Linh cảm kia vừa thoáng qua tâm tưởng Tiêu Lân cùng với lời nói còn đọng trên miệng chàng thì đã nhận ra bóng người lừng lững trước mặt mình. Chỉ thấy dáng người đó thôi, Tiêu Lân đã phải than thầm :
– Sinh lộ của ta tuyệt rồi sao?
Dáng người đứng trước mặt Tiêu Lân, chẳng phải ai xa lạ mà chính là Hắc y nhân đã từng giao chưởng với Huyền cung Cung chủ.
Tiêu Lân nhìn sang Yến Yến :
– Cô nương! Tử thần đã đến thật đúng lúc.
– Công tử hãy chạy đi.
Tiêu Lân lắc đầu :
– Tại hạ và Yến Yến đã chung một con thuyền, Tiêu Lân đâu thể bỏ Yến Yến được.
Tiêu Lân thả tay khỏi tiếu yêu Yến Yến.
Hắc y nhân từ từ bước đến. Rồi dừng lại rọi đôi mắt sáng ngời vào Tiêu Lân.
Tiêu Lân giả lả nói :
– Tôn giá tìm Tiêu Lân hay tìm Tuyết Ngọc cung chủ?
– Tiểu tử đừng nói nhiều nữa. Hãy trao chiếc chìa khóa vàng của Bạch Mẫu Đơn cho bổn nhân.
Tiêu Lân reo lên :
– A! Hóa ra tôn giá tìm tại hạ để lấy chiếc chìa khóa vàng của Bạch Mẫu Đơn.
Tiêu Lân nheo mày xoa trán nói :
– Tôn giá biết chiếc chìa khóa đó có giá trị như thế nào không?
Hắc y nhân im lặng. Tiêu Lân cười nói :
– Đại tỷ Tiểu Cúc nói, chiếc chìa khóa vàng đó là chiếc chìa khóa mở cửa kho tàng liên thành. Trong kho tàng đó có rất nhiều ngọc ngà châu báu mà chẳng nơi nào trên thế gian này có được.
Hắc y nhân đanh giọng nói :
– Chẳng có kho tàng gì cả đâu.
– Chẳng có kho tàng, kho tiếc sao tôn giá cứ nằng nặc đòi nó chứ?
– Bổn nhân cần nó.
– Cần đến chiếc chìa khóa đó. Thế tôn giá biết nó có giá trị gì không?
– Cái mạng của tiểu tử đó. Trao chiếc chìa khóa đó cho ta, tiểu tử được sống, bằng như không trao cho ngươi sẽ phải chết bằng Huyết Ảnh Thủ.
– Tiêu Lân nghĩ ngược lại thì đúng hơn. Trao chiếc chìa khóa vàng cho tôn giá, nhất định Tiêu Lân sẽ chết, bằng như không trao may ra còn có chút sinh lộ.
Hắc y nhân gằn giọng nói :
– Tiểu tử. Ngươi tự đi tìm cái chết.
Hắc y nhân vừa nói vừa vận công. Màn huyết quang hộ thể liền xuất hiện vây bọc lấy thể pháp Hắc y nhân.
Tiêu Lân chớp thấy màn huyết quang xuất hiện bao bọc thể pháp Hắc y nhân liền khoát tay :
– Tôn giá khoan động thủ. Tiêu Lân đã suy nghĩ lại rồi.
– Suy nghĩ gì?
Chàng giả lả cười nói :
– Tiêu Lân quyết định trao lại chiếc chìa khóa vàng cho tôn giá, và chỉ xin một điều duy nhất.
– Điều gì?
– Ngoài sinh lộ ra, Tiêu Lân chẳng đòi hỏi gì khác.
– Bổn nhân đồng ý hôm nay cho tiểu tử một sinh lộ.
– Tốt quá! Nhưng rất tiếc tại hạ không đem theo chiếc chìa khóa vàng đó bên mình.
– Ngươi để ở đâu?
– Tại hạ sẽ dẫn tôn giá đi lấy chiếc chìa khóa kia có được không?
– Bổn nhân có ý đó.
Tiêu Lân gượng cười nói :
– Nếu Tiêu Lân không đi cùng với tôn giá, chưa chắc gì tôn giá đã tin vào lời nói của Tiêu Lân. Chúng ta đi chứ.
– Tiểu tử. Bổn nhân có thể lấy mạng ngươi bất cứ lúc nào. Đừng giở trò với bổn nhân.
– Tiêu Lân biết bản lãnh võ công của tôn giá rồi. Chẳng dám giở trò với tôn giá đâu.
Hắc y nhân quay lưng bước vào bóng tối. Y vừa bước vào bóng tối vừa nói :
– Lúc nào bổn nhân cũng ở cạnh ngươi.
Lời dứt thì thân dạng của Hắc y nhân cũng tan biến vào bóng đêm dày đặc.
Tiêu Lân nhìn sang Yến Yến.
– Yến Yến. Tại hạ và Yến Yến bị hai đại cao thủ truy sát một lúc, xem chừng chúng ta khó mà giữ được mạng mình. Yến Yến biết có chỗ nào an toàn để ẩn mình không?
Tiêu Lân vừa nói vừa dìu Yến Yến.
Yến Yến nói :
– Có một chỗ duy nhất để ẩn mình.
– Chỗ nào?
– Phía sau biệt lầu của Cung chủ, có một hẻm vực. Đi vào hẻm vực đó là bước vào Tử Địa Vô Luân.
– Tử Địa Vô Luân. Cái tên gì nghe ghê quá.
Chàng buông tiếng thở ra rồi nói :
– Trong Tử Địa Vô Luân có gì lại đặt cho nó cái tên nghe rờn rợn vậy.
– Yến Yến cũng không biết. Nhưng ngay cả Huyền cung Cung chủ cùng không dám bước vào Tử Địa Vô Luân.
– Ngay cả Huyền cung Cung chủ cũng không dám bước vào Tử Địa Vô Luân, chúng ta vào trong đó thì chết chắc.
– Trong tử lộ tất có sinh lộ. Còn như ngoài này Tiêu công tử nghĩ có thoát được không?
Tiêu Lân lắc đầu :
– Ta nghĩ mình khó thoát. Cho dù giao chiếc chìa khóa kia cho Hắc y nhân, thì y cũng chẳng để cho chúng ta sống đâu. Ánh mắt sát nhân của y nói với Tiêu Lân điều đó.
– Tiêu công tử. Vậy chỉ còn một cách duy nhất là vào Tử Địa Vô Luân.
Tiêu Lân buông tiếng thở dài rồi nói :
– Một liều, ba bảy cũng liều. Chạy mãi rồi cũng mỏi chân, chi bằng chui đại vào tử lộ biết đâu có đặng sinh lộ. Không chừng Tử Địa Vô Luân lại là cửa sống của ta và nàng.
Tiêu Lân ôm lấy tiếu yêu của Yến Yến. Chàng điểm mũi giày thi triển Hành Tẩu Di Hình bộ. Nhân ảnh của chàng vừa nhích động thì bất ngờ có một đốm sáng từ trong bóng tối bắn xẹt ra cực nhanh. Nhanh đến độ gần như Tiêu Lân chẳng có được chút phản xạ để né tránh hay ngẩng đỡ.
Tiêu Lân giật thắt ruột, buột miệng thốt :
– Ối cha!
Chàng nhìn xuống bắp chân trái. Một chiếc ám tiễn đã ghim sâu vào trong bắp đùi chàng. Tạo ra cảm giác tê rần, buốt nhói vô cùng.
Giọng của Hắc y nhân từ trong bóng tối cất lên :
– Tiêu tiểu tử. Chiếc ám tiễn vừa rồi bổn nhân ban phát cho ngươi đã có tẩm Hủy Nhục Cốt. Trong ba ngày, ngươi không có đặng thuốc giải của bổn nhân thì xương thịt sẽ tự hủy thành nước. Đau đớn tột cùng.
Tiêu Lân cắn răng trên vào môi dưới. Mồ hôi xuất ra đầm đìa cả trán chàng. Thở hắt ra một tiếng, Tiêu Lân gượng nói :
– Tôn giá. Tiêu Lân và tôn giá đã thỏa thuận với nhau. Cớ gì người phải làm vậy?
– Tiểu tử không đáng tin cậy.
– Nếu không đáng tin cậy thì đừng trao đổi làm gì?
– Khi nào có chiếc chìa khóa kia, bổn nhân sẽ trao thuốc giải cho tiểu tử.
– Lời của tôn giá có đáng tin không?
– Tin hay không tin tùy ngươi. Mạng của ngươi đổi lấy chiếc chìa khóa đó.
Tiêu Lân nghĩ thầm :
– “Được ngươi đã gian ác với Tiêu Lân thì ta có chết cũng chết trong Tử Địa Vô Luân để buộc ngươi phải vào trong đó mà tìm chiếc chìa khóa ngươi cần. Bổn thiếu gia chết trong Tử Địa Vô Luân thì ngươi cũng phải chết theo bổn thiếu gia”.
Chàng nghĩ rồi nhìn lại Yến Yến :
– Yến Yến. Ta và nàng đi vào Tử Địa Vô Luân thôi.
Nói rồi Tiêu Lân toan thi triển Hành Tẩu Di Hình bộ nhưng nhận ra chân trái của mình giờ nặng trình trịch chẳng thể nào dụng được bộ pháp đó.
Tiêu Lân lắc đầu nói :
– Yến Yến. Tại hạ không thể dùng được khinh công nữa rồi. Chúng ta dựa vào nhau mà đi.
Nàng liếc vào trong ngôi nhà hoang :
– Chúng ta phải đi nhanh mới được.
Tiêu Lân gật đầu :
– Nếu tại hạ có phải chết thì chấp nhận chết trong Tử Địa Vô Luân. Bây giờ thì Tiêu Lân rất muốn Tử Địa Vô Luân có đủ tất cả những đặc tính của một vùng tử địa trong cõi nhân sinh này.
Tiêu Lân và Yến Yến dìu nhau bước quay lại biệt lầu của Chu Tuyết Ngọc. Khi tiếng gà gáy canh ba thì họ đã đến được hẻm vực Tử Địa Vô Luân. Gió từ trong hẻm vực rì rì thổi ra nghe như tiếng thở khè khè của một con quái vật đang rình rập con mồi.
Tiêu Lân và Yến Yến toan bước qua hẻm vực thì Hắc y nhân bất ngờ xuất hiện trước mặt hai người.
Y gằn giọng nói :
– Tiêu Lân. Ngươi biết trong hẻm này là gì không?
Chàng thản nhiên đáp lời Hắc y nhân :
– Tử Địa Vô Luân.
– Biết là Tử Địa Vô Luân sao ngươi còn bước vào? Ngươi định cách ly khai bổn nhân?
Tiêu Lân gắt gỏng nói :
– Cách ly cái con khỉ.
Chàng chỉ xuống chân mình :
– Tôn giá đã ban phát cho Tiêu Lân một mũi ám tiễn có Hủy Nhục Cốt gì gì đó. Còn cách ly tôn giá làm sao được chứ?
Chàng chỉ về phía hẻm vực Tử Địa Vô Luân :
– Tiêu Lân vào trong đó để lấy chìa khóa cho tôn giá.
– Chiếc chìa khóa của Bạch Mẫu Đơn sao lại ở trong hẻm vực Vô Luân?
Tiêu Lân chắp tay sau lưng. Chàng bước đến trước mặt Hắc y nhân :
– Tôn giá muốn biết à?
– Bổn tọa muốn biết.
– Muốn biết thì cứ đi xuống A tỳ mà hỏi đại tỷ Tiểu Cúc. Còn nếu tôn giá không tin thì cứ theo chân tại hạ mà vào hẻm Tử Địa Vô Luân.
Chàng quay lại bên Yến Yến :
– Chúng ta vào trong đó thôi. Ai muốn theo thì cứ tự nhiên nối bước theo Tiêu Lân. Dưới A tỳ chắc chắn còn thừa chỗ cho mọi người của giới võ lâm Trung Nguyên.
Tiêu Lân đổi giọng ôn nhu nói với Yến Yến :
– Yến Yến. Chúng ta đi.
Hai người nắm tay nhau thản nhiên bước qua mặt Hắc y nhân. Họ vừa đặt chân đến ngưỡng cửa ranh giới hẻm vực Tử Địa Vô Luân thì Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc cùng Tảo Tảo và sáu ả cung nữ lướt đến. Thấy Huyền cung Cung chủ xuất hiện, Tiêu Lân nói với Hắc y nhân :
– Tôn giá… Oan gia thì lúc nào cũng gặp nhau.
Tiêu Lân quay mặt nhìn lại Tuyết Ngọc.
Tuyết Ngọc định nhãn nhìn Hắc y nhân rồi dời mắt nhìn Tiêu Lân.
Tiêu Lân giả lả cười nói :
– Cung chủ đến thật đúng lúc. Nếu bây giờ Cung chủ muốn có Tiêu Lân thì phải buộc vị tôn giá đen thủi, đen thui này trao giải dược Hủy Nhục Cốt. Nếu không buộc y trao giải dược Hủy Nhục Cốt thì Nương nương chẳng còn hy vọng gặp được Tiêu Lân rồi.
Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc gắt gỏng đáp lời chàng :
– Tiêu Lân. Ngươi đáng bị chết bởi Hủy Nhục Cốt của y lắm.
– Cung chủ nói thế thì Tiêu thiếu gia chẳng còn gì để nói.
Tiêu Lân bất ngờ cúi xuống, thò tay vào ống giày rút chiếc chìa khóa vàng. Chàng đưa chiếc chìa khoa lên cho Tuyết Ngọc lẫn Hắc y nhân thấy rồi nói :
– Cung chủ biết vì sao gã đen thủi đen thui như con quạ này muốn giết Tiêu Lân không. Chỉ vì y muốn đoạt chiếc chìa khóa trong tay Tiêu Lân. Chiếc chìa khóa này dẫn đến một bí mật độc nhất vô nhị có một không hai. Một bí mật tạo ra một cuộc huyết sát tại Thái A bảo và mười hai người đến Dị cung. Không chừng chính nó cũng là nguyên nhân khiến cho bá tính thôn Đào Viên phải bị chết oan. Bấy nhiêu đó đủ biết chiếc chìa khóa đây quan trọng như thế nào rồi. Nếu hai người, ai muốn có chiếc chìa khóa này thì hãy theo Tiêu Lân.
Hắc y nhân đanh giọng nói :
– Tiểu tử. Trao chiếc chìa khóa cho bổn nhân.
– Muốn có nó tôn giá hãy vào trong Tử Địa Vô Luân cùng với Tiêu thiếu gia.
Lời còn đọng trên cửa miệng chàng thì một ánh chớp nhanh hơn tinh sa cắt một đường thẳng hướng đến yết hầu Tiêu Lân.
Lần này Tiêu Lân đã có sự phòng bị. Chớp thấy ánh chớp bạc, chàng đã ngẹo người qua bên né tránh, đồng thời nắm tay Yến Yến lùi bước qua đường ranh Tử Địa Vô Luân.
Hắc y nhân lắc vai lướt đến.
Hắc y nhân toan thộp lấy chiếc chìa khóa trên tay Tiêu Lân, trong khi chân vẫn đặt bên ngoài đường ranh giới phân chia Tử Địa Vô Luân với bên ngoài. Hắc y nhân chưa kịp thộp chiếc chìa khóa trên tay Tiêu Lân thì một tiếng sấm kinh thiên động địa trỗi lên những tưởng cả càn khôn vũ trụ sụp đổ xuống.
Tiêu Lân lẫn Yến Yến như thể bị rút vào một vòng xoáy ốc dữ dội chẳng còn phân biệt được đâu là trời đâu là đất. Hai người tay trong tay như thể lạc vào một cảnh giới hoàn toàn khác. Một cảnh giới vừa hư vừa ảo một cảnh giới mà họ chẳng còn là họ.
Thời khắc chuyển đảo càn khôn không biết xảy ra bao nhiêu lâu nhưng khi mọi vật trở lại bình thường, Tiêu Lân và Yến Yến nhận ra hai người không còn đứng nơi hẻm vực.
Chỗ họ đứng hoàn toàn xa lạ. Trước mắt hai người là những hàng tùng cao vút với làn sương mờ mờ ảo ảo. Một con đường đất dẫn về phía hàng tùng, và sau hàng tùng thấp thoáng một gian thảo xá.
Tiêu Lân nhìn sang Yến Yến nói :
– Yến Yến. Chúng ta đang ở cõi trần hay đã sánh bước xuống chốn A tỳ Địa ngục.
Nàng lắc đầu :
– Yến Yến cũng không biết.
– Không biết thì phải tìm cho biết. Đằng nào thì chúng ta cũng phải gặp Diêm Vương lão nhân gia. Không gặp trước thì cũng gặp sau, chi bằng gặp lúc này vẫn hơn.
Tiêu Lân nhìn lại tay mình. Chiếc chìa khóa vẫn còn nằm gọn trong lòng bàn tay không. Chàng nói :
– Yến Yến. Chúng ta vẫn còn sống.
– Sao huynh biết?
– Nếu như ta và nàng chết thì trong tay Tiêu Lân đâu còn chiếc chìa khóa này. Trong tay Tiêu Lân còn chiếc chìa khóa vàng tất chúng ta vẫn còn sống.
Nói đến đây Tiêu Lân chợt buông tiếng thở dài.
– Tiêu Lân còn sống nhưng chẳng còn sống bao nhiêu lâu nữa. Chỉ trong ba ngày Tiêu Lân sẽ biến thành một vũng nước lầy nhầy. Cho dù gì đi nữa thì ta cũng vẫn còn thời gian tìm cho nàng một sinh lộ quay ra.
Tiêu Lân chỉ tay về phía những hàng tùng nói :
– Yến Yến. Chúng ta đi về hướng đó coi có gì lạ không.
Tiêu Lân và Yến Yến cùng dìu nhau, chậm rãi bước về phía khu rừng tùng. Hai người đến trước gian thảo xá.
Tiêu Lân ngần ngừ nhìn sang Yến Yến.
Tiêu Lân khẽ gật đầu với nàng rồi ôm quyền hướng vào thảo xá. Chàng từ tốn nói :
– Vãn bối Tiêu Lân và xá muội Yến Yến, mạo phạm vào Tử Địa Vô Luân. Xin hỏi có cao nhân nào trong thảo xá không?
Một giọng nói the thé cất lên :
– Quái lạ thật… Sao hai ngươi lại không chết ngay tại Tử môn nhỉ.
Tiêu Lân nhìn sang Yến Yến.
Chàng suy nghĩ rồi nói :
– Vãn bối và xá muội cũng không biết sao mình lại còn sống mà vào được Tử Địa Vô Luân.
Chàng nheo mắt với Yến Yến rồi nói tiếp :
– Có lẽ vãn bối và xá muội có duyên với tiền bối.
– Có duyên với ta. Nói nghe hay nhỉ.
– Vãn bối nghĩ như vậy ạ. Nếu không có duyên với tiền bối thì Tiêu Lân và xá muội đã chết ngay tại Tử môn rồi.
– Thế ngươi chắc có duyên với ta không?
– Vãn bối nghĩ vậy thôi à.
– Nghĩ vậy thôi à. Nếu ngươi nghĩ vậy thì cứ chặt tứ chi của mình đi. Nếu ngươi chặt tứ chi thì đúng là người có duyên với lão phu. Còn nếu như ngươi không chặt tứ chi thì chẳng có duyên có phận gì cả.
Mặt Tiêu Lân nhăn hẳn lại. Chàng miễn cưỡng nói :
– Chặt tứ chi mới có duyên phận à.
– Đúng như thế.
– Nếu vãn bối không chặt tứ chi thì không duyên không phận.
– Không sai.
Tiêu Lân nheo mày nghĩ thầm :
– “Lại thêm một lão quái gở nữa. Tại sao mình cứ gặp toàn những con người quái gở nhỉ”.
Tiêu Lân suy nghĩ một lúc rồi nói :
– Nếu có duyên có phận, vãn bối và xá muội được gì. Còn ngược lại không duyên không phận vãn bối và xá muội được gì.
– Nếu ngươi có duyên có phận thì được lão phu truyền cho Hấp Tinh Đại Tà công.
Nghe lão nhân trong thảo xá nhắc đến Hấp Tinh Đại Tà công, toàn thân Tiêu Lân nổi đầy gai ốc. Mặc dù vậy chàng vẫn giữ giọng ôn nhu nói :
– Nếu có duyên có phận mà chỉ được Hấp Tinh Đại Tà công. Vãn bối thật lòng không muốn nhận Hấp Tinh Đại Tà công của tiền bối, vãn bối đã biết rồi à.
– Hồ đồ! Hấp Tinh Đại Tà công mà ngươi biết…
Tiêu Lân nghe tiếng hừ nhạt rồi giọng the thé lại cất lên :
– Đẩy cửa vào đi. Lão phu xem coi Hấp Tinh Đại Tà công của ngươi như thế nào.
Tiêu Lân nhìn sang Yến Yến.
Chàng rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, rồi đẩy cửa thảo xá bước vào.
Đập vào mắt Tiêu Lân là một lão nhân gầy còm, ốm yếu chẳng khác nào một kẻ bịnh hoạn lâu ngày. Nhưng điều mà Tiêu Lân phải chú tâm chính là người này chẳng có tứ chi. Lão chỉ có thân mình và cái đầu hói ngay giữa đỉnh. Ngoài chỗ đó ra, thì tóc của lão bện cứng với nhau như thể lâu ngày không ai gội nên biến thành đất.
Tiêu Lân ôm quyền xá :
– Vãn bối Tiêu Lân tham kiến tiền bối.
Lão trừng mắt nhìn chàng :
– Đừng khách sáo. Lão phu không thích nghe những lời khách sáo đó.
Lão nhìn ra cửa :
– Bảo nha đầu kia vào đây luôn đi.
Yến Yến bước vào.
Lão quái nhìn Yến Yến. Lão lấy một luồng chân ngươi phồng ngực rồi nói :
– Hai ngươi thật là may mắn mới đến được Tử Địa Vô Luân.
Tiêu Lân nhìn lão từ tốn nói :
– Vãn bối không biết sao mình đến được đây. Vãn bối và xá muội Yến Yến bị buộc phải bước vào Tử Địa Vô Luân. Thật tâm vãn bối và xá muội không dám làm kinh động đến tiền bối.
– Không muốn làm kinh động đến lão phu thì cũng đã làm kinh động rồi. Nhưng xét cho cùng hai người cũng có may mắn lắm mới bước vào đúng thời khắc sinh môn mở ra. Thời khắc chỉ xảy ra trong một lần duy nhất trong năm. Nếu không đúng thời khắc đó thì đã tan xác bởi tử khí sinh môn rồi.
Tiêu Lân giả lả nói :
– Do có duyên với tiền bối nên vãn bối và xá muội mới còn sống mà đến được đây để bái kiến lão tiền bối.
Lão nhìn Tiêu Lân :
– Tiểu tử nói tiểu tử biết Hấp Tinh Đại Tà công ư?
Tiêu Lân lúng túng. Chàng gượng nói :
– Vãn bối không biết, nhưng vãn bối biết có người luyện Hấp Tinh Đại Tà công.
– Ai?
– Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc.
Lão quái nhìn Tiêu Lân, gằn giọng nói :
– Hấp Tinh Đại Tà công của ả Chu Tuyết Ngọc kia có giống với lão phu không?
Tiêu Lân chưng hững :
– Ơ vãn bối chưa thấy Hấp Tinh Đại Tà công của tiền bối như thế nào, sao biết được có giống với Hấp Tinh Đại Tà công của Chu Tuyết Ngọc Cung chủ hay không.
– Tiểu tử xem nhé.
Lão nói rồi chỉ khẽ lắc mình. Tiêu Lân lại phải sững sờ khi thấy lão sử dụng đầu như chân, nhảy trên mặt đất thoát ra khỏi thảo xá. Vừa thoát ra khỏi thảo xá, thân pháp của lão nhân quay tít như chiếc bông vụ trong không trung.
Một luồng bạo phong khởi phát từ thân ảnh lão lan tỏa nhanh ra thành một con trốt khổng lồ. Những hàng tùng bị con trốt khí kéo quẳng hẳn xuống những tưởng bật cả gốc lên khỏi mặt đất.
Con trốt khí vụt thoát lên cao những hai mươi trượng, trông thật kỳ vĩ.
Thấy lão quái tạo được con trốt khí đó, Tiêu Lân phải ngơ ngẩn cả người. Chàng nghĩ thầm :
– “Lão tiền bối này đúng là có một nội lực siêu phàm. Không thể nào đo được”.
Con trốt khí từ từ tan biến, và lão quái lại hiện thân ra. Lão dùng đầu trong tư thế trồng chuối, nhảy những bước dài quay trở vào thảo xá, rồi lật người ngồi lại chiếc ghế cây.
Lão nhìn Tiêu Lân :
– Ngươi làm như thế được không?
– Vãn bối không thể nào làm được như tiền bối.
– Thế sao ngươi nói ngươi biết Hấp Tinh Đại Tà công.
– Tiền bối hiểu lầm vãn bối à. Vãn bối chỉ nói biết người luyện Hấp Tinh đại pháp. Hấp Tinh đại pháp khác với Hấp Tinh Đại Tà công.
Lão nheo mày :
– Khác chỗ nào?
– Chỉ nghe thôi chúng ta đã phân biệt được hai công phu này hoàn toàn khác nhau à. Hấp Tinh đại pháp là Hấp Tinh đại pháp, còn Hấp Tinh Đại Tà công là Hấp Tinh Đại Tà công. Cả hai môn công này chỉ giống nhau có ba chữ đầu, còn hai chữ cuối khác nhau, nên nhất định nó không giống nhau.
– Cách phân giải của ngươi nghe lạ quá. Vậy ngươi có muốn học Hấp Tinh Đại Tà công của lão phu không?
Tiêu Lân gãi đầu :
– Muốn học Hấp Tinh Đại Tà công của tiền bối. Vãn bối cũng chặt tứ chi ư?
Lão quái gật đầu :
– Đúng như vậy. Nếu như tiểu tử sợ không dám chặt tứ chi, thì lão phu chặt giùm ngươi.
Yến Yến nhìn Tiêu Lân lắc đầu.
Tiêu Lân nhìn lão quái ôn nhu nói :
– Tiền bối. Nếu như vãn bối không thụ học tuyệt đại công phu của tiền bối thì sao?
– Tiểu tử không học công phu của lão ư. Ngươi sợ mất tứ chi chứ gì?
Tiêu Lân gượng cười, gật đầu :
– Vãn bối rất sợ mất tứ chi.
Lão quái khẽ gật đầu :
– Nếu như tiểu tử không thụ học Hấp Tinh Đại Tà công của lão phu thì ngươi và nha đầu đây mãi mãi sẽ ở lại trong Tử Địa Vô Luân này.
Lão gằn giọng :
– Mãi mãi ở lại trong Tử Địa Vô Luân này.
– Tiền bối nhất định bắt vãn bối và xá muội ở lại đây mãi mãi sao?
– Ta đâu có bắt hai ngươi, nhưng không thụ học Hấp Tinh Đại Tà công thì hai ngươi đâu ra khỏi Tử môn. Không ra khỏi Tử môn được tất phải chịu sống ở đây mãi mãi rồi.
Tiêu Lân gãi đầu nói :
– Tiền bối. Có thể cho vãn bối thời gian suy nghĩ không.
– Chuyện nhỏ như thế mà ngươi cũng phải suy nghĩ à.
– Sau ba ngày, Tiêu Lân sẽ trả lời cho lão tiền bối.
Lão quái phá lên cười. Lão vừa cười vừa nói :
– Tiểu tử. Ta biết ý ngươi mà. Ngươi chỉ cần nhận lời đi, lão sẽ truyền ngay Hấp Tinh Đại Tà công cho ngươi.
Tiêu Lân nheo mày nhìn qua Yến Yến :
– Nếu như vãn bối nhận lời tiền bối, thì sau ba ngày tiền bối mới chặt tứ chi vãn bối chứ.
Chàng vừa dứt lời, lão quái gật đầu ngay.
– Lão phu đồng ý.
– Nếu như vãn bối không học Hấp Tinh Đại Tà công của tiền bối thì tiền bối sẽ truyền thụ công phu đó cho xá muội mà không buộc xá muội phải chặt tứ chi như vãn bối.
Lão nhìn Tiêu Lân mỉm cười rồi gật đầu :
– Ta đồng ý.
Tiêu Lân nghĩ thầm :
– “Ba ngày nữa ta đã bị Hủy Nhục Cốt biến thành vũng nước lầy nhầy rồi. Đây cũng là cơ hội để giúp Yến Yến rời khỏi Tử Địa Vô Luân”.
Ý nghĩ đó lướt qua, Tiêu Lân nhìn lão trượng cương quyết nói :
– Vãn bối đồng ý.
Lão trượng phá lên cười. Lão vừa cười vừa nói :
– Tiểu tử! Ngươi thua lão phu rồi. Ngươi gian trá nhưng không qua được mắt lão phu đâu. Lão phu biết ngươi đã bị trúng độc công trầm trọng nên mới nhận lời lão phu. Ngươi tìm cơ hội sinh tồn cho xá muội của ngươi.
Lão tỏ ý hoan hỉ tột cùng, nói :
– Tiểu tử. Ngươi sẽ phải đau đớn vô cùng.
Lão vừa nói dứt câu, phùng hai má, hướng miệng vào bắp đùi trái của Tiêu Lân.
Một luồng khí với hấp lực mãnh liệt rút ngay ám tiễn ra khỏi chân chàng. Chiếc ám tiễn vừa bị hấp lực rút ra, thì theo sau là những tia máu đen kịt bốc mùi hôi hám nồng nặc.
Tiêu Lân như ngây ra trong khi lão quỷ chủ nhân Tử Địa Vô Luân trục độc cho chàng. Lão quỷ chờ cho tia máu chuyển sang màu đỏ tươi mới không dụng hấp lực trục độc nữa.
Sắc mặt Tiêu Lân tái nhờn tái nhợt. Toàn thân chàng run lên bần bật.
Lão trục độc cho Tiêu Lân xong, rồi nói :
– Tiểu tử và nha đầu có thể ra ngoài được rồi. Muốn ăn gì thì ăn, sau ba ngay lão sẽ chặt tứ chi ngươi.
Yến Yến lên tiếng :
– Tiền bối.
Lão lắc đầu :
– Không nói gì nữa. Đã đến lúc lão đi ăn rồi đây.
Nói rồi lão lại lắc mình trở đầu xuống đất. Mặc dù dùng đầu thế cho chân nhưng thuật pháp khinh thân của lão lại cực kỳ nhanh, thân pháp lão xoay tròn như chiếc bông vụ lướt đi băng băng, thỉnh thoảng đầu mới chạm xuống đất.
Tiêu Lân nhìn theo lão mà nghĩ đến ngày mai của mình cũng chẳng khác gì lão trượng này mà bất giác rùng mình.
Chàng buông tiếng thở dài.
– Tội cho lão quá.