Hai người cứ thế ôm nhau cho đến tận khuya mới ngủ.
Tối hôm qua Tần Hiển uống thuốc cảm, đại khái vẫn còn dược hiệu của thuốc dẫn đến ngày thứ hai anh ngủ đến 12 giờ trưa.
Thời điểm tỉnh lại đã không thấy Tô Kiều bên cạnh.
Tần Hiển bỗng nhiên bật dậy, phảng phất trở lại 8 năm trước, tỉnh lại sau giấc ngủ đã không còn thấy Tô Kiều ở bên.
Nhịp tim anh đột nhiên tăng nhanh, vội vàng vén chăn lên, nhảy xuống giường, “Tô Kiều, Tô Kiều!”
Anh ngay cả dép cũng không kịp xỏ, chân trần chạy ra bên ngoài.
Tô Kiều từ dưới lầu đi lên, thấy Tần Hiển chân trần đứng trên cầu thang, không khỏi run lên, “Sao anh lại không mang dép thế?”
Sắc mặt Tần Hiển trắng bệch, cắn răng, chăm chú nhìn Tô Kiều. Tô Kiều đi lên trên cầu thang, đưa tay sờ trán Tần Hiển, “Có phải lại sốt không? Sao sắc mặt anh kém vậy…”
Nói chưa dứt lời, Tần Hiển đột nhiên tiến lên ôm chặt lấy cô.
Tô Kiều sửng sốt: “…Anh sao thế?”
Tần Hiền cắn chặt răng, gần như nghiến răng nghiến lợi, “Mẹ khiếp cứ nghĩ em lại chạy mất.”
Tô Kiều ngơ ngẩn, tim đột nhiên đau nhói.
Biểu hiện không an toàn sâu sắc này của anh… năm đó anh tỉnh lai, tìm không thấy cô, lúc ấy không biết anh đã đau khổ biết nhường nào.
Cô vội vàng đưa tay ôm anh, không ngừng an ủi: “Em ở đây, ở đây mà, em không đi đâu cả, cũng sẽ không đi đâu cả.”
Tần Hiển những năm này thực sự đã trôi qua đầy đau đớn, đến mức không dám nghĩ đến việc chịu đựng lần nữa.
Nếu như Tô Kiều lại bỏ rơi anh lần nữa, anh không biết mình sẽ trở thành bộ dạng gì.
Anh ôm Tô Kiều một hồi, rốt cuộc buông ra.
Tô Kiều ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn Tần Hiển.
Tần Hiển tỉnh táo lại, không muốn trước mặt Tô Kiều tỏ ra quá quẫn bách, anh không nhìn cô, quay người về phòng.
Tô Kiều đi theo vào, “Vừa rồi điện thoại anh rung liên tục, hình như là ông anh gọi.”
Vừa rồi điện thoại Tần Hiển kêu liên hồi, Tô Kiều còn tưởng trợ lý gọi điện giục anh đi làm, cô bèn đi xuống định trả lời điện thoại để anh nghỉ ngơi.
Kết quả nhìn hiển thị người gọi trên màn hình, lại là ông của Tần Hiển.
Cô tất nhiên không dám bắt máy.
Tần Hiển đi vào phòng tắm rửa mặt, Tô Kiều đi đến bên giường, khom người từ trên tủ đầu giường cầm điện thoại đi đến cửa phòng tắm, đưa cho hắn, “Anh có muốn gọi về nhà luôn không?”
“Chút nữa anh gọi.” Tần Hiển nói, cúi đầu đánh răng.
Tô Kiều cũng không biết chuyện gì, nên gật gật đầu cất điện thoại lên đầu giường.
Tần Hiển đánh răng rửa mặt xong đi ra, Tô Kiều đã không còn trong phòng.
Tần Hiển cầm điện thoại di động lên, nhìn tháng qua lịch sử cuộc gọi, đều là ông gọi, hơn 10 cuộc.
Anh không khỏi nhíu mày, sợ là có việc gấp, đi ra ban công, gọi điện lại cho ông.
Điện thoại vừa vang lên, đầu bên kia đã có người nhấc máy, nhưng người nghe không phải ông nội mà là Chung thúc thúc.
“Tổ tông của tôi à, sao ngài giờ mới bắt máy.”
Tần Hiển nhíu mày, “Chung thúc, tại sao lại là chú?”
Chung thúc nói: “Lão gia đợt này thân thể không khỏe lắm, ngày nào cũng lo lắng cho cậu, đêm nay cậu về thăm lão nhân gia chút đi.”
Tần Hiển nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện gì? Lần trước không phải thân thể ông còn rất khỏe sao?”
Chung thúc nói: “Không biết ạ, lão gia đã lớn tuổi, thân thể không thể so với trước kia được, ngài đêm nay có thể trở về không?”
Tần Hiển ừ một tiếng, “Cháu đã biết, tối nay cháu sẽ về.”
“Ài ài, vậy ngài về sớm một chút ăn cơm chiều cùng lão gia, tôi dặn phòng bếp chuẩn bị món ngài thích.”
“Cảm ơn Chung thúc.”
Tần Hiển cúp điện thoại, nhìn chằm chằm điện thoại một hồi.
Anh cảm thấy có chút kì quái, ông nội thân thể rất tốt, sao bỗng nhiên lại đột nhiên đổ bệnh.
Nhưng nghĩ lại, lão nhân gia cũng đã lớn tuổi, nói bệnh liền bệnh cũng có khả năng.
Tần Hiển từ ban công bước vào phòng, Tô Kiều vẫn chưa đi lên, anh dứt khoát cầm điện thoại xuống dưới lầu tìm cô.
Vừa đi xuống lầu, liền thấy Tô Kiều đang lười biếng nằm trên ghế salon kê sát cửa sổ đọc sách. Ánh nắng xuyên qua tầng lá xanh, chiếu vào khung cửa sổ, nhảy nhót trên người cô, hôm nay Tô Kiều mặc chiếc váy dài chất liệu vải bông, màu trắng, mái tóc đen dài mềm mại tùy ý vắt lên một bên vai. Ánh nắng vàng tinh khôi, óng ánh bao phủ lấy cô, đẹp đến nao lòng, tựa như một nàng tiên nữ chẳng may lạc xuống hồng trần.
Tần Hiển bỗng dừng lại, đứng tại cầu thang, không tự giác nhìn cô đến ngây dại.
Một hồi lâu sau lấy lại tinh thần anh mới tiến về phía cô.
Tô Kiều nghe thấy tiếng bước chân, mới từ cuốn sách ngẩng đầu lên, nhìn Tần Hiển khẽ cười, “Rửa mặt xong rồi?”
Tần Hiển ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô.
Tô Kiều dịch sang một bên, nhường nửa cái ghế cho anh, “Anh dựa vào đây cho dễ chịu này.”
Tần Hiển thả người xuống, dựa vào thành salon, thuận tay rút cuốn sách trong tay Tô Kiều đưa lên xem, “Moby dick.”
Anh giương mắt nhìn Tô Kiều, “Quyển sách này không dễ đọc.”
Tô Kiều nói: “Tùy tiện xem thôi.”
Tần Hiển lật hai trang, “Mấy năm nay xem chừng em đã học được rất nhiều thứ.”
“Cũng không hẳn, chỉ là tùy tiện xem qua, cái gì cũng biết một chút da lông, kiến thức nửa vời. Cái gì cũng biết một chút, nhưng không chuyên sâu cái gì.”
Tần Hiển đem sách trả lại cho cô, lại từ trên mặt đất cầm lấy một quyển sách khác, anh cười cười, “Hồng Lâu Mộng”
Tô Kiều gật gật đầu.
Lại từ trên mặt đất cầm lấy một bản: “Trung Quốc truyền thống, phục sức” Lật hai trang, Tần Hiển không khỏi cười, nói đùa: “Đúng là ăn tạp, cái gì cùng đọc.”
Tô Kiều ừ một tiếng, “Nhàn rỗi liền tùy tiện lật qua, văn hóa là để thưởng thức nha.”
Cô cầm lấy quyển sách kia, dựa vào ghế sofa chuẩn bị tiếp tục xem, kết quả đột nhiên bị Tần Hiển kéo cánh tay, ôm vào lồng ngực.
Hai tay Tô Kiều cầm sách, chống đỡ trước ngực Tần Hiển, đôi mắt chớp chớp nhìn anh.
Tần Hiển nhìn chăm chú vào mắt cô, thấp giọng hỏi: “Trách anh?”
Tô Kiều sửng sốt một chút: “Không có a.”
“Là anh hại em chịu khổ.” Tần Hiển nói.
Là bạn bè của hắn, mẹ của anh ghét bỏ cô không học thức, hại cô chịu khổ, khi dễ cô.
Tô Kiều lắc đầu: “Không liên quan đến anh, anh biết mà, em vẫn luôn muốn đi học.”
Tần Hiển không nói chỉ nhìn thật sâu vào mắt cô, Tô Kiều bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, cầm sách che mặt anh lại, “Anh đừng nhìn em như vậy nữa, được không?”
Tần Hiển kéo quyển sách xuống, thuận thế nắm chặt tay Tô Kiều.
Tô Kiều không cựa quậy nữa, chỉ nhìn anh hỏi: “Hôm nay anh không phải đi làm sao?”
Tần Hiển gật đầu, “Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.” Ngừng một lát, hơi nhướn lông mày, nhìn Tô Kiều nói: “Không phải em muốn để cho anh ở nhà nghỉ ngơi sao?”
Tô Kiều: “Anh nên ở nhà nghỉ ngơi, bạn anh nói anh một ngày chỉ ngủ 2 – 3 tiếng, em chưa muốn ở vậy, thủ tiết đâu.”
Cô đẩy Tần Hiển đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
Tần Hiển miễn cưỡng tựa người vào thành ghế, nhìn bóng lưng Tô Kiều, không khỏi cười cười: “Sẽ không phải thủ tiết.”
Tô Kiều đi từ nhà bếp ra, bưng theo bữa sáng: “Em nấu sủi cảo, giờ cũng trưa rồi, coi như ăn trưa luôn.”
Tần Hiển cầm cuốn “Moby dick” trên tay lật qua lật lại vài trang, một bên nhìn Tô Kiều nói: “Buổi tối, anh dẫn em đi gặp ông nội.”
Thân thể Tô Kiều cứng đờ, quay đầu lại, khó có thể tin nhìn Tần Hiển, “Anh vừa mới nói gì?”
Tô Kiều không thể tin vào tai mình.
Tần Hiển đặt cuốn sách xuống, đứng lên, hướng phía Tô Kiều đi đến: “Anh nói, tối nay dẫn em về nhà gặp ông nội của anh.”
Tô Kiều lập tức nhíu chặt lông mày, vô ý thức nói: “Em không đi.”
Tần Hiển đứng trước mặt cô, kéo tay cô, vô cùng nghiêm túc nhìn sâu vào mắt cô, từng chữ từng chữ nói thật chậm rãi: “Tô Kiều, anh sẽ che chở cho em.”