Đường Một Chiều

Chương 13 - Chương 13

trước
tiếp

Edit: YanaIshi

Beta: LynCáo HTH

Sau đó Du Ngọc và Tưởng Mộ Thừa hàn huyên về những chuyện ở Thụy Sĩ, còn hỏi anh ta: “Còn có muốn ăn bánh ngọt kia nữa không? Tuần sau dì đi Thụy Sĩ công tác.”

Tưởng Mộ Thừa cười cười, cũng không khách khí nói: “Vậy làm phiền dì rồi.”

Lại hỏi: “Dì vẫn làm việc ở bên kia ạ?”

Du Ngọc gật đầu: “Gần đây bên công ty hợp tác mở rộng dự án, phải thường xuyên chạy sang đó, được dịp có thể đem nhiều bánh ngọt về.”

Tưởng Mộ Thừa: “Vợ con thật có lộc ăn, lần trước dì đem về một bao, đều bị cô ấy ăn hết, ngày nào cũng ăn.”

Lạc Táp vẫn còn đang vì câu “Muốn ở cùng một chỗ với tôi đến vậy hả?” của Tưởng Mộ Tranh làm cho bực mình, suy nghĩ phải làm thế nào để đánh trả lại anh, nên không quan tâm lắm đến cuộc đối thoại của Du Ngọc cùng Tưởng Mộ Thừa.

Chỉ đến đoạn nhắc về bánh ngọt, cô mới hiếu kỳ hỏi: “Bánh ngọt gì vậy ạ?”

Du Ngọc: “Bánh ngọt mẹ mua bên Thụy Sĩ, nhưng biết con không thích ăn nên mẹ không đưa, tuần trước lúc về đây mẹ có mua một ít.”

Lạc Táp hơi gật đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Tối đó con gặp mẹ, không thấy mẹ mang về.”

Nghe vậy Tưởng Mộ Tranh liếc mắt sang nhìn cô.

Du Ngọc: “Lúc con đến Mộ Tranh mới vừa đi.”

Lạc Táp cười nhạt: “Ồ, thì ra là như vậy.”

Cô vừa nói vừa nhìn về phía Tưởng Mộ Tranh bên kia, vừa lúc anh cũng nhìn sang, ngoài ý muốn, giống như chuyện hiểu lầm này anh căn bản không để ở trong lòng.

Giống như cô đang đánh vào bông gòn vậy.

Vừa vô lực lại vừa bất đắc dĩ.

Sau đó Du Ngọc cùng hai anh em Tưởng Mộ Tranh liên tục trò chuyện về công việc, Lạc Táp không chen vào được, chỉ im lặng cúi đầu ăn.

Nhưng không hề thấy ngon miệng.

Cô rất buồn bực, một người đàn ông sao lại có thể tự luyến đến trình độ thượng thừa như vậy.

Du Ngọc biết Tưởng Mộ Thừa có công ty chuyên về sản xuất dược phẩm, ngoài ra trong những năm gần đây cón dính đến bất động sản, thuận miệng hỏi anh ta đã khai phá khu vực nào.

Tưởng Mộ Thừa nói ra mấy cái tên nào đó.

Du Ngọc kinh ngạc: “Khu biệt thự đó cũng có cổ phần của cháu hả?”

Tưởng Mộ Thừa gật đầu: “Cháu cũng có nhà ở đó đấy.”

Du Ngọc cười: “Thật có duyên, Lạc Lạc cũng ở đó.”

Tưởng Mộ Tranh đang gắp thức ăn, đôi đũa chợt dừng lại, sau đó lại tiếp tục gắp đồ ăn.

Điện thoại của anh có âm thanh tin nhắn truyền tới, là của “chuyên gia theo dõi”gửi đến:【Ngày đó tôi không theo dõi anh, là mẹ tôi gọi đến khách sạn, biệt thự kia cũng là của mẹ tôi mua cho!】

Tưởng Mộ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn tin nhắn vài giây, đang định trả lời lại thì thấy hai chuyện nhỏ này đều hiểu lầm nên cùng cô nói lời xin lỗi.

Chỉ cần là lỗi của anh, dù cho mất mặt mất mũi thì anh cũng sẽ nói lời xin lỗi.

Kết quả còn chưa kịp gõ chữ thì “chuyên gia theo dõi”đã gửi đến thêm một tin nữa:【Tôi đã sớm nói, tôi không như anh. Tôi không phải là người hẹp hòi, nói một tiếng xin lỗi, chuyện này liền cho qua.】

Tưởng Mộ Tranh “a” một tiếng rất thấp, cũng không nhìn cô, anh đem điện thoại đặt dưới bàn, bắt đầu gõ tin nhắn:【Ngày đó cũng là bạn cô lén chụp tôi, là cô đến nhắc nhở tôi di chuyển xe, sau đó lại để cho bạn cô đến tầng tám ăn cơm? Tai nạn xe cộ ngày đó không phải chính cô thổ lộ với tôi hay sao?】

Nhấn nút gửi đi.

Mấy giây sau, điện thoại Lạc Táp rung lên, đầu tiên cô liếc nhìn Tưởng Mộ Tranh, lại thấy anh đang ung dung nhìn mình, ánh mắt đầy vẻ lưu manh.

Cô trợn mắt nhìn anh, sau đó cúi đầu đọc tin nhắn, xem xong cô: “…”

Thật lâu sau không biết nói gì nữa.

Ngày đó nhất định là cô trúng tà nên mới đi “thổ lộ”, với tính cách tự luyến thôi tha của anh, sợ là đời này tắm cũng không thoát được tội danh “ngấp nghé quyễn rũ” này.

Lúc này Du Ngọc quay đầu nhìn sang: “Lạc Lạc con làm gì vậy? Mau ăn nhiều vào.” Ánh mắt ra hiệu cô, ăn cơm với người khác cứ cúi đầu nhìn điện thoại như vậy không được lễ phép.

Lạc Táp bực bội thu hồi di động, trong ngực giống như một bị tản đá đè xuống, mà Tưởng Mộ Tranh thì như đang đứng ở đỉnh núi, lấy tư thế của người thắng cuộc nhìn xuống cô.

Từ nhà hàng đi ra đã sắp mười giờ rồi, mới vừa rồi ăn cơm mỗi người đều uống một ít rượu vang, Tưởng Mộ Tranh và Tưởng Mộ Thừa đều có tài xế riêng.

Du Ngọc uống rượu không có cách nào lái xe, bà định gửi xe lại, đón taxi đi về.

Tưởng Mộ Thừa: “Dì à, để con đưa dì về.”

Du Ngọc từ chối: “Dì với không cùng đường, đưa dì về rồi con về thì trời sáng luôn mất, hay là như vậy đi, Lạc lạc ngồi xe của con về, hai đứa cùng một tiểu khu, cũng tiện hơn.”

Tưởng Mộ Thừa theo bản năng liếc nhìn Tưởng Mộ Tranh, đang đứng hút thuốc cách đó không xa.

Anh ta nói: “Vừa lúc cháu đi đón vợ tan làm, bệnh viện cô ấy cách chỗ dì không xa, Lạc lạc ngồi xe của tiểu Ngũ về cũng được.”

Du Ngọc: “Vậy thì làm phiền hai anh em cháu rồi.”

Lại quay sang dặn dò Lạc Táp: “Con ngồi xe của tiểu Ngũ đi về, ngày mai cậu ấy rảnh, con muốn đi nhảy dù thì nói với cậu ấy một tiếng, để cậu ấy an bài huấn luyện viên cho tốt.”

Mới vừa trò chuyện cô mới biết được Tưởng Mộ Tranh còn quen một người bạn làm ở câu lạc bộ nhảy dù kia.

Vì không muốn để cho mẹ lo lắng nên Lạc Táp không từ chối, cô nhấp môi nói: “Được rồi. Mẹ, mẹ nhanh trở về đi.”

Lại vẫy tay chào Tưởng Mộ Thừa: “Anh Tứ, tạm biêt.”

Sau khi Tưởng Mộ Tranh và Du Ngọc rời đi, trong nháy mắt xung quanh trở lại yên tĩnh, trăng về đêm đã lên cao, ánh sáng xuyên thủng tầng mây rơi xuống.

Đêm tối tĩnh mịch.

Tưởng Mộ Tranh vứt tàn thuốc, đi đến.

Lạc Táp không hề muốn ở cùng một chỗ với anh, lại càng không muốn lên xe của anh đi về, quét mắt nhìn anh một hồi, cô không nói gì thêm cứ thế cất bước rời đi.

“Này! Đi đâu đấy! Xe ở bên này!” Giọng Tưởng Mộ Tranh vang lên sau lưng.

Lạc Táp suy nghĩ một chút, vẫn nên nói rõ với anh, cô quay đầu lại: “Tôi tự đón xe đi về.”

“Đón xe?” Tưởng Mộ Tranh đã đến gần, hai tay anh khoanh trước ngực, tầm mắt nhìn xuống cô: “Nếu muốn tự mình đón xe đi về, sao mới vừa rồi ở trước mặt dì Ngọc không nói cho rõ?”

Lạc Táp: “Tôi không muốn bà ấy lo lắng.”

Tưởng Mộ Tranh bỏ lại một câu: “Tùy cô.”

BẢN EDIT CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD lyncaohth VÀ FACEBOOK YanaIshi.

Anh xoay người rời đi.

Lạc Táp nhìn bóng lưng anh vài giây, thu hồi tầm mắt bỏ đi.

Cô không đón xe mà cứ thế đi bộ hơn một giờ, buổi tối ăn hơi nhiều, đúng dịp đi dạo cho tiêu hóa bớt.

Dọc ven đường, cô chậm rãi đi, buổi tối cuối trời thu có chút lạnh, thỉnh thoảng Lạc Táp xoa xoa cánh tay, đi một đoạn đường, thân thể cô nóng dần lên.

Trên đường hầu như không có ai, nhưng Lạc Táp luôn cảm thấy có người đi theo phía sau mình, đi được mấy bước, cô chợt quay đầu lại, thấy bóng người đàn ông phía sau, cô không thể tin nổi trừng mắt nhìn.

Tay trái Tưởng Mộ Tranh đút vào túi quần, tay phải đang cầm điếu thuốc đỏ rực, hết sức nổi bật.

Lạc Táp liền học giọng điệu của anh để đánh trả lại: “Theo dõi tôi hả? Muốn cùng tôi ở một chỗ sao?”

Tưởng Mộ Tranh chợt nở nụ cười: “Lúc nói những lời này cô không thấy xấu hổ sao?”

Lạc Táp: “…”

Tưởng Mộ Tranh lại nói: “Nếu lúc nãy ngay trước mặt dì Ngọc cô nói sẽ tự đón xe đi về, cô xem tôi có ăn không ngồi rồi đi theo không!”

Lạc Táp nhếch miệng, “Lúc này mới hơn mười giờ, anh nghĩ hơi nhiều rồi đấy.”

Tưởng Mộ Tranh: “Mấy giờ tôi mặc kệ, nếu đã hứa với người khác chuyện gì rồi thì tôi sẽ làm được. Lỡ như thật sự có chuyện phát sinh, người nào chịu trách nhiệm?”

Bên cạnh đúng lúc có thùng rác, anh dập tắt điếu thuốc ném vào, sau khi đi đến gần, anh đem áo khoác ném lên người cô.

Lạc Táp theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng vẫn đưa tay nhận nó.

Tưởng Mộ Tranh ra lệnh: “Mặc vào.”

Lạc Táp: “Tôi không lạnh.”

Người này bị bệnh thần kinh.

Tưởng Mộ Tranh dò xét liếc nhìn cô: “Lần sau đừng có mặc thành cái dạng như vậy rồi đi lang thang trên đường.”

Lạc Táp hừ một tiếng, “Tôi mặc thành dạng gì!”

Cô thấy mình mặc đồ đơn giản lại không lộ gì, nhưng qua lời nói của anh, thì kiểu như không còn ra thể thống gì.

Tưởng Mộ Tranh cố gắng im lặng, có mấy lời anh muốn nói ra nhưng lại thấy mình đang giống lưu manh, hai tay anh chống nạnh, đầu lưỡi chống đỡ hàm răng.

Lạc Táp đã đem áo đưa trả lại.

Anh băn khoăn hai giây, nhìn về phía cô: “Lúc nãy người đàn ông nào đi ngang qua cũng đều nhìn chằm chằm cô!”

Những người đàn ông kia nhìn xong phía sau lưng cô, lại vượt lên trước, lại quay đầu nhìn chằm chằm đánh giá, đi theo sau thấy vậy anh lại quyết định quay về xe lấy áo khoác.

Nói xong, tầm mắt Tưởng Mộ Tranh rơi xuống trước ngực cô, nhưng chỉ vài giây, anh liền nhìn qua sang hướng khác.

Lạc Táp: “…”

Bên tai ửng đỏ.

Tối nay cô mặc chiếc váy ôm sát cơ thể, bao phủ cả dáng người.

Cô chợt ho nhẹ hai tiếng, đưa tay lấy áo của anh về lại.

Lạc Táp mặc áo khoác đó vào, vừa vặn che đến mông của cô, trên quần áo đều là mùi của anh, thoang thoảng hương vị bạc hà mát lạnh.

Hai tay cô đút vào trong túi áo, hai người sánh vai đi về phía trước, nhưng không lên tiếng nói chuyện.

Ít lâu sau thì bầu không khí yên lặng bị Tưởng Mộ Tranh phá vỡ, anh hỏi cô: “Ngày mai đi nhảy dù không?”

Lạc Táp chần chờ chốc lát mới nói: “Không đi.”

Cô muốn đi một mình, không muốn cùng anh một chỗ, phiền phức.

Tưởng Mộ Tranh cười lạnh một tiếng, nhưng không gì.

Sau một đoạn đường dài hai người không nói thêm gì nữa.

Anh đi khá nhanh, cô chỉ có thể theo sát phía sau.

Lúc đến đầu đường ngã tư chờ đèn đỏ, Tưởng Mộ Tranh sờ vào trong túi, muốn móc điện thoại ra, kết quả trống không, anh sờ tìm vài lần, hai bên túi không thấy đâu.

Anh nhìn về phía Lạc Táp: “Trong túi có điện thoại di động không?”

Lạc Táp lắc đầu: “Không có, tay tôi vẫn đặt ở trong túi.” Nói xong còn rút tay ra vỗ vỗ vào hai bên túi.

“Có phải bỏ quên chỗ nào rồi không?”

Tưởng Mộ Tranh suy nghĩ một chút: “Có thể để quên ở nhà hàng rồi.”

Anh vươn tay ra: “Điện thoại của cô đâu cho tôi mượn dùng một chút.”

Lạc Táp mở túi ra, đem điện thoại di động mở khóa đưa cho hắn.

Tưởng Mộ Tranh nhập một dãy số, lúc bấm gọi, trên màn hình bất ngờ hiện tên “gã chết tiệt”.

Anh: “…”

Vẻ mặt lạnh xuống, môi mím chặt lại.

Sau đó anh bật cười.

Bị chọc tức.

Anh bình tĩnh nhìn cô, còn cô thì đang chăm chú nhìn đèn tín hiệu.

Đèn xanh sáng, Lạc Táp ra hiệu với anh, anh “ừ” một tiếng, cùng cô băng qua đường.

Điện thoại rốt cuộc nối thông, bên trong truyền ra tiếng của nhân viên nữ: “Xin chào, điện thoại của Tưởng tiên sinh để quên ở chỗ nhà hàng chúng tôi.”

Tưởng Mộ Tranh: “Ừ, tôi là Tưởng Mộ Tranh, giúp tôi giữ điện thoại một chút, một lát nữa tài xế của tôi sẽ đến lấy.”

“Được, thưa ngài.”

“Cảm ơn.”

Tưởng Mộ Tranh cúp điện thoại.

Qua ngã tư, Lạc Táp hỏi: “Ở trong nhà hàng?”

Tưởng Mộ Tranh gật đầu một cái, ngay sau đó gọi cho tài xế, nói anh ta đi đến lấy điện thoại.

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Tưởng Mộ Tranh cũng không có trả điện thoại lại cho Lạc Táp, Lạc Táp nhìn anh: “Trả điện thoại cho tôi.”

Tưởng Mộ Tranh sâu xa nói: “Ai chết tiệt?”

Lạc Táp không hiểu: “??”

Tưởng Mộ Tranh lắc lắc điện thoại, cố tình hù dọa cô: “Tin tôi lấy điện thoại cô đăng lên group chat, nói cô yêu phải gã đàn ông chết tiệt không?”

Lạc Táp bây giờ mới phản ứng kịp tức giơ tay tính lấy điện thoại về lại.

Tưởng Mộ Tranh lại đưa cao điện thoại lên trên, không cho cô với tới.

Dưới tình thế cấp bách, hai tay cô nắm chặt lấy cổ áo của anh, dùng sức giẫm lên chân của anh: “Trả điện thoại lại đây mau!”

Chân Tưởng Mộ Tranh bị cô giẫm lên, anh hơi hé miệng, cô càng giẫm mạnh xuống, anh híp mắt một cái, khom người xuống, một tay ôm chặt eo cô, một tay ôm lấy chân, cuối người xuống ôm cô lên.

Sợ váy cô tốc lên, anh xoay người, đối mặt với bụi cây ven đường.

Lạc Táp ngây người, cơ thể treo trên không, sợ rơi xuống, phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy cổ anh, cùng anh đối diện, đầu óc cô trống không.

Tưởng Mộ Tranh cúi đầu nhìn cô: “Còn muốn giẫm nữa không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.