Cô ấy đã không ở đó nữa…….
Từng chữ từng chữ hắn đều biết, nhưng khi ghép lại hắn lại không hiểu gì cả, hắn nhìn Trương Lâm một lúc lâu, cũng không có chút phản ứng nào.
“Sao tôi lại không nghĩ đến, cô ấy sẽ nghĩ không thông, sẽ chọn cho mình kết cục như vậy chứ?” Trương Lâm nói xong liền rơi lệ.
“Kỳ thực tôi nên nghĩ sớm một bước, tôi biết người cô ấy yêu nhất là cậu, cô ấy là cô gái ngốc nhất thế gian này, yêu một người liền toàn tâm toàn ý yêu suốt cuộc đời, cô ấy từng sợ liên lụy đến cậu mà dám từ bỏ tình yêu của mình, bây giờ lại vì sợ những bức ảnh đó liên lụy đến cậu, liên lụy đến đứa bé trong bụng, cô ấy biết mình ở lại Lâm gia, người nhà họ Lâm sớm muộn gì cũng sẽ biết được cô ấy mang thai, sớm muộn gì cũng bị đánh đến mất đi đứa bé, không thì Lâm gia sẽ dùng đứa bé này để uy hiếp cậu, cô ấy không nỡ đứa bé, cũng không nỡ cậu, mà cô ấy lại không biết tìm ai để giúp đỡ, không có lối thoát, sống trong địa ngục như vậy, chỉ còn con đường chết….” Trương Lâm khóc ra tiếng: “Tôi thật sự quá ngu ngốc, tôi nên nghĩ đến sớm một chút, sao tôi lại có thể không nghĩ đến cô ấy sẽ làm như vậy chứ, lúc tôi cũng cô ấy đi khám thai, cô ấy đã từng nói một câu, lúc đó tôi không hiểu lắm, nhưng bây giờ tôi có hiểu thì cũng đã quá muộn, thì ra lúc đó cô ấy đang từ biệt tôi, cô ấy nói, cô ấy không được ở bên cậu nhưng cô ấy sẽ bảo vệ con của các người thật tốt, những hàm ý trong câu nói ấy, chính là chết cùng đứa bé,… Cậu nói xem tãi sao cô ấy lại ngốc đến như vậy?”
Trương Lâm khóc sướt mướt một lúc lâu, Tần Gia Ngôn lại ngồi như một bức tượng, khô khốc hỏi lại: “Cô nói, cô ấy mất… Mất là có ý gì?”
“Chính là mất, hôm đó cô ấy gặp cậu xong, liền gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện đã gặp cậu, sau đó nói với tôi, Lâm gia có một buổi tiệc, cô ấy bận nên qua khoảng hai tiếng đồng hồ, cô ấy lại gọi một cuộc điện thoại cho tôi, còn nói, tạm biệt chị Lâm, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng, cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm ngày thứ hai tôi liền gọi điện thoại cho cô ấy, không ai bắt máy, tôi ngày càng bất an, cho nên liền đến nhà họ Lâm, mới biết buổi tiệc tối qua tổ chức trên du thuyền, cô ấy đã nhảy xuống biển tự sát.”
Nhảy xuống biển tự sát….. máu trong người Tần Gia Ngôn như không chảy nổi nửa, một lúc lâu, trong cổ họng của hắn mới nặn ra được một câu nói: “Lúc cô đến Lâm gia, đã tìm thấy cô ấy chưa?”“Chưa, Lâm gia báo cảnh sát rồi nhưng sóng biển khá lớn nên vẫn chưa tìm thấy thi thể của cô, chỉ tìm được túi và giày của cô ấy mà thôi, hơn nữa còn có người tận mắt nhìn thấy cô ấy tự sát, có khi Lâm gia nhìn thấy cô ấy hết thuốc chữa rồi cho nên cũng không để ý nhiều, ngẫm lại cũng đúng, Lâm gia từ trước đến nay cũng chưa từng coi cô ấy là người nhà, chắc sẽ không tốn công tốn sức tìm cô ấy đâu.”
Tần Gia Ngôn như bị chụp hình lại, ngồi trên ghế, yên tĩnh, bất động.
Trương Lâm khóc một lúc lâu, mới lau mắt một cái: “Tần tiên sinh.”
Tần Gia Ngôn không trả lời.
Trương Lâm lại mở miệng: “Tần tiên sinh?”
Tần Gia Ngôn lúc này mới giật giật con ngươi, chỉ một phạm vi rất nhỉ nhưng cũng đủ có thể nhìn thấy đáy mắt của hắn đã đỏ lên, hắn mím môi, nuốt mạnh vài ngụm nước bọt, sau đó mới cố gắng nói: “Cô… có thể ra ngoài trước một chút không?”