Giang Hồ Tứ Quái

Chương 2 - Nhân Vật Thứ Tư

trước
tiếp

Bây giờ thì Vương Động lại trở về… bất động. Hắn điềm đạm mỉm cười :

– Ngươi thua nhưng có lẽ không cam tâm phải không? Đúng, bại như thế thì quả là hơi… uổng, vì thật tình ta vẫn chưa dùng đến môn công phu thực tế của ta. Nhưng ta cũng cần cho ngươi biết rằng người mà dùng đến công lực thật của mình thì người đó kể ra không có bản lĩnh. Từ trước đến giờ, bất cứ trong trận giao đấu nào, ta cũng chưa bao giờ dùng đến công phu thật của mình cả.

Bạch Mã Nghị giận gần ói máu.

Nhưng đúng như Vương Động đã nói, hắn chưa dùng đến công phu đúng mức của hắn.

Hoàn toàn trong trận này, hắn chỉ lợi dụng yếu điểm và thời cơ.

Nhưng suy cho cùng, nếu không phải là con người có công phu tuyệt đỉnh thì nhất định không thể nào lợi dụng được yếu điểm của đối phương và lợi dụng được thời cơ như thế.

Chẳng những hắn có một công phu tuyệt đỉnh mà trí óc của hắn cũng tính toán thật nhanh, thật chính xác.

Vương Động không động thì thôi, một khi hắn đã động thì cái động đó không phải tầm thường.

Phía bên kia, Quách Đại Lộ đã tận dụng quyền phong đẩy Kim Mã Nghị lui gần sát vách.

Yến Thất thì nhảy từ Đông sang Tây, từ Nam sang Bắc, một mình hắn tạo thế bao vây Ngân Mã Nghị.

Nhưng cờ cao gặp tay cao.

Con người Ngân Mã Nghị tuy có lớn hơn đồng bọn nhưng khinh công thì lại trội hơn.

Công lực của hắn cũng khá mạnh…

Mặc dầu Yến Thất tận dụng trò múa rối nhưng hắn vẫn ăn miếng trả miếng thật đích đáng. Yến Thất chẳng những không động được hắn mà trái lại còn bị hắn làm cho xính vính.

Cái lối chế ngự đối phương của Ngân Mã Nghị thật là lạ. Yến Thất càng tận dụng khinh công để một mình có thể đánh đông kích tây thật nhanh thì Ngân Mã Nghị càng thi triển động tác thật chậm. Cái chậm của Ngân Mã Nghị quá lợi hại, chậm mà làm cho cái lẹ của Yến Thất trở thành vô dụng.

Yến Thất toát mồ hôi.

Nhưng chỉ một thoáng qua, hắn chợt bình tĩnh lại. Yến Thất đưa tay lên lột chiếc nón rộng vành đang đội, cử động của hắn thật nhanh, vừa đưa tay lên là chiếc nón đã chụp xuống đầu Ngân Mã Nghị.

Cái đầu của Ngân Mã Nghị quá nhỏ mà chiếc nón thì lại quá lớn. Chiếc nón chụp lên làm cho hắn giống như một tai nấm. Hắn chưa kịp phản ứng thì bàn tay của Yến Thất đã tới rồi…

Ngân Mã Nghị ngã lộn nhào, hắn cố hết sức bò lên nhưng chiếc áo giáp màu bạc trong người hắn làm cho hắn càng lúng túng.

Ngân Mã Nghị muốn đưa tay lên giật chiếc nón ra nhưng hắn không còn cử động được nữa, thân mình hắn như bị một trái núi chặn lên trên.

Yến Thất ngồi chận trên mình Ngân Mã Nghị và cười hì hì :

– Chiếc ghế này kể cũng kha khá, chỉ hiềm vì hơi nhỏ.

Kim Mã Nghị nhìn cục diện càng lúc càng bất lợi. Hắn cố vùng vẫy, lồng lộn nhưng Quách Đại Lộ cứ bám chặt lấy hắn làm cho hắn tức cành hông, tức đến mức Quách Đại Lộ chưa đánh tới hắn mà hắn đã tối mắt ngã quay ra và cơn tức đã làm cho hắn sùi bọt mép…

Quách Đại Lộ nhìn Kim Mã Nghị thở ra nói :

– Thì ra hắn là con người bị chứng… phong xù!

Vương Động nói :

– Tôi bảo anh chế phục Bạch Mã Nghị mà anh chẳng chịu nghe.

– Anh nói là nói, còn tôi làm được hay không lại là một việc khác. Anh không thấy là tôi theo không kịp Bạch Mã Nghị à? Vả lại y cứ đeo cứng lấy anh thì tự nhiên là tôi phải chọn Kim Mã Nghị chứ sao. Bởi vì tôi đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Vương Động thở ra và như nói một mình :

– Thật không ngờ con người như thế mà lại cứ đi lo kiếm cái dễ cho mình.

– Tôi thì tôi rất bất ngờ, cái mền dầu mỡ của anh mà lại có chỗ dùng khá quá.

Sau này nếu có người nào muốn học cách bắt ám khí thì tôi sẽ khuyên họ nên bôi mỡ vào mền cho thật nhiều.

Vương Động nói tỉnh bơ :

– Nếu muốn có dầu mỡ nhiều thì tốt hơn hết là nên ăn thật nhiều vịt nướng…

Yến Thất vụt thở phào :

– Tôi thật không ngờ chuyện này lại kết thúc quá dễ dàng như thế, có lẽ là vận xui của họ nên mới gặp phải hai tay kỳ cục.

Quách Đại Lộ cười :

– Bọn này kỳ cục thì chắc phải gọi anh là… quái vật.

Yến Thất nhướng mắt :

– Nhưng hỏi thật, có phải nhị vị bằng lòng giúp tôi là vì thấy con người của tôi rất thẳng thắng thật tình, có phải thế không?

Quách Đại Lộ cười :

– Cũng có thể như thế nhưng chắc hơn hết là nhờ vào cái tài uống rượu dộng đầu của anh.

Yến Thất cũng cười :

– Mà nếu anh không treo dộng đầu để uống rượu thì chưa chắc tôi cũng làm như thế.

Hắn lại thở ra và tiếp :

– Thật ra thì tôi còn có một vấn đề muốn nói, nhưng không biết có cần nói hay không nữa?

Vương Động hỏi :

– Có phải muốn nói chuyện tạ ơn hay không?

Yến Thất nói :

– Chuyện như thế này, quả thật tôi không biết dùng lời lẽ như thế nào để có thể xứng đáng gọi là tiếng tạ ơn.

– Nếu anh thật sự muốn tạ ơn thì có một chuyện đáng làm hơn.

– Chuyện gì?

– Làm ơn dắt dùm tôi lại giường cho tôi ngủ một giấc thì có lẽ còn hay hơn chuyện tạ ơn gấp bội.

* * * * *

Bất cứ dưới con mắt của ai thì Phú Quý sơn trang vẫn không phải là chỗ làm cho người ta thích thú.

Không có một cái gì có thể làm cho người ta có thể dựa vào để lưu luyến cả.

Nhưng thật là lạ, Yến Thất cũng như Quách Đại Lộ, hắn đến là không bao giờ muốn bỏ đi.

Như thế không có nghĩa là họ không có một chỗ nào để đi mà là họ ở lại vì một nguyên do đặc biệt.

Nhưng cứ bảo họ nói cho rõ cái nguyên nhân ấy thì nhất định họ không làm sao nói được.

Có nhiều người, giữa họ với nhau dường như có một sức hút y như kim khí với nam châm, cứ hễ họ gặp nhau là không khi nào bứt rời ra được.

Không phải người này hút người kia mà cả đôi bên hút lẫn nhau.

Những con người ấy cứ hễ gần nhau là họ cảm thấy rất khoan khoái, ngủ dưới đất cũng được, nhịn đói mấy ngày cũng không sao, và nếu nói cho có giọng đao to búa lớn hơn một chút là dầu cho trời có sập thì họ cũng chẳng màng.

Trên đời, đối với những người này, hình như họ chỉ kỵ có mỗi một việc…

Đó là việc chảy nước mắt.

Họ không chảy nước mắt mà họ cũng không muốn thấy ai chảy nước mắt.

Họ càng không muôn thấy nước mắt của nữ nhi, nhất là một nàng nhỏ bé như Hồng Mã Nghị.

Thân hình nàng bé lắm nhưng nước mắt thì lại thật nhiều.

Quách Đại Lộ chợt phát giác ra một chuyện khá mới lạ.

Một người nước mắt nhiều hay ít, vốn không thể lấy khối lượng thân thể mà ước độ được, nó không quan hệ gì với nhau, mà hình như càng ốm nhỏ thì nước mắt của họ lại càng nhiều.

Hình như nàng con gái nào cũng giống nhau ở một điểm này.

Và họ giống nhau một việc gần như là… tự nhiên: càng mập thì họ càng ăn ít.

Càng xấu thì họ càng làm dáng. Càng già thì họ tô phấn càng dầy và y phục thì sắm nhiều nhưng khi mặc thì họ muốn mặc thật ít, thật mỏng…

Quách Đại Lộ thở ra. Hắn nói thật nhỏ hình như chỉ cho hắn tự nghe :

– Họ quả đúng là… quái vật!

Hắn không chịu nỗi với tiếng khóc của Hồng Mã Nghị. Hắn dợm bỏ đi.

Nhưng Yến Thất không cho hắn nhúc nhích.

Vương Động thì đã nằm dài trên giường tự bao giờ. Hắn rút đầu vào mền ngủ một cách ngon lành.

Vương Động mà ngủ rồi là y như một người chết, thế sự hoàn toàn gát hết ngoài… mi mắt.

Yến Thất kéo tay Quách Đại Lộ :

– Nếu anh đi thì bốn người này giải quyết làm sao?

Quách Đại Lộ nói :

– Chuyện này vốn là chuyện của anh thì làm sao lại hỏi tôi.

Yến Thất nói :

– Nhưng nếu không có anh giúp tôi thì tôi làm sao chế phục họ được? Nếu họ không bị chế phục thì làm sao lại dẫn đến chuyện phiền hà này chứ?

Quách Đại Lộ khựng lại.

Như sợ nói còn chưa rõ, Yến Thất vội nói luôn :

– Nếu các anh không giúp tôi thì nhất định tôi sẽ bị họ bắt và nhiều nhất là tôi sẽ chết thêm một lần nữa là cùng, chứ không khi nào xảy ra chuyện phiền hà mảy may… và bây giờ tôi không thể giết họ mà cũng không thể tha họ, theo anh thì phải giải quyết làm sao?

Hắn càng nói thật rõ ràng thì Quách Đại Lộ càng cảm thấy như mơ hồ hơn nữa.

Vương Động vụt thò đầu ra khỏi chiếc mền, hắn cười :

– Tôi có cách.

Yến Thất thở phào :

– Vậy mà từ nãy giờ không chịu nói ra cho sớm.

Vương Động nói :

– Anh đã không nghĩ đến chuyện giết họ mà cũng không muốn thả họ thì cứ để họ ở lại đây, nuôi họ suốt đời là ổn chứ gì.

Quách Đại Lộ vỗ tay cười :

– Đúng! Rõ ràng là một ý kiến hay, vả lại họ là những người có thân hình không lớn lắm, nhất định là họ cũng không ăn nhiều lắm.

Hồng Mã Nghị khóc lớn :

– Mỗi ngày tôi chỉ ăn chừng lưng lưng chén trân châu nghiền thành bột và uống chừng vài cân nước mật từ trái đào ép ra. Nếu không có nước đào thì thay đỡ bằng mật ong cũng được.

Yến Thất tính nhẩm :

– Trân châu nghiền thành bột… vài cân nước mật trái đào… kể cũng không khó lắm…

Và hắn vụt quay mình bước đi ra phía cửa.

Quách Đại Lộ kêu giật lại :

– Anh định đi đâu đó?

Yến Thất đáp :

– Đi tìm một cỗ quan tài, leo vào nằm trong đó rồi nhờ người đào lỗ chôn dùm.

Tuy có phần nghẹt thở nhưng vẫn dễ chịu hơn là mỗi ngày phải kiếm bột trân châu và nước mật đào.

Quách Đại Lộ thở ra :

– Cứ như thế mà tính thì muốn cứu anh chỉ còn có nước thả họ đi khỏi nơi này.

Thả họ đi xem ra là còn dễ hơn tìm người bạn treo dộng đầu uống rượu.

Miệng hắn nói, tay hắn đã giải khai huyệt đạo cho bọn Mã Nghị.

Đó là bản tính của họ Quách, hắn nói và làm gần như cùng một lúc.

Bọn Mã Nghị đến thật nhanh mà đi lại nhanh hơn.

Bọn Vương Động đưa mắt nhìn họ bỏ đi và cùng quay phắt lại nhìn nhau không nói…

Thật lâu, Quách Đại Lộ mới hỏi :

– Anh đã muốn thả họ đi, có phải thế không?

Tự nhiên hắn hỏi trổng nhưng ai cũng biết là hỏi Yến Thất.

Và Yến Thất nhướng mày :

– Sao? Anh bảo sao?

Quách Đại Lộ không trả lời mà lại nói :

– Thế nhưng anh lại không muốn nói ra bởi vì chính bọn ta đã ra tay. Nếu thả họ đi thì sợ bọn ta không hài lòng, thực ra thì…

Yến Thất chen vào :

– Thực ra thì anh cũng đã muốn thả họ, có phải thế không?

Ba người lại nhìn nhau và bỗng cười một lượt. Họ cười bằng một giọng tất là cởi mở, chừng như họ nhìn thấu xuyên qua gan ruột lẫn nhau…

Quách Đại Lộ nói :

– Xem chừng chuyện thả người còn dễ hơn chuyện giết người, mà còn là một việc làm có khá nhiều khoan khoái.

Yến Thất nói :

– Đúng y phong phóc. Nếu chúng ta giết họ thì bây giờ nhất định là không làm sao trong lòng lại có được cái khoan khoái như thế này.

Vương Động nói :

– Nhưng chúng ta thả họ đi rồi, nếu họ lại đi hại người khác thì chuyện không khoan khoái chút nào cả.

Quách Đại Lộ nói thật lớn :

– Nhất định không bao giờ có chuện như thế. Tôi xem họ không phải hoàn toàn là hạng người xấu. Cho dầu trước đây họ làm nhiều chuyện không tốt nhưng từ đây về sau chắc chắn họ sẽ có nhiều hối cải.

Và hắn thấp giọng :

– Nhưng cho dầu họ có quả thật là người xấu đi nữa, bây giờ họ nghe, họ thấy thái độ của mình như thế thì nhất định họ cũng không đi làm chuyện xấu.

Yến Thất nói :

– Nhưng anh có chắc là họ sẽ thấy việc mình làm hay không?

Vương Động nói :

– Tự nhiên họ sẽ nghe thấy chứ sao không. Cái con người ấy nói đến mười dặm cũng còn nghe thấy chứ đừng nói là gần đây.

Quách Đại Lộ cười :

– Đúng rồi, tiếng nói của tôi có lớn thật đấy. Trước đây có người bảo tiếng nói giọng… kim. Hãy chờ cho đến lúc nào rảnh rỗi, tôi sẽ hát cho ngươi nghe một vài khúc ca tuyệt diệu.

Vương Động thở ra :

– Nếu anh nhất định hát thì tốt hơn hết là hãy chờ tôi ngủ rồi hẳn hát.

Hắn rút đầu vào mền và nói :

– Chỉ cần tôi nhắm mắt lại rồi thì cho anh rống cái giọng gà cồ rên suốt ngày suốt đêm thì tôi cũng chẳng bao giờ thức dậy…

Bọn Quách Đại Lộ, Vương Động, Yến Thất, người này bảo người kia là quái vật, có lẽ đều đúng cả, vì họ đúng là những nhân vật dị hợm vô cùng, chỉ có mấy chuyện xảy ra cũng đủ chứng tỏ cái tâm tính đặc biệt của họ.

Có lúc nhìn qua hành động, người ta thấy họ đúng là bậc anh hùng quân tử nhưng có lúc lại cũng y như một bọn ngông cuồng.

Họ thường làm đúng nhưng cũng thường làm sai.

Nhưng cho dầu thế nào thì hành động của họ cũng không đến đổi làm cho “khắp đồi xương trắng phơi lổn ngổn, dưới bầu trời hơi gió máu tanh”

* * * * *

Trong mỗi tháng, thường là Yến Thất đi ra ngoài ít nhất là ba lần.

Không ai biết hắn đi đâu mà cũng không biết hắn làm công việc gì.

Mỗi lần đi như thế, khi về hắn đều có mang theo nhiều món lạ.

Hoặc vài đôi vớ mới, hoặc vài chiếc khăn tay có thêu hoa, cũng có khi là một miếng thịt quay thật to, hoặc một bình rượu nếp. Cũng có lúc hắn mang về vật sống như mèo, chim hoặc cá tôm.

Nhưng nhất định không lần nào hắn mang về vật kỳ quái như lần này.

Lần này hắn mang về một người.

Hắn tên là Lâm Thái Bình.

Hắn là nhân vật thứ tư. Hắn có cái tên nghe có vẻ thái bình lắm nhưng thật sự thì từ khi bắt đầu có hắn thì bọn người trong Phú Quý sơn trang cũng bắt đầu sống những chuỗi ngày không có một chút… thái bình.

* * * * *

Có một số người rất thích mùa đông. Bởi vì những ngày vào đông có thể ngắm tuyết, vịnh mai và uống những chung rượu ấm. Bởi những cái thích thú ấy, những mùa khác đều không có được.

Nhất là sau khi uống vài ba chung rượu ấm rồi là đánh một giấc thì quả thật trừ những ngày đông ra thì không có vào những mùa nào khác.

Những người thích mùa đông tự nhiên không thể là những người nghèo.

Vì mùa đông là cái mùa khốn khổ nhất cho những người nghèo khó.

Tất cả những người nghèo, ai cũng đều mong cho mùa đông đến thật muộn và qua thật nhanh, nếu có thể thì đừng bao giờ có mùa đông cũng được.

Chỉ có điều rất tiếc là mùa đông lại đến với những người nghèo quá sớm. Vì thiếu ăn thiếu mặc, thiếu cả những phương tiện tối thiểu để sinh nhai, cho nên mùa đông còn ở đằng xa mà hơi lạnh đã đụng vào họ trước.

* * * * *

Bây giờ đã đến mùa đông.

Tiền viện của Phú Quý sơn trang cũng như những nơi khác, tuyết đã phủ một màu trắng xóa.

Tự nhiên là dầu cho trong nhà không một ai có đủ hứng thưởng hoa thì bên ngoài những cành mai cũng cứ từ từ hé nụ.

Nhưng nếu một con người nào quanh năm vẫn cứ mặc độc một chiếc áo của mùa xuân, hàng ngày không có đủ thức ăn để cho vào đầy bao tử, thì cái mong mỏi của họ nhất định không phải là tuyết trắng với mai vàng.

Quách Đại Lộ nhìn tuyết và mai ở bên ngoài, hắn lẩm bẩm :

– Giá những cành mai ấy biến thành những chùm tiêu thì có lẽ còn hay hơn nhiều.

Vương Động hỏi :

– Hay hơn ở cái chỗ nào?

Quách Đại Lộ nói :

– Anh nhìn xem, lớp tuyết giống y như là lớp bột mì, giá như những chùm mai ấy là những chùm tiêu thì có phải là mình được một bữa ăn nóng sốt hay không?

Vương Động thở ra :

– Anh quả là một kẻ tục tằn. Giá như Lâm Phủ mà nghe thấy lời anh nói thì chắc có lẽ sẽ tức là chết thêm lần nữa.

Quách Đại Lộ nói :

– Lâm Phủ là ai?

Vương Động cau mặt :

– Ngay cả Lâm Phủ mà anh cũng chưa từng nghe nói nữa à?

Quách Đại Lộ lắc đầu :

– Chưa. Tôi chỉ nghe nói đến Nhục Phủ mà thôi. Bất luận là Tra Phủ, Ngưu Phủ hay Lộc Phủ gì thì cũng có thể làm thức nhấm đưa cay tuyệt diệu.

Vương Động nói :

– Lâm Phủ tức là Lâm Quân Phục, cũng gọi là Lâm Hòa Tịnh. Ông ta là một vị ẩn sĩ đời nhà Tống, ông ẩn cư tại Tây Hồ. Nghe nói có đến hơn hai mươi năm không hề bước chân xuống núi, ngoài việc trồng mai, nuôi hạc ra, ông ta không làm một chuyện gì khác nữa. Ông ta thường lấy câu “Mai thê hạc tử” để chỉ ý chí của mình. Chính trong bài “Vịnh Tuyết Thi”; của ông ta có câu :

“Sơ ảnh hoành tà thủy thanh tiên

Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn”

Nó được tuyền tụng mãi trong đời.

Quách Đại Lộ gật gật đầu :

– Cứ như thế thì Lâm Phủ tiên sinh quả là bậc cao nhân.

– Phải nói là cực cao mới đúng.

– Nhưng nếu cái bao tử của ông ta mà trống rỗng như chúng ta bây giờ thì không biết là ông ta có còn cao được nữa hay không nhỉ?

Vương Động ngẫm nghĩ hồi lâu rồi bỗng bật cười :

– Đến cái mức mà như anh bây giờ thì có lẽ ông ta còn… tục hơn anh nữa cũng không chừng.

Quách Đại Lộ cũng bật cười.

Hắn đồng thời cũng phát hiện ra rằng bất cứ một con người nào, dầu lạnh dầu đói đến đâu, nhưng nếu cười được một cái thì cũng nghe nhiều khoan khoái.

Ngay lúc ấy Vương Động vụt tung mền ngồi dậy nói lớn :

– Nói đến Lâm Hòa Tịnh, tôi chợt thấy có chuyện hay.

Có thể làm cho Vương Động tung mền ngồi dậy trong lúc này thì quả là chuyện thế gian hy hữu…

Quách Đại Lộ không thể làm thinh :

– Anh nghĩ tới chuyện gì thế? Chẳng lẽ lại cũng muốn… lấy mai làm vợ?

– Còn hơn là lấy mai làm vợ nữa, đó là rượu…

Quách Đại Lộ thiếu điều nhảy dựng lên :

– Rượu? Ở đâu có rượu?

– Ở dưới gốc mai.

Quách Đại Lộ cười nhăn nhó :

– Lấy mai làm vợ là đã điên quá mức rồi, thế nhưng bây giờ tôi không ngờ lại có người điên hơn thế nữa.

– Thế nhưng dưới gốc mai quả có chôn một ché rượu. Ché rượu ấy tôi chôn hơn mười năm về trước. Năm đó tôi vừa nghe chuyện Lâm Hòa Tịnh nên cũng đâm ra… yêu thích hoa mai. Vì thế nên mới đem một ché rượu chôn xuống gốc mai, cố ý mong cho nó nhiễm chút ít mùi hoa.

Bất luận rượu đem chôn ở nơi nào, nếu đã quá mười năm thì cho dầu không có hoa, rượu ấy vẫn có một mùi thơm ngào ngạt.

Quách Đại Lộ gõ gõ cho rớt mớ đất bám trên miệng ché, hắn nhắm mắt hít một hơi dài, nuốt nước bọt thở ra :

– Đây không phải là hơi hương mà quả đúng là hơi… tiên.

Vương Động cười :

– Bây giờ thì anh nên cám ơn Lâm tiên sinh đi. Nếu không có ông ấy thì tôi không bao giờ chôn ché rượu này và cũng không nhớ đến ché rượu đã chôn hồi hơn mười năm về trước.

Quách Đại Lộ bây giờ thì không có giờ rảnh đâu mà để mà nói chuyện. Lúc có rượu để cho hắn uống thì miệng hắn nhất định không bao giờ làm chuyện khác.

Hắn bưng nguyên ché rượu đang sửa soạn kê vào miệng…

Vương Động đưa tay kéo lại :

– Khoan, hãy đợi một chút.

Quách Đại Lộ nhướng mắt :

– Đợi cái gì?

– Yến Thất đã đi hai ngày rồi, đợi cho hắn về đến đây, ít nhất mình cũng nên đợi hắn một chút.

– Đợi hắn về không chừng bọn mình đã chết cứng vì lạnh đấy.

Nhưng thật ra thì hắn không phải đợi lâu.

Tiếng nói của Yến Thất đã vọng ở bên ngoài.

– Cứng mình mà chết thì càng tốt, ché rượu ấy để một mình tôi uống.

Vương Động cười :

– Cái tên ấy chẳng những cái lỗ tai thật mỏng mà mũi của hắn cũng không dầy.

Ta cứ nói thoáng trong hơi gió là hắn biết ngay.

Quách Đại Lộ bật cười :

– Nhưng không biết cái tên có lỗ mũi ấy mang cái thứ gì về đó nhỉ, nếu có một con gà để mình đưa cay thì có lẽ thật hay.

Yến Thất cười :

– Món đưa cay thì không có, chỉ có thêm người để đưa rượu mà thôi…

* * * * *

Lâm Thái Bình quả đúng là tay rượu cừ khôi.

Nhưng bất cứ ai mới nhìn qua cũng không thể tin rằng hắn là con người có tửu lượng khá cao như thế.

Quách Đại Lộ mới thấy hắn càng lại không tin hơn ai hết.

Hắn có một dáng vóc y như con gái. Hắn là một con người vừa đẹp vừa trắng, mảnh khảnh. Nếu bảo Yến Thất giống con gái thì phải nói Lâm Thái Bình là gái giả nam trang.

Miệng hắn rất nhỏ, nếu dùng mỹ từ “hoa anh đào” để chỉ chiếc miệng của hắn thì cũng không ngoa chút nào.

Lúc Quách Đại Lộ lần đầu nhìn hắn thì miệng hắn ngậm lại, môi hắn tái xanh, gần như là cần phải dùng chiếc đũa nạy miệng hắn ra mới có thể đổ rượu vào.

Hắn đã bị lạnh cóng, lạnh đến mức có thể chết luôn.

Và cơn đói đã làm cho hơi thở của hắn còn như sợi chỉ mong manh. Quách Đại Lộ thật không tưởng tượng rằng trong đời lại có kẻ còn đói hơn mình như thế. Hắn cười hỏi Yến Thất :

– Con người này, anh mang từ đâu về thế?

Yến Thất đáp :

– Ở dọc đường.

Quách Đại Lộ thở ra :

– Lần thứ nhất anh mang về một con mèo, lần thứ hai anh mang về một con chó.

Bây giờ thì anh lại kiếm được con… người, như thế thì lần sau anh sẽ mang về một đống dã nhân?

Vương Động cười :

– Tốt nhất là một con khỉ cái để có thể cáp với anh cho thành cặp.

Quách Đại Lộ không giận mà lại cười khì :

– Được khỉ cái thì tốt biết bao, vì tôi sẽ có người để gọi là Vương đại tẩu.

Yến Thất không thèm nghe những lời xỏ qua xỏ lại của họ, hắn đi tìm một cái chén, cạy miệng đổ rượu cho Lâm Thái Bình.

Uống đến chén thứ hai thì da mặt của Lâm Thái Bình bắt đầu có máu, thế nhưng mắt hắn vẫn nhắm nghiền.

Mắt hắn nhắm nhưng tay hắn bắt đầu hoạt động. Hắn bưng chén rượu uống cạn một hơi rồi lên tiếng :

– Đúng là Trúc Diệp Thanh, thứ Trúc Diệp Thanh đã chôn ngót ba mươi năm.

Hắn nói một cách thản nhiên, nói như người đang nhấp nháp phê bình trong cơn tửu hậu. Hắn không lộ một vẻ gì để chứng tỏ rằng cách đó mấy phút, hắn là tên gần chết đói.

Vương Động cười.

Quách Đại Lộ cũng cười.

Chỉ bằng một câu nói với thái độ như thế, họ đã coi Lâm Thái Bình là bằng hữu.

Quách Đại Lộ gật gù :

– Không ngờ vị bằng hữu này là tay sành rượu.

Lâm Thái Bình mở mắt, hắn nhìn cái chén trên tay Yến Thất và khẽ cau mày :

– Các vị dùng cái chén như thế này để uống rượu đấy à?

Giọng nói của hắn y như thấy một người dùng lỗ mũi để… ăn cơm và dùng hai chân cầm… đũa.

Đúng là một cách nói cực kỳ kinh ngạc.

Quách Đại Lộ nói :

– Nếu không dùng chén ấy thì dùng cái gì bây giờ?

Lâm Thái Bình lắc đầu :

– Uống Trúc Diệp Thanh thì phải dùng chén ngọc, chứ nếu dùng cái chén như thế này thì thật là làm hư cả rượu rồi.

Quách Đại Lộ cười :

– Tôi thấy anh nên nhắm mắt lại mà uống, vì nếu không nhìn thì chén ngọc hay chén đá gì thì cũng thế thôi.

Lâm Thái Bình gật gù :

– Cũng có thể đúng… nhưng tôi chẳng thà bưng ché còn hơn.

Ché rượu đang đặt trước mặt hắn và quả thật hắn bưng lên.

Quách Đại Lộ ngồi nhìn ché rượu chỏng lên thật nhanh, hắn nhìn gần như đứng tròng con mắt.

Cho đến khi gần nửa ché rượu chạy vào bụng rồi, Lâm Thái Bình mới đặt xuống và đưa ống tay áo quẹt ngang miệng :

– Ngon! Rượu này quả thật là ngon. Thức đưa cay đâu nhỉ?

Quách Đại Lộ nhướng mắt :

– Thức nhắm ư?

Lâm Thái Bình hỏi lại :

– Chứ các vị uống rượu khan như thế này à?

– Như thế thì anh chẳng hiểu gì cả. Người sành rượu thì đâu có cần thức nhấm.

Lâm Thái Bình ngẫm nghĩ rồi gật đầu :

– Đúng. Câu nói đó đúng.

Hắn lại ngẩng đầu lên, tự nhiên là hắn chỏng luôn ché rượu.

Uống một hơi cạn luôn số rượu còn lại hơn nửa ché, tuy là chuyện cũng thường xảy ra, nhưng Trúc Diệp Thanh mà lại là thứ đã chôn mười mấy năm trời thì đúng là thứ dịu ngọt mà lại mạnh kinh hồn. Tuy chỉ hơn nửa ché nhưng so với rượu thường thì nó mạnh gấp bốn lần.

Lâm Thái Bình uống cạn mà mặt không đổi sắc, hắn nói :

– Thứ này chắc còn nữa chứ?

Quách Đại Lộ gượng cười :

– Xin lỗi, nửa ché rượu ấy chẳng những là toàn bộ lương thực của ba anh em chúng tôi trong ngày hôm nay mà cũng là toàn bộ tài sản của chúng tôi còn lại.

Lâm Thái Bình trố mắt :

– Ủa, các vị chỉ uống rượu chứ không ăn cơm à?

Quách Đại Lộ thản nhiên :

– Ít, rất là ít ăn.

Lâm Thái Bình thở ra :

– Xem chừng các vị đúng là… tửu quỷ. Các vị nên biết chỉ uống khan như thế này rất có hại cho bao tử, thỉnh thoảng mình cũng cần ăn.

Hắn nói như một người có nhiều kinh nghiệm trong nghề và hắn chống tay uốn mình nhìn quanh bốn phía :

– Các vị ngủ trên chiếc giường này đấy à?

Vương Động gật đầu nhưng không nói.

Lâm Thái Bình tỏ vẻ ngạc nhiên :

– Chiếc giường ấy mà ngủ được sao?

Hắn hỏi và hắn cau mày, dáng cách của hắn như bảo chiếc giường đó là chiếc sạp đề bày thức ăn trong nhà bếp.

Vương Động nói :

– Đúng, nó không được đẹp mắt nhưng dầu sao nó vẫn hơn là nằm ngủ ở ngoài đường.

Suy nghĩ một giây, Lâm Thái Bình bật cười :

– Cũng có lý, các vị nói chuyện luôn có cái lý… gàn gàn, có lẽ tôi phải kết giao bằng hữu với các ngươi mới được.

Vương Động nói :

– Cám ơn… cám ơn… không dám… không dám…

Lâm Thái Bình nói :

– Bây giờ thì tôi cần phải ngủ, thói quen của tôi là trong lúc ngủ không thích có người quấy rầy, cho nên tôi thấy các vị nên di chỗ khác chơi là ổn nhất.

Hắn ngáp dài và nhảy phóc lên giường, ngả lưng nhắm mắt.

Hắn vừa nhắm mắt là đã thở đều đều…

Quách Đại Lộ nhìn Vương Động nhăn nhó :

– Xem chừng hắn chẳng những hơn anh về tửu lượng mà luôn cả cái ngủ hắn cũng xếp xòng luôn.

Nhìn ché rượu không, Yến Thất sững sờ lẩm nhẩm :

– Không biết tôi mang về đây một con người hay một con… trâu nhỉ?

Quách Đại Lộ nhếch môi :

– Trâu cũng chưa chắc uống hết hơn nửa ché rượu như thế.

Yến Thất trừng mắt :

– Thế mà tại sao anh không ngăn lại, bảo hắn đừng có uống nhiều như thế?

– Cho dẫu là tên mạt rệp nhưng tôi cũng không thể có cái thái độ tiểu khí như thế ấy được.

Vương Động vụt hỏi :

– Ta cảm thấy tên Lâm Thái Bình này kể ra cũng có thể kết bạn đấy.

Yến Thất nhướng mắt :

– Sao?

Vương Động nói :

– Cái mạng của hắn là do anh cứu về, lại uống sạch của mình hết nửa ché rượu, chiếm cứ luôn chiếc giường của ta, thế nhưng hắn chẳng những không nói một lời cảm tạ mà lại còn cao giọng bảo rằng rất có thể nên kết bạn với bọn mình. Như vậy là hắn đã làm nở mặt cho mình đấy.

Hắn cười nói tiếp :

– Biết người biết ta, con người như thế ngươi nghĩ có thể tìm được tên thứ hai không nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.