Đến trước ký túc xá nữ, cả hai chúng tôi đều sửng sốt. Trước cửa có một ổ khóa to.
Tôi hít sâu: “Tiêu rồi!” Theo quy định, ký túc xá nữ đêm nào cũng đóng cửa tắt đèn đúng 10 giờ, khóa cửa đúng 12 giờ. Nhưng theo tôi biết, sau nhiều lần sinh viên nữ hối lộ tập thể, bác bảo vệ trước nay vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Bác đi ngủ sớm, lười dậy khóa cửa, cho nên cửa ký túc xá thường mở cả đêm.
Cửa bằng kiếng, tôi gõ mãi vẫn không có ai nghe thấy.
Sau đó, tôi nói với Lịch Xuyên: “Giữ túi giúp tôi được chứ? Khi nào anh đến quán cà phê thì đưa lại cho tôi cũng được.”
Anh cầm túi giúp tôi, hỏi: “Em tính làm gì?”
“Leo vào.”
“Cái gì?”
Tôi trả áo khoác cho anh. “Tòa nhà này leo dễ lắm. Để lấy ánh sáng nên bệ cửa sổ vừa dài vừa thấp, còn có ban công nữa.” Nói xong, tôi giơ chân leo lên bệ cửa sổ tầng trệt, sau đó vươn tay nắm lấy lan can ban công tầng hai.
“Em ở tầng mấy?”
“Không cao lắm đâu.”
“Tầng mấy?” Anh đưa tay kéo chân tôi lại.
“Tầng 4. Anh nhìn đi, cửa sổ phòng tôi còn đang mở kìa.”
“Tạ Tiểu Thu, em xuống ngay!”
Thì ra anh biết tên tôi là Tạ Tiểu Thu. Nhân viên trong quán đều đeo bảng tên trước ngực. Ai cũng có tên tiếng Anh, chỉ có tôi dùng tiếng Trung.
Tôi không để ý lời anh, nhưng anh cứ nắm chân tôi thật chặt. Sau đó, anh kéo mạnh chân tôi, tôi đứng không vững, đành phải nhảy xuống, anh ôm tôi, nhưng lại nhanh chóng thả tay ra.
“Lầu 4 mà em cũng dám leo, có chuyện gì thì làm sao hả?” Anh nhỏ tiếng la tôi.
Tuy chỉ dựa vào lòng anh một giây thôi, ba hồn chín vía của tôi đã đi đâu mất, vô số ý tưởng không đứng đắn hiện ra trong đầu.
“Vậy làm sao bây giờ? Ngủ lề đường hả?”
“Có thể ở khách sạn mà. Khách sạn mở cửa 24 giờ.”
“Ý kiến hay.” Mắt tôi sáng lên “Tôi còn biết một chỗ mở cửa 24 giờ nữa, mà không cần tốn tiền. Nhà ga. Phiền anh đưa tôi đến nhà ga được không?”
“Nhà ga rất ồn ào, mai em thi nổi không?”
“Nhà ga cũng đâu ồn ào lắm đâu. Tôi không sợ.”
Anh nhìn tôi, lại vò đầu bứt tai.
Tôi nghĩ ngợi một chút, lại nói tiếp: “Nói đến yên tĩnh, gần trường có một công viên rất yên tĩnh, có rất nhiều ghế dựa có thể nằm ngủ.”
“Em tưởng đây là nông thôn, muốn ngủ là ngủ chắc? Không biết an ninh trật tự ở Bắc Kinh rất kém hả?”
“Thì chỉ một đêm thôi mà, đừng chuyện bé xé ra to, được không?”
Tôi liền bước nhanh ra phía ngoài trường.
Đi được nửa đường, anh nói: “Nếu em không ngại, có thể ở nhờ nhà tôi, nhà tôi còn thừa phòng cho khách.”
“Chuyện này… thật ra chúng ta cũng chưa thân lắm.” Tôi hơi do dự, dù nhìn người này có vẻ hiền lành, đối xử với tôi cũng rất tốt, nhưng tôi vẫn phải cảnh giác.
“Em có di động không?”
“Không có.”
“Đây là di động của tôi, gọi điện thoại tới đồn công an đi, cho họ biết biển số xe của tôi. Dặn họ nếu lỡ em mất tích, cứ tra biển số xe là sẽ tìm được tôi.”
Tôi cười nói: “Bạn Lịch Xuyên, mình đi theo bạn. Bạn có tiền, có xe, có nhà. Ở thành phố như Bắc Kinh này, mình cảm thấy khả năng bạn mất tích cao hơn mình.”
“Nói hay lắm. Mềm nắn, rắn buông, vậy mới là đứa trẻ thông minh.”
Anh mở cửa xe, làm tư thế mời tôi lên xe, rồi gài dây an toàn giúp tôi.
Tôi thích để anh gài dây an toàn, thích anh cúi cả người xuống, để tôi thấy gáy anh với khoảng cách thật gần.
Đã 3 giờ sáng. Xe chạy như bay trong đêm đen, 20 phút sau, đi vào tầng hầm của một tòa nhà cao tầng. Không khí buổi đêm lạnh lẽo, tôi vẫn mặc áo khoác của anh. Anh dừng xe, cầm gậy và túi xách, nhảy xuống xe, mở cửa cho tôi.
Tôi nói: “Tôi có thể tự mở được. Sau này để tôi tự mở, được không?”
Anh nói: “Không được.”
“Đâu cần ga lăng với tôi dữ vậy?”
“Nếu em quen với việc đàn ông đối xử tốt với mình, sau này em sẽ lấy được một người chồng tốt.”
Tôi xuống xe, cùng anh đi đến đại sảnh ở tầng trệt, trước mặt có hai dãy thang máy. Tôi đếm thấy có tổng cộng 10 cái. Chúng tôi đi tới thang máy gần nhất, anh lấy chìa khóa điện tử ra, một tiếng tíc vang lên, cửa thang máy tự động mở.
Bên cạnh thang máy có một tấm bảng gỗ giả cổ: “Thang máy chuyên dụng cá nhân, xin đừng tùy tiện sử dụng.”
Tôi và anh bước vào, trên bảng chỉ dẫn có 59 tầng, nút “PH” trên đầu bảng bỗng nhiên sáng đèn. Thang máy chạy không một tiếng động.
“PH là gì?” Tôi hỏi.
“Tầng cao nhất, penthouse[1] .”
[1] Căn hộ chiếm toàn bộ diện tích của tầng cao nhất trong chung cư hay một cao ốc; còn gọi là căn hộ thông tầng hoặc căn hộ áp mái.
“Anh thích ở trên cao à?”
“Càng cao càng yên tĩnh.”
“Có quấy rầy người nhà của anh không?”
“Tôi ở một mình.”
Cửa nhà anh dùng khóa từ. Căn nhà xa hoa yên tĩnh, rèm cửa màu xanh ngọc bích nhạt, giấy dán tường màu gạo, giữa phòng khách là bộ sô pha trắng tinh. Tất cả vật dụng đều sạch bóng như đồ triển lãm trong viện bảo tàng.
“Có cần cởi giày không?” Sàn gỗ thật sạch bóng, không dính một hạt bụi.
“Không cần đâu.”
Vách tường bên trái sau cửa có một đôi nạng. Tôi đi vào phòng khách, đứng cạnh sô pha, thấy bên cạnh tay vịn sô pha cũng có một đôi nạng tương tự.
Tôi liền hỏi một câu mà chỉ có đứa khờ mới hỏi: “Anh ở nhà phải dùng nạng đôi hả?”
Anh không trả lời, một dòng cảm xúc thoáng qua mặt anh nhưng tôi không đoán được là gì.
Một lát sau, anh hỏi: “Em muốn đi ngủ liền, hay muốn uống gì rồi ngủ? Trong tủ lạnh có nước trái cây, bia, nước khoáng, sữa tươi, sữa đậu nành, kem.”
Lúc nói những lời này, vẻ mặt anh hờ hững, giống như bị xúc phạm.
“Không cần, cám ơn. Tôi muốn đi ngủ liền.”
“Có 4 phòng cho khách, em thích phòng nào?”
“Đừng cho khách quá nhiều lựa chọn.”
“Đi theo tôi.”
Anh dẫn tôi vào một căn phòng.
Tôi hỏi: “Có chỗ tắm rửa không?”
“Trong phòng có phòng tắm.”
Anh chỉ phòng tắm cho tôi, chuẩn bị bước ra. Tôi xoay người, khẽ khàng gọi tên anh: “Lịch Xuyên.”
Anh nhìn tôi.
“Cám ơn anh cho tôi ngủ nhờ.”
“Good night[2].”
“Good night.”
[2] Chúc ngủ ngon
Tôi tức tốc đi tắm, trong phòng tắm cái gì cũng có, tất cả đều mới tinh. Tôi mặc áo ngủ chui vào chăn, cố ép mình ngủ, nhưng không cách nào ngủ được. Thế là tôi mở túi, lấy sách giáo khoa ra, ôn lại từ vựng lần cuối.
Tôi rất mệt, nhưng cũng rất vui, đặc biệt là trong khung cảnh xa lạ. Học xong từ vựng, tôi chuyển sang ôn bài đọc và ngữ pháp. Một tiếng trôi qua, tôi bắt đầu buồn ngủ, nhưng bỗng nhiên thấy khát, vì vậy tôi mò mẫm ra phòng bếp uống nước.
Đêm đã khuya. Đèn phòng khách đã tắt, chắc anh ngủ rồi?
Tôi đi chân trần bước nhẹ tới phòng bếp, vừa quẹo qua một góc tường, đột nhiên tôi phát hiện cửa tủ lạnh đang mở. Anh đang đứng trước tủ lạnh, cúi người lấy gì đó bên trong.
Tôi giật mình, hơi kinh hãi.
Anh mặt áo thun ngắn tay, bên dưới là quần đùi đá banh. Anh có chân trái thon dài, săn chắc giống hệt những bức tượng thanh niên với vẻ đẹp hoàn mỹ của Hy Lạp. Nhưng chân phải chỉ còn lại nửa đùi.
“Hi.” Tôi nhỏ tiếng chào anh.
Anh đứng lên, xoay người, nhìn thấy tôi, mặt không chút cảm xúc.
“Tôi muốn… uống nước.” Giọng nói của tôi run run: “Khoáng… khoáng…”
“Nước khoáng?”
Tôi gật đầu. Anh đang cầm một chai sữa trên tay, lại đặt chai lên trên sàn, sau đó cúi người lấy nước khoáng.
Tuy chỉ dùng một chân, nhưng anh đứng rất vững, không hề nghiêng ngả, giống như từng luyện võ vậy.
“Sao chưa ngủ?” Anh đưa nước khoáng cho tôi.
“Ngủ không được.”
“Tôi có loại thuốc ngủ tốt lắm, em muốn uống không?”
“À… không cần, tôi sợ ngủ quên.”
Anh bắt đầu uống sữa.
“Anh rất thích uống sữa à?”
“Ừ. Nửa đêm tôi phải dậy uống sữa, thói quen từ nhỏ, sửa mãi không được.”
“Nếu anh đi xa, chỗ anh ở không có sữa thì sao.”
“Tôi sẽ đi ra ngoài mua, chạy xa cỡ nào tôi cũng phải mua về.”
“Tật xấu.” Tôi khẽ cười, cố gắng che giấu sự ngạc nhiên trong lòng.
“Có thể phiền em qua phòng lấy nạng giúp tôi được không?” Anh hỏi.
Lúc này tôi mới phát hiện anh không chống nạng. Phòng bếp cách phòng ngủ rất xa.
“Không chống nạng sao anh tới được đây?” Tôi tò mò.
“Tôi nhảy lò cò.” Anh nói “Nhưng em ở đây nên tôi ngại không dám nhảy.”
Tôi lấy nạng đưa cho anh, sao đó khoanh hai tay trước ngực, khen: “Khả năng giữ thăng bằng của anh rất tốt. Thiệt đó.”
“Ngày nào tôi cũng tập yoga.”
Nhìn ống quần anh phất phơ, không hiểu tại sao, tim tôi bỗng thắt lại, đau lòng vì anh, tiếc hận vì anh.
“Là tai nạn xe cộ hả?” Tôi đột nhiên hỏi.
“Chuyện lâu lắm rồi.” Khuôn mặt anh lộ vẻ không muốn nói nhiều.
“Ngủ ngon.” Tôi nói.
“Ngày mai mấy giờ thi?”
“9 giờ sáng.”
“Nếu tôi còn ngủ thì cứ gọi tôi dậy, tôi chở em về.”
“Được rồi.”
“Ngủ ngon.” Anh nói.
Tôi nằm đờ đẫn trên giường, suy nghĩ miên man, không ngủ được nữa. 6 giờ rưỡi tôi xuống giường, rửa mặt đánh răng xong, đeo túi lên vai, không đành lòng đánh thức anh, một mình len lén rời đi.
Tôi để lại cho anh một tờ giấy.
“Lịch Xuyên, tôi về trường đây. Không cần tiễn tôi, tối qua phiền anh nhiều rồi, anh ngủ thêm một chút đi. Thi xong nếu như còn gặp được anh, tôi sẽ mời anh ăn cơm. Nhất định. Tiểu Thu.”
Không khí buổi sáng cũng lạnh lẽo như buổi đêm. Tôi đi thang máy xuống dưới, bảo vệ đại sảnh nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ.
“Chào buổi sáng!” Tôi nói.
“Chào buổi sáng!”
“Cô gái, có cần tôi lấy xe từ tầng hầm lên cho cô không?” Anh ta hỏi.
“À… tôi không đi xe.”
“À.”
“Đúng rồi, xin hỏi tòa nhà này tên là gì?” Tôi đột nhiên hỏi.
“Cô không biết sao? Đây là Hoa viên Long Trạch.” Anh ta cười mờ ám.
“Nếu tôi đi Đại học Sư phạm S thì phải bắt xe gì.”
Anh ta tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi. Tôi đột nhiên hiểu ra từ “cô gái” theo lời anh ta có nghĩa là gì.
Tôi không biết Bắc Kinh còn có những con đường thanh vắng mát mẻ như thế nào. Gió thổi qua khiến tôi rùng mình, đang tính quẹo phải, đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng tôi: “Cô gái, em muốn đi đâu?”
Ngoại trừ Lịch Xuyên, đồng nghiệp ở quán cà phê và bạn cùng phòng ra, tôi không còn người quen khác ở Bắc Kinh. Khi quay đầu lại, tôi không thể không thừa nhận, Lịch Xuyên không phải trai đẹp duy nhất ở Bắc Kinh.
Là một người thanh niên ăn mặc hợp thời trang, tóc chải keo thẳng, khóe mắt ẩn chứa một nụ cười như hư như thực. Anh ta đeo một chiếc nhẫn ngọc rất to ở ngón trỏ, còn trên cổ là một sợi dây chuyền vàng chóe.
“Anh là…” Tôi không biết anh ta.
Chắc chắn anh ta từ tòa nhà này đi ra.
“Tôi thấy em từ thang máy của Lịch Xuyên đi ra, chắc em là bạn của Lịch Xuyên, đúng không?”
Việc gì tôi phải trả lời anh ta.
Anh ta đưa tay ra, nói “Tôi cũng là bạn của Lịch Xuyên, tên là Kỷ Hoàn.”
Bạn của Lịch Xuyên, vậy thì khác.
Tôi bắt tay anh ta, anh ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp, trên danh thiếp ghi “Công ty thiết kế Thần Lữ”. Dưới tên công ty là tên anh ta, số điện thoại, số fax và địa chỉ văn phòng.
Tôi hỏi “Anh Kỷ thiết kế gì?”
“Lịch Xuyên thiết kế kiến trúc, tôi thiết kế thời trang.”
“Rất vui được gặp anh. Tiếc là không thể nói chuyện nhiều, tôi có cuộc thi, phải bắt xe ngay.” Tôi vẫy tay tạm biệt.
Đã có người đem xe đến, đưa chìa khóa cho anh ta.
“Thi ở đâu? Tôi đưa em đi.”
“Cảm ơn. Không cần đâu. Tôi tự đi được.”
“Em ăn sáng chưa?” Sao nhiều chuyện dữ vậy trời?
“Ăn rồi.”
“Trạm xe điện ngầm ở bên kia, đi qua ngã tư đèn đỏ nữa là tới.”
“Tôi thấy rồi, cảm ơn anh.”
“Em thích tòa nhà này không?” Anh ta chỉ vào Hoa viên Long Trạch. Từ bên ngoài nhìn vào hình dáng hơi kì dị, tầng tầng lớp lớp, như chim công đang xòe đuôi.
“Cũng được… tôi không hiểu nhiều về kiến trúc.”
“Lịch Xuyên thiết kế đó.”
“À!”
“Good luck![3]”
“Have a good day[4].” Tôi nói.
[3] Chúc em may mắn!
[4] Chúc anh ngày tốt lành.