cuộc đời tại nơi đây!

Tay phải chàng vẫn còn cầm ba tờ chân kinh, mắt nhắm nghiền lại chờ chết.

Bỗng chàng nghe bên tai có một luồng cuồng phong thổi tới, khiến cho thân hình của chàng bị bay tréo sang một bên.

Quả thật là sinh cơ nhất thời, muôn thuở có một, chàng mừng rỡ vô cùng, vội mượn sức cuồng phong đó, hai chân đạp mạnh mấy cái, nhờ vậy thân hình của chàng vọt tung lên cao được ba bốn trượng, liền giương thẳng hai cánh tay tựa như con chim ưng là là lượn xuống.

Chàng trông thấy chỉ còn hai ba trượng nữa là đã xuống tới đáy sơn cốc, bỗng thấy vết thương ở trên ngực bị đau như kim châm, cố hết sức chịu đựng, lượn thêm mấy vòng nữa thì xuống tới mặt đất, vừa hoàn hồn xong, chàng cảm thấy khắp người không còn một chút hơi sức nào nữa cả, và đầu óc lại choáng váng hai mắt lòa hẳn, không trông thấy gì nữa, y như bị rơi vào trong địa ngục vậy.

Chàng biết đó là hiện tượng hư thoát, nếu không chữa trị thì hồn sẽ lìa thể xác ngay.

Chàng vội đưa ba tờ chân kinh sang tay trái, tay phải thọc vào túi lấy nửa khúc Thiên Niên Hà Thủ Ô ra bỏ luôn vào mồm nhai ngấu nghiến.

Chỉ trong giây lát đã cảm thấy hơi ấm từ đơn điền bốc lên, và trong chớp mắt hơi ấm đã chạy khắp thân thể, vết thương khỏi đau tức thì, chàng liền nghĩ thầm rằng:

– Cái gì cũng có duyên số cả. Thoạt nhiên ta định tặng cho những người bị thương cây Thiên Niên Hà Thủ Ô này, không ngờ nó đã cứu ta trong hai lần bị thương nặng, như vậy số phần trời đã định cho, con người không thể cưỡng cầu được!

Nghĩ đoạn, chàng lại lấy lọ ngọc, đổ ra ba bốn viên Trường Xuân Đơn, cho vào mồm uống luôn, nhắm mắt hành công, thế là trong nơi băng tuyết lan man mà chàng nhập định lúc nào không hay.

Một canh giờ sau, chàng mở mắt thở dài, đứng dậy rũ những bụi tuyết dính ở trên áo xuống, ngửng đầu lên nhìn thấy vực thẳm đó cao chót vót hàng nghìn trượng, cửa động mà chàng ở trong đó bị bắn tung ra chỉ nhỏ bằng hạt đậu đen thôi, chợt nghĩ đến tấn kịch kinh hiểm vừa rồi cũng phải sờn lòng kinh hãi. Chàng ngửng đầu nhìn lên trên một lúc, rồi nghĩ thầm:

– Không ngờ chưởng lực của con lừa đầu hói Bảo Đàm lợi hại đến thế, còn mạnh hơn cả hai thức mười ba, mười bốn Di Lạc Thần Công của mình… Không biết lão quỷ đó giờ đây đã chết chưa?

Nghĩ đoạn chàng bỗng cảm thấy đắc chí vô cùng, lại nghĩ đến màn kịch vừa rồi, mình đã dùng tay phải sử dụng một tuyệt chiêu, chặt gân, cắt mạch trong Hiên Viên Thập Bát Giải bóp đứt được ba cái mạch chính của y. Nghĩ đến đây chàng lại ha hả cả cười.

Chàng sực nghĩ đến Thiên Ngoại Tam Tôn Giả, liền quay mình lại nhìn xung quanh, tìm kiếm mãi không thấy xác của ba tên phiên tăng đâu cả.

Giật mình kinh hãi nghĩ thầm:

– Lúc mình ngã xuống, may nhờ được cơn gió lốc nên mới khỏi tan xương nát thịt, ba tên phiên tăng nọ chắc cũng gặp trường hợp như ta chắc? Tại sao ta lại đi lo cho người ta nhỉ? Bây giờ không biết Cố Yên Văn cô nương ra sao? Có lẽ nàng đang đợi chờ ta và rất nóng lòng sốt ruột lắm thì phải?

Nghĩ đoạn chàng giấu kỹ ba trang Bối Diệp Chân Kinh, tìm phương hướng rồi đi thẳng về phía nam.

Trời rét, đất giá, chàng đi qua các hương thôn thì thấy nhà nào nhà nấy đóng cửa then cài như bưng, nhưng tới làng nào chàng cũng gõ cửa hỏi thăm đường đi huyện Linh Thạch. Có rất nhiều người thấy chàng quần áo tả tơi, mặt mũi đầy thương tích, đều nhìn chàng với một ánh mắt kinh ngạc. Chàng tự ngắm mình một hồi cũng không nhịn được cười, chàng lắc đầu thở dài rồi đi thẳng.

Khi chàng đi tới nhà Dương lão trượng ở Hàng Trang, trời đã điểm canh hai và cả nhà Dương lão trượng đang ngủ say, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, Dương lão trượng đoán là Dư Vân rồi, vội dậy mở cửa liền lên tiếng hỏi:

– Có phải Dư tiên sinh đó không?

Dư Vân thấy trời giá lạnh và đêm khuya thế này, quấy nhiễu chủ nhân phải chui trong chăn ấm ra, trong lòng cũng thấy làm không yên, vội trả lời rằng:

– Chính tại hạ đây. Dương lão trượng làm ơn mở cửa cho.

Dương lão trượng vừa mở cửa và đáp:

– Có gì đâu mà Dư tiên sinh lại áy náy như vậy.

Dương lão trượng tay cầm nến đỏ, dưới ánh sáng lờ mờ, trông thấy Dư Vân rách rưới tả tơi như vậy, cả kinh hỏi:

– Dư tiên sinh làm sao thế?

Dư Vân mặt đỏ bừng ngượng nghịu đáp:

– Tại hạ không may trượt chân ngã xuống khe núi, may mà không chết, đã nhờ ơn trời lắm rồi.

Dương lão trượng kinh ngạc thở dài và nói:

– Ồ thật may mắn quá! Để lão gọi con dâu dậy, đun nước để tiên sinh tắm rửa nhé?

Dư Vân vội từ chối đáp:

– Xin lão trượng chớ có làm phiền đến thiếu phu nhân, tại hạ phải lên đường ngay tức thì.

Dương lão trượng nói:

– Sao Dư tiên sinh lại khách sáo thế? Trời rét mướt như thế này, đi đêm sao đặng, hãy nghỉ ngơi, sáng mai đi có được không?

Dương lão trượng nhất định không cho Dư Vân đi. Cả nhà già trẻ, lớn bé đều thức dậy, kẻ đun nước, người làm cơm, nhộn nhịp vô cùng.

Thấy Dư Vân tắm rửa và cơm nước xong, Dương lão trượng liền đưa chàng vào trong phòng khách nghỉ ngơi.

Lúc này Dư Vân mới thảnh thơi, liền khêu ngọn đèn lên, lấy ba trang Bồ Đề Bối Diệp Chân Kinh ra, vì muốn có cuốn chân kinh này mà chàng suýt bị mất mạng. Dưới ánh sáng đèn chàng đọc qua một hồi chữ Phạn trong chân kinh đó, liền nghĩ thầm:

– Cũng may hồi nhỏ Minh Lương đại sư có dạy mình học Phạn văn, chớ không dù có lấy được cuốn chân kinh này cũng vô ích thôi!

Chàng đọc một hơi hết ba tờ chân kinh đó, mới hay chân kinh này đều là những bài học dạy người tu luyện nội công ngoại công cùng một lúc của Phật môn, và còn khiến cho người ta tăng thêm tuổi thọ. Chân kinh này chuyên luyện chữ Tỉnh, nghĩa là tu chân khí và huyệt điểm, lúc phun ra chân khí đó mạnh như sấm sét rung chuyển cả núi non.

Dùng vào bên trong có thể cứu thương quy nguyên bất cứ bị thương tích gì, quý hồ những dây huyết mạch chưa bị đứt, chỉ trong một thời gian rất ngắn là có thể phục nguyên ngay. Thảo nào Thiên Ngoại Tam Tôn Giả thí mạng ngõ hầu mong đoạt cho được.

Nếu cứ theo kinh này mà luyện tập luôn, thì có thể cải lão hoàn đồng, trường xuân trẻ đẹp. Dùng vào song chưởng để đối địch thì sức lực còn mạnh hơn Di Lạc Thần Công nhiều, nhưng khuyết điểm của nó là chỉ có thể ngồi hay đứng một chỗ mà phóng chưởng lực ra thôi, chớ không biến hóa vô cùng như Di Lạc Thần Công được, động hay tỉnh là tùy ở mình muốn.

Ở đời, việc gì cũng vậy, có lợi tất có hại, đó là lý thuyết thiên cổ bất di dịch. Dư Vân là một người sinh ra rất thông minh, ngồi trên giường theo khẩu khuyết của Bồ Đề Bối Diệp Chân Kinh mà luyện tập. Trong kinh văn có nhiều chỗ huyền ảo vô cùng, chàng đều hiểu biết hết.

Chờ đến khi chân khí của chàng vận thông khắp mười hai tầng rồi, liền tự thấy công lực của bản thân tăng tiến rất nhiều.

Lúc ấy, ngoài cửa sổ đã có ánh sáng mặt trời ló vào, chàng vội xuống giường mở cửa đã thấy cả nhà của Dương lão trượng nhộn nhịp lo sửa soạn thức ăn sáng rồi.

Dương lão trượng thấy chàng đã dậy, vội bảo con cháu lấy nước rửa mặt và đồ điểm tâm ra cho chàng ăn. Dư Vân trong lòng càng không được yên.

Mới tới giờ Thân, Dư Vân đã vội từ biệt Dương lão trượng lên đường tức thì.

Mặc dù mưa tuyết xuống rất mau, gió lạnh buốt xương, chàng vẫn cắm đầu thúc ngựa phóng thật nhanh. Sau khi qua khỏi huyện Linh Thạch, phía trước là một con đường hoang vu, chàng vừa phóng ngựa, vừa nghĩ thầm rằng:

– Nhân lúc đường sá vắng vẻ này, ta vào trong rừng kia để thử chưởng lực Bồ Đề xem, liệu có oai lực kinh người thật không?

Nghĩ đoạn, chàng liền thúc ngựa phi vào rừng tức thì. Vào tới trong rừng, chàng bèn xuống ngựa, kiếm một nơi mà mưa tuyết và gió không thể thổi tới, liền ngồi xếp bằng tròn, tụ chân khí vào hai gang bàn tay, bỗng phóng mạnh ra một cái, chỉ nghe thấy động ào ào như tiếng sét dội tới vậy, một phần tư cây cối của cánh rừng đó đều ngã gãy hết tức thì.

Chàng đếm nhẩm số cây bị chưởng lực đánh ngã, có hơn tới bảy, tám trăm gốc. Đó là chàng chỉ dùng tám thành chưởng lực thôi, chàng lại vận dụng thập tam, thập tứ thức Di Lạc Thần Công ra đánh những số cây còn lại, nhưng sau khi đánh xong chàng đếm lại số cây đã gẫy, chỉ được có ngót bốn trăm gốc thôi. Lúc này chàng mới hay Bồ Đề Chưởng mạnh gấp đôi Di Lạc Thần Công.

Và chàng cảm thấy Di Lạc Thần Công của mình cũng tinh tiến hơn trước nhiều, mới hay sau khi luyện tập Bồ Đề Thần Công, công lực của mình đã mạnh hơn trước nhiều, chàng lại nghĩ ra một thế đánh, vận Bồ Đề Thần Công vào song chưởng, rồi chia làm ba bốn lần phóng ra để đối phó với đông người thì thật là thích hợp. Chàng hớn hở vô cùng, vội phi thân lên mình ngựa chạy thẳng về phía Thái Nguyên.

Chàng tới Tần Từ, liền đi vào trong vườn ở phía sau đã thấy hình bóng Cố Yên Văn đang luyện Cửu Cung Chính Phản Âm Dương Bộ Pháp ở trên bãi tuyết, chỉ trong nháy mắt đã thiên biến vạn hóa, đi lại như bay.

Chàng không ngờ chỉ có luyện tập trong hai ngày mà nàng đã lộ ra bao nhiêu biến hóa tinh kỳ rồi, nên chàng hớn hở vô cùng.

Cố cô nương thấy hình bóng của Dư Vân, liền tựa như con chim, bay ngay vào lòng, miệng thì kêu luôn:

– Vân đại ca! Vân đại ca!

Dư Vân ôm nàng vào lòng hôn hít một hồi rồi mỉm cười nói:

– Yên Văn muội, chúng ta hãy vào trong phòng đã, rồi cùng nhau trò chuyện sau.

Dư Vân ngồi trên giường kể lại chuyện trên Tửu Âu Phong cho Cố cô nương nghe, chàng thấy nàng nghe tới những chỗ kinh hiểm thì thất thanh la lớn, như vậy cũng đủ thấy nàng rất quan tâm tới mình. Dư Vân kể xong, thở dài một tiếng rồi nói:

– Văn muội, chúng ta hãy vào trong Thái Nguyên thành chơi đi!

Cố Yên Văn vừa mỉm cười vừa nói:

– Muội biết đại ca muốn đi thám thính xem Thanh Phong Bang có động tịnh gì không, phải không?

Dư Vân mỉm cười gật đầu. Thế là hai người hai ngựa sát cánh nhau ra đi.

Dư Vân và Cố Yên Văn, hai người đi vào cửa nam thành Thái Nguyên, vừa đi vừa trò chuyện với nhau rất là vui vẻ. Bỗng nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa thật nhộn nhịp, hình như đang có mười mấy người đang cưỡi ngựa phóng tới. Hai người vẫn ung dung đi, chớ không thèm quay đầu ngó lại.

Bỗng nhiên mười mấy người đó vượt qua mặt Dư Vân và Cố Yên Văn được chừng vài trượng, bỗng ngừng cương và cùng quay đầu lại nhìn bọn Dư Vân, trong đó có một thanh niên đại hán lớn tiếng nói:

– Ủa, sao lại có đứa con gái xấu xí đến thế? Hà, hà, hà…

Vì Cố Yên Văn đeo mặt nạ, nên tên nọ mới chê như vậy, nhưng nàng vẫn tức giận vì tên nọ đã vô lễ với nàng như vậy, liền thúc ngựa tiến lên. Dư Vân thấy vậy, vội ngăn nàng lại và khẽ nói:

– Văn muội, để đại ca đối phó cho!

Nói xong, chàng liền thúc ngựa lướt tới, cười nhạt một tiếng rồi khẽ quát nói:

– Chỗ đông đúc người qua lại như thế này mà ngươi lại chòng ghẹo một người đàn bà như thế, không sợ vương pháp hay sao?

Người thiếu niên trẻ tuổi ha hả cười, rồi đưa mắt nhìn những người cùng đi với y và nói:

– Các người xem, anh đồ hủ kia chắc là đã ăn gan rồng tim báo, nên mới dám vô lễ với mỗ Hình Toàn như vậy!

Nói đoạn, y quay lại nhìn Dư Vân và nói tiếp:

– Tên đồ hủ kia! Hình đại gia ta đây rất thích phê bình đàn bà như vậy, vương pháp không làm gì được mỗ thì ngươi đã làm gì được mỗ nào?

Tên nọ chưa nói dứt lời, đã nghe thấy “bốp” một cái, trên mặt y đã hằn lên một vết roi đỏ bầm, thân hình y loạng choạng hai cái rồi ngã xuống đất.

Thì ra Dư Vân thấy tên nọ ngông cuồng như vậy, chàng cả giận phi roi đánh luôn vào mặt y.

Mười mấy tên đại hán cưỡi trên ngựa thấy đồng bọn ngã xuống đất, cả bọn đều quát lớn quay lại định xông vào đánh Dư Vân, nhưng người tuổi trẻ sau khi ngã xuống đất đã đứng dậy được, một tay ôm má trái giận dữ quát to:

– Được, tên đồ hủ kia ngươi dám đánh ta…

Dư Vân vừa cười vừa đáp:

– Không dám, tiểu sinh cứ thích ở trước mặt ngươi mà đánh ngươi thì đã sao nào?

Hình Toàn nghe thấy chàng nói như vậy thì tức giận vô cùng. Y giương mười ngón tay ra định kéo chàng ngã xuống dưới ngựa. Dư Vân thấy vậy, mỉm cười, tay phải khẽ phẩy một cái tức thì ngọn roi bảy thước trong tay chàng bỗng quấn chặt vào người Hình Toàn, và chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, thân hình của tên đó đã bị bắn rơi ra ngoài mười bảy trượng, nằm ngã trên vũng tuyết.

Những tên đồng bọn của Hình Toàn thấy tài phi roi của Dư Vân thảy đều kinh hoảng vô cùng, tên nào tên nấy đều sợ hãi đứng yên một chỗ, một lát sau mới có một tên trạc tuổi trung niên, mặt tròn trĩnh lên tiếng nói:

– Tài ba của ngài phi phàm thật, nhưng Thanh Phong Bang của chúng tôi cũng không vừa đâu. Việc vừa xảy ra như vậy coi như là ngài đã kết thù kết oán với chúng tôi rồi, ngài cứ chờ đợi xem.

Dư Vân thấy bọn chúng xưng là Thanh Phong Bang lại càng tức giận hơn, liền giơ roi lên đánh luôn ba bốn lượt nữa, mười mấy tên bang chúng của Thanh Long Bang đang ngồi trên lưng ngựa bị đánh trúng kêu la ỏm tỏi và ngã xuống ngựa hết. Dư Vân nhún mình một cái đã từ trên ngựa nhảy xuống trước mặt người mặt tròn rồi.

Tên mặt tròn bị Dư Vân quất roi ngã vào đống tuyết, y đang định đứng dậy đã thấy Dư Vân ở trước mặt, y liền dơ song chưởng lên định đánh, Dư Vân quát lớn một tiếng nói:

– Mi muốn chết phải không?

Chàng vừa nói vừa giơ bàn tay phải chặt xuống một cái, chỉ nghe “lắc cắc” hai tiếng, hai tay của tên mặt tròn đó đã bị gãy như bị đao kiếm chặt vậy, máu tuôn ra như suối và chết giấc tức thì.

Dư Vân chỉ các dư đảng khác lớn tiếng quát mắng rằng:

– Thanh Long Bang của các ngươi là cái quái gì mà hoành hành ngông cuồng vô pháp như vậy, ta để tánh mạng của các ngươi lại để về báo cho Bang chủ các ngươi biết là phải tu chỉnh lại hành vi, đừng hoành hành như trước nữa, các ngươi có giỏi hơn bảy đạo sĩ của núi Ngũ Đài không? Nếu các ngươi không phục thì cứ việc đến kiếm ta. Ta họ Dư, các ngươi cứ hỏi Bang chủ một lời thì sẽ biết ta là ai.

Bọn Thanh Long Bang nghe chàng nói như vậy đều sợ hãi, vội đỡ tên mặt tròn dậy rồi nhảy lên ngựa ra roi chạy thẳng. Vì cái tin Dư Vân một roi đánh lui bảy đạo sĩ Ngũ Đài đã truyền khắp võ lâm, nên các nhân vật lục lâm ai nấy chỉ sợ gặp phải Dư Vân thôi.

Thanh Long Bang hay tin đó, đã truyền lịnh cho các thủ hạ biết, phàm gặp Dư Vân cấm không cho ra tay và lập tức phi báo cho Tổng Đàn.

Không ngờ ngày hôm nay vì mấy lời chế khạo của Hình Toàn tới Cố Yên Văn mà va chạm tới sát tinh, nên tên nào tên nấy đều ôm đầu mà chạy. Chỉ buồn cười cho tên Hình Toàn lốc ngốc bò dậy nghe người đánh mình là sát tinh, y sợ quá bỏ cả ngựa cắm đầu ù té chạy liền.

Cố Yên Văn ở trên ngựa khúc khích cười, Dư Vân thấy nàng cười như vậy cũng không nhịn cười được, chàng khẽ nói rằng:

– Vì vừa xảy ra việc này, chúng ta không thể đi thành Thái Nguyên du ngoạn được nữa, hãy quay trở về Tấn Từ cho đến hôm nay sẽ hay.

Cố Yên Văn chỉ mong được gần Dư Vân là mãn nguyện lắm rồi, chứ không cần đi hay không đi, vì thế liền gật đầu quay ngựa phóng trở về. Vừa đi Dư Vân vừa ngẫm nghĩ tự nói:

– Lạ thực, lạ thực…

Cố Yên Văn thấy chàng lẩm bẩm như vậy, ngơ ngác giây lát rồi hỏi:

– Vân đại ca có việc gì mà anh kinh ngạc như vậy?

– Đại ca đang nghĩ là đại ca đã gây án mạng nhà Lý Thị Lang rồi giá họa cho Thanh Long Bang, lẽ ra quan phủ địa phương đã cho người tập nã thủ hạ của Thanh Long Bang rồi chứ, tại sao bây giờ chúng vẫn tự do hoành hành như vậy? Muội nghĩ coi có kỳ lạ không?

Cố Yên Văn khúc khích cười và đáp:

– Vân đại ca sao mà ngây thơ thế? Thế lực của Thanh Long Bang rất lớn và xưa nay thường liên kết với quan phủ địa phương, vì vậy dù đại ca có vu oan giá họa cho chúng, thì quan phủ địa phương làm sao mà chẳng biết, nhưng đã liên kết với bọn chúng nên quan phủ có ra lịnh bắt bọn Thanh Long Bang làm gì, và chưa biết chừng Thanh Long Bang đang định bao vây bắt đại ca thì có.

Dư Vân lúc này mới tỉnh ngộ, vừa cười đáp:

– Muội thông minh thật, điểm đó mà đại ca cũng nghĩ không ra.

Cố Yên Văn vừa cười vừa nói:

– Đại ca đừng có khen muội nữa, đại ca hãy dạy muội môn tuyệt kỷ phi roi như vừa rồi đi.

Dư Vân đáp:

– Được!

Thế là hai người cùng phi ngựa trở về Tấn Từ. Khi về đến Tấn Từ thì thấy bên trong có ba người ra đón, đang ha hả cả cười, ba người đó là Cửu Chỉ Thần Cái Thương Tỷ, Càn Khôi Thủ Lôi Tiếu Thiên và thủ từ Hương Hỏa Đạo Nhân. Dư Vân cả mừng, vội chạy lại nắm tay

Thương Tỷ và Lôi Tiếu Thiên hỏi rằng:

– Đại ca, nhị ca đến từ hồi nào thế?

Lôi Tiếu Thiên không trả lời ngay, mà cứ nhìn vào mặt của Cố Yên Văn ngắm nghía một hồi rồi vừa cười vừa đáp:

– Tam đệ, chú có người vợ mới đẹp như hoa như ngọc thế này, thảo nào mà chẳng quên hai người đại ca này đây.

Sự thực Cố Yên Văn đã đeo mặt nạ rồi, làm sao Lôi Tiếu Thiên biết là đẹp hay xấu.

Nghe người ta nói mỉa mai mình, Cố Yến Văn xấu hổ vô cùng, nhưng không dám tức giận vì người đó là anh kết nghĩa của Dư Vân. Trái lại Dư Vân biết là Hương Hỏa Đạo Nhân đã kể cho hai người hay trước, chứ không làm sao Lôi Tiếu Thiên lại biết rõ như thế, nên vừa cười vừa đáp:

– Nhị ca lúc nào cũng thích nói đùa, nếu làm Cố Yên Văn tức giận mà ra tay, thì đệ sẽ để mặc nhị ca đấy.

Lôi Tiếu Thiên lắc đầu đáp:

– Điều đó ngu huynh không sợ. Trên thiên hạ có bao giờ em đâu lại đánh anh chồng bao giờ?

Nói tới đó, Lôi Tiếu Thiên quay lại nói với Cố Yên Văn rằng:

– Có phải không cô em dâu?

Cố Yên Văn ngượng quá, không dám lên tiếng trả lời, chỉ đưa mắt lườm Lôi Tiếu Thiên một cái. Cửu Chỉ Thần Cái Thương Tỷ bỗng cau mày nói:

– Có chuyện thì hãy vào bên trong nói thì hơn.

Mọi người lần lượt vào trong nhà, ai nấy vừa ngồi xuống xong thì Cửu Chỉ Thần Cái vừa cười vừa nói:

– Tam đệ, việc của Mạnh Hóa tử cần đệ giúp, đệ đã làm xong chưa?

Dư Vân đáp:

– Việc đó đã xong rồi, nhưng suýt mất mạng đó đại ca à.

Nói tới đây, chàng liền đem câu chuyện ở Tửu Âu Phong kể cho mọi người nghe và hỏi lại:

– Còn chị em họ Phó…

Thương Tỷ giơ tay ngăn cản và nói:

– Việc này tam đệ khỏi phải lo, hai chị em Phó Uyển đã về tới nhà rồi. Mạnh Trọng Kha cũng đã thừa lệnh ngu huynh ở lại Xương Bình để bảo vệ hai chị em cô ấy. Chờ chúng ta trở về y mới trở lại Sơn Tây, nhưng tam đệ, hiện giờ đệ đã gây ra rất nhiều tai họa.

Dư Vân giật mình kinh hãi hỏi:

– Tiểu đệ đã gây ra việc gì thế?

Lôi Tiếu Thiên ha hả cả cười và nói:

– Tam đệ võ công tuy giỏi thật, nhưng kinh nghiệm giang hồ còn kém lắm, mấy vụ án xảy ra trong võ lâm đều do đệ làm ra cả. Bọn ma đạo sát tinh tuy không được chính mắt trông thấy, nhưng chúng cũng đoán được là do đệ gây nên.

Đệ thử nghĩ xem, đệ giết Long Môn Ngũ Quái, Âm Môn Song Kiếm thủ pháp cũng đều như nhau cả, sau đến Tiêu Diêu Vũ Sĩ bị đệ đánh thua giận dữ bỏ chạy. Đệ lại phi roi đánh lùi Thất Đạo, lại đánh chết Ngũ Đài Chưởng môn Nguyễn Châu Tử, Ngụy Nhạn và ba người Thanh Long Bang phân đường chủ nữa. Sau đó Bát Thủ Thiên Tôn Ngao Hóa bỗng dưng chết ở trên đỉnh tháp, tất cả những việc đó, bọn chúng đều đoán biết là kiệt tác của đệ cả.

Ngu huynh với đại ca lần này vào Sơn Tây, ở dọc đường cứ thấy các thủ lĩnh của lục lâm bắc ngũ tỉnh cứ xuất hiện hành tung luôn luôn, có lẽ thành Thái Nguyên sắp có trận phong ba bão táp rất lớn cũng nên. Tam đệ… Tam đệ, cái tên Quái Thủ Thư Sinh của đệ bây giờ lừng danh khắp thiên hạ rồi.

Dư Vân nghe thấy Lôi Tiếu Thiên nói như vậy giật mình kinh hãi, vì không ngờ mình đã gây ra bấy nhiêu vụ án làm nổi tiếng như vậy.

Thương Tỷ cau mày lại, vừa cười vừa nói:

– Nhị đệ còn quên chuyện này chưa nói cho tam đệ nghe, vậy để lão ăn mày bổ túc cho tam đệ hay luôn. Đó là việc tam đệ gây nên tại nhà Lý Thị Lang thật là kém cao minh vô cùng, nên sáng ngày hôm sau Bang chủ của Thanh Long Bang thân chinh áp tải tên Phong Long tới phủ nha đầu thú và có nói rõ ràng việc đó không phải của Thanh Long Bang làm và hạn kỳ một tháng, dầu sao cũng phải bắt đệ cho được. Việc này ở kinh thành và các nơi ai ai cũng đều biết, nhà vua cũng nổi giận và có phái mười chín tên Thiết Vệ Sĩ ra truy nã đệ.

Cho nên đại ca mới bảo việc này đệ đã làm sai và đã gây ra rắc rối rất lớn trong võ lâm.

Dư Vân ngẫm nghĩ một hồi, mỉm cười rồi nói:

– Việc này chúng đã làm như vậy, tiểu đệ không sợ chút nào, nếu chúng chỉ mới phỏng đoán thôi mà đã đổ lỗi cho đệ, như vậy thì đệ sẽ phủ nhận tất cả, như vậy chúng sẽ làm gì được đệ nào? Còn nếu như chúng làm bừa thì đệ sẽ cho máu chảy đầy đồng, xác phơi khắp mọi nơi.

Cửu Chỉ Thần Cái Thương Tỷ cả cười một hồi, rồi giơ ngón tay cái lên nói:

– Tam đệ quả thật hào khí can vân, cứ phủ nhận như vậy cũng là một phương pháp hay đấy, nhưng dầu sao cũng không tránh khỏi một trận đại chiến đâu? Hiện giờ một bọn hảo thủ của Hồng Kỳ Bang cũng tới Sơn Tây này rồi. Lão ăn mày này nhân lúc ấy muốn thanh toán món nợ cũ, nhưng chỉ sợ lại gây thêm phiền phức cho Tề lão đệ thôi.

Đạo sĩ chủ trì ngôi Tấn Từ này ha hả cả cười đáp:

– Thương lão sư quá coi thường Tề Hồng rồi, họ Tề này có phải là người sợ phiền não đâu!

Càn Khôn Phủ Lôi Tiếu Thiên vừa cười vừa nói:

– Tất cả những người có mặt ở đây ai cũng không sợ khi có việc gì lôi thôi xảy ra, có phải không cô em dâu của Lôi mỗ đây?

Cố Yên Văn mới đeo đeo mặt nạ, không quen nên đã bỏ mặt nạ ra, nghe Lôi Tiếu Thiên nói, cũng nhích mép cười. Nụ cười của nàng trông thật đẹp đẽ vô cùng!

Lôi Tiếu Thiên nghĩ thầm:

– Nàng đẹp thật, thảo nào tam đệ… Tam đệ mình có số đào hoa có khác!

Cố Yên Văn cười một tiếng rồi đeo mặt nạ lên lại. Lúc ấy ngoài cửa sổ có mấy tiếng như lá rơi rụng xuống đất vậy. Nhưng mấy tay hảo thủ võ lâm này đã biết có người tới.

Xảo Thủ Côn Luân Tề Hồng biến sắc mặt, giơ tay ném luôn ba cái đinh bạc xuyên qua cửa sổ ra ngoài nhanh như điện chớp. Ngoài cửa sổ bỗng có tiếng cười rất hùng hậu và nói:

– Tề lão đạo có tiếng đãi bạn hữu như thế à? Chưa thấy mặt đã tặng ba chiếc đinh bạc rồi, thật là hẹp lượng quá đỗi!

Tề Hồng nghe thấy tiếng nói rất quen thuộc, nhưng không nhận được ra là tiếng nói của ai cả, liền giơ tay lên phóng chưởng đánh tung cửa sổ và thân hình lão đạo sĩ vọt ra theo, đồng thời quát lớn hỏi:

– Ai đó?

Bọn Dư Vân cũng nhảy theo ra. Lúc ấy trên bãi tuyết ngoài cửa sổ có bảy tám người đứng chờ ở đó, cả tên Hình Toàn vừa rồi bị Dư Vân trừng trị cũng có mặt tại đó.

Một ông già thân hình vạm vỡ, cao lớn, mũi đỏ như mũi sư tử, râu tóc bạc phơ, tay y cầm ba cái đinh bạc, hai mắt cứ ngắm nhìn Dư Vân hoài, giây lát ha hả cả cười hỏi:

– Tề lão đạo, cách biệt nhau mới hai mươi năm mà không nhận cố nhân sao?

Xảo Thủ Côn Luân Tề Hồng thấy ông già nói như vậy biết ngay người đó là ai rồi, y liền cười nhạt nói:

– Tại hạ tưởng là ai, ngờ đâu Dã Nhân sơn chủ Thái Phúc giá lâm. Thái Sơn chủ đến có phải muốn thanh toán món nợ hai mươi năm trước không?

Dã Nhân sơn chủ Thái Phúc cười nhạt nói:

– Tề lão đạo! Họ Thái này không phải là người hẹp lượng như thế đâu. Thiết nghĩ năm xưa, ngươi đã bị trúng một chưởng của họ Thái ta, giờ đây món nợ đó coi như cũng đã xong rồi, lần này ta tới đây vì tên họ Dư kia.

Nói xong, dùng tay chỉ vào Dư Vân. Trong khi Xảo Thủ Côn Luân Tề Hồng nói chuyện với Dã Nhân sơn chủ Thái Phúc thì Càn Khôn Thủ Lôi Tiếu Thiên khẽ nói với Dư Vân rằng:

– Tam đệ! Trong bọn có bốn tên buộc khăn đen trắng trên đầu là Tứ Yêu ở Miêu Cương (nơi người Mèo ở). Võ nghệ của chúng rất tinh thâm, ngoài ra lại còn thiện sử dụng Vô Ảnh Tán Hoa Trâm (kim hoa rụng không thấy hình bóng). Trong những Kim Hoa đó có trùng độc, nếu bị bắn trúng thì phiền phức lắm đấy. Lúc giao đấu với bọn chúng, đệ phải cẩn thận mới được, và chúng lại còn hung ác và dâm đãng vô cùng, các phụ nữ có chút nhan sắc ở Miêu Cương đều bị chúng hãm hiếp hết, đệ có thể trừ diệt được chúng sớm giờ phút nào hay giờ phút ấy.

Dư Vân ngắm nghía thầm Miêu Cương Tứ Yêu, thấy tên nào tên nấy gầy gò và cao, da mặt màu tía, chân đi đất, áo ngoài dài tới đầu gối, đôi ngươi xanh biếc, đứng sừng sững ở đó, trông như bốn cái xác không hồn, trông kinh khủng vô cùng.

Trong bọn người đó lại còn có hai người đàn bà nhan sắc thuộc loại hạng trung, nhưng đôi mắt trông thật là dâm đãng. Hai người đàn bà đó thấy Cố Yên Văn xấu xí, mặt mũi khó coi, cứ rỉ tai nhau thì thầm và khúc khích cười.

Cố Yên Văn trong lòng giận vô cùng, chỉ muốn nhảy tới tát cho hai người đàn bà kia hai cái tát tay, có lẽ vì xúc động quá mà nàng cứ nắm chặt tay Dư Vân mà không hay.

Dư Vân thấy một bàn tay mềm mại nắm chặt tay mình, bỗng thất tâm thần phảng phất, và chàng cũng nắm tay Cố Yên Văn thật chặt.

Cửu chỉ Thần Cái Thương Tỷ bỗng nói với Dư Vân rằng:

– Người đứng bên cạnh Thái Phúc là Thượng Đảng Quách Gia Bảo, Bảo Chủ Song Câu Thần Đạn Quách Phùng Châu, người này xưa nay còn giữ được trong sạch đã có một lần gặp ngu huynh rồi, không hiểu tại sao hôm nay lại đi với bọn kia?

Dư Vân đưa mắt liếc nhìn Song Châu Thần Đạn Quách Phùng Xuân một cái, thấy người này mặt mũi chính đáng chớ không có vẻ gì gian xảo cả, nhưng thần sắc hình như có vẻ lo âu việc gì vậy.

Lúc ấy Dã Nhân sơn chủ Thái Phúc đã nói rõ là vì Dư Vân mà tới đây. Xảo Thủ Côn Luân Tề Hồng chưa kịp trả lời thì Dư Vân đã tiến ra liền, chỉ thấy chàng cười nhạt một tiếng và nói:

– Ta đây Dư Vân với ngươi họ Thái, xưa nay không thù oán gì, vậy ngươi kiếm ta có việc gì?

Dã Nhân sơn chủ Thái Phúc mỉm cười nói:

– Những việc ngài đã làm thì sẽ tự hiểu, khỏi cần Thái mỗ đây nói nhiều.

Dư Vân ngẩng mặt lên trời ha hả cả cười nói:

– Ngài nói cũng kỳ diệu thực, việc của Dư mỗ đã làm thì khi nào họ Thái kia can dự đến được, nay ngài vì Dư mỗ mà tới đây, vậy muốn làm gì thì cứ nói ra.

Thái Phúc chân hơi di động, trong lòng kinh ngạc vì y trông thấy Dư Vân không có điều gì tỏ ra hơn người cả, hắn ngạc nhiên nghĩ thầm:

– Tên giang hồ này được giang hồ đồn đại là võ học cao siêu, nhưng nay ta xem thấy hai mắt của y cũng như người thường thôi và tuổi của y chưa đầy bốn mươi thế này, nếu nội công y cao siêu đến đâu thì không thể giấu được thần mắt sắc sảo mà lại lờ đờ như người thường như thế này được, có lẽ lời đồn đó thất thiệt cũng nên?

Nghĩ đoạn y liền mỉm cười nói:

– Sao ngài nóng tánh thế, việc thiên hạ tất nhiên người thiên hạ có quyền để ý tới. Thái mỗ cũng là võ lâm đồng đạo, nhưng có người mời tới nên không thể nào không đến đây được.

Còn việc khác không nói tới, nhưng việc này nhất định phải nói.

Ngũ Đài Chưởng Giáo Nguyễn Châu Từ bị thương mà chết, tuy không phải ngài trực tiếp gây nên, nhưng cũng bởi ngài cản trở nên y mới không lấy được Thiên Niên Hà Thủ Ô mà bỏ mạng như vậy. Việc này ngài không thể không nhận là không có lỗi được, còn Bát Thủ Thiên Tôn Ngao Hóa vô cớ bị chết trên tháp, vụ này ngài làm cao minh lắm không lộ một thân tích gì cả.

Thái mỗ đáng lý không hay biết đâu, nhưng trời không để cho ngài được toại nguyện, hai người ở trong Phong Động chưa chết, chúng mô tả hình dung của ngài ra, còn thanh kiếm Thái A… hì hì… bị thủ hạ của Thái mỗ lấy trộm về. Thôi bây giờ nói dài dòng vô ích, chỉ biết Nguyễn Châu Tử và Ngao Hóa đều là bạn kết nghĩa với mỗ, chẳng lẽ Thái mỗ hỏi tới việc này là không nên hay sao?

Nói xong y lớn tiếng cả cười một hồi, Dư Vân nghe thấy hai người trong Phong Động chưa chết, chàng biết rằng Phó Thanh điểm huyệt không trúng mà nên, nhưng chàng nghe nói thanh kiếm Thái A bị bọn thủ hạ của Thái Phúc lấy trộm được trong lòng chấn động, chàng liền ngầm đưa mắt nhìn Cửu Chỉ Thần Cái Thương Tỷ và Càn Khôn Thủ Lôi Tiếu Thiên một cái, Thương, Lôi hai người đều ngẩn người ra vẻ không hiểu. Lúc này Dư Vân đã đoán ra nhất định là Dã Nhân sơn chủ Thái Phúc đổi ngầm bọc áo khác để lấy trộm thanh kiếm đi, chớ không tại sao hai người cao tay như Thương, Lôi thế mà không hay biết gì. Như vậy đủ thấy thân thủ của người nọ cao siêu vô cùng chớ không thể coi thường được.

Chàng lại trông thấy bọc áo sau lưng của Thái Phúc trông như bọc thanh kiếm vậy, liền nhân lúc Thái Phúc ha hả cười, Dư Vân nhún mình một cái thấy thân mình chàng thấp thoáng nhanh nhẹn vô cùng. Thái Phúc chưa dứt lời cười đã thấy mất hình bóng của Dư Vân, y đang ngơ ngác không hiểu.

Trong nháy mắt hình như y đã hiểu, liền múa chưởng lên quay người về phía sau đánh, nhưng không thấy hình bóng của Dư Vân đâu cả, bỗng thấy trên vai nhẹ hẳn y biết là nguy rồi, vội đưa tay rờ về phía sau xem, Thái A Kiếm đã không cánh mà bay, chỉ nghe thấy phía sau có tiếng cười nhạt rất rùng rợn.

Dã Nhân sơn chủ Thái Phúc quay người lại và trông thấy trong tay Dư Vân đã có một thanh trường kiếm rồi và vẻ mặt tươi cười đang nhìn mình cười nhạt và nói:

– Dư Vân ăn miếng trả miếng thế này chắc Sơn chủ cũng không trách cứ phải không?

Dã Nhân sơn chủ Thái Phúc quát lớn một tiếng xong quay lại tấn công liền, ra tay một lúc đánh luôn mười mấy chưởng khiến ai ấy đều tối tăm mặt mũi đồng thời chưởng phong của y kêu rè rè như vậy đủ biết nội lực của y hùng hậu biết bao. Chưởng pháp này Thái Phúc được một dị nhân truyền thụ cho có tên là Phi Hoa Chưởng, nếu ai bị đánh trúng một cái gân cốt phải nát nhừ, quả thực là kinh khủng.

Khi ấy Dư Vân không để cho y đánh trúng, lẻn mình một cái đã tránh ra ba bước và vội rút Thái A Kiếm ra khỏi bao. Mọi người đứng quanh đó bỗng cảm thấy một hơi lạnh rùng mình. Như vậy đủ thấy thanh bảo kiếm đó quả thực là một Thiên Cổ Thần Thẩm oai lực lớn lao biết bao, nên người trong võ lâm ai cũng mơ tưởng lấy được thanh bảo kiếm này.

Dã Nhân sơn chủ thấy Dư Vân rút thanh bảo kiếm Thái A ra, y vội lùi về phía sau vì y tự biết chưởng lực của mình dù có cái thế đến đâu cũng không địch nổi Thiên Cổ Thần Thẩm này. Y bỗng cười nhạt và nói:

– Ngài dùng Thái A Kiếm đối phó với người tay không thế này thực không biết xấu hổ.

Dư Vân cắm luôn vào trong bao thanh bảo kiếm, khoanh tay đứng hỏi:

– Vậy Thái Sơn chủ muốn sao?

Thái Phúc đã trông thấy Dư Vân cất thanh Thái A Kiếm, trong lòng đỡ sợ vội giơ Phi Hoa Chưởng ra, Dư Vân đang định giơ chưởng ra nghênh địch. Lúc ấy Xảo Thủ Côn Luân Tề Hồng nhảy ra lớn tiếng nói rằng:

– Hai vị hãy tạm dừng tay, cả hai cùng là tân khách ở xa xôi tới, xin chớ có tổn thương hòa khí, có chuyện gì thì cứ việc thong thả mà nói.

Thái Phúc thâu tay lại, vẻ mặt giận dữ nói:

– Tên lão đạo, ta không làm khó dễ làm chi.

Nói tới đây y giơ tay chỉ Dư Vân tiếp:

– Họ Dư kia trong mười ngày thế nào Thái mỗ cũng lấy được Thái A Kiếm này, dù họ Thái này tạm buông tha cho ngươi, nhưng ngươi cũng không thoát khỏi bàn tay của Đại Nội mười chín tên Thiết Vệ Sĩ và các lão thủ của Thanh Phong Bang. Tới lúc đó họ Thái này sẽ nể vì duyên gặp gỡ hôm nay sẽ nhặt xác hộ ngươi!

Dư Vân cả giận nhảy đến trước mặt Thái Phúc quát lớn:

– Họ Thái kia ngươi chớ ăn nói hàm hồ như thế mới được. Đại Nội Thiết Vệ Sĩ và Thanh Long Bang có liên can gì đến ta. Thôi đúng rồi, có lẽ lại là âm mưu của mi vu oan giá họa cho ta chứ gì?

Dã Nhân sơn chủ Thái Phúc ha hả cả cười nói:

– Thái mỗ xưa nay hành việc không nhờ vả ai cả. Thiết Vệ Sĩ và Thanh Long Bang vì việc Lý Thị Lang mà tìm mi, mi hiểu chưa?

Dư Vân rùng mình nói thầm:

– Quả nhiên đại ca đoán không sai.

Nghĩ đoạn chàng mỉm cười, nói:

– Buồn cười thực, Dư Vân không thèm làm, dù có làm cũng không có vu oan giá họa cho Thanh Long Bang như vậy, nếu chúng cứ đổ vạ cho Dư mỗ cũng được, phiền Sơn chủ truyền lời cho chúng biết Dư mỗ sẽ đối phó.

Dã Nhân sơn chủ Thái Phúc gật đầu đáp:

– Được cứ như thế nhé, nếu ngài mà may mắn sống sót thì mồng bảy tháng giêng tới chúng ta sẽ ở chiến trường Vương Hưng Bình Bản Toàn tái kiến.

Dư Vân ha hả cả cười đáp:

– Nếu Thái Sơn chủ vì bạn mà xuất lực, thì đêm hôm mùng bảy Dư mỗ sẽ ở Bản Toàn tiếp kiến.

Thái Phúc không nói gì nữa, chấp tay chào tái kiến. Ngay lúc ấy bỗng có một tiếng kêu thảm khốc thật lớn.

Thì ra Cố Yên Văn tức giận Hình Toàn vì y dẫn mấy người này tới nên phi thân tới đánh luôn một chiêu Tỳ Bà Chưởng vào trước ngực Hình Toàn. Tên nọ xương cốt gãy hết, mồm phun máu tươi, thân hình bắn ra hai trượng làm đỏ hết một đống tuyết nơi đó.

Dã Nhân sơn chủ Thái Phúc tức giận vô cùng nhưng dằn liền và cười nhạt nói:

– Ân oán của các người với Thanh Long Bang Thái mỗ không thèm dây dưa, rồi sẽ có các tuồng hay cho các ngươi coi.

Trong tiếng cười nhạt Thái Phúc nhảy ra ngoài tường, những tên đồng bọn của hắn cũng nhảy theo y hết, chỉ còn Song Câu Thần Đạn Quách Phùng Xuân ngẩn người đứng ở đó thôi.

Lúc này Cửu Chỉ Thần Cái Thương Tỷ chắp quyền lại, vừa cười vừa nói:

– Quách Bảo Chủ, chúng ta cách biệt đã lâu, trông mặt Bảo Chủ có vẻ lo âu, có việc gì muốn nói với chúng tôi xin cứ việc chỉ giáo.

Song Câu Thần Đạn Quách Phùng Xuân nét mặt tươi cười nói:

– Thương huynh, tiểu đệ quả có một việc.

Xảo Thủ Côn Luân Tề Hồng vừa cười vừa nói:

– Quách Bảo Chủ, ở đây gió lớn lắm. Chúng ta hãy vào nhà trò chuyện đi.

Các người vào cả bên trong, lúc ấy tiểu đồng đã sửa soạn mâm cỗ thịnh soạn đợi chờ rồi. Rượu qua tam tuần rồi Song Câu Thần Đạn Quách Phùng Xuân thở dài một tiếng và nói:

– Đáng lẽ chuyện này Quách mỗ không nói ra, nhưng không nói thì không thể được. Chư đại hiệp đừng tưởng Quách mỗ cùng Thanh Long Bang cùng nhau mưu đồ việc gì. Dư Vân lớn tiếng cả cười nói:

– Quách Bảo Chủ cứ việc nói đi, nếu việc gì Dư Vân làm được quyết không từ chối.

Quách Phùng Xuân do dự mãi mới thốt ra được lời:

– Vụ trộm ở nhà Lý Thị Lang có phải Dư đại hiệp làm không?

Dư Vân ngẩn người một lát kinh ngạc hỏi:

– Việc này quả thật do tay Dư mỗ làm ra, nhưng có liên quan gì đến Bảo Chủ thế? Nếu Bảo Chủ vô cớ bị liên quan vào thì Dư mỗ sẽ đi đầu thú ngay.

Quách Phùng Xuân xua tay vừa cười vừa đáp:

– Không phải thế, Dư đại hiệp lại cho là Quách mỗ đến đây là giúp cho quan phủ có phải không? Sự thật có bao giờ Quách mỗ thèm làm chó săn cho tụi nó. Hào khí của Dư đại hiệp khiến ai cũng bái phục… Xin hỏi Dư đại hiệp, những vật lấy ra ở Lý phủ có một tượng Phật Di Lặc bằng đồng phải không?

Dư Vân cười nhạt một tiếng, đáp:

– Có, Dư mỗ thấy tượng Phật đó rất tinh xảo mới giữ lại để chơi, nhưng tượng đó có cái gì tinh kỳ đâu mà Bảo Chủ lưu ý đến thế, hay là bên trong có cái gì bí ẩn.

Lúc ấy mọi người đều ngừng chén lắng tai nghe. Đôi mắt của Cố Yên Văn từ đầu chí cuối cứ nhìn vào mặt Dư Vân, Song Câu Thần Đạn nghe nói tượng Phật đã ở trong tay Dư Vân vẻ mặt hết rầu rĩ, liền cầm ấm rượu lên cả cười nói:

– Vật đó trong tay Dư đại hiệp, Quách mỗ đỡ lo âu, hãy để Quách mỗ được mời quý vị một chén rượu rồi nói rõ lai lịch nó sau.

Lôi Tiếu Thiên nói:

– Chúng ta hiện giờ đang ở chốn nguy thành mà còn nhậu nhẹt vui cười trấn tĩnh được như thế này cũng có thể là một giai thoại trong võ lâm đấy, chưa biết chừng bên ngoài Tấn Từ có khá đông người đang canh gác chúng ta.

Quách Phùng Xuân nghiêm nét mặt đáp:

– Lúc chúng tôi đến Tấn Từ này quả thực đã bị cường lực của địch bao vây, nhưng quý vị đều là những tay cừ khôi trong võ lâm, có khi nào sợ những bọn hồ ly và thỏ ấy, Thái lão nhi tuy là nhân vật độc ác thật, nhưng tuyệt đối không đồng bọn với bọn người kia đâu, vì tánh y rất ngạo mạn và cô độc, Quách mỗ có thể tin được, nên vừa rồi Dư đại hiệp không thừa nhận việc Lý phủ thì lại khác. Có lẽ bây giờ Thái lão nhi đang khuyên và cản trở chúng trước khi xác định không nên hành động ngông cuồng như vậy.

Cửu Chỉ Thần Cái thương Tỷ cau mày lại bỗng nói:

– Trong kinh phái ra mười chín tên Thiết Vệ Sĩ, hiện giờ chúng ở đâu, nghe nói trong đó có Thiết Ty Kim Cương Hà Thân Phúc, Âm Phong Sát Chưởng Triển Vạn Hùng, cả hai đều là tục gia đệ tử của phái Thiếu Lâm, vai vế rất cao, là sư thúc của Chưởng Giáo phái Thiếu Lâm, võ nghệ khá cao cường, chúng ta chớ nên khinh thường. Lâu nay lão ăn mày này biết rằng một trong hai người đó bất cứ ai cũng giỏi hơn lão ăn mày này nhiều. Tam đệ, liệu đệ có thể đối phó với hai người đó không?

Dư Vân vừa cười vừa đáp:

– Đại ca hà tất nói ra những lời mất vui ấy làm gì, tiểu đệ không phải là người ngông cuồng đâu, nhưng nếu chúng đến, tiểu đệ có thể đánh lui.

Nói tới đây chàng ngoảnh lại nói với Quách Phùng Xuân rằng:

– Quách Bảo Chủ xin hãy kể lai lịch của bức tượng Phật đó cho chúng tôi biết đã.

Song Câu Thần Đạn Quách Phùng Xuân thấy Dư Vân trấn tĩnh như vậy lấy làm thán phục vô cùng và cũng muốn làm thân với một người bạn như vậy nên liền cả cười, nói:

– Tượng Phật đồng đó là của Thiên Đài tỉnh Hà Nam đem biếu Gia Thân Vương, vốn là cố vật đời nhà Chu, giá trị liên thành và trong bụng lại còn chứa một hạt Tỵ Hàn Châu nữa.

Dư Vân lúc này tỉnh ngộ liền nói:

– Thảo nào khi tôi ẵm tượng Phật đó thấy trong người ấm áp vô cùng, có lẽ là do hạt châu đó.

Quách Phùng Xuân nói tiếp:

– Con tôi, Quách Liên Tường mở tiêu cục ở phủ Khai Phong, nhờ được các bạn thương nên làm ăn khá dễ chịu, vì vậy Thiên Đài tỉnh Hà Nam mới nhờ con tôi bảo vệ món châu báu này lên Bắc Kinh.

Thấy trách nhiệm quá lớn, con tôi đành phải đóng cửa tiêu cục và ra lệnh cho tất cả các tiêu sơn cùng đi bảo vệ chuyến hàng này. Suốt dọc đường không có chuyện gì cả và thấy trưa ngày hôm sau là tới Bắc Kinh rồi, ngờ đâu đêm đó nghỉ ở Lai Nguyên đến sáng hôm sau mới dậy, vật gì cũng không mất chỉ riêng mất có tượng Phật ấy thôi, và kẻ trộm cũng không để lại một chút dấu tích gì cả, vì vậy con tôi mới bị nhốt trong Cửu Môn Đề Đốc và hẹn trong nữa năm phải tìm kiếm vật đó về.

Nói tới đây Quách Bảo Chủ thở dài một tiếng, uống ngụm rượu rồi nói tiếp:

– Vì việc này mà Quách mỗ phải lặn lội giang hồ mấy tháng điều tra, sau này mới biết tượng ấy lọt về tay Lý Thị Lang. Đầu đuôi câu chuyện là như thế, tôi không nói thêm nửa lời. Sau Quách mỗ vào kho châu báu của Lý phủ xem xét mà cũng không thấy tượng Phật, cũng may tượng Phật lại lọt vào tay Dư đại hiệp. Nếu bây giờ Dư đại hiệp ban cho vật đó thì Quách mỗ cảm ơn vô cùng.

Dư Vân ha hả cười đáp:

– Vật nhỏ mọn như vậy Quách Bảo Chủ hà tất phải nói như vậy, để tôi đi lấy ra ngay.

Nói đoạn chàng liền đi ra ngoài. Một lát sau Dư Vân vào thì thấy chàng đã thay một bộ quần áo trắng, chân cũng mang đôi giày trắng, nhưng trên mặt thì đeo mặt nạ âm thầm và xanh ngắt trông thật lạnh lùng và ghê sợ.

Tay chàng cầm một tượng Phật Di Lặc bằng đồng màu tía cao chừng hơn thước, trông qua biết ngay là vật quý.

Dư Vân vừa đi vừa cười và nói:

– Nếu Quách Bảo Chủ không nói ra trong tượng Phật có hạt châu Tỵ Hàn thì tiểu đệ vẫn chưa hay biết gì, chỉ biết khi cầm tượng Phật trong tay thấy ấm áp nên nghi bên trong có gì bí ẩn, chớ không ngờ có một hạt châu quý báu như vậy.

Nói xong y đưa luôn tượng Phật cho Quách Phùng Xuân.

Quách Phùng Xuân cầm lấy tượng Phật, cũng không cám ơn, chỉ nhìn thẳng vào mặt Dư Vân, Dư Vân mỉm cười, mặt không tỏ vẻ gì cả.

Quách Phùng Xuân thấy vậy ngạc nhiên hỏi:

– Dư đại hiệp, lúc này là mặt thật của đại hiệp phải không?

Dư Vân cả cười lột mặt nạ ra, ló bộ mặt ngọc ngà trông đẹp trai vô cùng. Quách

Phùng Xuân thấy vậy ngẩn người ra kinh ngạc giây phút không nói nên lời.

Dư Vân lại lên tiếng nói:

– Tiểu đệ ra ngoài có chút việc, nếu có ai tới xin đừng nói tiểu đệ ra ngoài nhé!

Nói xong nhún mình định đi thì Cố Yên Văn vội gọi:

– Vân đại ca…

Nàng chưa dứt lời thì Dư Vân đã ra khỏi cửa rồi, chỉ còn lại một luồng gió lạnh thổi vào thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.