Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 39 - Thợ Săn Hươu (2)

trước
tiếp

Biên tập: Rosa

Mục Đào biết chuyện video từ chỗ Cảnh Thiên Nhất. Trong ngành công an có một văn phòng an ninh mạng, thường xuyên theo dõi những động thái trên mạng để phòng ngừa những phần tử phạm tội có ý định phá hoại. Cảnh Thiên Nhất và Mục Đào là bạn tốt, tất cả cộng sự của anh ta đều biết Mục Đào. Lúc video được đăng lên, đồng nghiệp liền hỏi Cảnh Thiên Nhất tình cảm giữa Mục Đào và vợ anh ấy như thế nào.

Cảnh Thiên Nhất liên tục chậc lưỡi: “Trưởng khoa Mục, sao ngay giờ phút quan trọng mà sân sau [1] nhà anh lại cháy chứ?”

[1] chỉ quan hệ nội bộ trong nhà.

Mục Đào im lặng.

Cảnh Thiên Nhất cũng không nhiều lời, chỉ giục: “Anh đi tìm bình chữa cháy nhanh lên!”

Mục Đào cúp máy rồi lập tức đến nhà viện trưởng Tiền, anh phải nói cho ông ấy nghe mọi chuyện trước, không thể để ông ấy biết được chuyện này qua những nguồn khác.

Viện trưởng nghe anh nói hết nhưng không bình luận điều gì, chỉ bảo anh cứ về nhà trước và đừng nói gì với người khác.

Mục Đào hiểu, những chuyện như vậy cách tốt nhất là im lặng, nói nhiều sẽ chỉ càng tô càng đen.

Ngày hôm sau, Mục Đào đến văn phòng trước 10 phút như thường lệ, sau đó thì đi tới văn phòng của viện trưởng.

Vẻ mặt của viện trưởng lạnh lùng như núi xa khiến người khác suy nghĩ không ra. Ông ấy quan sát Mục Đào khoảng mười giây rồi mới mở miệng nói: “Chuyện này tôi đã nghe rồi, anh đang làm rất tốt, kẻ chụp ảnh chỉ là rảnh rỗi muốn chơi khăm thôi. Công việc là quan trọng, nhưng anh cũng phải dành thời gian ở bên cạnh vợ nữa, cho cô ấy uống mấy viên an thần để cô ấy đỡ phải nghĩ nhiều.”

Nói xong, viện trưởng cúi đầu mở tập hồ sơ trên bàn ra, ý tứ là cuộc nói chuyện đã xong, anh nhanh đi đi.

Mục Đào xoay người đi ra, ở trên hành lang thì gặp Chung Tẫn, hai người không hẹn mà cùng cứng đờ, nhưng Chung Tẫn vẫn như mọi ngày, cung kính gọi to: “Chào anh, Trưởng khoa Mục.”

Mục Đào gật đầu, vì sự bình tĩnh và độ lượng của Chung Tẫn mà trong lòng âm thầm thở ra.

Viện trưởng Tiền từng là phó viện trưởng của Viện kiểm sát, lần trước được công ty Viễn Phương mời ăn cơm, Chung Tẫn xem như hiểu rõ ông ấy một chút, tâm trạng cũng không căng thẳng lắm.

Lúc Mục Đào muốn Chung Tẫn đến khoa điều tra và giám sát, mấy vị kiểm sát trưởng cũng không quá đồng ý. Chọn một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp để nhận chức kiểm sát trưởng chẳng những không thích hợp mà còn không giúp được gì, trái lại sẽ khiến người khác nghi ngờ năng lực của cô, không thể yên tâm giao phó nhiệm vụ quan trọng.

Nhưng Mục Đào cố gắng gạt bỏ những dị nghị, muốn đưa Chung Tẫn qua.

“Hôm qua, cô đã chịu oan ức rồi.” Viên trưởng Tiền hắng giọng, đứng dậy từ sau bàn làm việc, bảo Chung Tẫn ngồi xuống và rót một chén trà.

“Vợ của Mục Đào quá bốc đồng, chưa tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng đã tìm cô quấy rối, chuyện này không tốt chút nào. Chúng tôi không chỉ tập trung vào tố chất của công tố viên mà người nhà của họ cũng phải có những tố chất cần thiết nữa. Khốc liệt đúng không?”

Chung Tẫn lắc đầu: “Cũng tạm!”

“Tôi biết, gần đây áp lực của cô rất lớn, lại đụng thêm chuyện này, chắc là cô không thể thở nổi nữa. Haizzz, có lẽ khoa điều tra và giám sát không thích hợp với phụ nữ. Như vậy đi, sau khi vụ án của Thích Bác Viễn kết thúc, cô hãy đến phòng tư liệu làm tiếp công việc ban đầu, chỗ đó thoải mái hơn.”

Mặt Chung Tẫn lập tức căng ra: “Viện trưởng, tôi làm sai chuyện gì sao?”

“Không có, cô làm việc rất chăm chỉ, tuy vụ án của Thích Bác Viễn không như mong đợi nhưng trường hợp này rất đặc biệt, cô không cần để trong lòng.”

“Vậy tại sao lại điều tôi sang phòng khác, nhất là trong thời điểm thế này? Làm như vậy không phải sẽ khiến người khác nghĩ rằng chuyện bức ảnh là thật sao? Dựa vào cái gì mà tôi phải chịu oan ức như vậy, dựa vào cái gì mà thanh danh của trưởng khoa Mục bị người khác chỉ trỏ? Tôi thua kiện, là trưởng khoa, anh ấy an ủi tôi, chúng tôi thảo luận về vụ án, cùng nhau ăn cơm, chuyện này làm trái với điều nào khoản nào? Đơn vị là một tập thể lớn, cũng giống như một gia đình vậy. Trẻ con bị oan ức, cha mẹ không những không bênh vực mà lại trừng phạt, chỉ trích, cha mẹ như vậy sao có thể hy vọng trẻ con kính trọng, tin tưởng được? Nếu tôi không thể đảm nhiệm công việc ở khoa điều tra và giám sát, tôi có thể đi, nhưng không phải bây giờ.”

Chung Tẫn nói một hơi quá dài nên có chút thở dốc.

Viện trưởng Tiền rõ ràng không hài lòng, nói: “Cô cho rằng điều cô đến phòng khác là vì chuyện này sao? Mục Đào là người như thế nào, chúng tôi hiểu rõ hơn cả cô. Giao tình của Chung kiểm với luật sư Thường không tệ đâu!”

Bỗng chốc, khuôn mặt của Chung Tẫn tái đi.

“Đây là viện kiểm sát, không phải là nhà hát hạng ba, không cần dựa vào mấy vở kịch dung tục anh hùng cứu mỹ nhân, toà án tình duyên gì đó để thu hút sự chú ý của người khác. Là nhân viên thực thi pháp luật của quốc gia, nhất thiết phải giữ mình trong sạch, làm việc đến nơi đến chốn mới có thể khiến người khác tôn trọng.” Viện trưởng Tiền đưa lưng về phía Chung Tẫn, lớn tiếng nói.

Chung Tẫn cảm thấy nếu còn ở đây thêm cô thật sự sẽ không thể thở được. Cô nhanh chóng đi ra ngoài, Mục Đào còn chưa đi, rõ ràng đang đợi cô.

“Tôi thay Vi Lam và chị gái cô ấy xin lỗi cô, thực sự không biết phải nói gì…” Mục Đào cười khổ, ý tốt của anh lại trở thành chuyện xấu.

“Đừng nói vậy trưởng khoa Mục, nếu tôi thắng vụ án đó thì làm sao có chuyện như vậy xảy ra.” Chung Tẫn cố gắng cười lên.

“Đừng tự trách. Ngày mai, tôi và Vi Lam sẽ đến nhà cô, nhất định phải nhận lỗi trước mặt ba mẹ cô.”

“Đừng, ba mẹ tôi không lên mạng, họ không biết chuyện này. Thật ra, chuyện này cũng không có gì.”

Mục Đào thở dài, vì sự khoan dung và hiểu chuyện của Chung Tẫn mà xấu hổ không thôi. Nếu so sánh thì Hồ Vi Lam đã làm anh rất thất vọng. Tối qua, cô vừa làm nũng vừa khóc lóc, còn đem cả con gái ra nói giúp. Anh nói sẽ giải thích cho cô nghe mọi chuyện, chỉ cần cô đưa bức ảnh trong điện thoại cho anh xem nhưng cô lại nói là đã xóa mất. Anh tức giận đến nỗi ngực đều đau. Chuyện tra số điện thoại qua tin nhắn này còn phải tìm Cảnh Thiên Nhất giúp đỡ.

Tuy việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng bây giờ, Mục Đào gần như muốn cầm loa rống lên.

Hai người một trước một sau vào văn phòng, vẻ mặt đều rất tự nhiên. Nhóm đồng nghiệp trao đổi ánh mắt và động tác tay với nhau, không biết bây giờ là tình huống gì.

Sáng nay, Chung Tẫn có lên kế hoạch đến trại giam gặp Thích Bác Viễn, cô không định thay đổi kế hoạch này. Chung Tẫn nói với Mục Đào một tiếng rồi đi ra ngoài, chỉ mang theo balo đựng máy tính, túi công văn và chiếc túi xách nhỏ cô thường hay mang.

Cây mai xuân bên ngoài trại giam đã rụng hết hoa, trên cành đầy những chiếc lá từ màu xanh nhạt đến xanh đậm, tầng tầng xào xạc đung đưa trong gió.

Tòa án đã sắp xếp để Thích Bác Viễn đến Bắc Kinh làm giám định tinh thần, qua mấy ngày nữa sẽ lên đường. Đại khái là đã nói ra bí mật trong lòng nên tâm trạng của ông ta vô cùng thảnh thơi, sắc mặt cũng rất tốt.

Chung Tẫn không có gì muốn hỏi, dù là chi tiết gì trong vụ án cũng có thể kích thích đến ông ta. Hôm nay cô đến, chẳng qua là muốn thăm mà thôi.

Thật sự không thể hiểu, bệnh hoang tưởng tâm thần phân liệt là mức độ nào, bọn họ cứ như vậy mà ngồi trong phòng thẩm vấn, tâm sự về EMU, nói một chút về sự thay đổi gần đây của khí hậu, rồi nói đến một đĩa bánh ngọt và hai tách trà nóng, thật là một buổi sáng vừa nhàn nhã vừa thoải mái.

Chung Tẫn cẩn thận nhìn chăm chú vào Thích Bác Viễn, cô không chỉ một lần nghĩ tới, dựa vào chỉ số IQ của Thích Bác Viễn, có khi nào đã lừa được Thường Hạo, lừa được nhóm chuyên gia giám định không? E rằng trước khi giết vợ, ông ta đã nghiên cứu luật pháp rất kỹ, tìm được cách thoát thân, sau đó mới ra tay.

Nhưng có một chuyện không thể giải thích là, ông ta giết vợ làm gì? Nếu Phó Yến là người ông ta yêu thì tại sao từ đó đến nay bà ta chưa từng đến đây thăm hỏi? Phải chăng là yêu đơn phương?

Thẩm phán Nhậm nói rằng kết quả xét xử sẽ không thay đổi, nhưng vẫn còn một mối nghi ngờ.

Trước giờ ăn trưa, Chung Tẫn nói tạm biệt với Thích Bác Viễn. Ngồi trên xe, cô gọi điện cho Cảnh Thiên Nhất: “Đội trưởng Cảnh, giúp tôi giữ lại một phần cơm hộp.”

Cảnh Thiên Nhất cười hì hì: “Chung kiểm đến thì sao có thể dùng cơm hộp để chiêu đãi được, hôm nay tôi mời, chúng ta ăn… mỳ Lan Châu đi.”

Chung Tẫn ăn ngay nói thật: “Tôi có việc gấp muốn nhờ anh giúp.”

Cảnh Thiên Nhất cũng không nói đùa nữa: “Ok, tôi chờ.”

Chung Tẫn lái xe vào trong sân của cục cảnh sát, cầm theo ba cái túi.

“Cô tới là được rồi, tặng quà làm gì chứ?” Cảnh Thiên Nhất cười ha ha, tiến lên đón.

Trên bàn làm việc thật sự có một hộp cơm, là anh ta đã chạy đến căn tin mua về.

“Muốn tìm một người anh cả để trút oan ức sao?” Cảnh Thiên Nhất rót cho Chung Tẫn một ly nước sôi rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện, giả vờ hỏi.

Vẻ mặt Chung Tẫn rất nghiêm túc: “Nếu bị người khác theo dõi thì làm sao mới có thể phát hiện?”

Cảnh Thiên Nhất trừng mắt: “Cô chuẩn bị kể chuyện xưa sao?”

“Không phải, tôi thật sự muốn biết. Gần đây, bất kể ở đâu, hành tung của tôi dường như đều bị người khác nắm trong tay.”

“Cô chỉ là công tố viên của vụ án Thích Bác Viễn giết vợ thôi mà, ông ta cũng không phải đại ca xã hội đen hay trùm ma túy ở Tam Giác Vàng, ai theo dõi cô chứ? Để tôi nói cho cô nghe, bức ảnh của cô và Mục Đào nhất định là thám tử tư mà Hồ Vi Lam thuê chụp lại, cô ấy lo lắng về Mục Đào đó!”

Chung Tẫn cắn môi: “Có thể giúp tôi một lần không?”

Cảnh Thiên Nhất bị khuôn mặt cầu khẩn của cô làm cho giật mình, anh ta nghĩ rằng kiểm sát trưởng trông gà hóa cuốc, bị dọa sợ.

Cảnh Thiên Nhất chạy đến khoa kỹ thuật lấy dụng cụ, dụng cụ không lớn, giống như thiết bị dò tìm, lúc mở công tắc thì kêu “chi chi”

“Đây là tia hồng ngoại, có thể tìm ra mọi loại thiết bị theo dõi.”

Trước tiên, anh ta quét cả người Chung Tẫn từ trên xuống dưới một lần, tiếp theo là balo đựng máy tính, túi công văn, khi quét đến chiếc túi xách cô thường đeo thì dụng cụ chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ, âm thanh chói tai cũng vang lên.

Cảnh Thiên Nhất nhìn Chung Tẫn, choáng váng, là thật sao?

Anh ta lấy ra một vật hình tròn bằng nhôm giống như khuy áo từ trong lớp thứ hai của một tờ giấy chứng nhận. Cảnh Thiên Nhất yên lặng nhìn, tròng mắt hơi híp, hai đầu lông mày chau lại.

“Đây là cái gì?”

“Đã xem “Mật mã Da Vinci” chưa? Lúc Tom Hanks vừa ra sàn diễn, cảnh sát đã lặng lẽ đặt một thứ vào trong túi tiền của anh ta, chính là nó… hệ thống theo dõi định vị toàn cầu – GPS. Hiện nay, trong nước chỉ có nhóm đặc công mới sử dụng công nghệ cao như vậy, chúng tôi rất hiếm khi nhìn thấy. Là ai đã đặt nó ở chỗ của cô thế này?”

Không ai trả lời, khi Cảnh Thiên Nhất ngước mắt lên, anh ta phát hiện môi của Chung Tẫn đang run rẩy.

“Đừng sợ, đừng sợ, việc này cứ giao cho tôi, tôi giúp cô điều tra. Không được sự cho phép mà tự mình theo dõi người khác đã là hành vi phạm pháp rồi.” Nhìn cô gái xinh đẹp sợ hãi đến như vậy, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ động lòng trắc ẩn.

“Đừng, tôi… biết người đó là ai, anh ta… không có ác ý.” Chung Tẫn hít mũi, lấy máy GPS nhét vào lớp kép của tờ giấy chứng nhận.

“Cô còn muốn giữ?” Cảnh Thiên Nhất ngạc nhiên.

“Dù sao cũng không nặng. Cám ơn đội trưởng Cảnh.” Chung Tẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, mệt mỏi cầm lấy mấy chiếc túi.

“Này, cơm hộp còn chưa ăn mà!”

Cảnh Thiên Nhất nhìn bóng cô rời đi, lẩm bẩm: “Vậy cô chạy đến đây để hỏi chuyện gì?”

Nhưng, trả lời anh ta chỉ là một luồng khói phả ra từ ống xả của chiếc Volkswagen màu trắng dưới ánh mặt trời giữa trưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.