Giọng điệu của anh hiếm khi dịu dàng như vậy, cứ như đang dỗ dành con nít. Có thứ gì đó khe khẽ chạm vào nơi yếu đuối trong lòng cô, nhưng cảm giác khác lạ ấy còn chưa kịp bắt giữ thì đã lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Trước kia Chu Nghiên từng nói qua, trái tim cô như mặc một chiếc áo giáp được tạo thành từ vật liệu siêu cấp, ngay cả súng đạn cũng không xuyên qua nổi.
Cho nên lớn đến từng này rồi mà cô chưa từng động lòng với ai cả.
Lạc Táp thất thần một lát, trả lời anh: “Tôi không ăn.”
Không phải cô làm ra vẻ, mà là từ nhỏ đến lớn cô đều không thích đồ ngọt. Kem thì lại càng hiếm khi ăn, đặc biệt bây giờ thời tiết đang lạnh, cô sẽ càng không ăn.
Hiển nhiên Tưởng Mộ Tranh chẳng có nhiều kiên nhẫn, không để ý tới cô nữa, quay đầu nói chuyện với người bán hàng.
Vài phút sau, anh đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, một tay cầm hộp thuốc, một tay cầm kem, là loại hộp lớn nhất.
Lạc Táp: “… Tôi đã nói, tôi không ăn mà.”
Tưởng Mộ Tranh liếc cô một cái, trực tiếp đưa hộp kem cho cô: “Mua vị vani, lần sau sẽ mua vị chocolate cho cô.”
Anh lại lắc lắc hộp thuốc trong tay: “Chờ tôi chút, tôi hút điếu thuốc.” anh nâng bước qua phía thùng rác ven đường.
Lạc Táp nhìn hộp kem to trong tay mình, thở dài, trả lại cho anh nữa thì hình như không phải phép, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Anh đút một tay vào túi quần, một tay khác đang cầm điếu thuốc. Dưới màn đêm, làn khói trắng nhả ra từ mũi anh rồi lượn lờ bay lên.
Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, tuy rằng không đích thân thấy dáng vẻ anh hút thuốc nhưng cũng được Chu Nghiên ‘tường thuật trực tiếp’. Cô từng cho rằng Chu Nghiên nói quá, một người đàn ông mà thôi, có thể đẹp đến cỡ nào chứ.
Hôm nay, cô đã thấy được.
Đột nhiên, Tưởng Mộ Tranh xoay mặt qua, tầm mắt chạm nhau, anh cũng không trốn tránh: “Sao còn chưa ăn? Ăn không hết thì tôi ăn.”
Lạc Táp thu hồi tầm mắt, mở nắp kem ra múc một muỗng đút vào miệng, đầu lưỡi lành lạnh, hoàn toàn không có cái cảm giác khoái trá khi ăn kem vào mùa hè.
Đây đại khái chính là không có việc gì lại tự tra tấn mình.
Tưởng Mộ Tranh dập tắt tàn thuốc đi tới, dặn dò cô: “Ăn ít thôi, để lần sau ăn cũng được.”
Lạc Táp: “Sao để lại được? Về nhà thì tan hết.”
Tưởng Mộ Tranh: “Tan thì có sao, bỏ vào tủ lạnh mấy ngày là đông lại thôi.”
Lạc Táp: “…”
Bọn họ tiếp tục đi về phía nhà hàng, bước chân Tưởng Mộ Tranh chậm lại, phối hợp với nhịp bước của cô.
Đi chưa được mấy bước, di động anh có cuộc gọi đến, là điện thoại từ nước ngoài.
Anh tiếp điện thoại bằng tiếng Anh. Tiếng Anh của Lạc Táp cũng tương đối, giao lưu vài câu với người nước ngoài thì không thành vấn đề, nhưng anh còn dùng một số thuật ngữ chuyên nghiệp, cô nghe không hiểu, nhưng nghe được bên kia là giọng nữ.
Cô bắt đầu chuyên tâm ăn kem.
Cuối cùng Tưởng Mộ Tranh cười nói, ngày mai gặp.
Lạc Táp theo bản năng đưa mắt nhìn anh, khóe miệng anh cười chân thành lại ôn hòa, không giống mỗi lần đối với cô, đều là trào phúng và chế nhạo.
Tới nhà hàng, Tưởng Mộ Tranh gọi một phần cơm đơn giản, Lạc Táp không đói bụng, cả kem cũng không muốn ăn nữa, để lên trên bàn rồi dựa vào sô pha bắt đầu xem di động.
Toàn bộ quá trình đều không liếc nhìn anh một cái.
Phải nói là nửa ánh mắt cũng không có.
Tưởng Mộ Tranh cũng không đói bụng, nhai kỹ nuốt chậm, thỉnh thoảng lại nhìn cô một chút, cảm thấy ngồi ở trước mặt mình không phải một cô gái, mà là một núi băng, còn đang tỏa khí lạnh.
Anh bất mãn: “Cô ở cạnh Phó Duyên Bác cũng là như thế này hả? Cúi đầu một lúc lâu đều không nói được một câu?”
Hồi lúc tối không phải cô rất biết nói sao?
Lạc Táp đối mặt với anh, sặc lại: “Không phải là chính anh cố ý dặn dò tôi tối nay phải ăn không nói, không nhìn chằm chằm người khác à.”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Lạc Táp tiếp tục cúi đầu xem di động.
Tưởng Mộ Tranh lại liếc nhìn cô một cái, trừ lúc nói chuyện thi giấy phép nhảy dù là thái độ của cô có thể thả lỏng một chút. Còn lại tất cả những lúc khác cô đều giống như một cây xương rồng, toàn thân đầy gai.
Di động có tin nhắn, Giang Đông Đình hỏi anh: Sắp xếp phòng như thế nào?
Giang Đông Đình là một trong những cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ nhảy dù.
Tưởng Mộ Tranh nghĩ nghĩ: Vẫn lấy phòng tôi hay ở.
Giang Đông Đình: Vậy cô Lạc?…
Tưởng Mộ Tranh hỏi: Dấu ba chấm này của anh là có ý gì?
Giang Đông Đình cười: Đừng lạc hướng, đang hỏi tới cô Lạc đấy? Ở cùng phòng với cậu à?
Tưởng Mộ Tranh: Để phòng ngủ chính cho cô ấy, tôi ở phòng ngủ phụ.
Giang Đông Đình: À, để cô ấy ngủ trên cái giường cậu từng ngủ?
Cứ đến cuối tuần là phòng khách sạn dành cho khách ở lại của câu lạc bộ liền chật kín, nhưng có một vài phòng đặc biệt sẽ không để người ngoài vào.
Tưởng Mộ Tranh: Sao anh lại lắm điều như vậy!
Giang Đông Đình: Đúng rồi, cậu lại mời thêm hai huấn luyện viên nhảy dù từ Mỹ về là có ý gì? Khinh thường người của tôi à?
Tưởng Mộ Tranh: Huấn luyện viên của anh đều là nam.
Giang Đông Đình:… Mẹ nó, cậu biến thái vừa thôi! Huấn luyện viên thôi mà, cậu có bệnh hả, còn phải đặc biệt mời huấn luyện viên nữ từ xa xôi như thế về đây!
Tưởng Mộ Tranh: Có phải đêm nay anh ăn no rửng mỡ không? Sao nói nhiều vậy!
Giang Đông Đình:… Tin tôi sắp xếp phòng khác cho cô Lạc không?
Tưởng Mộ Tranh: Nếu không sợ gãy tay què chân thì anh cứ sắp xếp đi.
Giang Đông Đình:…
Lại gửi thêm một tin đi ngay sau đó: Cậu sẽ đến thật à?
Nếu như mọi khi, đừng nói cho phụ nữ ngủ trên giường của cậu ta, ngay cả mép giường cũng đừng hòng chạm tới.
Tưởng Mộ Tranh: Mẹ của cô ấy giao an toàn của cô ấy cho tôi, tất nhiên tôi phải đặt cô ấy ngay dưới mí mắt mình mà trông nom, có vấn đề gì?
Giang Đông Đình: Cửa khách sạn của tôi không phải giấy, không phải chọc một cái là rách đâu! Tưởng Mộ Tranh, đừng có tự lừa mình dối người biết không hả?
Tưởng Mộ Tranh thấy anh ta quá phiền, trực tiếp chặn tin nhắn.
Tuy Lạc Táp không nhìn anh, nhưng anh vẫn luôn bấm chữ, di động còn không ngừng rung, không cần nghĩ cũng biết là đang nói chuyện phiếm. Một người đàn ông mà nhắn tin tán gẫu mãi không dứt, ngay cả ăn cơm cũng phân tâm như vậy thì chắc chỉ có thể là nhắn tin với bạn gái.
Cô thu hồi di động, khi ngẩng đầu cũng vừa đúng lúc Tưởng Mộ Tranh đặt điện thoại lên trên bàn, hai người đồng thời nhìn đối phương, đôi mắt anh híp lại: “Có chuyện muốn nói với tôi?”
Lạc Táp gật đầu: “Anh có bạn gái không?”
Nếu có, cô phải lập tức duy trì khoảng cách với anh, không muốn vô cớ sinh ra một ít phiền phức không cần thiết. Cho dù là mẹ nhờ anh chăm sóc cô cũng không được.
Tưởng Mộ Tranh mỉm cười: “Sao vậy, muốn làm bạn gái tôi à?”
Lạc Táp cười lạnh một tiếng: “Trả lời tôi là được.”
Tưởng Mộ Tranh cũng dứt khoát: “Không có, ngoại trừ cô, đối tượng để ái muội cũng không có.”
Lạc Táp: “…”
Không muốn nói chuyện tào lao với anh nữa, cô lại bắt đầu xem di động.
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô, bỗng nhiên nhớ tới ngày mai sẽ bắt đầu ở lại câu lạc bộ, “Đúng rồi, tối nay về nhà thu dọn hành lý đi, sẽ ở lại chỗ câu lạc bộ tầm mười ngày đấy.”
Lạc Táp cũng không nâng đầu: “Chuẩn bị rồi.”
Trước khi nghỉ phép cô đã thu dọn xong hành lý, cô có lên mạng tìm hiểu, cũng hỏi qua em họ, biết được có người có thể thi đậu bằng A của USPA [1] trong vòng 10 ngày, nhưng cô không biết bản thân có được may mắn như vậy hay không.
[1] USPA: Hiệp Hội Nhảy Dù Hoa Kỳ – United States Parachute Association
Hỏi anh: “Tôi có thể thi xong hết các nội dung trong kỳ nghỉ này không nhỉ?”
Tưởng Mộ Tranh: “Sắp xếp cho cô hai huấn luyện viên chuyên nghiệp riêng, ba ngày đầu cố gắng thông qua chương trình học AFF, thời gian còn lại hoàn thành 18 bước nhảy, trừ phi cô ngốc đến mức không cứu nổi buộc phải thi lại thì thời gian mới không đủ.”
Lạc Táp: “Nhưng có người nói mất hai tháng mới có thể lấy được bằng A.”
Tưởng Mộ Tranh buông nĩa, nhìn cô: “Huấn luyện viên chuyên nghiệp, máy bay chuyên nghiệp của tôi đều dành riêng cho mình cô dùng, nếu cô còn thi không đậu…”
Lời còn lại đã tới bên miệng, anh lại nuốt vào.
Lạc Táp không sợ mình hoàn thành không được, điều cô lo lắng chính là: “Lỡ như mấy ngày nay gió quá lớn, không thể nhảy dù…”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Anh bị chọc tức tới bật cười: “Đừng có miệng quạ đen biết không hả?! Nếu nguyên nhân do thời tiết, về sau cứ cuối tuần rảnh thì tôi sẽ cùng cô qua đó.”
Lạc Táp lại nghĩ đến: “Tôi phải ở bên kia hơn mười ngày, anh không bận công việc à?”
Tưởng Mộ Tranh cười như không cười: “Cô ở bên kia hơn mười ngày, với chuyện tôi bận hay không bận công việc thì có liên quan gì à?”
Lạc Lạc hơi há mồm, cuối cùng vẫn không phản bác.
Nếu cô nói cho rằng anh cũng ở lại đó mười ngày, còn không biết anh sẽ đắc ý tới cỡ nào, chắc chắn sẽ lại chế nhạo cô tự mình đa tình.
Tưởng Mộ Tranh uống ít rượu vang, nên khi đi về là Lạc Táp lái xe. Anh dựa lưng vào ghế phụ, hạ cửa sổ xe xuống, đặt tay lên thành cửa sổ, để gió lạnh thổi vào mặt tán mùi rượu.
Xoay mặt nhìn qua Lạc Táp, cô đang tập trung lái xe, anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục ngắm nhìn những ánh đèn đường lập lòe ngoài cửa sổ.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ kì quái, trạng thái hiện tại của anh và Lạc Táp thật giống như là chồng uống rượu xong, vợ tới đón chồng về nhà.
Anh chợt cười, ấn ấn vào chân này, mới uống có non nửa ly rượu, sao đã say rồi?
Trong ngăn nhỏ của xe, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí trầm mặc.
Lạc Táp liếc mắt nhìn tên người gọi, là mẹ cô. Chắc lại muốn dặn dò cô chuyện ngày mai đi nhảy dù, cô không đeo tai nghe mà trực tiếp mở loa ngoài: “Alo, mẹ ạ.”
Như từ xưa đến giờ, Du Ngọc bắt đầu lải nhải, dặn dò cô khi nhảy dù nhất định phải thật cẩn thận, lại hỏi cô: “Anh Năm của con có đi cùng con không?”
Lạc Táp theo bản năng nhìn về phía Tưởng Mộ Tranh bên cạnh, anh cũng đang nhìn cô, cô đáp: “Có.”
“Vậy là tốt rồi, nghe nói bên đó huấn luyện viên đều là nam, một cô gái như con lại phải ở đó hơn mười ngày, mẹ thật không yên tâm nổi.”
“Mẹ, không có việc gì đâu, con sẽ cẩn thận.”
“Ừ, con gái thì luôn phải có ý thức về sự an toàn, không thể không đề phòng, cẩn thận hơn nữa cũng không quá, biết không?”
“Con biết rồi.”
Trong điện thoại trầm mặc mấy giây, Du Ngọc như muốn nói lại thôi, Lạc Táp cũng nhận ra được, hỏi: “Mẹ, còn có chuyện khác à?”
Du Ngọc: “Buổi xem mắt tối nay thế nào rồi?”
Lạc Táp: “Chính là ăn bữa cơm thôi.”
Du Ngọc: “Cảm giác thế nào?”
Lạc Táp nói dối: “Cũng không tệ lắm.”
Thật ra là cô đang nói cho Tưởng Mộ Tranh nghe.
Rõ ràng Du Ngọc rất kinh ngạc “Ồ? Không tệ hả?”
Lạc Táp không hiểu ra sao: “…”
Bình thường mẹ rất sốt ruột với chuyện hôn nhân đại sự của cô, bây giờ cô chịu đi xem mắt, không phải bà nên vui mừng đến đốt pháo sao? Sao lại là kiểu thái độ như này?
Du Ngọc cũng nói ra suy nghĩ của bản thân: “Vốn dĩ nghe nói con đi xem mắt thì mẹ rất vui, nhưng nghe đến người kia là lãnh đạo của con, mẹ lập tức không muốn các con tiếp tục.”
Đương nhiên Lạc Táp hiểu lý do vì sao: “Mẹ có thành kiến với đàn ông trong nghề nghiệp của tụi con à?”
“Cũng không phải vậy, là mẹ cảm thấy sau này nếu các con ở bên nhau thì sẽ không tránh được mấy tin đồn nhảm nhí trong nội bộ ngành. Chắc chắn sẽ có người nói vị Phó cục trưởng kia lấy quyền thế ép người, bất đắc dĩ nên con mới phải ở cạnh cậu ta.”
Tạm dừng, “Còn có người sẽ nói con chủ động dụ dỗ lãnh đạo. Nước miếng của đám đông có thể dìm chết người, mẹ không mong con đi làm mà phải mệt mỏi như thế, còn phải gánh thêm áp lực từ mấy lời đồn đãi như vậy.”
Lạc Táp yên lặng lắng nghe, trước đó cô chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Du Ngọc lại nói: “Nếu các con thành đôi, lại nói xa một chút. Lỡ như, mẹ là nói lỡ như nhé, bao nhiêu năm sau tình cảm vợ chồng phai nhạt, có cô gái trẻ khác bám lấy cậu ta thì con sẽ trở thành một câu chuyện cười cho Cục Quản lý giao thông của các con. Xã hội bây giờ, con cũng biết đấy, thật lòng mong con sống tốt thì chẳng được mấy người.”
Lạc Táp: “Vâng, con sẽ suy xét cặn kẽ những việc này.”
Sau đó Du Ngọc biết cô còn đang lái xe, liền vội vàng kết thúc trò chuyện.
Tầm mắt của Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn dừng ở trên người cô, nhìn rất chăm chú. Cô liếc anh một cái: “Có chuyện liền nói.”
“Cũng không có gì, chỉ là tôi đồng ý với cái nhìn của dì, không nghe lời người già, hại đến ngay trước mắt, chúng tôi đều là muốn tốt cho cô, hiểu không?” Tưởng Mộ Tranh nói với giọng điệu không chút để ý.
Lạc Táp khinh thường ‘ A ’ một tiếng, không thèm phản ứng lại anh nữa.
Tưởng Mộ Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác cảnh đêm đẹp hơn hẳn lúc vừa rồi.
Chỉ là anh còn chưa vui vẻ được vài phút, đã bị một cuộc điện thoại khác tước mất tâm trạng vui vẻ này.
Lạc Táp không nghĩ tới đêm nay ba ba sẽ gọi điện thoại cho cô. Cô nhìn kính chiếu hậu, chuyển làn rồi dừng xe lại ven đường, nhanh chóng tiếp điện thoại: “Alo, ba ba, đã lâu lắm rồi con không nhận được điện thoại của ba đó, có nhớ con không?”
Khi ba ba bận rộn với các vụ án thì căn bản là di động đều không ở trên người, phần lớn đều là thư kí tiếp điện thoại, cô rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho ba ba, sợ quấy rầy ông.
Tưởng Mộ Tranh sửng sốt, thì ra khối băng cũng biết làm nũng. Khi anh quay đầu lại nhìn cô, khóe mắt, đuôi lông mày cô đều tràn đầy hạnh phúc, lúm đồng tiền như hoa, giống như một cô bé chẳng chịu lớn.
Không biết bên kia nói gì đó, Lạc Táp kinh ngạc, rồi sau đó cười: “Thì ra sư phụ trong miệng Phó Duyên Bác chính là bà à, vậy chẳng phải con nên gọi anh ấy là sư huynh sao?”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Anh nhướng mày, sư huynh?
Đột nhiên cảm thấy lồng ngực tức tối, có lẽ là do uống chút rượu vang, anh cởi mấy cái cúc áo bên trên ra, nhưng vẫn thấy khó thở.
Bên tai, Lạc Táp còn đang ríu rít không ngừng.
Tưởng Mộ Tranh khe khẽ ‘Ha’ một tiếng, vậy mà còn nhận thành sư huynh và sư muội?
Ôi, tục!
Thật sự không phải là anh nói chuyện không phúc hậu hay không thể nhìn người khác hạnh phúc, mà sự thật chính là: Từ xưa đến nay, chẳng có mấy cặp Đại sư huynh và Tiểu sư muội thành đôi, cho dù có một số ít cuối cùng đi đến được với nhau, cũng đều là không hạnh phúc.