Giang Hồ Bá Giả, Hồ Thiên Linh Kì

Chương 23 - Đoạn Kết!

trước
tiếp

Lương Nhan cắn môi đến gần bật máu khi bắt đầu cảm giác được những ngón tay đang không ngừng chuyển động bên trong hậu huyệt. Khánh Nhã vì không muốn làm tổn thương tạo vật sinh đẹp trong lòng nên đã hành xử rất cẩn thận, chậm rãi. Nhưng đối với Lương Nhan lúc này, hảo ý đó lại trở thành hành vi đùa giỡn. Cậu rất muốn hét to kêu đối phương dừng lại nhưng rốt cuộc cũng không thốt nên lời, có lẽ là đã bị tấm chân tình của vị Thánh đế kia làm cảm động, cũng có thể là vì nognj lửa dục vọng bị anh cố ý khơi lên đagn bùng cháy, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

-Đủ…đủ rồi…

Không thể kìm chế, Lương Nhan thét lên, nhưng chưa kịp nói hết câu, hạ thân đã đau như bị xé làm đôi.

-Lương Nhan, khanh không sao chứ…?

-Chuyện gì?

-Trẫm có thể ôm khanh không?

Lương Nhan cứng người, nhất thời đóng băng, không nghĩ lại có thể bị hỏi một câu như vậy vào lúc này. Khi nãy, Khánh Nhã cũng hỏi một câu bất ngờ như thế, bản thân cũng lại chấp nhận. Điều đóđã khiến cậu xấu hổ đến nỗi không biết phải làm sao đối diện với thế gian này rồi.

-Khanh là một nam nhân. Nếu bị một nam nhân khác ôm, đối với khanh không phải là một sự sỉ nhục sao? Trẫm không muốn làm tổn thương khanh một lần nữa. Cho nên, trẫm hỏi lại lần cuối, khanh có cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục, có thấy uất ức không?

Khánh Nhã vừa dứt lời, Lương Nhan đã thấy như có một cái gì đánh mạnh vào lồng ngực. Đó là những lời rất chân thành. Hẳn là nếu cậu nói không thích thì chắc chắn Khánh Nhã sẽ lập tức dừng lại. Lương Nhan vươn tay, ôm Khánh Nhã vào lòng, khẽ thì thầm câu trả lời bên tai.

-Không chỉ có một mình ngài muốn thế.

Vòng tay quanh người Lương Nhan đột nhiên siết chặt, khiến cậu gần như không thở nổi. Khánh Nhã không nói gì, chỉ từ từ chuyển động. Lương Nhan thả mình trôi theo khoái cảm đang dâng cao, những ngón tay vô thức bấu chặt vào lưng Khánh Nhã, để lại mấy mấy đường hồng nhạt.

-Ư…a…ở đó…không được…

-Trẫm không muốn nghe khanh nói “không được”.

Khánh Nhã vừa nói, vừa chuyển động nhanh hơn. Khắp phòng lại vang lên những tiếng rên rỉ, cả tiếng thở dồn dập. Lương Nhan khẽ nâng người, phối hợp nhịp nhàng với từng chuyển động của Khánh Nhã, ý thức ngày càng mơ hồ.

-A…

Lương Nhan hét lên, trong đầu chỉ còn một màn trắng xóa, hô hấp cũng dừng lại. Khánh Nhã cũng phát ra một tiếng rên nhỏ, rồi ngã lên người Lương Nhan.

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Khánh Nhã, khẽ mỉm cười. Khánh Nhã hôn nhẹ lên cổ Lương Nhan, tay mân mê lọn tóc vàng óng mượt. Khi hô hấp bắt đầu trở lại bình thường, Khánh Nhã nâng người, nàm xuống bên cạnh, vươn tay, ôm Lương Nhan vào lòng.

Lương Nhan nhìn Khánh Nhã, nheo mắt.

-Đủ rồi sao?

-Bao nhiêu lần cũng không đủ. Nhưng thời gian còn rất nhiều, bây giờ không cần phải vội vàng. Khanh đừng quên hôm nay chúng ta vừa đánh trận xong. Khanh không mệt sao?

Khánh Nhã cũng không chịu thua mà đáp lại. Nhưng những lời nói này đã kéo Lương Nhan trở về với hiện thực nghiệt ngã mà cậu đang cố quên đi.

Đúng vậy, trận chiến đã kết thúc. Lương Nhan thầm hỏi không biết còn có thể thấy nụ cười này, cảm nhận hơi ấm này, nghe giọng nói này bao nhiêu lần nữa.

Khánh Nhã nghiêng qua, định đặt môi hôn, bất chợt bắt gặp ánh mắt Lương Nhan đăm chiêu tư lự.

-Sao vậy? Suy nghĩ gì mà lại để cho vầng trán thanh tú này có nếp nhăn?

Khánh Nhã lấy tay xoa xoa như muốn xóa bỏ vết nhăn giữa hai hàng lông mày cong vút.

-Không phải là ta không tin ngài…

Chưa kịp nghe hết lời, Khánh Nhã đã cắt ngang.

-Trẫm có thể thề: cả đời Khánh Nhã này chỉ có một mình khanh.

Vừa nói, Khánh Nhã vừa cắn nhẹ vào bờ môi Lương Nhan. Cậu mỉm cười, nhấm nháp cái dư vị ngọt ngào đó.

Cậu biết lời người nói ra đều là thật. Lương Nhan tin Khánh Nhã sẽ yêu mình cho đến tận những giây phút cuối cùng, cho dù không thể bên nhau, cho dù không thể gặp lại đối phương thêm một lần nào nữa.

-Chẳng còn bao lâu nữa là sẽ phải chia tay. Ta nghĩ ngài biết rõ hơn ai hết. Nhưng khi nghe ngài nói là chúng ta còn rất nhiều thời gian, ta lại bắt đầu muốn tin điều đó mất rồi.

Lương Nhan ngước mắt nhìn Khánh Nhã.

-Chia tay? Tại sao? Nếu khanh đã muốn ở lại, và ta cũng mong muốn điều đó, thì đâu có gì trở ngại.

-Ngài quên ta là thái tử Đột Huyết sao?

-Không, mái tóc vàng này, cộng thêm cả đôi mắt xanh đặc biệt kia, luôn nhắc cho trẫm nhớ xuất thân của khanh. Dù bây giờ đang có khanh bên cạnh, trẫm vẫn không thể tin trên đời này lại có người đẹp đến vậy. Nhưng… đừng nói là khanh muốn quay về cố quốc.

Khánh Nhã thoáng trở nên ngỡ ngàng, không muốn tin vào điều mình vừa nói.

-Không được, khanh phải ở bên cạnh trẫm. Trẫm tuyệt đối không cho khanh trở về.

-Dù ngài không cho thì ta vẫn phải trở về. Ta đến đây là vì liên minh, nay mọi chuyện đã xong, ta không thể ở lại.

-Lương Nhan…

Khánh Nhã dồn lực, siết chặt thân người đối diện vào lòng.

-Ta cũng không muốn đi. Nhưng thân là thái tử, ta còn có sứ mệnh của mình, phải mang câu trả lời về cho dân chúng.

Lương Nhan xoay người, định đối mặt với Khánh Nhã nhưng vẫn là bị vòng tay đối phương ngăn lại.

-Khánh Nhã, ta thực sự rất muốn ở bên cạnh ngài nhưng ta còn bổn phận với đất nước của mình. Ta không muốn trở thành một kẻ vô trách nhiệm, cũng không muốn làm mọi người thất vọng.

Vai Khánh Nhã chợt run run. Lương Nhan vươn tay vuốt ve bờ vai rắn chắc như muốn xoa dịu nỗi đau vô hình mà cậu gây cho người đó. Nhưng đột nhiên Khánh Nhã lại ngồi bật dậy, khiến cậu trong phút chốc mất đi điểm tựa. Lương Nhan ngước nhìn Khánh Nhã, ánh mắt có chút nghi hoặc.

Hai vai Khánh Nhã vẫn còn run, nhưng không phải là quân vương đang rơi lệ mà là …đang cố nén cười.

Cười??

Lương Nhan nắm chặt tay lại, gương mặt thoáng bừng đỏ, mắt như có lửa. Thấy vậy, Khánh Nhã liền nắm lấy tay Lương Nhan, vừa nhẹ nhàng hôn vừa lần gỡ những ngón tay đang bấu mạnh như muốn cắm sâu vào da thịt

Khánh Nhã dịu dàng nhìn gương mặt đang bừng đỏ vì giận dữ của Lương Nhan, rồi ôm người đối diện vào lòng.

-Trẫm không cãi lại khanh. Không sao đâu. Chúng ta sẽ không bao giờ chia tay, trẫm sớm đã chuần bị hết rồi.

-Hả?

-Vì hoàn thành sứ mệnh, khanh muốn trở về đúng không? Trẫm không cản. Nhưng sau đó, khanh phải quay lại đây ngay lập tức. Bởi vì khanh chính là con tin bảo đảm của hiệp ước liên minh. Trong thư tín La Khẩn mang đi đã ghi rõ ràng như vậy, trẫm chỉ chấp nhận liên minh nếu Lương Nhan ở lại Hoa Vương Triều. Đột Huyết vương nhất định sẽ không cự tuyệt.

Lương Nhan chớp chớp mắt nhìn Khánh Nhã, những lời vừa nghe quay vòng vòng trong đầu cậu, nhất thời không lý giải được.

Trong thư hàm La Khẩn mang đi có ghi như vậy sao?

Đau đầu.

Nói tóm lại, từ lúc đó, Khánh Nhã đã không muốn thả ta đi.

AAAAAAAAAAA!

-Nếu ta không đáp trả lại tình cảm của ngài thì sao?

Lương Nhan ấn ấn ngón tay lên trán, thầm đoán câu trả lời của Khánh Nhã.

-Đầu tiên là lấy lý do liên minh buộc khanh ở bên cạnh không rời, rồi từ từ dụ dỗ thôi.

Cái này có thể gọi là âm mưu lâu dài đây.

Trong lòng Lương Nhan nhất thời vô cùng hỗn loạn. Ở bên Khánh Nhã chắc chắn sẽ hạnh phúc, nhưng còn trách nhiệm với quê hương sẽ bỏ cho ai. Trở về, làm một thái tử tốt, rồi trở thành minh quân, tạo phúc cho bá tánh nhưng trả giá bằng những tháng ngày cô đơn, nhung nhớ.

Thấy Lương Nhan nhìn mình chằm chằm, không nói, vẻ mặt lại nhuốm vẻ đăm chiêu, Khánh Nhã bỗng thấy chột dạ.

-Sao vậy, khanh giận sao?

-Ta không giận, chỉ là quá bất ngờ thôi.

-Tại sao lại bất ngờ. Vì có thể được ở bên cạnh khanh, trẫm đã phải suy nghĩ rất nhiều đấy.

Nghe Khánh Nhã lầm bầm như một đứa trẻ đang giận dỗi, Lương Nhan phì cười. Đúng là rất dễ thương mà. Nếu có thể ở bên cạnh nhau thì đối với cậu, những chuyện còn lại cũng không còn là vấn đề nữa, cứ cho qua thôi, cả việc Khánh Nhã ở sau lưng âm mưu gì đó.

Lương Nhan ngồi dậy, đưa tay về phía Khánh Nhã.

-Ta muốn đi tắm, ngài có đi không?

-Đi.

Khánh Nhã cười thật tươi, rồi nắm chặt lấy bàn tay trước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.