Ba chấm
Một đêm khá tĩnh mịch, tôi ngồi đây như một thằng hâm, không khí bồn chồn chẳng biết làm gì, tại sao? TẠi sao? Bà ấy lại bắt tôi và Tuệ Anh ngủ chung chứ? Thật không thể hiểu nỗi, nhưng mà…con nhỏ này cũng dễ dãi thế sợ=))
-Này! Cô tỉnh quá vậy? Sao lại có thể ngủ một cách tuỳ tiện như vậy!
-Chứ anh muốn tôi thức trắng cả đêm à? Sáng mai tôi cũng cần làm việc chứ=)). Tuệ Anh nói.
Thật tình, nhớ lại lúc nãy……
#1 tiếng trước#
Tuệ Anh kiên quyết phản đối, vỗ tay xuống bàn:
-Mẹ à! Chuyện này không thể nào được đâu! Tại sao lại bắt tên này ngủ cùng phòng với con?
-Đúng rồi đó bác à, nam nữ thọ thọ bất tương thân, chuyện này khó nói lắm!
Bà ấy mặt ngây thơ nói:
-Thế mà ta nghĩ rằng con và Tuệ Anh quan hệ bồ bịch đó chứ, nhưng mà không sao đâu, chuyện đó chỉ là sớm muộn thôi mà!
Thật sự, lúc đó tôi không nghĩ rằng bà ấy ngây thơ đến như vậy, và cuối cùng tôi bị đẩy vào chỗ này, thật khổ sở,…
Niên Vũ liếc mắt nhìn sang Tuệ Anh, anh đang ngồi trên sofa, còn cô ấy nằm trên giường, thân thể cùng bờ vai nhỏ bé gầy gò ấy cứ ngỡ rằng, chỉ cần đứng phía trên là có thể che hết toàn bộ cơ thể, anh ấy tiến lại gần ngồi vào chiếc ghế ngay cạnh.
-Cô đang ngủ à?
Ngón tay Niên Vũ chạm nhẹ vào má cô ấy, anh cứ ngồi đó ngắm nhìn dáng vẻ Tuệ Anh đang ngủ.
*Lộp cộp*
Tiếng lộp cộp đó làm Tuệ Anh chợt tỉnh giấc
-Anh đang định làm gì tôi vậy. Tuệ Anh hỏi.
-À,…chỉ là tôi muốn nhìn xem mặt cô ngủ hâm thế nào thôi, không có gì,…không có gì! Niên Vũ lúng túng nói.
-Tại sao anh lại không ngủ đi? Tuệ Anh hỏi.
-Ngủ cái đầu cô, cô còn chưa nói cho tôi biết là tôi ngủ ở đâu nữa, ít ra cũng phải đưa tôi một cái gối, cô định bắt tôi ngủ bằng niềm tin à?!
-Hưmm! Tôi thì nghĩ niềm tin của anh cũng lớn lắm đương nhiên đủ dùng cho tối nay rồi, hay là anh ngủ đại dưới sàn đi, Trương gia cái gì cũng toàn đồ tốt, cái sàn đó cộng với niềm tin của anh chắc cũng đủ dùng cho tối nay mà! Bằng một giọng điệu mỉa mai và ngây ngô, Tuệ Anh nói khiến Niên Vũ muốn hộc máu=))
-Cô…cô!
-Mà thôi nếu anh không ngủ được thì tôi đi ngủ trước đây, đừng có làm phiền=)) Nói xong Tuệ ANh nằm xuống, kéo vội miếng chăn.
*Đùng* Đùng*
Đột nhiên bên ngoài liền nổi gió, sấm chớp xuất hiện, những tia sáng sáng chói trong bầu trời đêm từ một bầu trời yên tĩnh thoáng một cái biến thành một màng đêm đầy sôi nổi không kém phần đáng sợ!
-Này Tuệ Anh, cô không sao chứ? Này? Người cô nãy giờ cứ run run ấy, chẳng lẽ,…cô sợ sấm chớp à! Niên Vũ tiến lại gần, chạm vào vai Tuệ Anh.
Tuệ Anh đột nhiên ngồi dậy, mở vội cái đèn, rồi chui vào trong chăn, người cô cứ run run như đang rất sợ hãi, cô ủ rũ ngồi dậy hai tay chóng lên đầu gối, áp mặt xuống, trong cô lúc nãy như một chú chim nhỏ cô đơn giữa khu rừng tối tăm đầy đáng sợ.
-Đừng sợ,…cô bạn bé nhỏ,…
Tôi có thể cảm nhận hơi ấm này, anh ta khoác cái chăn lên người tôi một cách đầy dịu dàng và ân cần, cứ như là đang cố gắng xoa dịu nỗi sợ cho chú chim nhỏ bé trước khu rừng rộng lớn kia, chú chim ấy đã chịu nỗi sợ này bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm rồi?
-Tôi ấy nhé, nhớ rõ câu nói của một người con gái mà tôi biết cô ấy đã nói rằng: “bởi vì tôi nhìn vào mắt cậu thấy cậu rất buồn rầu, nên tôi đến đây để chơi với cậu, cậu phải cười nhiều lên, bởi vì mẹ tôi nói khi cậu cười cậu sẽ được một điều ước, còn tôi đến đây để làm cho cậu cười!” Vì vậy Tuệ Anh cô không cần phải sợ hãi đâu, có tôi ở đây mà, tôi sẽ làm cho cô cười, vì vậy đừng sợ nhé,…cô bạn bé nhỏ.
Những lời an ủi của tôi có tác dụng chứ? Sao cô ta im thinh thít vậy? Cô ta ngủ rồi sao? Hay cô ta không nghe tôi nói? Cô bị làm sao vậy? À,…tôi nhìn thấy rồi, ngoài trời đang mưa, điều đó chứng tỏ cô đang khóc sao? Tôi cảm nhận được như vậy, tâm hồn nhỏ bé, tính khí mềm yếu cũng bộc lộ ra rồi, cô đã chịu từ bỏ cái vẻ ngoài gai góc đó sao?
Niên Vũ nhẹ nhàng xoa đầu Tuệ Anh, truyền hơi ấm từ lòng bàn tay của anh đến trái tim cô ấy!
“Trương Tuệ Anh, đây là lần đầu tôi nhìn thấy rõ con người của cô, cô yếu đuối, bé nhỏ, dễ tan vỡ,…bây giờ tôi mới có thể chạm vào đoá hồng mà tôi thầm hi vọng! Tuệ Anh, cô bạn bé nhỏ của tôi, tại sao cô lại khóc?”