Chuyện liên quan đến Tô Đàm và Lục Nhẫn Đông, Đường Tiếu vô cùng tò mò, lúc này cô nàng cực kì muốn lao ngay vào phòng ngủ, lấy ra một túi hạt dưa vừa cắn vừa nghe.
Nhưng hiển nhiên Tô Đàm rất xấu hổ, cách nói năng đều hết sức khéo léo, ngay cả việc gặp gỡ Lục Nhẫn Đông cũng rất mơ hồ, Đường Tiếu nghe nửa hiểu nửa không, giống như là một mình một phòng đi thi chuyển cấp vậy, trong lòng Đường Tiếu như bị một cái gì đó chọc vào, ngứa ngáy nhưng không gãi được, cuối cùng cô ấy buông tha: “Đàm Đàm, tớ chỉ muốn biết, rốt cuộc anh Lục dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến cậu rung động vậy?”
Vẻ mặt Tô Đàm rất bất đắc dĩ: “Cậu làm như tim tớ bằng đá không bằng ấy.”
Đường Tiếu: “Đá thì cứng quá, gỗ thì đúng hơn.” Cô và Tô Đàm học cùng trường ba năm rồi, đã gặp không ít những nam sinh ôm mộng với Tô Đàm. Nhưng bất kể lúc ban đầu nhiệt tình như thế nào thì cuối cùng vẫn chẳng có kết quả gì. Đường Tiếu sốt ruột thay cho Tô Đàm, lại không ngờ duyên phận tới đột ngột như vậy.
Tô Đàm hoàn toàn không quan tâm, cô ngáp một cái, xoa xoa mắt: “Để nói sau đi, tớ mệt rồi, không phải sáng sớm mai có tiết à?”
Mí mắt Đường Tiếu cũng nặng trĩu, cô cũng thấy đã muộn rồi, gật đầu nói: “Được, vậy lúc nào đó cậu phải nói thật tỉ mỉ cho tớ nghe đấy.”
Tô Đàm đồng ý.
Từ sau khi nghỉ việc ở quán cà phê, Tô Đàm đã tìm được một công việc mới, cô làm ở một quán trà sữa gần trường, lương tính theo giờ, mỗi giờ mười tệ, tiền lương hơi thấp nhưng điều kiện làm việc tương đối thoải mái. Quán ở gần trường, trái lại có thể tiết kiệm được khoản tiền đi lại.
Quán trà sữa sau giờ cơm tối, khoảng mười giờ là náo nhiệt nhất, ăn cơm xong đám sinh viên sẽ tụ tập một chỗ để nói chuyện phiếm, đây là thời điểm cần nhân viên nhất. Học kì này Tô Đàm không có nhiều lớp tối, vừa khéo có thể dành thời gian đi làm.
Dĩ nhiên, nếu như gặp bạn cùng trường thì cũng hơi lúng túng.
Vừa hay Hứa Lăng Duệ đột nhiên tới thăm, Tô Đàm trao đổi với ông chủ xin làm chậm mấy ngày, chủ quán cũng trẻ tuổi, không làm khó Tô Đàm, đồng ý một cách thoải mái.
Hứa Lăng Duệ rất quý Tô Đàm nhưng lại không muốn nán lại ở thành phố này. Cậu không thích mùa đông quá lạnh ở đây, không thích thức ăn thanh đạm, càng ghét mùa xuân tơ liễu đầy trời. Hứa Lăng Duệ biết, ban đầu chắc Tô Đàm cũng không thích nơi này, nhưng sau đó cô cũng dần thích, hoặc nói đúng ra là dần dần quen.
Hồ nhỏ bên cạnh trường học trồng rất nhiều liễu.
Vào xuân một cái, tơ liễu bay đầy trời như tuyết rơi vậy, khiến cho người ta nhìn thôi cũng đã thấy ngứa ngáy.
Tô Đàm cũng không quan tâm lắm, cho đến khi thấy Hứa Lăng Duệ hắt xì, cô mới giật mình: “Lăng Duệ, chị mua khẩu trang cho em nhé?”
Lần này Hứa Lăng Duệ không mạnh miệng, cậu thật sự cảm thấy mũi và miệng khó chịu, giống y như tơ liễu dính dày đặc trong phổi vậy.
Hai người đang đi đến phòng y tế, lúc đi xuyên qua sân tập, thế mà Tô Đàm lại gặp người quen.
“Tô Đàm.” Vương Miện Quân mặc quần áo thể thao, tóc còn ướt, có vẻ như mới chơi bóng rổ xong, anh ta hét lên, “Chào buổi chiều.”
Tô Đàm gật đầu, tỏ ý đã nghe thấy tiếng anh ta.
“Em đi đâu thế?” Vương Miện Quân nhìn sang Hứa Lăng Duệ đứng bên cạnh Tô Đàm: “Đây là em trai của em à?”
Đại khái là do Tần Nhu để lại bóng ma tâm lý, Tô Đàm nghe Vương Miện Quân nói những lời này, tự nhiên thấy lạnh cả sống lưng, cô nhíu mày: “Làm sao anh biết?”
Vương Miện Quân: “Trước đó tôi đã hỏi bạn cùng lớp của em rồi.” Hỏi thăm việc riêng của người khác, việc này chẳng phải quang minh chính đại gì mà Vương Miện Quân có thể hết lần này đến lần khác làm rất công khai, không biểu hiện một chút chột dạ nào. May mà anh ta có gương mặt đẹp trai, mối quan hệ cũng không tệ, nếu đổi sang gương mặt mày cướp mắt chuột, dù Tô Đàm không quan tâm thì Đường Tiếu cũng báo cảnh sát lâu rồi.
“Bạn học Vương, anh có chuyện gì không?” Giọng Tô Đàm không vui đã biểu lộ thái độ của cô rồi.
“Không có việc gì cả.” Vương Miện Quân gãi đầu, có vẻ như anh ta cũng phát hiện lời mình nói hơi đường đột, cuối cùng chỉ mở miệng: “Chú ý an toàn.”
Tô Đàm: “Cảm ơn.”
Đợi sau khi Vương Miện Quân đi, Hứa Lăng Duệ rất tò mò: “Chị ơi, người này là ai vậy? Tại sao mà em lại thấy quen thế nhỉ?”
Tô Đàm đáp: “Là một người bạn học bình thường thôi, đây là lần đầu tiên em gặp, biết gì mà quen, thôi không nói nữa không là sặc chết đó.”
Hứa Lăng Duệ ho khan thêm lần nữa.
Trong phòng y tế có khẩu trang, sau khi đeo lên, cuối cùng Hứa Lăng Duệ cũng cảm thấy khá hơn nhiều, mặc dù hô hấp vẫn hơi không thoải mái nhưng không bị ngạt, không cần lo lắng cứ hít thở là miệng đầy bông liễu.
Tô Đàm không nhạy cảm như Hứa Lăng Duệ, cũng không thích đeo khẩu trang hay ho khan gì nên cô không đeo.
Bởi vì mấy ngày trước đùa giỡn lưu manh với Lục Nhẫn Đông nên mấy ngày nay Tô Đàm nói chuyện với anh đều thấy xấu hổ. Hôm nay Lục Nhẫn Đông thật sự không chịu được, chạy thẳng tới trường học bắt người, lúc anh nhìn thấy Tô Đàm thì hai chị em đang ngồi trong đình dưới ngọn núi phía sau trường học chơi cờ bay. (1)
(1) Cờ bay: giống trò cá ngựa ở nước mình.
Lục Nhẫn Đông: “…”
Anh yên lặng đi đến sau lưng Tô Đàm thì thấy ba trong bốn máy bay của cô vẫn còn ở căn cứ, mà bốn cái máy bay của Hứa Lăng Duệ cũng đi đến gần điểm cuối rồi.
Hứa Lăng Duệ nhìn thấy Lục Nhẫn Đông, đang muốn mở miệng chào lại thấy Lục Nhẫn Đông ra hiệu im lặng.
Tô Đàm cầm xúc xắc, tung mãi không được sáu chấm, liên tục mấy lần đều thế nên chán nản nói: “Tại sao lại như vậy chứ?”
Hứa Lăng Duệ cười: “Không thì em cho chị tung hai lần nhé.”
Tô Đàm lắc đầu, đưa xúc xắc trong tay cho Hứa Lăng Duệ: “Không cần.”
Hứa Lăng Duệ ném ra số ba rồi thả xúc xắc xuống trước mặt Tô Đàm. Tô Đàm đang định cầm lên thì một cánh tay từ sau lưng thò ra, đè xúc xắc trên mặt bàn xuống, sau đó tiện tay tung một cái… Vừa đúng sáu chấm.
“Ồ, xem ra hôm nay số anh tương đối đỏ.” Đầu Lục Nhẫn Đông dựa vào gần Tô Đàm, hơi thở nóng ấm phả vào tai cô: “Có thể rời căn cứ được rồi.”
Tô Đàm hết hồn, mắt thường cũng có thể thấy vành tai trắng nõn đang nhanh chóng biến thành màu hồng đáng yêu. Cô trợn tròn mắt: “Anh Lục.”
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Tránh anh hai ngày rồi, có phải muốn trốn về với Lăng Duệ không?”
Tô Đàm lẩm bẩm: “Tôi có tránh đâu.”
Lục Nhẫn Đông cũng không vạch trần, anh cười như không cười: “Thế à, vậy tối hôm nay chúng ta đi ăn riêng nhé, đừng nói là em không rảnh.”
Bị Lục Nhẫn Đông chặn họng, Tô Đàm không thể làm gì khác đành nhận lời: “Vâng.”
Thật ra thì không phải cô không muốn gặp Lục Nhẫn Đông, chẳng qua cứ mỗi lần nhắm mắt là lại thấy vòng eo Lục Nhẫn Đông hiện lên trong đầu. Màu da Lục Nhẫn Đông không quá trắng mà nghiêng về màu mật ong khỏe khoắn, thể chất anh khá tốt, tạo cảm giác không tệ khi nhìn vào, ai ngờ lúc chọc tay vào lại rắn chắc như thế.
Đầu Tô Đàm nổ bùm một tiếng, trong lòng càng xấu hổ hơn, cô cũng biết mình vừa nhìn thấy Lục Nhẫn Đông thì sẽ không nhịn được nhớ đến chuyện đó, bây giờ quả nhiên lại ngây người.
Lục Nhẫn Đông gọi: “Tô Đàm?”
Tô Đàm vội vàng lắc đầu: “Không sao, không sao cả, chúng ta đi thôi.”
Trong chốc lát Lục Nhẫn Đông lập tức hiểu Tô Đàm đang nghĩ gì, anh nhìn vành tai đỏ hồng của Tô Đàm, khóe miệng cong lên, nói một câu không đầu không đuôi: “Em sợ phải chịu trách nhiệm thật à?”
Tô Đàm: “…?!”
Đầu óc Hứa Lăng Duệ rất mờ mịt, hoàn toàn không hiểu từ “chịu trách nhiệm” này là sao. Chẳng qua nhìn Tô Đàm và Lục Nhẫn Đông không có ý định giải thích, cậu cũng thức thời không lên tiếng hỏi. Nhưng rốt cuộc cậu vẫn thấy hơi mất mát, may mà trên mặt đeo khẩu trang, vừa hay cũng không biểu lộ quá rõ ràng.
Lục Nhẫn Đông hỏi về khẩu trang của Hứa Lăng Duệ, Tô Đàm giải thích đó là do tơ liễu.
Anh gật đầu, qua một tháng nữa là ổn rồi, khoảng tháng 4, tháng 5 gì đó, chuyện bông liễu đúng là khiến người ta nhức đầu.
Trong lúc Lục Nhẫn Đông vào trường học bắt người thì Lục Nghiên Kiều đang ngồi trong xe đỗ bên ngoài chờ. Thấy ba người đi ra, cô ấy hào hứng hỏi: “Chú út, chú bắt được người chưa?”
Lục Nhẫn Đông nhìn Tô Đàm: “Bắt được rồi.”
Lục Nghiên Kiều cười khanh khách: “Không dùng còng tay ạ?”
Lục Nhẫn Đông đáp: “Phạm nhân tự thú.”
Tô Đàm cãi lại: “Đâu có nghiêm trọng như vậy…”
Ai ngờ Lục Nhẫn Đông móc ra một cái còng số tám: “Rất nghiêm trọng ấy chứ, bình thường gặp tình huống như em, bọn anh phải tạm giam mười mấy ngày.”
Tô Đàm: “…” Chẳng lẽ cô còn không nhận ra Lục Nhẫn Đông đang nhắc đến chuyện cô chọc eo anh ư?
Lục Nhẫn Đông: “Cho nên…” Anh hất cằm về phía chiếc xe.
Vốn dĩ Tô Đàm muốn ngồi sau với Lục Nghiên Kiều nhưng nhìn thấy động tác này của Lục Nhẫn Đông, cô chỉ đành cam chịu số phận ngồi lên ghế lái phụ.
Lục Nghiên Kiều chua xót: “Hôm nay thức ăn cho chó ngon thật.”
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Đi ăn tối trước, anh đặt vé tối ở công viên rồi. Em sợ độ cao không?”
Tô Đàm co người ngồi trên ghế lái phụ, giống như một con thỏ rụt rè bên cạnh con sói xám đang đắc ý, nghe vậy ngoan ngoãn lắc đầu: “Không sợ.”
Lục Nhẫn Đông nhìn bộ dạng của cô mà mềm lòng, nếu không phải đám nhóc sống sờ sờ kia ngồi sau, anh cực kì muốn dùng tay bóp mặt Tô Đàm. Dù thế nào cũng phải kiềm chế khát vọng này, Lục Nhẫn Đông lại hỏi: “Anh nhớ không lầm thì em sợ ma đúng không?”
Tô Đàm gật đầu.
Lục Nhẫn Đông: “Vậy thì đáng tiếc thật, công viên kia có nhà ma nổi tiếng khắp cả nước đấy.”
Tô Đàm lên tiếng: “Tôi không vào đâu… Tôi sợ.” Cô thật sự sợ cái này, vừa nhắc đến là cả người khó chịu.
Lục Nhẫn Đông cũng không miễn cưỡng, chẳng qua anh quay đầu nhìn về phía Lục Nghiên Kiều: “Nghe thấy không? Tự cháu đi một mình đi.”
Lục Nghiên Kiều lập tức đau khổ nhìn sang Hứa Lăng Duệ bên cạnh: “Lăng Duệ ơi Lăng Duệ à, đời này của tôi chỉ có ham muốn này, nhưng căn bản chú út tôi không hiểu, cậu, cậu có bằng lòng…”
Hứa Lăng Duệ nổi hết cả da gà da vịt: “Được được được, tôi đi với cậu, cậu đừng nói nữa.” Ai không biết còn tưởng giữa cậu và Lục Nghiên Kiều xảy ra chuyện gì không chừng.
Lục Nghiên Kiều: “Ôi!! Nhà ma muôn năm!!! Hứa Lăng Duệ là thiên thần!!!”
Hứa Lăng Duệ: “…”
Lục Nhẫn Đông khẽ gõ ngón tay lên vô lăng, khóe miệng cong lên đầy sung sướng. Trước kia anh đã từng đến công viên đó rồi, ở bên cạnh nhà ma… chính là đu quay khổng lồ.
Chờ lúc Lục Nghiên Kiều với Hứa Lăng Duệ đi nhà ma, anh và Tô Đàm vừa hay có thể ngồi đu quay khổng lồ.
Tô Đàm không biết ý định này của Lục Nhẫn Đông, trong đầu vẫn còn đang ép mình không được tò mò về eo của Lục Nhẫn Đông nữa. Nói đi cũng phải nói lại, tại sao trước kia cô không cảm thấy Lục Nhẫn Đông mặc áo sơ mi đẹp vậy cơ chứ?
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Quyến rũ và quấy rối bị giam giữ từ năm đến mười ngày.
Tô Đàm: Em sai rồi…
Lục Nhẫn Đông: Nhưng nếu em sờ một lần nữa thì anh sẽ không báo công an.
Tô Đàm: Alo, 110 phải không, chính là người này đấy.