Nhìn vào tình cảm của nàng, Quách Đại Lộ bỗng nghe lòng chua xót. Hắn muốn nói, nhưng cũng không biết phải nói làm sao.
Hắn nhìn Yến Thất, đôi mắt Yến Thất đỏ hoe.
Hồng Nương Tử quả có làm hại họ, đã ám toán họ suýt chết, nhưng bây giờ thì họ đã quên.
Bây giờ họ chỉ thấy Hồng Nương Tử là người đàn bà đáng thương, người đàn bà hối cải đáng thương, người đàn bà cô độc đáng thương.
Họ chỉ thấy nàng là kẻ đáng thương, chứ trong lòng họ không còn nghe thấy gì là cừu hận.
Quả thật trên đời rất ít người để quên thù oán như bọn Quách Đại Lộ.
Qua một lúc thật lâu, Hồng Nương Tử mới lau khô nước mắt, nàng nói thật nhẹ :
– Nhưng nếu các anh cho rằng anh ấy là con người lòng sắt dạ đá thì các anh đã lầm, thái độ anh ấy đối xử lạnh nhạt với tôi như thế, chính là anh ấy vẫn chưa quên được chuỗi thời gian chung sống giữa chúng tôi, anh ấy chưa quên được chuỗi ngày ấm lạnh…
Yến Thất gật gật đầu :
– Biết, tôi biết…
Thật tình, hắn biết, hắn dễ dàng thông cảm nỗi khó khăn về tình cảm của lòng người.
Họ khó khăn với nhau càng nhiều, họ giận nhau càng lâu, chứng tỏ tình yêu của họ quá nhiều sâu đậm…
Hồng Nương Tử buồn buồn nói tiếp :
– Nếu anh ấy đối xử tốt với tôi quá thì trái lại có thể làm cho tôi càng khó chịu…
Yến Thất gật gật đầu :
– Tôi biết…
Hồng Nương Tử nói :
– Cũng chính vì trước kia anh ấy đối với tôi quá thật, quá tốt cho nên bây giờ cảm thấy như thế là bị gạt bị lừa, bị tôi làm tổn thương quá nặng, cũng chính vì thế mà bây giờ anh ấy mới hận tôi…
Quách Đại Lộ hỏi :
– Tại làm sao lại hận cô?
Hồng Nương Tử cười buồn :
– Anh ấy hận tôi nhưng chính việc ấy làm cho tôi thích, vì nếu trước kia anh ấy thật yêu tôi thì bây giờ đâu có hận sâu như thế.
Bây giờ thì Quách Đại Lộ cũng gật đầu :
– Biết, tôi đã biết.
Hồng Nương Tử nói :
– Nếu anh đâm một nhát thật mạnh vào mặt người nào đó, vết thẹo tự nhiên cũng phải sâu, mãi mãi không bao giờ lành được.
Nàng rầu rầu nói tiếp :
– Vết thương trong người cũng thế, có lẽ còn khó phải hơn nữa là khác, chính vì thế cho nên giữa chúng tôi rất khó mà làm cho lành được như thuở ban đầu, chắc chắn không bao giờ lành được…
Quách Đại Lộ nói :
– Nhưng… ít nhất giữa hai ông bà cũng phải còn lại chút tình bằng hữu chứ.
Hồng Nương Tử lắc đầu cười gượng :
– Tình yêu là tình yêu, bằng hữu là bằng hữu, mất đi tình yêu làm sao đổi lại là tình bằng hữu? “Không được yêu nhau, xin xem nhau là bạn”… cái câu nói đó là một câu nói an ủi, câu nói không bao giờ thực hiện nổi.
Quách Đại Lộ làm thinh.
Hồng Nương Tử nặng nhọc đứng lên :
– Nhưng bất luận sự tình diễn biến ra sao, các anh cũng vẫn là bằng hữu của tôi nếu tôi được nhận cho như thế nhất định tôi không làm sao quên được…
Thấy nàng xách một cái gói hành lý, Quách Đại Lộ vội hỏi :
– Cô định đi sao?
Hồng Nương Tử mím miệng, giọng nàng thê thiết :
– Nếu tôi cứ ở lại nơi đây bằng một cách gượng ép như thế này, chẳng những làm cho anh ấy khó chịu trong lòng, mà chính tôi cũng không có chi dễ chịu… nghĩ đi tính lại, tôi thấy nên đi là hơn.
Quách Đại Lộ nói :
– Nhưng… nhưng cô cũng chưa có chủ định là phải đi đâu kia mà?
Hồng Nương Tử gật đầu nói trong nước mắt :
– Vâng, tôi chưa định gì cả.
Nàng không để cho ai nói gì được, nàng vội tiếp ngay :
– Nhưng các anh đừng ngại, một con người như tôi, nơi nào lại không đến được…
Vì tôi, vì anh ấy, xin các anh hãy để cho tôi đi chứ đừng cản trở…
Quách Đại Lộ nhìn Yến Thất, Yến Thất cúi mặt lặng thinh…
Hồng Nương Tử nhìn họ đôi mắt cảm mến :
– Nếu các anh thật xem tôi là bằng hữu, tôi mong các anh ghi nhớ giùm cho một câu này.
Yến Thất nói :
– Cô cứ nói.
Tia mắt của Hồng Nương Tử hướng về nẻo xa xôi :
– Cái mà trên đời này khó được nhất không phải là danh vọng hay tiền bạc, mà là tình cảm giữa con người với con người.. vì thế, ta không nên phụ lòng người mà cũng không nên phụ lòng mình…
Giọng nói của nàng càng thấp xuống :
– Bởi vì chỉ có một con người đã đánh mất tình cảm, mới biết rõ như thế nào là đáng tiếc, là quý báu, mới hiểu rõ rằng đánh mất nó rồi sẽ vô cùng cô quạnh, vô cùng thống khổ…
Mắt Yến Thất đỏ hoe :
– Thế còn cô? Trước kia cô cũng có chân tình với hắn chứ?
Hồng Nương Tử lắc đầu :
– Chính tôi cũng không hiểu tôi ra làm sao nữa.
Yến Thất hỏi :
– Thế còn bây giờ?
Hồng Nương Tử nói :
– Tôi chỉ biết rằng từ ngày anh ấy bỏ đi, tôi hàng ngày chỉ tưởng niệm anh ấy mà thôi. Có rất nhiều người đàn ông mà tôi giao thiệp, tôi không tìm thấy một người nào có thể thay thế cho anh ấy để ngự trị trong lòng tôi…
Nói xong câu ấy, nàng che mặt chạy thẳng ra ngoài một mạch không ngó lại…
Quách Đại Lộ dợm chạy theo, nhưng Yến Thất đã đưa tay cản lại :
– Thôi, hãy để cho chị ấy đi.
Lần thứ nhất, Yến Thất gọi Hồng Nương Tử bằng chị.
Không gọi khi có mặt mà lại gọi khi nàng đã ra đi, cả Quách Đại Lộ cũng muốn gọi như thế, nhưng có lẽ họ ngại ngùng.
Họ cảm thấy nên gọi như thế cho thêm phần thân mật, nhưng họ sợ Hồng Nương Tử ngại và họ cũng sợ Vương Động phật lòng…
Quách Đại Lộ hỏi :
– Chứ cứ để cho chị ấy đi như thế hay sao?
Yến Thất buồn buồn :
– Đi cũng là… chuyện tốt. Mình không thể giải quyết gì cả thì chị ấy ở lại đây chỉ thêm buồn.
Quách Đại Lộ nói :
– Tôi chỉ sợ chị ấy…
Yến Thất nói :
– Anh yên lòng, buồn thì có buồn đây, nhưng chị ấy là con người giàu nghị lực, nhất định không làm những chuyện quẫn trí đâu.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Anh làm sao biết chắc như thế chứ?
Yến Thất nói :
– Tôi biết ra đi mà chị ấy vui lòng, vì chị ấy biết chắc rằng Vương lão đại đã yêu chị ấy tất cả lòng thành thật. Bấy nhiêu đó cũng đủ rồi.
Quách Đại Lộ nhăn mặt :
– Đã đủ?
Yến Thất nói :
– Ít nhất cũng đủ để cho một người đàn bà vui mà sống.
Nước mắt Yến Thất trào ra và hắn nói tiếp :
– Trong đời của một người đàn bà chỉ có một người đàn ông thành thật yêu mình, thì suốt cả cuộc đời, cho dầu sống xa người ấy cũng vẫn vui mà sống.
Quách Đại Lộ nhìn sững Yến Thất.
– Hình như… anh hiểu đàn bà nhiều quá nhỉ?
Yến Thất quay mặt nhìn vô hướng xa xa…
* * * * *
Trời thật cao trong xanh.
Ánh dương quang rực rỡ nhất trong suốt mùa lạnh vừa qua, khí trời thật mát.
Giữa vòm trời trong vút ấy chợt có đường khói bầm chứa lửa từ dưới đất xông lên.
Yến Thất cau mày :
– Giữa không khí như thế này sao lại có người đốt lửa nhỉ?
Quách Đại Lộ quay lại, thấy Vương Động đang đứng nhìn trân ngọn lửa.
Ngọn gió thổi qua, ngọn khói tản ra làm mù cả một vùng.
Quách Đại Lộ thản nhiên!
– Khi người ta thích thì người ta có quyền đốt chơi, đâu nhất thiết mùa đông hay mùa xuân, chuyện đó có chi đâu lạ.
Yến Thất trầm tư như nói một mình :
– Có phải cũng giống như ngươi ta thích thì người ta cứ… thả diều?
Quách Đại Lộ nghe không rõ, hắn vừa muốn hỏi lại thì Vương Động vụt quay vào :
– Nàng đâu?
Tiếng “nàng” của hắn tự nhiên là ám chỉ Hồng Nương Tử.
Quách Đại Lộ nói :
– Chị ấy đã đi rồi, vì cảm thấy anh…
Vương Động chặn hỏi :
– Đi bao giờ?
Quách Đại Lộ nói :
– Mới đây…
Hắn nói vừa được hai tiếng thì Vương Động đã lao ra phóng vọt qua tường.
Quách Đại Lộ cười :
– Như vậy thì hắn đối với chị ấy vẫn tốt, đáng lý chị ấy không nên đi…
Hắn lắc đầu nói tiếp :
– Thật là rắc rối…
Yến Thất trầm giọng :
– Anh cho rằng người ta đốt lửa để chơi à?
Quách Đại Lộ nhún vai :
– Không chơi chẳng lẽ là thật à?
Yến Thất lắc đầu :
– Những cái bẫy của giang hồ thật anh không hiểu tí nào cả.
Quách Đại Lộ nói :
– Tôi vốn không phải xuất thân và lớn lên trong giang hồ.
Yến Thất hỏi :
– Giá như chúng ta cần đối phó với một người, anh thủ tại nơi này, tôi thì canh dưới núi, khi anh được tin tức về con người ấy thì anh làm sao để thông tin cho tôi biết.
Quách Đại Lộ lắc đầu :
– Không thể.
Yến Thất hỏi :
– Không thể cái gì?
Quách Đại Lộ nói :
– Tôi muốn nói trong tình trạng này không thể như thế được.
Yến Thất hỏi :
– Tại sao?
Quách Đại Lộ nói :
– Bởi vì nếu anh thủ dưới chân núi thì tôi cũng… ở dưới đó luôn.
Ánh mắt của Yến Thất chợt dịu dàng hơn bao giờ hết, nhưng hắn lại làm bộ hất mặt :
– Người ta đang nói chuyện đàng hoàng, anh có thể nói vài ba câu đàng hoàng thử xem.
Quách Đại Lộ nói :
– Có thể.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói :
– Trên núi và dưới núi khá xa, cho dầu tôi cố kêu, anh cũng không nghe.
Yến Thất lạnh lùng y như người lớn nói với một… chú bé :
– Khá, thông minh.
Quách Đại Lộ lại suy nghĩ thêm một hồi nữa :
– Tôi có thể bảo người khác chạy lên cho anh hay.
Yến Thất nói :
– Nhưng nếu không có người khác?
Quách Đại Lộ nói :
– Tôi có thể chạy lên cho anh biết.
Yến Thất trừng mắt :
– Trong óc anh chứa gì thế? Cây hay rác?
Quách Đại Lộ nói :
– Ngoài cây và rác ra, còn có một chút óc đủ để chọc cho anh giận, bởi vì khi mà anh giận, tôi cảm thấy anh giống như một cô gái mười bảy mười tám tuổi.
Hắn không đợi Yến Thất nói, hắn tiếp thật nhanh :
– Thật ra thì tôi cũng có chút thông minh nho nhỏ để hiểu ý của anh, anh cho rằng chuyện đốt lửa cũng như chuyện thả diều, đều là lối thông tin của người trong giang hồ, có phải thế không?
Yến Thất nhìn sững hắn :
– Thật chắc có ngày tôi tức anh mà chết mất.
Ngay lúc đó, dưới chân núi chợt có một ngọn lửa y như pháo bông xông thẳng lên cao…
Quách Đại Lộ nghiêm giọng :
– Anh nghĩ có phải những kẻ giang hồ đã đến chỗ chúng ta?
Yến Thất nói :
– Tự nhiên, nhưng cũng không phải chỉ một người.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Anh cho rằng họ đến để đối phó với Hồng Nương Tử?
Yến Thất nói :
– Tôi không biết chắc, như nhất định có thể là như thế vì chính Vương lão đại đã vội vàng chạy xuống.
Quách Đại Lộ cau mặt :
– Đã thế thì tại sao bọn mình lại ở nơi đây?
Yến Thất nói :
– Bởi vì tôi còn có chuyện cần bàn lại với anh.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Chuyện gì?
Yến Thất nói :
– Lần này anh có thể để tôi đi một mình được không?
Hắn nói chưa hết câu thì Quách Đại Lộ đã lắc đầu nguầy nguậy :
– Không, không được.
Yến Thất cau mày :
– Nếu chúng ta đi hết thì ai ở lại coi chừng chờ tiểu Lâm?
Đó là chuyện tự nhiên, không thể để Lâm Thái Bình ở lại một mình.
Rút kinh nghiệm ở bài học trước, bây giờ bất cứ chuyện gì họ cũng đều hết sức cẩn thận.
Quách Đại Lộ trầm ngâm :
– Lần này anh có thể để cho tôi đi, anh ở lại nhà.
Yến Thất lắc đầu ngay :
– Không thể được.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Tại sao vậy?
Giọng của Yến Thất dịu dàng :
– Thương thế của anh hiện chưa thật hết, thêm vào đó anh hay liều mạng lắm, mới hơi bớt bớt là đã lén đi uống rượu rồi.
Quách Đại Lộ gân cổ :
– Ai lén đi uống rượu hồi nào? Tôi đã không mang rượu về đấy à?
Yến Thất gằm mặt :
– Bất luận như thế nào, bây giờ thì anh vẫn không có thể giao đấu với ai hết.
Quách Đại Lộ lừ mắt :
– Ai nói vậy?
Yến Thất cũng lừ mắt lại :
– Tôi nói đó, có sao hôn?
Quách Đại Lộ xuống nước ngay :
– Tôi… tôi…
Yến Thất hất mặt :
– Không phục hả? Không phục thì bây giờ giao đấu trước với tôi đi!
Quách Đại Lộ xòe ngửa hai bài tay và cười hề hề :
– Ai nói không phục? Tôi phục lâu rồi mà…
Hắn bưng bàn cờ đặt lên chiếc ghế nhỏ và nói tiếp :
– Anh đi đi, tôi đi kiếp Lâm Thái Bình để rủ hắn đánh cờ giải buồn…
Nhìn dáng đi của Quách Đại Lộ, đôi mắt của Yến Thất càng dịu dàng hơn, ánh mắt của hắn lúc bây giờ y như một thứ ánh nắng ấm của mùa xuân, thứ ánh nắng làm cho tuyết băng dung hóa.
Và bây giờ cũng đúng như một ngày xuân.
Cái mùa của những cô gái dậy thì, cái mùa mang lại giờ phút đa tình cho nhân loại.
Mùa xuân là mùa tình, không phải để sát nhân.
Mùa xuân là mùa để người ta thưởng hoa ngắm cảnh, chứ không phải mùa nhìn vào máu.
Mùa xuân là mùa để nghe âm nhạc, chứ không phải là mùa để nghe tiếng thét hãi hùng…
Thế nhưng ngay trong lúc ấy chợt có tiếng thét nổi lên.
Tiếng thét của người sắp chết…
* * * * *
Trong thế gian có những mùa xuân đến chậm.
Cũng có những nơi mãi mãi không có mùa xuân.
“Xuân chẳng riêng ai”, đó là một câu nói để “cứu vãn” sự công bằng, nhưng trên đời này không thể có hoàn toàn công bằng, vì thế nên xuân vẫn còn lựa chọn.
Muốn biết mùa xuân đã đến chưa, không cần phải nhìn lên những đọt cây vừa lú chồi non, cũng không cần phải lắng nghe tiếng chim hót ngoài đồng nội.
Muốn biết mùa xuân đã đến chưa chỉ cần hỏi ở lòng mình.
Bởi vì một mùa xuân chân chính không phải có ở đầu cây ngọn cỏ, không phải ở nắng ấm trăng trong, mà mùa xuân chân chính chỉ ở lòng người.
* * * * *
Dưới ngọn đao bén không có mùa xuân.
Trong vũng máu đọng cũng không có mùa xuân.
Một người nằm trong vũng máu đã ngừng hô hấp, tiếng thét cũng dứt luôn.
Trong tay hắn hãy còn nắm chặc thanh đao bén.
Một thanh quỉ đầu đao vừa bén, vừa nhọn, vừa nặng.
Chín thanh đao, chín con người.
Trong gió thoáng qua, mùi máu bay tanh tưởi, hơi hướng của mùa xuân đã bay dạt khá xa rồi.
Chín con người nắm chặc thanh đao vây kín Hồng Nương Tử.
Chín con người hung hãn, nhanh nhẹn, chín con người mặc áo đen, tia mắt dữ dằn.
Trong đó có một người đã nằm trên vũng máu.
Hồng Nương Tử nhìn họ, môi nhếch nụ cười tươi, nàng chỉ người nằm trong vũng máu và hỏi :
– Đó là vị thứ mấy?
Bảy người nghiến răng thật chặc, chỉ có một tên ốm cao nói qua kẽ hở của hai hàm răng khít lại :
– Đệ bát đao.
Hồng Nương Tử nói :
– Người thứ nhất hình như là đệ lục, kế đó là đệ nhị, đệ cửu, đệ thập, bây giờ thêm đệ bát, như vậy Thập Tam Đao bây giờ chỉ còn lại tám người.
Người cao ốm nói :
– Đúng, Thập Tam của chúng ta đã có năm người chết vào tay ngươi.
Hắn rống lên như thú dữ :
– Nhưng tám người còn lại, tám thanh đao còn lại cũng đủ để băm thây ngươi ra thành một đống bùn.
Hồng Nương Tử cười.
Nàng cười y như tiếng lục lạc khua.
Trong tám người đã có ba người bất giác thụt lui.
Hồng Nương Tử nói :
– Người đẹp mà thành một đống thịt bằm thì… mất đẹp, các ngươi không tiếc à?
Mắt nàng nhìn thẳng vào ba người vừa mới thối lui và hất hàm :
– Sao? Sao lại làm thinh? Còn sống mà, đã chết đâu.
Ba người gầm lên và nhảy xổ vào một lượt…
Gã ốm cao đưa tay cản lại.
– Khoan!
Hồng Nương Tử cười :
– Thấy không, ta biết mà, lão đại của các ngươi chưa chịu giết ta đâu, phải không Triệu lão ca?
Triệu lão đại trầm giọng :
– Ngươi hay lắm, thật tình ta chưa thể giết ngươi, vì chưa muốn ngươi chết một cách quá nhanh.
Hồng Nương Tử chớp mắt cười :
– Ngươi muốn giờ nào ta chết, ta sẽ chết đúng vào giờ ấy. Ngươi muốn ta chết cách nào, ta sẽ chết đúng theo cách ấy. Ngươi muốn gì ta cũng nguyện làm theo.
Triệu lão đại hầm hầm :
– Hay, hay lắm.
Một con người đã được làm “Lão đại” thì thường không có nói nhiều, bởi vì càng nói ít, lời nói càng nhiều giá trị.
Triệu lão đại không hay nói, khi nói rất ngắn nhưng rất đủ và hữu hiệu.
Hắn nói :
– Ngươi giết mất của ta năm người anh em, bây giờ ta chém ngươi năm nhát, món nợ từ trước kể như huề.
Hồng Nương Tử chớp chớp mắt :
– Chỉ có năm nhát thôi?
Triệu lão đại gật đầu :
– Ừ Hồng Nương Tử hỏi :
– Không lấy lời?
Triệu lão đại gật đầu :
– Không.
Hồng Nương Tử thở ra :
– Như vậy làm quá mức công bình, ta rất chịu lắm, vả lại chín người vây lấy một mình ta, cho dầu ta không muốn chịu cũng không thể được.
Triệu lão đại nói :
– Biết thế là tốt!
Hồng Nương Tử nói :
– Ta tuy biết rõ như thế, nhưng rất tiếc…
Triệu lão đại cau mặt :
– Cái gì?
Hồng Nương Tử nói :
– Ngán đau quá.
Nàng nhìn thanh đao trong tay Triệu lão đại nói bằng một giọng van lơn :
– Thanh đao như thế ấy mà chém vào người thì… đau chết!
Triệu lão đại nói :
– Không đau.
Hồng Nương Tử hỏi :
– Thật không đau à?
Triệu lão đại nói :
– Ít nhất thì nhát thứ hai sẽ không còn đau nữa.
Hồng Nương Tử như chưa tin chắc, nàng gặn lại :
– Ngươi bảo đảm như thế?
Triệu lão đại nói :
– Ta đảm bảo chắc chắn.
Nếu đứng cách đó một tấm vách, ai nghe thấy sự đối đáp của họ đều tưởng đó là một trò đùa, hoặc giả là họ đang… diễn kịch. Không ai có thể tưởng tượng nổi đó là nơi chết chóc mà máu chảy chưa đọng.
Hồng Nương Tử nói :
– Có ngươi bảo đảm thì ta tin, nhưng ta còn có một điều kiện.
Triệu lão đại nói :
– Cứ nói.
Hồng Nương Tử nói :
– Nhát thứ nhất phải do chính tay ngươi. Vì chỉ như thế ta mới yên lòng, ta chỉ tín nhiệm một mình ngươi.
Triệu lão đại gật đầu :
– Được, ta chấp thuận.
Hắn vừa nói vừa lầm lỳ bước tới.
Bước chân của hắn thật chẩm rãi, nhưng chắc nịch và nặng nề, người ta có cảm tưởng như mỗi một bước của hắn đá sỏi bị nghiền tan.
Thanh đao vẫn còn chúc xuống.
Ngón tay của hắn ốm, nhưng bàn tay thì lại chè bè, gân xanh nổi lên y như những con trùn hổ vắt dọc vắt ngang.
Nhìn vào bàn tay đủ thấy hắn đã vận dụng đủ mười thành công lực.
“Ít nhất là nhát thứ hai sẽ không thấy đau nữa”.
Thanh đao như thế, bàn tay như thế, hắn bảo đảm không đau là phải.
Bất cứ ai chịu một đao chắc là nghe ngọt lắm, chắc chưa nghe đau kịp là đã chết rồi.
Hồng Nương Tử nhắm mắt lại, môi nàng vẫn điểm nụ cười :
– Nhớ nhé, đừng cho đau nhé…
Ánh đao nhoáng lên mang theo tiếng gió nghe thật bén.
Một mảng tóc bay ra, mảng tóc đen mướt của Hồng Nương Tử.
Nhưng không thấy máu.
Y như thân cây dịu quặc, nàng chờ cho thanh đao tới thật sát và khẽ uốn mình.
Không bao giờ một người giỏi võ lại tránh khi đao địch còn xa, vì như thế địch nhân sẽ biến chiêu, chỉ khi nào lưỡi đao liếm sát khi đó kẻ địch không làm sao biến kịp.
Hồng Nương Tử đã làm đúng như thế và còn hơn nữa là lưỡi đao sát đến mức liếm đứt của nàng một mảng tóc.
Tay phải của Hồng Nương Tử xoè ra đỡ ngay cùi chỏ tay cầm đao của Triệu lão đại, tay trái nàng đặt vào hông của hắn.
Không ai thấy nàng đang ấn vào huyệt gì, nhưng ai cũng có thể biết đó là tử huyệt.
Bảy người của Thập Tam Đao đứng nhìn, mặt họ nhăn y như vừa bị người quất vào bụng một cú đá thập tử nhất sinh.
Hồng Nương Tử đang cười.
Cái cười không thể không công nhận là không đẹp, nhưng là thứ đẹp ghê hồn.
Nàng nói :
– Bây giờ thì ngươi biết tại làm sao ta lại muốn chính ngươi ra tay rồi chứ? Vì ta biết tay ngươi nhất định là mềm, ngươi không nỡ xuống tay và ngươi đã “để ý” ta…
Tay của Triệu lão đại không mềm.
Ngọn đao của hắn đưa lên thật nhanh, thật độc.
Chỉ có điều khi hắn vung đao, hắn quên bẵng “không môn” dưới nách.
Hắn không phải là kẻ mới tập tễnh giang hồ, nhưng trong hoàn cảnh này, trong hoàn cảnh địch nhân một mình bao vây vào giữa, nhất là kẻ địch lại là một người đàn bà.
Hắn đã được một bài học: “Khi muốn giết người thì phải luôn phòng bị rằng người cũng có thể giết ta”…
Triệu lão đại thở ra :
– Bây giờ ngươi muốn gì?
Hồng Nương Tử nói :
– Muốn làm một chuyện trao đổi ôn hòa.
Triệu lão đại hỏi :
– Trao đổi cái gì?
Hồng Nương Tử nói :
– Lấy cái mạng của ngươi đổi cái mạng của ta.
Triệu lão đại hỏi :
– Bằng cách nào?
Hồng Nương Tử nói :
– Chuyện rất đơn giản, bởi vì nếu ta chết thì ngươi cũng không sống được.
Triệu lão đại hỏi lại :
– Còn nếu ta chết?
Hồng Nương Tử cười thật ngọt :
– Ngươi chết thì tự nhiên ta cũng không sống được, nhưng ta thì làm sao lại “nỡ” để cho ngươi chết được.
Triệu lão đại nói :
– Hay, hay lắm…
Tiếng sau cùng chưa dứt thì thanh đao trong tay hắn đã nhoáng lên…
Hắn bị Hồng Nương Tử đỡ ngay cùi chỏ, hắn không chém xuống được, nhưng hắn vẫn còn có thể hất lên.
Hắn đã hất lên ngay đầu hắn…