Khương Nịnh Bảo đến Vinh Hỉ đường, nhìn thấy Tạ lão phu nhân đang vui vẻ ôm hai đứa nhóc, khóe miệng không khỏi nổi lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Mẫu thân, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi tiền viện.” Khương Nịnh Bảo tiến lên, động tác ôn nhu ôm Kỳ Nhi từ trong lòng nhũ mẫu , mở miệng cười.
Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm gật đầu, đang muốn ôm Lân Nhi, Tạ Cảnh Dực ở một bên đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay tiếp nhận: “Tổ mẫu, tam đệ giao cho ta.”
Tạ lão phu nhân không có ý kiến.
Cháu trai nuôi cùng cháu trai ruột từ nhỏ bồi dưỡng tình cảm cũng không tệ.
Khương Nịnh Bảo cười nhạt một tiếng, mặc kệ Tạ Cảnh Dực có mục đích gì, nàng không có phát giác được hắn có ác ý, cũng liền không nói gì thêm, Tạ Cảnh Dực làm nam chính, trừ có chút xử trí theo cảm tính, phẩm tính cũng không có vấn đề.
Trùng hợp chính là, lúc này Định Quốc công trở về.
Khương Nịnh Bảo khóe môi vểnh lên.
Quốc Công Gia rốt cục trở về.
Lân Nhi cuối cùng được Định Quốc công ôm trong tay.
Vợ chồng hai người mỗi người tự mình ôm một đứa bé, Tạ Cảnh Dực ánh mắt tối sầm.
Định Quốc công phủ hai vị tiểu thiếu gia Mãn Nguyệt, tất cả quan viên trong kinh thành nghe tin lập tức hành động, ngay cả Càn Nguyên đế đều cố chống đỡ thân thể ‘Suy yếu’ lúc tảo triều đã nói vài câu chúc mừng, sớm bãi triều.
Định Quốc công phủ một ngày này đông khách, phá lệ náo nhiệt, Triệu quản gia cùng những quản sự khác trong phủ loay hoay đến nỗi chân không chạm đất, lần này tổ chức tiệc mời tới trăm người .
Phía nam bên kia có Tạ Cảnh Dực chiêu đãi.
Nữ quyến bên này thì Tạ lão phu nhân chiêu đãi.
Dương Thư Thanh lần này vẫn không có được mời, nhưng nàng ta đi theo Tần Vương tới.
Dáng người yểu điệu, dung mạo khuynh thành.
Nàng ta vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người , tất cả mọi người đều biết được vị này Dương trắc phi cùng Định Quốc công phu nhân có cừu oán, cũng biết Định Quốc công phủ cũng không đưa mời thiếp cho nàng ta .
Còn nhớ kỹ lần trước ở lễ tắm ba ngày, vị này Dương trắc phi dĩ nhiên không lựa lời nói giội nước bẩn lên người Định Quốc Công phu nhân, bị Định Quốc công phu nhân trục xuất khỏi phủ.
Lần này, Dương Thư Thanh như cũ một thân hoa phục lộng lẫy xuất hiện tại tiệc đầy tháng Định Quốc công phủ.
Ánh mắt của mọi người không khỏi lóe ra vẻ khác lạ.
Dương Thư Thanh không phải là không có chú ý tới ánh mắt của đám người này , nhưng nàng không quan tâm.
Từ khi biết được mình từ đây về sau không thể mang thai, Dương Thư Thanh không chỉ có hận Khương Nịnh Bảo thấu xương , còn oán hận lên Tạ Cảnh Dực cùng toàn bộ Định Quốc công phủ, nếu như không phải bọn họ, nàng ta cũng sẽ không sử dụng Tử Quy giả mang thai.
Nàng ta hiện tại chỉ muốn nhìn một chút đến cùng là nguyên nhân gì, rõ ràng Khương Nịnh Bảo vì hai đứa bé khóc rống mời thái y, lại một chút việc đều không có.
Không biết rõ ràng, Dương Thư Thanh trong lòng từ đầu đến cuối không yên lòng.
Cái bí hương này , nàng ta còn định dùng trên thân Tần Vương phi, có cái gì so với có được lại mất đi làm cho người ta thống khổ hơn ?
Đối với đám người giám thị xung quanh , Dương Thư Thanh cười lạnh một tiếng.
Nàng ta hôm nay cũng không định ra tay.
Lúc này, Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc công cùng nhau xuất hiện trước mặt tân khách , trong tay hai người tự mình ôm một đứa bé, vừa ra tới liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Nhưng ánh mắt của mọi người cơ hồ đều nhìn về dung mạo kiều diễm của Khương Nịnh Bảo.
Khí chất cao quý, phong thái yểu điệu, quyến rũ động lòng người, giơ tay nhấc chân lộ ra ưu nhã, nhưng hai đầu lông mày lại lộ ra một tia thành thục phong vận thiếu phụ, khiến cho người ta không thể dời ánh mắt.
Ở đây các nữ quyến hô hấp hơi chậm lại.
Khương lão phu nhân mang theo trường tôn tức phụ đến đây ăn tiệc đầy tháng,nhìn thấy cháu gái xinh đẹp quyến rũ , trong mắt xẹt qua một trận thất lạc cùng không cam lòng.
Tạ Nhị phu nhân trong mắt tràn đầy phẫn hận.
Đều do Khương Nịnh Bảo, nếu không phải nàng, bà ta tại Tạ gia địa vị cũng sẽ không rớt xuống ngàn trượng.
Liền hôn sự của con trai Tạ Cảnh Huy cũng chịu một chút ảnh hưởng.
Khương Cẩn nhìn thấy muội muội sau khi sinh đứa bé mặt mày tỏa sáng, dáng vẻ diễm quang tứ phía, khóe miệng có chút giương lên, trong lòng đối với người em rể Định Quốc công cành vừa ý .
Muội muội bộ dáng này xem ra là được chiếu cố vô cùng tốt.
Đại cữu cùng đại cữu mụ bọn họ cũng là một mặt vui mừng cùng hài lòng.
Các nam nhân âm thầm ghen tị Định Quốc công lấy được một vị đại mỹ nhân vũ mị xinh đẹp đến nỗi lóa mắt, Dương Thư Thanh khi nhìn đến Khương Nịnh Bảo, hai mắt đột nhiên toàn màu đỏ tươi.
Nàng ta nắm chặt tay thành quyền, nhìn chòng chọc vào Khương Nịnh Bảo.
Khương Nịnh Bảo nhìn cách đó không xa Đại ca Khương Cẩn cùng đại cữu đại cữu mụ bọn họ đang mỉm cười, đột nhiên, nàng cảm giác được một đạo ánh mắt mang theo sát khí, nghiêng đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Dương Thư Thanh trong mắt không che giấu chút nào hận ý cùng sát ý, khóe miệng hơi nhếch lên , nàng nhìn nàng ta một cái bình tĩnh không lay động.
Cái này Dương Thư Thanh trong lòng tố chất quả nhiên quá mạnh mẽ.
Hai ngày trước biết được tin dữ mình không mang thai, vẫn còn có tâm tình ăn mặc trang phục lộng lẫy không được mời mà tới tham gia tiệc đầy tháng của hai đứa con trai nàng.
Cũng may có người nhìn chằm chằm nàng ta .
Lần này, Khương Nịnh Bảo tuyệt đối không để cho hai đứa bé của mình tới gần Dương Thư Thanh.
Có lẽ là có Định Quốc công ở bên cạnh, toàn bộ tiệc đầy tháng, cũng không có người sang đây xem song bào thai, đám quan chức vụng trộm kinh sợ , không nghĩ tới Định Quốc công dĩ nhiên có thể ôm hài tử.
Kỳ thật Khương Nịnh Bảo là cố ý.
Lần trước sự tình xảy ra ở lễ tắm ba ngày làm cho nàng hiện tại trong lòng còn sợ hãi, sợ Kỳ Nhi cùng Lân Nhi lần nữa bị thương tổn.
Dương Thư Thanh lúc này hận đến cắn răng, không nghĩ tới Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc công dĩ nhiên toàn bộ buổi tiệc đều ôm hai đứa bé, nàng ta muốn tới gần nhìn một chút cũng khó khăn.
Không chỉ có là nàng ta, tất cả mọi người không dám tới gần nhìn một chút, tất cả mọi người muốn nhìn một chút bộ dáng của song bào thai sau mãn nguyệt , không ai có thể toại nguyện.
Dương Thư Thanh nhịn không được ở trong lòng hoài nghi hai đứa bé này là giả, thật sự đã sớm chết yểu.
Nửa đường, hai thằng nhóc gào khóc, thanh âm phi thường vang dội.
Khương Nịnh Bảo đành phải đem bọn nó giao cho nhũ mẫu dẫn đi cho bú, không còn có ôm ra.
Dương Thư Thanh đáy lòng hoài nghi càng sâu.
Náo nhiệt tiệc đầy tháng mãi cho đến buổi chiều mới kết thúc.
Khương Nịnh Bảo rốt cục có thể thở phào, lần này cũng không có như thiêu thân a, Dương Thư Thanh trừ ánh mắt nhìn nàng tràn đầy ác ý, coi như an phận.
“Quốc Công Gia, ngươi nói cái này Dương Thư Thanh đến cùng tới làm gì?” Khương Nịnh Bảo mười phần không hiểu.
Lần trước lễ tắm ba ngày , nàng đem Dương Thư Thanh trục xuất khỏi Định Quốc công phủ, đã sớm để Dương Thư Thanh mất hết mặt mũi, hôm nay nàng ta còn điềm nhiên như không có việc gì đến nhà, quả thực làm người không hiểu ra sao.
Định Quốc công nhạt tiếng nói: “Không cần để ý tới, nàng ta nhảy nhót không nổi.”
Khương Nịnh Bảo ngẫm lại cũng thế, liền không còn quan tâm nàng ta , đợi tân khách tản đi, nàng tự mình chiêu đãi Đại ca cùng một nhà đại cữu, cùng bọn họ nói chút tình hình gần đây.
Đại ca Khương Cẩn năm sau muốn tham gia kỳ thi mùa xuân, Khương Nịnh Bảo cũng chưa nói cho hắn biết chuyện mình tính toán Dương Thư Thanh.
Chờ bọn họ sau khi rời đi, Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc công trở lại chủ viện, nàng vừa thay đổi áo váy rộng rãi , đối diện với ánh mắt thâm trầm nóng bỏng của Định Quốc Công , Khương Nịnh Bảo gương mặt nóng lên.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Hơn mấy tháng, cho dù là bọn họ cùng giường mà ngủ, trừ khắc chế chỉ hôn bên ngoài, một mực không có tiến tới một bước xâm nhập cuối cùng .
Hiện tại Khương Nịnh Bảo hết tháng cữ .
Định Quốc công nhìn thấy gương mặt xinh đẹp bên trên một ngượng ngùng đỏ ửng của nàng , trong mắt ánh lửa nhảy vọt càng sâu, thanh âm khàn khàn mà hỏi: “Nịnh Bảo, có thể chứ?”
Khương Nịnh Bảo đỏ mặt gật đầu: “Ân!”
Định Quốc công mạnh mẽ mà đem người ôm ngang lên đi tới bên giường lớn, thân hình cao lớn đè lên… Khương Nịnh Bảo toàn thân khẽ run lên, thời khắc động tình, cánh tay ngọc tuyết trắng vòng bên trên cổ Định Quốc công …
Cũng mặc kệ lúc này là thanh thiên bạch nhật, hai người liền ở trong phòng triền miên, nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, hai người đến trưa đều ở trong phòng lăn lộn .
Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc trông coi ở nước ngoài phòng che miệng cười trộm.