Giang Hồ Đoạt Kiếp

Chương 1 - Lữ Khách Trong Tuyết Lạnh

trước
tiếp

Bầu trời trắng xóa bởi những bông tuyết phủ khắp nơi. Không gian như nhuốm toàn một màu trắng, một màu trắng tinh anh và thuần khiết chẳng một vết bẩn nào. Trong màu trắng đó là tiết trời giá buốt. Buốt đến tận xương tủy thì đúng hơn. Với tiết trời thế này thì chẳng một ai rong ruổi trên đường, mà chỉ quanh quẩn bên một đống lửa để sưởi ấm xụ đi cái giá rét căt da, cắt thịt. Thế nhưng trong cái tiết trời lạnh giá đó vẫn có một người lữ hành lầm lũi thả những bước chân đều đặn đi trong màn trắng của tuyết lạnh. Ngoài chiếc áo choàng khoác bằng vải gai, không đủ xua đi cái lạnh của tuyết trắng, nhưng y vẫn thả bước đều như thể sự giá rét kia chẳng hề ảnh hưởng đến y. Những dấu chân của y in trên nền tuyết, hết dấu chân này lại đến dấu chân khác, khoảng cách thật đều nhau.

Y đến được Giang Châu thì trời cũng đã sẩm tối. Vầng nhật quang chìm hẳn xuống thì bầu trời càng rét mướt hơn, càng giá lạnh hơn. Y đi thẳng một mạch đến tòa biệt trang Thái A bảo.

Trung niên bước qua ngôi tam quan, ngay lập tức từ trong đại đường của Thái A bảo, hai ả a hoàn cầm dù hối hả bước ra đón y.

Người của biệt trang Thái A bảo như thể biết được y sẽ đến trong thời khắc này.

Hai ả a hoàn bước đến che dù cho y. Mặc dù biết hai ả a hoàn đó chỉ là phận nô nữ trong biệt trang Thái A bảo nhưng trung niên vẫn ôm quyền xá.

Y vừa xá hai nữ nô nữ của biệt trang Thái A bảo vừa nói :

– Tại hạ Tiêu Viên muốn gặp Bảo chủ Thái A bảo Cung Nhật Minh.

Hai ả nô nữ xá Tiêu Viên một cách thành kính.

Ả đứng bên trái nói :

– Lão nhân gia biết thế nào tôn giá cũng đến và đang chờ tôn giá trong tiền khách sảnh của Thái A bảo.

Tiêu Viên lại ôm quyền xá.

Y cùng với hai ả nô nữ đi thẳng vào đại sảnh.

Đến cửa đại sảnh tiền đường Thái A bảo, Tiêu Viên cởi chiếc áo khoác bằng vải gai cẩn thận gấp lại.

Y sợ như thể đem chiếc áo khoác bằng vải gai kia đã nhuộm bụi đường vào tòa tiền sảnh của Thái A lầu sẽ làm nhuốm bẩn nền gạch bóng và sạch, nên để ngoài mái hiên. Y lưỡng lự rồi bước vào.

Thái A bảo Bảo chủ dáng người tao nhã, bước ra đón Tiêu Viên.

Vuốt chòm râu đen nhánh, Cung Nhật Minh nói :

– Tiêu các hạ! Lão phu chờ các hạ lâu lắm rồi.

Lão cười giả lả nói tiếp :

– Mời vào! Mời vào!

Cung Nhật Minh chắt lưỡi rồi nói :

– Tiêu hiệp khách sáo quá! Sao lại để áo khoác ngoài này. Để lão phu đưa vào trong phơi khô cho Tiêu hiệp.

Tiêu Viên ôm quyền xá :

– Bảo chủ! Xin đừng khách sáo đón tiếp tại hạ bằng sự đãi ngộ trọng thị. Tiêu mỗ đến Thái A bảo rồi sẽ đi ngay. Tại hạ không muốn mất thời gian nhiều.

Cung Nhật Minh nheo mày :

– Ơ kìa… Tiêu hiệp đã đến đây, lão phu phải đãi lễ thượng khách đối với Tiêu hiệp chứ.

Cung Nhật Minh lại rối rít nói :

– Mời Tiêu hiệp…

Thái A bảo Bảo chủ cùng Tiêu Viên bước đến bên lò sưởi. Tiêu Viên hơ tay lên lò sưởi trong khi Bảo chủ thì trịnh trọng lấy bầu rượu đã hâm nóng từ trước chuốc ra chén.

Lão vừa chuốc rượu vừa nói :

– Tiêu hiệp hẳn có mang đến thứ mà lão phu cần?

Tiêu Viên gật đầu :

– Tại hạ đã làm tận hết sức mình.

Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh vuốt râu mỉm cười nhìn Tiêu Viên:

– Lão phu biết, chuyện này chỉ có Tiêu hiệp mới làm được mà thôi. Thời gian thế mà đã ba năm rồi nhỉ. Tiêu hiệp đã lặn lội suốt ba năm trời

trong giang hồ.

Lão chắt lưỡi nói tiếp :

– Thời gian ba năm quả là nhiều.

– Nhưng những gì Thái A bảo Bảo chủ giao cho tại hạ làm cũng không có gì nặng nề lắm.

Cung Nhật Minh nhìn Tiêu Viên. Lão đặt chén rượu vào tay y :

– Chúc mừng Tiêu hiệp đã trở về. Nào! Cùng uống cạn với lão phu.

– Đa tạ Bảo chủ.

Hai người cùng cạn chén. Tiêu Viên đặt chén xuống bàn.

Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh nói :

– Mặc dù là một công việc không nặng nhọc, nhưng không phải ai cũng làm được. Chỉ có một người duy nhất làm được đó là Tiêu hiệp.

– Bảo chủ quá khen, tại hạ hổ thẹn vô vùng.

Cung Nhật Minh lại chuốc rượu vào chén của Tiêu Viên.

Lão vừa chuốc rượu vừa nói :

– Tiêu hiệp có đem thứ lão phu cần đến đây không?

Tiêu Viên gật đầu :

– Y rút trong ngực áo ra một phong thư được niêm cẩn thận, đặt lên bàn, rồi nói :

– Tất cả những gì của Thái A bảo, Tiêu Viên trao lại cho Thái A bảo.

Nhận lấy phong thư của Tiêu Viên, Cung Nhật Minh nói :

– Những gì các hạ đã làm, Thái A bảo vô cùng cảm kích.

Tiêu Viên khẽ lắc đầu :

– Bảo chủ, tại hạ làm tất cả vì Thái A bảo không phải để nhận một lời cảm tạ của Bảo chủ.

Thái A bảo chủ bật lên tràng cười khành khạch :

– Lão phu biết các hạ muốn gì! Rất biết! Rất biết!

Lão chìa chén rượu đặt trước mặt Tiêu Viên :

– Mời các hạ.

Tiêu Viên không hề khách sáo đáp lại lời của Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh mà dốc luôn chén rượu vào miệng.

Sau khi uống cạn chén rượu với Tiêu Viên, Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh nói :

– Lão phu thỉnh mời các hạ.

Hai người rời đại sảnh, bước qua một gian thư phòng. Trong gian thư phòng này của Thái A bảo chẳng có gì ngoài một chiếc rương nhỏ để trên bàn.

Thái A bảo chủ chỉ chiếc rương :

– Mời Tiêu các hạ nhìn qua.

Tiêu Viên bước đến mở nắp chiếc rương nhỏ. Ánh kim ngân vàng chói nhuộm cả khuôn mặt chữ điền của Tiêu Viên.

Tiêu Viên nhìn số kim lượng trong chiếc rương một lúc rồi đậy nắp lại. Y nhìn lại Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh, ôm quyền nói :

– Đây mới đúng là lời cảm tạ tri ân mà tại hạ đang cần. Nhưng có một điều Tiêu mỗ muốn thỉnh giáo Bảo chủ.

Cung Nhật Minh ôm quyền đáp lễ, nhã nhặn nói :

– Tiêu các hạ có điều gì xin cứ nói.

– Công việc Tiêu mỗ làm không đến nỗi quá nặng nề mà Bảo chủ ban phát cho bấy nhiêu kim lượng, có quá thiệt thòi cho Bảo chủ không?

Thái A bảo chủ Cung Nhật Minh giả lả. Lão vừa cười vừa nói :

– Không đáng là bao! Không đáng là bao. Lão phu nói rồi, có những công việc đặc biệt và chỉ có những con người phi thường như Tiêu các hạ mới khả dĩ làm được. Kim lượng không là gì đối với lão phu cả, quan trọng hơn tất cả là công việc đã hoàn thành. So với những gì Tiêu các hạ đã làm thì số ngân lượng này chẳng đáng là bao. Thậm chí còn có phần thiệt thòi cho Tiêu các hạ nữa.

Tiêu Viên khoát tay :

– Thái A bảo chủ! Bao nhiêu đây quá đủ đến với Tiêu mỗ.

Y ôm quyền xá :

– Thái A bảo chủ! Đường về quê nhà còn xa! Tiêu mỗ xin cáo từ.

Thái A bảo chủ trố mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Viên :

– Tiêu các hạ định đi ngay bây giờ à?

Tiêu Viên gật đầu :

– Tại hạ định cáo từ Thái A bảo chủ.

Cung Nhật Minh vuốt râu nhíu mày, chắt lưỡi :

– Sao Tiêu Viên huynh lại đi sớm vậy? Đêm đã xuống rồi, tiết trời lại giá buốt lạnh lẽo. Tiêu các hạ không ngại sao?

– Với tại hạ chẳng có gì ngại cả.

Tiêu Viên ôm quyền, nhưng Cung Nhật Minh đã cản lại :

– Tiêu các hạ, lão phu muốn đối ẩm với các hạ, ngày mai các hạ lên đường cũng không muộn. Hãy lưu lại Thái A bảo đêm nay. Lão phu sẽ sắp xếp chu toàn cho các hạ lên đường.

– Tại hạ muốn quay về quê sau khi làm xong phận sự của mình.

– Tiêu huynh không thể lưu lại đây sao?

Tiêu Viên lưỡng lự rồi gật đầu :

– Thôi được! Ngày mai Tiêu mỗ sẽ sớm lên đường vậy.

Hai người quay trở ra đại sảnh đường, tiếp tục đối ẩm.

Đối ẩm được bốn tuần rượu, Tiêu Viên đứng lên, ôm quyền nói :

– Tiêu Viên vô cùng cảm kích Thái A bảo Bảo chủ. Đêm đã khuya tại hạ không dám làm phiền lão Bảo chủ.

– Lão phu cũng không dám làm phiền Tiêu các hạ.

Thái A bảo Bảo chủ Cung Nhật Minh sai a hoàn đưa Tiêu Viên về gian thượng khách phòng. Lão không quên cho người đưa chiếc rương kim lượng vào thượng khách phòng của họ Tiêu.

Ả a hoàn đóng cửa, nhìn Tiêu Viên nhỏ nhẹ nói :

– Tiêu tôn giá! Tiểu Tiểu được lệnh của lão thái gia, ở lại hầu Tiêu tôn giá.

Tiêu Viên nhìn nàng từ đầu đến chân. Y suy nghĩ một lúc rồi nói :

– Thái A bảo Bảo chủ quá tốt đối với tại hạ.

Y nhìn Tiểu Tiểu mỉm cười nói :

– Tiểu Tiểu cô nương có ý hầu hạ Tiêu mỗ như thế nào?

– Tiểu Tiểu hầu hạ Tiêu tôn giá bất cứ những gì tôn giá cần.

Tiêu Viên lấy trong ngực áo ra chiếc túi vải rồi nói :

– Tốt lắm! Tiêu mỗ không khách sáo. Nếu như cô nương có ý như vậy.

Y để túi vải lên bàn :

– Tiểu Tiểu cô nương có thể giúp Tiêu mỗ sắp xếp tất cả số kim lượng này vào túi vải được không?

– Bất cứ điều gì sai, Tiểu Tiểu sẽ làm.

Tiểu Tiểu nói rồi bước đến cẩn thận xếp tất cả số kim lượng trong rương vào trong túi vải.

Tiêu Viên ngồi uống rượu nhìn nàng xếp kim lượng vào túi. Y nhìn Tiểu Tiểu bằng ánh mắt bàng quan, chẳng có chút biểu cảm gì.

Chờ cho Tiểu Tiểu xếp hết tất cả những thỏi vàng vào túi vải, Tiêu Viên mới bước đến bên nàng. Y lấy một nén vàng đặt vào tay Tiểu Tiểu :

– Cô nương làm rất tốt, Tiêu mỗ tặng cô nương nén vàng này.

Tiểu Tiểu lắc đầu :

– Tiêu tôn giá! Đây là phận sự của Tiểu Tiểu.

Tiêu Viên khoát tay :

– Tiểu Tiểu cô nương đừng ngại. Có làm thì tất phải có hưởng. Hãy giữ lấy nén vàng này.

Tiểu Tiểu lưỡng lự.

Tiêu Viên mỉm cười khích lệ nàng :

– Tiểu Tiểu cô nương đừng phụ lòng Tiêu mỗ.

Tiểu Tiểu ôm quyền, nhún người xá Tiêu Viên :

– Tiểu Tiểu đa tạ tôn giá! Tiểu Tiểu mạn phép hỏi tôn giá còn cần gì nơi Tiểu Tiểu?

Tiêu Viên quay lại ghế ngồi.

Tiểu Tiểu nhìn theo y.

Sau khi yên vị, Tiêu Viên mới từ tốn nói :

– Những gì Tiêu mỗ cần Tiểu Tiểu cô nương làm thì cô nương đã làm rồi. Tiêu mỗ không còn gì để nhờ nữa.

– Tiểu Tiểu có thể hầu rượu Tiêu gia qua đêm?

– Tiêu mỗ cũng thích như vậy, nhưng đêm nay Tiêu mỗ không dám làm phiền đến ai cả. Nếu có việc gì cần, Tiêu mỗ sẽ nhờ đến Tiểu Tiểu cô nương.

Tiểu Tiểu nhìn Tiêu Viên nhỏ nhẹ nói :

– Nếu Tiêu tôn giá không cần nữa, Tiểu Tiểu xin cáo từ.

Tiêu Viên đứng lên, khẽ gật đầu. Y tiễn nàng ra đến cửa rồi đóng lại. Quay vào thượng khách phòng, Tiêu Viên đến bên bàn. Y đặt bàn tay vào túi kim lượng, đôi mắt vào một điểm hư vô nào đó.

Không biết Tiêu Viên đang nghĩ gì những trông dáng điệu y có vẻ tư lự, thỉnh thoảng lại điểm nụ cười mỉm. Y đứng như thế một lúc rồi quay bước đến bên cửa sổ, đôi mắt nhìn ra ngoài hoa viên. Y mơ hồ tưởng tượng đến thời khắc quay lại quê nhà.

Tiêu Viên nhẩm nói :

– Tiêu Lân! Thế là cha sắp gặp lại con.

Thốt ra một câu nói đó, miệng Tiêu Viên điểm một nụ cười thỏa mãn.

Y nói tiếp :

– Ngọc Lan! Đây là lần cuối cùng huynh bước vào giang hồ rồi quay trở lại. Nơi cõi hư vô nàng đừng giận huynh, chỉ một lần này thôi và mãi không bao giờ quay lại giang hồ, chỉ một lần vì Tiêu Lân con của huynh và muội.

Y đứng chắp tay sau lưng mơ hồ như người đang thả mình trôi vào những hoài ức vu vơ không thật.

Tiêu Viên đứng như thế mãi suốt một canh giờ, dõi tâm thức vào những hoài ức xa xôi mơ hồ.

Chân diện của Tiêu Viên chợt có những nét thay đổi, y đang bước trở lại bàn, bưng bầu rượu chuốc ra hai cái chén.

Y nhìn chén rượu, nhạt nhẽo nói :

– Các hạ thích uống rượu hay thích túi kim lượng của Tiêu mỗ?

Chẳng biết Tiêu Viên nói với ai khi trong gian thượng khách phòng chỉ có mỗi mình y?

Tiêu Viên chờ một lúc rồi nói tiếp :

– Nếu các hạ không thích chén rượu của Tiêu mỗ thì có thể đi đi, Tiêu mỗ không thích có người lạ lén lút trên nóc phòng của Tiêu mỗ đâu.

Vẫn không có ai đáp lời Tiêu Viên.

Tiêu Viên lắc đầu :

– Lạ thật! Lại thêm một người nữa. Chẳng biết các người muốn gì nơi Tiêu mỗ mà thập thò như vậy? Có gì thì hãy bước vào đây, Tiêu Viên không khách sao khi hồi tiếp các vị huynh đệ đâu.

Vẫn không ai đáp lời Tiêu Viên.

Tiêu Viên bất ngờ, hất mạnh chén rượu về phía của sổ. Động tác hất rượu của Tiêu Viên trông rất bình thường, nhưng số rượu trong chén lại không bình thường chút nào. Số rượu trong chén như thể bị đặc lại chẳng khác nào một thứ ám tiễn với sức công phá dữ dội.

Khối rượu nện thẳng vào cửa sổ.

Chát!

Cánh cửa sổ bị thủng ngay một lổ vừa vặn với khối rượu đó, đồng thời một tiếng rú cất lên :

– Ối!

Tiếng thốt kia còn lồng lộng thì cửa thượng khách phòng bật ra.

Rầm!

Từ ngoài hành lang bước vào gian thượng khách phòng của Tiêu Viên là bốn người vận hắc y dạ hành bó chẻn. Tất cả đều bịt mặt chỉ chừa lại những ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn.

Tiêu Viên cau mày hỏi :

– Tiêu mỗ chẳng thích trò này chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.