Giá Như...

Chương 40 - Tuyệt Vọng

trước
tiếp

Edit: V.O

Nhưng Mộ Ái Quốc cũng có băn khoăn của mình, ông sợ dừng lại, muốn đi lại sẽ khó khăn.

“Bằng không chúng ta đi tới trước một đoạn nữa đi, nơi này ngoại trừ đá chỉ có đá, ngay cả đồ ăn cũng không tìm được.” Mộ Ái Quốc đề nghị.

Vương Hiểu Lệ lại chết sống không đi tới trước: “Muốn đi thì anh đi đi, em thật sự muốn nghỉ ngơi một chút.”

Nhìn núi lớn liên miên không dứt này, mấy người gần như sắp tuyệt vọng!

Vào lúc đó, đột nhiên Mộ Ái Quốc nghe thấy có tiếng người nói chuyện.

“Ba, hình như có người!” Mộ Kiều Kiều kích động không thôi, có người thì chứng tỏ bọn họ có thể được dẫn ra ngoài.

Tinh thần Vương Hiểu Lệ cũng tỉnh táo, nói không chừng có thể có đồ ăn, chỉ cần bọn họ có thể rời khỏi đây, bây giờ làm gì bà ta cũng chịu.

Mộ Ái Quốc bọn họ rất nhanh đã gặp được mười mấy người đàn ông cường tráng, những người này mặc quần áo bụi bẩn, từng người còn khiêng mấy cái cuốc linh tinh gì đó.

“Đồng hương, gặp phải các anh thật sự là quá tốt!”

Mộ Ái Quốc vội vàng chạy tới chào hỏi bọn họ, người đàn ông quan sát Mộ Ái Quốc rất đề phòng: “Ông là ai? Tại sao lại ở đây?”

Mộ Ái Quốc cười khổ nói: “Chúng tôi bị người hãm hại, đây rốt cuộc là chỗ nào? Làm sao ra khỏi đây?”

Mấy người đàn ông cường tráng liếc nhìn nhau: “Chỗ chúng tôi tên là Mãng Sơn, nên thôn của chúng tôi cũng tên là Thôn Mãng Sơn.”

“Vậy chúng tôi có thể đến thôn các anh nghỉ ngơi một chút không?”

Người đàn ông cường tráng nhìn Mộ Ái Quốc, sau đó nhìn Vương Hiểu Lệ và Mộ Kiều Kiều sau lưng ông cách đó không xa, lúc này hai mắt tỏa sáng.

Một người thành phố da mịn thịt mềm dẫn theo một người phụ nữ vẫn còn phong vận và một cô gái mềm mại, thật là quá tốt, phải biết, trong thôn khe núi của bọn họ, đã rất nhiều năm chưa từng thấy phụ nữ, lại còn là cô gái xinh đẹp như Mộ Kiều Kiều.

Lúc này nhóm người độc thân này nháy mắt với nhau, bất kể như thế nào, trước dẫn người về rồi hãy nói.

Mộ Ái Quốc bọn họ cũng không biết, chờ đợi ở trước mặt bọn họ, cũng không phải là đường về nhà, mà là tương lai thống khổ không có tận cùng.

Mộ Ái Quốc đi theo những người đàn ông đó trở về thôn, cái chỗ này vô cùng nghèo khổ, khiến người ngạc nhiên là, nơi này gần như không có phụ nữ, lúc Vương Hiểu Lệ tò mò hỏi thăm, những người này cũng ngậm miệng không đề cập tới.

Nhưng, những người này thật hết sức nhiệt tình, cố ý chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon, chiêu đãi Mộ Ái Quốc bọn họ.

Mộ Ái Quốc bọn họ ăn no một bữa, mơ mơ màng màng ngủ, mà chờ đến lúc Mộ Kiều Kiều tỉnh lại, mới phát hiện, không thấy Mộ Ái Quốc bọn họ, cô ta ngủ một mình ở trên giường thật dài, ở trước mặt cô ta, có bảy tám người đàn ông cường tráng đứng đó.

Mộ Kiều Kiều không khỏi cảm thấy sợ hãi, cô ta vô thức nắm chặt chăn mỏng trên người, ánh mắt cảnh giác lại sợ hãi: “Ba mẹ tôi đâu, các người muốn làm cái gì?”

“Cô em, dáng em thật là đẹp, cả nhà cô em đã tới Thôn Mãng Sơn bọn anh, đây chính là một loại duyên phận, nói không chừng là trời cao cố ý đưa em tới, nối dõi tông đường cho bọn anh!”

Mộ Kiều Kiều càng nghe càng cảm thấy đáng sợ, rốt cuộc cô ta đã đến chỗ nào, ánh mắt những người này nhìn cô ta thật sự là cực kỳ ghê tởm.

Mấy người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt từ chối rõ ràng của Mộ Kiều Kiều, lúc này hơi sửng sốt, ngay sau đó không khỏi có chút không thích: “Vẻ mặt cô là sao, quên nói cho cô biết, đến chỗ chúng tôi, thì phải nghe lời chúng tôi, mà quy định lớn nhất trong thôn chúng tôi chính là chung vợ, cho nên, bây giờ, cô đã là vợ chung của chúng tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.