Hai người ghé huyện thành Tung Dương nghỉ trọ.
Năm ngày sau họ vượt sông Hoài, vào thành Tín Dương. Đám cao thủ Vũ Khúc tinh cung vẫn kiên trì bám chặt những bến đò ở bờ Nam. Nhưng chúng cũng chẳng hề để ý đến bọn Tống Thu, vì lần này, chàng từ hướng Bắc xuống. Tống Thu nhãn quang sắc bén, nhận ra ngay bọn yêu tà. Có điều chàng không biết chúng thuộc bang hội nào. Quần ma do Âm Hồn Lão Quái dẫn đầu, từ Trường sa ngược Bắc còn cách Tín Dương một ngày đường. Tuy nhiên Tam Phong Hồ Ly Hồng Lăng Phượng, nhờ có thần mã, nên đã có mặt ở Tín Dương. Nàng mệt nhoài vì đường thiên lý, vào Hoài Nam đại lữ điếm nghỉ chân. Tín Dương nằm trên trục lộ chính Bắc Nam nên vô cùng sầm uất. Ngày ngày, hàng trăm đoàn xa mã chở hàng xuôi ngược. Nhờ vậy, sanh ý các ngành trong thành rất phát đạt. Hoài Nam đại lữ điếm là cơ ngơi đồ sộ nhất. ở vùng Hoa Trung, tháng bảy vẫn chưa phải là Thu. Ánh tà dương đỏ rực đằng Tây nhuộm hồng những gương mặt thực khách, trên tầng chót lữ điếm. Chủ nhân đã đành tầng thứ tư để làm tửu lâu và cũng là phòng ăn cho khách trọ.
Tam Phong Hồ Ly tắm gội xong, lững thững lên dùng cơm. Nàng đảo mắt quan sát, giật mình nhận ra hai nhân vật phi thường. Vẻ anh tuấn, trẻ trung của chàng công tử khiến nàng ngỡng mộ, nhưng cái đẹp hoang dại của người con gái ngồi cạnh đấy, lại khiến lòng nàng se lại. Hồng Lăng Phượng cố trấn tĩnh, quyết định đến làm quen. Nàng tin vào nhan sắc và mị lực của mình. Lăng Phợng mỉm cười khi thấy chàng công tử phe phẩy chiếc quạt xếp có những chiếc nan đen tuyền. Nàng đã biết ai là Bách Lý Tống Thu. Tam phong mỹ nhân đến bên bàn nghiên mình tươi cười :
– Tiểu muội là Hồng Lăng Phượng, ngưỡng mộ phong thái nhị vị nên xin phép được chung bàn.
Lăng Phượng nội công thâm hậu nên dung mạo rất trẻ trung, trông chỉ chừng đôi mươi. Thượng Sương đâu ngờ mĩ lang tuyệt sắc này lại là sát tinh chốn võ lâm, nàng hớn hở nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Tống Thu cũng thầm khen, vòng tay mời :
– Vãn sinh là Bách Lý Tống Thu hân hanh được cô nương hạ cố.
Lăng Phượng ngồi xuống, quay sang hỏi Sương nhi :
– Còn mỹ nhân này là ai, sao không giới thiệu để tệ thư được biết.
Sương nhi mỉm cười, dùng ngón tay xinh xắn viết lên bàn mấy chữ :
– Tiểu muội là Cốc Thượng Sương.
Lăng Phượng giật mình, thoáng nghe lòng dâng lên nỗi xót xá. Không ngờ người con gái diễm lệ này lại bị câm. Lăng Phượng gọi tiểu nhị đem rượu và thức ăn. Sau vài chén, mặt hoa ửng hổng, mắt phượng long lanh, trông càng quyến rũ. Tam Phong Hồ Ly mặc bộ võ phục màu thanh thiên, áo choàng trắng. Thượng Sương thì ngược lại. Hai người ngồi bên nhau, trông như tỷ muội, khó phân định ai đẹp hơn ai. Lăng Phượng luôn miệng chuyện trò với Thượng Sương nhưng âm thầm ngắm Tống Thu, trong lúc chàng trầm ngâm nhìn cảnh hoàng hôn. Ở chàng toát ra vẻ thanh cao, nhân hậu, khiến người đối diện sinh lòng tin tởng. Dung mạo nho nhã, tiêu sái càng làm mỹ nhân say đắm. Hơn nữa, Tống Thu là truyền nhân của Thiết Phiến Tu La, người có bối phận ngang với sư tổ Lăng Phượng. Như vậy, trong lớp thiếu niên đương đạị, chắc chắn chàng là cao thủ hạng nhất. Lăng Phượng coi nam nhân trên đời như cỏ rác, nhưng đối với Tống Thu. lại cảm thấy mình nhỏ bé. Với linh cảm của mỹ nhân, nàng hiểu rằng Thượng Sương không chỉ là nghĩa muội của chàng. Song Lăng Phượng không làm chủ được trái tim, quyết theo đuổi Tống Thu đến cùng, dẫu bị chàng khinh rẻ cũng cam tâm. Lăng Phượng rót đầy chung ba người, khúc khích cười :
– Tiểu muội xin bồi tiếp công tử và Sương muội chung này.
Ba người uống cạn, Lăng Phượng cười buồn :
– Tiểu muội quấy nhiễu công tử và Sương muội đã nhiều, xin phép lui về phòng trước.
Sương nhi lắc đầu, níu tay nàng tỏ ý muốn lưu lại. Tống Thu điềm đạm hỏi :
– Cô nương khộng hỏi đến sở thừa tại hạ. Phải chăng vì đã biết rõ?
Lăng Phượng gật đầu :
– Thiết Phiến Tu La có giao tình với gia sư tổ nên tiểu muộị nhận ra di vật của người.
– Dám hỏi lệnh sư tổ là vi kỳ nhân nào?
– Gia sư tổ là Ngọc Diện Hồng Nhan.
Tống Thu bỗng nói :
– Tại hạ và Sương nhi mới đến Tín Dương lần đầu nên lạ lẫm. Cô nương có thể đưa bọn ta đi dạo một vòng được chăng?
Lăng Phượng nghe niềm hy vọng trỗi dậy, cho rằng Tống Thu không đến nỗi lạnh nhạt với mình. Nàng hân hoan gọi tiểu nhị tính tiền rồi đưa hai người xuống phố. Ba người dạo chơi khắp thành, đến cuối canh một mới trở về khách điếm. Lăng Phượng hăng hái giải thích, giới thiệu từng thắng cảnh và những địa điểm quan trọng. Trong đó có Vũ Khúc tinh đàn do Bùi Hoài Dật, em thứ năm trong Động Đình thập bát yêu, làm Đàn chủ.
Đêm ấy, Tam Thanh Phong Hồ Ly thao thức mãi vì mối tình đầu rộn rã. Nàng đứng bên song cửa, nhìn sao khua mà tưởng nhớ bóng tình quân. Nhờ vậy, cuối canh ba nàng thấy một bóng đen nhỏ bé từ lan can nhảy xuống hoa viên rồi vượt tường ra ngoài. Lăng Phượng đang mặc bộ áo màu xanh đậm nên không sợ lộ, chụp lấy kiếm, phóng theo. Khinh công của nàng thuộc hạng thượng thừa mà phải vất vả lắm mới bám kịp Hắc y nhân. Cũng may, gã không đi đâu xa, dừng lại dưới chân tường Vũ Khúc tinh đàn. Lăng Phượng thấy gã vượt tường vào trong cũng vội nhảy lên cây cổ thụ gần đấy quan sát. Hắc y nhân hạ thân xuống nóc đại sảnh, ngửa cổ cười vang. Đám thuộc hạ Tinh đàn bủa ra, đèn đuốc sáng trưng. Hắc y nhân gằn giọng hỏi :
– Phải chăng ngươi chính là Động Đình Ngũ Yêu Bùi Hoài Dật?
Họ Bùi gật đầu. Hắc y nhân như bóng du hồn lao xuống. Thanh kiếm trong tay gã loang loáng dưới ánh đuốc, vun vút rít lên, khí thế cự kỳ bá đạo. Hoài Dật cười nhạt vung kiếm đem một chiêu trong pho Vũ Khúc kiếm pháp ra chống đỡ. Nhưng chiêu Diêm Vương Đăng Đường này chứa đựng lửa hận của mười bảy năm nên sát khí ngùn ngụt, đạt đến đỉnh cao của võ học tà môn. Bùi Hoài Dật ré lên thảm thiết. Hai tay lão bị chặt đến ngay khủyu, ngực thủng ba lỗ, máu phun thành vòi. Hắc y nhân ngửa cổ cười ghê rợn.
– Bùi Hoài Dật.. Mười mấy năm trước bọn ngươi sát hại song thân ta là Tứ Xuyên Khoái Đao Trác Khả Lưu và Lô Sơn Tiên Tử Cam Tần Mi. Nay Trác Nam Thu ta sẽ lần lượt lấy máu bọn ngươi mà rửa hận.
Hoài Dật rùng mình đi về Quỷ Môn Quan. Đám thủ hạ Tinh đàn ùa vào tấn công. Hắc y nhân phóng tay tàn sát chỉ hơn khắc đã giết mười mấy tên. Bọn còn lại sợ hãi bỏ chạy. Hắc y nhân nhặt đuốc phi nhanh, châm lửa khắp nơi. Gịó Nam lồng lộng thổi bùng ngọn lửa lên cao, sáng rực cả vùng ngoại thành Tín Dương. Hồng Lăng Phượng chỉ lơ là một chút đã mất dấu người bịt mặt. Nàng vội phi thân vào khách điếm. Nhìn vào phòng Tống Thu thì thấy chàng đang nằm ngủ, không có dấu hiệu gì là vừa động thủ cả. Lăng Phượng phân vân không hiểu gì cả. Vóc dáng của Hắc y nhân còn thấp hơn cả Thượng Sương.
Sáng hôm sau, tin Tinh đàn Vũ Khúc bị thiêu hủy, Đàn chủ bị giết, đã làm chấn động Tín Dương. Toán cao thủ trấn giữ sông Hàn vội kéo về thành. Những tên sống sót đã nói rõ hung thủ là Trác Nam Thu, hậu nhân của Tứ Xuyên Thần Đao, biểu huynh của Tinh chủ Trác Mạc Đình. Trong bữa điểm tâm, Lăng Phượng cố tình quan sát sắc diện Tống Thu. Thấy chàng thản nhiên, ánh mắt hiền hòa, khác hẳn vơi cặp nhãn quang rực lửa hận thù của Hắc y nhân. Cao thủ Tinh cung lùng sục khắp nơi, tìm hung thủ. Thân hình nhỏ bé của gã là đặc điểm nhận dạng. Thực khách ồn ào tranh luận tự hỏi vì sao Trác Nam Thu lại tấn công cơ sở của biểu thúc mình. Sự mất tích đột ngột của phu thê Tứ Xuyên Thần Đao mười bảy năm trước được khơi lại. Ăn xong, Tống Thu mỉm cười hỏi Lăng Phượng :
– Hồng cô nương định đi đâu?
Tam Phong Hồ Ly lặng người vì nụ cười quyến rũ, thỏ thẻ đáp :
– Tiểu muội định về Nam Xương thăm nhà.
Thượng Sương mừng rỡ ra dấu rằng nàng và Tống Thu cũng về Trường Sa. Lăng Phượng mừng rỡ bảo :
– Nếu thế thì tiểu muội xin được phép đồng hành.
Ba người rời Tín Dương, đi được vài dặm thì gặp bọn Âm Hồn Lão Quái. Hồng Lăng Phượng định tránh mặt nhưng không kịp. Âm Dương Tú Sĩ Cầu Thanh Phát tuổi mới tam tuần. Thấy Lăng Phợng đi giữa một cặp thiếu niên lạ mặt, vui vẻ chuyện trò, liền sanh lòng đố kỵ. Gã say mê Lăng Phượng từ lâu mà không được đáp lại. Tú Sĩ chặn đầu ba người, cưlời nham hiểm :
– Không ngờ Tam Phong Hồ Ly mà lại kết giao với hai đứa bé ngây thơ này? Thật là khó hiểu.
Lăng Phượng biến sắc, vung roi ngựa quất vào mặt họ Tú. Thủ pháp của nàng rất nhanh nhẹn nên Tú Sĩ không tránh kịp. Một lằn roi rớm máu vắt ngang gương mặt đẹp của Thanh Phát. Gã không ngờ nàng lại nặng tay đến thế, giận dữ rút Thiết Dịch Xa. Âm Hồn Lão Quái có giao tình với cả hai người nên ngăn lại :
– Thôi đi. Cùng là dồng đạo sao lại muốn giết nhau.
Tú sĩ tức tối nói :
– Tiền bối thấy không? Vãn bối chỉ đùa có một câu mà Hồng nha đầu đã nặng tay rồi.
Lăng Phượng bị gã vạch mặt trước Tống Thu, thẹn quá hóa giận :
– Sao nguơi dám xuyên tạc thành ý của ta đối với bằng hữu?
Tú sĩ cất giọng quái dị :
– Té ra nàng đã say mê gã công tử hôi sữa ấy rồi! Đừng vọng tưởng hoài công, chỉ có ta mới đủ bản lãnh để thưởng thức bộ ngực yêu quái của nàng mà thôi.
Tống Thu giờ đây đã biết Lăng Phượng là người con gái mà võ lâm đã từng truyền tụng. Thấy Lăng Phượng rút kiếm định nhảy đến tấn công Tú Sĩ, chàng nắm lấy tay nàng giữ lại :
– Tại hạ có nhãn quang khác với thiên hạ. Chúng ta đi thôi.
Lời nói và cử chỉ của chàng đã cứu vớt được tâm hồn Lăng Phượng. Nàng sa lệ nhìn chàng với ánh mắt biết ơn, gật đầu. Âm Hồn Lão Quái biết ngay Hồ Ly đã phải lòng Tống Thu. Lão cười ha hả nói :
– Chúc mừng cháu gái. Nhưng nếu muốn đi thì cũng phải kể cho bọn ta biết hạ lạc của Trương Tam cái đã.
Lăng Phượng đỏ mặt thẹn thùng đáp :
– Trương Tam đã mang kinh về đến Thiếu Lâm tự việc này coi như xong nhưng chư vị nên đến Tín Dương để xem cảnh Vũ Khúc tinh đàn bị hậu nhân của Trác Thần Đao thiêu hủy.
Cả bọn ồ lên sửng sốt, bắt nàng phải kể rõ. Nghe xong Đặng lão Quái vuốt râu cười ha hả :
– Thì ra Trác Mạc Đình đã liên kết cùng Động Đình thập bát yêu giết phu thê họ Trác để đoạt họa đồ Vũ Khúc tinh cung. Phen này lão ta sẽ không còn dám nghênh ngang nữa.
Tống Thu thầm khâm phục đầu óc của họ Đặng. Chàng hỏi nhỏ :
– Lăng Phượng. Lão trượng đây là người thế nào?
Nàng hạ giọng đáp :
– Âm Hồn Lão Quái Đặng Dung Kỳ là tay đầu sỏ của Hắc đạo. Nhưng ngoài tính tà quái ra, không thể gọi là ác nhân.
Lúc này, Đặng lão đã nhận ra cây Thiết phiến. Lão mừng rỡ hỏi :
– Phải chăng công tử là truyền nhân của Cố Thiên Chân.
Tống Thu kính cẩn đáp :
– Thưa phải. Vãn bối tình cờ tìm được nơi người tọa hóa.
Lão Quái hân hoan cười bảo :
– Nếu vậy công tử phải gọi ta bằng sư thúc mới đúng. Thiết Phiến Tu La là đại sư huynh của lão già này.
Tống Thu đã tự xem mình là học trò của Tu La nên giữ lễ, xuống ngựa vái chào :
– Tiểu điệt Bách Lý Tống Thu xin bái kiến sư thúc.
Đặng Dung Kỳ thấy chàng anh tuấn mỹ mạo, cốt cách như rồng phượng khoan khoái vỗ vai chàng :
– Sư phụ ta là Thần Phiến Ma Quân, chỉ có hai đồ đệ. Khi đại sư huynh ta bị Vũ Khúc Tinh Quân đả bại, phẫn chí bỏ đi rất lâu ta mới nhập môn. Tiên sư tự ái vì phép đánh quạt không địch lại Vũ Khúc thần chỉ nên bỏ phế, chẳng thèm dạy cho ta. Vì vậy ta chỉ học được công phu Âm Hồn chưởng do người mới sáng tạo.
Âm Dương Tú Sĩ thấy chàng chưa tới hai mươi, cho rằng công lực chẳng có bao nhiêu nên xem thường. Gã giả vờ thân thiện :
– Công tử có thể cho bọn ta thưởng thức vài chiêu Thiết phiến được chăng? Tuyệt học này thất truyền đã lâu, ai cũng khát khao được chứng kiến.
Lão Quái nhìn chàng với vẻ kỳ vọng và không mấy tin tưởng. Tống Thu muốn dằn mặt quần ma liền nhắm cây đào non, thân to bằng miệng chén, cách đấy hơn trượng. Thiết phiến xoè ra, bay đi như ánh chớp, liếm quanh thân cây rồi bay trở lại tay chàng. Cây đào bị tiện đứt ngang, phần trên rơi xuống trước sự kinh hãi của mọi người. Đặng lão quái quát vang như sấm :
– Hay lắm.
Lão ôm lấy Tống Thu tung bổng lên cao. Chàng dùng phép Thiên Mã Hành Không tà tà rơi xuống nhẹ nhàng như áng mây. Quần ma hoan hô nhiệt liệt, hết lòng ngưỡng mộ. Âm Dương Tú Sĩ tái mặt không nói nên lời. Gã thấy Hồng Lăng Phượng đang nhìn Tống Thu với ánh mắt khâm phục và tình tứ, lòng đau như cắt, lên ngựa bỏ đi. Lão quái hỏi Tống Thu :
– Hiện nay Thu nhi cư ngụ ở đâu?
– Bẩm sư thúc. Tiểu điệt mới mua một gia trang ở cửa Bắc thành Trường Sa, mời sư thúc giá lâm.
Lão quái gãi đầu :
– Để ta về Âm Hồn cốc thu xếp vài việc xong sẽ đến thăm ngươi.
Lâo hạ giọng thì thầm :
– Hồng Lăng Phượng tuy hơi quái đị nhưng là một cô gái rất tốt.
Nói xong lão cười ha hả lên ngựa dẫn quần ma đi mất.
Chín ngày sau, ba người về đến Trường Sa. Hồng Lăng Phượng không thể muối mặt đến ở nhà Tống Thu đành ngậm ngùi cáo biệt. Nàng trở lại Hồng gia trang, cạnh bờ sông Cam phủ Giang Tây. Mẫu thân nàng – Nam Xương Tiên Cơ Hách Cung Mai – thấy ái nữ hoa dung sầu héo, suốt ngày lang thang ven sông, nhìn về phía Tây nam thở dài não ruột. Chỉ trong năm ngày mối tương tư đã khiến nàng gầy hẳn đi. Bà bèn gọi Lăng Phượng vào hỏi han :
– Phượng nhi! Phải chăng con đã vướng vào lưới tình nên mới thảm não đến thế này? Có gì cứ giải bày, mẫu thân sẽ giúp cho.
Lăng Phượng gục đầu vào vai bà mà khóc rồi kể hết những tao ngộ vừa qua. Tiên Cơ mỉm cười :
– Ngày xưa, sư tổ con đau khổ vì Thiết Phiến Tu La. Ngờ đâu, đến đời con lại lụy vì đồ đệ của lão. Nhưng con đã kể rằng gã không khinh rẻ con mà.
Lăng Phượng hổ thẹn đáp :
– Hài nhi nghĩ đến quái tật của mình nên không đủ dũng khí tiếp cận chàng.
Tiên Cơ cả cười :
– Con khờ lắm. Tống Thu có thể chấp nhận một cô gái câm như Thượng Sương, lẽ nào lại chê bỏ con.
Lăng Phượng bừng tỉnh, lòng tràn đầy hi vọng. Nàng phụng phịu nói :
– Nhưng chẳg lẽ nào hài nhi lại vô cớ dẫn xác đến nhà chàng.
Tiên Cơ thì thầm vào tai ái nữ. Lăng Phượng mừng rỡ hôn lên má mẫu thân rồi chạy vào nhà. Phần Tống Thu và Thượng Sơn về thẳng Bách Lý gia trang. Trương Tam đã có mặt ở đây từ lâu. Nghe kể chân kinh đã về đến Thiếu Lâm tự, gã hân hoan vái tạ :
– Thuộc hạ nguyện trọn đời hầu hạ công tử.
Mấy ngày sau, Vũ Khúc tinh đàn ở cửa Đông Thành Trường Sa bị thiêu. Động Đình Tứ Yêu bị chém bay đầu và chặt đứt tứ chi. Hơn mười thuộc hạ Tinh đàn cùng thảm tử. Hung thủ cũng chính là Trác Nam Thu. Vũ Khúc tinh cung ở ngay núi Võng Xuyên, cách Trường Sa ba trăm dặm. Vì vậy, Tinh chủ Trác Mạc Đình huy động tứ vị Hộ pháp đem hai trăm cao thủ đến Trường Sa điều tra. Nhưng chỉ như đáy biển mò kim, chàng trai có thân hình nhỏ bé Trác Nam Thu đã biến mất, chẳng thấy chút tăm hơi. Đầu tháng tám, Hồng Lăng Phượng đem theo một tráp son đầy bánh trung thu đến Bách Lý gia trang. Trương Tam ra mở cửa, thấy mặt khách gã nhăn nhó :
– Chân kinh đã về đến Thiếu Lâm tự, cô nương còn tìm Trương mỗ làm gì nữa?
Nàng cười khanh khách :
– Ngươi yên tâm, ta là bạn của Bách Lý công tử.
Thiên Thủ La Hán bán tín bán nghi, mời khách vào rồi báo với chủ nhân. Thấy Tống Thu mỉm cười còn Thượng Sương thì hớn hở chạy ta, họ Trương gãi đầu kinh ngạc. Lăng Phượng đặt tráp bánh xuống bàn, vui vẻ nói :
– Gia mẫu sai biểu muội đem bánh đến biếu công tử và Sương muội. Bà cũng gởi lời mời công tử đến Nam Xương một chuyến.
Tống Thu thấy ánh mắt nàng thiết tha, thầm hiểu Hồ Ly đã nặng tình với mình. Chàng cười đáp :
– Cảm tạ bá mẫu và cô nương đã có lòng ưu ái. Nhưng phải chờ ăn hết số bánh này mới lên đường đi Giang Tây được.
Sương nhi ríu rít ra dấu mời Lăng Phượng ở lại qua tiết Trung Thu. Tam Phong Hồ Ly ngợng ngùng :
– Chỉ sợ tệ thư làm phiền Sương muội đấy thôi.
Đêm ấy, Thượng Sương ngủ với khách, Lăng Phượng ngượng ngùng nói :
– Tệ thư sẽ cho Sương muội chứng kiến điều quái dị nhất trần gian.
Nàng cởi áo để lộ ra ba ngọn nhũ phong tràn đầy, núi ngọn bình thường như bao người khác. Sương nhi tròn mắt kinh ngạc. Nàng cười chỉ vào miệng mình tỏ ý rằng chẳng ai toàn vẹn.
Lăng Phượng mặc áo vào buồn bã nói :
– Sương muội tàn tật nhưng may mắn có tình lang như Tống Thu. Còn tệ thư thì chẳng ai dám lấy làm vợ đâu.
Sáng hôm sau bốn người vừa ăn điểm tâm xong Tổng tiêu đầu Ngân Long tiêu cục Bàng Thu Nhạn và ái tử Bàng Vạn Lý đến thăm. Thấy Tam Phong Hồ Ly, họ ngơ ngác y như Trương Tam hôm qua vậy. Tống Thu trấn an :
– Hồng cô nương là người nhà, nhị vị yên tâm. Xịn mời an tọa.
Lăng Phượng e thẹn chào khách rồi cùng Sương nhi dọn chén bát xuống nhà sau. Bàng lão dơ ngón tay cái tán dương :
– Công tử quả là bậc kỳ nhân chinh phục được cả Tam Phong Hồ Ly.
Tống Thu nói lãng đi :
– Chẳng hay bá phụ và Bàng huynh đến có chuyện gì?
Bàng lão thở dài :
– Tuần phủ Hồ Nam Cần Tư Hương với lão là bạn thâm giao. Tối qua lão vừa ghé tệ xá, nhờ tương trợ. Số là ba hôm trước có tay thần nhân nào đó và tận hậu dinh của lão lấy đi pho tượng Như Lai bằng đồng đen. Pho tượng này do Thái hậu Ngự Tứ Khâm ban, nếu đánh mất sẽ mang tội khi quân mất đầu như chơi. Tuần phủ nghĩ lão phu là người võ lâm nên nhờ tìm giúp. Lão ta sẵn sàng chuộc lại với giá ngàn lượng vàng.
Tống Thu nghiêm giọng :
– Xin lão bá nói thực cho tiểu điệt biết tư cách của Tuần phủ.
Bàng lão vội thanh minh :
– Họ Cần xuất thân từ nhà đại phú nhưng không hề tham ô, nhũng nhiễu. Những năm gặp thiên tai, lão ta còn bỏ của riêng ra chẩn tế cho lê thứ. Nếu không tin, công tử cứ hỏi Hồng cô nương đây sẽ rõ.
Lăng Phượng xác nhận :
– Tuần phủ Hồ Nam là vị quan tốt hiếm có, công tử nên giúp lão một tay.
Tống Thu suy nghĩ một lúc lão :
– Bá phụ cứ yên tâm, tiểu điệt sẽ tận lực.
Bàng Thu Nhạn biết chàng võ công tuyệt thê, cơ trí hơn người nên mừng rỡ cáo từ. Chấn Thiên Kiếm Bàng Vạn Lý dặn dò :
– Nếu cần phải đánh đấm, mong công tử chớ quên gọi Bàng mỗ.
Khách về rồi, Tống Thu hỏi Trương Tam :
– Trong giới Diệu Thủ Không Không, các hạ đoán xem ai là hung thủ.
Trương Tam gãi đầu tư lự :
– Bẩm công tử. Thuộc hạ lăn lộn ở các phủ phía Nam Trường Giang này đã mười năm, không thấy có tay đạo chích nào đủ bản lãnh vào tận bàn thờ của dinh Tuần phủ cả. Hơn nữa, pho tượng kia bằng đồng đâu có gì gọi là quí giá?
Tống Thu quay sang hỏi Lăng Phượng :
– Cô nương có biết tay đại hành gia nào chuyên về thẩm định cổ vật hay không?
Nàng cười đáp :
– Chính Âm Hồn Lão Quái là thánh thủ trong nghề này.
Tống Thu mừng rỡ, bảo Trương Tam :
– Các hạ đến Bàng gia trang, nhờ Bàng lão đến dinh Tuần phủ xin một bức vẽ pho tượng Phật. Càng chính xác càng tốt.
Trương Tam lãnh lệnh đi ngay. Chiều hôm đó, Bàng Vạn Lý cho người mang bức họa đến. Tuần phủ là người tinh thông họa đạo nên vẽ lại không sai một nét.
Tống Thu lẩm bẩm :
– Lạ thực. Sao trên thân tượng lại chi chít những nét chữ thế này? Chẳng lẽ pho tượng ghi chép một môn thần công nên mới bị khách võ lâm để ý?
Chàng bảo họ Trương :
– Các hạ vào thành dò xét xem Tứ đại hộ pháp Vũ Khúc tinh cung cư ngụ ở đâu?
Đầu canh một Thiên Thủ La Hán trở lại báo :
– Họ ở trên tầng hai Trường Sa khách điếm để chỉ huy cuộc truy lùng Trác Nam Thu. Thuộc hạ biết chính xác là hai phòng ở hướng Nam.
– Địa hình chung quanh khách điếm ra sao.
– Bẩm công tử, chung quanh có hoa viên và hàng cây tùng cao vút cạnh tường.
Tống Thu mỉm cười :
– Tốt lắm! Đêm nay Trác Nam Thu sẽ đến viếng bọn họ. Các hạ nhân dịp ấy mà lục soát các phòng, tìm cho được pho tượng Phật.
Chàng tin tưởng Trương Tam nên đã thổ lộ cho gã biết lai lịch thực của mình, từ hôm trở lại Trường Sa. Mắt Trương Tam sáng lên, gã cười bảo :
– Thuộc đang nóng lòng muốn thử pho khinh công mà công tử đã truyền cho.
Đêm ấy, Tống Thu dặn dò Thượng Sương ngủ với Lăng Phượng, cố giữ để cho nàng không phát hiện sự vắng mặt của chàng. Cuối canh ba, chàng và Trương Tam nai nịt gọn gàng, toàn thân Hắc y, tìm đến Trường Sa khách điếm. Trương Tam lần đầu thấy chàng thi triển Xúc Cốt Du Già đại pháp, biến thành nhỏ bé, gã lắc đầu khâm phục. Trương Tam ẩn thân trên mái ngói còn Tống Thu nhảy qua tường. Chàng lướt trên lan can lầu hướng Nam, gõ cửa phòng :
– Thanh Thành tứ lão. Ta là Trác Nam Thu đến thăm đây.
Bốn lão xách vũ khí nhảy ra, lúc này Tống Thu đã phi thân xuống, đứng trên mặt tường xây. Trăng mùng mười soi rõ thân hình nhỏ bé của Trác Nam Thu. Tứ vị hộ pháo đang rầu rĩ vì không tìm ra hung thủ. Nay đối phương tự dẫn xác đến thì còn gì bằng nữa. Họ lao đến như tia chớp, vung kiếm tấn công. Trác Nam Thu cười nhạt buông thân xưống bãi cỏ. Phía ngoài tường, rút kiếm chờ đợi. Tứ lão xuống theo, vây chặt địch thủ. Họ là bốn vị trưởng lão của phái Thanh Thành, còn sống sót sau một trận dịch. Trí Đa Tinh Trác Mạc Đình đã đem vàng bạc, châu báu đến phủ dụ họ về phò tá mình. Thanh Thành kiếm pháp chủ ở chữ Khoái và chữ ảo nên rất lợi hại. Khi họ bày thành Tứ Tượng kiếm trận thì thật là đáng sợ. Nhưng Trác Nam Thu thân hình nhỏ bé, linh hoạt như cá dưới nước. Thanh trường kiếm trong tay lại hiểm độc khôn lường. Đã hai khắc trôi qua, đâu đây vọng lại tiếng cú rúc, Nam Thu quát vang, tung mình lên không trung. Thanh kiếm chui nhanh vào vỏ và bốn đạo chưởng kình liên tiếp giáng xuống như sấm sét. Chưởng đầu tiên đánh trúng vai tả Đại hộ pháp Cù Minh Đường, chưởng thứ hai trúng lưng Tứ hộ pháp Đỗ Kính Tu. Hại lão hự lên, máu miệng rỉ ra. Nếu không nhờ tu vi công lực thâm hậu thì đã bị trọng thương. Hai đạo còn lại bị tam lão và nhị lão hợp chưởng đánh bạt. Nam Thu mượn lực phản chấn bay vào bóng đêm. Tứ lão dắt díu nhau về phòng. Sáng ra khăn gói rút quân. Tống Thu buồn bực vì phí công mà không tìm được pho tượng. Hung thủ chẳng phải là bọn Hộ pháp Tinh cung. May thay gần đến bữa cơm trưa thì Âm Hồn Lão Quái Đặng Dung Kỳ xuất hiện. Tống Thu có thiện cảm với lão già hào sảng này nên hoan hỉ đón chào. Lão quái thấy có mặt Tam Phong Hồ Ly liền chọc ghẹo :
– Ái chà! Thì ra tiểu nha đâu này ở đây cả tháng nay rồi kia à?
Lăng Phượng đỏ mặt biện minh :
– Sư thúc lầm rồi điệt nữ mới đến được vài hôm thôi.
Đặng lão cười khà khà :
– Lạ thực! Sao ngươi lại bắt chước Tống Thu gọi ta bằng sư thúc?
Lăng Phượng dù tinh minh có thừa nhưng đang chới với trên biển tình nên chẳng còn tâm trí đâu mà đối đáp. Nàng cúi đầu e thẹn. Dùng cơm xong, Tống Thu đưa bức họa pho tượng ra :
– Sư thúc có biết pho tượng này không?
Lão quái xem kỹ rồi trầm trồ :
– Đây chính là pho Như Lai kiết già do Hàn Bá Thông đời Đường làm ra. Về mặt cổ vật thì đáng giá ngàn vàng nhưng những văn tự trên thân tượng còn quý giá hơn thế nữa. Tương truyền Thái Bạch lão nhân đã khắc khẩu quyết của pho Kim Tinh chỉ lực vào tượng.
Tống Thu hỏi thêm :
– Theo ý sư thúc thì ai là người có thể giải được bí mật của những văn tự này.
Lão quái trầm ngâm :
– Trên tượng có gần nghìn chữ nhưng không theo thứ tự nào cả. Nếu có người hiểu được thì chính 1à Trí Đa Tinh Trác Mạc Đình và Âu Giang thư sinh Cung Tận Hoan. Nhưng sự việc thế nào sao Thu nhi không kể rõ cho ta nghe.
Tống Thu thuật lại việc pho tượng lọt vào Hoàng cung, được Thái hậu đem ban cho Tuần phủ Hồ Nam Hà và nó đã bị lấy trộm. Lão quái thở dài :
– Nếu pho tượng lọt vào tay hai người này thì khó mà đoạt lại.
Tống Thu cười bảo :
– Trương Tam đã lục soát hành lý tứ vị Hộ pháp nhưng không thấy gì cả. Như vậy chỉ còn Âu Giang thư sinh là đáng nghi thôi. Xin sư thúc cho biết lai lịch của họ Cung.
Âm Hồn Lão Quái vuốt chòm râu bạc khề khà nói :
– Âu Giang thư sinh chính là sư phụ của Âm Dương Tú Sĩ Cầu Thanh Phát. Lão ta tuổi mới hơn năm mươi nổi tiếng là người thông minh nhất võ lâm, kiến văn rộng như biển, không gì là không biết. Cung Tận Hoan có một tật lớn là rất hiếu sắc. Trong nhà lão có hàng trăm nữ nhân hầu hạ. Chắc lão muốn tranh hùng với Vũ Khúc tinh cung nên mới lấy trộm pho tượng Phật. Công phu Kim Tinh chỉ lực có thể khắc chế võ học Vũ Khúc. Căn cứ của lão nằm trên ngọn đồi nhỏ cạnh giòng Âu Giang – miền Nam phủ Triết Giang, tòa sơn trang này được bố trí trận pháp và ám khí, bẫy rập nên rất khó xâm nhập. Thu nhi phải cẩn thận.
Hồng Lăng Phượng ngượng ngùng nói :
– Âu Giang thư sinh có quen biết với gia mẫu Nam Xương Tiên Cơ. Tiểu muội đã từng theo người đến Cung Sơn Trang chơi mấy ngày. Nếu công tử cần, tiểu muội sẽ vẽ lại sơ đồ nơi ấy.
Lão quái vỗ đùi cười vang :
– Ta quên mất là họ Cung say đắm mẫu thân ngươi, còn Tú sĩ mê ngươi như điếu đổ.
Lăng Phượng vội cãi :
– Nhưng tiểu nữ chẳng hề để ý đến gã họ Cầu.
Tống Thu thấy nàng sắp ra lệ liền cười bảo :
– Hồng cô nương vào thư phòng vẽ ngay dùm tại hạ bức sơ đồ Cung gia trang. Việc này rất quan trọng.
Lăng Phượng liền nắm tay Thượng Sương lui vào hậu sảnh. Lão quái liền cười nói :
– Xem ra tiểu nha đầu này nặng tình với ngươi lắm rồi đấy.
Tống Thu buồn bã đáp :
– Đó cũng chẳng phải là điều may mắn. Thu này chắc gì đã thoát chết dưới tay Trác Mạc Đình.
Lão quái sửng sốt :
– Chẳng lẽ Thu nhi có mối đại thù với Vũ Khúc tinh chủ?
– Thưa phải, tiểu điệt chính là Trác Nam Thu, cô nhi của Tứ Xuyên Thần Đao Trác Khả Lưu Đặng Dung Kỳ tròn đôi mắt :
– Nhưng ta nghe nói Nam Thu có thân hình nhỏ bé như tiểu đồng mười hai tuổi mà.
– Tiên sư đã sang Thiên Trúc lấy được pho Xúc Cốt Du Già đại pháp.
Chàng bèn kể lại khúc nối cho lão quái nghe. Đặng Dung Kỳ kinh ngạc :
– Không ngờ Thu nhi còn là dưỡng tử của Thiên Địa song tà nữa.
Lão kiên quyết nói :
– Sư thúc sẽ đem mạng già này giúp ngươi báo đại cừu.
Chàng cảm kích tạ ơn rồi nói với Trương Tam :
– Các hạ đến Bàng gia trang, bảo Bàng lão đến phủ Đề đốc xin một thư giới thiệu ta với Tuần phủ Chiết Giang.