Đối với chuyện Chương Tranh Lam có bạn gái, Giang Dụ Như tuy đã phát hiện ra nhưng khi chính thức được Châu Kiến Minh thông báo, cô ta vẫn khó tránh khỏi có chút hụt hẫng. Cô ta hỏi Châu Kiến Minh: “Đối phương là người như thế nào?”
Người kia đáp: “Trông phải nhỏ hơn Tranh Lam mấy tuổi, rất điềm đạm, nho nhã và rất cao.” Châu Kiến Minh an ủi Giang Dụ Như, nơi nào chẳng có cỏ thơm. Cô ta cũng hiểu, huống hồ cô cũng chưa thích Chương Tranh Lam đến mức bắt buộc phải là anh, chỉ là… có chút cảm giác mất mát.
Hôm nay Giang Dụ Như gọi điện thoại cho Chương Tranh Lam, đối phương cười, nói: “Buổi chiều anh ở công ty, muốn đến chơi không, anh pha trà ngon đợi Giang đại tiểu thư em đến.”
Dụ Như cười, hỏi anh: “Chương Tổng, buổi tối cùng ăn cơm nhé?”
“Được thôi, nhưng mà… em không ngại nếu anh dẫn theo người nhà chứ?”
“Đương nhiên.” Khi dập điện thoại, Dụ Như thở dài một hơi. Có lẽ nên gặp xem rốt cuộc cô ấy là người như thế nào mà nắm giữ được trái tim Chương Tranh Lam nhỉ?
Thủy Quang vừa tan làm liền bị Chương Tổng đón lên xe. Người kia thắt dây an toàn cho cô xong liền nghiêng đầu hôn lên má cô, nói: “Đi ăn cơm thôi.”
“Anh hút thuốc đấy à?” Vừa rồi khi anh xán lại gần, cô ngửi thấy mùi thuốc lá, còn về hành vi hôn trộm kia, cô đã quen đến mức chẳng cảm thấy gì nữa rồi.
Đối với lời “truy hỏi” như thế này, Chương Tranh Lam cảm thấy rất oan ức. “Trước khi tan làm có khách hàng đến, hút thuốc trong phòng làm việc của anh, anh bị ám mùi thuốc của người ta thôi.” Anh nói cứ như mình thuần lương đến mức chưa bao giờ chạm vào thuốc lá vậy.
Sau khi đi được một lát, Thủy Quang thấy đây không phải đường về nhà liền hỏi: “Không phải về nhà ăn cơm sao?”
“Không phải, em ngoan ngoãn ngồi yên đi. Hôm nay anh sẽ bán em đi, sau đó ăn một bữa ra trò.”
Thủy Quang phản bác: “Em bán anh mới đúng, thân thủ của em tốt hơn anh.” Chương lão đại liền cười khanh khách.
Chẳng bao lâu sau đã đến nhà hàng Giang Dụ Như nói. Khi Thủy Quang gọi điện cho La Trí báo cô không ăn cơm ở nhà, Chương Tranh Lam choàng vai cô, vừa nghe cô nói chuyện vừa tìm người.
Giang Dụ Như đã nhìn thấy họ từ lúc họ khoác vai nhau đi vào cửa, cô ta cố ý chọn một vị trí vừa kín đáo lại có thể nhìn thấy cửa chính. Cô gái đó mặc trang phục tối màu đơn giản nhưng cũng không che giấu được vẻ xinh đẹp và khí chất toát ra từ người cô. Giang Dụ Như nghĩ ngay đến bốn chữ: Giản dị như cúc.
Chương Tranh Lam cúi người nói câu gì đó vào tai Thủy Quang. Cô quay đầu nhìn anh rồi lại tiếp tục nói chuyện điện thoại. Anh cười, xoa xoa mái tóc ngắn của cô, khi ngẩng đầu nhìn thấy Giang Dụ Như liền vẫy tay với cô ta. Cô ta mỉm cười đứng lên, đợi hai người họ đến gần mới nói: “Chương Tổng, đến muộn rồi nhé!”
“Sorry, hôm nay hơi tắc đường.”
Thủy Quang đã dập máy. Chương Tranh Lam giới thiệu hai người với nhau. Giang Dụ Như đưa tay bắt tay Thủy Quang, bất ngờ phát hiện trên tay cô gái ấy có rất nhiều vết chai, mà càng bất ngờ hơn là… Lúc này đứng đối diện với Thủy Quang mới khiến Giang Dụ Như nhớ ra mình đã từng gặp người này ở buổi đi xem mắt lần trước, người cảnh sát đó chưa nói được mấy câu liền đứng dậy đi sang một bàn khác có hai người phụ nữ, cô ta còn cười mình lại may mắn được chen chân vào màn kịch tình cảm của người khác.
Giang Dụ Như ngồi xuống mới bừng tỉnh, vẻ mặt lại tươi cười, nói: “Chương Tổng, em thấy hôm nay anh phải mời khách rồi, bạn gái xinh đẹp thế này, tình trường đắc ý, đương nhiên phải phát chút tiền tài chứ nhỉ?”
“Đương nhiên.” Chương Tranh Lam hào phóng gật đầu, anh vốn chẳng bao giờ để phụ nữ phải thanh toán, bởi trong xương tủy anh có chủ nghĩa đàn ông rất rõ ràng. Nhân viên phục vụ đến, Chương Tranh Lam bảo hai mỹ nữ gọi đồ, anh vào nhà vệ sinh, trước khi đi còn khom người nói với Thủy Quang: “Hai tối nay em ra mồ hôi trộm, đừng gọi những loại đồ ăn có tính hàn.”
Sau khi Chương Tranh Lam đi, Giang Dụ Như đùa với Thủy Quang: “Chương Tổng ở chỗ cô thành nô lệ cho vợ rồi, thực sự là… nếu không tận mắt nhìn thấy thì khó mà tưởng tượng được.” Dừng lại một chút, Dụ Như hỏi: “Không biết cô Tiêu còn nhớ tôi không? Lần trước tôi đi xem mắt, đối tượng của tôi chính là vị cảnh sát giữa đường chạy đi tìm cô đó.”
Qua lời cô ta nói, Thủy Quang nhớ lại chuyện xảy ra trong nhà hàng lần đó, Lương Thành Phi đến nhờ cô giúp đỡ, cô đã từ chối anh ta, thì ra Giang Dụ Như chính là cô gái trẻ ngồi ở bên đó mỉm cười với cô.
“Không ngờ cô lại là bạn gái của Tranh Lam, tôi còn tưởng cô và cảnh sát Lương…”
“Tôi và Lương Thành Phi chỉ là có duyên gặp nhau mấy lần.” Thủy Quang nói rõ, không muốn gây ra sự hiểu lầm không cần thiết.
Dụ Như cười, nói: “Xem ra là tôi hiểu lầm rồi… Người bạn giới thiệu Lương Thành Phi cho tôi có nói một chút về chuyện của anh ta, nói anh ta rất chung tình, đã từng yêu say đắm một cô gái, sau này cô gái đó gặp tai nạn trở thành người thực vật phải nằm viện, cho nên lần đó tôi nhìn thấy anh ta đứng lên đi sang chỗ cô, còn tưởng rằng bạn tôi đang giỡn tôi, chẳng phải người yêu của người ta đang ăn cơm ở bàn gần đó sao?”
Thủy Quang có chút lúng túng, cô nhớ ra hôm đó Lương Thành Phi đã nói: “Cô ấy có khác gì chết đâu chứ?” Hóa ra là thế! Không biết tại sao cô lại buột miệng hỏi: “Tại sao… người đó lại trở thành người thực vật?”
Giang Dụ Như ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói: “Tai nạn xe. Nếu câu chuyện của anh ta là thật thì rất đau đớn và bi ai.” Cô ta thấy Thủy Quang đang lắng nghe liền nói tiếp: “Cảnh sát Lương bằng tuổi tôi, cô gái đó hình như ít hơn anh ta hai tuổi, hai người là thanh mai trúc mã, gia cảnh của Lương Thành Phi bình thường nhưng cô gái đó lại là con nhà giàu có. Cô ta vốn không để ý đến Lương Thành Phi vừa ra đời chẳng có thứ gì, nghe nói sau khi vào đại học, cô ta đã qua lại với con của một cán bộ cấp cao. Năm đó người yêu của cô ta có việc phải về quê, cô ta tiễn anh ta ra sân bay nhưng trên đường quay về lại nghe đài phát thanh nói chiếc máy bay đó khởi hành chưa được bao lâu thì bất ngờ rơi xuống, thời gian đó vào khoảng tháng Sáu năm 2006. Tôi còn nhớ rất rõ vụ tai nạn hàng không đó có thể thể coi là tin thời sự nóng hổi nhất của thành phố. Cô gái đó nghe thấy tin ấy, lập tức bảo tài xế taxi dừng xe rồi chạy xuống, nhưng bất hạnh thay, cô ta bị chiếc xe phía sau đâm bay xa tận mấy mét, sau đó trở thành người thực vật.”
Giang Dụ Như nói xong cũng thở dài một hơi, còn Thủy Quang thì lạnh toát toàn thân. Tháng Sáu năm 2006, tai nạn hàng không, mấy chữ này đủ khiến cô sợ hãi, run rẩy.
Chương Tranh Lam quay lại, lập tức để ý đến vẻ khác thường của cô, nhưng vì có người khác ở đây nên anh không nói gì, ngồi xuống rồi kéo lấy tay cô bên dưới bàn, thấy hơi lạnh liền xoa xoa để nó ấm lên, sau đó hỏi Dụ Như rằng hai người vừa nói chuyện gì? Người kia không hề phát hiện ra sự thay đổi của Thủy Quang nhưng lại nhạy bén, biết là không nên nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh, liền nói: “Nói chuyện phiếm thôi.”
Bữa cơm sau đó, Chương Tranh Lam nói chuyện với Giang Dụ Như. Thủy Quang tỏ ra rất trầm mặc, thỉnh thoảng Dụ Như hỏi một câu nhưng cô chỉ đáp hờ hững, qua quýt.
Hôm đó, khi ra khỏi nhà hàng, Giang Dụ Như nói với Chương Tranh Lam: “Vậy phiền anh xử lý hai tấm vé xem buổi biểu diễn của Blue đấy”, sau đó tạm biệt họ, rời đi.
Sau khi lên xe, Chương Tranh Lam hỏi người bên cạnh: “Sao thế? Lúc ăn cơm em chẳng nói năng gì?”
Thủy Quang nói: “Quay về đi, em hơi mệt.”
“Ăn no lại ngủ, em cẩn thận không lại biến thành heo đấy.” Chương Tranh Lam cười. “Về nhà anh hay là nhà em?”
Buổi tối hôm đó là lần thứ ba hai người quấn quýt, giao hòa, tuy có chút bất ngờ nhưng dường như cũng đã tự nhiên, quen thuộc hơn. Khi Thủy Quang từ từ bị mất phương hướng, giống như rơi vào biển sóng, cô nâng tay lên muốn tóm lấy thứ gì đó, ngay sau đó cô được ai đó nắm tay rất chặt, mười ngón tay đan vào nhau. Cô nghe thấy có người nói: “Anh ở đây.”
Đêm hôm đó, bí mật tồn tại trong lòng hai người lại một lần nữa được khéo léo cất giấu.