Con tim của Giang Biệt Hạc đập liên hồi, tưởng chừng trong phút giây, nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nếu từ nay lão còn nuôi ý niệm tranh bá trên giang hồ, thì đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Cơ hội nhổ lấy hai cây đinh trong mắt. Cơ hội trừ diệt hai chướng ngại vật kiên cố hơn cả bức Vạn Lý Trường Thành ngăn chận rợ Hồ.
Cơ hội đó, lão chỉ cần vưon tay ra là chụp được!
Giang Biệt Hạc bình sanh chưa lần nào phải đắn đo nghiêm trọng như lần này.
Lão thầm nghĩ :
– Cơ hội rất tốt đó, nhưng liệu ta dám mạo hiểm mà nắm lấy chăng? Hoa Vô Khuyết! Yến Nam Thiên! Cả hai có thừa sức khuấy nước chọc trời, liệu ta hạ thủ mà đắc thủ hay không? Hai nhân vật như vậy, lẽ nào lại chết một cách tầm thường nơi tay ta được?
Chẳng lẽ đời họ kết thúc giản dị như thế!
Lão nắm chặt hay tay, như vừa tìm được can đảm, lão sợ can đảm đó vuột mất.
Lão nắm chặc tay quá, toàn thân căng thẳng, mồ hôi lạnh toát ra, gân mặt nổi vồng.
Lão làm một sự cân nhắc kỹ.
Cơ hội ngàn năm một thuở! Mất cơ hội này, vĩnh viễn lão không còn hạnh ngộ một lần thứ hai, dù có sống lại một kiếp thứ hai nữa.
Đêm nay, không hạ thủ thì mong gì trong tương lai có dịp hạ thủ?
Lão tự trách :
– Ngươi sợ cái gì chứ Giang Biệt Hạc? Ngươi sợ cả hai cái xác vô tri giác kia nữa sao? Bởi họ có khác chi hai cái xác chết? Đừng do dự Giang Biệt Hạc! Ngươi giết họ dễ dàng, họ hiến thân cho ngươi đó, không nhận là ngốc, ngốc nhất trần đời!
Lão vụt đứng lên. Lão vừa đứng lên lại ngồi phệt xuống! Lão vẫn còn do dự!
Lão lại nghĩ :
– Trên đời, đâu có sự giản dị như vậy được?
Chẳng lẽ tạo hóa quá ưu đãi ta? Xa nay biết bao nhiêu gương họa hổ bất thành? Không làm là ngốc, mà làm ra chắc gì ta thông minh? Giá như ta không đắc thủ thì cái cơ hội này đúng là trời cao thử, mà hóa công dành cho ta, để kết thúc một vụ án mà ta phải đền do sự gian trá của ta từ ngày xuất đọa đêm ấy!
Bàn tay của lão run run, bắt buộc lão phải nắm mạnh ghế, để lấy thăng bằng cho cả hồn lẫn xác.
Rồi lão nghĩ tiếp :
– Có thể vì ta quá đa nghi chăng? Đúng là họ không nghi ngờ ta, tại sao ta quá nghi ngờ về họ? Họ có tìm ta, nên mới không đề phòng. Tại sao ta nghi ngờ, rồi toan mạo hiểm? Ta có mờ ám lý trí chăng?
Lão nghĩ thêm :
– Hắn là Hoa Vô Khuyết và Yến Nam Thiên chẳng bao giờ tưởng ta có thể giết họ! Cho nên, họ ngủ như hài nhi ngủ trong lòng mẹ với trọn vẹn niềm tin! Nhưng họ có biết đâu, họ ngủ bên cạnh một con lang, một con sói. Bình sanh ta có bao giờ nhút nhát đâu? Thế tại sao hôm nay ta không định nhanh một hành động quá dễ dàng? Dễ hơn cái việc một thiếu nữ ngắm hoa xuân, đưa tay hái một đóa hoa vừa ý.
Lão chỉ cần vưon tay ra là thiên hạ giang hồ sẽ về tay lão!
Lão vụt đứng lên! Vẻ cương quyết người trong ánh mắt, lão bước đến cạnh bàn, rồi bàn tay đua lên cao, bàn tay đó giáng xuống.
Lão đưa cả hai bàn tay, bởi lão phải ra tay giết hai người cùng một lúc.
Bàn tay đó giáng xuống, chắc chắn hai cái đầu phải bẹp rí, cả mặt bàn cũng nát luôn. Bàn tay đó hàm súc cả công phu tu dưỡng qua mấy mươi năm dài.
Người ta xông pha trăm ngàn trận chiến mới tạo dựng nổi một nghiệp bá. Lão chỉ vưon tay ra, giáng tay xuống, là nghiệp bá về tay!
Dễ dàng quá, nhanh chóng quá!
Yến Nam Thiên chết vô lý như vậy sao? Hoa Vô Khuyết chết vô lý như vậy sao?
Thế thì mỉa mai cho số phận những bậc hào hùng quá chừng!
Bỗng Hoa Vô Khuyết vụt đứng lên quát :
– Giang Biệt Hạc! Giờ đây mới thấy rõ cái chân tướng của ngươi! Tiểu Linh Ngư quả không nói oan cho ngươi!
Bình sanh, hắn chưa hề quát tháo một ai!
Hắn quát tháo là một cuộc bể dâu bắt đầu khai diễn.
Hắn đứng lên, tự nhiên Giang Biệt Hạc thất bại rồi, hắn đứng lên không phải để đứng suông, tự nhiên hắn phải làm một cái gì đi đôi với lời quát tháo.
Nhưng Giang Biệt Hạc đã có can đảm làm cái việc đó, tự nhiên lão có phòng bị.
Trước khi Hoa Vô Khuyết kịp làm một cái gì đó thì lão đã kịp thực hiện sự đề phòng đó.
Hoa Vô Khuyết dù nhanh, Giang Biệt Hạc cũng nhanh. Huống chi phần của lão ta được hiện trước một giây! Một giây thôi, cũng đủ lắm rồi.
Hoa Vô Khuyết chưa chồm tới, lão đã tháo lui. Khi Hoa Vô Khuyết nhít động thân hình thì lão đã có một khoảng cách khả dĩ an toàn.
Nhưng Yến Nam Thiên cũng đã đứng lên, rồi gần như đồng thời Hoa Vô Khuyết đứng.
Giang Biệt Hạc hoàn toàn thất bại!
Cái mộng bá chủ giang hồ tan biến. Giờ dáng bóng Diêm Vương như ẩn hiện trước tầm mắt Giang Biệt Hạc.
Hai Diêm Vương, chứ chẳng phải một!
Bởi hai người trước mắt, ai cũng có thể là Diêm Vương cả. Còn lâu lắm lão mới có đủ sức ứng phó đối với một trong hai người, huống hồ cả hai người đều thấy rõ chân tướng của lão! Huống hồ cả hai người cùng muốn giết lão!
Yến Nam Thiên nhảy tới. Giang Biệt Hạc chỉ kịp đưa tay lên đỡ cái chưởng vạn cân của Yến Nam Thiên.
Giang Biệt Hạc làm liều, bởi không còn cách nào hơn là phải đưa tay nghinh đón.
Cho nên, qua cái chạm tay đó, Giang Biệt Hạc bị tung bổng lên không, dội trần nhà, bay luôn đến tường, từ tường rơi xuống nền.
Lão tưởng ngũ tạng lục phủ nát hết, toàn thân đã nhừ như cám rồi. Lão không làm sao gượng đứng nổi.
Hoa Vô Khuyết nhìn Yến Nam Thiên kinh hãi, hỏi gấp :
– Thế ra, Yến đại hiệp giả say?
Yến Nam Thiên cười lớn :
– Liệu mấy trăm chén rượu đó làm gì quật ngã được ta? Ta thấy hắn cứ uống chén nào là chọc cổ cho mửa ra chén đó, nên lấy làm kỳ, muốn xem cái dụng ý của hắn như thế nào!
Lão thu tiếng cười, rồi quát :
– Giang Biệt Hạc? Có cần nói gì không? Nếu muốn, cứ nói!
Giang Biệt Hạc nhếch nụ cười thầm :
– Xong! Thế là xong! Hai mươi năm khổ luyện võ công, ta vẫn không đủ sức chịu đựng một chưởng của Yến Nam Thiên! Ta còn gì để nói nữa?
Lão tự thốt, nhưng cái ý thì đáp lại câu nói của Yến Nam Thiên.
Yến Nam Thiên cao giọng :
– Ta với ngươi, không oán không cừu, tại sao ngươi toan ám toán ta?
Giang Biệt Hạc sáng mắt lên :
– Ngươi không biết à?
Yến Nam Thiên hừ một tiếng :
– Nếu biết, ta còn hỏi làm chi?
Giang Biệt Hạc thở dài. Trong tiếng thở dài, ẩn ước có tiếng thở phào.
Tự nhiên, lão phải trờ qua một bên :
– Hai cọp không thể ở chung một rừng. Trên đời, không thể có hai đại hiệp. Hoặc ngươi, hoặc ta, trong hai phải mất một. Ngươi còn đó, Yến đại hiệp còn đó, thì người đời còn ai lưu ý đến Giang Nam đại hiệp nữa? Trên đời còn ai trọng vọng ta nữa?
Lão nghiến răng, giọng cất cao, nhưng âm thinh bị hai hàm răng ngăn chận bớt, thành nghe như rít :
– Vừa rồi, ta thấy ngươi phát lạc cái bọn dạ hành đó, ta thức ngộ liền. Bọn ấy không còn biết đến ta là gì, bọn ấy chỉ còn chú trọng đến ngươi. Bên cạnh ngươi, ta là một điểm lửa đóm cạnh vầng thái dương. Khách giang hồ còn ai để ý đến điểm lửa đóm cạnh thái dương? Ta phải huỷ diệt vầng thái dương đó, cho điểm lửa đóm bừng sáng, cho bao nhiêu sự kính ngưỡng của con người đều tập trun nơi lửa đóm.
Lão gằn luôn :
– Giờ đây, ta đã làm một cuộc thử thách, ta nhận mạng rồi. Ngươi còn bảo ta nói gì nữa? Ta có gì để nói nữa đâu?
Yến Nam Thiên hét :
– Dù cho ngươi có võ công siêu thượng, dù cho ngươi là vô địch thiên hạ, với tâm địa đó, ngươi không thể khoát hai tiếng đại hiệp lên mình. Vĩnh viễn ngươi chẳng thể là đại hiệp! Vĩnh viễn ngươi vẫn là đại gian hùng thì có!
Lão nắm hai tay, bàn tay có sức mạnh như hòn núi lốc. Lào từ từ bước về phía Giang Biệt Hạc.
Giang Biệt Hạc hỏi :
– Ngươi muốn gì?
Yến Nam Thiên cao giọng :
– Ta muốn gì? Ta muốn trên đời này chẳng còn một kẻ nào mang cái danh không phù hợp với thực! Ta muốn hai tiếng đại hiệp rời xa ngươi, và ngươi phải khoát cái danh đại gian hùng, và ta có bổn phận trừ diệt những kẻ đại gian hùng. Thế gian còn những con người như ngươi, thì dơ bẩn quá! Ta là kẻ dọn đường cho một nhân loại thiện lương, ta có bổn phận phải hốt những đống rác hôi thúi, người biết chưa?
Giang Biệt Hạc trầm gương mặt :
– Ngươi định giết ta?
Yến Nam Thiên cười lớn :
– Ngươi còn hỏi như vậy nữa sao?
Tiếng quát vừa dứt âm thinh, một chưởng kình bay tới.
Giang Biệt Hạc đã lấy lại công lực phần nào, cấp tốc lăn mình ra xa xa, tránh đạo lực đó.
Đồng thời, lão cất tiếng cười vang :
– Ngươi không thể giết ta!
Yến Nam Thiên gầm lên :
– Tại sao chứ? Có áp lực gì ngăn chận nổi Yến Nam Thiên chứ?
Giang Biệt Hạc tiếp :
– Ngươi có thể đập nát quả đất này, nhưng ngươi không thể giết ta! ta có một áp lực, bắt buộc ngươi phải từ bỏ ý định giết ta!
Lão cười lớn hơn tiếp luôn :
– Nếu ngươi giết ta thì đừng mong tìm được Giang Cầm! Trên thế gian này, trừ ta ra, chẳng một ai biết Giang Cầm hạ lạc nơi nào! Ngươi giết ta, là gián tiếp tạo hạnh phúc cho Giang Cầm đó!
Yến Nam Thiên sững sờ. Mất mấy phút, lão mới lấy lại bình tĩnh, gằn giọng hỏi :
– Ngươi…ngươi…biết Giang Cầm ở đâu?
Giang Biệt Hạc đã thấy rõ hiệu lực của thủ đoạn rồi, gật đầu :
– Nếu không biết, khi nào ta dám nói với ngươi!
Yến Nam Thiên chồm nhanh tới, đưa tay nắm áo Giang Biệt Hạc giật giật, hỏi dồn :
– Giang Cầm ở đâu? Hử? Hắn ở đâu bây giờ? Nói mau!
Giang Biệt Hạc đã đứng lên được rồi, bất động để mặc cho Yến Nam Thiên giật áo. Lão biết rõ Yến Nam Thiên không còn xuất thủ đánh chết lão nữa.
Điều đó thì lão tinh chắc lắm.
Để tạo thêm thực chất cho sự việc, lão thách Yến Nam Thiên :
– Ngươi có thể giết ta, chứ không thể bức ta phải chỉ chỗ ẩn cư của Giang Cầm!
Yến Nam Thiên đưa nắm tay lên, chực chờ giáng xuống đầu Giang Biệt Hạc :
– Ngươi muốn chết?
Giang Biệt Hạc vừa cười vừa nhắm mắt lại :
– Thì ngươi cứ hạ thủ! Ta có chết, dù sao thì ta củng thi ân cho một người. Và người đó đương nhiên là Giang Cầm, người có họ với ta! Ta chết là vĩnh viễn Giang Cầm được an toàn! Hắn sẽ lập bài vị thờ ta!
Rồi lão bĩu môi, mỉa :
– Đường đường là một bậc đại hiệp lại đi dùng vũ lực, bức bách kẻ khác cung khai, ngươi không thấy tự ngươi huỷ diệt cái tác phong của ngươi sao?
Yến Nam Thiên giật mình, buông xuôi hai tay xuống.
Bây giờ, Giang Biệt Hạc mở mắt ra, cười hì hì :
– Muốn cho ta tiết lộ điều đó, thì ngươi phải đáp ứng lại cho ta một điều khác.
Lão nhấn mạnh :
– Chúng ta làm một cuộc đổi chác.
Yến Nam Thiên tức uất người, song biết làm sao hơn, đành để cho Giang Biệt Hạc bắt chẹt. Lão hét :
– Điều gì, ngươi nói mau!
Giang Biệt Hạc chữa lại :
– Ta quên. Ta đòi hỏi đến hai điều kiện, chứ chẳng phải một!
Yến Nam Thiên gắt :
– Bao nhiêu điều cũng mặc, và ta hứa là sẽ buông tha ngươi đêm nay, nếu ngươi chịu chỉ chỗ ở của Giang Cầm.
Giang Biệt Hạc trở về với lễ độ :
– Điều kiện của tại hạ chẳng phải dễ dàng thực hành đâu, xin Yến đại hiệp đừng khinh thường mà đáp ứng vội!
Yến Nam Thiên nổi giận :
– Dễ hay khó mặc ta! Ngươi chỉ có việc nói ra thôi!
Giang Biệt Hạc tiếp :
– Chẳng những đêm nay, Yến đại hiệp buông tha tại hạ, mà từ nay về sau, đại hiệp không được làm gì có hại đến bản thân tại hạ, vĩnh viễn như vậy.
Yến Nam Thiên trầm ngâm một chút. Đoạn lão hét lên :
– Được! Ta đáp ứng! Ta tin rằng trên đời này, chẳng có một mình Yến Nam Thiên mới có ý định trừ diệt đại gian đại ác như ngươi! Ta không giết ngươi, thì còn vô số kẻ khác giết ngươi!
Giang Biệt Hạc cười nhẹ :
– Điều thứ hai, là sau khi tại hạ tiết lộ rồi, đại hiệp phải giữ bí mật tuyệt đối, ngoài ba chúng ta ra, nhất định không thể có kẻ thứ tư được biết Giang Cầm ở đâu?
Yến Nam Thiên cao giọng :
– Đó là việc của ta, ta giữ bí mật thì có lợi cho ta, ngươi không cần phải đặt thành điều kiện. Ta muốn giết hắn, thì khi nào ta để lộ câu chuyện, hắn hay được, sẽ cao bay xa chạy, ta làm sao hạ thủ chứ? Tự ta hạ thủ mà!
Giang Biệt Hạc điểm một nụ cười thần bí :
– Giả như đại hiệp không thể giết được hắn?
Yến Nam Thiên cao giọng :
– Tự ta không hạ thủ được, nhất định là ta chẳng bao giờ để cho ai khác hạ thủ.
Giang Biệt Hạc nghiêm sắc mặt :
– Quân tử nhất ngôn!
Yến Nam Thiên hét :
– Lời nói của ta là những nhát búa tạc bia, ngàn muôn năm bia vẫn còn!
Giang Biệt Hạc day qua Hoa Vô Khuyết, phân chứng :
– Hoa công tử nghe chứ!
Rồi lão hỏi :
– Phần công tử có ý kiến gì?
Hoa Vô Khuyết điềm nhiên :
– Việc là việc của Yến đại hiệp, các hạ cứ giải quyết ngay với đại hiệp, tại hạ có ý kiến gì được chứ?
Để phụ họa với Yến Nam Thiên, hắn tiếp :
– Bất quá, đại hiệp đáp ứng với các hạ thế nào, thì cứ kể như đã thỏa thuận, tại hạ không hề dị nghị.
Giang Biệt Hạc ngẩng mặt nhìn lên không, bật cười lớn :
– Tốt! Tốt quá! Tốt vô cùng!
Yến Nam Thiên quát :
– Giang Cầm ở đâu? Nói mau!
Giang Biệt Hạc từ từ thu tiếng cười lại, rồi nhìn Yến Nam Thiên, một lúc lâu, buông từng tiếng :
– Hắn ở tại đây!
Yến Nam Thiên nghe lửa cháy ở chân, nhảy vút lên không, vừa đáp xuống vừa hét :
– Ngươi…ngươi…?
Giang Biệt Hạc cười ha hả trở lại :
– Tại hạ là Giang Cầm! Nhưng đại hiệp đã đáp ứng rồi, đại hiệp không còn làm gì được Giang Nam đại hiệp, không thể động đến chân lông của Giang Biệt Hạc! Dù Giang Biệt Hạc hay vị đại hiệp Giang Nam cũng thế là Giang Cầm!
Yến Nam Thiên có cảm giác ai đó dùng roi lớn quất vào đầu, vào mặt, rồi có muôn ngàn mũi tên bắn vào tim.
Lão chập chờn, lùi lại, lùi lại…đôi bàn tay nắm chặc, gân xanh vồng lên, cuối cùng thì lão không chập chờn nữa, nhưng toàn thân run mạnh.
Chính Hoa Vô Khuyết cũng sững sờ.
Trong khi đó, Giang Biệt Hạc bật cười thích thú :
– Đại hiệp quyết tìm hiểu Giang Cầm hạ lạc nơi nào, cho nên đáp ứng buông tha tại hạ. Bây giờ, đại hiệp đã biết Giang Cầm ở đâu rồi, thì đại hiệp lại không thể giết Giang Cầm.
Mỗi tiếng cười của lão, mỗi tiếng nói của lão là một nhát dao cắt cứa tâm can Yến Nam Thiên.
Tiếng cười không vang sang sảng, tiếng cười lại kêu két két, như hai thanh sắt mài vào nhau. Bình sanh Giang Biệt Hạc chưa có dịp biểu hiện sự thích thú như lúc này.
Bình sanh, lão chưa có dịp cười, đáng cười thật sự như lúc này. Lão càng cười, Yến Nam Thiên càng run người.
Đôi mắt của Yến Nam Thiên đỏ bừng lên, những tia lửa bắn ra sáng rực.
Bỗng lão hét lớn một tiếng, rồi nhào tới, rít luôn :
– Ngươi! Một kẻ đại gian, đại ác! Ta không thể dung tha ngươi!
Giang Biệt Hạc không ngán, trừng mắt, cất cao giọng :
– Đường đường là một đại hiệp, đường đường là Yến Nam Thiên lại thất tín à?
Yến Nam Thiên có thể phủ nhận chánh khí giang hồ à? Có thể như vậy được sao?
Yến Nam Thiên lại run mạnh người.
Nhưng lão còn làm gì được nữa?
Tóc lão dựng đứng lên, râu lão bật thẳng ra, khoé mắt như tét.
Phảng phất có dấu máu ở khoé mắt, chẳng rõ vì tét khoé hay những đường gân đỏ trong mắt vỡ ra.
Lão gồng mình, cố kềm hãm sự khẩn trương, đến độ xương kêu rắc rắc.
Cuối cùng, lão chập chờn bước đến một chiếc ghế, ngồi bệch xuống, trầm giọng mặt bảo :
– Được! Ta đả đáp ứng ngươi! Vậy ngươi cứ đi!
Giang Biệt Hạc cười hì hì :
– Biết mà! Thế nào Yến đại hiệp cũng buông tha tại hạ!
Yến Nam Thiên vụt đứng lên, run run giọng :
– Nếu ngươi không chịu đi gấp, ta sẽ thay đổi chủ ý!
Giang Biệt Hạc vòng tay :
– Nếu vậy, tại hạ xin cáo từ.
Lão cao giọng hơn một chút, tiếp nói :
– Đa tạ! Đa tạ! Hậu bội hữu kỳ! Chúng ta còn gặp nhau nữa, Yến đại hiệp ơi!
Lão bước đi, tuy càng đi xa, nhưng tràng cười vẫn vang lên như lúc lão đứng tại chỗ mà cười.
Âm thinh càng phút càng lên cao độ.
Giang Biệt Hạc đi rồi, tràng cười dứt hẳn rồi thì gian phòng trở nên trầm tịch phi thường, chẳng khác nào một cảnh chết.
Giữa cảnh trầm tịch đó, hơi thở của Yến Nam Thiên van lên lồng lộng.
Thời khắc trôi qua, không rõ được bao lâu, Hoa Vô Khuyết nhẹ buông tiếng thở dài, thốt :
– Yến đại hiệp! Bây giờ, tại hạ mới thật sự khâm phục đại hiệp!
Yến Nam Thiên nhếch nụ cười thảm :
– Ta dùng quyền, dùng kiếm thắng ngươi hai lượt, ngươi không phục ta. Ta nạt một tiếng, bọn trộm cắp cúi rạp mình, lủi như chuột, ngươi không phục ta. Bây giờ, gặp cừu nhân, ta bó tay, giương mắt nhìn cừu nhân ung dung bước đi, ta không làm gì được cừu nhân, thì ngươi lại phục! Tại sao? Tại sao?
Hoa Vô Khuyết chỉnh sắc mắt :
– Chính vì tại hạ thấy đại hiệp buông tha cho Giang Biệt Hạc, nên mới khâm phục. Làm như vậy, là không hổ mang cái danh đại hiệp do khách giang hồ kính ngưỡng mà tặng. Muốn giết Giang Biệt Hạc, đại hiệp chỉ cần xoay nhẹ bàn tay, việc đó đối với đại hiệp rất dễ làm. Còn buông tha Giang Biệt Hạc là một việc cực kỳ khóc khăn. Đại hiệp không giết lão ấy, đại hiệp không làm một việc dễ, trái lại buông tha lão, đại hiệp làm một việc khó. Trên đời này, có rất nhiều ngươi thừa khả năng giết Giang Biệt Hạc, nhưng buông tha cho lão ấy, chỉ có mỗi một đại hiệp làm được mà thôi. Trừ đại hiệp ra, thắp đuốc mà tìm khắp sông hồ, tìm đến nghìn đời cũng chẳng có một ai!
Rồi hắn thở dài tiếp :
– Cho nên, trong thế gian vẫn có nhiều người có cái danh đáng sợ hơn đại hiệp, vẫn có nhiều người có võ công cao hơn đại hiệp, song duy nhất chỉ có mỗi một mình đại hiệp xứng đáng vói hai tiếng đại hiệp mà thôi! Mang cái danh đại hiệp, đứng giữa dòng đời, đại hiệp không thẹn chút nào!
Yến Nam Thiên nhếch nụ cười thảm :
– Nhưng, ngươi cũng thừa hiểu là, phàm một người có cái danh đại hiệp rồi, muốn bảo trì cái danh đó tất phải trải qua bao nhiêu thống khổ, tất phải có sức chịu đựng mọi thử thách, tất phải nhẫn nại suốt đời, nhẫn nại liên tục. Ngươi cũng thừa hiểu luôn, một bậc đại hiệp chân chính thì phải sống một cuộc đời tịch mịch, bởi khi thành danh đại hiệp rồi, là mình không còn sống cho chính mình nữa, mình đứng ngoài dòng đời, mình lẽ loi quá, mình tịch mịch quá! Khi đã là một thần tượng của nhân loại thì mình biệt lập hẳn hơn nhân loại rồi, nên một thần tượng còn chen chút giữa dòng đời, thì cái thần tượng đó sẽ trở thành tục tượng ngay! Bởi mình còn tầm thường quá!
Hoa Vô Khuyết cười lớn :
– Tại hạ bây giờ mới thức ngộ, chẳng phải có võ công cao là thành đại hiệp, chẳng phải có thủ đoạn lợi hại mà tạo được cái danh đại hiệp. Vì đại hiệp phải làm được những gì mà phần còn lại trong nhân loại không thể làm, nhẫn nhịn những cái gì mà phần còn lại trong nhân loại không thể nhẫn nại! Đại hiệp phải là cái gương của siêu, của tuyệt trong chiều hướng Chân, Thiện, Mỹ. Đại hiệp hơn anh hùng ở chỗ, đại hiệp thì hiện thực, còn anh hùng là giai đoạn. Anh hùng là cái gương, noi theo gương chưa hẳn đúng với gương, dù không sai lệch hoàn toàn, chứ đại hiệp là cái mẫu sai cái mẫu rồi đồ vật biến đổi ngay.
Hắn nhìn Yến Nam Thiên, nở một nụ cười, kết luận :
– Vô luận làm sao, đã sanh ra là người, thì làm được một bậc đại hiệp chân chánh, kể ra cũng là một điều sướng, đáng giá với những hy sinh, những nhẫn nại, phải vậy chăng?
* * * * *
Giang Biệt Hạc ra khỏi khu khách sạn rồi, nụ cười tắt ngay. Lão ta thừa hiểu, từ nay, lão sẽ bước trên chông gai, và chông gai có sẵn ở mỗi bước, mọi bước.
Đành rằng đêm nay, lão lừa được Yến Nam Thiên một lần, cái lần này là lần duy nhất thôi. Bắt đầu từ đây, lão phải dè dặt thường xuyên, tự đề cao cảnh giác thường xuyên, đề cao cực độ.
Trước kia, lão cũng dè dặt, đề cao cảnh giác, song đối với hạng người thông thường.
Bắt đầu từ nay, lão phải dè dặt, đề cao cảnh giác đối với một Yến Nam Thiên.
Huống chi, bên cạnh Yến Nam Thiên còn có Tiểu Linh Ngư, còn có Hoa Vô Khuyết.
Huống chi, chân tướng của lão đã lộ rồi!
Một con người khi đã để lộ chân tướng thì cầm bằng mọi kế hoạch hỏng hết, hỏng toàn diện, mọi cấu tạo đều đổ vỡ, phải bắt đầu làm lại.
Làm lại một cái gì đổ vỡ, nào phải chỉ có ý chí mà thôi? Làm lại một cái gì, tất phải có cơ hội, phải có thời gian.
Về thời gian, cái tuổi của lão đã qua quá dài rồi, lão còn thời gian nữa chăng?
Về cơ hội, hiện tại ít nhất lão cũng có ba chướng ngại vật trên con đường tái thiết, mà ba chướng ngại vật đó khó san bằng hơn là những quả núi to cỡ Thái Sơn!
Bên cạnh khu khách sạn có một khu rừng trúc. Gió đưa cành trúc nghiến vào nhau, giữa đêm trường, tiếng trúc nghiến nhau kẻo két, nghe buồn thảm lạ.
Giang Biệt Hạc không đi luôn. Lão rẽ vào rừng trúc đó, vừa ẩn nấp vừa nghĩ ngợi để lấy lại trấn định cho tinh thần trải qua một cơn dao động mạnh.
Lão ngồi trong rừng trúc, theo dõi cử động của Yến Nam Thiên và Hoa Vô Khuyết.
Lão hiểu, giờ đây hai người đang tức uất, đang phẫn nộ. Có thể là Yến Nam Thiên tức đến chết người được.
Lão muốn nhìn thấy cái mặt của Yến Nam Thiên càng tức lão càng thích thú.
Nhưng lạ lùng thay, trong khi lão chờ thấy cái tức của Yến Nam Thiên, lão lại nghe tiếng cười sang sảng của Yến Nam Thiên.
Sự thất bại của Yến Nam Thiên đêm nay, phải được kể là lớn lao, nhưng lão ấy cười được.
Lão cười là lão không quan tâm đến sự thất bại hầu như duy nhất trong đời lão.
Kế đó, Yến Nam Thiên và Hoa Vô Khuyết bước ra, họ nhún chân, tung mình lên không. Họ thoát đi trong bóng đêm mờ, họ biến mất dạng nhanh chóng.
Họ đi đâu? Họ đi tìm Tiểu Linh Ngư?
Trời! Đáng lý ra, họ là những tử đối đầu của nhau, nhưng cả ba giờ đây lại đứng chung một cánh.
Cánh đối lập với lão! Họ không còn là tử đố đầu nhau, họ đã trở thành tử đối đầu của Giang Biệt Hạc.
Giang Biệt Hạc không hiểu nổi thực chất của nội tình như thế nào, lão chỉ hoài nghi thôi.
Thà biết được thực chất của nội tình, còn ít khổ hơn, bởi có thể lập định một kế hoạch đối phó.
Chứ hoài nghi là một cái khổ lớn lao, hoài nghi là bất nhất định, hoặc sai, hoặc đúng, như thế biết phải đối phó làm sao cho thích đáng?
Giang Biệt Hạc khổ thật sự với niềm hoài nghi đó. Lão ngồi tại chỗ, hết cau mày, nhăn mặt, lại nghiến răng, rồi tặt lưỡi.
Lão ngồi đó, hầu như qua một canh dài, vẫn chưa nghĩ ra một chữ một ý.
Đột nhiên, đang lúc đó, một bóng người vút ngang qua mặt lão. Bóng đó mang chiếc mặt nạ đồng xanh, trông hung dữ lạ lùng.
Bất giác, Giang Biệt Hạc ạ lên một tiếng. Đồng tiên sinh đã trở về.
Giang Biệt Hạc mừng quá, toan đứng lên, song lão khựng lại ngay, vì sau lưng Đồng tiên sinh còn có một bóng người nữa.
Lão mừng vì thấy Đồng tiên sinh trở về, bây giờ lão lại kinh hãi vì thấy một bóng người phía sau Đồng tiên sinh, mà người đó không lạ gì đối với lão. Người đó là Tiểu Linh Ngư!
Trời! Sao đêm nay có nhiều sự lạ đến với Giang Biệt Hạc quá chừng! Mà toàn những sự lạ bất lợi cho lão. Ít nhất những sự lạ đó cũng làm đảo ngược mọi dự định của lão.
Tiểu Linh Ngư mặt đỏ hồng hồng, nơi miệng một nụ cười như gắn liền muôn đời, nụ cười thách thức, mỉa mai…
Giang Biệt Hạc biến sắc mặt.
Cái chỗ tụa vững như Thái sơn của lão, chỗ tựa duy nhất của lão trong hiện tình là Đồng tiên sinh. Song, bên cạnh Đồng tiên sinh lại có Tiểu Linh Ngư!
Thế thì còn ai đâu, đứng chung cảnh với lão, chống lại Yến Nam Thiên, Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư?
Nằm mộng, Giang Biệt Hạc cũng không tưởng nổi hai quái vật Đồng tiên sinh và Tiểu Linh Ngư lại hiệp chung một chỗ, lại trở thành bằng hữu với nhau.
Bằng cớ là họ cùng đi uống rượu với nhau, và họ trở về với cái vẻ ngà ngà kia mà!
Tại sao? Đồng tiên sinh muốn giết Tiểu Linh Ngư, rồi bỗng nhiên đổi ý? Hay là Tiểu Linh Ngư dùng cái lưỡi lợi hại của chàng thuyết phục được Đồng tiên sinh rồi?
Giang Biệt Hạc sợ thật tình, mà cũng giận cực độ, rồi lão lại lo nặng nề.
Đồng tiên sinh và Tiểu Linh Ngư vào phòng rồi, Giang Biệt Hạc vẫn còn thừ người tại chỗ. Lão chợt thấy lão cô lập hoàn toàn. Lão phát giác ra, bất cứ nơi nào lão đến thì trong lúc đầu, còn có người tiếp cận, dần dần rồi người ta xa lão, người ta trở thành cừu địch của lão.
Những người còn tiếp tục tiếp cận với lão, chỉ là bọn xu nịnh. Bọn đó nhờ lão thì có, chớ lão hòng gì họ tiếp trợ được lão trong những lúc khó khăn.
Những người mà lão định nhờ, hay định lợi dụng cũng thế, đều trở thành cừu địch cả, hoặc rẽ sang con đường khác, không thích đồng hành với lão nữa.
Như vậy là đời của lão tàn rồi! Đời tàn trong cô lập, và tình thế co lập này biết đâu chóng biến diễn thê thảm cho lão trong một ngày gần đây?
Không!
Hoàn toàn không một người nào đáng tín nhiệm cả, quanh mình không một bằng hữu chân chính!
Lão nắm chặc hai tay, sự khẩn trương bốc mạnh trong người lão. Lão thầm nghĩ :
– Một Tiểu Linh Ngư cũng đủ làm cho ta điêu đứng đảo điên rồi! Thêm một Hoa Vô Khuyết, rồi cả hai lại có cái hậu thuẫn vững như Vạn Lý Trường Thành là Yến Nam Thiên, rồi cả hai lại có một đồng minh ngẫu nhiên là Đồng tiên sinh!
Ngày tàn của lão sắp đến rồi chăng? Lão chấp nhận sự tàn tạ mộc cách giản dị như thế được chăng? Chẳng lẽ trên thế gian này, không có một lực lượng nào chống nổi bốn quái vật đó sao?
Lão rít lên :
– Giang Biệt Hạc! Ngươi bó tay trước tình thế à? Con người của ngươi đâu có thể nhận thất bại đơn giản như vậy được chứ?
Không nhận bại thì phải có biện pháp!
Biện pháp gì? Lão phải có một biện pháp xoay trời, chuyển đất mới mong đối phó với bốn quái vật đó.
Riêng rẽ ra từng người, thực sự thì mỗi người không đáng làm cho Giang Biệt Hạc suy tư.
Khổ nỗi, họ cùng đứng chung trong một chuyến tuyến. Họ cùng quay mũi dùi vào Giang Biệt Hạc, những mũi dùi đó sắp sửa đâm vào lão, đồng một thời gian…
Đêm đã xuống sâu. Cành trúc vẫn nghiến vào nhau ken két. Sương đọng trên lá trúc đã thành hạt, sương rơi lộp độp tho mỗi lần cành trúc chuyển mình.
Sương càng về khuya, càng rơi dày, kết thành hạt nặng. Sương rơi trên mình lão, thấm ướt y phục, ướt đầu, ướt mặt lão.
Lão không hay biết, lão không còn cảm giác do cái lạnh chuyền vào mình. Tâm tư lão đang dao động mạnh quá, muôn ý niệm chớm hiện, chớp mất.
Lão tự thốt :
– Ta muốn đánh bại bốn người đó! Nhưng làm thế nào đánh bại họ nổi? Ta chỉ có một mình, phỏng được bao nhiêu lực lượng chứ? Một tay, vỗ thế nào kêu nổi? Ta cần phải có viện thủ! Nhưng trên đời này, ai là người có thể đánh bại họ? Vả lại, biết đâu người đó chịu hiệp tác với ta? Hiệp tác hay không, điều đó sau này hẳn hay, trước hết phải có người thừa khả năng đối phó với họ, tìm được người rồi, ta có nhiều hy vọng thuyết phục!
Một cơn gió vụt qua, cành trức oặc oà từ lá trúc, rơi xuống một vài con vật nhỏ.
Con vật rơi đúng trên đầu Giang Biệt Hạc.
Lão đưa tay bắt nó, nó ngó ngóc trong lòng bàn tay lão, mường tượng một con rắn vừa chui ra khỏi trứng.
Bất giác, Giang Biệt Hạc tươi sắc mặt, nở nụ cười thích thú, khẽ kêu lên :
– Phải! Chính con người đó! Y hội đủ những yếu tố cần thiết để trở thành một viện thủ đắc lực cho ta! Đành rằng, một mình y cũng chưa bảo đảm cái kết quả mà ta mong muốn, song nếu thêm đôi vợ chồng lão, lại còn có ta nữa thì lực lượng của ta gồm bốn người, bốn chống bốn có thể cho là tương đương!
Lão rời ngay trúc lâm, song vừa bước đi vài bước, lão sực nhớ ra ở trước kia, trong gian phòng còn ánh đèn đó, Đồng tiên sinh và Tiểu Linh Ngư đang đàm đạo, hoặc đang ngủ, dù sao thì cả hai cũng có mặt quanh đó, lão giật mình dừng chân ngay.
Mồ hôi lạnh đẫm ướt hai lòng bàn tay. Trong khi viễn ảnh chưa thành sự thật, thì lão còn sợ như thường, lão còn phải dè dặt như thường.
Sợ là một việc, theo dõi hành động của người mà lão sợ là một việc khác. Cần thiết hơn bởi có theo dõi mới cập mật hóa kế hoạch, bất giác lão lại bước tới, nhìn len lén vào phòng.
Đồng tiên sinh và Tiểu Linh Ngư không ngủ, mà củng không đàm đạo.
Họ mất dạng rồi.
Họ rời phòng từ lúc nào? Họ đi đâu? Giang Biệt Hạc lại phải một phen hãi hùng.
Và nhiều giả thuyết về sự vắng mặt đó hiện lên trong tâm tư lão.
Lão hoang mang hơn…
* * * * *
Lúc theo Đồng tiên sinh trở về, vào phòng, Tiểu Linh Ngư không hề tưởng là Giang Biệt Hạc có mặt ở bên ngoài và đang theo dõi chàng.
Rồi chàng cùng Đồng tiên sinh lại ra đi. Giang Biệt Hạc không hay biết.
Bây giờ, chàng trở lại, bên ngoài vẫn có Giang Biệt Hạc theo dõi, song chàng cũng chẳng hay biết luôn.
Chàng vào phòng.
Đèn trong phòng đã tắt, mùi thơm trong phòng lại ngào ngạt hơn trước.
Điều đó làm cho chàng lấy làm lạ.
Hẳn là có sự gì đây!
Đèn tắt, gian phòng chìm trong bóng tối. Bóng tối quá dày, chàng ngửa bàn tay không thấy ngón, thì còn hòng gì quan sát quanh gian phòng mà tìm sự lạ?
Chàng nghi ngờ có người đã đến đây.
Chợt một giọng lạnh lùng vang lên :
– Đến bây giờ, ngươi mới trở lại đó à?
Âm thinh của một nữ nhân.
Chàng giật mình thầm nghĩ :
– Đồng tiên sinh có nữ bằng hữu hay sao?
Câu hỏi của người nào đó, hướng về chàng hay hướng về Đồng tiên sinh?
Chắc chắn là hướng về Đồng tiên sinh, bởi chàng không quen biết gì với nữ nhân đó. Cái âm thinh đó lạ lùng quá, đối với chàng!
Nữ nhân đến đây, trong lúc Đồng tiên sinh và chàng vắng mặt.
Thay vì đáp câu hỏi của nữ nhân, Đồng tiên sinh hỏi lại :
– Còn ngươi? Sao mãi đến bây giờ ngươi mới đến tìm ta?
Nữ nhân đáp :
– Ta bận tìm một địa phương thích hợp với ngươi, tìm được một địa phương như vậy nào phải là việc dễ dàng? Tự nhiên, ta phải mất nhiều thời gian, ta phải đến trễ.
Chàng tìm mồi bấc lửa, đốt đèn lên.
Dưới ánh đèn, nữ nhân hiện ra với mớ tóc xõa phủ đôi bờ vai, vận chiếc áo dài màu đen, trông chẳng khác một bóng u linh từ địa phủ hiện về.
Nữ nhân có mang nạ, một chiếc mặt nạ chết, nạ bằng gỗ trầm hương.
Nữ nhân trông thấy Tiểu Linh Ngư, vụt hỏi :
– Ngươi là Giang Linh Ngư?
Tiểu Linh Ngư đưa tay sờ chót mũi vuốt lên, vuốt xuống, cười cười rồi gật đầu :
– Phải! Ta là Tiểu Linh Ngư đây! Làm sao ngươi cũng biết ta?
Nữ nhân áo đen lạnh lùng :
– Tự nhiên ta biết ngươi, biết là biết, chứ còn làm sao nữa?
Tiểu Linh Ngư trợn tròn đôi mắt :
– Sao ta lại không biết ngươi?
Nữ nhân điềm nhiên :
– Ngươi không biết là vì ngươi kém kiến thức. Đã biết là trên đời này, có Đồng tiên sinh thì phải biết luôn có Mộc phu nhân. Bởi, không thể có Đồng tiên sinh mà không có Mộc phu nhân, hay ngược lại cũng thế.
Tiểu Linh Ngư trố mắt :
– Mộc phu nhân?…Mộc phu nhân?… ạ! Ta mường tượng có nghe nói đến cái tên đó.
Chàng nói thật.
Quả là chàng có nghe nói đến Mộc phu nhân một lần. Trong lúc nói về tao ngộ với Đồng tiên sinh, Hắc Tri Thù có đề cập đến Mộc phu nhân. Y còn tán dương cả hai là những nhân vật phi thường nhất trong võ lâm hiện nay.
Mộc phu nhân nhìn chàng một lúc, rồi nhìn sang Đồng tiên sinh thốt :
– Ta đã đến đây từ lâu, song các ngươi…
Tiểu Linh Ngư mỉm cười :
– Ta và Đồng tiên sinh đi ăn uống, rồi đi la cà khắp đường phố, đi rồi về, về rồi đi, làm cho một vị phu nhân phải chờ đợi. Thật là lỗi quá! Lỗi quá chừng!
Mộc phu nhân kinh ngạc :
– Ngươi uống rượu với lão ta?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì :
– Đồng tiên sinh đối xử với ta rất tốt, không còn ai đối xử tốt hơn được. Đây này, ta đói, Đồng tiên sinh đưa ta đi ăn. Ta thích ăn món gì, y gọi ngay món đó, gọi những món mà tửu quán không có sẵn, làm chủ quán phải huy động toàn thể nhân công tìm khắp thị thành, tìm cho bằng được! Bình sanh ta chưa từng gặp một người nào tốt bằng Đồng tiên sinh.
Mộc phu nhân càng kinh ngạc hơn.
Chừng như bà có cười, vì ba mang chiếc nạ chết, nạ bằng gỗ nên Tiểu Linh Ngư chẳng nhận định được rõ rệt.
Chàng chẳng thấy gì ở bà, trừ đôi mắt ra, cũng như chàng chỉ thấy đôi mắt của Đồng tiên sinh thôi.
Nhưng, khác với Đồng tiên sinh, đôi mắt của bà linh hoạt vô cùng. Đôi mắt đó chứng tỏ tính tình của bà ôn nhu hơn, dù âm thinh có lạnh lùng.
Chàng chớp mắt, đảo đảo ánh mắt đó quanh một vòng, đoạn thở dài, rồi tiếp :
– Rất tiếc một điều là Đồng tiên sinh quá quan tâm tới ta. Quan tâm đến độ ta như mất cả tự do, ta mất tự do mà Đồng tiên sinh cũng mất luôn tự chủ! Tiên sinh sợ ta ăn không ngon, không nhiều, nên chăm chú nhìn, quên ăn. Ta ngủ, Tiên sinh cũng chăm chú nhìn, quên luôn ngủ. Thật là tội cho Tiên sinh quá, cứ bỏ ăn, bỏ ngủ lo cho ta. Ta nghĩ không khéo rồi Tiên sinh lại ngã bịnh cho mà xem! Phu nhân là bằng hữu của Tiên sinh, chắc có thể thay thế Tiên sinh chiếu cố đến ta một thời gian, cho Tiên sinh rảnh rang lấy lại sức khoẻ!
Mộc phu nhân day qua Đồng tiên sinh thốt :
– Nếu đại ca… nhọc quá, thì nên giao hắn cho tôi, tôi săn sóc hộ đại ca một thời gian.
Trong ánh mắt của bà, có cái ý cười, chắc chắn là lúc đó miệng bà cũng điểm một nụ cười.
Đồng tiên sinh vụt đứng lên.
Một tiếng bốp vang lên, bàn tay y tát vào mặt Tiểu Linh Ngư.
Cái tát tay đó không mạnh lắm, nhưng địa điểm bị tát thì nhu nhược nhất trên toàn bộ mặt.
Tuy nhiên, Tiểu Linh Ngư chẳng nghe đau. Bất quá, chàng cảm thấy choáng váng rồi thân hìn đảo đảo, chàng chập choạng lùi được mấy bước rồi ngã xuống.
Trong cơn nữa tỉnh nữa mê, chàng nghe Đồng tiên sinh nói :
– Đừng ai mong lần này bắt hắn tách rời ta mà mang đi đâu cả. Hắn sống ta nhìn hắn, nhìn từng giây, từng phút. Hắn chết, ta nhìn xác hắn, nhìn từng giây từng phút, cho đến khi nào cái xác của hắn sình thúi ra, tan…Ta giữ hắn bên mình, giữ đến cùng.
Mộc phu nhân ấp úng :
– Nhưng tôi…
Đồng tiên sinh gạt ngang :
– Ngươi cũng thế! Ngươi cũng như mọi người, không có cái ngoại lệ nào dành cho ngươi cả. Chưa chắc gì ngươi đối với ta có sự trung thành hơn những người khác.
Mộc phu nhân kêu lên :
– Ngươi…đến…đại ca đến tôi mà cũng không tin được nữa sao?
Đồng tiên sinh gằn giọng :
– Từ cái ngày Giang Phong mang Nguyệt Nô đi rồi, ta không còn tin tưởng ở loài người nữa! Bất cứ ai trên đời này, cũng chẳng tạo nổi niềm tin cho ta.
Mộc phu nhân trầm ngâm một lúc lâu, sau cùng cúi thấp đầu xuống, thấp giọng luôn :
– Tôi biết! Đại… đại thư còn nhớ mãi điều đó, và đại thư cứ cho rằng tôi tranh đoạt Giang Phong với đại thư!
Đồng tiên sinh cao giọng :
– Ngươi yêu hắn! Chính ngươi từng thú nhận với ta như vậy mà, phải không?
Mộc phu nhân vụt ngẩn mặt lên, cũng cao giọng :
– Phải! Tôi yêu hắn. Nhưng tôi không hề muốn chiếm đoạt hắn, tôi không hề tranh giành với đại thư. Bình sanh, tôi chẳng bao giờ tranh giành chi với đại thư cả mà! Đại thư biết như vậy chứ?
Giọng bà càng phút càng lạnh hơn, càng run hơn. Bà tiếp luôn :
– Lúc chúng ta còn nhỏ, hễ có cái gì tốt đẹp là tôi nhường cho đại thư, tôi nhường tất cả, vĩnh viễn nhường, nhường từ lúc nhỏ đến bây giờ, và sẽ còn nhường mãi mãi đến ngày cùng. Đại thư nhớ chứ? Có một hôm, tôi và đại thư tranh hái một quả đào, quả duy nhất chính đầu mùa, đại thư còn xô tôi từ trên cây cao rơi xuống đất, quyết làm cho tôi lọi tay, gãy chân, đập đầu, vỡ sọ. Từ ngày đó, tôi bắt đầu sợ, chẳng dám tranh giành chi với đại thư nữa. Sự sợ hãi càng ngày càng lớn. Sót lại những việc đã qua xem, đại thư có cho rằng tôi nói đúng chăng?
Đồng tiên sinh quắc ánh mắt sắc hơn dao nhìn Mộc phu nhân lâu lắm, y buông tiếng thở dài.
Bây giờ thì có thể gọi y lày ba được rồi, bởi Mộc phu nhân xưng y là đại thư, mà đại thư thì nhất định là nữ nhân.
Bà thở dài mấy tiếng, đoạn bà cúi đầu, vẻ người của bà đột nhiên ủ rũ lạ. Bà cất giọng ảm đảm, hỏi :
– Chúng ta cùng thất bại như nhau, chẳng ai chiếm được hắn cả, có phải vậy không? Thôi, bỏ qua đi, nhắc lại mãi càng thêm uất hận, càng thêm buồn đau!
Đến lượt Mộc phu nhân trầm lặng một lúc, rồi bà cũng thở dài, bà cũng ảm đạm như đại thư bà. Bà thốt :
– Đại thơ i! Tôi lỗi quá, đáng lý ra tôi không nên nói làm chi những lời như vậy.
Thực ra thì, tôi đã quên đi cái việc ngày nào, tôi quên rất lâu rồi đại thạ!
Phải! Đáng lý ra bà không nên gợi đến vết thương lòng đau cho đại thư bà, mà cũng đau luôn cho bà!
Huống chi, ngoài cái lý do làm đau cho nhau mà ba không nên nói, bà lại càng không nên nói. Vì một lý do khác nữa, là sự việc đó rất bí mật. Bằng mọi giá, bà phải giữ kín, sống thì để tâm, chết thì mang theo vào lòng đất lạnh.
Không một kẻ thứ ba nào được biết điều bí mật đó. Giả như có kẻ biết được hai bà không ngần ngại hạ sát để diệt khẩu.
Rất tiếc Tiểu Linh Ngư hôn mê trầm trầm, cho nên cái điều bí mật đáng giá đó, được hai chị em phanh phui bên cạnh lỗ tai chàng, mà chàng chẳng nghe lọt một tiếng.
* * * * *
Khi Tiểu Linh Ngư chập chờn gần tỉnh lại, chàng nghe mùi thơm đó còn phản phất bên mũi. Mùi thơm vẫn nồng, mà dịu, nhưng vì chàng chưa tỉnh hẳn nên nghe như thoang thoảng thôi.
Chàng cứ tưởng là mình còn ở tại gian phòng trong khách sạn, nhưng mở mắt ra, chàng nhận thấy là mình lầm.
Trên thế gian này, chẳng có một khách sạn nào hoa lệ như vậy, dù là khách sạn dành cho vua chúa.
Bởi vua chúa có cần gì trọ tại khách sạn mà người ta trang trí để chực chờ?
Thế thì nơi đây là đâu? Chưa cần biết lắm, chỉ biết chắc chắn không phải là khách sạn rồi.
Không! Chăn, màn, thảm, giường…
tất cả nếu tính theo giá từng món một, món nào cũng có cái giá ngang một gia sản bậc trun.
Nhận định vật xong, chàng quan sát người.
Người là hai thiếu nữ, hiện đứng ở đầu giường.
Hai nàng vận y phục rất mỏng, đầu mang thức bọc tóc băng màu, gương mặt đẹp hơn bất cứ đóa hoa nào.
Nhưng đó là thứ đẹp lạnh lùng, trời đã cho một gương mặt đẹp như vậy mà chẳng có một nét tình cảm nào điểm tô, thì thật là một sự phí phạm!
Trong bảy tính : mừng, giận, thương, ghét, vui, buồn, muốn, thứ tính nào cũng điểm xuyến thêm cho sắc đẹp của người.
Như Tây Thi nhăn mặt còn đẹp hơn lúc cười, nhưng chỉ có vẻ lạnh lùng là làm hỏng tất cả công trình của tạo hóa.
Bởi cái lạnh lùng không thuộc bảy tính, bởi nó ở ngoài cái thông thường nên con người mang nó hầu như đứng riêng bên dòng nhân loại.
Tiểu Linh Ngư đưa tay chà chà đôi mắt, rồi lẩm nhẩm :
– Ta đã chết rồi chăng? Nơi đây có phải là Thiên cung chăng? Bởi con người của ta, nếu chết thì chắc chắn là phải lên thiên đường, chứ không bao giờ sa địa ngục.
Hai thiếu nữ bất động! Gương mặt vẫn lạnh lùng, một gương mặt từ khước hẳn mọi nét tình cảm.
Chẳng những hai nàng không đáp, mà hai nàng cũng chẳng nhìn chàng. Đôi mắt hướng về phía trước, có thể đôi mắt đó xuyên tường mà vọng tận cõi xa xăm nào.
Họ đứng đó, cạnh Tiểu Linh Ngư, song mường tượng là chẳng thấy chàng, dù có thể cho rằng sự có mặt của hai nàng tại đây là vì chàng với một nhiệm vụ nào đó.
Tiểu Linh Ngư chớp chớp mắt, cười hì hì. Chàng đánh luôn đòn thứ hai :
– Ta chưa chết! Chứ nếu ta chết rồi, thì ít nhất ta cũng phải đi qua cung điện Diêm Vương, để hỏi một vài điều, giải thích về trường hợp của một vài kẻ nào đó đầu cáo ta, Diêm Vương mới hộ tống ta lên thiên đường. Mà ta thì chưa gặp mặt Diêm Vương, thế là ta chưa chết! Nhưng tại sao ta ở đây? Đây là cung trời, bởi vì các ngươi là người trời kia mà! Trần gian làm gì có người đẹp như các ngươi?
Chàng đinh ninh là hai nàng cười trước những lời vu vơ điên dại của chàng.
Song, cả hai vẫn bất động, vẫn không nhìn chàng, ánh mắt kia vẫn hướng về phía trước.
Tiểu Linh Ngư đưa tay vuốt chót mũi, rà lên rà xuống, đánh một đòn thứ ba :
– Chẳng lẽ hai người không trông thấy ta? Chẳng lẽ ta đang dùng phép ẩn thân?
Hai nàng vẫn bất động.
Tiểu Linh Ngư thở dài. Đòn thứ tư được tung ra liền :
– Ta trông mong được thấy cac ngươi cười, ta nghĩ lúc các ngươi cười thì trong phải đẹp hơn nhiều. Nhưng bây giờ ta nhận là thất bại. Vậy các ngươi đi gọi Đồng tiên sinh đến đây cho ta.
Hai nàng vẫn bất động.
Tiểu Linh Ngư vụt nhảy xuống giường, cao giọng hỏi :
– Nói chứ, phải nói một vài tiếng chứ? Tại sao các ngươi không nói? Chẳng lẽ các ngươi điếc, câm và mù?
Chàng đứng trước hai nàng, nhìn chầm chập vào mặt hai nàng lâu lắm, chàng lại đi vòng quanh hai nàng, rồi cau mày, lẩm nhẩm :
– Hay là hai nàng này chẳng phải là người thật, bằng xương bằng thịt? Họ là những khối giả bằng cẩm thạch?
Chàng đưa tay sờ vào mũi mặt họ.
Lần này, hai nàng không còn bất động nữa. Họ khoác tay lên. Bàn tay đẹp có để móng dài, móng tô hồng trông rất đẹp, xem thì mong manh yếu ớt, nhưng lại bén nhọn như tiểu đao.
Những móng tay đó phớt qua yết hầu chàng.
Tiểu Linh Ngư nhảy về giường, ngã người xuống, bật cười lớn :
– Thì ra các ngươi tuy không biết nói, song cũng biết cử động.
Khoác tay xong, hai nàng bất động lại như củ.
Tiểu Linh Ngư tiếp :
– Dù các ngươi không muốn nói chuyện với ta, ít nhất cũng phải cười chứ! Có gương mặt đẹp như vậy mà không cười đôi chút, cười thỉnh thoảng, thì mau già lắm đó nhé! Mà già thì xấu ghê lắm đó nhé!
Chàng lại nhảy xuống giường, tìm đôi giày bằng tơ, mang vào chân, rồi từ từ thốt :
– Trước kia, có một người hành sự thường vô ý vô tứ. Một hôm, gấp việc, lấy đôi giày mang. Vì dưới gầm giường để quá nhiều giày, y lấy thế nào nhằm hai chiếc của chân tả mang vào chân. Đi một lúc thấy khó chịu, y không hề biết là mình mang sai, vào nhà một bằng hữu, cứ cằn nhằn mãi. Băng hữu giải thích cho biết, y cởi giày ra, bảo tên gia nhân mang về nhà đổi lấy đôi khác. Tên gia nhân đi một lúc lâu, trở lại vơi hai tay không? Các ngươi có biết tại sao không?
Chính chàng cũng muốn cười, song lại nín cười, rồi tiếp :
– Người đó lấy làm lạ, hỏi. Tên gia nhân đáp: đổi làm gì, trong nhà chỉ còm một đôi, mà cả hai chiếc lại là của chân hữu.
Bây giờ, chàng mới chịu cười, cười thật lớn, gấp đôi người mà cười.
Nhưng hai thiếu nữ vẫn bất động.
Họ không cười mà chàng cứ cười, thì trơ trẽn quá, chàng ngưng cười, rồi thở dài tiếp :
– Được rồi, ta thừa nhận là không có cách gì làm cho các ngươi cười. Ta có một bằng hữu tên Trương Tam có biệt tài chọc người cười. Một hôm, y đi dạo phố với hai người. Thấy một vị cô nương đứng bên cột cây, cũng lạnh lùng, cung bất động như các ngươi vậy. Trương Tam dám khoe là có thể làm cho nàng ấy cười. Hai đồng bạn thì không tin. Trương Tam đánh cuộc : “Ta chỉ nói một câu là nàng cười, ta nói thêm một câu nữa là nàng giận. Các bạn dám bắt cá với ta chăng? Một tiệc rượu thôi.” Hai người bạn bằng lòng ngay.
Tiểu Linh Ngư kể chuyện có duyên lắm, hai thiếu nữ không nhìn chàng, mà chừng như họ chú ý, lắng nghe, xem gã Trương Tam đó sẽ nói những câu gì?
Tiểu Linh Ngư tiếp :
– Trương Tam bước đến trước mặt thiếu nữ. Vừa lúc đó, một con chó chạy đến. Y cúi mình xuống, cung kính gọi: Ba! Thiếu nữ thấy cái cảnh trớ trêu quá, bật cười hỏi người gọi chó là cha thì phải là kẻ quái lạ. Ngờ đâu Trương Tam ngẩng mặt lên, vòng tay xá nàng, rồi gọi: Má! Thiếu nữ đỏ mặt nghiến răng, co chân đạp Trương Tam ngã lăn trên mặt đường.
Thiếu nữ đứng bên tả buộc miệng cười hai tiếng sặc sặc.
Tiểu Linh Ngư reo lên :
– Cười rồi! Cười rồi!…
Thiếu nữ đó vụt biết sắc mặt.
Chẳng rõ đến từ lúc nào, Đồng tiên sinh chợt bước tới, lạnh lùng nhìn nàng, lạnh lùng hỏi :
– Đáng cười lắm à?
Thiếu nữ run người, sụp quỳ xuống, van cầu :
– Tỳ… tỳ nữ không hề nói chuyện với hắn…