Đường Một Chiều

Chương 3 - Chương 3

trước
tiếp

Edit: LynCáo HTH

Beta: YanaIshi

***

Lạc Táp giật bắn cả mình, ngạc nhiên quay đầu, bởi vì khoảng cách hai người quá gần, khủy tay của cô cọ tới cơ bụng rắn chắc của anh, cô phản xạ có điều kiện lui về phía sau vài bước.

Đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn chằm chằm anh, lông mày khẽ nhíu lại, trong đáy mắt ánh lên tia giận dữ.

Tưởng Mộ Tranh khoanh hai tay trước ngực, trên tay phải còn đang cầm ly rượu vang đỏ, anh đứng đó cợt nhả nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, hỏi một câu: “Cảnh sát Lạc, cô đang tìm tôi hả?”

Lạc Táp: “…”

Cô cảm thấy không thể hiểu được: “Tôi tìm anh làm cái gì?”

“Tìm tôi làm cái gì?” Tưởng Mộ Tranh nhẹ nhàng lặp lại từng chữ một, cười nói:

“Cái này thì phải hỏi cô rồi, tôi cũng tò mò lắm đấy, cô một đường theo đến đây, khẳng định có không ít lời muốn nói với tôi đúng không?”

Lạc Táp há mồm, muốn nói lắm nhưng không biết nói cái gì.

Người này da mặt chắc phải dày cỡ 49 cây đao đều chọc không thủng.

Nhìn thẳng vào anh vài giây, khuôn mặt cô như cười như không, khóe miệng nhếch lên hỏi anh, “Vị tiên sinh à, có cần tôi đưa cho anh một cái gương cỡ lớn không?”

Tưởng Mộ Tranh: “??”

Khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhưng tầm mắt anh vẫn luôn dừng ở khuôn mặt cô.

Anh bật cười ra điều thích thú, ngữ điệu đặc biệt không đứng đắn: “Như thế nào vậy? Chẳng lẽ cảnh sát Lạc muốn trao cho tôi vật đính ước trước hở?”

Lạc Táp nắm chặt cà phê ly đã uống cạn, nếu bên trong còn cà phê, cô cam đoan mình sẽ mất đi lý trí, trực tiếp hắt luôn ly cà phê này lên mặt trên mặt muốn ăn đấm kia.

Cô nỗ lực khống chế cảm xúc mình xuống mức thấp nhất: “Đưa cho anh cái gương là muốn anh tự lấy mà soi thật kĩ khuôn mặt mình xem, chắc chưa ai từng nói cho anh biết đâu nhỉ, khuôn mặt này của anh đầy tự tin đến mức tự luyến đấy.”

Tưởng Mộ Tranh không khí phản cười, “Nếu ở trong lòng cô không thích tôi điên cuồng như vậy, thì cô cùng bạn của cô cứ bám riết theo tôi như vậy làm gì? Cảnh sát Lạc lạt à, hình như dạo gần đây trò lạt mềm buộc chặt phổ biến lắm phải không?.”

Khuôn mặt Lạc Táp ngơ ngác, chớp mắt không dứt.

Từ khi nào cô cùng Chu Nghiên bám riết theo anh ta vậy?

Tưởng Mộ Tranh đưa mắt nhìn đồng hồ, có vẻ không còn thời gian, anh quyết định không tiếp tục nhàn hạ thoải mái cùng cô làm gì nữa, đơn giản kết luận: “Bắt đầu là chụp lén, sau đó là đưa thẻ cảnh sát để tiếp cận, cuối cùng là đòi giúp dời xe.”

Nếu cô thích dịch xe, thì anh đã thỏa mãn nguyện vọng của cô, để cô dời xe, nhưng hình như vẫn chưa đủ.

Lạc Táp: “…”

Cố ý tiếp cận anh ta?!

Dời xe là mình bố thí cho anh ta cơ mà?

Còn được tặng thêm hành động vô lại.

Tưởng Mộ Tranh nhìn khuôn mặt đầy rạng rỡ của cô, nhưng nghĩ mình rất quân tử nên vẫn để cho cô vui vẻ một chút.

Lạc Táp cố đè nén cảm xúc, khinh bỉ nói: “Tôi đây rất rất rất biết ơn lòng tốt của anh, cảm ơn anh đã cho tôi một cơ hội ngàn năm có một này, tôi cảm động đến rơi nước mắt!”

Tưởng Mộ Tranh đạm cười: “Không cần khách sáo.”

Một giây sau, lại nói: “Cô thì đi dời xe, bạn của cô cũng đâu dám nhàn rỗi, từ lên tầng chín thì đột nhiên đổi thành lên tầng tám, khi bước vào thì trước che sau giấu, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tôi.”

Cố dừng hai giây lại tiếp tục: “Cảnh sát Lạc à, tôi đây chỉ là đậu xe bất hợp pháp một chút thôi mà, còn cô đây là chuẩn bị tóm chặt tôi không bỏ, có muốn “phạt” tôi một cái hẹn phải không?”

Lạc Táp kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại được.

Cô tốt bụng nhắc nhở anh ta đừng chiếm dụng trước cửa lối thoát hiểm thôi, anh ta ngược lại trả đũa, cảm thấy cô cố ý tiếp cận, rồi muốn quấn chặt không tha sao? Cái định luật này ở đâu rớt xuống vậy?

Người đàn ông này không chỉ có tự luyến không thôi đâu, bản lĩnh đổi trắng thay đen cũng ở mức thượng thừa rồi đấy!

Trên người nghẹn cả một bụng tức giận, nhưng cũng không muốn cùng một tên điên so đo, một người điên đủ rồi không cần phải thêm cô vào nữa.

Anh ta không ngại mất mặt nhưng cô thì ngại.

Lạc Táp nắm chặt cà phê ly, nâng bước chuẩn bị rời đi.

Tưởng Mộ Tranh lại lên tiếng: “Phụ nữ giống như cô tôi gặp nhiều rồi, vốn dĩ tôi cũng lười phản ứng lại, nhưng tôi khuyên cô lần sau có gì cũng đừng đem thẻ cảnh sát ra mà làm đạo cụ nữa, dù sao đó cũng là một nghề được người dân cả nước kính trọng, cô cũng nên có chút tôn trọng nó chứ, cô thấy tôi nói có đúng không?”

Nói xong, anh ngửa đầu lên, đem ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch, yết hầu lên xuống nhịp nhàng, rượu vang đỏ đi xuống.

Anh nhìn cô vài giây, đem ly rượu đặt trên bàn, xoay người rời đi.

Lạc Táp: “…”

Tuy rằng nhẫn nại đã sớm thành thói quen nghề nghiệp của cô, nhưng giờ khắc này, cô đúng thật là tiêu hóa không được cơn tức này.

Hai bàn tay đều run lên.

“Em làm sao vậy?” Chu Nghiên đã đi đến, vừa rồi ở khu ẩm thực bên kia thấy được người đàn ông khi nãy đi đến, cho rằng anh ta lại muốn tiếp cận Lạc Táp để mời hàng, rất ghê tởm, liền chạy nhanh đến.

Không nghĩ người đàn ông này lại đi nhanh như vậy, hẳn là đụng vào “thứ không không đụng được” nên mới xám xị rời đi.

Lạc Táp đặt mạnh ly cà phê trên bàn, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, vỗ vỗ ngực, hỏi Chu Nghiên: “Sao lúc nãy chị định đi lên tầng chín vậy?”

Chu Nghiên ngẩn ra, nghĩ tới, đúng là lúc nãy trong thang máy cô ấy ấn tầng chín, nhưng ấn xong sau lại nghĩ tới nhà hàng buffet ở tầng tám.

“Từ lúc mang thai đến giờ chị làm gì có thời gian đến đây ăn, nhất thời trí nhớ có chút mơ hồ, hình như mang thai ba năm nên chị bị ngốc luôn hay sao ấy, đến cả ca trực ban mà chị cũng nhớ lầm, em cũng biết trí nhớ chị dạo này tàn đến độ nào rồi mà.”

Sau đó hỏi cô: “À, mà ai nói cho em biết chị định lên tầng chín vậy?”

Lạc Táp: “Gã đàn ông ăn cơm mềm* nói.”

(* Ý nói đàn ông nhưng sống dựa vào phụ nữ.)

Chu Nghiên: “…”

Ngay sau đó là một bộ khinh thường biểu tình: “Anh ta tám phần là coi trọng em rồi, cho nên muốn bắt đầu kết giao bạn bè với em đó, thật không biết xấu hổ.”

Lạc Táp thở dài: “Anh ta cho rằng chị đến tầng tám là thay em theo dõi anh ta.”

Đôi mắt Chu Nghiên đều thiếu chút nữa rớt cả con ngươi ra, há hốc mồm, không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, “Anh ta có biết xấu hổ không vậy! Chị theo dõi anh ta á hả?!” Một bộ dáng dở khóc dở cười biểu tình.

Lạc Táp: “Còn thêm màn xuất sắc phía sau nữa, chị muốn nghe tiếp không?”

Chu Nghiên không ăn tiếp nữa, tức no rồi.

Cô ấy đem ống tay áo sơmi vén lên, thủ sẵn tư thế “nếu anh còn nói hươu nói vượn tôi đây liền giết chết anh”.

Lạc Táp liền đem chuyện vừa rồi về cơ bản kể lại một lần, không có thêm mắm thêm muối, tường thuật rất khách quan.

Chu Nghiên nghe xong máu nóng dâng lên não, phải uống một bát lớn nước trái cây để áp đi cơn tức.

Nhưng vẫn có cảm giác khói đang bốc ra hai tai.

Sống đến giờ này cũng chưa bao giờ uất ức như vậy.

Uống xong ly nước trái cây, Chu Nghiên lại đứng dậy đi lấy thêm một ly nước đá.

Đi một vòng sau đó quay lại trong lòng tức giận chỉ tăng không giảm.

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi: “Anh ta rõ ràng chính là cái loại ăn cơm mềm, còn dương dương tự đắc đi giáo huấn chúng ta?!”

Trong cơn giận dữ, cô ấy lại uống đến mấy ly nước đá: “Trời ơi, đạo lý này rốt cuộc là sao đây! Chính mình không biết xấu hổ, còn tưởng rằng mọi người trên thế giới này đều giống anh ta! Không được, chị nhất định phải bắt được anh ta, dạy cho anh ta chữ “người” nên viết thế nào!”

Lạc Táp ấn ấn thái dương, “Thôi cho qua đi, dù gì nãy giờ cũng phát hỏa ra được hết rồi, loại người như vậy không đáng để bận tâm, mà nói lại, đúng thật là chúng ta chụp lén trước.”

Chu Nghiên: “…”

Lập tức nghẹn khí.

Im lặng một lát, càng nghĩ càng giận, nhịn không được nói tục luôn: “Mẹ nó, ai mắt què mới coi trọng một gã ăn cơm mềm!”

Lạc Táp: “…”

Chu Nghiên còn muốn nói gì đó, chưa kịp nói ra, di động liền vang, là chồng cô ấy gọi đến.

“Ồ, Ông xã!.”

Sau vài giây, liền nói: “Được được, em lập tức về liền, trước tiên anh cứ pha sữa bột cho nó uống đã.”

Cô nàng thu hồi di động, hỏi Lạc Táp: “Em còn muốn ăn nữa không?”

Lạc Táp lắc đầu: “Con trai chị ở nhà náo loạn hả?”

“Ừ tối hôm qua còn tốt, ru xong liền ngủ, hôm nay không được, từ buổi chiều đã bắt đầu khóc, rồi quấy đến giờ, nghe giọng cũng lạc đi rồi, chị phải về xem sao.”

Chu Nghiên chỉ chỉ bàn ăn đồ ăn: “Tiếc quá.”

Lạc Táp đứng lên: “Đi thôi, lần sau được nghỉ chúng ta lại qua đây ăn, ôm luôn con trai chị đến, em để chị ăn hết đồ của tiệm này luôn.”

Chu Nghiên trừng mắt nhìn cô một cái, đem túi xách cầm lên.

Hai người sóng vai đi ra ngoài, Lạc Táp nói: “Chị đi trước đi, em gọi taxi về được rồi.”

Tối hôm qua trực ban, hôm nay sau khi đưa xe về đơn vị thì cô cùng Chu Nghiên đi luôn một chiếc xe.

Chu Nghiên: “Tiện đường mà, em gọi taxi làm gì!”

“Đâu có tiện đường, còn phải qua một ngã tư nữa.”

“Vài phút thôi.”

Nhưng Lạc Táp vẫn là kiên trì muốn gọi taxi, một cái ngã tư tuy rằng không dài, nhưng lỡ không may kẹt xe, chờ mười đến hai mươi phút đều không đủ.

Con trai chị ấy còn ở nhà quấy khóc, cô thấy không đành lòng.

Chu Nghiên đành nói: “Như vậy nhé, chị chở em đến gần ngã tư rồi cho em xuống đó, cũng gần nhà em nên không đến mười phút liền đến.”

Lạc Táp gật đầu: “Cũng được, vừa lúc mỗi đêm em đều phải tản bộ.”

Chu Nghiên liếc nhìn bụng nhỏ của cô, rồi lại cúi đầu nhìn bụng mỡ của mình, thở ngắn than dài: “Cái bụng này của chị khi nào mới có thể nhỏ lại được!”

Lạc Táp: “Ăn ít vận động nhiều.”

Chu Nghiên: “Mất đi mỹ thực, sống như vậy thì ý nghĩa gì nữa.”

Lạc Táp đả kích cô ấy: “Mập cũng có chỗ tốt của mập mà, thời tiết Bắc Kinh càng ngày càng ác liệt, chị lại phải thường xuyên trực ban trên đường, lỡ như ngày nào đó gió lốc kéo đến, chị cũng không cần lo lắng bị thổi bay.”

Chu Nghiên: “Lạc đầu sắt kia, em có tin chị bóp chết em ngay bây giờ luôn không!”

Lạc Táp bặm môi, nén cười.

Khi hai người xuống đến dưới lầu, từng cơn gió mùa thu thổi đến, mang theo chút hơi lạnh.

Chu Nghiên đem áo cài hết lên, “Ngày hôm qua còn chưa lạnh lắm, sau trận mưa hôm nay thì khác hẳn.”

Lạc Táp: “Dự báo thời tiết có báo mà, sau cơn mưa thì mang chút hơi ẩm nên trời chuyển lạnh.”

Lúc lại gần ô tô cô quay đầu hỏi Chu Nghiên: “Em lái hay chị lái đây?”

Buổi chiều khi tan tầm, Chu Nghiên muốn trang điểm, nên nói cô lái.

Vừa nói cô vừa mở túi xách ra tìm chìa khóa.

Chu Nghiên: “Em lái đi, cơn tức của chị vẫn chưa có tiêu đâu, cảm xúc đang rất kích động đây.”

Cô ấy đang lơ đãng nhìn xung quanh, thì thấy ven đường có bóng dáng một người đàn ông đang đứng.

Đang cúi đầu xem di động.

Đèn đường xuyên thấu qua bóng cây chiếu vào một bên mặt anh, bên sáng bên tối.

Trên đường còn sót lại những vũng nước sau cơn mưa, ánh đèn nhẹ nhàng chiếu xuống đó.

Chu Nghiên cẩn thận nhìn kĩ lại, không sai, chính là gã đàn ông ăn cơm mềm lúc nãy.

Anh đang đứng ngay đầu ngã tư, thỉnh thoảng còn liếc mắt lên nhìn rồi cúi xuống bấm di động tiếp.

Nhìn dáng vẻ chắc đang đợi người.

“Lạc Lạc, đưa chìa khóa cho chị, chị lái cho.” Chu Nghiên đi vài bước đuổi theo Lạc Táp.

Lạc Táp cũng không nghĩ nhiều, đem chìa khóa cho cô ấy: “Cảm xúc bình phục rồi hả?”

Chu Nghiên cười: “Chị chưa làm cái gì đó thì sao mà thoái mái được.”

Lạc Táp: “…”

Ngồi trên xe, Lạc Táp cúi đầu cài dây an toàn, Chu Nghiên nổ máy xe, khó khăn lắm mới đưa xe ra khỏi bãi đậu.

Khi xe vừa ra khỏi, cô ấy còn rất mạnh miệng tuyên bố, “Lần sau không bao giờ lái xe đến đây ăn cơm nữa đâu.”

Lạc Táp: “Hình như câu này hai năm trước chị có nói rồi.”

Chu Nghiên trợn trắng tròng mắt lên.

Xe cách Tưởng Mộ Tranh bên kia hơn mười mét, Lạc Táp không chú ý người ngoài xe, liền nghe Chu Nghiên nói: “Lạc Lạc em ngồi chắc chưa, chị gia tốc độ nhá.”

Cô ấy mở đèn pha lên, bắt đầu bấm còi.

Lạc Táp có điểm ngốc: “Nghiên Nghiên, chị định làm cái gì đấy!”

Chu Nghiên: “Chị đây báo thù cho em.”

Lạc Táp chớp chớp mắt, không hiểu gì cả.

Tưởng Mộ Tranh đang mải xem tin tức, bỗng nhiên nghe một trận còi vang chói tai in ỏi, anh theo bản năng xoay mặt lên nhìn, đệt, đèn pha thiếu chút nữa đem chọc mù luôn mắt.

Ô tô trước mặt kêu gào rồi bay vọt qua anh, ” rào ” một tiếng, bánh xe cán mạnh qua vũng nước trước mặt.

Bắn đầy lên người.

Trên mặt cũng đầy….

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tưởng Mộ Tranh cả người ướt sũng, lớn tiếng ồn ào: Chị dám để phụ nữ có tố chất như vậy, gả cho tôi?!

Tác giả: Lạc Lạc xinh đẹp ngực bự, da trắng, tính tình lại lương thiện, có điểm nào không xứng với cậu đâu?

Tưởng Mộ Tranh: Mặc kệ, tôi muốn đổi nữ chính.

Tác giả: Cậu muốn đổi ai?

Tưởng Mộ Tranh suy nghĩ một lát: Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ ( ủy khuất mặt + mặt hoảng sợ): Cái gì? Tôi là đàn ông mà.

*

Ngũ gia của chúng tôi không phải hoa hoa công tử, ăn chơi trác táng, đối với Lạc Lạc chỉ thoáng lãng một chút thôi, nhưng rất có tâm huyết, đàn ông chân chính đấy

~Đối với anh ấy, cả đời tuy ngắn, nên chỉ đủ yêu một người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.