Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
“Nguyệt à, thu dọn xong chưa, người ta tới rồi đó!”
Trong văn phòng của tổ toán, chị Vương hưng phấn hỏi Lâm Nguyệt, lần đầu tiên làm bà mai nên chị Vương vô cùng nhiệt tình.
Lỗ tai Lâm Nguyệt đỏ lên.
Chị Vương kéo cánh tay của cô đi ra ngoài, Hà Tiểu Nhã, Tưởng Tư Di nhiều chuyện đi theo sau, vừa ra đến cửa, Tưởng Tư Di còn kịp chào hỏi với Trình Cẩn Ngôn: “Tổ trưởng đi cùng nhé?”
Gương mặt của Trình Cẩn Ngôn nấp sau màn hình máy tính, chỉ có giọng nói bình thản truyền ra: “Tôi còn mấy bản kê khai nữa.”
Là bận rộn hay đang ghen đây?
Tưởng Tư Di không nói rõ được tư vị trong lòng là gì, Lâm Nguyệt rất xinh đẹp, tổ trưởng thầm mến cô ấy, ngay cả chị Vương muốn giới thiệu bạn gái cho cậu em họ làm bác sĩ, người đầu tiên nghĩ tới cũng là cô ấy, quả nhiên đàn ông đều chỉ nhìn tướng mạo thôi. Có điều, lời của chị Vương cũng không hoàn toàn có thể tin được, bác sĩ Từ tốt như vậy, sao có thể 30 tuổi rồi mà chưa yêu đương? Phụ nữ bên cạnh đều mù hết rồi sao?
Rất nhanh đã tới cổng trường, ánh mắt chị Vương sáng lên, chỉ vào bác sĩ Từ đang đứng trước cổng trường cho Lâm Nguyệt xem: “Người đó đó, nhìn xem, thực sự chuẩn bị rất nhiều đấy.”
Lần đầu tiên hẹn hò nên tim Lâm Nguyệt đập rất nhanh, cô căng thẳng nhìn sang. Lúc nãy vừa mưa xong nên trời xanh lá biếc rất rõ ràng, người đàn ông mặc âu phục màu đen, gương mặt tuấn tú, làn da trắng nõn, hình như cũng nhận ra cô, gật đầu ra hiệu với cô một cái. Lâm Nguyệt khá xấu hổ, cô hơi đảo mắt, kinh ngạc nhìn thấy Chu Lẫm đứng sau bác sĩ Từ vài bước, một tay đút vào túi quần, gương mặt nhìn về phía hàng ngũ của mấy bạn nhỏ.
Lâm Nguyệt nhìn sang thì Phó Nam nhe răng cười với cô, bạn học nhỏ thật xấu xa.
Không biết vì sao, Lâm Nguyệt luôn cảm thấy hơi hoảng loạn, những người thân quen sau khi tốt nghiệp hình như đã xuất hiện ở đây hết.
“Tới đây nào, chị giới thiệu bọn em một chút.” Chị Vương không nhận ra Chu Lẫm, dẫn Lâm Nguyệt tới trước mặt bác sĩ Từ, “Nguyệt à, đây là em họ của chị – Từ Lãng.”
Từ Lãng vừa thích vừa lễ phép nhìn Lâm Nguyệt, cánh tay luôn để phía sau lưng đưa ra: “Xin chào cô Lâm, tôi có chút quà, hi vọng cô thích.”
Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn bó hoa hồng, lẽ nào người đàn ông khi hẹn hò, lần đầu tiên gặp mặt đều sẽ tặng hoa hồng à?
Có người nhẹ nhàng huých vào cánh tay cô, gương mặt Lâm Nguyệt chợt đỏ lên, vội nhận bó hoa: “Cảm ơn anh, tôi rất thích.”
“Tôi rất thích.” Cô gái trẻ xấu hổ nói ra vài chữ đầy ngại ngùng, nhẹ nhàng truyền tới tai của Chu Lẫm cách đó mấy bước. Hệt như tình tiết buồn nôn của mấy vở kịch thần tượng, đột nhiên Chu Lẫm không muốn đứng ở đây nữa, thấy Phó Nam còn đần độn đứng nhìn cô giáo hẹn hò, hai mắt đều sắp xuất hiện bong bóng mất rồi. Chu Lẫm bước nhanh tới, ôm lấy bạn học nhỏ rồi lập tức quay trở về, đi rất nhanh, dường như mang theo cả cơn gió.
Lâm Nguyệt liếc trộm bên kia một cái, thấy Chu Lẫm lái xe rời đi, trong lòng không loạn nhưng hình như hơi trống rỗng.
Trong ánh mắt chúc phúc của chị Vương, Lâm Nguyệt lên xe của bác sĩ Từ, cô ngồi ghế lái phụ.
Tính cách của Lâm Nguyệt khá trầm tĩnh, không quá chủ động nói chuyện, nếu như Từ Lãng là người trêu hoa nghẹo nguyệt thì cũng không cần nghe theo lời đề nghị của chị Vương mà mua hoa hồng. Trong chiếc xe Cayenne thoải mái, sự trầm mặc lúng túng càng lúc càng dày đặc, Lâm Nguyệt gẩy mấy sợi tóc bên tai, buồn rầu không biết nên nói gì.
“Ngại quá, con người tôi rất hướng nội, có phải tẻ nhạt lắm không?” Chú ý tới động tác nhỏ của cô, Từ Lãng thấp giọng áy náy.
Lâm Nguyệt lắc đầu, cười nói: “Mọi người đều vậy mà, đúng rồi, làm bác sĩ có phải rất bận không?”
Từ Lãng: “Bệnh viện rất bận, sau khi bỏ lệnh cấm chỉ được sinh hai con, nhiệm vụ bên khoa nhi và mấy khoa liên quan khác càng nặng nề hơn, về điểm này thì cảm xúc của chúng tôi đều không khác nhau là mấy.”
Lâm Nguyệt cười: “Phải, lớp học cũng nhiều hơn, mỗi lớp đều có 40-50 em học sinh.”
Từ Lãng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo sự hứng thú và cảm tình rõ ràng, trong lòng Lâm Nguyệt hơi hốt hoảng, cụp mắt không nói, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ lên khiến người ta phải động lòng, giống như một quả đào mật vừa chín. Nam nữ gặp nhau, nhìn không hợp mắt đương nhiên lúng túng, nhưng vừa mắt rồi thì lại ngốc nghếch theo bản năng, Từ Lãng ngẩng đầu lên, qua một lát sau mới thấp giọng nói: “Cô đẹp như vậy, giọng nói cũng dễ nghe, có phải có rất nhiều người theo đuổi cô không?”
Lâm Nguyệt vặn đầu ngón tay, nhỏ giọng đáp: “Cũng hơi hơi.”
Đúng là có rất nhiều người theo đuổi cô, hồi học tiểu học Lâm Nguyệt đã bắt đầu nhận thư tình cho đến khi tốt nghiệp đại học. Có điều nam sinh trường sư phạm rất ít, Lâm Nguyệt không có hứng thú nào với mấy người theo đuổi cô, tốt nghiệp rồi mới đánh bậy đánh bạ gặp gỡ một người đàn ông đặc biệt…
Ơ, sao lại nghĩ tới Chu Lẫm nữa rồi?
Lâm Nguyệt kịp thời đè hình ảnh của Chu Lẫm xuống, ngược lại hỏi Từ Lãng: “Điều kiện của anh tốt như thế, sao còn độc thân vậy?”
Từ Lãng cũng cười: “Không gặp được người thích hợp.”
Rất nhiều cô gái thích anh ta, cũng không thiếu người can đảm chủ động nhưng Từ Lãng không tìm được cảm giác, cho tới khi chị họ cho anh ta xem hình của Lâm Nguyệt, một cô gái gọn gàng xinh đẹp như vậy, dây cung nào đó trong đáy lòng không biết tại sao lại động đậy nên mới có cuộc hẹn hò này.
Trong một chiếc xe khác, Phó Nam ôm cặp sách ngồi ở ghế sau, vô tình hỏi: “Chú Chu, nếu cô giáo và người khác yêu đương thì cô sẽ chuyển đi đúng không, không ở với chúng ta nữa ạ?”
Trước đây Phó Nam chưa từng nghĩ tới vấn đề này, vừa lúc nãy, cậu bị chú Chu nhét vào ghế sau, xe lái đi rồi, cậu quay ra sau nhìn, trơ mắt thấy cô giáo lên xe của người đàn ông khác, rốt cuộc Phó Nam cũng lo lắng. Cậu thích cô giáo, cậu muốn cô giáo luôn ở chung với cậu, tốt nhất là cô không có bạn trai luôn đi, sau này lớn lên cậu sẽ cưới cô giáo.
Cậu nhóc học tiểu học 6 tuổi cũng có quá nhiều ước muốn rồi đó.
Chu Lẫm dùng một chữ đánh tan giấc mộng hão huyền của bạn học nhỏ: “Phải.”
Phó Nam bĩu môi, bẻ đầu ngón tay hỏi chú Chu: “Mấy tuổi thì cháu có thể yêu đương ạ?”
Chu Lẫm liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu: “Làm gì? Học hành cho tốt đi, nghĩ nhiều không tốt đâu.” Trẻ con 6 tuổi thì hiểu cái khỉ gì?
Phó Nam không phục, khẽ nói: “Thằng béo nói lên lớp ba là có thể viết thư tình rồi.”
“Cháu muốn viết cho ai?”
“Cô giáo, cháu muốn làm bạn trai của cô giáo.”
“Không thích thầy Trình à? Còn có chú bác sĩ kia nữa?”
“Không thích, cháu không muốn cô giáo dọn đi.”
Chu Lẫm không yên lòng lắng nghe, ngược lại anh thấy rất rõ, bạn học nhỏ giúp cô giáo cân nhắc nhiều đối tượng như vậy, còn cho cả bản thân vào nhưng lại không hề nghĩ tới chú Chu này.
Mười phút sau, chiếc SUV màu đen dừng lại trước một quán mì, Chu Lẫm thích ăn mì nên thường tới quán này. Phó Nam chỉ nghĩ tới cô giáo, không chú ý tới chú Chu dừng xe ở đâu, đẩy cửa xe ra vừa muốn xuống xe, nhìn thấy quán mì trước mặt, bạn học nhỏ vèo một cái thu chân đóng cửa xe lại, đặt mông trốn bên trong.
Chu Lẫm đứng bên ngoài gõ cửa sổ xe.
Phó Nam kêu to: “Cháu không muốn ăn mì!” Ngày nào cũng ăn mì, cậu ăn tới nỗi phát chán rồi!
Không ăn thì thôi, Chu Lẫm bỏ lại bạn học nhỏ, tự mình đi tới quán mì, nhưng lỗ tai vẫn chú ý tới động tĩnh ở phía sau, năm bước bốn bước ba bước… Đi vào trong quán, Chu Lẫm quay đầu lại, ồ, bạn học nhỏ vẫn không xuống xe. Nhân viên nhiệt tình chào hỏi khách quen, hỏi Chu Lẫm ăn gì, Chu Lẫm bóp trán rồi đành quay lại hầu hạ tổ tông nhỏ.
“Tự chọn đi.” Ném di động cho bạn học nhỏ, Chu Lẫm trầm mặc lái xe.
Phó Nam cầm di động, tâm trạng không tốt nên quyết định chọn một chỗ còn đắt hơn nhà hàng hải sản lần trước rồi vui vẻ nói tên ra. Chu Lẫm nhíu mày nhưng không nói gì. Chắc là cô giáo đã đi ăn một bữa tiệc lớn với đối tượng hẹn hò rồi, anh cũng muốn dẫn bạn học nhỏ đi cải thiện bữa ăn một chút.
Quán ăn ở tòa nhà Gia Hối, Chu Lẫm để xe dưới tầng hầm, chỗ đỗ xe rất ít, trong lúc vòng qua vòng lại thì đột nhiên phát hiện ra chiếc Cayenne màu đen, anh nhìn biển số xe, thực sự là của bác sĩ kia. Chu Lẫm nhếch miệng cười, cũng có duyên thật, xem phim thì gặp được cô và thầy giáo đẹp trai nhất, đi ăn cũng có thể cùng một nơi.
Nhà hàng ở trên tầng bốn, Chu Lẫm dẫn bạn học nhỏ chậm rãi đi bộ vào, quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng tìm được. Đó là một nhà hàng Tây, cô giáo mặc chiếc váy màu xanh nhạt đang ngồi đối diện với bác sĩ mặc âu phục, không biết người đàn ông nói gì, cô gái cúi đầu mỉm cười, có vẻ trò chuyện khá vui vẻ. Chu Lẫm nhìn mà cay cả mắt, anh hỏi Phó Nam: “Muốn ăn bò bít tết không?”
Phó Nam không muốn, cậu lắc đầu, đột nhiên phát hiện ra cô giáo nên lập tức bảo chú Chu nhìn kìa.
Chu Lẫm giả vờ liếc qua, nhíu mày rồi dẫn bạn học nhỏ đi về phía trước: “Thôi, đi tới nhà hàng cháu chọn trước đó đi.”
Phó Nam không chịu, cứ nằng nặc đòi ăn bò bít tết.
“Ăn cũng được, vào rồi thì không cho phép nhìn sang bên kia, không cho phép phá rối cuộc hẹn hò của cô giáo.” Chu Lẫm nói trước.
Phó Nam ngoan ngoãn gật đầu.
Một lớn một nhỏ xếp hàng năm phút, đến lượt bọn họ, nhân viên dẫn vào chỗ ngồi, cuối cùng sắp xếp cho hai người họ ngồi ở chiếc bàn phía sau hai người Lâm Nguyệt. Nhân viên mang đồ ăn lên, ngăn cản cảnh tượng hẹn hò của đôi nam nữ, Chu Lẫm nhanh chóng sắp xếp cho Phó Nam ngồi xong, anh cũng ngồi xuống, vừa ngẩng đầu liền có thể thấy được vị trí của cô giáo.
Phó Nam cũng muốn nhìn cô giáo nên quay đầu ra sau.
Chu Lẫm ho một tiếng.
Phó Nam rụt cổ lại, không nhìn nữa.
Chu Lẫm cũng không nhìn cô mà nhìn xuống dưới, thấy bắp chân cô giáo vừa trắng vừa đều đặn, đẹp đến mức như thể dụ dỗ người ta đến vuốt ve, phát hiện nhân viên phục vụ đang định rời đi, anh mới thực sự không nhìn nữa.
Nhưng lúc Lâm Nguyệt chờ người phục vụ đi, kinh ngạc phát hiện ra một lớn một nhỏ ở đó. Phó Nam quay lưng lại với cô, Chu Lẫm cúi đầu xem thực đơn, dáng vẻ giống như không biết cô đang ở đây. Cảm xúc chợt trở nên hỗn loạn, Lâm Nguyệt không được tự nhiên cầm lấy nĩa.
“Ăn đi, đừng khách sáo.” Từ Lãng cười nói.
Nụ cười của Lâm Nguyệt cứng đờ, ánh mắt không khống chế được cứ liếc sang bên Chu Lẫm, cô nhìn thì Chu Lẫm sẽ đảo mắt đi, cô ăn thì Chu Lẫm lại nhìn, cứ mấy lần như vậy, hai người chưa từng đối mắt với nhau, nhưng càng như vậy, Lâm Nguyệt càng không quản lý được mắt mình, số lần cũng nhiều lên nên Từ Lãng nhận ra, anh ta xoay người ra sau nhìn.
Chu Lẫm làm như không có chuyện gì đưa bò bít tết cho Phó Nam. So với loại đàn ông có phong cách nhẹ nhàng nho nhã như Từ Lãng và Trình Cẩn Ngôn thì cả người Chu Lẫm đều tràn ngập hơi thở rắn rỏi kiên cường, lông mày thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng, dù đang chăm sóc trẻ con nhưng bản thân anh giống như một thanh kiếm lúc nào cũng có thể tuốt ra khỏi vỏ.
Phụ nữ có thể nhạy cảm so sánh bản thân mình và người phụ nữ đẹp khác, đàn ông cũng không ngoại lệ, Từ Lãng cảm nhận được sự sắc bén, bá đạo trên người Chu Lẫm.
Từ Lãng không để ý Chu Lẫm là ai, nhưng phản ứng vi diệu của Lâm Nguyệt làm anh ta thấy bữa ăn này mất ngon.
Bữa ăn kết thúc, Từ Lãng nhìn bàn đồ ăn, thấp giọng hỏi cô: “Hai người quen nhau à?”
Lúc này Lâm Nguyệt mới nhận ra cô đã để lộ dấu vết, xấu hổ gật đầu: “Sống cùng một tiểu khu thôi.”
“Tôi chưa yêu đương bao giờ nhưng tôi cảm thấy, hình như em thích anh ta.”
Động tác của Lâm Nguyệt cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của cô rất đẹp, là màu đen tinh khiết, ở giữa hình như có chút ánh sáng lấp lánh. Từ Lãng thực sự rất hài lòng với cô gái này, nhưng anh ta không muốn tiến thêm một bước với cô gái chưa hiểu rõ tâm ý của bản thân, công việc của anh ta khá bận, không có sức đi cướp giật. Nếu trái tim của Lâm Nguyệt không rung động, nếu đối thủ kém mình một chút, có lẽ Từ Lãng bằng lòng ra tay, nhưng người ngồi bàn sau kia đã chạy tới tận nhà hàng mà cô đi hẹn hò rồi, sự nhiệt tình với Lâm Nguyệt như vậy hẳn có thể tưởng tượng được.
Chủ yếu là thái độ của Lâm Nguyệt.
Vẫn còn ôm chút hi vọng, Từ Lãng nhìn Lâm Nguyệt đầy dò xét.
Lâm Nguyệt thua trận, đầu tiên cô cụp mắt xuống, thích Chu Lẫm không? Cô cũng không biết, cô chỉ biết Chu Lẫm đang ở đây thì cô không thể nào toàn tâm toàn ý nói chuyện với Từ Lãng được. Rõ ràng là hẹn hò với người ta mà cứ luôn nhìn người đàn ông khác, Lâm Nguyệt rất xấu hổ, cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.” Cô không đủ thành ý.
Từ Lãng không tức giận, chỉ tiếc nuối: “Không sao, tôi cũng đoán chị Vương cứng rắn ép em đi, chị ấy mà ra tay thì người bình thường không từ chối được đâu.”
Lâm Nguyệt bật cười, bầu không khí không còn căng thẳng nữa.
Từ Lãng nhìn cô, uống một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Lâm Nguyệt, có thể quen biết em, tôi rất vui, lát nữa tôi sẽ nói với chị Vương, nói mình không thích em, em không cần phải lúng túng đâu. Nhưng tôi sẽ tiếp tục giữ lại số điện thoại của em, ngày nào đó em xác định được tình cảm của mình rồi thì nhớ nói với tôi một tiếng, nếu em không chọn anh ta thì tôi sẽ theo đuổi em.”
Ánh mắt, giọng điệu, cách cư xử đều vô cùng lịch thiệp.
Lâm Nguyệt dao động mấy giây, người đàn ông ưu tú lại quan tâm như thế, cô thực sự muốn buông tha sao?
Sau đó, cô nhìn ngón tay của mình, chợt nhớ đến một người đàn ông từng im lặng đưa cho cô hộp băng dán cá nhân.