Tiểu Linh Ngư giật mình, song trấn định tâm thần bật cười lớn :
– Nếu ngươi định dùng Mộ Dung Cửu uy hiếp ta thì thật là ngươi lầm to đấy! Chẳng lẽ ngươi quên là nàng muốn giết ta? Bằng mọi giá, nàng muốn giết ta cho kỳ được? Thì khi nào ta tiếc mắc, tiếc rẻ mạng sống nàng? Nàng chết đi là đại hạnh cho ta đó, nghe chưa ngươi?
Hiên Viên Tam Quang cũng cười vang, phụ họa theo chàng :
– Đối với nữ nhân, ta mất hứng thú từ mấy mươi năm rồi ngươi à! Cho dù nàng là tiên thực sự, nàng cũng chỉ là chiếc lá khô bên vệ đường đối với ta, không hơn, không kém! Nàng sống hay chết, chưa có giá trị bằng ta rụng một sợi lông chân.
Giang Ngọc Lang không hề nao núng, cười nhẹ :
– Đã vậy sao hai ngươi không hướng về ta mà động thủ?
Hiên Viên Tam Quang lắc đầu :
– Ta động thủ làm gì? Ta có muốn giết ngươi đâu?
Tiểu Linh Ngư tiếp nối :
– Ngươi chỉ là một tiểu tử trong hầm cứt, chạm đến mình ngươi, ta chỉ sợ thúi tay thôi!
Giang Ngọc Lang vụt thốt :
– Hai ngươi đã nói như vậy, thì ta xin cáo từ vậy, còn cái vị tiểu cô nương họ Mộ Dung này, đương nhiên cũng phải theo ta.
Tiểu Linh Ngư cười ha hả :
– Ngươi đi? Đi mà còn mang theo Mộ Dung Cửu? Không biết rồi có ai tìm theo ngươi chăng?
Giang Ngọc Lang vẫn lạnh lùng :
– Điều đó thì ngươi khỏi cần phải lo ngại cho ta. Nếu có ai hỏi ta, tại sao ta mang Mộ Dung Cửu theo mình, thì ta sẽ đáp là ta sợ nàng bị ngươi hãm hại, ta sẽ nói là nếu không có Tiểu Linh Ngư thì chẳng bao giờ Mộ Dung Cửu ra thân thể đó.
Tiểu Linh Ngư thở dài :
– Đúng là cha nào con nấy. Cha con ngươi về cái gì khác thì chẳng biết có hơn ai không, chứ việc giấu tiền, gieo họa thì quả thật là những tay tuyệt diệu trên đời này. Về phương diện đó, phải kể cha con ngươi là vô địch.
Giang Ngọc Lang bật cười cuồng dại :
– Ngươi muốn nói người này là tốt, người kia là xấu phải không? Thế nào là xấu?
Thế nào là tốt? Ngươi tưởng trên đời này có hai hạng người rõ rệt như ngươi đã nêu ra phải không?
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng :
– Nhưng cái vụ cướp bạc của họ Đoàn, ngươi là kẻ chủ mu, bằng cớ đã rõ ràng ra rồi đó, ngươi chạy tội thế nào được?
Giang Ngọc Lang bĩu môi :
– Bạc gì đâu mà ngươi bảo là ta đánh cướp của họ Đoàn nào đó? Ngươi chẳng thấy là ta mình trần tay không đây sao? Ngươi phải biết bạc vàng là vật tùy hữu của con người, bạc ở tay ai là người đó làm chủ, bạc về tay họ là do biện pháp của họ, giả như có vụ cướp bạc thật sự như ngươi nói đó, thì kẻ nào giữ bạc, chính kẻ đó cướp đấy. Cái đạo lý đó rất giản đơn, vậy mà ngươi chẳng chịu thấu đáo cho! Thật là ngươi đáng trách lắm!
Hiên Viên Tam Quang nổi giận :
– Ngươi định đổ tội cho ta phải không?
Giang Ngọc Lang cười lạnh :
– Ngươi nói ta đổ tội cho ngươi, ta lại nói ngươi đổ tội cho ta, ngươi thử nghĩ lại xem, trên giang hồ phỏng có ai đi tin được lời của Ác Đổ Quỷ chăng? Ngươi thử nghĩ cái giá trị con người của một kẻ suốt đời chỉ miệt mài trong những canh bạc, phỏng được bao nhiêu? Còn ta, cho dù các ngươi cho rằng ta là một kẻ bại hoại, ít ra giang hồ vẫn chưa nắm được những chứng minh về cái bại hoại của ta mà! Cho nên, đem việc này công bố trên giang hồ, ta chỉ sợ thiên hạ khó tin ngươi, nhưng dễ tin ta.
Hiên Viên Tam Quang tức uất lên, nghẹn lời.
Lâu lắm, lão ta mới thở phì ra một tiếng, rồi nhếch một nụ cười khổ, thốt :
– Nếu mà tiểu tử sanh sớm độ mấy năm thôi thì bọn Thập Đại Ác Nhân chỉ là cái bóng mờ bên cạnh ngươi!
Giang Ngọc Lang cười lớn :
– Ngươi khen quá lời làm ta thẹn vô cùng! Làm sao ta sánh được Thập Đại Ác Nhân?
Bỗng có tiếng rú thảm từ bên ngoài vọng vào.
Tiếng rú, chẳng phải thế thôi, mà còn kéo dài liên tục, người phát ra tiếng rú hẳn đã tao ngộ điều gì cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ khủng khiếp, cực kỳ thống khổ.
Ai nghe tiếng rú đó rồi mặt phải biến sắc xanh, tim đứng, máu ngưng.
Giang Ngọc Lang trước hơn ai hết biến sắc mặt xanh dờn.
Tiểu Linh Ngư hỏi :
– Những người bên ngoài đó, do ngươi mang đến đây phải không?
Giang Ngọc Lang không đáp, nắm tay Mộ Dung Cửu, lôi nàng chạy bay ra phía ngoài.
Tiểu Linh Ngư hét :
– Kẻ nào đó đã gây ra thảm cảnh cho những người tùy tùng của ngươi, hẳn là kẻ ấy ghê gớm lắm, ngươi ra đó chết ngươi cũng chẳng quan hệ gì, còn Mộ Dung Cửu…
Chàng vụt ngưng bặt câu nói.
Trong bóng tối năm ngươi xuất hiện, tuy chưa ai trông rõ mặt mày của họ như thế nào, song họ xuất hiện đột ngột quá, thần bí quá, sự xuất hiện mang theo cái quỷ khí làm khinh khiếp những người tại chỗ.
Ai ai cũng rợn mình, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
* * * * *
Trong bóng tối có tiếng chít chít, chét chét vang lên, đồng thời năm ngươi đó từ từ tiến đến.
Họ đến gần hơn, bây giờ Tiểu Linh Ngư mới trông thấy được hình dáng mặt mày của họ.
Họ vận áo dài màu đen, áo dài quét đất, tay tả cầm chiếc lồng, tay hữu cầm roi, ngươi nào cũng dính đầy máu.
Những tiếng chít chít, chét chét đó từ những chiếc lồng vang vọng ra.
Hiên Viên Tam Quang hét lớn :
– Các bằng hữu là ai? Đến đây làm gì?
Lão ta quát to, tiếng quát lồng lộng trong hang không lối thoát, vang rền mãi, lâu lắm rồi mà chưa lắng xuống.
Tiếng quát của lão, dù là hổ, hổ cũng phải giật mình, thế mà năm người đó không hề dao động.
Họ quắc mắt sáng rực nhìn Hiên Viên Tam Quang, rồi chuyển sang nhìn Tiểu Linh Ngư.
Họ không nói tiếng nào.
Giang Ngọc Lang đã trở lại. Hắn cao giọng đe dọa :
– Cửu cô nương trong Cửu Tú sơn trang và Ác Đổ Quỷ trong Thập Đại Ác Nhân đều có mặt tại đây, các bằng hữu nếu thức thời vụ một chút, thì nên ly khai nơi này gấp, bằng chậm chân là không thoát đi kịp đấy.
Cơ trí của hắn cực kỳ linh mẫn, gặp tình hình bất lợi rõ ràng, hắn mang danh hiệu của Hiên Viên Tam Quang và Mộ Dung Cửu ra, cốt gieo khiếp đảm cho bọn năm người kia.
Trên giang hồ, có ai nghe đến Cửu Tú sơn trang và Thập Đại Ác Nhân mà không khủng khiếp?
Giả như lời đe dọa của hắn không có hiệu lực nào, thì điều đó có liên quan gì đến hắn? Bởi danh dự của người khác bị khinh lờn, bị sứt mẻ, chứ hắn có thiệt hại gì đâu?
Ngoài ra hắn nêu lên vài danh hiệu rồi là hắn trao trọn sự chống đối cho kẻ khác, họ muốn gì hơn thì cứ tìm nhau mà thanh toán, hắn là người ngoài cuộc, vô can.
Năm người áo đen không hề nao núng, cứ bước tới chậm chậm, đều đều.
Bỗng nhiên, Thiết Bình Cô kêu hoảng lên một tiếng, nàng hấp tấp chụp tay Tiểu Linh Ngư, nắm chặt, giọng run run thốt :
– Chuột! Chuột trong những chiếc lồng đó. Chuột nhiều quá! Trong mỗi chiếc lồng có ít nhất cũng trên vài mươi con chuột, chúng chạy quẩn trong lồng, chúng kêu chít chít, chét chét, vừa cắn nhau vừa tìm cách thoát lồng.
Tiểu Linh Ngư không sợ chuột, nhưng lại gớm những con vật dơ dáy này, chàng cũng phải rợn người vì số chuột nhiều quá, mà con nào cũng to lớn, cũng mập mạp, mường tượng những con thỏ.
Bây giờ người cầm đầu bọn năm gã áo đen đó, mới bật cười hắc hắc thốt :
– Phải! Toàn là chuột, chuột lớn. Năm anh em ta đến đây chỉ vì chúng, bọn ta chỉ có việc đối phó với chúng, chứ chẳng liên quan gì đến các ngươi, các ngươi cứ đứng yên, đừng xâm phạm đến chuột, đừng đuổi chuột là bọn ta không hề xâm phạm đến các ngươi.
Hiên Viên Tam Quang giật mình :
– Thế các ngươi vào đây chỉ để bắt chuột thôi à?
Người đối thoại gật đầu :
– Đúng vậy!
Hiên Viên Tam Quang trố mắt :
– Bắt chuột? Bắt để làm gì mà lắm chuột thế?
Người đối thoại bật cười hắc hắc :
– Thượng cấp của ta rất thích thịt chuột, đối với người, chẳng có thứ thịt nào quý bằng thịt chuột. Do đó bọn thuộc hạ chúng ta phải phân tán đi khắp nơi, tìm chuột mà bắt. Bắt mãi chuột cũng phải hết, con nào chưa bị bắt, hoảng sợ, bỏ ổ hang mà đi, thành ra trong vòng trăm dặm quanh đây, chẳng còn một con chuột nào, chúng chui rúc vào ruột núi mà lẩn tránh. Chúng trốn đi, bọn ta phải theo dõi. Vì theo chúng, bọn ta mới vào tận nơi này.
Tiểu Linh Ngư cười lớn :
– Chẳng trách trong ruột núi này có quá nhiều chuột! Thì ra chúng bị đuổi vào đây! Ta cứ tưởng ngoài kia, vừa có một thứ mèo hung dữ sanh ra, chuột ngán sợ mà phải tìm đường tẩu thoát trước.
Hiên Viên Tam Quang thoạt đầu còn mơ màng, sửng sốt, từ từ biết sắc mặt, chừng như lã o nhớ ra một điều gì.
Bỗng lão hỏi to :
– Chủ nhân của các ngươi là ai?
Năm người áo đen không đáp, chỉ vo tròn môi rít gió, nghe như tiếng sáo trúc, nhưng lại rờn rợn hơn tiếng sáo trúc.
Thiết Bình Cô lấy tay che bít đôi tai, Tiểu Linh Ngư thừa can đảm mà cũng phải rùng mình, chàng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nhưng tính hiếu động, dù sợ, chàng cũng quyết chú ý đến sự việc, cố tìm hiểu.
Năm người áo đen không đáp, chỉ rít gió, nhưng Hiên Viên Tam Quang càng biến sắc mặt hơn. Chừng như vẻ khủng khiếp có hiện ra nơi ánh mắt của lão.
Tiểu Linh Ngư lấy làm lạ, thấp giọng hỏi :
– Các vị bằng hữu thích thịt chuột đó, hẳn ngươi biết là ai chứ?
Hiên Viên Tam Quang đáp như cái máy :
– Ừ Tiểu Linh Ngư gằn giọng :
– Ừ là sao, biết? Biết thì nói cho ta nghe người đó là ai?
Hiên Viên Tam Quang vẫn giữ y thái độ :
– Ừ Lão đâu còn tâm trí nào đối đáp với Tiểu Linh Ngư?
Lão đang nghĩ đến điều gì đó đáng sợ lắm, lão nghĩ đến đỗi xuất thần.
Tiểu Linh Ngư thốt bên tai lão, thế mà lão chẳng nghe gì cả.
Mường tượng lão chẳng nghe gì cả.
Vừa lúc đó từ các kẹt đá, từ dưới các gộp đá, có tiếng vang lên kinh khủng, từ bốn phía vọng lại, long động.
Tiếng vang đó do hàng ngàn, hàng vạn con chuột cùng phát xuất một lượt, chừng tiếng vang do kinh hoàng mà phát xuất, âm thinh phải ghê rợn phi thường, dù là âm thinh của loài vật.
Tiếng vang do hàng ngàn, hàng vạn tiếng chít chít, chét chét hợp lại mà thành, vừa liên tục, vừa đi từ nhỏ đến lớn.
Chuột từ các kẹt, các khe hở vọt mình ra, vọt rồi lại chạy quẩn tìm lỗ chui vào.
Hầu như khắp nền động chỉ có chuột mà thôi.
Năm người áo đen lập tức phân mình ra, mỗi người một hướng, lồng giơ cao, roi đưa cao.
Chuột xuất hiện như một nguồn nước bị ứ từ lâu, bây giờ bùng phá, tuôn mạnh.
Không ai đếm được những con chuột chạy loạn đó, bởi chuột quá nhiều.
Chuột có lạ gì với Tiểu Linh Ngư hay với bất cứ ai khác, song chẳng phải bất cứ ai cũng trông thấy một biển chuột dù chỉ là một lần thôi.
Trước những làn sóng chuột này, Tiểu Linh Ngư phải sợ hãi.
Chàng sợ thật, sợ hơn là đứng trước một đám lang sói hay những con hổ dữ.
Chàng sợ, chàng gớm, gớm đến độ những gì chàng đã ăn trước đó, suýt bị mửa thốc ra cả.
Chàng dù sợ, vẫn còn bình tĩnh được, vẫn còn kềm hãm sự nôn mửa được.
Song Thiết Bình Cô thì không chịu nổi, mửa thốc ra những gì vừa nốc vào; trong khi đó, đàn chuột bất kể Đông, Nam, Tây, Bắc, chạy quẩn lên…
Tại cục trường, ai ai cũng biết võ công, song đem võ công ra mà đối phó với đàn chuột thì đúng là một sự vừa buồn cười, vừa vô ích, cho nên họ nhảy lên, tránh cho đàn chuột đi qua, chuột quá nhiều thành ra họ cứ nhảy choi choi mãi.
Cuối cùng, họ nhảy đến một mô đá cao, chỉ đứng ở nơi đó, họ mới tránh được đàn chuột.
Thiết Bình Cô đã nhắm mắt, mà đôi tay còn xòe rộng, che kín mặt mày.
Trái lại, Tiểu Linh Ngư lại giương tròn mắt, cố nhìn.
Khi nào chàng bỏ lỡ một sự phi thường.
Bởi đúng là một sự phi thường, vì trên đời phỏng có ai được dịp trông thấy, một lần thôi, hàng ngàn hàng vạn con chuột diễu hành một cách vô trật tự, vô kỷ luật như thế này?
Dù chàng có gớm chuột, cái cảnh này phải được kể là ngoạn mục nhất trần đời.
Bọn đại hán áo đen cứ huýt gió, roi quất liên hồi, chiếc lồng đã được đặt trên mặt đất, họ dồn chuột chạy vào lồng, con nào chạy vào đó là yên thân, con nào còn chạy vòng vòng bên ngoài là hứng phải những ngọn roi ác liệt.
Lồng không lớn mà chuột đến số ngàn, hàng trăm con tranh nhau chui vào chiếc lồng đã đầy nít chuột, thì còn làm sao chui vào lọt được?
Chỗ đâu mà chứa chúng nửa?
Chúng cứ chui, càng phút càng dồn ứ nơi cửa lồng, càng phút càng dồn nhiều hơn thành đống.
Chúng cứ dồn nơi đó vừa không thể chạy đi đâu được.
Khi chẳng còn một con chuột nào chui lọt vào lồng nữa, khi đống chuột dồn ứ bên ngoài to lớn hơn chính chiếc lồng, năm đại hán mới chịu ngưng roi, đồng thời ngưng huýt gió.
Như vậy là đàn chuột ở bên ngoài lồng đã được đại xá rồi, chúng lại phân tán chạy đi tứ phía.
Chuột lủi thì phải nhanh dù chuột ngàn chuột vạn, khi chúng kéo nhau mà lủi rồi, thì trong thoáng mắt, chẳng còn một con nào, trừ những con ở trong mấy chiếc lồng.
Chuột đi hết, trả lại cho lòng động sự yên lặng muôn đời.
Mãi đến lúc đó, Thiết Bình Cô mới dám buông xuôi hai tay xuống, sau khi đã nhìn qua kẽ hở các ngón tay.
Mặt nàng đẫm ướt mồ hôi, chừng như nàng vừa bừng tỉnh sau một cơn ác mộng.
Tiểu Linh Ngư thở dài, nhếch nụ cười khổ :
– Bây giờ ta mới biết, chuột cũng là loài đáng sợ.
Hiên Viên Tam Quang đằng hắng một tiếng :
– Bình sanh, đây là lần thứ nhất, ta mới trông thấy quá nhiều chuột.
Giang Linh Ngư bật cười khanh khách :
– Chuột đâu phải là loài vật đáng sợ? Ta chẳng sợ chúng, ta chỉ ghê tởm thôi.
Đại hán áo đen, cầm đầu bọn, phụ họa theo lời Giang Ngọc Lang :
– Vị bằng hữu đó nói đúng. Chẳng những chuột không đáng sợ, mà chúng còn là món ăn ngon nữa đấy.
Tiểu Linh Ngư nhăn mặt :
– Món ăn? Ngon?
Đại hán gật đầu :
– Nếu bằng hữu không tin thì cứ ăn thử một con đi.
Hắn bắt một con chuột trao qua cho Tiểu Linh Ngư.
Tiểu Linh Ngư kho át tay gấp :
– Đừng! Người quân tử không bao giờ đoạt vật của kẻ khác ăn. Các hạ cứ giữ lấy mà dùng.
Người áo đen bật cười hắc hắc :
– Rất tiếc! Các hạ có cái gan to làm bất cứ việc gì, nhưng lại nhút nhát chẳng dám ăn thử một con chuột. Cho các hạ biết, ăn thịt chuột rồi, nhất định là các hạ không còn thích nổi thứ thịt nào, ngoài chuột.
Nói xong, hắn cầm con chuột đó cho ngay vào miệng, nhai sống nó, nhưngười ta ăn một quả chuối.
Từ hai bên mép, máu chuột hòa lẫn với nước dãi của hắn, chảy ròng ròng.
Không chịu nổi nữa, chàng hét lên :
– Bằng hữu vào đây bắt chuột, có chuột rồi thì hãy đi đi.
Giang Ngọc Lang bật cười ha hả :
– Thường nhật, ngươi thích can thiệp vào chuyện người lắm mà? Sao hôm nay lại bất động như thế?
PHá lệ rồi chăng?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì :
– Nếu có người thích ăn chuột, thì đó là việc riêng của người ấy, can chi đến ta?
Những việc ấy, chẳng khi nào ta dúng tay vào.
Chàng tiếp luôn với giọng mỉa mai :
– Cũng nhưng ày nào trước kia, ngươi ăn cứt, ngươi ăn được thì mặc ngươi can gì đến ta? Ngươi nhớ chứ, lúc đó, ta có ngăn ngươi đâu?
Giang Ngọc Lang biến sắc.
Hắn day qua bọn áo đen :
– Các bằng hữu định đi à?
Đại hán cầm đầu đáp :
– Tại hạ đã nói đến đây là vì chuột chứ không vì người.
Người làm gì thì làm trừ cái việc cướp chuột của tại hạ thôi. Tại hạ nhất định không can thiệp.
Giang Ngọc Lang khiếu động :
– Chẳng lẽ bằng hữu không biết là nơi đây còn một thứ khác, có tvị hơn hẳn loài chuột?
Đại hán áo đen nhìn qua Thiết Bình Cô và Mộ Dung Cửu bật cười quái dị :
– Toàn thể huynh đệ trong bổn môn đều cho là giai nhân không đáng yêu bằng chuột.
Giang Ngọc Lang kéo Mộ Dung Cửu đến một nơi xa xa đề phòng Tiểu Linh Ngư và Hiên Viên Tam Quang, rồi cười hì hì hỏi :
– Nữ sắc, các vị xem thường, còn bạc vàng châu ngọc? Mấy thứ đó có đáng yêu hơn chuột không?
Đại hán áo đen chớp mắt :
– Bạc vàng châu ngọc, những thứ đó ở đâu?
Giang Ngọc Lang liếc mắt về phiá hậu, đoạn lắc đầu :
– Có hai vị đó, tại hạ không dám nói.
Tiểu Linh Ngư thở dài rồi cười khổ :
– Ta hết sức kỳ quái cho ta! Tại sao ta để cho ngươi sống đến bây giờ?
Giang Ngọc Lang cười lớn :
– Dù ngươi muốn giết ta, chưa chắc gì ngươi làm nổi cái việc đó! Không dễ dàng như ngươi tưởng đâu!
Năm đại hán áo đen cùng đưa mắt nhìn nhau, cùng xách lồng lên, cùng bước ra khỏi động. Họ lại do ngõ hậu mà đi.
Tiểu Linh Ngư bước tới ngăn chận họ, cười hì hì :
– Phía sau đó đâu có chuột mà các vị định đến lục soát. Các vị nên chuyển hướng là hơn.
Người áo đen cầm đầu lạnh lùng :
– Bằng hữu dám ngăn trở bọn tại hạ?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên :
– Nào tại hạ muốn găn trở các vị! Bất quá tại hạ muốn cho các vị tìm chuột thì nên do phía trước mà đi.
Ngươi áo đen bật cười hắc hắc :
– Bằng hữu nên hiểu như thế này là bằng hữu không dám ăn chuột, chứ chuột thì dám ăn bằng hữu lắm đó.
Tiểu Linh Ngư vẫn điềm nhiên :
– Mấy hôm nay tại hạ không tắm rửa, có lẽ là hôi thúi lắm, chắc chuột gớm, không ăn đâu.
Đại hán áo đen cười lớn hơn :
– Hay! Hay quá! Bằng hữu có thi vị quá! Xem thì nhỏ người, nhưng bằng hữu có cái gan to hơn người.
Tiếng cuối cùng vừa dứt, một tiếng tróc vang lên, ngọn roi trong tay gã rít gió, bay tới.
Roi màu đen, lại sáng ngời, chẳng rõ là vì màu sơn hay là vì nhờ cầm lâu ngày mà thành bóng nhoáng.
Tuy là roi đập chuột, song rất nặng, giả dĩ đại hán quất sang với một công lực quan trọng, thủ pháp lại nhanh.
Ngọn roi rít gió nghe rợn người, nếu nó trúng vào người Tiểu Linh Ngư, hẳn chàng phải nát bét như con chuột.
Nhưng Tiểu Linh Ngư hiện tại nào phải là Tiểu Linh Ngư của ngày mới ly khai Ác Nhân cốc? Chàng mỉm cười, ngoắc bàn tay, khẽ vưon ra, đầu roi đã nằm gọn trong bàn tay rồi. Nằm gọn đó đã đành, nhưng lại dính chặt như đóng đinh.
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ thốt :
– Bằng hữu quên rằng, dù tại hạ sợ chuột, nhưng không sợ người.
Đại hán áo đen biến sắc, dùng lực giật chiếc roi về, song chiếc roi dính chặt nơi bàn tay của Tiểu Linh Ngư, giật luôn Tiểu Linh Ngư nổi, gã mới mong thu hồi ngọn roi.
Gã làm gì giật nổi một hòn giả sơn? Bởi Tiểu Linh Ngư xuống tấn, thân hình xửng như trồng.
Mặt gã đỏ lên, gân trán chi chít, bắp thịt cuộn vồng.
Tiểu Linh Ngư vẫn bất động, ngọn roi vẫn dính cứng nơi tay chàng.
Tiểu Linh Ngư lại cười hì hì :
– Chuột không thân thích gì tại hạ, tại hạ không quen biết gì chuột, các vị có thể bắt hết chuột trên trần gian, tại hạ không hề can thiệp. Song, nếu các vị có chú ý gì khác ngoài chuột, thì tại hạ không thể đóng vai kẻ bàng quan rồi.
Đại hán áo đen cười lạnh :
– Ngươi không gây sự với bọn ta, bọn ta khi nào lại quấy động đến ngươi! Nếu ngươi quyết ngăn chặn bọn ta thì bọn ta không thể để yên cho ngươi rồi.
Thốt xong, gã huýt sáo miệng.
Hai đại hán khác buông lồng chuột xuống đất, chẳng những thế chúng còn mở cửa lồng.
Chuột ở trong tranh nhau mà ra kêu chít chét. Chuột vọt nhanh, như những mũi tên, nhắm Tiểu Linh Ngư mà vọt tới.
Tiểu Linh Ngư giật mình, chưa kịp hoàn hồn, chuột đã lên mình chàng vừa kêu vừa cắn.
Tiểu Linh Ngư vừa sợ vừa gớm, bắt chuột phải buông roi, dùng hai tay phủi, đuổi. Đối phó với chuột chưa xong, chàng lại thấy năm đầu roi cùng một lúc rít gió cuốn tới, chiếu xuống đầu chàng.
Chuột đeo khắp mình, Tiểu Linh Ngư không làm sao thoải mái được, chỉ còn cách lùi lại để tránh thế công của đối phương mà thôi.
Chân vừa lùi, miệng chàng kêu to :
– Hiên Viên Tam Quang? Ngươi không tiếp trợ ta à?
Chàng không gọi Thiết Bình Cô chỉ vì chàng thấy nàng quá sợ, mặt mày xanh dờn, thu mình trong một xó, có lẽ nàng không dám thở, thì hòng gì nàng dám làm chi hơn mà chàng phải gọi đến nàng.
Nhưng chàng cũng không được sự đáp ứng nào từ phía Hiên Viên Tam Quang cả.
Mặt của lão, xanh không kém gì mặt của Thiết Bình Cô, lão do dự thấy rõ, trong khi Tiểu Linh Ngư cần lão can thiệp gấp.
Cuối cùng, lão cũng bước tới, nhưng rất chậm, chừng như lã o đếm từng bước một.
Đại hán áo đen cầm đầu bọn, hét lớn :
– Hiên Viên Tam Quang! Ngươi đã đoán chúng ta là môn hạ của ai rồi, chẳng lẽ ngươi dám động thủ sao?
Hiên Viên Tam Quang giật mình.
Lão vừa tiến lên ba bước, lập tức lùi lại đến năm bước, xa vị trí củ hai bước đúng.
Tiểu Linh Ngư hét lớn hơn đại hán :
– Hiên Viên Tam Quang! Chẳng lẽ ngươi cũng là một nữ nhân, ngươi cũng sợ chuột như nữ nhân sao?
Hiên Viên Tam Quang chẳng những không bước tới mà còn quay mình lại không nhìn Tiểu Linh Ngư nữa.
Chuột càng phút càng đến, chuột không giảm mà lại tăng, chuột bò, cắn khắp người Tiểu Linh Ngư, vừa đau vừa nhột, nhưng chàng còn nghĩ gì đến cái đau cái nhột, bởi năm đại hán áo đen đang chực chờ vung roi đập xuống đầu chàng. Chàng cần phải chú ý những ngọn roi đó hơn là nghĩ đến chuột.
Năm đại hán bước theo chàng, từ năm phía, năm ngọn roi vút vào.
Đây là lần thứ nhất trong đời từ khi xuất cốc, Tiểu Linh Ngư thấy bối rối.
Chàng bối rối không phải vì năm đại hán là những tay lợi hại, mà là vì chuột bám khắp người, chân thì còn xê dịch được, chứ tay thì không thể làm một cử động nhỏ nổi, chuột vướng vít từ bàn tay đến tận nách, chuột gặm, cắn, kêu chít chét làm chàng quính quáng lên.
Giang Ngọc Lang trông cái cách đó, thích thú vô cùng, bật cười ha hả :
– Đã xưng là thiên hạ đệ nhất thông minh, thế mà không có cách gì đối phó với đàn chuột! Giang Linh Ngư, chắc không bao giờ ngươi tưởng là có lúc phải chết với loài chuột!
Tiểu Linh Ngư vặn mình, vùng vẩy nhưng vô ích, chẳng một con chuột nào văng ra khỏi mình chàng.
Chàng thở dài thốt :
– Đúng vậy! Khi nào ta tưởng là phải chết vì mấy con chuột?
Đột nhiên, một bóng ngươi chớp lên, rồi một đại hán áo đen bị người đó chụp trúng.
Người đó vung tay, quăng đại hán áo đen từ phía sau ra phía trước, ngọn roi trong tay đại hán áo đen bị người đó đoạt mất.
Bốn đại hán kia nổi giận, cùng hét vang dội, cùng vụt roi, quật vào người đó.
Song, roi của chúng, thay vì quất vào đối phương, lại quật ngược về chúng, roi tên này quất tên kia và ngược lại.
Thành ra, chúng xuất thủ chỉ để tự đánh nhau mà thôi.
Dù không nhận rõ người, trông thấy thủ pháp đó, Tiểu Linh Ngư cũng biết người.
Thủ pháp Di Hoa Tiếp Ngọc.
Tiểu Linh Ngư reo lên :
– Hoa Vô Khuyết! Ngươi đến bất ngờ thật, nhưng lại đúng lúc quá chừng!
* * * * *
Đúng vậy, người mới đến chính là Hoa Vô Khuyết.
Trừ hắn ra, trên đời này còn ai sử dụng nổi thủ pháp Di Hoa Tiếp Ngọc chứ?
Hoa Vô Khuyết xuất hiện, Tiểu Linh Ngư thở phào mà Giang Ngọc Lang cũng khoan khoái vô cùng.
Giang Ngọc Lang đinh ninh Hoa Vô Khuyết cứu Tiểu Linh Ngư chẳng qua chỉ để tự tay mình giết Tiểu Linh Ngư chứ không chấp thuận cho bất kỳ ai hạ thủ.
Đánh dạt năm đại hán ra xa rồi, Hoa Vô Khuyết vung roi quét sạch đám chuột bám trên mình Tiểu Linh Ngư.
Năm đại hán áo đen sững sờ, năm tên còn bốn ngọn roi, song những tên cầm roi chừng như quên mất roi, chẳng một tên nào dám vung tay, phản công báo hận.
Một phút sau, đại hán cầm đầu lấy lại bình tĩnh, cất tiếng hỏi :
– Bằng hữu là ai? Tại sao lại chen vào việc của người khác?
Hoa Vô Khuyết điềm nhiên :
– Ngươi dù không nhận ra người, ít ra cũng nhận ra thủ pháp chứ?
Đại hán áo đen vụt biến sắc mặt :
– Di… Di Hoa Tiếp Ngọc?
Hoa Vô Khuyết lạnh lùng :
– Ngươi nói đúng!
Đại hán áo đen dậm chân :
– Nếu có người trong Di Hoa cung tại đây, thì bọn tại hạ phải ra đi!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười :
– Các ngươi thả chuột khuấy phá ta, chuột đái khắp mình ta đây rồi bỏ đi tự nhiên như vậy à?
Đại hán áo đen cười lạnh :
– Câu nói đó, các hạ chưa đủ tư cách nói ra, dù có nói cũng chẳng thành giá trị… Hừ… Các hạ…
Hoa Vô Khuyết lạnh lùng :
– Các vị khinh thường vị nhân huynh này?
Đại hán áo đen hừ luôn mấy tiếng, tiếng sau to hơn tiếng trước, tiếng cuối cùng vang lên to ngang tiếng quát.
Hoa Vô Khuyết cười nhẹ :
– Nếu vậy, bỏ những con chuột ra ngoài cuộc, các vị cứ động thủ với y, nếu cả năm người đều có hứng như nhau thì cứ vào một lượt cũng chẳng sao. Tại hạ cam kết là không hề can thiệp.
Đại hán áo đen phát một tràng cười ghê rợn :
– Nếu các hạ không xuất thủ thì… tiểu tử đó…
Gã chưa dứt câu, Tiểu Linh Ngư đã tung sang gã một quyền.
Gã thấy rõ Tiểu Linh Ngư xuất thủ, nhưng chẳng biết tại sao gã không tránh kịp, mà ngọn roi trong tay cũng không vung lên được.
Dĩ nhiên, gã hứng trọn tay quyền đó, gã bị bắn dội về phía hậu khá xa.
Bốn đại hán kia lập tức lướt tới.
Tiểu Linh Ngư vưon tay hướng Đông, nhưng lại đánh hướng Tây, nhằm hướng Nam song lại công về hướng Bắc, bọn đại hán chẳng biết chàng thực sự tấn công ai, mặt nào nên cả bốn người đều bị chàng đánh tơi tả.
Hoa Vô Khuyết mỉm cười :
– Bây giờ thì các vị đã biết là y lợi hại như thế nào rồi chứ.
Năm đại hán không còn lời gì đáp lại, chúng bị Tiểu Linh Ngư đánh ngã, ngã nhào trên nền động, lúc đó muốn đứng lên cũng không đứng nổi nữa.
Tiểu Linh Ngư cười hì hì :
– Không ngờ người lại kém chuột, sức chịu đựng yếu quá, chỉ bị đánh sơ sài mà phơ như chết.
Năm đại hán chẳng dám nói gì, cũng chẳng dám nhích động.
Hiên Viên Tam Quang bây giờ mới nhìn qua Tiểu Linh Ngư, đưa tay ra hiệu, bảo chàng nên buông tha bọn đại hán, cho chúng kéo nhau đi càng sớm càng hay.
Tiểu Linh Ngư cau mày :
– Tay ta bớt ngứa ngáy rồi, các ngươi cứ đứng lên đi đi.
Lạ lùng thay, bốn đại hán chẳng những không đứng lên mà còn cuộn tròn mình lại, bất động tại chỗ như dính liền với nền động.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười :
– Các ngươi định nằm vạ đấy phải không? Hay là các ngươi không chịu đứng lên, chờ sư nương các ngươi đến bế à?
Trước đó thì các đại hán còn quỳnh tay quỳnh chân, nằm ngang nằm dọc, họ co thân người lại thành đống, tròn tròn, năm người hiệp lại một chỗ, rồi họ rung rung, nhưng chỉ một lúc thôi, mà cái rung của họ cũng lạ lùng, đúng ra thì họ giật mạnh mới phải.
Bây giờ thì chẳng những họ không đứng lên, không nói năng, họ lại không run nửa.
Họ hoàn toàn bất động.
Hiên Viên Tam Quang bước tới, nhìn thoáng qua năm đại hán, lão biến sắc mặt, chụp một đại hán giở bổng lên xem rồi buông xuống liền.
Đoạn lão thở dài :
– Vĩnh viễn họ không đứng dậy nổi, họ chỉ đứng dậy ở thế giới bên kia, chứ giữa cõi đời này, họ phải nằm mãi mãi, nằm với thiên thu.
* * * * *
Ngọn đèn chao chao, chừng như dầu sắp cạn.
Đèn không to ngọn, ngọn lại chao chao, ánh sáng phải lưu mờ hơn trước, gương mặt các đại hán biến xanh nhanh chóng như màu của rêu bám trên vách động.
Không có cái gì khủng khiếp hơn mặt của một xác chết.
Phải, tất cả đều đã chết hết rồi, nhưng điều lạ là họ vừa chết đó, mà sắc mặt lại xanh đáng sợ.
Tiểu Linh Ngư giật mình :
– Chẳng lẽ ta chỉ múa may mấy tay quyền, đùa cợt với chúng mà chúng lại chết?
Đâu có cái chết kỳ quái như thế?
Hay là chúng tự sát?
Hoa Vô Khuyết cau mày :
– Không phải là ngươi đánh họ chết đâu. Có lẽ họ sợ ngươi không buông tha cho họ, nên…
Tiểu Linh Ngư dậm chân :
– Tại sao chúng quẫn trí thế? Dù những con chuột có gây khó chịu cho ta thật, có làm cho ta căm hận thật, song làm gì ta nhẫn tâm giết bọn họ vì một sự nhỏ mọn như vậy mà họ quá sợ tìm cái lối thoát đó? Chắc họ ăn sống quá nhiều chuột rồi họ biến thành chuột luôn!
Hiên Viên Tam Quang cười khổ :
– Chúng cũng gan đấy! Nói chết là chết ngay, mà lại chết nhanh chóng.
Tiểu Linh Ngư tặt lưỡi :
– Có lẽ chúng ngậm độc dược trong miệng, chuẩn bị trước cái chết, tùy thời mà chết là chết ngay.
Hiên Viên Tam Quang ngồi xuống, vạch miệng chúng ra xem.
Từ trong miệng, một thứ nước sền sệt, màu đen chảy ra, chất nước đó bốc mùi thúi không ai ngửi nổi.
Miệng của chúng biến thành một cái lỗ trống rỗng, đừng nói là lưỡi, vật mềm tiêu tan dễ dàng, đến cả hai hàm răng của chúng cũng tan biến mất.
Tiểu Linh Ngư kêu lên kinh hãi :
– Chất độc gì mà lợi hại đến thế? Trong khoảnh khắc làm tiêu tan trọn hai hàm răng, bình sanh ta chưa hề trông thấy?
Hiên Viên Tam Quang thở dài :
– Ngươi nói đúng, chúng ngậm sẵn độc dược trong miệng.
Tiểu Linh Ngư cau mày :
– Tại sao chúng phải chết? Ta không có ý định giết hại chúng, mà cũng không cần phải hỏi cung chúng, ta có làm khó chi cho chúng đâu? Chẳng lẽ chúng chán sống?
Hiên Viên Tam Quang lục soát năm thi thể, chẳng tìm được vật gì ngoài một ít bạc vụn.
Lão suy nghĩ một chút đoạn mở áo của chúng ra, bất giác lão kêu thất thanh :
– Đây, có sự giải thích cho ngươi đây rồi!
Nơi ngực của mỗi tên có hai hàng chữ, mỗi hàng năm chữ.
“Vô Nha môn hạ sĩ, khả sát bất khả nhục.”
Tiểu Linh Ngư trố mắt :
– Vô Nha môn hạ sĩ, khả sát bất khả nhục? Cái quái quỷ gì thế này?
Hiên Viên Tam Quang thở dài :
– Rất giản đơn! Gặp cuộc đánh nhau, thắng thì tốt, không thắng thì phải tự sát ngay, cho chủ nhân đừng mất mặt! Nếu chúng không tự sát, trở về nhà chủ nhân chúng sẽ hành hạ chúng cực kỳ thảm độc, cho nên chúng chết đi như vầy, thà là chết gấp nhưng chết sướng, hơn là trở về chịu hình phạt rốt cuột rồi cũng chết.
Tiểu Linh Ngư cau mày :
– Nhưng chúng đánh nhau với ta tại đây, dù chúng bại, nhưng chắc gì chủ nhân chúng biết mà hành hạ chúng? Nếu tự chúng chẳng tiết lộ, thì chỉ có trời mới biết được mà thôi, tại sao chúng chết ngu dại như vậy chứ?
Hiên Viên Tam Quang lắc đầu :
– Chúng không chết ngu dại đâu, chắc là chúng sợ ngươi không buông tha cho chúng…
Lão tiếp luôn :
– Ngươi không buông tha là chúng phải chết, thà chúng tự sát hơn là để ngươi hạ sát.
Hoa Vô Khuyết mỉm cười :
– Không hẳn vậy đâu!
Tiểu Linh Ngư trố mắt :
– Thế thì tại sao?
Hoa Vô Khuyết đáp :
– Lúc ta vào đây, họ gồm cả thảy là bảy người.
Hiên Viên Tam Quang vỗ tay :
– Phải! Năm tên vào, hai tên ẩn nấp bên ngoài, hai tên đó thấy tình hình bất lợi, hẳn là chạy đi rồi, năm tên còn lại sợ hai đồng bọn chạy về báo cáo, như vậy họ còn mong gì giấu diếm sự việc nữa. Họ phải tự sát để khỏi chịu cực hình.
Tiểu Linh Ngư trừng mắt :
– Sao ngươi không chế ngự hai tên đó?
Hoa Vô Khuyết mỉm cười :
– Nghe ngươi la chết ở trong này, làm sao ta còn nấn ná ở bên ngoài để chế ngự hai tên đó?
Bỗng, Tiểu Linh Ngư kêu lên :
– Chúng ta bị những con chuột làm hoang mang thành ra quên mất những gì xung quanh đến nỗi có kẻ lẻn đi mất mà cũng chẳng hay biết gì cả.
Hiên Viên Tam Quang nhìn quanh cũng kêu lên :
– Thôi rồi, cái gã họ Giang đó cũng chuồn đi đâu mất.
Tiểu Linh Ngư dậm chân hướng qua Hoa Vô Khuyết :
– Lúc ngươi vừa đến hắn mầng rỡ ra mặt, hắn đinh ninh là ngươi sẽ giết ta, sau đó hắn phát hiện ra sự tình bất lợi, hắn phải chuồn. Tiểu tử đó tinh khôn hơn quỷ! Ta phải đặc biệt lưu ý đến hắn mới được.
Hoa Vô Khuyết trầm ngâm một lúc, đoạn cười nhạt :
– Hắn chuồn đi, thế mà hay!
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng :
– Ngươi có thấy hắn chứ?
Hoa Vô Khuyết đáp :
– Có.
Tiểu Linh Ngư lại hừ một tiếng :
– Thấy hắn mà ngươi lại để cho hắn đi!
Hoa Vô Khuyết thở dài :
– Khó trở mặt lắm, bởi ngày trước ta có giao hảo với hắn…
Tiểu Linh Ngư hét lên :
– Dù cho hắn có là bằng hữu của ngươi đi chăng nữa, ngươi cũng không thể để cho hắn mang Mộ Dung Cửu đi như vậy!