“Ngươi muốn luyện loại đan gì?”
Diệp Phàm cố hết sức để kéo dài thời gian, cho tới tận giờ phút này, hắn cũng không muốn buông xuôi.
“Đương nhiên là loại Tiên Đan có thể độ Khổ Hải, vượt Thần Kiều, đến Bỉ Ngạn rồi.”
Hàn trưởng lão giống như đã nhìn thấu tâm tư của hắn, cười lạnh nói:
“Không cần phải hao tổn tâm cơ kéo dài thời gian, không có ai đến cứu ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm, coi mình là vị thuốc chính để cho ta luyện thuốc đi.”
“Ngươi không sợ tên kỵ sĩ kia xuất hiện 1 lần nữa hay sao?”
Diệp Phàm không kinh hoảng, không sợ hãi, trái lại hắn vô cùng bình tĩnh, nói:
“Hay là ngươi chưa biết thân phận của người kia.”
Thần sắc của Hàn trưởng lão chẳng có thay đổi gì cả, hỏi:
“Hắn có thân phận gì?”
“Hắn đến từ Khương gia, một Thái Cổ thế gia.”
Nói tới đây, Diệp Phàm khẽ thở dài một hơi, nói:
“Ngươi đã gây đại họa cho Linh Khư Động Thiên rồi. Với lại, ngươi còn chưa biết thân phận thực sự của ta, ta với người bên trong Khương gia có chút giao tình, tên kỵ sĩ kia tìm ta cho nên mới tới. . .”
Diệp Phàm nói rất trôi chảy, hắn cứ một mình thao thao bất tuyệt.
Thần sắc của Hàn trưởng lão cũng chẳng có thay đổi gì, chỉ im lặng lắng nghe, cuối cùng hắn lạnh lùng nói:
“Chỉ bằng ngươi thì làm sao có giao tình với Khương gia được chứ.”
“Ta đã từng cứu được 1 cháu gái của Khương gia lưu lạc bên ngoài, đã kết 1 thiện duyên rất lớn với bọn họ. Nếu như ngươi không tin, có thể đi Yên Hà động thiên tìm hiểu một phen, xem ta có nói dối hay không, trước đây không lâu, ta đã cùng họ từng đến Yên Hà Động Thiên.”
“Việc này. . .”
Nghe đến đó sắc mặt của Hàn trưởng lão đã biến đổi, Linh Khư Động Thiên là 1 trong 6 môn phái lớn của Yến Quốc, đương nhiên biết chuyện Khương gia xông vào Yên Hà Động Thiên.
Hàn trưởng lão cắn răng, nói:
“Cho dù ngươi có nói gì đi nữa, cũng không thể sống sót được đâu.”
Bộ dáng Diệp Phàm rất nghiêm chỉnh, thần sắc nghiêm túc, nói:
“Hàn trưởng lão, đắc tội với Thái Cổ thế gia có kết cục gì, đừng tưởng những gì ngươi làm là thần không hay quỷ không biết, nên nhớ rằng, ngày hôm nay ngươi đã động thủ cùng với kỵ sĩ của Khương gia, bọn họ nhất định có thể lần ra đầu mối tìm đến.”
“Thằng nhãi con này tuổi không lớn , nhưng lại rất xảo trá, ngươi cho rằng như vậy có thể lừa gạt được ta sao, vậy thì quá coi thường ta rồi.”
Hàn trưởng lão đột nhiên nở nụ cười âm trầm, nói:
“Nói nhiều thì tất có sai. Ta cuối cùng cũng hiểu rõ, có chuyện gì xảy ra rồi, tên kỵ sĩ kia đúng là người của Khương gia, trước đây không lâu hắn cũng đã từng xông vào Yên Hà Động Thiên, nhưng hắn nhất định đang đuổi bắt ngươi!”
Hàn trưởng lão sống tới từng tuổi này, lông mi đã rụng hết, sau khi xâu chuỗi những sự kiện đã xảy ra, đương nhiên có thể suy đoán được đại khái sự việc.
Tâm tình của Diệp Phàm đã lạnh như tro tàn, nói:
“Con cá ngão họ Hàn, ngươi đừng cho mình là đúng, cứ đợi đại họa lâm đầu đi!”
“Thằng nhãi con, đúng là ngươi rất bình tĩnh, tới tận giờ còn muốn lừa gạt ta ư, chờ ta luyện thuốc ngươi đi nhé.”
Hàn trưởng lão cười rất âm trầm, một tay tóm lấy Diệp Phàm nhấc lên, nói:
“Ngươi yên tâm đi, chắc chắn nơi này không có ai quấy nhiễu đâu, bởi vì nơi này đã được ta khắc rất nhiều “Đạo văn” rồi, sau khi chúng ta bước vào động phủ, sẽ cách ly hoàn toàn với bên ngoài, không có ai tìm được đâu.”
Khương gia kỵ sĩ tại sao phải đuổi bắt Diệp Phàm, điều này làm cho Hàn trưởng lão rất khó hiểu, đồng thời cũng có chút lo ngại, rằng hắn đã cướp “miếng thịt” của người khác, hắn bèn lục soát toàn thân của Diệp Phàm,
“Trên người ngươi đều là đồ vật vô dụng.”
Hắn tìm được 1 khối ngọc vỡ, sau khi xem xét nhiều lần, rồi ném nó xuống đất.
Trong lòng Diệp Phàm thì đang chửi ầm ầm tên đạo sĩ bất lương, cái tên mập mạp chết bầm, lúc đó hắn thề rất son sắt, nói cái ngọc bội này vào thời khắc mấu chốt có thể cứu hắn 1 mạng, nhưng kết quả lại chẳng có tác dụng gì cả.
“Đoạn Đức, Đoạn Đức, ông ngoại ngươi, đồ thất đức!”
“Đây là cái gì?”
Hàn trưởng lão tìm thấy Hạt Bồ Đề, quan sát thật kỹ hình vẽ Phật Đà trên đó, nói:
“Hoa văn tự nhiên kết thành đồ án. . . tên trọc này tại sao lại nhìn có chút quen mắt, ở Đông Hoang dường như đã từng xuất hiện tên trọc này.”
“Tên trọc. . .”
Diệp Phàm không còn gì để nói.
Hàn trưởng lão thu lấy Hạt Bồ Đề, sau đó đối mặt Diệp Phàm, nói:
“Được rồi, cũng nên đưa ngươi vào dược đỉnh rồi.”
“Hàn trưởng lão, ta không còn sống bao lâu nữa, có thể cho ta ăn no một bữa không?”
“Đừng nên uổng phí tâm cơ nữa, ngay cả cho ngươi kéo dài thêm chút thời gian thì cũng chẳng làm gì được, tốt nhất là nên đi vào thôi.”
Hàn trưởng lão nhấc bổng Diệp Phàm, đi tới trước 1 cái dược đỉnh, nói:
“Tự mình chọn 1 cái đi, đây là quyền lợi duy nhất của ngươi.”
Diệp Phàm biết không có cơ hội, bắt đầu chửi ầm lên:
“Hàn cá ngão, ta nghĩ ngươi chẳng bao giờ thành tiên nhân đâu, ta thăm hỏi liệt tổ liệt tong của ngươi, lại thăm hỏi tất cả nữ nhân mười tám đời tổ tông của ngươi. . .”
Hàn trưởng lão chẳng hề bận tâm, cảm giác như tai của hắn đã tiếc, mắt đã mù, trực tiếp ném Diệp Phàm vào Dược Đỉnh, sau đó đến 1 góc của gian nhà đá, vận chuyển mấy cái lọ sứ tới, đồ ầm ầm một loại chất lỏng vào trong Dược Đỉnh.
“Đây là cái gì?”
Diệp Phàm cảm thấy có một hương thơm ngát xông vào mũi, miệng.
“Đây là các loại dược thảo đã được tinh luyện thành nước, là đồ vật không thể thiếu khi luyện đan, nếu tiếp tục tinh luyện, thì có thể biến thành Bách Thảo Dịch.”
Vừa nói chuyện, Hàn trưởng lão vừa đem toàn bộ nước thuốc vào trong dược đỉnh.
Sau đó, Hàn trưởng lão vận chuyển những hòm thuốc được linh dược hãn thế đến, nói:
“Cuối cùng cũng thu thập đủ các loại dược liệu, hy vọng có thể luyện thành linh đan thần dược mà ta cần.”
Nói xong, hắn đem Hạt Sen do Ô Ngọc Thần Liên kết thành ra, hạt sen to bằng quả trứng bồ câu đen nhánh, lấp lánh long lanh, từng đạo ô quang tỏa ra, hương thơm trực tiếp bay vào tận lục phủ ngũ tạng của con người, chỉ cần loại hương thơm này thôi, cũng làm cho người ta thần thanh khí sảng.
“Thằng nhãi con, có phải ngươi muốn ăn nó hay không?”
Hàn trưởng lão nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, cười lạnh nói:
“Đừng nên mơ mộng hão huyền.” Sau khi dứt lời, hắn để hạt sen vào trong Dược đỉnh, đồng thời rút ra một cây trủy thủ, “Phốc” một tiếng đã đâm xuyên qua cánh tay trái của Diệp Phàm, rồi rút luôn ra, máu phun thành vòi.
“Ngươi. . .”
“Luyện đan, luyện đan, luyện đan, ngươi chính là vị thuốc chính, tất cả tinh hoa đều ẩn chứa trong huyết dịch, đương nhiên phải làm cho máu ngươi chảy ra, là thứ đầu tiên để tế đỉnh.”
Sắc mặt của Hàn trưởng lão trở nên cự kỳ tàn nhẫn, vỗ nào cánh tay bị cụt của mình, nói:
“Vì để tìm ngươi, giờ ta đã mất đi một cánh tay, cho nên phải cẩn thận tế luyện ngươi, chỉ có thể thành công, không thể thất bại!”
“Phốc ”
Máu tươi bắn tung toé, Hàn trưởng lão lại lấy chủy thủ đâm vào cánh tay phải của Diệp Phàm, máu tươi phun trào, dược đỉnh đã nhiễm đầy máu, đỏ lòm.
Hàn trưởng lão đã để lộ ra bản tính hung ác của mình, không còn nét nào âm u tử khí, mà trong mắt bắn ra 2 đạo hào quang vô cùng tàn khốc, đâm thủng luôn 2 chân của Diệp Phàm.
Diệp Phàm có cảm giác tứ chi đau nhức vô cùng, sắc mặt đã trăng bệch.
“Đừng nên vọng tưởng có kỳ tích gì phát sinh!”
Hàn trưởng lão nói xong câu đó, dùng chủy thủ đâm luôn vào lồng ngực của Diệp Phàm, điềm nhiên nói:
“Không đâm thủng trái tim của ngươi, thì ngươi không thể chết được, ngâm trong nước của bách thảo ngàn năm, ngươi có thể tỉnh táo trong một thời gian rất lâu, ta muốn bảo trì sự tỉnh táo cho ngươi, để tế luyện thành công thần dược.”
Hàn trưởng lão giống như 1 Lệ quỷ, vươn đầu lưỡi khô quắt của mình liếm môi, rồi lại liếm vết máu trên trủy thủ, dữ tợn vô cùng, nói:
“Mùi vị rất thơm, ta vô cùng chờ mong thời khác đan thành.”
“Lão bất tử. . .”
Diệp Phàm tức giận đến mức nghiến răng, hắn cảm giác người mình rất đau, sinh mệnh đang dần dần mất đi.
Lúc này, Hàn trưởng lão đã mở một ngọc cổ xưa, đem trái cây lấp lánh cho Thanh Ngọc Tuyết Liên kết thành ra, đặt vào bên trong dược đỉnh, nhất thời trong dược đỉnh lục quang sáng lấp lánh.
“Thằng nhãi con, ngươi có thấy không, có thể bị nấu chảy cùng với nhiều linh dược hãn thế như vậy, đây chính là phúc đức tu luyện mười đời của nhà ngươi đó.”
“Có là phúc của ông ngươi, ta hỏi thăm toàn bộ nữ nhân trong nhà ngươi. . .”
Diệp Phàm chửi mắng thậm tệ, hận không thể đem Hàn trưởng lão đập chết tươi, máu tươi của hắn không ngừng chảy ra, hắn cảm giác thân thể mình dần dần khô kiệt đi.
Lúc này, Hàn trưởng lão cầm 1 cây Cửu Diệp Thần Thảo như Hồng ngọc, ánh đỏ lấp lánh, rực rỡ ngời ngời. Tương truyền, chỉ có vùng đất nhiễm máu Phượng Hoàng mới có thể sinh ra được Linh dược này.
Sau khi hắn để Cửu Diệp Phương Hoàng Thần thảo vào trong dược đỉnh, bỗng nhiên nhíu mày, tự nói:
“Không được, đem tất cả linh dược hãn thế bỏ vào trong đó thì quá mạo hiểm, vạn nhất thất bại, thì đúng là dã tràng xe cát biển Đông. . .”
Hắn lộ vẻ do dự, nói:
“Tốt hơn hết là cứ luyện thành công vị thuốc chính, sau khi thành công thì thêm các loại linh dược khác cũng không muộn.”
Hắn nghĩ vậy, nên chỉ bỏ vào 3 loại linh dược hãn thế.
Bên trong Tủ thuốc, quang hoa lấp lánh, tất cả các loại linh dược đều tỏa ra quang hoa có màu sắc khác nhau, mỗi loại dược thảo đều không kém so với 3 loại Linh dược đã bỏ vào dược đỉnh trước đó.
“Trước tiên cứ đem 3 loại linh dược này luyện hóa cùng với vị thuốc chính, xem hiệu quả ra sao đã.”
Hàn trưởng lão chủ ý đã quyết, đem tất cả linh dược khác thu hồi.
“Thằng nhãi con, ngươi có di ngôn gì không?”
Hàn trưởng lão nói với vẻ châm chọc, nâng cái nắp dược đỉnh lên, chuẩn bị đậy xuống.
Diệp Phàm suy yếu vô cùng, mở miệng nói:
“Thằng cá ngão, ngươi tại sao không đập đầu vào dược đỉnh chết luôn đi?”
“Cạch ”
Hàn trưởng lão đã đem nắp dược đỉnh đậy vào, sau đó hắn bắt đầu dẫn lửa luyện thuốc.
Những ngọn lửa bình thường không thể nào luyện được linh đan, cho nên lão dẫn “Hỏa Sát” từ dưới đất lên, nó có màu trắng sữa lấp lánh, cháy một cách mãnh liệt.
Nguyên nhân hắn lại mở động phủ ở đây , chính là bởi vì duyên cớ trong lòng đất có “Hỏa sát”, cảnh giới của hắn có thể khống chể loại hỏa diễm (1) mạnh mẽ.
“Thằng nhãi con, vì để tìm ngươi, ta đã mất đi cánh tay trái, ta muốn luyện ngươi 7 ngày 7 đêm, để cho ngươi nhận hết mọi sự hành hạ, rồi mới luyện thành đan dược!”
Hàn trưởng lão vỗ vỗ cái tay cụt, lời nói lạnh lẽo âm trầm vô cùng.