Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 47 - Chương 47

trước
tiếp

-Dao Dao! Dao Dao! Tỉnh lại đi, Dao Dao! Tôi từ từ mở mắt, khi tôi nghe thấy một tiếng kêu, tiếng kêu nó thân thuộc làm sao, nó mang đầy sự hối hả và lo âu, và tôi nhìn thấy anh ấy trước mắt! Anh ấy nở một nụ cười thật tươi và nói :

-Dao Dao! Em tỉnh rồi! Em đã đi đâu vậy!

Tôi còn bỡ ngỡ vì những gì xung quanh, nhưng rồi tôi bật khóc, khóc thật to và nức nở như chưa bao giờ được khóc, tôi nắm lấy tay áo anh ấy thật chặt không buông và cứ kêu lớn: Gia Hi, anh không sao, anh không sao!!

Anh ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt trìu mến, một nụ cười dịu dàng hiện trên môi anh ấy, tôi như vượt quá giới hạn đã cho khi vùi đầu vào lòng ngực anh ấy, thật ấm áp làm sao, bao lâu rồi tôi chưa thấy cử chỉ dịu dàng này vậy? Anh ấy nói:

-Được rồi! Dao Dao! Mọi chuyện ổn thoả hết rồi, hãy nằm nghỉ ngơi và sau đó nói anh nghe mọi việc!

Tôi thật là yếu đuối sau khi nghe anh ấy nói, tôi ngất đi lúc nào cũng không hay, tôi từ từ nhắm mắt, bầu trời tối dần tối dần!

-Gia Hi anh bồng cô ấy lên xe đi, tôi đã gọi cho Cảnh Vương rồi, Nhã Giao hiện tại đã bình an, chúng ta dẫn cô ấy đến bệnh viện trước, còn Niên Vũ và Kim Chí, tôi sẽ kêu Cảnh Vương liên lạc sau!

-Được rồi, Tiêu Ý, thật sự lần này rất cảm ơn cô, tôi rất cảm kích!

-Nhưng mà tại sao anh lại biết Dao Dao ở đây! Tôi không hề biết bến cảng mà lại có chỗ này!

-Ừ, bên dưới khu đông lạnh có một cái hầm để bảo quản thức ăn, để điều khiển cái kho cần phải có một bộ máy, vì vậy nơi này xây căn hầm dưới này!

-Tôi hiểu rồi, vì vậy Dao Dao mới trốn vào đây, không ai có thể ngờ tới là cô ấy trốn ở đây!

Sau khi nói xong, cả hai cùng dẫn Dao Dao đến bệnh viện, tức một nhiệm vụ đã hoàn thành!

………………tại chỗ Kim Chí………………

-Cô là loại người gì vậy? Cả gan trời mới dám làm thế với Hà Tiểu Hi! Kim Chí lên tiếng quát lớn, nổi giận. Cô ta đứng dậy, cười lớn và nói:

-Ngươi,..ngươi,…ngươi thích con nhỏ đó sao? Vậy mà lại hết sức bảo vệ nó như vậy? Ngươi nghĩ ta không biết thân phận thật sự của nó hay sao?

-Mặt Kim Chí dường như nổi gân, trừng mắt nhìn cô ta: “ngươi bị trói rồi mà còn trả treo, sau một lúc nữa thì hai chân ngươi sẽ không còn!” Anh ấy nói bằng một giọng nói đầy răng đe và khiêu khích, xung quanh sát khí ngập trời, khiến ai ai cũng khiếp sợ!

-Được rồi, Kim Chí, giam giữ ả lại đi chúng ta sẽ xử lí ả sau, bây giờ phải thoát ra khỏi đây mới là điều quan trọng! Niên Vũ nói. Đột nhiên ả đàn bà ấy cười lớn:

-Ngươi muốn thoát ra khỏi đây! Hoang đường! Ta đã đặt bom hết rồi, muốn thoát ra khỏi đây cũng khó, nhưng mà ta là một người đại từ đại bi, nhất định sẽ không để tất cả các ngươi chôn xác ở đây!

-Con đàn bà khốn nạn, mày chỉ giỏi trò gài bom thôi sao! Kim Chí giận dữ, nổi cuồng quát lớn vào mặt người đàn bà đó!

-Khoan đã, từ từ chứ anh bạn, tôi có một chiếc trực thăng vẫn còn dư hai chỗ, ai muốn đi cùng tôi nào, chỉ hai người thôi nhé, bắt buộc một người phải ở lại! Còn về việc lo lắng tôi sẽ làm gì không thì không sao, bởi vì có một cuộc thi quanh đây, phải có trực thăng giám sát, nên anh không cần phải lo đó là người của tôi!

-Niên Vũ mới hỏi tiếp: làm sao cô có thể báo tín hiệu cho họ được?

-Chuyện đó thì đơn giản thôi, chỉ cần leo lên cái thang ở trên kia, để lên tầng cao nhất của căm hầm này là được, lúc đó trược thăng sẽ thấy và cứu chúng ta!

-Niên Vũ gương mặt nghi ngờ, bán tin bán nghi, hỏi tiếp cô ta: tại sao cô lại cho chúng tôi đi nhờ, không phải thủ tiêu chúng tôi là được sao?

-Cô ta bằng một giọng cười quái đản, cười lớn và gương mặt điên loạng: chẳng phải việc này sẽ thú vị hơn sao? Hử! Phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.