Nhưng hồ kiếm ý tuy thật cường đại, chính là kiếm ý kinh thiên mà viễn cổ Kiếm Thần còn lưu lại, nhưng viễn cổ Kiếm Thần đã sớm vẫn lạc, kiếm ý trong hồ cũng chỉ là vật chết, tuy có ý cảnh nhưng không có sức sống, mà trong hai mươi năm Kiệt Sâm bế quan tu luyện, hấp thu kiếm ý của viễn cổ Kiếm Thần, trên người hắn tán phát ra kiếm ý truyền thừa, ngược lại càng thêm dung hợp cùng đại đạo, cùng thiên địa dung hợp, trong hoàn cảnh như vậy ba gốc Kiếm Thảo mặc dù bị Lam Nguyệt Cổ Sâm hấp thu, chẳng những không hề bị héo rũ ngược lại càng thêm tươi tốt sáng lạn.
Điểm này chính là Kiệt Sâm cũng không thể ngờ.
– Hôm nay kiếm ý của ta đã thành, đã hoàn toàn thông hiểu được kiếm đạo truyền thừa của viễn cổ Kiếm Thần, trọng yếu hơn chính là Lam Nguyệt Cổ Sâm sẽ không nguy hiểm tính mạng trong thời gian ngắn, như vậy ta đã có đầy đủ thời gian lưu lạc khắp Thiên Thần Giới tìm kiếm nơi ở của Thánh Tộc.
Trong miệng Kiệt Sâm thì thào lẩm bẩm, ánh mắt nhìn quét chung quanh, nhìn một màn quen thuộc trước mặt nhưng trong lòng hắn chợt có tia cảm khái bùi ngùi.
– Địa phương đã bế quan hai mươi năm này, ta cũng đã đến lúc nên rời đi.
Kiệt Sâm hướng kiếm sơn đầy trời khom người thật sâu chào từ biệt, đây là hành lễ tỏ rõ tâm tình tràn ngập kính ý đối với viễn cổ Kiếm Thần, cùng lòng cảm tạ thật sâu của mình.
Oanh!
Sau một khắc Kiệt Sâm vung tay lên, bảy thanh trường kiếm lơ lửng giữa không trung tản ra kiếm quang sáng chói, một cỗ kiếm ý mênh mông phun trào ra ngoài, thất thải hào quang lưu chuyển, trong hư không thoáng chốc xuất hiện một thất thải thông đạo.
Kiệt Sâm vung tay lên, đem bảy thanh thần kiếm thu nhập vào trong Chiến Thần Tháp nơi mi tâm, đồng thời cất bước vào bên trong thất thải thông đạo.
Dãy núi hoang vu bên ngoài kiếm trủng Kiếm Thần, giờ phút này hoàn toàn yên tĩnh không có bóng người.
Năm đó khi hai mươi ba tên Tinh Diệu thiên thần từ trong kiếm trủng đi ra, dẫn tới thật nhiều thế lực ngấp nghé, cuối cùng Nhật Diệu thiên thần Huyết Ảnh Cuồng Đao Ba Xá Mỗ xuất hiện, lấy được chân tướng, làm cả Man Hoang Cổ Địa đều rung động.
Hôm nay đã hai mươi năm trôi qua, hết thảy nhìn như bình tĩnh kỳ thật nguy cơ tứ phía, Đại Hoang Thành gần bên những năm gần đây cũng không biết đã có bao nhiêu cường giả hàng lâm, làm người chú ý.
Năm đó Đại Hoang Thành, cường giả cấp bậc Tinh Diệu thiên thần đã là nhân vật đỉnh phong, cường giả cấp bậc Nguyệt Huy thiên thần căn bản chỉ được nghe tiếng mà không được nhìn thấy, về phần cấp bậc Nhật Diệu thiên thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nhưng trong hai mươi năm nay, dân chúng Đại Hoang Thành mới biết được ý nghĩa câu nói người giỏi có người giỏi hơn, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác.
Nguyên một đám cường giả dĩ vãng chỉ được nghe nhắc tới lần lượt xuất hiện, đi tới Đại Hoang Thành, trong đó tùy ý liền có thể thấy được Tinh Diệu thiên thần, Nguyệt Huy thiên thần nhiều vô số kể, ngay cả Nhật Diệu thiên thần ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra hành tung của bọn họ, mục đích những người này đến Đại Hoang Thành chỉ có một, chính là vì kiếm trủng Kiếm Thần viễn cổ.
Ngay mấy năm đầu cũng có không ít thế lực đến từ những thành trì khác, trú đóng ngay bên ngoài kiếm trủng, có chủ ý dòm ngó bảo vật bên trong kiếm trủng, nhưng không một người nào thành công, thậm chí có không ít cường giả vì công kích kiếm trủng bị phản kích mà vẫn lạc, vì vậy về sau mới chịu bỏ qua hành động đó.
Nhưng cường giả càng ngày càng nhiều, trong mười năm gần đây lại không có gia tộc khác tiếp tục đánh chủ ý với kiếm trủng, đã thối lui ra khỏi khu vực này.
Đó cũng không phải vì trong nội tâm bọn hắn không còn ngấp nghé bảo vật, mà là vì có sự xuất hiện của năm cường giả.
Man Thần Phủ Xích Ký, Hỏa Vân Bảo Long Tháp Tư, Ảnh Sát liên minh Minh Đế, Linh Hoang Các Tác La Tư, cùng với Huyết Ảnh Cuồng Đao Ba Xá Mỗ.
Trên thực tế luận thế lực, đến từ Man Thần phủ, Xích Ký nghe theo mệnh lệnh của Phủ Chủ Man Hoang Cổ Địa Man Thần Lan Ân tự nhiên là đệ nhất nhân, bên trong toàn bộ Man Hoang Cổ Địa không người nào dám cùng Man Thần phủ đối nghịch, hắn vừa đến lập tức làm thật nhiều thế lực đều lui bước, thậm chí có một ít gia tộc có được Nhật Diệu thiên thần cường giả cũng bỏ qua chủ ý chiếm đoạt bảo vật.
Nhưng là bởi vì Bác Tháp Mỗ Tư, Tu La, Tây Trạch đã vẫn lạc, cũng làm cho Hỏa Vân Bảo, Ảnh Sát liên minh, Linh Hoang Các không cam lòng rời đi, với tư cách một trong mười ba thế lực lớn của Man Hoang Cổ Địa, cao thủ nhiều như mây, mặc dù không bằng Man Thần phủ nhưng không đến mức lập tức tránh lui, bởi vậy cũng trú đóng xuống.
Về phần Huyết Ảnh Cuồng Đao Ba Xá Mỗ, vốn lẻ loi một mình sau lưng không có thế lực, nhưng là Nhật Diệu thiên thần cường giả đến kiếm trủng đầu tiên, hắn làm sao cam tâm buông tha, cộng thêm hắn có được thực lực viễn siêu Nhật Diệu thiên thần bình thường, vì vậy cũng miễn cưỡng ở lại.
Như thế những gia tộc cùng thế lực khác đã sớm đem người của mình triệt hồi, thối lui ra khỏi trận tranh đoạt này, chỉ lưu lại một ít thành viên quan sát tình thế nơi đây.
Từng dãy núi liên miên mịt mờ bên ngoài kiếm trủng, nguy nga sừng sững, một mảnh yên ả, tràn đầy tĩnh lặng cùng tường hòa.
Đột nhiên…
Oanh long!
Một thanh âm oanh minh đinh tai nhức óc vang vọng thiên địa, toàn bộ thiên không thậm chí đều chao đảo, kiếm trủng Kiếm Thần vốn yên lặng suốt hai mươi năm không hề có chút động tĩnh giờ khắc này đột nhiên bắn ra thất thải hào quang, lại lần nữa tỏa sáng sinh cơ.
Trong vài sơn cốc bên ngoài kiếm trủng, theo thanh âm tiếng nổ vang cực lớn, năm đạo ánh mắt sắc bén từ đó bạo tuôn ra, nhìn chăm chú vào kiếm trủng Kiếm Thần phía trước.
Đã chờ đợi suốt hai mươi năm thời gian, giờ khắc này rốt cục đã đến.
– Hô…
Thất thải hào quang không ngừng quanh quẩn trên bầu trời kiếm trủng Kiếm Thần, từng luồng kiếm ý tận trời tỏa khắp, lực lượng khôi hoành quét ngang bốn phương tám hướng.
Năm đạo nhân ảnh đồng thời bay vút ra, lạnh lẽo nhìn lên thất thải thông đạo xuất hiện cách đó không xa, thần sắc băng sương.
– Chư vị, viễn cổ Kiếm Thần truyền thừa chính là đồ vật mà Man Thần phủ Man Thần đại nhân cần có, chẳng lẽ các ngươi muốn ngỗ ngược mệnh lệnh của Man Thần đại nhân?
Trên bầu trời, Xích Ký nét mặt như quan ngọc, tay cầm chiết phiến quét mắt nhìn bốn người còn lại, lãnh đạm lên tiếng.
– Xích Ký, nói cũng không thể nói như vậy, viễn cổ Kiếm Thần truyền thừa ai cũng không biết rốt cục có những thứ gì, ta nghĩ Man Thần đại nhân tò mò chỉ là lai lịch của Kiếm Thần mà thôi, lấy địa vị cùng thực lực của Man Thần đại nhân đối với một ít bảo vật của Kiếm Thần nhất định là không để vào mắt, bất quá Linh Hoang Các chúng ta gia nghiệp thật nhỏ, đối với bảo vật như vậy thật sự có hứng thú.
Linh Hoang Các Tác La Tư chính là một gã lão giả râu tóc hoa râm, đôi mắt sáng ngời hữu thần, thanh âm lại thật lớn, trung khí mười phần nói.
– Nga?
Ánh mắt Xích Ký đảo qua Tác La Tư, trong ánh mắt hiện lên một đạo tinh mang, đồng thời ánh mắt của hắn cũng quét nhìn về phía ba người còn lại.