Mộ Thiên Tinh lại không nhịn được hạ mắt xuống, vẻ mặt thản nhiên, vẫn thanh lãnh như trước đây: “Từ trước tới nay hôn nhân và tình yêu không phải chỉ là chuyện của hai người, tới bây giờ em cũng mới hiểu được, sợ rằng bọn em yêu nhau sẽ không được bất kỳ ai chúc phúc, không có cũng được, huống chi, bọn em đã ly hôn.”
Trong lúc nói chuyện, Lục Tử Hào đặt đứa bé đã ăn uống no nê xuống bên cạnh Mộ Thiên Tinh.
Mộ Thiên Tinh vươn tay ra, dịu dàng vỗ vỗ lên người đứa bé: “Huống chi, em có đứa con trai đáng yêu thế này, đã rất thỏa mãn.”
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên người Mộ Thiên Tinh, mặt mày cô nhẹ nhàng, khiến cô trông càng tinh tế nhu mỹ, Lục Tử Hào hầu như không thể dời mắt.
Mộ Thiên Tinh chậm rãi cong môi lên, nở nụ cười dịu dàng: “Nói tới, em vẫn chưa cám ơn anh đàng hoàng, anh Tử Hào, nếu ban đầu anh không quả quyết để em sinh con ra, sợ rằng bây giờ em đã sớm chết, thật không nghĩ tới bây giờ em còn có thể sống thêm mấy năm.”
Nhìn Mộ Thiên Tinh không để ý tới sống chết, lòng Lục Tử Hào không khỏi căng thẳng, anh muốn đuổi người đàn ông kia ra khỏi lòng Mộ Thiên Tinh, nhưng cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng không quan tâm đến gì cả của Mộ Thiên Tinh.
Lục Tử Hào hơi do dự trong chốc lát, không nhịn được nói sự thật với Mộ Thiên Tinh.
“Thiên Tinh, không chỉ là mấy năm, phẫu thuật cắt bỏ u não của em rất thành công, chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng mấy tháng, sau khi xuất viện thì cả đời không lo. Cho nên, em còn thời gian rất dài rất dài, có thể ở bên cạnh bé con nhìn nó lớn lên! Có thể có được cuộc sống của chính mình.”
Mộ Thiên Tinh khiếp sợ nhìn sang: “Vậy là sao?”
Lục Tử Hào không thể không thẳng thắn: “Ban đầu thấy em mang thai ngày ngày hộc máu, dùng thuốc hoàn toàn không khống chế được thời gian, trong lòng anh rất lo, anh nghĩ, tuyệt đối không thể để cho em chết! Vốn là anh muốn em giết đứa bé này, nhưng anh biết, đứa bé này là mạng của em.”
Lục Tử Hào dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Vì vậy anh lừa em, thật xin lỗi, Thiên Tinh, lúc ấy anh lừa em nói chỉ có sinh non mới có thể giữ được đứa bé, bởi vì anh biết khi đó, ở trong lòng em, đứa bé quan trọng hơn chính bản thân em. May mắn là, ông trời có mắt, sau khi sinh đứa bé đã lập tức phẫu thuật cho em, em và đứa bé vẫn còn sống.”
Sau khi khiếp sợ Mộ Thiên Tinh chỉ cảm thấy vui mừng, nếu có thể sống, ai cũng không muốn đi chết, huống chi, hiện giờ cô có vướng bận, có người nhà huyết mạch tương liên với cô!
Những cực khổ, khó khăn và trải nghiệm đã qua, dường như cũng vì cho cô một niềm vui to lớn như bây giờ.
Mộ Thiên Tinh ngạc nhiên nhìn Lục Tử Hào: “Anh Tử Hào, những lời anh nói đều là sự thật sao?”
“Dĩ nhiên, trong chuyện này, anh không cần phải lừa em, Thiên Tinh, cuộc đời của em vẫn còn rất dài, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, tất cả những chuyện trước kia đều đã qua, tương lai, cũng chỉ còn lại hạnh phúc mà thôi.”
Nước mắt Mộ Thiên Tinh lập tức rơi xuống, cảm giác sống sót sau tai nạn này khiến tâm tình cô có chút kích động.
Lục Tử Hào đi tới, dịu dàng lau khô nước mắt cho cô: “Được rồi, Thiên Tinh, tâm tình tốt mới có thể nhanh khỏi bệnh, cho dù là vì bé con, em cũng phải thật vui vẻ có đúng không?”
Mộ Thiên Tinh gật đầu, nở nụ cười ấm áp vui vẻ: “Dạ, em hứa với anh, sau này em sẽ thật vui vẻ.”
Dường như trong nháy mắt, Mộ Thiên Tinh được kéo từ vực sâu tuyệt vọng lên, đủ loại tâm tình tiêu cực lúc trước bay sạch, cô bắt đầu tích cực phối hợp trị liệu, nếu thật vất vả có được hi vọng sống lần nữa, dĩ nhiên cô không thể phụ lòng.