Dòng Sông Huyền Bí

Chương 26 - Mất Tích Trong Không Trung

trước
tiếp

Dave và Val lái xe qua thành phố, qua dòng sông Kỳ Bí, tới một quán bar ở Chelsea có bia lạnh, giá rẻ, lại không có ai ngoài một vài người khách quen trông giống như đã làm việc cả đời ngoài bến cảng và bốn công nhân xây dựng đang tranh luận về một phụ nữ có tên Betty ngực to nhưng hơi xấu tính. Quán bar nằm ở dưới gầm cầu Tobin, lưng quay ra sông và có vẻ như đã ở đây từ rất nhiều năm. Mọi người đều biết Val và chào anh ta. Chủ quán là một gã tên Huey, trông giống một bộ xương di động, tóc đen kịt, da trắng nhợt. Hắn ta đồng thời kiêm luôn việc pha chế và mời bọ họ hai chầu bia miễn phí.

Dave và Val thọc bi-a một lúc rồi ngồi vào bàn với một vại bia lớn và hai ly whisky. Mấy ô cửa sổ nhỏ hình vuông đối diện với mặt phố đã chuyển từ màu vàng sang màu chàm, trời sập tối rất nhanh, khiến Dave không khỏi có chút hụt hẫng.

Khi đã quen mới thấy Val thật sự là một gã rất dễ chịu. Anh ta kể chuyện nhà tù và những vụ trộm không thành, tất cả đều vô cùng đáng sợ nhưng dưới giọng điệu của Val lại trở nên hài hước, vui nhộn. Dave bắt đầu tự hỏi làm một người như Val sẽ có cảm giác như thế nào, lúc nào cũng tự tin, không mảy may sợ hãi nhưng người ngợm thì bé choắt lại.

“Hồi đó, có một lần, trong lúc Jimmy đang ngồi tù, chúng tôi tụ tập nhau lại, cố gắng duy trì băng nhóm. Vì lúc đó chúng tôi vẫn chưa nghĩ ra lý do duy nhất khiến chúng tôi trở thành ăn trộm chính là vì có Jimmy chuẩn bị, lên kế hoạch sẵn cho. Chúng tôi chỉ có mỗi việc là lắng nghe và làm theo mệnh lệnh của cậu ấy là mọi chuyện đều xuôi chèo mát mái. Nhưng không có Jimmy, chúng tôi chỉ là một lũ đần vô dụng. Một lần, chúng tôi tới đánh cướp một nhà sưu tầm tem, trói ông ta lại rồi tôi, anh trai tôi Nick và thằng cu Carson Leverett, ngu tới mức không biết tự buộc dây giày nếu không có người hướng dẫn, bắt thang máy đi xuống. Chúng tôi đều tỏ ra rất thoải mái vì tất cả đều mặc vest viếc đàng hoàng trông rất oách. Thế nhưng có một quý bà đi vào thang máy và hét ầm lên. Hét rõ to. Và chúng tôi thật không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa. Trông chúng tôi ai nấy đều vô cùng lịch lãm đấy chứ? Tôi liền quay sang Nick và thấy anh ấy đang nhìn Carson Leverett vì thằng đầu đất đó vẫn còn đang đeo mặt nạ.” Val đập bàn cười váng lên. “Cậu có tin được không? Nó vẫn đeo cái mặt nạ Ronald Reagan mà người ta vẫn hay bán, miệng cười ngoác ra ấy? Nó vẫn quên chưa tháo ra.”

“Mà các anh cũng không ai để ý?”

“Không. Vấn đề là ở chỗ đó. Chúng tôi ra khỏi phòng là gỡ mặt nạ ra luôn, nghĩ rằng Carson hẳn cũng làm thế. Nhưng chuyện ngớ ngẩn như thế vẫn thường xuyên xảy ra. Chỉ vì lúc nào cũng vội vàng, đâm ra hấp tấp, chỉ muốn nhanh chóng thoát hiểm nên không chú ý tiểu tiết. Có hiện ra ngay trước mắt cũng chưa chắc đã nhìn thấy.” Anh lại mỉm cười và nhấp một ngụm whisky. “Đó chính là lý do để tiếc nuối Jimmy. Anh ấy tính toán tới từng chi tiết một. Giống như người ta vẫn nói một tiền vệ giỏi nhìn thấy hết cả sân chơi. Jimmy là người bao quát toàn bộ sân chơi. Anh ấy còn dự đoán được tất cả những nguy cơ tiềm năng. Anh chàng đó, thực sự là một thiên tài.”

“Nhưng anh ấy lại giải nghệ.”

“Hẳn rồi,” Val nói và châm một điếu thuốc. “Là vì Katie. Và sau đó là vì Annabeth. Giữa tôi và cậu, nói thật, tôi cũng không biết cậu ấy có thực sự hài lòng với sự lựa chọn đó hay không, nhưng cuộc sống là thế. Đôi khi con người ta phải lớn lên. Người vợ đầu của tôi cũng bảo thế, rằng vấn đề của tôi chính là tôi không thể trưởng thành. Tôi quá nghiện cuộc sống ban đêm. Ban ngày đối với tôi chỉ là lúc nghỉ ngơi.”

“Tôi cũng nghĩ là nó sẽ khác.” Dave nói.

“Gì cơ?”

“Là một người trưởng thành. Sẽ có cảm giác khác đúng không? Cảm giác lớn lên. Thành một người đàn ông.”

“Cậu không có cảm giác đó sao?”

Dave mỉm cười. “Có, đôi khi. Nhưng chỉ là thoáng qua, trong chớp mắt. Còn phần lớn thời gian tôi không cảm thấy có gì khác biệt lắm so với hồi mười tám tuổi. Tôi thường xuyên thức dậy và tự hỏi, ‘Mình có con ư? Mình có vợ ư? Sao lại thế được?’ “

Dave có cảm giác như rượu bắt đầu khiến lưỡi anh líu lại, đầu óc tròng trành vì chưa ăn gì. Nhưng anh cảm thấy cần phải giải thích cho Val, để anh hiểu và hứng thú với anh. “Tôi luôn cho rằng một ngày nào đó cảm giác ấy sẽ trở thành thường trực. Một ngày nào đó anh thức dậy và có cảm giác rằng mình đã trưởng thành và nắm giữ mọi chuyện trong tay mình giống như các ông bố trong các xê ri phim truyền hình cũ.”

“Kiểu như Ward Cleaver trong Leave It to Breaver chứ gì?”

“Đúng thế. Hay thậm chí giống như các nhân vật cảnh sát trưởng kiểu James Arness ấy. Họ chính là những người đàn ông đích thực. Và trạng thái đó là thường trực.”

Val gật đầu, nhấp một ngụm bia. “Một người bạn tù có lần bảo tôi rằng, ‘Hạnh phúc chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc rồi biến mất cho tới lần tiếp theo. Có thể là nhiều năm sau. Nhưng nỗi buồn’ ” – Val nháy mắt – ” ‘nỗi buồn thì ở lại.’ ” Anh ta dụi tắt điếu thuốc. “Tôi rất thích anh chàng đó. Lúc nào cũng nói những câu rất hay ho. Tôi sẽ đi lấy một ly whisky nữa. Cậu thì sao?” Val đứng dậy.

Dave lắc đầu. “Ly này còn chưa uống hết.”

“Thôi nào, máu lên chứ!” Val nói.

Dave nhìn khuôn mặt cười nhăn nhở của Val và nói, “Thôi được, thì làm phát nữa.”

“Chơi thế mới được chứ.” Val vỗ vai anh rồi tiến về phía quầy bar.

Dave quan sát anh ta đứng ở quầy bar tán gẫu với một cựu công nhân bến cảng trong lúc chờ lấy đồ uống. Dave cho rằng những người đó đều biết làm đàn ông là như thế nào. Làm đàn ông mà không mảy may ngờ vực, không phải băn khoăn về hành động của chính mình, không nao núng bởi thế giới xung quanh và những điều mà người khác chờ đợi ở họ.

Chính nỗi sợ hãi, anh nghĩ. Là vì anh luôn sợ hãi còn họ thì không. Nỗi sợ đã ăn sâu vào trong tiềm thức của anh từ khi anh còn rất nhỏ và vĩnh viễn nằm lại đó giống như một người bạn của Val định nghĩa về nỗi buồn. Sự sợ hãi đã tìm thấy một chỗ trong lòng Dave và không bao giờ rời đi nữa khiến anh lúc nào cũng sợ sẽ làn sai, sợ hỏng việc, sợ không được thông minh, sợ mình không phải là một người chồng tốt, một người cha tốt hay thậm chí chỉ là một người đàn ông tốt. Nỗi sợ hãi đã cố thủ quá lâu trong Dave tới mức anh không còn nhớ sống mà không sợ hãi là như thế nào.

Đèn pha của một chiếc xe hơi hắt lên cửa trước, ánh sáng trắng của nó rọi thẳng vào mặt Dave khiến anh chớp mắt lia lịa, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông bước vào cửa. Người này thân hình rắn chắc, bên ngoài khoác một chiếc áo da. Trông hơi giông Jimmy nhưng lại to hơn, vai rộng hơn.

Nhưng đó đúng là Jimmy, Dave nhận ra hắn khi cánh của đóng lại và mắt anh đã nhìn rõ hơn. Jimmy mặc áo khoác bằng da bên ngoài áo thun cao cổ màu sẫm và quần ka ki, gật đầu chào Dave rồi bước về phía Val ở quầy bar. Hắn thì thầm vào tai Val và Val quay lại nhìn Dave rồi nói gì đó với Jimmy.

Dave bắt đầu thấy chóng mặt. Hẳn là hậu quả của việc uống rượu mà không ăn gì. Nhưng cũng là vì thái độ của Jimmy, có cái gì đó trong cách hắn gật đầu chào Dave, măt mũi hắn lạnh tanh nhưng lại biểu lộ một quyết tâm sắt đá. Và thế quái nào mà trông hắn lại to đùng ra như vậy, giống như sau một đêm tăng thêm năm, sáu ký. Và hắn tới Chelsea làm gì cơ chứ, vào đêm trước lễ viếng con gái?

Jimmy lại gần, ngồi vào chỗ Val trước mặt Dave. “Sao rồi?”

“Hơi say một tí,” Dave thừa nhận. “Cậu lên cân đấy à?”

Jimmy nở một nụ cười khó hiểu. “Không.”

“Trông to hẳn ra.”

Jimmy nhún vai.

“Cậu đến đây làm gì?” Dave hỏi.

“Tôi tới đây khá thường xuyên. Tôi và Val đã biết Huey từ nhiều năm. Từ xửa từ xưa. Sao câuk không uống nốt đi?”

Dave cầm ly rượu lên. “Đầu tôi đã hơi ong ong rồi.”

“Có chuyện gì vậy?” Jimmy nói và lúc này Dave mới nhận ra Jimmy cũng đang cầm trên tay một ly whisky. Anh nâng nó lên và chạm vào ly của Dave. “Cho con cái của chúng ta,” Jimmy nói.

“Cho con của chúng ta,” Dave khó khăn lên tiếng, thực sự cảm thấy không còn chút lý trí nào, giống như anh vừa trượt ra khỏi hiện thực ban ngày, rơi vào đêm tối, vào trong một giấc mơ nơi tất cả các khuôn mặt đều trở nên quá gần nhưng giọng nói lại như vang lên từ dưới đáy giếng.

Dave uống cạn ly rượu, nhăn mặt vì độ cay của nó trong lúc Val bước tới và ngồi cạnh anh. Val quàng tay lên vai anh và uống chỗ ngụm bia thẳng từ chiếc vại lớn. “Tôi vẫn luôn khoái chỗ này.”

“Đây là một quán bar rất dễ chịu,” Jimmy nói. “Chả có ai tới làm phiền.”

“Điều đó rất quan trọng,” Val nói. “Nếu như ở đời không có ai tới làm phiền chúng ta. Không có ai gây chuyện với chúng ta với người thân của chúng ta hay bạn bè của chúng ta. Đúng không, Dave?”

“Hẳn rồi,” Dave nói.

“Anh chàng này rất vui nhộn. Cậu sẽ tha hồ mà vui vẻ,” Val nói.

“Vậy sao?”

“Đúng thế,” Val nói và siết chặt vai Dave. “Dave nhỉ!”

Celeste ngồi bên mép giường trong lúc Michael xem vô tuyến trong phòng khách sạn. Cô đặt máy điện thoại trên đùi, tay mân mê ống nghe.

Những giờ cuối cùng của buổi chiều ngồi với Michael trên chiếc ghế sắt gỉ bên cạnh bể bơi của khách sạn, cô bắt đầu cảm thấy mình là một người nhỏ mọn, trống rỗng như thể đang bị người ta nhìn xuống, một kẻ bị vứt bỏ, ngu ngốc và tệ hơn nữa là một kẻ phản bội.

Chính chồng mình. Cô đã phản bội chồng của cô.

Có thể Dave đã giết Katie. Có thể vậy. Nhưng cô nghĩ gì mà lại mang chuyện đó đi nói với chính Jimmy chứ không phải ai khác cơ chứ? Sao cô không chờ đợi thêm một thời gian, suy nghĩ cho kỹ càng? Sao cô không nghĩ tới các biện pháp khác? Vì cô sợ Dave ư?

Nhưng Dave mà cô nhìn thấy mấy hôm trước chỉ là Dave của một vài phút lầm lạc, một sản phẩm của sự căng thẳng đầu óc.

Có lẽ anh ấy không giết Katie. Có lẽ thế.

Vấn đề là ở chỗ cô thậm chí còn không cho anh cái quyền bị nghi ngờ cho tới khi mọi chuyện được sáng tỏ. Cô không chắc cô có thể tiếp tục sống cùng anh và đặt Michael vào tình thế nguy hiểm nhưng cô biết là mình nên báo cảnh sát thay vì tìm tới Jimmy Marcus.

Chẳng lẽ cô muốn gây tổn hại cho Dave? Cô kỳ vọng gì khi nhìn vào mắt Jimmy và nói ra những nghi ngờ của mình? Và rồi sao chứ? Nói với ai thì nói, sao cô lại đâm đầu đi nói với Jimmy cơ chứ?

Có rất nhiều câu trả lời khả dĩ cho câu hỏi này nhưng không có gì khiến cô hài lòng. Cô nhấc ống nghe lên và quay số nhà Jimmy. Cô vừa quay số vừa run rẩy, trong đầu không ngừng suy nghĩ, làm ơn có ai đó trả lời máy. Hãy trả lời máy. Làm ơn.

Nụ cười trên mặt Jimmy bắt đầu trượt đi, lồi ra, lõm vào, sang trái, sang phải, trồi lên, tụt xuống và Dave cố tập trung nhìn lên quầy bar nhưng nó cũng đang trượt đi giống như đang ở trên một con thuyền khi biển động.

“Có nhớ lần chúng ta cùng mang Ray Harris tới đây không?” Val nói.

“Ôi. Ray thân mến!”

“Ray ấy mà,” Val nói và đập tay xuống bàn trước mặt Dave, “nó là một thằng vui tính đếch chịu được.”

“Đúng thế,” Jimmy nói khẽ, “Ray là một tay hài hước. Có thể khiến người ta cười nôn ruột.”

“Phần lớn mọi người gọi hắn là Just Ray,” Val nói trong khi Dave cố tập trung để hiểu xem họ đang nói chuyện quái quỷ gì. “Nhưng tôi gọi hắn là Ray Nhạc Chuông.”

Jimmy bẻ ngón tay răng rắc rồi chỉ vào Val. “Đúng thế. Vì đồng tiền xu của hắn ta.”

Val tựa vào Dave và nói vào tai anh.”Tay đó lúc nào cũng mang theo mười đô la tiền xu trong túi, bất kể ngày nào. Không ai biết tại sao. Giống như là hắn thích thế, phòng trừ lúc nào hứng lên là có thể gọi điện sang tận Libya hay những chỗ quái quỷ gì đó, tôi đoán thế. Ai mà biết được. Nhưng hắn đi khắp nơi hai tay đút túi với các đồng xu leng keng suốt cả ngày. Ý tôi là, hắn là một tay trộm, làm thế khiến người ta không thể không bình luận, ‘Có thằng nào ngu lại không nhận ra cậu chứ Ray?’ Nhưng đúng là trong lúc hành nghề thì hắn không mang tiền xu theo.” Val thở dài. “Đúng là một tay buồn cười.”

Val rút ta ra khỏi vai Dave và châm một điếu thuốc khác. Khói phả vào mặt Dave và anh có cảm giác chúng trườn lên má anh rồi chui vào trong tóc. Giữa làn khói thuốc anh thấy Jimmy đang quan sát anh với cái vẻ vừa lạnh lùng vừa dứt khoát đó và anh không thích ánh mắt của hắn, chúng có cái gì đó rất quen thuộc.

Đó là cái nhìn giống như của cảnh sát, anh chợt nhớ ra. Giống như cái nhìn của trung sĩ Powers. Như muốn xuyên thủng tâm trí Dave. Nụ cười trở lại trên khuôn mặt Jimmy, nhô lên hạ xuống giống như một con thuyền nhỏ và Dave có cảm giác như dạ dày anh cũng dập dềnh theo, chao đảo trong cơn sóng dữ.

Anh nuốt nước bọt nhiều lần và cố hít một hơi thật sâu.

“Cậu ổn chứ?” Val hỏi.

Dave giơ một tay lên. Nếu ai nấy đều câm miệng lại thì có lẽ anh sẽ không sao. “Ừ.”

“Cậu có chắc không đấy?” Jimmy nói. “Trông cậu xanh lét.”

Cơn buồn nôn dâng trào và Dave cảm thấy khí quản của anh như thắt lại rồi lại phình ra, mồ hôi anh đổ giọt trên trán. “Ôi, chết tiệt.”

“Dave!”

“Tôi muốn ói,” anh nói và cơn buồn nôn lại bắt đầu dâng lên. “Nói thật lòng.”

“Được rồi, được rồi,” Val nói và nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi. “Hãy ra cửa sau. Huey không thích lau chùi thành toa lét đâu. Cậu hiểu rồi chứ?”

Dave nhanh chóng đứng lên rời khỏi bàn. Val túm lấy vai anh và xoay về phía cánh cửa ở cuối quán bar đằng sau bàn bi-a.

Dave bước về phía cửa, cố giữ cho bước chân không xiên vẹo, chân này đặt lên trước chân kia lần lượt từng bước một, nhưng cánh cửa phía trước trông vẫn hơi nghiêng ngả. Đó là một cánh cửa nhỏ, tối om làm bằng gỗ sồi sơn đen mà năm tháng đã để lại những vết sứt sẹo. Dave đột nhiên cảm thấy không khí trong quán bar như nóng lên. Một thứ không khí ẩm ướt, dày đặc thổi vào người anh khi anh lảo đảo tiến về phía cánh cửa, chạm tay vào nắm đấm bằng đồng, sung sướng vì cảm giác lạnh lẽo mà nó mang lại lúc anh mở cửa ra.

Thứ đầu tiên mà anh nhìn thấy là cỏ dại. Rồi tới con sông. Anh loạng choạng bước ra ngoài, ngạc nhiên thấy trời đã tối sầm lại từ lúc nào và như đáp lại nguyện vọng của anh, một ngọn đèn phía bên trên cánh cửa vụt sáng hắt lên con đường nhựa rạn nứt, nham nhở trước mặt anh. Anh có thể nghe thấy tiếng xe cộ ầm ĩ trên cầu và đột nhiên cảm thấy cơn buồn nôn dịu đi. Có lẽ anh sẽ không sao. Anh hít vào một nơi thật sâu không khí của ban đêm. Ở bên trái anh có một chồng gỗ mục và mấy chiếc bẫy tôm hùm gỉ hoét, thủng lỗ như bị cá mập tấn công. Dave tự hỏi làm sao bẫy tôm hùm lại xuất hiện ở đây trên đất liền và cạnh một con sông rồi quyết định mình quá say không đủ sức tìm ra câu trả lời. Phía trên chồng gỗ mục là một hàng rào lưới sắt cũng hoen gỉ như đám bẫy tôm, cỏ dại mọc kín. Bên phải anh là một bãi lau sậy cao hơn đầu người mọc lấn sang cả con đường rải sỏi nứt nẻ, sứt sẹo.

Dạ dày Dave lại cồn lên và cơn buồn nôn lần này dữ dội hơn bao giờ hết, xuyên rút khắp cơ thể anh. Anh loạng choạng tới bên mép nước, gục đầu xuống và nỗi sợ hãi cùng với bia và Sprite phun ra khỏi người anh, trút xuống dòng sông Kỳ Bí đen nhờn. Anh chỉ nôn ra toàn chất lỏng. Trong dạ dày anh chẳng còn gì khác. Anh thực sự không nhớ lần cuối cùng anh ăn là khi nào. Nhưng giây phút chúng ra khỏi miệng anh và rơi xuống nước, anh lập tức cảm thấy khá hơn. An cảm thấy hơi thở mát lạnh của buổi tối phả lên tóc. Một cơn gió nhẹ từ sông thổi vào. Anh vẫn quỳ ở đó và chờ đợi một cơn nôn ói mới dù không tin là nó sẽ xảy ra. Anh cảm giác như mình đã được gột sạch.

Anh nhìn lên cầu, mọi người đua nhau ra, vào thành phố trong một cơn hối hả đầy kích động, có lẽ phần nào đó biết rằng về tới nhà cũng chẳng sung sướng gì hơn. Có tới phân nửa bọn họ lại lập tức lao ngược ra ngoài để đi chợ vì quên mua thứ gì đó, hay đi tới một quán bar, cửa hàng video hay tới một nhà hàng nơi họ sẽ lại phải đứng xếp hàng dài chờ đợi. Và để làm gì cơ chứ? Chúng ta phải xếp hàng để làm gì cơ chứ? Chúng ta mong đợi gì cơ chứ? Tại sao khi tới nơi rồi chúng ta lại không cảm thấy hạnh phúc như mình vẫn tưởng?

Dave để ý thấy ở bên phải anh có một chiếc thuyền gắn máy nhỏ. Nó được buộc vào một tấm ván phẳng nhỏ xíu và xập xệ tới mức khó mà có thể gọi nó là cầu tàu. Anh đoán chắc đó là chiếc thuyền của Huey và bật cười khi nghĩ tới hình ảnh người đàn ông gầy khô giống như xác chết đó bơi thuyền giữa dòng nước nhớp nhúa kia, mái tóc đen như quạ phất phơ trong gió.

Anh quay đầu nhìn chồng gỗ mục và bãi lau sậy. Thảo nào mọi người ra đây để nôn ọe. Đúng là một chỗ hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Trừ phi đứng ở phía bên kia sông và dùng ống nhòm thì mới nhìn thấy được. Mẩu đất này bị bao bọc từ ba phía và tuyệt đối yên tĩnh, tiếng xe cộ di chuyển trên đầu chỉ giống như âm thanh văng vẳng từ xa vọng lại, bãi lau sậy đã chặn đứng mọi tiếng ồn, ngoại trừ tiếng kêu của đám hải âu và tiếng nước vỗ ì oạp. Nếu Huey thông minh ra, anh sẽ dọn sạch đám lau sậy này và dựng một cái cầu tàu để thu hút đám thanh niên thời thượng dọn tới Admiral Hill và biến Chelsea thành mục tiêu chỉnh trang đô thị tiếp theo sau khi giải quyết xong khu vực East Bucky.

Dave nhổ phì phì vài lần rồi lấy mu bàn tay chùi miệng. Anh đứng dậy và quyết định nói với Val và Jimmy là anh cần ăn chút gì đó trước khi tiếp tục uống rượu. Không cần ngon mà chỉ cần lấp đầy bụng. Nhưng khi anh quay lại đã thấy hai người bọn họ đứng cạnh cửa, Val phía bên trái, Jimmy phía bên phải, cánh cửa đóng chặt, trông họ rất buồn cười, giống như hai nhân viên vận chuyển đồ không biết là sẽ phải giao hàng trong một bãi lau sậy.

“Ái chà, các anh đến kiểm tra xem tôi có ngã không, có phải không?” Dave nói.

Jimmy rời khỏi bức tường và bước về phía anh, ngọn đèn trên cánh cửa vụt tắt. Jimmy trở thành một khối đen sẫm trong bóng tối, chậm rãi bước tới, ánh sáng trên cầu hắt lên gương mặt trắng toát của hắn khiến cho nó lúc ẩn lúc hiện.

“Để tôi kể cho cậu về Ray Harris,” Jimmy nói khẽ tới mức Dave phải nghển cổ ra. “Ray Harris là một người bạn của tôi, Dave. Cậu ta thường tới thăm tôi lúc tôi ở trong tù. Cậu ta cũng thường xuyên để mắt tới Marita và Katie và mẹ tôi xem họ có thiếu thốn gì. Cậu ta làm tất cả những việc đó nên tôi đã nghĩ rằng cậu ta là bạn mình nhưng lý do thực sự là do cậu ta cảm thấy có lỗi . Cậu ta cảm thấy có lỗi vì không muốn bản thân bị đi tù nên đã bán đứng tôi với cảnh sát. Cậu ta thực sự ăn năn vì chuyện đó. Nhưng vài tháng sau khi cậu ta thường xuyên tới nhà tù thăm tôi đã xảy ra một việc kỳ lạ.” Jimmy lúc này đã tới cạnh Dave và dừng lại hẳn, nhìn thẳng vào mặt Dave, đầu hơi nghếch lên. “Tôi phát hiện ra rằng tôi rất thích Ray. Ý tôi là, tôi thực sự thích thú kết bạn với cậu ta. Chúng tôi có thể nói về thể thao, về Chúa, về sách vở, vợ con, về thời sự, chính trị, hết thảy. Ray là một người như thế, cậu ta có thể nói về bất cứ chủ đề nào. Cậu ta quan tâm tới mọi thứ. Như thế thật hiếm. Rồi vợ tôi qua đời. Cậu biết không? Cô ấy chết và họ cử một lính gác tới buồng giam và bảo, ‘Xin lỗi phạm nhân, vợ anh vừa qua đời tối qua vào lúc tám giờ mười lăm. Cô ấy đã đi rồi.’ Nhưng vấn đề là, Dave, cậu có biết điều gì khiến tôi đau lòng nhất về cái chết của vợ mình không? Đó là cô ấy đã phải ra đi một cách đơn độc, hoàn toàn đơn độc. Tôi biết cậu đang nghĩ gì, ai trong chúng ta mà chả phải chết một mình. Đúng thế. Giai đoạn cuối cùng trước khi ra đi vĩnh viễn đúng là chúng ta chỉ có một mình. Nhưng vợ tôi bị bệnh ung thư da. Cô ấy đã mòn mỏi chết dần chết mòn trong sáu tháng cuộc đời. Mà tôi không thể có mặt bên cạnh cô ấy. Tôi đã có thể ở bên cạnh giúp đỡ cô ấy trong lúc hấp hối. Không phải lúc chết mà là lúc hấp hối. Nhưng tôi lại không có mặt ở đó. Ray, một người mà tôi yêu mến, đã tước đoạt của tôi và vợ tôi điều đó.”

Dave có thể nhìn thấy một dải sông xanh thẫm như mực được chiếu sáng bằng những ngọn đèn trên cầu phản chiếu trong mắt Jimy lấp lánh. “Tại sao cậu lại kể cho tôi chuyện này hả Jimmy?”

Jimmy chỉ vào vai trái của Dave. “Tôi bắt Ray quỳ xuống ngay chính tại chỗ này và bắn cậu ta hai phát. Một phát vào ngực, một phát vào cổ họng.”

Val lúc này bắt đầy rời khỏi cánh cửa và tiến về phía bên trái Dave, điệu bộ thong thả, bãi lau sậy rì rao sau lưng anh ta. Cổ họng Dave nghẹn lại, cả người anh khô khốc.

Anh nói, “Jimmy này, tôi không biết…”

Jimmy tiếp tục nói, “Ray đã cầu xin tôi. Cậu ta nói rằng chúng tôi là bạn. Nói rằng cậu ta có một đứa con trai và có một người vợ. Rằng vợ cậu ta đang mang thai. Rằng cậu ta sẽ chuyển đi thật xa không bao giờ làm phiền tôi nữa. Cậu ta cầu xin tôi để cho một đường sống để được nhìn thấy đứa con sắp chào đời của mình. Cậu ta nói rằng cậu ta biết tôi rất rõ, cậu ta biết rằng tôi là một người tốt và tôi không muốn làm chuyện đó.” Jimmy ngẩng đầu nhìn lên trên cầu. “Tôi những muốn nói với cậu ta rằng tôi rất yêu vợ mình nhưng cô ấy đã chết và cậu ta phải chịu trách nhiệm về điều đó, bên cạnh đó, cậu đã phạm một nguyên tắc tối thiểu, nếu muốn sống lâu thì chớ có bán đứng bạn bè. Nhưng tôi đã không nói gì cả, Dave. Tôi đã bật khóc nức nở. Một cách thảm hại. Cậu ta nước mắt ngắn nước, nước mắt dài, tôi cũng vậy. Tôi gần như không còn nhìn thấy cậu ta nữa.”

“Thế tại sao anh vẫn giết cậu ta?” Dave nói, giọng đầy tuyệt vọng.

“Khi tôi giết Ray, tôi cảm thấy, tôi cũng không biết nữa, giống như là tôi hoàn toàn không ở đó. Tôi cảm giác như Chúa đang ở trên cao nhìn xuống và chứng kiến cảnh tôi hạ gục cậu ta rồi đẩy xuống sông. Và Chúa chỉ lắc đầu. Không giận dữ, thật đấy. Người chỉ cảm thấy ghê tởm nhưng không ngạc nhiên chút nào giống như người ta nhìn thấy con cún cưng ỉa bậy lên thảm. Tôi đứng đó ngay phía sau chỗ cậu đang đứng bây giờ và nhìn Ray chìm xuống, cậu biết không? Đầu cậu ta chìm xuống sau cùng khiến tôi nhớ tôi hồi nhỏ vẫn thường nghĩ nếu chúng ta bơi xuống tận cùng một con nước, chúng ta sẽ đi xuyên qua đáy sông và thò đầu ra ngoài vũ trụ. Đó là cách tôi vẫn hình dung ra trái đất của chúng ta. Và tôi sẽ ở đó, đầu vươn ra ngoài địa cầu, vũ trụ và các vì sao và bầu trời đen sẫm ở xung quanh và rồi tôi sẽ tiếp tục rơi. Tôi sẽ rơi vào trong vũ trụ và bồng bềnh trôi xa, bồng bềnh suốt hàng triệu năm trong không gian lạnh lẽo đó. Khi Ray xuống dưới đó, trong đầu tôi lại nghĩ tới chuyện này. Rằng cậu ta sẽ tiếp tục chìm xuống cho tới khi cậu ta xuyên qua một cái lỗ trên địa cầu và rơi vô định suốt một triệu năm trong vũ trụ.”

Dave nói, “Tôi biết là trong đầu anh đang nghĩ gì, Jimmy, nhưng anh đã nhầm. Anh nghĩ tôi đã giết Katie phải không? Có đúng thế không?”

“Chớ nói gì, Dave,” Jimmy nói.

“Không, không, không.” Dave nhìn thấy một khẩu súng đột nhiên xuất hiện trên tay Val. “Tôi chả dính dáng gì tới cái chết của Katie cả.”

Họ sẽ giết mình, Dave chợt nhận ra. Chúa ơi, không thể nào. Đối đầu với cái chết người ta cần phải chuẩn bị từ trước. Ai lại chỉ ra khỏi quán bar để nôn, lúc quay lại thì phát hiện ra mình sắp tận số. Không thể nào. Mình còn phải về nhà. Mình còn phải giải thích rõ ràng với Celeste. Mình còn phải ăn một bữa đã.

Jimmy thò tay vào trong túi áo và rút ra một con dao Dave nhận thấy tay hắn hơi run khi kéo lưỡi dao ra. Môi trên và cằm cũng vậy. Vẫn còn hy vọng. Đừng sợ tới đần người ra như vậy. Vẫn còn hy vọng.

“Cái đêm Katie bị sát hại, cậu về nhà, khắp người đầy máu, Dave. Cậu kể hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau về vết thương trên tay mình và người ta nhìn thấy xe của cậu phía bên ngoài quán Last Drop vào thời điểm Katie rời khỏi đó. Cậu nói dối cảnh sát và nói dối tất cả mọi người.”

“Jimmy, nghe này. Xin hãy nhìn tôi.”

Jimmy vẫn nhìn xuống đất.

“Jimmy, đúng là người tôi có máu, đúng thế. Tôi đã đánh một người, Jimmy. Tôi đã ra tay rất nặng tay với hắn ta.”

“À, lại câu chuyện về tên cướp chứ gì?” Jimmy nói.

“Không. Hắn là một kẻ lạm dụng trẻ em. Hắn ta đang lạm dụng tình dục một đứa trẻ trong xe của mình. Hắn ta là một con ma và rồng hút máu người, Jim. Hắn ta đầu độc đứa trẻ đó.”

“Vậy không phải là một tay ăn cướp. Mà là một gã, hiểu rồi, lạm dụng trẻ con. Tất nhiên rồi và Dave, cậu đã giết hắn?”

“Đúng vậy. Thật ra là tôi… tôi và Thằng Bé.”

Dave không biết tại sao anh lại nói vậy. Anh không bao giờ nên nhắc tới Thằng Bé. Không được nhắc tới nó. Vì mọi người sẽ không hiểu. Có lẽ là vì anh quá sợ. Có lẽ là vì anh muốn Jimmy nhìn thấu lòng dạ anh, và hiểu rằng, đúng là nó đang rối bời nhưng hãy nhìn tôi mà xem, Jimmy, hãy nhận ra rằng tôi không phải là kẻ đi giết người vô tội.

“Nên cậu và đứa bé bị lạm dụng…”

“Không phải,” Dave nói.

“Không phải cái gì? Cậu vừa nói cậu và thằng bé…”

“Không phải thế, không phải thế. Mà thôi quên chuyện đó đi. Đầu óc tôi lẫn lộn hết cả lên. Tôi muốn nói là…”

“Đừng nói lăng nhăng nữa,” Jimmy nói. “Cậu định bảo là cậu giết một gã lạm dụng trẻ con. Cậu nói thế với tôi nhưng lại không nói với vợ mình? Tôi vẫn nghĩ cô ấy phải là người đầu tiên được nghe cậu thú nhận. Nhất là tối hôm qua khi cô ấy bảo với cậu là cô ấy không tin vào câu chuyện cậu bị cướp thì sao cậu không nói thật với cô ấy? Phần lớn người ta sẽ không để ý đến một tên lạm dụng trẻ con bị chết, Dave. Vợ cậu cho rằng cậu đã giết con gái tôi. Và hành động của cậu khiến tôi tin rằng cậu thà để cô ấy nghĩ như vậy còn hơn là nghĩ rằng cậu giết một tên lạm dụng tình dục trẻ con. Cậu thử giải thích cho tôi xem sao, Dave.”

Dave những muốn nói tôi giết hắn bởi vì tôi sợ mình sẽ biến thành một kẻ như hắn. Nếu tôi ăn trái tim hắn thì tôi có thể thu phục và khắc chế linh hồn hắn. Nhưng tôi lại không thể nói ra điều đó. Tôi không thể tiết lộ sự thật đó. Tôi biết là hôm nay mình đã thề sẽ không còn bí mật nữa. Nhưng ít nhất tôi cũng có thể giữ bí mật duy nhất này – cho dù phải cần bao nhiêu lời nói dối, cho dù phải bưng bít.

“Nói đi, Dave. Chỉ cần giải thích với tôi tại sao. Tại sao cậu lại không thể nói ra sự thật với chính vợ mình?”

Nhưng Dave giỏi lắm cũng chỉ có thể nặn ra một câu là, “Tôi không biết.”

“Cậu không biết. Thôi được, vậy trong cái câu truyện cổ tích này, cậu và thằng bé – mà thằng bé lại chính là cậu khi còn nhỏ – cậu và nó tới và…”

“Chỉ mình tôi mà thôi,” Dave nói. “Tôi đã giết cái sinh vật không có khuôn mặt đó.”

“Cái sinh vật quái quỷ gì cơ?” Val nói.

“Cái gã đó. Cái tên lạm dụng trẻ em đó. Tôi đã giết hắn. Là tôi. Chỉ một mình tôi. Trong bãi đỗ xe của quán Last Drop.”

“Tôi không nghe thấy có người nào chết ở gần quán Last Drop,” Jimmy nói và quay sang Val.

“Sao cứ để tên khốn này giải thích thế hả, Jim? Mày định trêu ngươi tao đấy hả?” Val nói.

“Không. Đó à sự thật.” Dave nói. “Tôi xin lấy con trai mình ra thề. Tôi nhét thi thể của hắn ta vào cốp xe của hắn. Nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với chiếc xe đó nhưng thề với Chúa là tôi đã giết hắn. Tôi muốn gặp vợ tôi, Jimmy. Tôi muốn sống cuộc đời của mình.” Dave ngước lên nhìn gầm cầu đen thẫm, nghe tiếng xe chạy qua, những ngọn đèn màu vàng nối tiếp nhau trở về nhà. “Jimmy, xin đừng tước đoạt đi của tôi điều đó.”

Jimmy nhìn vào mặt Dave và Dave nhìn thấy án tử hình của mình trên đó. Nó hiện trên nét mặt Jimmy như những con sói hung dữ. Dave những mong ước mình có đủ can đảm để đối mặt với điều đó. Nhưng anh không thể. Anh không thể đối mặt với cái chết. Vào giây phút này, anh đứng đây – hai chân trên vỉa hè, tim đập thình thịch, não bộ không ngừng gửi thông điệp tới các dây thần kinh, các cơ bắp và các bộ phận trong cơ thể, hai tuyến thượng thận đang mở rộng – bất cứ lúc nào một lưỡi dao cũng có thể xuyên thẳng vào ngực. Và cùng với nỗi đau đớn đó là một hiện thực phũ phàng, rằng cuộc đời anh – tầm nhìn của anh, xúc giác, khứu giác, vị giác, tiếng cười và những cơn làm tình của anh – tất cả đều chấm dứt. Anh không thể tỏ ra dũng cảm trước điều đó. Anh cần phải hạ mình van xin. Và anh sẽ làm. Anh sẽ làm bất cứ điều gì họ muốn để không bị giết.

“Tao nghĩ hai mươi lăm năm trước khi mày chui vào trong chiếc xe đó, Dave, một người khác đã thế vào chỗ của mày. Tao nghĩ đầu óc mày chắc bị chập mạch hay có vấn đề gì đó,” Jimmy nói. “Nhưng con bé mới có mười chín tuổi. Mày biết không? Mới có mười chín tuổi và nó chưa bao giờ làm gì mày. Nó thậm chí còn quý mày. Thế mà mày lại nỡ giết nó? Tại sao? Tại vì đời mày không ra gì? Vì sắc đẹp khiến mày khó chịu? Hay bởi vì ta đã không chui vào chiếc xe ô tô đó? Tại sao? Chỉ cần mày nói cho tao biết là tại sao, Dave. Nói ra xem nào. Nói ra và tao sẽ để cho mày một con đường sống,” Jimmy nói.

“Ôi không,” Val nói. “Jimmy? Không được. Thôi đi nào. Cậu lại cảm thấy thương hại thằng khốn này ư? Nghe này…”

“Câm miệng, Val.” Jimmy chỉ thẳng về phía hắn ta. “Lúc đi tù, tôi để lại cho cậu một cái guồng máy hoạt động hiệu quả thế mà cậu làm tiêu ma hết cả. Tôi giao lại tất cả cho cậu nhưng cậu chả làm được bất cứ việc gì ngoài sử dụng vũ lực và buôn bán thứ ma túy tai hại kia. Đừng có ở đấy mà khuyên tôi này nọ, Val. Đừng có nghĩ tới chuyện đó.”

Val quay đi, đá đám lau sậy và làu bàu một mình.

“Nói xem, Dave. Nhớ đừng có lôi chuyện xâm phạm trẻ em vớ vẩn ra ở đây vì tối nay chúng ta không ở đây nói những chuyện tào lao. Biết chưa? Hãy nói thật. Nếu mày lừa tao lần nữa, tao sẽ phanh thây mày ra,” Jimmy nói.

Jimmy nghỉ một lúc lấy hơi. Hắn giơ cao con dao ra trước mặt Dave rồi hạ xuống, lách lưỡi dao và giữa quần và thắt lưng, ngay phía trên đùi phải. Tay kia của hắn xòe ra. “Dave, tao sẽ cho mày mạng sống của mày. Mày chỉ cần nói cho tao biết vì sao mày giết con bé. Mày sẽ đi tù. Hẳn thế. Nhưng mày vẫn sống. Vẫn thở.”

Dave cảm kích tới suýt nữa thì hét lên tạ ơn Chúa. Anh những muốn ôm chầm lấy Jimmy. Ba mươi giây trước lòng anh đen tối, đầy tuyệt vọng. Anh đã sẵn sàng quỳ xuống van xin, Tôi chưa muốn chết. Tôi vẫn chưa sẵn sàng. Tôi chưa sẵn sàng rời đi. Tôi biết điều gì đang đón đợi mình ở phía bên kia. Nhưng chắc không phải là thiên đàng. Hay một nơi tươi sáng. Mà nó hẳn là một nơi tăm tối và lạnh lẽo, một đường hầm hun hút vô định. Giống như cái lỗ trong hành tinh, Jim. Và tôi không muốn một mình trong hư vô, qua vạn năm, qua hàng thế kỷ chỉ có mình trái tim cô đơn của tôi trôi nổi trong hư vô lạnh lẽo và hoàn toàn đơn độc.

Nhưng giờ anh đã có cơ hội sống sót. Chỉ cần nói dối. Chỉ cần anh liều mạng nói cho Jimmy những gì hắn muốn. Anh sẽ bị chửi rủa. Có thể bị đánh. Nhưng có thể giữ được mạng sống. Anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt Jimmy. Jimmy không nói dối. Những con chó sói đã biến mất, tất cả những gì còn lại trước mặt anh là một người đàn ông cầm dao đang chờ một kết luận cuối cùng, một người đàn ông bị đè nặng bởi những nghi vấn chưa có lời giải đáp, một người đàn ông đang thương tiếc cho đứa con gái mà anh ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.

Anh sẽ về nhà với em, Celeste. Chúng ta sẽ gây dựng một cuộc sống tốt đẹp. Chúng ta sẽ làm được điều đó. Và rồi anh hứa, không còn bất cứ lời nói dối nào. Không còn bất cứ bí mật nào. Nhưng anh cần phải nói dối một lần cuối cùng này, lời nói dối nghiêm trọng nhất từ trước tới nay vì anh không thể tiết lộ sự thật phũ phàng nhất đời mình. Thà để Jimmy nghĩ rằng anh giết con gái hắn còn hơn là cho hắn biết lý do khiến anh giết tên lạm dụng tình dục kia. Đó là một lời nói dối có ích, Celeste. Nó giúp chúng ta giữ mạng sống của mình.

“Nói đi.” Jimmy lại giục.

Dave cố gắng bịa cho sát với thực tế nhất mà anh có thể. “Tôi gặp con bé ở quán McGills tối hôm đó và nó khiến tôi nhớ tới một giấc mơ cũ.”

“Mơ gì?” Jimmy nói, mặt co rúm lại, giọng khàn đi.

“Về tuổi trẻ,” Dave nói.

Jimmy cúi đầu xuống.

“Tôi không nhớ là mình từng có một thời trai trẻ,” Dave nói. “Và con bé chính là giấc mơ đó, thế là đột nhiên tôi trở nên kích động, tôi đoán là vậy.”

Thật đau đớn khi phải nói ra những lời này với Jimmy, xé nát tâm can hắn, nhưng Dave chỉ muốn được trở về nhà, tỉnh táo trở lại và nhìn thấy vợ con mình, và anh sẵn sàng đánh đổi nó lấy tất cả. Anh sẽ dàn xếp mọi chuyện. Và một năm nữa khi hung thủ thực sự bị bắt và buộc tội, Jimmy sẽ hiểu ra sự hy sinh của anh.

“Phần nào đó trong tôi,” anh nói, “mãi mãi không ra khỏi chiếc xe đó, Jim. Đúng như anh nói đấy. Một Dave khác đã trở về khu phố trong quần áo của Dave nhưng hắn ta không phải là Dave. Dave vẫn còn ở lại trong căn hầm đó. Cậu biết không?”

Jimmy gật đầu và khi ngẩng mặt lên, Dave nhìn thấy mắt cậu ta ướt và sáng, đầy trắc ẩn và thậm chí còn có cả yêu thương.

“Vậy là do giấc mơ?” Jimmy thì thào.

“Là do giấc mơ, đúng thế,” Dave nói và cảm thấy cơn ớn lạnh mà lời nói dối mang lại xuyên thấu bụng anh, lạnh tới mức anh tưởng rằng mình lại đang bị hành hạ bởi cơn đói sau khi đã nôn hết ruột gan ra dòng sông Kỳ Bí. Nhưng cơn ớn lạnh này hoàn toàn khác, không giống như bất kỳ cơn ớn lạnh nào anh từng biết. Lạnh tới tê buốt. Lạnh tới mức nóng cả người lên. Không. Không phải là lạnh, mà là nóng thì đúng hơn. Giờ trong bụng anh như có lửa đốt, lửa đang liếm xuống phía dưới và lên trên ngực khiến anh ngạt thở.

Qua khóe mắt anh nhìn thấy Val đang nhảy cẫng lên và hét, “Đấy, đúng như tôi nói với cậu nhé!”

Anh nhìn vào mặt Jimmy. Môi mấp máy, vừa nhanh lại vừa chậm rãi bảo rằng, “Chúng ta chôn vùi tội lỗi của mình tại đây, Dave. Chúng ta gột sạch chúng.”

Dave ngồi xuống. Anh thấy máu chảy ra, rỏ xuống quần. Máu xối ra từ người anh và khi đặt tay lên bụng anh lập tức chạm phải một vết nứt dài vắt ngang bụng.

Dave thì thào: Cậu nói dối.

Jimmy cúi xuống. “Gì cơ?”

Cậu nói dối.

“Môi hắn vẫn mấp máy?” Val nói. “Hắn vẫn mấp máy môi.”

“Tôi không phải không có mắt, Val.”

Dave chợt sáng tỏ, sáng tỏ bởi một nhận thức khinh hoàng. Một thứ nhận thức đầy thống khổ mà lạnh lùng, tàn nhẫn rằng anh đang hấp hối.

Mình không còn có thể quay đầu lại được nữa. Không thể lừa gạt hay chạy trốn được nữa. Không thể van xin tha mạng hay núp sau những bí mật. Không thể chờ lệnh ân xá dựa trên sự cảm thông. Mà sự cảm thông của ai cơ chứ? Nào có ai thèm quan tâm. Trừ mình. Mình quan tâm. Mình rất chú trọng tới sự cảm thông. Chuyện này thật không công bằng. Mình sẽ không chịu nổi cảnh đơn độc trong cái đường hầm vô định ấy. Xin đừng để tôi đi tới nó. Xin hãy đánh thức tôi dậy. Tôi muốn thức dậy. Anh muốn có em ở bên cạnh, Celeste. Anh muốn chạm vào tay em. Anh chưa sẵn sàng chết.

Anh cố mở mắt ra để nhìn trong lúcVal đưa cho Jimmy thứ gì đó và Jimmy hạ nó xuống giữa trán Dave. Nó rất mát. Một vòng tròn dịu mát, êm ái, làm dịu đi ngọn lửa đang thiêu cháy cơ thể anh.

Chờ đã! Không. Không. Jimmy! Tôi biết đó là thứ gì. Tôi có thể nhìn thấy cò súng. Đừng, đừng, đừng làm thế. Hãy nhìn tôi. Xin hãy nhìn tôi. Đừng làm thế. Xin anh đấy. Nếu anh đưa tôi đến bệnh viện có lẽ vẫn còn kịp. Họ sẽ cứu tôi. Ôi Chúa ơi, Jimmy xin đừng làm thế, đừng dùng ngón tay ấy bóp cò, tôi đã nói dối, tôi đã nói dối, đừng tước đoạt đi của tôi mạng sống, xin cậu đấy, tôi chưa chuẩn bị để nhận một viên đạn vào đầu. Chả có ai lại chuẩn bị cho điều đó cả. Xin đừng làm thế.

Jimmy hạ thấp khẩu súng xuống.

Cảm ơn cậu, Dave nói. Cảm ơn cậu, cảm ơn.

Dave nằm ngửa ở đó và nhìn thấy những dòng ánh sáng di chuyển trên cầu, xuyên qua bóng đêm đen tối, lung linh. Cảm ơn cậu, Jimmy. Giờ tôi sẽ làm một người tốt. Cậu đã dạy cho tôi một bài học. Đúng thế. Và tôi sẽ nói với cậu ngay khi tôi có thể thở được. Tôi sẽ là một người cha tốt. Tôi sẽ là một người chồng tốt. Tôi hứa, tôi thề…

“Thế là xong,” Val nói.

Jimmy nhìn xuống thi thể của Dave, xuống vết thương cắt ngang bụng, lỗ đạn mà hắn bắn xuyên trán. Hắn hất giày của mình ra rồi cởi áo khoác. Sau đó hắn cởi chiếc áo thun cao cổ và chiếc quần ka ki dính máu Dave. Tiếp đến là bộ đồ thể thao bằng vải ni lông mà hắn mặc phía bên trong và vứt chúng xuống bên cạnh Dave. Hắn nghe thấy Val đang đặt gạch và xích sắt vào trong thuyền của Huey rồi xuất hiện với cái túi rác lớn màu xanh. Phía dưới bộ đồ thể thao Jimmy mặc một chiếc áo phông và quần jean trong khi Val lấy từ trong túi rác ra một đôi giày và ném cho hắn. Jimmy đi giày vào và kiểm tra áo phông và quần xem có dính vết máu nào không. Nhưng tất cả đều sạch sẽ. Ngay cả bộ đồ thể thao cũng gần như không vấy máu.

Hắn quỳ xuống bên cạnh Val và nhét quần áo của mình vào trong túi rác. Rồi hắn mang con dao và khẩu súng tới bên cầu tàu và ném ra giữa sông. Hắn có thể để chúng trong túi quần áo và vứt ra khỏi thuyền cùng với thi thể của Dave nhưng không hiểu sao hắn lại sốt ruột muốn tẩu tán chúng ngay lập tức, được thực hiện cái động tác vung tay ném khẩu súng ra giữa không trung, nhìn nó quay tròn, xoay xoay, rơi thẳng xuông rồi chìm nghỉm giữa sóng nước chập chờn.

Hắn quỳ xuống cạnh mép nước. Bãi nôn của Dave đã bị sóng đánh đi từ lâu và Jimmy thò tay xuống dòng sông nhầy nhụa, ô nhiễm, rửa sạch máu của Dave. Hắn thi thoảng vẫn làm điều đó trong những giấc mơ của mình – gột rửa dưới dòng sông Kỳ Bí – và nhìn thấy cái đầu Just Ray Harris nổi lên quan sát hắn.

Cái đầu của Just Ray lúc nào cũng nhắc lại một câu. “Cậu không thể chạy nhanh hơn một đoàn tàu.”

Và Jimmy bối rối trả lời, “Không ai có thể chạy nhanh hơn tàu, Ray.”

Just Ray lúc này bắt đầu chìm xuống nước, mỉm cười bảo, “Nhất là cậu lại càng không thể.”

Mười ba năm vẫn một giấc mơ này, trong suốt mười ba năm đó đầu Ray nổi lên trên mặt nước và nhắc lại cùng một câu nói và Jimmy vẫn không tài nào cắt nghĩa nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.