Đường Một Chiều

Chương 21 - Chương 21

trước
tiếp

Lạc Táp hơi hơi nhíu mày, phảng phất như đang bị ai quấy rầy giấc ngủ. Cô hơi bất mãn, tay phải đặt ở bên hông chợt nâng lên, nhưng giống như không có gì sức lực gì, nháy mắt lại buông xuống.

Ngón tay khẽ cong lên, đầu ngón tay cào nhẹ vào sô pha.

Lại tiếp tục ngủ say.

Tưởng Mộ Tranh cảm thấy thú vị, nhẹ nhàng nhét ngón trỏ của mình vào lòng bàn tay cô, cho cô nắm chặt.

Đầu tiên là Lạc Táp vô thức nắm lấy nó, sau đó có lẽ cảm giác không đúng, lại buông ra, còn không thoải mái mà dịch tay qua một bên, thân thể thoáng lay động, sau đó quay đầu qua bên kia, rồi an tĩnh trở lại.

Tưởng Mộ Tranh mỉm cười, vẫn nhìn chăm chú vào cô như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Có thể nói là một tác phẩm hoàn mỹ, ngoại trừ phong cách thiên về lạnh lùng, nhưng tì vết không che được ánh ngọc [1].

[1] tì vết không che được ánh ngọc: phép ẩn dụ ý nói những nhược điểm không thể che đậy được ưu điểm, nhược điểm chỉ là thứ yếu so với ưu điểm.

Anh càng nhìn càng bị hấp dẫn.

Nhìn nhìn, anh chậm rãi đứng lên, hai tay chống trên thành sô pha, cúi đầu xuống kề sát vào môi cô. Trong một khoảnh khắc, anh thật sự muốn hôn xuống, nhưng đành nhịn rồi lại nhịn.

Thật vất vả để khắc chế loại xúc động này.

Chỉ duỗi tay xoa nhẹ lên má cô.

Ở quá gần cô, dường như anh nghe được tiếng tim đập thình thịch, nhưng anh tự lừa mình dối người mà đinh ninh rằng đó là nhịp tim của Lạc Táp…

Lạc Táp cảm giác có thứ gì đó chạm vào mặt. Cô giật mình mở mắt ra, trước mắt có một gương mặt phóng to, đồng tử cô co rút, hoảng sợ hét lên một tiếng.

Tưởng Mộ Tranh: “…”

Suýt chút nữa bị hù chết.

Lạc Táp đẩy anh: “Anh làm gì đấy hả! Đồ lưu manh!”

Tưởng Mộ Tranh cũng không hoảng loạn, rất trấn định duỗi tay ra xoa xoa bên môi cô: “Lớn từng này rồi, ngủ còn chảy nước miếng! Vừa rồi đã lau một lần cho cô rồi đó.”

Lạc Táp: “…”

Ngủ dậy nên có chút ngốc, cô cũng không ngẫm lại độ chân thật của lời này, chỉ nhanh chóng quay mặt đi.

Hiện tại cô hối hận muốn chết, lẽ ra không nên ở cùng phòng với anh. Chuyện xấu hổ như vậy bị anh thấy, về sau còn không biết anh sẽ chế nhạo cô tới cỡ nào.

Tưởng Mộ Tranh vẫn duy trì tư thế trước đó, hai tay chống trên lưng ghế sô pha phía sau cô, thân thể như đang phủ lên trên người cô.

Hệt như một đôi tình nhân đang làm chuyện mờ ám.

Lạc Táp dần dần thu hồi ý thức, sau khi tỉnh táo thì chợt phản ứng lại, đối mặt với anh: “Anh hôn tôi phải không?!” Sắc mặt cô lạnh lùng, không khỏi sờ sờ lên mặt mình!

Cô vừa muốn nhấc chân đá tới, Tưởng Mộ Tranh nói: “Nếu cô muốn tôi hôn thì để bây giờ tôi bổ sung vậy.”

Lạc Táp nghi ngờ mà nhìn anh, không chịu nổi bối rối, cô đánh lên cánh tay anh: “Tránh ra!”

Anh không dao động, không hề chớp mắt nhìn cô chăm chú. Khi ánh mắt cô vô tình chạm vào ánh mắt anh, ánh mắt sâu thẳm ấy xuyên thẳng tới đáy mắt cô.

Trong lúc nhất thời, cô thấy khó thở, có chút hoảng loạn mà chuyển tầm nhìn.

“Tưởng Mộ Tranh, anh đứng dậy mau!”

Tưởng Mộ Tranh suy nghĩ hồi lâu, như là quyết định một việc cực kỳ quan trọng.

“Lạc Lạc.” Anh gọi cô: “Anh có lời muốn nói với em.”

Nửa phút trôi qua, Lạc Táp đã điều chỉnh lại vẻ mặt lúng túng vừa rồi, lý trí cũng đã trở về.

Cô nhìn anh: “Có chuyện thì nói mau, còn rề rà nữa tôi sẽ đạp anh thật đấy.”

Tưởng Mộ Tranh chỉ chỉ vào ngực trái của mình, nói với tốc độ chậm rãi thong thả: “Nơi này, bắt đầu từ tối hôm qua khi em đi xem mắt cho đến tận bây giờ vẫn luôn khó chịu.”

Nói chính xác hơn là bắt đầu từ tối hôm qua anh khi đi với cô đến nhà hàng và nhìn thấy Phó Duyên Bác, trong lòng không được thoải mái.

Anh đã cố gắng phớt lờ cái cảm xúc không xác định này.

Tình yêu, thứ mà anh không muốn chạm vào, sẽ làm người ta mất đi lý trí cơ bản, mà anh còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Cho nên ngay trong bữa cơm, anh đã tìm một cái cớ rồi rời đi.

Vốn là muốn mắt không thấy tâm không phiền, nhưng lại hoàn toàn thất bại.

Về nhà chạy bộ thục mạng mà vẫn vô cùng buồn bực, nơi nào đó trong lồng ngực lại cảm giác nhói đau, như là bị cái gì đó châm vào tim tạo ra một lỗ hổng, cũng không sâu, chỉ như kim châm mà thôi.

Nhưng cô lại còn cố tình rắc muối lên miệng vết thương ấy bằng cách nói rằng cảm thấy Phó Duyên Bác khá tốt.

Lạc Táp nhìn lướt qua vị trí mà anh chỉ, cô có ngốc cũng nghe hiểu được lời anh nói, nhưng cô vẫn không nhịn được mà trêu chọc anh: “Tôi nhớ rõ vợ của anh Tư chính là bác sĩ khoa tim, anh đi tìm chị Tư khám thử xem sao, nên chích thì chích, nên uống thuốc thì uống thuốc. Tôi chỉ xử lý được chuyện không tuân thủ quy tắc giao thông, chứ không trị bệnh được.”

Tưởng Mộ Tranh: “… Anh không cần em chữa trị, chỉ cần em đừng lui tới với người đã xem mắt kia nữa thì bệnh của anh sẽ ổn thôi.”

Lạc Táp: “…”

Cô nhíu mày: “Anh có ý gì? Còn muốn quản tôi?”

Tưởng Mộ Tranh: “Không phải quản em.”

Hầu kết liên tục di chuyển lên xuống. Ngay cả lúc trước khi chấp hành những nhiệm vụ thập tử nhất sinh, anh cũng không khẩn trương, hoang mang đến vậy.

Mấy năm nay, kiếp nạn duy nhất của anh chính là cô.

Dừng lại vài giây, anh nói: “Là thích em.”

Cả người Lạc Táp đều bị hơi thở anh vây quanh, cảm giác lạnh thấu xương, tính xâm lược quá mạnh. Cô gần như không có sức lực để chống cự, theo bản năng muốn đưa hai tay ra bấu víu cái gì đó làm điểm tựa để chống đỡ, nhưng không có gì để nắm lấy.

Cô nín thở, ngửa đầu lên. Anh đang rũ mắt, hai người lẳng lặng mà giằng co.

Anh muốn câu trả lời.

Bức thiết đến như vậy.

Mà cô thì không biết trả lời thế nào. Chính xác hơn là cô không muốn trả lời.

Chu Nghiên nói rất đúng, mẫu đàn ông này một khi phóng túng lên thì không có mấy người phụ nữ có thể quản được, nhất định sẽ bị cắm sừng. Tình cảm của cô lại không dư dả như vậy, tình yêu không lý trí của cô thật sự chẳng có bao nhiêu. Nếu lỡ trao đi rồi, cô sẽ không thu về được nữa.

Vì thế cô sẽ không dễ dàng trao nó cho ai.

Tưởng Mộ Tranh nhìn cô, mở miệng trước: “Lạc Lạc, nếu em nói không thích anh, anh sẽ đi ngay lập tức.”

Đôi mắt anh chăm chăm nhìn cô.

Lạc Táp đối mặt với anh, hơi do dự, nhưng vẫn nói thẳng: “Tôi không thích anh.”

Tay Tưởng Mộ Tranh cứng đờ, rồi lại buông ra. Đứng thẳng dậy, anh xoay người đi về phòng mình.

Lạc Táp thở ra một hơi dài, che lại trái tim đột nhiên tăng tốc của mình. Cảm giác như nó đã đầy lên, có thứ gì đó muốn tràn ra, rồi lại cảm thấy mất mát.

Cô nhìn về phía cửa phòng ngủ của anh.

Sau này phải ở chung thế nào đây?

Trong lòng bao nhiêu cảm xúc đan xen trộn lẫn, không biết nên làm gì để ổn định lại.

Đột nhiên bị tỏ tình trực tiếp như vậy, vài phút sau, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Lúc này, cửa phòng ngủ của anh được mở ra từ bên trong, cô nghe tiếng nhìn qua. Tưởng Mộ Tranh bước ra, mặt không cảm xúc.

Lạc Táp ngồi xếp bằng hai chân, không nhìn anh, tỏ vẻ trấn định cầm di động lên xem. Chỉ là làm thế nào đi nữa cũng không tập trung chú ý được, tiếng bước chân anh đã tới gần.

Cô ngước mắt, Tưởng Mộ Tranh đã quỳ xuống bên cạnh cô, nhìn thẳng vào cô.

“Lạc Lạc.” Tưởng Mộ Tranh nói, phủ tay lên mu bàn tay cô.

Lạc Táp đột nhiên rút tay về: “Không phải anh nói sẽ đi à? Hiện tại là có ý gì!”

Tưởng Mộ Tranh: “Đúng vậy, vừa rồi không phải anh đã đi rồi sao?”

Anh ho nhẹ hai tiếng: “Bây giờ đã trở lại.”

Lạc Táp: “…”

Còn có thể như vậy???

Tưởng Mộ Tranh vẫn nói câu kia: “Lạc Lạc, anh thích em.”

Vừa rồi ở trong phòng, anh lại nghiêm túc suy nghĩ, anh thật sự thích cô.

Không hề lừa gạt, càng không tự lừa mình dối người.

Nhiều năm như vậy, người phụ nữ duy nhất mà anh giận dỗi chính là cô.

Cả ngày để ở trong lòng, chuyện gì cũng đều nghĩ cho cô, vẫn luôn là cô.

Có lẽ từ lần đầu tiên cô xuất hiện trong tầm mắt anh thì cô đã không giống với những người phụ nữ khác. Nếu không, với tính cách của anh, anh sẽ không cùng cô nói chuyện phiếm rồi trêu chọc như vậy, biến bản thân thành một tên lưu manh phóng túng.

Sau một lúc lâu, Lạc Táp lấy lời anh từng nói ra sặc anh: “Không phải trước đây anh đã nói, cho dù chúng ta có gặp nhau 18 lần một ngày cũng không thể có gì à. Anh cũng chẳng ưa tôi, bây giờ mới qua được bao lâu đâu, anh đã không nhớ rõ nữa sao?”

Tưởng Mộ Tranh ngẩn ra, nhưng phản ứng cũng đủ nhanh. Anh biện hộ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chính em cũng nói, là trước đây, mà không phải hiện tại. Trước đây không hiểu biết lại còn hiểu lầm nhau, nói không thể có gì là chuyện bình thường. Bây giờ đã hiểu rồi, thích thì cũng chẳng có gì không ổn.”

Hiện tại đầu óc Lạc Táp đã tỉnh táo hơn nhiều, muốn giãy giụa thoát ra khỏi viên đạn bọc đường. Cô đưa tay muốn đẩy ra anh, nhưng đẩy vài cái vẫn không đẩy nổi.

Cô lạnh lùng nhìn anh: “Nhưng tôi không thích anh, tôi thích… Ưm…”

Câu nói kế tiếp đều bị nghẹn lại.

Nụ hôn của Tưởng Mộ Tranh mạnh mẽ mà nóng bỏng. Cả bờ môi cô đều bị anh ngậm trong miệng. Lạc Táp cảm thấy trước mắt tối đen, như bị mù vậy, cũng chẳng nghe được gì nữa.

Tưởng Mộ Tranh đã muốn hôn cô từ lâu, thật vất vả mới thực hiện được, lập tức giống như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, rốt cuộc không thu lại được, anh cạy mở hàm răng cô, trực tiếp mút lấy lưỡi cô.

Còn mang theo chút oán trách.

Oán trách cô nói thích người khác.

Lạc Táp cảm giác đầu quả tim cũng bắt đầu run rẩy. Cảm giác tê dại đó tràn ra từ tim chạy khắp cơ thể, lại từ đỉnh đầu truyền đến gan bàn chân.

Anh làm như đang đối xử với kẻ địch, túm lấy hai tay cô bắt chéo rồi giữ chặt trên đỉnh đầu, sức của nam và nữ chênh lệch quá lớn, cô không thể động đậy được.

Không biết hôn bao lâu, Lạc Táp thật vất vả mới hé được môi: “Tưởng Mộ Tranh, anh…” Buông tôi ra!

Còn chưa nói xong, môi Tưởng Mộ Tranh lại phủ lên.

Lạc Táp giãy giụa dùng hai đầu gối chống lên ngực anh, tay cô buông lỏng, đột nhiên bắt đầu phối hợp hôn anh, còn chủ động tiến tới.

Tưởng Mộ Tranh sửng sốt, vui sướng không thôi, vừa định gia tăng nụ hôn này thì đột nhiên lồng ngực đau đớn. Anh ngã về phía sau, loảng xoảng một tiếng, lưng đập thẳng vào bàn trà.

Anh đau đến rít lên, hít một ngụm khí.

Cô nàng này, thật nhẫn tâm. Vậy mà nhân lúc anh không hề phòng bị, thẳng chân tống ngã anh.

Rốt cuộc Lạc Táp cũng trả được mối hận này, nụ hôn đầu tiên cứ vậy mà chẳng còn. Cô hung tợn nhìn anh: “Lần sau nếu anh còn như vậy, tôi sẽ trực tiếp đá anh ‘tàn phế’ luôn!”

Cô đứng lên muốn đi về phòng ngủ của mình.

Tưởng Mộ Tranh trả lời cô: “Lần sau nếu em lại nói thích người khác, anh sẽ hôn tiếp!”

Anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Lạc Táp sửng sốt: “Tưởng Mộ Tranh, anh muốn làm gì!”

Tưởng Mộ Tranh liếc cô một cái: “Suy nghĩ vớ vẩn cái gì, sau lưng anh bị cháo làm phỏng rồi.”

Lúc này Lạc Táp mới nhớ tới, trên bàn trà có bữa tối mà anh bưng lên. Chén cháo kia đặt ở trong chén giữ nhiệt, hẳn là rất nóng.

Nhưng cô quyết tâm, không quản không hỏi, nâng bước trở về phòng ngủ.

Cả người cô dựa vào sau cánh cửa, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp.

Trong lòng đấu đá loạn xạ.

Nửa phút sau, cô mở choàng mắt, kéo cửa ra, lại đi đến phòng khách.

Tưởng Mộ Tranh đã cởi áo sơmi, đang nhíu mày.

Lạc Táp đến gần, anh nghe được tiếng bước chân cô nhưng cũng không quay đầu lại.

Cô dùng sức đá vào đùi anh một cái, anh lại lẳng lặng mỉm cười, cô đá thêm mấy đá nữa mới hả giận.

Rốt cuộc là không đành lòng, cô hỏi: “Có đau không hả?”

Tay Tưởng Mộ Tranh hơi dừng lại: “Bây giờ không đau nữa.”

Cởi áo sơmi ra, toàn bộ lưng anh đều trần trụi trước mắt cô. Lạc Táp nhìn mảng lưng vừa ướt vừa dính lại đỏ tấy lên của anh, trong lòng có chút tự trách. Nhưng nghĩ đến anh cưỡng hôn cô, chút tự trách kia lập tức biến mất sạch.

Cô phẫn hận: “Đây là hậu quả của việc không tôn trọng phụ nữ.”

Tưởng Mộ Tranh: “Nếu anh không tôn trọng em, em cảm thấy hiện tại em còn có thể yên ổn đứng ở đây mỉa mai anh hả?”

Lạc Táp đột nhiên muốn đạp thêm một cái vào sau lưng anh, nhịn rồi lại nhịn, “Không cần sự đồng ý của tôi mà đã hôn, đây còn gọi là tôn trọng sao? Tưởng Mộ Tranh, anh có hiểu hai chữ tôn trọng là thế nào không hả?!”

Tưởng Mộ Tranh ném áo bẩn qua một bên, chống mặt đất đứng dậy, quét mắt liếc cô một cái: “Lạc Táp, anh không tệ hại như em nghĩ. Nhớ rõ lần sau chỉ cần nói không thích anh là đủ rồi, không cần tặng thêm câu em thích người đàn ông khác vào sau đó đâu!”

Anh khom lưng nhặt áo sơ mi bẩn trên mặt đất lên, lập tức đi vào phòng.

Lạc Táp nhìn theo bóng dáng anh, cô híp híp mắt, hình như nhìn thấy trên bả vai anh có vết sẹo. Ngược sáng nên cô nhìn không rõ.

Anh đã đóng cửa phòng lại.

Cô xoa xoa nơi trái tim, cảm thấy khó chịu.

Rõ ràng người bị hại chính là cô, sao tự dưng lại xoay chuyển, cứ như anh phải chịu ấm ức gì đó ghê gớm lắm vậy.

Thế đạo gì đây hả!

Tưởng Mộ Tranh trở về phòng tắm rửa. Trong phòng có hòm thuốc, anh tìm cả buổi cũng không có thuốc mỡ trị phỏng… Phía sau lưng đau đớn, nóng rát.

Gửi tin cho Giang Đông Đình: Bảo người bên phòng y tế đưa qua cho tôi một tuýp thuốc trị phỏng đi.

Giang Đông Đình: Bị phỏng kiểu gì?

Tưởng Mộ Tranh: Bưng cháo lên cho Lạc Lạc không cẩn thận để sánh ra nên phỏng tay.

Giang Đông Đình tin tưởng không nghi ngờ gì, nói sẽ sắp xếp ngay.

Tưởng Mộ Tranh cầm thẻ phòng, ra khỏi cửa.

Phòng khách chỉ có đèn tường bật sáng, phía sô pha đã được quét tước sạch sẽ. Cửa phòng cô đóng chặt, nghĩ tới vị tiểu tổ tông kia còn chưa ăn cơm chiều, anh lại đi xuống nhà ăn tầng dưới tìm chút thức ăn lên cho cô.

Tới cửa sổ đặt món của nhà ăn, anh báo với nhân viên trong nhà ăn món mình cần. Khi đang đợi đồ ăn, phía sau có người gọi: “Anh Năm?”

Tưởng Mộ Tranh quay đầu, là Ân Duyệt.

Anh cũng biết cô ấy thường xuyên đi nhảy dù, nhưng trước nay chưa từng gặp bao giờ.

Anh hơi hơi gật đầu: “Khéo vậy.”

Ân Duyệt đến gần: “Nghe Giang Đông Đình nói anh tới từ sáng sớm.”

“Ừ.”

“Gần đây không bận à?”

“Cũng tàm tạm.”

Cơ bản là cô hỏi một câu, anh đáp lại một câu.

Vẫn giống như trước kia.

Ân Duyệt cũng không có hứng thú hỏi thêm. Anh lạnh lùng kiêu ngạo, cô cũng có tự trọng của bản thân.

Cô mới vừa tắm rửa xong, đói bụng nên tới nhà ăn tìm đồ ăn. Cô là khách quen, đầu bếp trong nhà ăn cũng biết cô. Cô gọi một phần cơm đơn giản.

Tưởng Mộ Tranh lấy đồ ăn xong, anh bưng khay lên, lúc gần đi thì chào hỏi Ân Duyệt một câu: “Lên đây, rảnh nói chuyện sau.”

Ân Duyệt làm dấu tay OK, lại hỏi thêm một câu: “Không ăn ở đây à?”

Tưởng Mộ Tranh: “Không phải tôi ăn.”

Ân Duyệt ngẩn người, ngay sau đó lại hiểu ra. Giang Đông Đình nói anh dẫn theo một cô gái đến đây, cô rất kinh ngạc, không nghĩ tới có ngày anh sẽ hầu hạ một cô gái như một bảo mẫu thế này.

Thật khiến cô mở rộng tầm mắt.

Có lẽ hiện tại bản thân đã có nơi có chốn, cuộc sống cũng không tệ lắm, nên có một số việc ngược lại không quá trọng thể diện nữa.

Cô nửa đùa nửa thật: “Nếu là trước đây anh chịu bước tới một bước, thì 99 bước còn lại kia, không biết có bao nhiêu cô nàng sẽ tranh nhau bước. Nói không chừng tôi cũng sẽ bon chen góp vui, anh cũng không cần vất vả làm anh trai đưa cơm nữa rồi.”

Tưởng Mộ Tranh thoáng suy nghĩ, nhìn cô: “Người tôi không thích, nửa bước cũng không nhấc nổi. Người tôi đã thích, đừng nói một bước, một trăm lẻ một bước tôi cũng không ngại nhiều.”

Anh khẽ hất cằm về phía khay đồ ăn: “Đồ ăn sắp lạnh rồi, tôi lên lầu đưa cho cô ấy đây.”

Sau khi nói xong, anh nhấc chân rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.